Sáng hôm sau, Miên thức dậy khá muộn với trạng thái mệt mỏi. Tối qua có nhiều việc dồn dập xảy ra. Rồi những bí mật không thể ngờ được tiết lộ. Khiến cô nằm thao thức suy nghĩ mông lung, mãi đến 3 giờ sáng mới chìm vào giấc ngủ.
Xuống tới nhà, Miên làm nhanh bữa sáng đơn giản với bánh mì trứng. Sau đó, vắt sẵn một cốc nước cam cho Nam, và một cà phê cho Sơn. Khi mọi thứ xong xuôi, Miên cầm theo ổ bánh mì rồi lao ra đường để đến trường.
Một lát sau Sơn đi xuống, anh với lấy tờ báo Kinh tế. Sau đó vừa dùng bữa sáng vừa lướt qua bản tin tài chính. Mãi đến hơn tám giờ sáng, Nam mới mò xuống. Gương mặt lộ vẻ mệt mỏi sau một đêm thiếu ngủ. Cậu im lặng ăn qua loa bữa sáng. Sơn thấy bàn tay băng bó của Nam thì hỏi:
- Tay em bị sao thế?
Nam vừa cắn một miếng bánh vừa nói:
- Chả sao cả.
Sau đó nghĩ thêm một lúc, cậu hỏi Sơn:
- Anh à, anh và Miên yêu nhau đúng không?
Sơn giật mình:
- Sao em hỏi vậy?
Nam giả bộ tỉnh queo, nhưng trong lòng thì dậy sóng, hồi hộp mong chờ câu trả lời của Sơn:
- Hôm qua em thấy hai người ôm nhau trong vườn. Hì hì, nào anh khai ra đi.
Sơn chột dạ lo lắng. Nhưng rồi khi bình tĩnh lại, anh thấy một giải pháp lóe lên trong đầu.
- Ừ, đúng là anh và Miên yêu nhau. Sơn gật đầu xác nhận.
Nam dù đã chuẩn bị trước tinh thần. Nhưng khi nghe chính miệng Sơn xác nhận, anh vẫn thấy tim mình như ngừng đập, miếng bánh trong cổ ghẹn lại.
- Cái đồ con gái nhà quê lùn tịt, xấu xí, đanh đá, vô duyên ấy mà anh yêu được sao?
Sơn phủ nhận ngay cái suy nghĩ vô lý ấy về Miên:
- Anh yêu Miên vì cô ấy rất tốt bụng, biết chia sẻ. Khi ở bên Miên anh được sống thật với mình. Còn ngoại hình thì cô ấy rất dễ thương. Chỉ là Miên rất mộc mạc nên em chưa nhận ra thôi.
Nói xong, Sơn xách cặp bỏ đi làm. Để lại Nam một mình với cảm giác chơi vơi khó hiểu. Từ tối hôm qua đến nay, cảm giác mất mát, bực tức cứ vây lấy anh. Chính Nam cũng ngạc nhiên về cảm xúc này. Nó gần giống như việc anh khám phá ra được một báu vật, nhưng lại để người khác cướp mất ngay trên tay mình. Anh cũng không hiểu cảm xúc của anh dành cho Miên là gì. Nó là một thứ rất mới lạ, không giống với những cảm giác trước đây. Một thứ mà anh chưa bao giờ trải qua. Nó khiến anh đau đầu. Nam lắc đầu xua đi ý nghĩ về Miên. Anh uể oải đứng dậy đổ ly nước cam vào bồn rửa bát, cho khúc bánh mì mới cắn được hai miếng vào thùng rác, rồi vác ba lô tới trường. Anh cần nói chuyện với Dũng. Nó luôn có cách giúp anh sắp xếp lại những cảm xúc lộn xộn của chính mình,
*****
Hôm nay, khi tới lớp, Nam không thấy Dũng đâu. “Cái thằng heo. Khi cần thì không thấy mặt mũi đâu hết”. Nam rủa thầm, rút điện thoại ra nhắn tin:
- Mày đâu rồi?
- Ngủ. Dũng trả lời ngay.
- Đến lớp đi. Có việc cần. Nam bấm nhanh. Rồi bực mình rủa thầm “thằng chó”, khi nhận tin nhắn Dũng trả lời vẻn vẹn ba chữ:
- Sắp chết à?
- Ờ, sắp rồi. Có tới không? Nam cáu.
- Chờ 49 ngày phúng điếu luôn một thể. Dũng vẫn đùa dai.
- Đéo đùa đâu. Tới đi. Nam chịu hết nổi.
- Hà hà, ở yên chờ đấy. Tao tới lớp ngay. Đang ở bãi gửi xe. Dũng xoa dịu thằng bạn thân đang tức sôi máu.
Lúc này ở cách đấy không xa, Miên đang ngồi với Mai và Kevin. Cả bọn vừa ăn xoài xanh vừa nói chuyện rôm rả. Kevin ngồi kể chuyện cười khiến hai đứa còn lại cười nghiêng ngả. Nam ngồi sau ngó cái cách Kevin thân mật ôm vai bá cổ Miên mà cũng cảm thấy khó chịu phát ghen lên được. Ngồi lườm Kevin một lúc thì Dũng vào lớp. Vừa đặt balo xuống là anh hỏi ngay:
- Mày vừa ăn ớt hả?
- Không, sao mày hỏi thế? Nam ngạc nhiên.
- Mặt nhăn như khỉ ăn ớt í. Sao, có việc gì? Dũng vào đề luôn.
Nam hất mặt về phía Kevin:
- Mày nhìn mặt thằng kia thấy ghét không?
- Không, nó đẹp trai đấy chứ. Dũng lắc đầu
- Mày có thấy nó suốt ngày nhe nhởn vô duyên không? Nam vẫn cau có.
- Không, tao thấy nó hài hước mà. Dũng phủ nhận.
- Mày có thấy nó giả bộ gay để dê Miên không? Nam cố thuyết phục.
- Không, tao thấy nó gay thật mà. Dũng không đồng tình.
Đến lúc này thì Nam phát điên:
- Mày có muốn tao đập cho mày một trận không?
Dũng phá ra cười:
- Mày bệnh thật rồi. Sáng sớm kéo tao đến, để bảo một thằng một thằng 100% gay là trai thẳng. Mà trước đấy, mày còn xem nó như không tồn tại. Tao hỏi thật, đêm qua mày va đầu vào đâu hả?
Nam gục mặt xuống bàn thở dài:
- Chắc tao có vấn đề thật mày ạ.
Dũng nhìn bộ dạng muốn hết hơi của thằng bạn thì đâm lo. Cậu vội lấy lại nghiêm túc mà hỏi han:
- Thế có chuyện gì?
Nam bối rối một lúc, mãi sau mới xấu hổ thú nhận:
- Tao nghĩ tao cảm nắng Miên mất rồi.
Dũng phì ra một tràng cười:
- Ha ha ha… Miên á? Ha ha ha…
Nam lườm lườm nhìn thằng bạn đang cười cợt mà tức tối, mắt thiếu điều muốn tóe lửa. Dũng nhận ra gương mặt thằng bạn đang rất trầm trọng nên cố gắng nín cười.
- Mày nói nghiêm túc à? Và lần cảm nắng này khác những lần khác, khiến một thằng sát gái như mày phải nhờ tao làm quân sư ư?
Nam khẽ thở dài gật đầu. Lòng cảm thấy nhục như con trùng trục:
- Tao cũng mới phát hiện ra gần đây thôi. Miên không phải kiểu tao thích, nhưng tao cứ bị cô ấy thu hút. Tao cố bắt nạt Miên, cố đẩy cô ấy ra xa, lờ như cô ấy không tồn tại. Nhưng hôm qua, khi phát hiện ra anh Sơn và Miên yêu nhau thì tao cảm thấy rất đau và mất mát. Cái cảm giác mà tao chưa gặp bao giờ. Mày xem, có phải là tao yêu thật không?
Dũng nghe Nam nói mà ngạc nhiên tới mức không ngậm được miệng lại:
- Hả? Anh Sơn và Miên yêu nhau á?
Nam chỉ còn biết thở dài mà thừa nhận:
- Tao cũng rất bất ngờ. Không ngờ cô bé nhà quê mà giỏi như thế. Tao nghĩ Miên có sức hút vô hình nào đó. Giờ phát hiện ra điều ấy, tao ghen với tất cả lũ con trai gần Miên.
- Kể cả một thằng gay ư. Thật tội nghiệp mày quá, đến bây giờ vẫn chưa qua khỏi khủng hoảng tuổi dậy thì.
Nam những muốn tháo giầy mà táng vào giữa mặt Dũng một phát. Nhưng nhớ ra là đang nhờ vả nó đành ngậm bò hòn làm ngọt.
Dũng nhận ra sự nghiêm túc nơi nam nên không còn cười cợt nữa. Cậu im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Thảo nào tao cũng thấy lạ. Trước đây mỗi khi nhận lời thách cưa gái. Mày giải quyết nhanh gọn không quá một tuần. Thế mà với Miên mãi không thấy mày động tĩnh gì. Hóa ra mày bị cảm nắng thật.
- Mày nghĩ đầu óc tao có vấn đề gì không? Sao lại có thể bị một đứa con gái quê một cục như thế thu hút được chứ. Nam đau khổ hỏi.
Dũng tò mò hỏi:
- Thế tình cảm nảy sinh từ lúc nào?
- Tao không biết. Nam thú nhận.
- Thế mày thích vì điểm gì? Dũng vẫn muốn làm rõ.
- Biết chết liền. Chỉ là muốn ở bên, muốn người đó thuộc về mình. Muốn chăm sóc và bảo vệ. Không muốn thằng nào động vào. Kể cả gay. Cảm giác này có thể có từ lâu rồi. Nhưng tao cứ phủ nhận nó. Mãi cho đến khi biết Anh Sơn với Miên tao mới giật mình nhận ra.
Dũng nhìn Nam chăm chú, anh thấy được sự bối rối của Nam. Có vẻ như thằng bạn của anh đang phát hoảng về thứ tình cảm trong sáng thánh thiện, mang tên “yêu thật lòng”, mà nó mới phát hiện ra mình mới có. Nhìn bộ dạng đau khổ của nó anh vừa buồn cười vừa thương. Dũng thở dài nhận xét:
- Mày quen yêu vì sex rồi, nên khi thật lòng thì ngu vãi cả chưởng.
Nam nghe bạn nói thế, trong lòng ấm ức muốn cãi lại lắm. Nhưng biết Dũng nói đúng nên đành nín thinh. Dũng thấy vậy nên kể một câu truyện an ủi:
- Hồi còn nhỏ tao cũng từng như thế. Tao thích một cô bé cùng bàn. Nhưng thay vì chăm sóc, quan tâm. Tao chia cái bàn ra làm hai để cách ly hai đứa với nhau. Nếu cô ấy để sách vở lấn sang là tao lấy thước kẻ đánh, có lần làm cô bé ấy khóc tại lớp. Tao làm thế vì tao sợ bé ấy biết mình thích nó. Tao nghĩ mày chắc giống tao lúc ấy. Nhưng mà mày đúng là thằng chậm phát triển. Mang tiếng yêu nhiều mà khi yêu thật thì ngây ngô như mối tình đầu.
Nam nghĩ một lúc rồi nói:
- Miên là mối tình đầu của tao mà.
Dũng ngó nam ngờ vực:
- Lạy mày, tỉnh đi cho tao nhờ. Mày yêu mấy chục đứa rồi còn tình đầu cái gì?
Nam lắc đầu:
- Không, là tao nói thật. Miên là tình đầu thật. Cô ấy là bé Cò mà tao hay kể cho mày nghe í.
Dũng ngạc nhiên:
- Sao mày biết?
- Miên có sợi dây chuyền mà tao tặng cò ngày xưa.
- Và vì thế mà mày cảm nắng cô ấy? Dũng đoán
- Không, hình như trước đó, trước khi phát hiện ra, tao đã bị Miên thu hút rồi.
Dũng nhận xét:
- Nếu là Cò, thì việc khiến mày hành xử khác với người khác là đúng rồi. Hồi bé, cô ấy cũng đã từng làm được như thế. Cái đó là định mệnh của mày rồi.
Nam đau khổ:
- Haizzz… Thế theo mày tao nên làm gì bây giờ.
Dũng thương cảm:
- Tao chịu. Tao nghĩ giờ thì còn làm gì được nữa. Mày không thể nhảy vào giữa Miên với anh Sơn được. Tao biết là khó, nhưng phải chấp nhận thôi.
Nam im lặng gật đầu. Tuy Dũng không đưa ra được giải pháp gì hay ho cho anh. Nhưng dù sao trong lòng cũng thấy được an ủi một chút. Tâm tư vì thế cũng bớt rối loạn.
Thật, đời không thể học được chữ ngờ. Chưa bao giờ Nam nghĩ có một ngày anh thất tình. Mà còn nhục hơn nữa, là thất tình trước một cô nàng nhà quê, béo ú, lùn tịt. Đúng là quả báo mà!
Bỗng có tiếng cười đùa rất to làm cả Nam và Dũng phải quay sang. Hóa ra là Nhung và mấy bạn trai trong lớp.
Từ ngày Nam chia tay Nhung tới nay đã được hơn một tuần. Khi tới lớp, hai người cố tình ngồi hai góc. Nhung vẫn tỏ vẻ yêu đời và cười đùa lẳng lơ với đám con trai trong lớp trước mặt anh. Nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc trộm xem phản ứng của anh. Đáp lại, Nam vẫn tỉnh queo chẳng quan tâm. Việc chia tay Nhung với anh nhẹ nhàng, không chút luyến tiếc. Nó giống các mối tình trước đây. Chia tay chỉ đơn giản như bấm vào nút delete. Và tất cả kỉ niệm sẽ bị tống vào recycle bin, có khác là anh sẽ không bao giờ recycle nó lại.
Dũng ngó sang nhóm bên ấy một lúc rồi quay sang hỏi Nam:
- Mày hết tình cảm với Nhung thật à?
- Ừ. Nam thờ ơ.
- Thế ai cua Nhung. Hay nhung yêu ai cũng không sao à?
- Ờ, sao tự nhiên mày hỏi lắm thế? Tao với Nhung giờ không liên quan. Tao cũng mong có ai đó yêu Nhung thật lòng. Cô ấy cũng tốt tính mà, chỉ hơi chảnh chọe, khó chiều chút thôi.
- Ừ. Dũng cũng tỏ vẻ thờ ơ. Cố giấu một ánh nhìn về phía Nhung. Rồi không biết nghĩ gì. Dũng quay sang Nam rủ rê:
- Thôi cúp học đi. Bọn mình đi về nhà tao đánh Pet. Tao mới mua bộ mới. Kỉ niệm ngày hai đứa thất tình. Ha ha…
Nam vô tâm nên không chú ý tới từ “hai đứa thất tình” mà Dũng lỡ miệng nói ra. Mãi về sau cậu mới biết được một bí mật mà Dũng cố giấu. Và bí mật ấy cũng khiến anh hiểu được Dũng coi trọng tình bạn của hai người thế nào. Nó cũng khiến anh khâm phục thằng bạn thư sinh yếu đuối, nhưng rất sâu sắc và nội tâm cực kì mạnh mẽ của mình. Nhưng dù sao đó cũng còn là việc mãi về sau mới xảy ra…
Xuống tới nhà, Miên làm nhanh bữa sáng đơn giản với bánh mì trứng. Sau đó, vắt sẵn một cốc nước cam cho Nam, và một cà phê cho Sơn. Khi mọi thứ xong xuôi, Miên cầm theo ổ bánh mì rồi lao ra đường để đến trường.
Một lát sau Sơn đi xuống, anh với lấy tờ báo Kinh tế. Sau đó vừa dùng bữa sáng vừa lướt qua bản tin tài chính. Mãi đến hơn tám giờ sáng, Nam mới mò xuống. Gương mặt lộ vẻ mệt mỏi sau một đêm thiếu ngủ. Cậu im lặng ăn qua loa bữa sáng. Sơn thấy bàn tay băng bó của Nam thì hỏi:
- Tay em bị sao thế?
Nam vừa cắn một miếng bánh vừa nói:
- Chả sao cả.
Sau đó nghĩ thêm một lúc, cậu hỏi Sơn:
- Anh à, anh và Miên yêu nhau đúng không?
Sơn giật mình:
- Sao em hỏi vậy?
Nam giả bộ tỉnh queo, nhưng trong lòng thì dậy sóng, hồi hộp mong chờ câu trả lời của Sơn:
- Hôm qua em thấy hai người ôm nhau trong vườn. Hì hì, nào anh khai ra đi.
Sơn chột dạ lo lắng. Nhưng rồi khi bình tĩnh lại, anh thấy một giải pháp lóe lên trong đầu.
- Ừ, đúng là anh và Miên yêu nhau. Sơn gật đầu xác nhận.
Nam dù đã chuẩn bị trước tinh thần. Nhưng khi nghe chính miệng Sơn xác nhận, anh vẫn thấy tim mình như ngừng đập, miếng bánh trong cổ ghẹn lại.
- Cái đồ con gái nhà quê lùn tịt, xấu xí, đanh đá, vô duyên ấy mà anh yêu được sao?
Sơn phủ nhận ngay cái suy nghĩ vô lý ấy về Miên:
- Anh yêu Miên vì cô ấy rất tốt bụng, biết chia sẻ. Khi ở bên Miên anh được sống thật với mình. Còn ngoại hình thì cô ấy rất dễ thương. Chỉ là Miên rất mộc mạc nên em chưa nhận ra thôi.
Nói xong, Sơn xách cặp bỏ đi làm. Để lại Nam một mình với cảm giác chơi vơi khó hiểu. Từ tối hôm qua đến nay, cảm giác mất mát, bực tức cứ vây lấy anh. Chính Nam cũng ngạc nhiên về cảm xúc này. Nó gần giống như việc anh khám phá ra được một báu vật, nhưng lại để người khác cướp mất ngay trên tay mình. Anh cũng không hiểu cảm xúc của anh dành cho Miên là gì. Nó là một thứ rất mới lạ, không giống với những cảm giác trước đây. Một thứ mà anh chưa bao giờ trải qua. Nó khiến anh đau đầu. Nam lắc đầu xua đi ý nghĩ về Miên. Anh uể oải đứng dậy đổ ly nước cam vào bồn rửa bát, cho khúc bánh mì mới cắn được hai miếng vào thùng rác, rồi vác ba lô tới trường. Anh cần nói chuyện với Dũng. Nó luôn có cách giúp anh sắp xếp lại những cảm xúc lộn xộn của chính mình,
*****
Hôm nay, khi tới lớp, Nam không thấy Dũng đâu. “Cái thằng heo. Khi cần thì không thấy mặt mũi đâu hết”. Nam rủa thầm, rút điện thoại ra nhắn tin:
- Mày đâu rồi?
- Ngủ. Dũng trả lời ngay.
- Đến lớp đi. Có việc cần. Nam bấm nhanh. Rồi bực mình rủa thầm “thằng chó”, khi nhận tin nhắn Dũng trả lời vẻn vẹn ba chữ:
- Sắp chết à?
- Ờ, sắp rồi. Có tới không? Nam cáu.
- Chờ 49 ngày phúng điếu luôn một thể. Dũng vẫn đùa dai.
- Đéo đùa đâu. Tới đi. Nam chịu hết nổi.
- Hà hà, ở yên chờ đấy. Tao tới lớp ngay. Đang ở bãi gửi xe. Dũng xoa dịu thằng bạn thân đang tức sôi máu.
Lúc này ở cách đấy không xa, Miên đang ngồi với Mai và Kevin. Cả bọn vừa ăn xoài xanh vừa nói chuyện rôm rả. Kevin ngồi kể chuyện cười khiến hai đứa còn lại cười nghiêng ngả. Nam ngồi sau ngó cái cách Kevin thân mật ôm vai bá cổ Miên mà cũng cảm thấy khó chịu phát ghen lên được. Ngồi lườm Kevin một lúc thì Dũng vào lớp. Vừa đặt balo xuống là anh hỏi ngay:
- Mày vừa ăn ớt hả?
- Không, sao mày hỏi thế? Nam ngạc nhiên.
- Mặt nhăn như khỉ ăn ớt í. Sao, có việc gì? Dũng vào đề luôn.
Nam hất mặt về phía Kevin:
- Mày nhìn mặt thằng kia thấy ghét không?
- Không, nó đẹp trai đấy chứ. Dũng lắc đầu
- Mày có thấy nó suốt ngày nhe nhởn vô duyên không? Nam vẫn cau có.
- Không, tao thấy nó hài hước mà. Dũng phủ nhận.
- Mày có thấy nó giả bộ gay để dê Miên không? Nam cố thuyết phục.
- Không, tao thấy nó gay thật mà. Dũng không đồng tình.
Đến lúc này thì Nam phát điên:
- Mày có muốn tao đập cho mày một trận không?
Dũng phá ra cười:
- Mày bệnh thật rồi. Sáng sớm kéo tao đến, để bảo một thằng một thằng 100% gay là trai thẳng. Mà trước đấy, mày còn xem nó như không tồn tại. Tao hỏi thật, đêm qua mày va đầu vào đâu hả?
Nam gục mặt xuống bàn thở dài:
- Chắc tao có vấn đề thật mày ạ.
Dũng nhìn bộ dạng muốn hết hơi của thằng bạn thì đâm lo. Cậu vội lấy lại nghiêm túc mà hỏi han:
- Thế có chuyện gì?
Nam bối rối một lúc, mãi sau mới xấu hổ thú nhận:
- Tao nghĩ tao cảm nắng Miên mất rồi.
Dũng phì ra một tràng cười:
- Ha ha ha… Miên á? Ha ha ha…
Nam lườm lườm nhìn thằng bạn đang cười cợt mà tức tối, mắt thiếu điều muốn tóe lửa. Dũng nhận ra gương mặt thằng bạn đang rất trầm trọng nên cố gắng nín cười.
- Mày nói nghiêm túc à? Và lần cảm nắng này khác những lần khác, khiến một thằng sát gái như mày phải nhờ tao làm quân sư ư?
Nam khẽ thở dài gật đầu. Lòng cảm thấy nhục như con trùng trục:
- Tao cũng mới phát hiện ra gần đây thôi. Miên không phải kiểu tao thích, nhưng tao cứ bị cô ấy thu hút. Tao cố bắt nạt Miên, cố đẩy cô ấy ra xa, lờ như cô ấy không tồn tại. Nhưng hôm qua, khi phát hiện ra anh Sơn và Miên yêu nhau thì tao cảm thấy rất đau và mất mát. Cái cảm giác mà tao chưa gặp bao giờ. Mày xem, có phải là tao yêu thật không?
Dũng nghe Nam nói mà ngạc nhiên tới mức không ngậm được miệng lại:
- Hả? Anh Sơn và Miên yêu nhau á?
Nam chỉ còn biết thở dài mà thừa nhận:
- Tao cũng rất bất ngờ. Không ngờ cô bé nhà quê mà giỏi như thế. Tao nghĩ Miên có sức hút vô hình nào đó. Giờ phát hiện ra điều ấy, tao ghen với tất cả lũ con trai gần Miên.
- Kể cả một thằng gay ư. Thật tội nghiệp mày quá, đến bây giờ vẫn chưa qua khỏi khủng hoảng tuổi dậy thì.
Nam những muốn tháo giầy mà táng vào giữa mặt Dũng một phát. Nhưng nhớ ra là đang nhờ vả nó đành ngậm bò hòn làm ngọt.
Dũng nhận ra sự nghiêm túc nơi nam nên không còn cười cợt nữa. Cậu im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Thảo nào tao cũng thấy lạ. Trước đây mỗi khi nhận lời thách cưa gái. Mày giải quyết nhanh gọn không quá một tuần. Thế mà với Miên mãi không thấy mày động tĩnh gì. Hóa ra mày bị cảm nắng thật.
- Mày nghĩ đầu óc tao có vấn đề gì không? Sao lại có thể bị một đứa con gái quê một cục như thế thu hút được chứ. Nam đau khổ hỏi.
Dũng tò mò hỏi:
- Thế tình cảm nảy sinh từ lúc nào?
- Tao không biết. Nam thú nhận.
- Thế mày thích vì điểm gì? Dũng vẫn muốn làm rõ.
- Biết chết liền. Chỉ là muốn ở bên, muốn người đó thuộc về mình. Muốn chăm sóc và bảo vệ. Không muốn thằng nào động vào. Kể cả gay. Cảm giác này có thể có từ lâu rồi. Nhưng tao cứ phủ nhận nó. Mãi cho đến khi biết Anh Sơn với Miên tao mới giật mình nhận ra.
Dũng nhìn Nam chăm chú, anh thấy được sự bối rối của Nam. Có vẻ như thằng bạn của anh đang phát hoảng về thứ tình cảm trong sáng thánh thiện, mang tên “yêu thật lòng”, mà nó mới phát hiện ra mình mới có. Nhìn bộ dạng đau khổ của nó anh vừa buồn cười vừa thương. Dũng thở dài nhận xét:
- Mày quen yêu vì sex rồi, nên khi thật lòng thì ngu vãi cả chưởng.
Nam nghe bạn nói thế, trong lòng ấm ức muốn cãi lại lắm. Nhưng biết Dũng nói đúng nên đành nín thinh. Dũng thấy vậy nên kể một câu truyện an ủi:
- Hồi còn nhỏ tao cũng từng như thế. Tao thích một cô bé cùng bàn. Nhưng thay vì chăm sóc, quan tâm. Tao chia cái bàn ra làm hai để cách ly hai đứa với nhau. Nếu cô ấy để sách vở lấn sang là tao lấy thước kẻ đánh, có lần làm cô bé ấy khóc tại lớp. Tao làm thế vì tao sợ bé ấy biết mình thích nó. Tao nghĩ mày chắc giống tao lúc ấy. Nhưng mà mày đúng là thằng chậm phát triển. Mang tiếng yêu nhiều mà khi yêu thật thì ngây ngô như mối tình đầu.
Nam nghĩ một lúc rồi nói:
- Miên là mối tình đầu của tao mà.
Dũng ngó nam ngờ vực:
- Lạy mày, tỉnh đi cho tao nhờ. Mày yêu mấy chục đứa rồi còn tình đầu cái gì?
Nam lắc đầu:
- Không, là tao nói thật. Miên là tình đầu thật. Cô ấy là bé Cò mà tao hay kể cho mày nghe í.
Dũng ngạc nhiên:
- Sao mày biết?
- Miên có sợi dây chuyền mà tao tặng cò ngày xưa.
- Và vì thế mà mày cảm nắng cô ấy? Dũng đoán
- Không, hình như trước đó, trước khi phát hiện ra, tao đã bị Miên thu hút rồi.
Dũng nhận xét:
- Nếu là Cò, thì việc khiến mày hành xử khác với người khác là đúng rồi. Hồi bé, cô ấy cũng đã từng làm được như thế. Cái đó là định mệnh của mày rồi.
Nam đau khổ:
- Haizzz… Thế theo mày tao nên làm gì bây giờ.
Dũng thương cảm:
- Tao chịu. Tao nghĩ giờ thì còn làm gì được nữa. Mày không thể nhảy vào giữa Miên với anh Sơn được. Tao biết là khó, nhưng phải chấp nhận thôi.
Nam im lặng gật đầu. Tuy Dũng không đưa ra được giải pháp gì hay ho cho anh. Nhưng dù sao trong lòng cũng thấy được an ủi một chút. Tâm tư vì thế cũng bớt rối loạn.
Thật, đời không thể học được chữ ngờ. Chưa bao giờ Nam nghĩ có một ngày anh thất tình. Mà còn nhục hơn nữa, là thất tình trước một cô nàng nhà quê, béo ú, lùn tịt. Đúng là quả báo mà!
Bỗng có tiếng cười đùa rất to làm cả Nam và Dũng phải quay sang. Hóa ra là Nhung và mấy bạn trai trong lớp.
Từ ngày Nam chia tay Nhung tới nay đã được hơn một tuần. Khi tới lớp, hai người cố tình ngồi hai góc. Nhung vẫn tỏ vẻ yêu đời và cười đùa lẳng lơ với đám con trai trong lớp trước mặt anh. Nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc trộm xem phản ứng của anh. Đáp lại, Nam vẫn tỉnh queo chẳng quan tâm. Việc chia tay Nhung với anh nhẹ nhàng, không chút luyến tiếc. Nó giống các mối tình trước đây. Chia tay chỉ đơn giản như bấm vào nút delete. Và tất cả kỉ niệm sẽ bị tống vào recycle bin, có khác là anh sẽ không bao giờ recycle nó lại.
Dũng ngó sang nhóm bên ấy một lúc rồi quay sang hỏi Nam:
- Mày hết tình cảm với Nhung thật à?
- Ừ. Nam thờ ơ.
- Thế ai cua Nhung. Hay nhung yêu ai cũng không sao à?
- Ờ, sao tự nhiên mày hỏi lắm thế? Tao với Nhung giờ không liên quan. Tao cũng mong có ai đó yêu Nhung thật lòng. Cô ấy cũng tốt tính mà, chỉ hơi chảnh chọe, khó chiều chút thôi.
- Ừ. Dũng cũng tỏ vẻ thờ ơ. Cố giấu một ánh nhìn về phía Nhung. Rồi không biết nghĩ gì. Dũng quay sang Nam rủ rê:
- Thôi cúp học đi. Bọn mình đi về nhà tao đánh Pet. Tao mới mua bộ mới. Kỉ niệm ngày hai đứa thất tình. Ha ha…
Nam vô tâm nên không chú ý tới từ “hai đứa thất tình” mà Dũng lỡ miệng nói ra. Mãi về sau cậu mới biết được một bí mật mà Dũng cố giấu. Và bí mật ấy cũng khiến anh hiểu được Dũng coi trọng tình bạn của hai người thế nào. Nó cũng khiến anh khâm phục thằng bạn thư sinh yếu đuối, nhưng rất sâu sắc và nội tâm cực kì mạnh mẽ của mình. Nhưng dù sao đó cũng còn là việc mãi về sau mới xảy ra…
/16
|