Con người ta có thể từ một kẻ xấu xa, trở thành một người tử tế chỉ sau một đêm không nhỉ? Hình như chỉ có trong những bộ phim hàn quốc, hoặc trong những cuốn truyện ngôn tình trung quốc. Còn đời thực, nếu một kẻ xấu xa bỗng nhiên đối xử tốt với bạn. Một là hắn muốn tán tỉnh bạn. Hai là hắn muốn lợi dụng bạn. Thế nhưng, cả hai trường hợp đều không thể là sự thật. Bạn không đủ hấp dẫn để hắn muốn tán tỉnh. Bạn cũng không đủ khả năng tài chính, hoặc thế lực để hắn lợi dụng. Lúc đó, chỉ còn một đáp án duy nhất phù hợp – hắn bị chập một dây thần kinh nào đó.
Đấy là kết luận cuối cùng của Miên dành cho Nam. Sau khi cậu đến bên Miên và đề nghị một công việc mới- bán thời gian, tại quán cà phê của một người bạn anh Sơn.
- Đây là công việc bán thời gian, có thể chọn một trong các buổi sáng, chiều, tối. Chủ yếu là lấy oder và bưng bê, không phải rửa bát. Lương cao.
Miên há hốc miệng ngạc nhiên:
- Cậu đang đề nghị một công việc tốt hơn cho tớ?
- Đúng thế!
- Tại sao? Miên vẫn không thể tin được điều này.
Nam bỗng ấp úng, và rồi sau một hồi nghĩ mãi không ra. Cậu bèn giả bộ nổi cáu để lấp liếm.
- Thế có làm hay không? Công việc tử tế, nhàn hạ. Lương cũng cao. Tớ phải nhờ anh Sơn nói hộ với bạn anh ấy đấy.
Miên đâu có ngốc mà để lỡ cơ hội tốt như thế.
- Ok, tớ làm.
Nam chỉ chờ có vậy là quay đầu bỏ đi thẳng. Để lại một sự ngạc nhiên xen lẫn hoài nghi rất lớn trong Miên.
***
Quán cà phê acoustic nằm trong một con ngõ nhỏ trên phố Mã Mây. Nhìn bên ngoài, quán không có gì là nổi bật. Nhưng bên trong thiết kế khá đẹp và độc đáo với phong cách đơn giản đậm chất rock. Chủ quán là anh Phan, cũng là trưởng nhóm Tường Lửa đang rất nổi tiếng tại Hà Nội.
Đúng giờ hẹn, Miên tới nơi. Đang loay hoay dựng xe, thì thấy một cánh tay đỡ xe và dựng chân chống cái xoẹt điệu nghệ. Phan đón Miên bằng nụ cười tươi, rồi chỉ tay ra một bàn gần cửa sổ:
- Em là Miên à? uống gì? Bia nhé?
- Dạ không, em xin một cốc nước lọc thôi ạ.
Miên ngồi xuống chiếc ghế Phan chỉ, tay nắm nhẹ để che đi sự lo lắng trong lòng. Một lúc sau, Phan quay lại với hai cốc nước trên tay. Anh đưa Miên một cốc, rồi thoải mái ngồi xuống, mở CV của cô xem qua. Đúng là cơ hội tốt để Miên quan sát anh thật kỹ. Phan khá đẹp trai, kiểu đẹp nam tính.Không phải kiểu manly lạnh lùng như Nam, mà anh có vẻ đẹp ấm áp của đàn ông trưởng thành. Phan có sống mũi cao, hàng mày rậm, râu quai nón hơi mờ rất hợp với mái tóc dài buộc gọn theo kiểu dân rock. Anh là bạn rất thân của Hoàng Sơn. Hai người thường hay đi chung như hình với bóng. Anh tới nhà chơi khá nhiều lần, nhưng thường không ở lại lâu. Nên Miên chỉ chào xã giao chứ chưa có dịp nói chuyện với anh. Phan xem lướt qua CV rồi đóng lại, mỉm cười với Miên:
- Em là bạn cùng lớp với Nam à?
- Vâng ạ. Miên gật đầu.
- Chỉ là bạn cùng lớp, không có gì khác sao?
- Vâng ạ. Miên ngạc nhiên vì câu hỏi có vẻ hơi riêng tư của Phan. Anh cũng nhận ra điều đó bèn giải thích.
- Anh xin lỗi vì tò mò. Chẳng qua đây là lần đầu tiên thằng bé nhờ tới anh. Mà lại là nhờ cho một người khác. Đây không phải tính cách của nó. Tuy nhiên anh phải cám ơn nó. Vì CV của em rất tốt. Anh nghĩ em phù hợp với vị trí quán còn thiếu. Đây là thông tin chính về công việc, mức lương của em thì chắc Nam nói với em rồi. Về đọc, rồi chọn ca nào thì gọi cho anh. Số điện thoại phía cuối. Em có thể bắt đầu từ thứ hai.
Phan đưa tờ giấy thông tin cho Miên. Cô nhận bằng cả hai tay rồi cất cẩn thận cho vào ba lô.
- Em còn cần hỏi gì nữa không cô bé? Phan mỉm cười nhìn cô.
Miên lắc đầu.
- Ok, nếu không còn gì thì em có thể về. Về nhà mà còn thắc mắc cứ gọi cho anh.
Miên bèn cám ơn rồi đứng dậy. Ngạc nhiên vì sự nhanh gọn của buổi phỏng vấn. Khi đi ngang bức ảnh treo gần cửa, cô tò mò lại gần ngắm. Bức ảnh nhỏ của nhóm Tường Lửa từ những ngày đầu. Cô ngắm kĩ người con trai ở giữa đang ôm guitar điện. Có phải là Sơn không nhỉ. Vẫn gương mặt với những nét thư sinh. Vẫn cặp kính cận hiền lành. Nhưng anh đang mặc quần bò với áo thun đen in logo của nhóm. Mái tóc để dài, buốc túm phía sau, mặt lạnh băng và ánh nhìn bất cần đời.
- Đó là Hoàng Sơn đấy. Phan như đọc được câu hỏi trên nét mặt của Miên. Anh giải thích thêm. Lúc đó bọn anh đang học đại học. Cậu ấy là hát chính cho nhóm. Được vài năm thì phải bỏ để tiếp quản công ty.
- Anh ấy nhìn lạ quá. Gương mặt lạnh lùng, khác hẳn bây giờ.Miên nhận xét.
- Ồ chưa đâu. Thời cấp 2, cấp 3 của nó mới gọi là kinh dị.
Miên tò mò muốn hỏi kĩ hơn, nhưng phan đã gật đầu chào cô rồi quay gót vào trong quán. Miên đành ra ngoài lấy xe nhưng lòng cảm thấy như bị ám ảnh bởi hình ảnh của Sơn những năm trước.
Miên nhìn đồng hồ, vẫn còn rất nhiều thời gian. Cô bỗng nảy ra ý định ghé qua chùa quan âm thăm lớp học tình thương. Nghĩ là làm, cô cho xe chạy ra phía sông Hồng.
Dạo này Hà Nội lạnh kinh khủng, gió mùa thổi thốc từng cơn kèm theo cơn mưa dai dẳng. Bầu trời lúc nào cũng xám xịt một màu ảm đạm. Không những thế, phố cũng xám trong màn mưa, còn cây cối thì rụng hết lá, trơ ra cành khẳng khiu, như thêm vào sự tẻ nhạt cho khung cảnh mùa đông. Chút sắc màu duy nhất chính là màu đỏ tía của những lá bàng còn sót lại từ mùa thu. Những cành cây khô gầy guộc thô nhám sần sùi, vẫn cố níu giữ mùa thu bằng chiếc lá bàng đỏ sậm như máu. Dù chỉ vài ba chiếc lá, cũng đủ làm con đường có sức sống và có hồn hơn thật nhiều. Miên vừa ngắm cảnh vừa nghĩ vẩn vơ, một chốc đã tới chùa. Cô thoáng ngập ngừng một lúc. Rồi sau tặc lưỡi, thôi đã tới thì vào. Miên tắt xe, nhẹ nhàng dắt vào sân.
Lớp học tình thương nằm ở gian nhà nhỏ phía sau chùa, gần mép nước. Từ ngoài, Miên thấy Nam đang viết những công thức tiếng anh lên bảng. Bên dưới, đám học trò cắm cúi viết. Rồi Nam yêu cầu Hải đen lấy ví dụ. Thằng bé tự tin đứng lên nói một mạch. Nó quả thật là một ngôi sao sáng của lớp. Hải trước khi đi bụi đã học rất giỏi, đặc biệt là tiếng anh. Ngữ pháp nó biết căn bản, cộng với những ngày lăn lộn trên khu phố tây khiến vốn từ vựng phong phú. Nó có thể giao tiếp tiếng anh rất tốt. Đám tây khoái nó, hay cho nó đánh giầy để tám chuyện linh tinh. Ban đầu thằng bé còn nhát, sau thì nó bắn tía lia. Đôi mắt biết quan sát, cộng với cái đầu thông minh khiến nó kể chuyện thì mấy ông tây cứ ngồi cười bò. Thế là nó có một đống khách quen kiêm giáo viên dạy tiếng anh miễn phí. Tuy nhiên, nó nói không đúng chuẩn, nhiều từ ngữ đường phố, lại lai tạp giọng của đủ nước: Mỹ, anh, sing, ấn... Nhưng may nó còn có Nam. Anh nhận ra năng khiếu của Hải và tỉ mỉ sửa lại phát âm cho nó.
Miên chăm chú quan sát lớp học từ xa, tuy không nghe bên trong nói gì. Nhưng thấy cái cách Nam giảng bài mê say. Và đám học sinh với đôi mắt mở to nhìn anh chăm chú. Thỉnh thoảng cả lớp lại phá lên cười vui vẻ. Miên biết Nam đang làm rất tốt công việc. Nhìn anh lúc này như một người khác, phong thái tự nhiên và thoải mái. Khác hẳn vẻ lạnh lùng trên lớp. Miên chợt nhận ra trước đến giờ hình như cô luôn định kiến với anh. Gắn cho anh cái mác giàu, chảnh, xấu tính. Xem anh như ở một thế giới khác. Cô tự đặt mình cao hơn anh, như một kẻ nghèo vượt khó và tự tin cười vào mặt lũ nhà giàu ăn hại. Miên bỗng thấy một cảm giác giống như xấu hổ với Nam.
Sau một hồi quan sát, Miên lẳng lặng ra xe, giờ thì cô hoàn toàn tin tưởng vào Nam. Trước đây thỉnh thoảng cô cũng liên lạc với Đào, với Hải để nghe ngóng tình hình của lớp. Lúc đó, cô rất ngạc nhiên khi chúng hết lời khen Nam. Tuy nhiên, tận sâu trong đáy lòng, Miên vẫn giữ một chút nghi ngờ. Nhưng hôm nay, tận mắt chứng kiến những đứa trẻ bướng bỉnh ngồi học ngoan ngoãn. Miên biết Nam đang làm rất tốt, có thể còn hơn cô. Thế nhưng việc này đẩy cô vào một tình huống khó xử. Vì nhiều lần Miên đòi lớp, Nam vẫn lờ đi. Giờ thấy anh ta đang làm tốt thế này lại càng khó đòi.
- “ Nhất định mình sẽ đòi lại. Nếu không thì cả hai đứa sẽ luân phiên phụ trách lớp. Không thể để hắn gạt mình ra được.”
Miên tự nhủ với mình như thế. Và thấy như mình vừa bỏ đi được một gánh nặng. Gió sông thổi vào mát lạnh, Miên hít thật sâu làn không khí trong lành đượm mùi phù xa. Thấy như mình được tiếp thêm năng lượng. Cô vừa lái xe vừa ngân nga nho nhỏ. Không biết rằng, những rắc rối của cô mới chỉ bắt đầu từ đây.
****
Accoustic là một quán cà phê Rock cực đỉnh. Những đêm quán có nhạc live, khách phải đặt trước thì mới có bàn. Những ai không may đến muộn, phải chấp nhận đứng chen chân từ xa, vừa cầm bia uống, vừa nghe nhạc. Tuy phải đứng cả mấy tiếng, nhưng chẳng ai than vãn nửa lời. Tất cả hòa mình vào cơn lốc âm thanh hừng hực của quán.
Accoustic ban đầu chỉ có Tường Lửa của Phan biểu diễn. Nhưng về sau bạn bè người này giới thiệu người kia, nhóm này kéo nhóm kia. Dần dần nơi đây trở thành điểm hẹn của các ban nhạc Rock nổi tiếng ngoài Hà Nội. Mọi người tới chơi không hẳn vì tiền. Đơn giản họ chơi cho thỏa đam mê. Tại nơi đây, người yêu nhạc được đắm mình trong thứ âm thanh đẳng cấp, đúng chất rock. Cũng tại nơi đây, ban nhạc được hát trong tiếng hò reo, cổ vũ nhiệt tình, máu lửa của khách- đa số là những sinh viên đầy nhiệt huyết . Chính vì thế nơi này như một điểm kết nối giữa những người yêu nhạc, và sợi dây ấy chính là rock.
Khi mới vào làm, Miên không quen với Rock. Thứ âm nhạc ấy mạnh mẽ quá, nó đẩy cảm xúc người nghe lên tới cao trào, gào thét, nhức nhối. Rock quá xa lạ với một cô bé vốn yêu sự dịu dàng của nhạc không lời và pop. Nhưng dần dần, cô mê nó từ lúc nào. Có thể cô bị quyến rũ bởi tiếng guitar có lúc réo rắt chậm rãi, có lúc được cố tình làm cho sắc bén như dao, cứa vào lòng, làm tâm trạng mình dâng lên đến cực điểm, rồi bùng phát và vỡ òa ra. Ban đầu, Miên chạm vào rock vì tò mò. Nhưng được khoảng mấy tuần sau, cô nhận ra mình luôn chờ đón những đêm diễn của quán. Mong được nghe thứ âm thanh chát chúa, phóng khoáng, mạnh mẽ ấy.
Tối nay là một ngày đặc biệt, Miên chạy đi chạy lại mỏi nhừ hết cả chân vì khách kéo tới đông quá. Chưa đến giờ biểu diễn mà đã kín hết các bàn. Những tốp tới sau phải đứng thành vòng xung quanh sân khấu. Cũng phải thôi, hôm nay là sinh nhật của Tường Lửa, Phan đã hứa sẽ cùng ban nhạc cống hiến một đêm bùng nổ tuyệt vời.
Khoảng 9h thì ban nhạc tới, Miên lúc đó vẫn tất bật chạy đi chạy lại lấy yêu cầu thực đơn. Đang hí hoáy viết thì một bàn tay đập nhẹ lên vai. Cô quay ra thì thấy Hoàng Sơn cười thật tươi:
- Chăm chỉ thế cô bé?
- A, anh Sơn. Anh tới hồi nào thế? Miên ngạc nhiên.
- Anh tới nãy giờ mà em có thèm quan tâm đâu.
- Em bận quá! Anh ngồi đâu thế?Anh uống gì không ạ? Miên xin lỗi rối rít.
- Anh ngồi quầy bar với ban nhạc. Phan lấy rượu cho anh rồi. Rồi ngập ngừng một chút, Sơn tiếp tục.
- Anh bảo này, em có mang chìa khóa nhà không?
- Có ạ. Sao anh lại hỏi thế?Anh mất chìa khóa cổng ạ? Miên trả lời.
- Ờ, anh vứt đâu mất. Lát về muộn sợ phiền bác Hai tỉnh ngủ. Sơn thú nhận.
- Anh đừng lo. Lát nữa anh em mình, ai về sớm hơn thì cầm khóa. Rồi không được ngủ mà canh cổng mở cho người kia. Miên nghĩ một lúc rồi đưa giải pháp. Sơn đồng ý ngay tắp lự.
- Anh định lát đưa em cùng về. Nhưng nghĩ lại thì làm thế không được. Vì em còn vướng xe máy, sáng còn đi học. Đành làm theo cách của em vậy. Thôi anh không làm phiền em nữa, làm việc chăm chỉ nhé, cô bé!
Sơn chào Miên rồi đi về phía quầy bar. Cô nhận ra hàng loạt ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái dõi theo sau anh. Cũng phải thôi, tối nay Sơn thật trẻ trung và thu hút. Anh mặc tuy rất đơn giản, chỉ là giầy thể thao, quần jean và sơ mi đen, nhưng với làn da trắng và gương mặt thư sinh. Anh vẫn khiến trái tim bao cô gái phải rung rinh từ cái nhìn đầu tiên.
Đến khoảng 9h30 thì chương trình bắt đầu. Ban nhạc mở màn bằng những bài hát đã làm nên tên tuổi của nhóm. Khỏi phải nói, khán giả đã phấn khích thế nào. Họ hò hét và hát theo những đoạn điệp khúc. Ban nhạc chơi liên tục không nghỉ, và càng về sau hát càng hay. Có những lúc cả ca sỹ và khán giả đều như lên đồng. Đây phải chăng chính là lúc giao thoa giữa những tâm hồn có chung niềm đam mê âm nhạc.
Quán càng về khuya càng đông, khách đứng tràn ra tận cửa. Những nhóm đến sau không còn chỗ đứng đành phải ra về trong tiếc nuối. Những người khác cũng đã yên vị để thưởng thức bữa tiệc âm thanh. Lúc này Miên mới có được chút thời gian nghỉ ngơi. Nhưng hai chân cô đã mỏi nhừ vì phải chạy đi chạy lại. Tuy thế, Miên không cảm thấy mệt. Cô chọn cho mình một góc kín đáo để quan sát Sơn.
Anh đang ngồi cùng vài người bạn ở quầy bar. Nhưng thay vì nói chuyện với họ, anh quay lưng lại để nhìn ra sân khấu. Sơn hoàn toàn im lặng theo dõi tường lửa biểu diễn. Lâu lâu, anh nâng ly uống chút rượu. Gương mặt im lìm không biểu cảm, nhưng sao Miên thấy nó buồn đến thế. Một sự bình lặng giả tạo đáng sợ như mặt biển lặng sóng trước cơn bão lớn.
Trên sân khấu, Phan có vẻ mệt vì hát liên tục. Bây giờ anh không hát nữa mà giao lưu cùng khán giả. Phan không giấu được sự hạnh phúc, khi thấy khách tới động ngẹt, đứng lớp trong lớp ngoài.
- Trước tiên Phan xin cảm ơn các bạn đã tới ủng hộ nhóm nhân ngày sinh nhật. Các bạn biết không, vào đúng ngày này cách đây 10 năm, có một nhóm sinh viên trẻ đã gom hết toàn bộ tiền để dành, có người còn giấu bố mẹ bán cả xe máy, để mua nhạc cụ. Đấy là tiền thân của Tường Lửa sau này. Có những người đi theo suốt quá trình phát triển của nhóm. Cũng có những người vì hoàn cảnh bắt buộc mà phải tạm gác lại ước mơ. Tuy nhiên, tôi biết những người bạn ấy vẫn rất đam mê với Rock. Và hôm nay, tôi may mắn mời được tất cả các thành viên, kể cả cũ và mới của nhóm cùng có mặt, để cống hiến một đêm tuyệt vời cho các vị khách thân yêu. Những người luôn ủng hộ nhóm trong suốt 10 năm qua.
Nói tới đây Phan phải dừng lại vì tiếng hò reo vang dội của khách khứa. Chờ một lát, anh tiếp:
- Và hôm nay, nhân kỉ niệm mười năm thành lập nhóm. Có một vị khách rất đặc biệt. Anh từng bán xe, máy tính, điện thoại- Các bạn phải biết đó là những thứ vô cùng đáng giá của sinh viên mười năm trước. Để mua nhạc cụ cho nhóm tập hát. Anh là giọng ca chính cũng là trưởng nhóm những năm đầu. Các bạn có biết đấy là ai không ạ?
Một nhóm khách bên dưới có vẻ vô cùng phấn khích. Họ đập bàn, đập ghế và hô to tên của Hoàng Sơn. Đứng bên cạnh Miên là một đôi bạn trẻ. Người con trai có vẻ là big fan, rất am hiểu Tường Lửa. Câu ta cũng hô to tên Hoàng Sơn. Cô bạn gái thấy vậy rất ngạc nhiên bèn hỏi:
- Hoàng Sơn là ai vậy?
- Anh ấy là thành viên cũ. Hát còn hay hơn anh Phan, chơi guitar còn điêu luyện hơn anh Mỹ. Lần trước lâu lắm rồi khi anh còn là sinh viên, có một lần ban nhạc chơi ở trường anh. Cả trường đều điên cuồng vì Sơn. Anh ấy tài năng lắm đấy.
Miên thấy hai người bên cạnh nói về Sơn thì dỏng tai nghe không bỏ lấy một từ. Cô nghe người con trai nói về anh, mà trong lòng vừa bất ngờ lại xen chút hoài nghi như không thể tin được.
Trên sân khấu, Phan mỉm cười hài lòng, anh tiếp tục:
- Đúng thế đó là Hoàng Sơn. Trưởng nhóm Tường Lửa khi mới thành lập. Và hôm nay anh cũng tới đây. Và đang ngồi dưới kia. Nào Sơn, hôm nay nhất định tôi phải lôi cậu lên sân khấu. Hãy quay lại và hát cho mọi người nghe nào!
Hoàng Sơn có vẻ bất ngờ vì bị gọi đích danh. Anh lắc đầu từ chôi.
- Không, hôm nay là ngày của các anh mà.
- Hoàng Sơn. Hoàng Sơn. Hoàng Sơn.
Đám khán giả lúc nãy đoán ra anh, giờ họ gọi tên không ngớt. Rồi nó lan tỏa, tất cả khách trong quán đều hô tên anh. Phan mỉm cười nhún vai:
- Rất xin lỗi, có vẻ cậu không thoát được rồi. Nhiều năm không hát nhưng vẫn rất nhiều người nhớ tới cậu. Thôi nào, cậu không nên để cả trăm con người ở đây phải thất vọng. Lên thôi.
Sơn đành miễn cưỡng bước lên sân khấu. Anh đón lấy cây guitar điện từ tay Phan, thử vài ba nốt để làm quen với cây đàn. Sau đó cậu thảo luận một chút với nhóm rồi bắt đầu vào nhạc.
Tất cả khán giả đều bị Sơn thu hút bằng tiếng lead guitar cao, réo rắt và hơi méo mở đầu bài hát. Rồi khi anh cất tiếng hát, Miên có cảm giác sởn hết cả gai ốc. Dù đã nghe nhận xét từ trước, nhưng Miên vẫn bất ngờ trước giọng hát của anh. Đã lâu lắm rồi mới có một giọng ca hay đến thế. Giọng Sơn ấm, mạnh mẽ, nhưng cũng đầy day dứt.
I walk a lonely road
The only one I that have ever known
Don't know were it goes
But its home to me and I walk alone
I walk this empty street
On the Boulevard of broken dreams
Where the city sleeps
And I'm the only one and I walk alone…..
Tôi bước trên con đường trống vắng
Con đường duy nhất tôi quen thuộc
Không hiểu nó dẫn tới đâu
Nhưng nó là mái nhà của tôi và tôi bước đi trong cô độc
Tôi bước trên những con phố không người qua lại
Nơi đại lộ những giấc mơ tan vỡ
Nơi thành phố chìm sâu vào giấc ngủ
Tôi là người duy nhất và tôi bước đi trong cô độcBài hát này là The Boulevard of broken dreams của nhóm Green Day. Lời bài hát nói về một người con trai cô đơn trên đường đời, với những giấc mơ tuổi trẻ bị tan vỡ.
Sơn cứ như đang hát lên tâm trạng của chính mình. Bao nhiêu năm anh không được đứng trên sân khấu. Bao nhiêu năm anh phải từ bỏ ước mơ, từ bỏ con người thật của mình để khoác trên người một lớp vỏ bọc theo ý cha. Sơn cô đơn trong cái vỏ ấy, không ai hiểu, không ai biết và không ai thấy. Nỗi cô đơn trở thành một người bạn tốt của anh. Và đường đời chỉ là những giao lộ…mà anh biết, trên nó chỉ còn là những giấc mơ, những ước muốn vỡ tan tành.
My shadows the only one that walks beside me
My shallow hearts the only thing that's beating
Sometimes I wish someone out there will find me
Till then I walk alone
Cái bóng là thứ duy nhất đi bên cạnh tôi
Trái tim nông cạn này là thứ duy nhất vẫn thổn thức
Đôi khi tôi ước có ai đó ở ngoài kia sẽ tìm thấy tôi
Đến khi đó vẫn chỉ mình tôi dạo bước
Miên thấy một giọt nước mắt rơi trên má từ lúc nào. Cô khóc vì lời bài hát quá hay ư. Không hẳn. Cô khóc vì giọng ca quá truyển cảm ư. Một phần. Cô biết mình đang khóc cho Sơn. Giờ thì cô đã hiểu tại sao bác Hai từng nói Sơn không hợp làm Kinh doanh. Và giờ cô đã hiểu gương mặt cố gắng bình thản nhưng vẫn buồn tênh lúc nãy của anh, khi xem các bạn biểu diễn.
Trên sân khấu, Sơn vừa hát vừa chinh phục khán giả bằng khả năng guitar điêu luyện, những đoạn riff đi sâu vào lòng người. Từng nốt, từng nốt, buồn và da diết khiến tim người nghe như thắt lại. Rồi khi anh bước vào đoạn solo, âm thanh bỗng dưng nổi mạnh, gào thét. Nó mang chút giận dữ và chan chứa nỗi buồn bã, tuyệt vọng. Như cõi lòng anh đang gào lên muốn sống như chính con người thật của mình. Những ngón tay lướt trên dây đàn, nhanh, mạnh, đầy kĩ thuật. Đoạn solo rất đặc sắc, không quá dài, cô đọng cảm xúc, dừơng như mang trong nó tất cả ức chế và đau khổ của một người bị đánh mất giấc mơ, đánh mất chính mình. Rồi khi đến đỉnh điểm, âm thanh ngưng lại đột ngột, như một kết thúc còn dang dở.
Tất cả mọi người trong Accoustic đều lặng đi như bị thôi miên bởi tiếng guitar. Mất mấy giây sau khi bài hát kết thúc khách mới hoàn hồn. Tiếng vỗ tay vang dội khắp nơi cho màn trình diễn gần như hoàn hảo. Sơn ở trên sân khấu, vừa cúi đầu cám ơn khán giả, vừa lau những giọt mồ hôi đang chảy thành giọt trên gương mặt. Bên dưới khán giả tiếp tục gọi tên anh, họ mong muốn một lần nữa được nghe anh hát, được đắm mình trong tiếng guitar của anh. Nhưng Sơn chỉ mỉm cười lắc đầu. Anh trả lại đàn cho Phan trong tiếng la ó, không đồng tình của người hâm mộ.
Khi xuống sân khấu, Sơn tiến thẳng tới quầy bar, gọi một cốc rượu rồi uống ừng ực. Phan đến bên bạn, đặt tay lên vai gọi. Định chúc mừng màn biểu diễn thành công hơn mong đợi. Nhưng ngay khi Sơn quay người lại. Phan giật mình vì đọc được sự thảng thốt trong mắt Sơn. Không nói nhiều, cả hai cùng đi ra ngoài. Miên đang phục vụ, thấy Sơn bỏ về trước, nhớ tới vụ chìa khóa. Cô bèn nhờ người làm nốt mấy việc vặt giúp mình rồi chạy theo sau tìm anh.
Miên chạy ngay ra ngoài nhưng không thấy Sơn và Phan đâu. Cô đi lòng vòng thì thấy xe ô tô của Sơn đậu trong một ngõ vắng, không người qua lại. Mừng quá, Miên bèn cầm chìa khóa, lại gần ô tô tính đưa cho anh. Nhưng tới nơi Miên sững lại, không tin vào mắt mình nữa. Trong xe, Sơn đang dựa vào Phan, đầu anh gục vào vai Phan đầy yếu đuối. Phan ôm Sơn trong tay, hôn lên tóc anh, rồi hôn nhẹ lên môi anh an ủi một cách nồng nàn.
Miên đứng trố mắt ra nhìn, ngạc nhiên tới độ tay cứng đơ, rơi cả chùm chìa khóa xuống đất. Tiếng động làm hai người trong xe giật mình nhìn ra. Cả hai đều hốt hoảng khi thấy Miên ở đó và chứng kiến tất cả. Miên biết là mình đã thấy điều không nên thấy nhất. Nhưng không còn cách nào khác, cô bối rối nhặt chùm khóa lên, chạy lại đưa cho Sơn, rồi quay lưng chạy biến.
Những hình ảnh trong xe ám ảnh Miên suốt những giờ làm còn lại, khiến cô không dám nhìn Phan- khi anh quay vào quán một mình. Phan coi như không có gì xảy ra, vẫn lên sân khấu chơi cùng ban nhạc cho đến hết đêm diễn. Sơn thì bỏ về trước. Còn Miên thì đầu óc như trên mây, ngơ ngáo suốt từ lúc đó cho đến hết giờ làm. Luẩn quẩn với cả trăm câu hỏi. Tất cả đều cho ra một đáp án. Nhưng cô không dám tin sự thật đó. Cô ước giá như mình không đuổi theo Sơn, giá như cô không tìm thấy xe của anh, giá như cô không nhìn thấy hình ảnh tình cảm của Phan và Sơn. Nhưng tất cả chỉ là giá như, và lý trí đã cho Miên một đáp án. Nó tuy đau đớn, nhưng phần nào giúp cô hiểu lý do tại sao đến giờ Sơn vẫn chưa có bạn gái.
Miên khẽ thở dài, bỗng dưng cô sợ về nhà. Sợ phải đối mặt với anh, người con trai mà cô luôn tôn thờ như thần tượng. Cô cảm thấy đau cho mình vì thần tượng sụp đổ thì ít. Mà cô đau vì thương Sơn thì nhiều. Trong đầu Miên luẩn quẩn câu hỏi “ Tại sao? Tại sao?”. Miên đâu biết rằng, chỉ ít phút nữa thôi. Cô sẽ có toàn bộ câu trả lời. Và cũng vì sự tình cờ này, sẽ kéo Miên vào những rắc rối mà cô chưa bao giờ tưởng tượng được.
Đấy là kết luận cuối cùng của Miên dành cho Nam. Sau khi cậu đến bên Miên và đề nghị một công việc mới- bán thời gian, tại quán cà phê của một người bạn anh Sơn.
- Đây là công việc bán thời gian, có thể chọn một trong các buổi sáng, chiều, tối. Chủ yếu là lấy oder và bưng bê, không phải rửa bát. Lương cao.
Miên há hốc miệng ngạc nhiên:
- Cậu đang đề nghị một công việc tốt hơn cho tớ?
- Đúng thế!
- Tại sao? Miên vẫn không thể tin được điều này.
Nam bỗng ấp úng, và rồi sau một hồi nghĩ mãi không ra. Cậu bèn giả bộ nổi cáu để lấp liếm.
- Thế có làm hay không? Công việc tử tế, nhàn hạ. Lương cũng cao. Tớ phải nhờ anh Sơn nói hộ với bạn anh ấy đấy.
Miên đâu có ngốc mà để lỡ cơ hội tốt như thế.
- Ok, tớ làm.
Nam chỉ chờ có vậy là quay đầu bỏ đi thẳng. Để lại một sự ngạc nhiên xen lẫn hoài nghi rất lớn trong Miên.
***
Quán cà phê acoustic nằm trong một con ngõ nhỏ trên phố Mã Mây. Nhìn bên ngoài, quán không có gì là nổi bật. Nhưng bên trong thiết kế khá đẹp và độc đáo với phong cách đơn giản đậm chất rock. Chủ quán là anh Phan, cũng là trưởng nhóm Tường Lửa đang rất nổi tiếng tại Hà Nội.
Đúng giờ hẹn, Miên tới nơi. Đang loay hoay dựng xe, thì thấy một cánh tay đỡ xe và dựng chân chống cái xoẹt điệu nghệ. Phan đón Miên bằng nụ cười tươi, rồi chỉ tay ra một bàn gần cửa sổ:
- Em là Miên à? uống gì? Bia nhé?
- Dạ không, em xin một cốc nước lọc thôi ạ.
Miên ngồi xuống chiếc ghế Phan chỉ, tay nắm nhẹ để che đi sự lo lắng trong lòng. Một lúc sau, Phan quay lại với hai cốc nước trên tay. Anh đưa Miên một cốc, rồi thoải mái ngồi xuống, mở CV của cô xem qua. Đúng là cơ hội tốt để Miên quan sát anh thật kỹ. Phan khá đẹp trai, kiểu đẹp nam tính.Không phải kiểu manly lạnh lùng như Nam, mà anh có vẻ đẹp ấm áp của đàn ông trưởng thành. Phan có sống mũi cao, hàng mày rậm, râu quai nón hơi mờ rất hợp với mái tóc dài buộc gọn theo kiểu dân rock. Anh là bạn rất thân của Hoàng Sơn. Hai người thường hay đi chung như hình với bóng. Anh tới nhà chơi khá nhiều lần, nhưng thường không ở lại lâu. Nên Miên chỉ chào xã giao chứ chưa có dịp nói chuyện với anh. Phan xem lướt qua CV rồi đóng lại, mỉm cười với Miên:
- Em là bạn cùng lớp với Nam à?
- Vâng ạ. Miên gật đầu.
- Chỉ là bạn cùng lớp, không có gì khác sao?
- Vâng ạ. Miên ngạc nhiên vì câu hỏi có vẻ hơi riêng tư của Phan. Anh cũng nhận ra điều đó bèn giải thích.
- Anh xin lỗi vì tò mò. Chẳng qua đây là lần đầu tiên thằng bé nhờ tới anh. Mà lại là nhờ cho một người khác. Đây không phải tính cách của nó. Tuy nhiên anh phải cám ơn nó. Vì CV của em rất tốt. Anh nghĩ em phù hợp với vị trí quán còn thiếu. Đây là thông tin chính về công việc, mức lương của em thì chắc Nam nói với em rồi. Về đọc, rồi chọn ca nào thì gọi cho anh. Số điện thoại phía cuối. Em có thể bắt đầu từ thứ hai.
Phan đưa tờ giấy thông tin cho Miên. Cô nhận bằng cả hai tay rồi cất cẩn thận cho vào ba lô.
- Em còn cần hỏi gì nữa không cô bé? Phan mỉm cười nhìn cô.
Miên lắc đầu.
- Ok, nếu không còn gì thì em có thể về. Về nhà mà còn thắc mắc cứ gọi cho anh.
Miên bèn cám ơn rồi đứng dậy. Ngạc nhiên vì sự nhanh gọn của buổi phỏng vấn. Khi đi ngang bức ảnh treo gần cửa, cô tò mò lại gần ngắm. Bức ảnh nhỏ của nhóm Tường Lửa từ những ngày đầu. Cô ngắm kĩ người con trai ở giữa đang ôm guitar điện. Có phải là Sơn không nhỉ. Vẫn gương mặt với những nét thư sinh. Vẫn cặp kính cận hiền lành. Nhưng anh đang mặc quần bò với áo thun đen in logo của nhóm. Mái tóc để dài, buốc túm phía sau, mặt lạnh băng và ánh nhìn bất cần đời.
- Đó là Hoàng Sơn đấy. Phan như đọc được câu hỏi trên nét mặt của Miên. Anh giải thích thêm. Lúc đó bọn anh đang học đại học. Cậu ấy là hát chính cho nhóm. Được vài năm thì phải bỏ để tiếp quản công ty.
- Anh ấy nhìn lạ quá. Gương mặt lạnh lùng, khác hẳn bây giờ.Miên nhận xét.
- Ồ chưa đâu. Thời cấp 2, cấp 3 của nó mới gọi là kinh dị.
Miên tò mò muốn hỏi kĩ hơn, nhưng phan đã gật đầu chào cô rồi quay gót vào trong quán. Miên đành ra ngoài lấy xe nhưng lòng cảm thấy như bị ám ảnh bởi hình ảnh của Sơn những năm trước.
Miên nhìn đồng hồ, vẫn còn rất nhiều thời gian. Cô bỗng nảy ra ý định ghé qua chùa quan âm thăm lớp học tình thương. Nghĩ là làm, cô cho xe chạy ra phía sông Hồng.
Dạo này Hà Nội lạnh kinh khủng, gió mùa thổi thốc từng cơn kèm theo cơn mưa dai dẳng. Bầu trời lúc nào cũng xám xịt một màu ảm đạm. Không những thế, phố cũng xám trong màn mưa, còn cây cối thì rụng hết lá, trơ ra cành khẳng khiu, như thêm vào sự tẻ nhạt cho khung cảnh mùa đông. Chút sắc màu duy nhất chính là màu đỏ tía của những lá bàng còn sót lại từ mùa thu. Những cành cây khô gầy guộc thô nhám sần sùi, vẫn cố níu giữ mùa thu bằng chiếc lá bàng đỏ sậm như máu. Dù chỉ vài ba chiếc lá, cũng đủ làm con đường có sức sống và có hồn hơn thật nhiều. Miên vừa ngắm cảnh vừa nghĩ vẩn vơ, một chốc đã tới chùa. Cô thoáng ngập ngừng một lúc. Rồi sau tặc lưỡi, thôi đã tới thì vào. Miên tắt xe, nhẹ nhàng dắt vào sân.
Lớp học tình thương nằm ở gian nhà nhỏ phía sau chùa, gần mép nước. Từ ngoài, Miên thấy Nam đang viết những công thức tiếng anh lên bảng. Bên dưới, đám học trò cắm cúi viết. Rồi Nam yêu cầu Hải đen lấy ví dụ. Thằng bé tự tin đứng lên nói một mạch. Nó quả thật là một ngôi sao sáng của lớp. Hải trước khi đi bụi đã học rất giỏi, đặc biệt là tiếng anh. Ngữ pháp nó biết căn bản, cộng với những ngày lăn lộn trên khu phố tây khiến vốn từ vựng phong phú. Nó có thể giao tiếp tiếng anh rất tốt. Đám tây khoái nó, hay cho nó đánh giầy để tám chuyện linh tinh. Ban đầu thằng bé còn nhát, sau thì nó bắn tía lia. Đôi mắt biết quan sát, cộng với cái đầu thông minh khiến nó kể chuyện thì mấy ông tây cứ ngồi cười bò. Thế là nó có một đống khách quen kiêm giáo viên dạy tiếng anh miễn phí. Tuy nhiên, nó nói không đúng chuẩn, nhiều từ ngữ đường phố, lại lai tạp giọng của đủ nước: Mỹ, anh, sing, ấn... Nhưng may nó còn có Nam. Anh nhận ra năng khiếu của Hải và tỉ mỉ sửa lại phát âm cho nó.
Miên chăm chú quan sát lớp học từ xa, tuy không nghe bên trong nói gì. Nhưng thấy cái cách Nam giảng bài mê say. Và đám học sinh với đôi mắt mở to nhìn anh chăm chú. Thỉnh thoảng cả lớp lại phá lên cười vui vẻ. Miên biết Nam đang làm rất tốt công việc. Nhìn anh lúc này như một người khác, phong thái tự nhiên và thoải mái. Khác hẳn vẻ lạnh lùng trên lớp. Miên chợt nhận ra trước đến giờ hình như cô luôn định kiến với anh. Gắn cho anh cái mác giàu, chảnh, xấu tính. Xem anh như ở một thế giới khác. Cô tự đặt mình cao hơn anh, như một kẻ nghèo vượt khó và tự tin cười vào mặt lũ nhà giàu ăn hại. Miên bỗng thấy một cảm giác giống như xấu hổ với Nam.
Sau một hồi quan sát, Miên lẳng lặng ra xe, giờ thì cô hoàn toàn tin tưởng vào Nam. Trước đây thỉnh thoảng cô cũng liên lạc với Đào, với Hải để nghe ngóng tình hình của lớp. Lúc đó, cô rất ngạc nhiên khi chúng hết lời khen Nam. Tuy nhiên, tận sâu trong đáy lòng, Miên vẫn giữ một chút nghi ngờ. Nhưng hôm nay, tận mắt chứng kiến những đứa trẻ bướng bỉnh ngồi học ngoan ngoãn. Miên biết Nam đang làm rất tốt, có thể còn hơn cô. Thế nhưng việc này đẩy cô vào một tình huống khó xử. Vì nhiều lần Miên đòi lớp, Nam vẫn lờ đi. Giờ thấy anh ta đang làm tốt thế này lại càng khó đòi.
- “ Nhất định mình sẽ đòi lại. Nếu không thì cả hai đứa sẽ luân phiên phụ trách lớp. Không thể để hắn gạt mình ra được.”
Miên tự nhủ với mình như thế. Và thấy như mình vừa bỏ đi được một gánh nặng. Gió sông thổi vào mát lạnh, Miên hít thật sâu làn không khí trong lành đượm mùi phù xa. Thấy như mình được tiếp thêm năng lượng. Cô vừa lái xe vừa ngân nga nho nhỏ. Không biết rằng, những rắc rối của cô mới chỉ bắt đầu từ đây.
****
Accoustic là một quán cà phê Rock cực đỉnh. Những đêm quán có nhạc live, khách phải đặt trước thì mới có bàn. Những ai không may đến muộn, phải chấp nhận đứng chen chân từ xa, vừa cầm bia uống, vừa nghe nhạc. Tuy phải đứng cả mấy tiếng, nhưng chẳng ai than vãn nửa lời. Tất cả hòa mình vào cơn lốc âm thanh hừng hực của quán.
Accoustic ban đầu chỉ có Tường Lửa của Phan biểu diễn. Nhưng về sau bạn bè người này giới thiệu người kia, nhóm này kéo nhóm kia. Dần dần nơi đây trở thành điểm hẹn của các ban nhạc Rock nổi tiếng ngoài Hà Nội. Mọi người tới chơi không hẳn vì tiền. Đơn giản họ chơi cho thỏa đam mê. Tại nơi đây, người yêu nhạc được đắm mình trong thứ âm thanh đẳng cấp, đúng chất rock. Cũng tại nơi đây, ban nhạc được hát trong tiếng hò reo, cổ vũ nhiệt tình, máu lửa của khách- đa số là những sinh viên đầy nhiệt huyết . Chính vì thế nơi này như một điểm kết nối giữa những người yêu nhạc, và sợi dây ấy chính là rock.
Khi mới vào làm, Miên không quen với Rock. Thứ âm nhạc ấy mạnh mẽ quá, nó đẩy cảm xúc người nghe lên tới cao trào, gào thét, nhức nhối. Rock quá xa lạ với một cô bé vốn yêu sự dịu dàng của nhạc không lời và pop. Nhưng dần dần, cô mê nó từ lúc nào. Có thể cô bị quyến rũ bởi tiếng guitar có lúc réo rắt chậm rãi, có lúc được cố tình làm cho sắc bén như dao, cứa vào lòng, làm tâm trạng mình dâng lên đến cực điểm, rồi bùng phát và vỡ òa ra. Ban đầu, Miên chạm vào rock vì tò mò. Nhưng được khoảng mấy tuần sau, cô nhận ra mình luôn chờ đón những đêm diễn của quán. Mong được nghe thứ âm thanh chát chúa, phóng khoáng, mạnh mẽ ấy.
Tối nay là một ngày đặc biệt, Miên chạy đi chạy lại mỏi nhừ hết cả chân vì khách kéo tới đông quá. Chưa đến giờ biểu diễn mà đã kín hết các bàn. Những tốp tới sau phải đứng thành vòng xung quanh sân khấu. Cũng phải thôi, hôm nay là sinh nhật của Tường Lửa, Phan đã hứa sẽ cùng ban nhạc cống hiến một đêm bùng nổ tuyệt vời.
Khoảng 9h thì ban nhạc tới, Miên lúc đó vẫn tất bật chạy đi chạy lại lấy yêu cầu thực đơn. Đang hí hoáy viết thì một bàn tay đập nhẹ lên vai. Cô quay ra thì thấy Hoàng Sơn cười thật tươi:
- Chăm chỉ thế cô bé?
- A, anh Sơn. Anh tới hồi nào thế? Miên ngạc nhiên.
- Anh tới nãy giờ mà em có thèm quan tâm đâu.
- Em bận quá! Anh ngồi đâu thế?Anh uống gì không ạ? Miên xin lỗi rối rít.
- Anh ngồi quầy bar với ban nhạc. Phan lấy rượu cho anh rồi. Rồi ngập ngừng một chút, Sơn tiếp tục.
- Anh bảo này, em có mang chìa khóa nhà không?
- Có ạ. Sao anh lại hỏi thế?Anh mất chìa khóa cổng ạ? Miên trả lời.
- Ờ, anh vứt đâu mất. Lát về muộn sợ phiền bác Hai tỉnh ngủ. Sơn thú nhận.
- Anh đừng lo. Lát nữa anh em mình, ai về sớm hơn thì cầm khóa. Rồi không được ngủ mà canh cổng mở cho người kia. Miên nghĩ một lúc rồi đưa giải pháp. Sơn đồng ý ngay tắp lự.
- Anh định lát đưa em cùng về. Nhưng nghĩ lại thì làm thế không được. Vì em còn vướng xe máy, sáng còn đi học. Đành làm theo cách của em vậy. Thôi anh không làm phiền em nữa, làm việc chăm chỉ nhé, cô bé!
Sơn chào Miên rồi đi về phía quầy bar. Cô nhận ra hàng loạt ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái dõi theo sau anh. Cũng phải thôi, tối nay Sơn thật trẻ trung và thu hút. Anh mặc tuy rất đơn giản, chỉ là giầy thể thao, quần jean và sơ mi đen, nhưng với làn da trắng và gương mặt thư sinh. Anh vẫn khiến trái tim bao cô gái phải rung rinh từ cái nhìn đầu tiên.
Đến khoảng 9h30 thì chương trình bắt đầu. Ban nhạc mở màn bằng những bài hát đã làm nên tên tuổi của nhóm. Khỏi phải nói, khán giả đã phấn khích thế nào. Họ hò hét và hát theo những đoạn điệp khúc. Ban nhạc chơi liên tục không nghỉ, và càng về sau hát càng hay. Có những lúc cả ca sỹ và khán giả đều như lên đồng. Đây phải chăng chính là lúc giao thoa giữa những tâm hồn có chung niềm đam mê âm nhạc.
Quán càng về khuya càng đông, khách đứng tràn ra tận cửa. Những nhóm đến sau không còn chỗ đứng đành phải ra về trong tiếc nuối. Những người khác cũng đã yên vị để thưởng thức bữa tiệc âm thanh. Lúc này Miên mới có được chút thời gian nghỉ ngơi. Nhưng hai chân cô đã mỏi nhừ vì phải chạy đi chạy lại. Tuy thế, Miên không cảm thấy mệt. Cô chọn cho mình một góc kín đáo để quan sát Sơn.
Anh đang ngồi cùng vài người bạn ở quầy bar. Nhưng thay vì nói chuyện với họ, anh quay lưng lại để nhìn ra sân khấu. Sơn hoàn toàn im lặng theo dõi tường lửa biểu diễn. Lâu lâu, anh nâng ly uống chút rượu. Gương mặt im lìm không biểu cảm, nhưng sao Miên thấy nó buồn đến thế. Một sự bình lặng giả tạo đáng sợ như mặt biển lặng sóng trước cơn bão lớn.
Trên sân khấu, Phan có vẻ mệt vì hát liên tục. Bây giờ anh không hát nữa mà giao lưu cùng khán giả. Phan không giấu được sự hạnh phúc, khi thấy khách tới động ngẹt, đứng lớp trong lớp ngoài.
- Trước tiên Phan xin cảm ơn các bạn đã tới ủng hộ nhóm nhân ngày sinh nhật. Các bạn biết không, vào đúng ngày này cách đây 10 năm, có một nhóm sinh viên trẻ đã gom hết toàn bộ tiền để dành, có người còn giấu bố mẹ bán cả xe máy, để mua nhạc cụ. Đấy là tiền thân của Tường Lửa sau này. Có những người đi theo suốt quá trình phát triển của nhóm. Cũng có những người vì hoàn cảnh bắt buộc mà phải tạm gác lại ước mơ. Tuy nhiên, tôi biết những người bạn ấy vẫn rất đam mê với Rock. Và hôm nay, tôi may mắn mời được tất cả các thành viên, kể cả cũ và mới của nhóm cùng có mặt, để cống hiến một đêm tuyệt vời cho các vị khách thân yêu. Những người luôn ủng hộ nhóm trong suốt 10 năm qua.
Nói tới đây Phan phải dừng lại vì tiếng hò reo vang dội của khách khứa. Chờ một lát, anh tiếp:
- Và hôm nay, nhân kỉ niệm mười năm thành lập nhóm. Có một vị khách rất đặc biệt. Anh từng bán xe, máy tính, điện thoại- Các bạn phải biết đó là những thứ vô cùng đáng giá của sinh viên mười năm trước. Để mua nhạc cụ cho nhóm tập hát. Anh là giọng ca chính cũng là trưởng nhóm những năm đầu. Các bạn có biết đấy là ai không ạ?
Một nhóm khách bên dưới có vẻ vô cùng phấn khích. Họ đập bàn, đập ghế và hô to tên của Hoàng Sơn. Đứng bên cạnh Miên là một đôi bạn trẻ. Người con trai có vẻ là big fan, rất am hiểu Tường Lửa. Câu ta cũng hô to tên Hoàng Sơn. Cô bạn gái thấy vậy rất ngạc nhiên bèn hỏi:
- Hoàng Sơn là ai vậy?
- Anh ấy là thành viên cũ. Hát còn hay hơn anh Phan, chơi guitar còn điêu luyện hơn anh Mỹ. Lần trước lâu lắm rồi khi anh còn là sinh viên, có một lần ban nhạc chơi ở trường anh. Cả trường đều điên cuồng vì Sơn. Anh ấy tài năng lắm đấy.
Miên thấy hai người bên cạnh nói về Sơn thì dỏng tai nghe không bỏ lấy một từ. Cô nghe người con trai nói về anh, mà trong lòng vừa bất ngờ lại xen chút hoài nghi như không thể tin được.
Trên sân khấu, Phan mỉm cười hài lòng, anh tiếp tục:
- Đúng thế đó là Hoàng Sơn. Trưởng nhóm Tường Lửa khi mới thành lập. Và hôm nay anh cũng tới đây. Và đang ngồi dưới kia. Nào Sơn, hôm nay nhất định tôi phải lôi cậu lên sân khấu. Hãy quay lại và hát cho mọi người nghe nào!
Hoàng Sơn có vẻ bất ngờ vì bị gọi đích danh. Anh lắc đầu từ chôi.
- Không, hôm nay là ngày của các anh mà.
- Hoàng Sơn. Hoàng Sơn. Hoàng Sơn.
Đám khán giả lúc nãy đoán ra anh, giờ họ gọi tên không ngớt. Rồi nó lan tỏa, tất cả khách trong quán đều hô tên anh. Phan mỉm cười nhún vai:
- Rất xin lỗi, có vẻ cậu không thoát được rồi. Nhiều năm không hát nhưng vẫn rất nhiều người nhớ tới cậu. Thôi nào, cậu không nên để cả trăm con người ở đây phải thất vọng. Lên thôi.
Sơn đành miễn cưỡng bước lên sân khấu. Anh đón lấy cây guitar điện từ tay Phan, thử vài ba nốt để làm quen với cây đàn. Sau đó cậu thảo luận một chút với nhóm rồi bắt đầu vào nhạc.
Tất cả khán giả đều bị Sơn thu hút bằng tiếng lead guitar cao, réo rắt và hơi méo mở đầu bài hát. Rồi khi anh cất tiếng hát, Miên có cảm giác sởn hết cả gai ốc. Dù đã nghe nhận xét từ trước, nhưng Miên vẫn bất ngờ trước giọng hát của anh. Đã lâu lắm rồi mới có một giọng ca hay đến thế. Giọng Sơn ấm, mạnh mẽ, nhưng cũng đầy day dứt.
I walk a lonely road
The only one I that have ever known
Don't know were it goes
But its home to me and I walk alone
I walk this empty street
On the Boulevard of broken dreams
Where the city sleeps
And I'm the only one and I walk alone…..
Tôi bước trên con đường trống vắng
Con đường duy nhất tôi quen thuộc
Không hiểu nó dẫn tới đâu
Nhưng nó là mái nhà của tôi và tôi bước đi trong cô độc
Tôi bước trên những con phố không người qua lại
Nơi đại lộ những giấc mơ tan vỡ
Nơi thành phố chìm sâu vào giấc ngủ
Tôi là người duy nhất và tôi bước đi trong cô độcBài hát này là The Boulevard of broken dreams của nhóm Green Day. Lời bài hát nói về một người con trai cô đơn trên đường đời, với những giấc mơ tuổi trẻ bị tan vỡ.
Sơn cứ như đang hát lên tâm trạng của chính mình. Bao nhiêu năm anh không được đứng trên sân khấu. Bao nhiêu năm anh phải từ bỏ ước mơ, từ bỏ con người thật của mình để khoác trên người một lớp vỏ bọc theo ý cha. Sơn cô đơn trong cái vỏ ấy, không ai hiểu, không ai biết và không ai thấy. Nỗi cô đơn trở thành một người bạn tốt của anh. Và đường đời chỉ là những giao lộ…mà anh biết, trên nó chỉ còn là những giấc mơ, những ước muốn vỡ tan tành.
My shadows the only one that walks beside me
My shallow hearts the only thing that's beating
Sometimes I wish someone out there will find me
Till then I walk alone
Cái bóng là thứ duy nhất đi bên cạnh tôi
Trái tim nông cạn này là thứ duy nhất vẫn thổn thức
Đôi khi tôi ước có ai đó ở ngoài kia sẽ tìm thấy tôi
Đến khi đó vẫn chỉ mình tôi dạo bước
Miên thấy một giọt nước mắt rơi trên má từ lúc nào. Cô khóc vì lời bài hát quá hay ư. Không hẳn. Cô khóc vì giọng ca quá truyển cảm ư. Một phần. Cô biết mình đang khóc cho Sơn. Giờ thì cô đã hiểu tại sao bác Hai từng nói Sơn không hợp làm Kinh doanh. Và giờ cô đã hiểu gương mặt cố gắng bình thản nhưng vẫn buồn tênh lúc nãy của anh, khi xem các bạn biểu diễn.
Trên sân khấu, Sơn vừa hát vừa chinh phục khán giả bằng khả năng guitar điêu luyện, những đoạn riff đi sâu vào lòng người. Từng nốt, từng nốt, buồn và da diết khiến tim người nghe như thắt lại. Rồi khi anh bước vào đoạn solo, âm thanh bỗng dưng nổi mạnh, gào thét. Nó mang chút giận dữ và chan chứa nỗi buồn bã, tuyệt vọng. Như cõi lòng anh đang gào lên muốn sống như chính con người thật của mình. Những ngón tay lướt trên dây đàn, nhanh, mạnh, đầy kĩ thuật. Đoạn solo rất đặc sắc, không quá dài, cô đọng cảm xúc, dừơng như mang trong nó tất cả ức chế và đau khổ của một người bị đánh mất giấc mơ, đánh mất chính mình. Rồi khi đến đỉnh điểm, âm thanh ngưng lại đột ngột, như một kết thúc còn dang dở.
Tất cả mọi người trong Accoustic đều lặng đi như bị thôi miên bởi tiếng guitar. Mất mấy giây sau khi bài hát kết thúc khách mới hoàn hồn. Tiếng vỗ tay vang dội khắp nơi cho màn trình diễn gần như hoàn hảo. Sơn ở trên sân khấu, vừa cúi đầu cám ơn khán giả, vừa lau những giọt mồ hôi đang chảy thành giọt trên gương mặt. Bên dưới khán giả tiếp tục gọi tên anh, họ mong muốn một lần nữa được nghe anh hát, được đắm mình trong tiếng guitar của anh. Nhưng Sơn chỉ mỉm cười lắc đầu. Anh trả lại đàn cho Phan trong tiếng la ó, không đồng tình của người hâm mộ.
Khi xuống sân khấu, Sơn tiến thẳng tới quầy bar, gọi một cốc rượu rồi uống ừng ực. Phan đến bên bạn, đặt tay lên vai gọi. Định chúc mừng màn biểu diễn thành công hơn mong đợi. Nhưng ngay khi Sơn quay người lại. Phan giật mình vì đọc được sự thảng thốt trong mắt Sơn. Không nói nhiều, cả hai cùng đi ra ngoài. Miên đang phục vụ, thấy Sơn bỏ về trước, nhớ tới vụ chìa khóa. Cô bèn nhờ người làm nốt mấy việc vặt giúp mình rồi chạy theo sau tìm anh.
Miên chạy ngay ra ngoài nhưng không thấy Sơn và Phan đâu. Cô đi lòng vòng thì thấy xe ô tô của Sơn đậu trong một ngõ vắng, không người qua lại. Mừng quá, Miên bèn cầm chìa khóa, lại gần ô tô tính đưa cho anh. Nhưng tới nơi Miên sững lại, không tin vào mắt mình nữa. Trong xe, Sơn đang dựa vào Phan, đầu anh gục vào vai Phan đầy yếu đuối. Phan ôm Sơn trong tay, hôn lên tóc anh, rồi hôn nhẹ lên môi anh an ủi một cách nồng nàn.
Miên đứng trố mắt ra nhìn, ngạc nhiên tới độ tay cứng đơ, rơi cả chùm chìa khóa xuống đất. Tiếng động làm hai người trong xe giật mình nhìn ra. Cả hai đều hốt hoảng khi thấy Miên ở đó và chứng kiến tất cả. Miên biết là mình đã thấy điều không nên thấy nhất. Nhưng không còn cách nào khác, cô bối rối nhặt chùm khóa lên, chạy lại đưa cho Sơn, rồi quay lưng chạy biến.
Những hình ảnh trong xe ám ảnh Miên suốt những giờ làm còn lại, khiến cô không dám nhìn Phan- khi anh quay vào quán một mình. Phan coi như không có gì xảy ra, vẫn lên sân khấu chơi cùng ban nhạc cho đến hết đêm diễn. Sơn thì bỏ về trước. Còn Miên thì đầu óc như trên mây, ngơ ngáo suốt từ lúc đó cho đến hết giờ làm. Luẩn quẩn với cả trăm câu hỏi. Tất cả đều cho ra một đáp án. Nhưng cô không dám tin sự thật đó. Cô ước giá như mình không đuổi theo Sơn, giá như cô không tìm thấy xe của anh, giá như cô không nhìn thấy hình ảnh tình cảm của Phan và Sơn. Nhưng tất cả chỉ là giá như, và lý trí đã cho Miên một đáp án. Nó tuy đau đớn, nhưng phần nào giúp cô hiểu lý do tại sao đến giờ Sơn vẫn chưa có bạn gái.
Miên khẽ thở dài, bỗng dưng cô sợ về nhà. Sợ phải đối mặt với anh, người con trai mà cô luôn tôn thờ như thần tượng. Cô cảm thấy đau cho mình vì thần tượng sụp đổ thì ít. Mà cô đau vì thương Sơn thì nhiều. Trong đầu Miên luẩn quẩn câu hỏi “ Tại sao? Tại sao?”. Miên đâu biết rằng, chỉ ít phút nữa thôi. Cô sẽ có toàn bộ câu trả lời. Và cũng vì sự tình cờ này, sẽ kéo Miên vào những rắc rối mà cô chưa bao giờ tưởng tượng được.
/16
|