Chương 36: Không thoát…
Tờ mờ sang khoảng 2 giờ. Diệu Phương đã chạy hơn 2 tiếng, chạy mãi nhưng vẫn không ra được đường chính, nơi cô đang đứng như một cái hẽm mê cung giữa vùng quê. Chân cô bỗng dưng đau nhói, cô ngã khuỵ xuống.
-Một đứa con gái chân yếu tay mềm làm sao mà chạy xa được! Tìm nhanh lên!
-Chia nhau ra tìm! Nó cũng không đi xa được đâu!
Hai giọng nói truyền đến tai làm cho cô hốt hoảng. Cô cố gắng nhích người vào một góc khuất, miệng thở dốc, chân thu lại gọn nhất có thể. Vo tình chân cô động phải một mảng vụn phát ra âm thanh. Cô đặt tay lên tim mình, điều chỉnh lại nhịp thở. Cô biết bản thân mình không thể thoát khỏi bọn chúng.
-Bên này!-Giọng của một tên con trai vang lên khiến tim cô như sắp ngừng lại.
Cô không nhìn thấy được được gì nữa, mắt cô nhanh chống nhoè lại. Cô kiệt sức, cô đã chạy giữa đêm khuya, hôm qua cô chưa có gì bỏ bụng.
“Bốp…”
Cảm giác vùng má đau buốc, có một số tiếng nói ngang tàn của một số người đàn ông.
-Mẹ kiếp! Con nhỏ này khiến tao cả đêm mất ngủ! Đưa nó về!
***
Trời chưa sang, Diệu Phương tỉnh lại, đang nằm ở một căn phòng tối, cô tỉnh giấc, cơ thể co đau nhức, nhìn tay chân đầy vết đỏ do bị đánh, má ê buốc do bị tát, tay chân cô vẫn bị trói, cơ thể không di chuyển nổi. Cô nghĩ tới bọn này dung cô để uy hiếp Khắc Huy, cô cười khổ, anh hận cô như vậy làm gì có chuyện sẽ đi cứu cô.
*Năm năm trước*
Sau ngày kỉ niệm một năm quen nhau. Cô biến mất bên cạnh anh lúc nào anh cũng không hay. Sáng dậy, anh tìm cô khắp nơi, nhưng không hề thấy mặt cô.
Sáng sớm tỉnh dậy, cô nhanh chống đi về quê, sau ba tiếng, cô trở về nhà ở dưới quê của mình.
“Bốp…”
Vừa bước vào chào ba mẹ, ba cô không nói không rành tát vào mặt cô một cái.
-Mày còn mặt mũi về nhà à? Ba mẹ tin tưởng mày, cho mày lên Sài Gòn học để mày hư như thế hả Diệu Phương?
-Không phải đâu ba!-Cô gần như gục xuống, nước mắt bắt đầu rơi.-Con không có!
-Mày không có tại sao người ta tìm đến tận đây mắng mày! Mắng gia đình này không biết dạy con!
-Con không có!-Cô lắc đầu tuyệt vọng.
-Mày xem bây giờ còn mặc mũi nào ra đường không?-Giọng ba cô khàn khàn, mệt mỏi.-Mày nhanh chống cắt đứt mối quan hệ với thằng đó trên thành phố, nếu không ba mẹ sẽ từ mày!
-Diệu Phương, con về quê đi! Quê nhà vẫn hơn, về quê sống yên ổn sau đó lấy chồng, sinh con!
-Không mẹ ơi, con đang học rất tốt! Con sẽ cắt đứt mối quan hệ với người đó!-Con nói, giọng nói đau.
-Không được! Con về quê đi!-Ba cô giọng khàn khàn nói.
-Ba… con muốn tiếp tục đi học!-Cô gần như giọng vang xin.
Nhìn giọt nước mắt của cô con gái, ông đau lòng không kém.
-Thôi được rồi! Con đừng để gia đình này xấu hổ vì con!-Mẹ nhàn nhã nói.
Ba cô im lặng không phản kháng. Cô cố giữ những giọt nước mắt, khi chạy vào phòng, nước mắt bắt đầu tuôn rất nhiều. Chính Phong lúc này chỉ là cậu học sinh 14 tuổi, đi ngang qua, nhìn thấy chị gái khóc, cậu bước vào. Thấy cậu, Diệu Phương cố nhịn khóc.
-Chị khóc đi, khóc rồi sẽ vơi!-Chính Phong nói, giọng ôn nhu.
Nghe Chính Phong nói, nước mắt Diệu Phương bỗng chốc rơi ra, Chính Phong cho chị gái mượn vờ vai. Đây là lần đầu tiên chính mắt Chính Phong nhìn thấy chị gái bị ba mẹ tát.
*Hiện tại*
Đó là khoảng thời gia đau đớn của cô. Có lẽ cả đời này anh cũng không bao giờ biết cô đã từng như vậy. Anh chỉ nghĩ rằng cô là người vô tình, anh chỉ có hận cô. Anh là người vô tình, tàn nhẫn trong thương trường sao? Bây giờ nếu anh cứu cô, cứu người từng phản bội anh? Chẳng phải rất nực cười sao?
***
Khắc Huy vẫn ngồi ở bàn làm việc, Gia Minh đã về từ lâu. Anh gọi điện cho một số người, sau khi cho rằng mình đã làm xong tất cả, anh ngồi tựa vào ghế làm việc, mắt nhắm lại toát lên vẻ nặng nhọc khó đoán. Điện thoại lại reo lên.
-Alo…
-Khắc Huy, tất cả tôi đã sắp xếp xong!-Là Dương Thắng
Dương Thắng ngoài làm kinh tế còn là một luật sư. Tấm bằng kinh tế anh học ở Việt và bằng luật sư anh học ở Mỹ. Chức vụ của của anh ở Royal bao gồm cả việc làm luật sư đại diện.
-Được!-Khắc Huy nói.-Cậu giữ bí mật giúp tôi!
-Tất nhiên!-Dương Thắng nói.-Tôi sẽ mang đến cho cậu trước 7 giờ sang mai.
-Được!-Anh nói rồi dập máy ngay.
Sau khi dập máy, nếu như không để ý kĩ sẽ không ai nhận ra rằng anh đang thở dài, một hơi rất ngắn. Anh đã sắp xếp hết tất cả, hy vọng lần này sẽ ổn.
Sáng hôm sau, sau khi Dương Thắng mang một số hồ sơ đến cho anh.
-Tốt! Cậu về đi!
-Tôi đi với cậu!-Dương Thắng nói một câu chắc chắn.
-Không cần!-Anh không phải phủ nhận lòng tốt của Dương Thắng nhưng thực sự điều này không cần thiết.
-Tôi sẽ đi với cậu!-Dương Thắng nói lại.
-Tôi không muốn nhắc lại!-Khắc Huy nói.-Cậu ở nhà đợi tin!
Anh không muốn Dương Thắng đi vì cũng không mấy cần thiết. Nhật Hào sẽ không dám giết anh, nhưng Dương Thắng thì khác, để một mình Diệu Phương liều mình, anh đã không yên, thêm một người bạn thân nữa, làm sao anh đồng ý?
-Thôi được! Tôi đợi tin cậu!
***
Tờ mờ sang khoảng 2 giờ. Diệu Phương đã chạy hơn 2 tiếng, chạy mãi nhưng vẫn không ra được đường chính, nơi cô đang đứng như một cái hẽm mê cung giữa vùng quê. Chân cô bỗng dưng đau nhói, cô ngã khuỵ xuống.
-Một đứa con gái chân yếu tay mềm làm sao mà chạy xa được! Tìm nhanh lên!
-Chia nhau ra tìm! Nó cũng không đi xa được đâu!
Hai giọng nói truyền đến tai làm cho cô hốt hoảng. Cô cố gắng nhích người vào một góc khuất, miệng thở dốc, chân thu lại gọn nhất có thể. Vo tình chân cô động phải một mảng vụn phát ra âm thanh. Cô đặt tay lên tim mình, điều chỉnh lại nhịp thở. Cô biết bản thân mình không thể thoát khỏi bọn chúng.
-Bên này!-Giọng của một tên con trai vang lên khiến tim cô như sắp ngừng lại.
Cô không nhìn thấy được được gì nữa, mắt cô nhanh chống nhoè lại. Cô kiệt sức, cô đã chạy giữa đêm khuya, hôm qua cô chưa có gì bỏ bụng.
“Bốp…”
Cảm giác vùng má đau buốc, có một số tiếng nói ngang tàn của một số người đàn ông.
-Mẹ kiếp! Con nhỏ này khiến tao cả đêm mất ngủ! Đưa nó về!
***
Trời chưa sang, Diệu Phương tỉnh lại, đang nằm ở một căn phòng tối, cô tỉnh giấc, cơ thể co đau nhức, nhìn tay chân đầy vết đỏ do bị đánh, má ê buốc do bị tát, tay chân cô vẫn bị trói, cơ thể không di chuyển nổi. Cô nghĩ tới bọn này dung cô để uy hiếp Khắc Huy, cô cười khổ, anh hận cô như vậy làm gì có chuyện sẽ đi cứu cô.
*Năm năm trước*
Sau ngày kỉ niệm một năm quen nhau. Cô biến mất bên cạnh anh lúc nào anh cũng không hay. Sáng dậy, anh tìm cô khắp nơi, nhưng không hề thấy mặt cô.
Sáng sớm tỉnh dậy, cô nhanh chống đi về quê, sau ba tiếng, cô trở về nhà ở dưới quê của mình.
“Bốp…”
Vừa bước vào chào ba mẹ, ba cô không nói không rành tát vào mặt cô một cái.
-Mày còn mặt mũi về nhà à? Ba mẹ tin tưởng mày, cho mày lên Sài Gòn học để mày hư như thế hả Diệu Phương?
-Không phải đâu ba!-Cô gần như gục xuống, nước mắt bắt đầu rơi.-Con không có!
-Mày không có tại sao người ta tìm đến tận đây mắng mày! Mắng gia đình này không biết dạy con!
-Con không có!-Cô lắc đầu tuyệt vọng.
-Mày xem bây giờ còn mặc mũi nào ra đường không?-Giọng ba cô khàn khàn, mệt mỏi.-Mày nhanh chống cắt đứt mối quan hệ với thằng đó trên thành phố, nếu không ba mẹ sẽ từ mày!
-Diệu Phương, con về quê đi! Quê nhà vẫn hơn, về quê sống yên ổn sau đó lấy chồng, sinh con!
-Không mẹ ơi, con đang học rất tốt! Con sẽ cắt đứt mối quan hệ với người đó!-Con nói, giọng nói đau.
-Không được! Con về quê đi!-Ba cô giọng khàn khàn nói.
-Ba… con muốn tiếp tục đi học!-Cô gần như giọng vang xin.
Nhìn giọt nước mắt của cô con gái, ông đau lòng không kém.
-Thôi được rồi! Con đừng để gia đình này xấu hổ vì con!-Mẹ nhàn nhã nói.
Ba cô im lặng không phản kháng. Cô cố giữ những giọt nước mắt, khi chạy vào phòng, nước mắt bắt đầu tuôn rất nhiều. Chính Phong lúc này chỉ là cậu học sinh 14 tuổi, đi ngang qua, nhìn thấy chị gái khóc, cậu bước vào. Thấy cậu, Diệu Phương cố nhịn khóc.
-Chị khóc đi, khóc rồi sẽ vơi!-Chính Phong nói, giọng ôn nhu.
Nghe Chính Phong nói, nước mắt Diệu Phương bỗng chốc rơi ra, Chính Phong cho chị gái mượn vờ vai. Đây là lần đầu tiên chính mắt Chính Phong nhìn thấy chị gái bị ba mẹ tát.
*Hiện tại*
Đó là khoảng thời gia đau đớn của cô. Có lẽ cả đời này anh cũng không bao giờ biết cô đã từng như vậy. Anh chỉ nghĩ rằng cô là người vô tình, anh chỉ có hận cô. Anh là người vô tình, tàn nhẫn trong thương trường sao? Bây giờ nếu anh cứu cô, cứu người từng phản bội anh? Chẳng phải rất nực cười sao?
***
Khắc Huy vẫn ngồi ở bàn làm việc, Gia Minh đã về từ lâu. Anh gọi điện cho một số người, sau khi cho rằng mình đã làm xong tất cả, anh ngồi tựa vào ghế làm việc, mắt nhắm lại toát lên vẻ nặng nhọc khó đoán. Điện thoại lại reo lên.
-Alo…
-Khắc Huy, tất cả tôi đã sắp xếp xong!-Là Dương Thắng
Dương Thắng ngoài làm kinh tế còn là một luật sư. Tấm bằng kinh tế anh học ở Việt và bằng luật sư anh học ở Mỹ. Chức vụ của của anh ở Royal bao gồm cả việc làm luật sư đại diện.
-Được!-Khắc Huy nói.-Cậu giữ bí mật giúp tôi!
-Tất nhiên!-Dương Thắng nói.-Tôi sẽ mang đến cho cậu trước 7 giờ sang mai.
-Được!-Anh nói rồi dập máy ngay.
Sau khi dập máy, nếu như không để ý kĩ sẽ không ai nhận ra rằng anh đang thở dài, một hơi rất ngắn. Anh đã sắp xếp hết tất cả, hy vọng lần này sẽ ổn.
Sáng hôm sau, sau khi Dương Thắng mang một số hồ sơ đến cho anh.
-Tốt! Cậu về đi!
-Tôi đi với cậu!-Dương Thắng nói một câu chắc chắn.
-Không cần!-Anh không phải phủ nhận lòng tốt của Dương Thắng nhưng thực sự điều này không cần thiết.
-Tôi sẽ đi với cậu!-Dương Thắng nói lại.
-Tôi không muốn nhắc lại!-Khắc Huy nói.-Cậu ở nhà đợi tin!
Anh không muốn Dương Thắng đi vì cũng không mấy cần thiết. Nhật Hào sẽ không dám giết anh, nhưng Dương Thắng thì khác, để một mình Diệu Phương liều mình, anh đã không yên, thêm một người bạn thân nữa, làm sao anh đồng ý?
-Thôi được! Tôi đợi tin cậu!
***
/74
|