Chương 9: Đêm hạnh phúc… (1)
Dương Thắng và Hạ Lâm đang ngồi trong chiếc xe BMW.
-Em hôm nay tặng gì cho anh đây!-Dương Thắng quay mặt nhìn Hạ Lâm mà hỏi.
-Em đã gửi quà cho anh rồi còn gì?-Hạ Lâm nhăn mặt.
-Nhưng anh muốn hơn nữa cơ!-Dương Thắng nói.
-Anh muốn gì?-Hạ Lâm ngây thơ nhìn Dương Thắng.
Dương Thắng không nói nhưng dung ngón trỏ chỉ lên má mình. Hạ Lâm biết ý nên nhích người lại, đặt lên má ai đó một nụ hôn nhẹ. Nhưng Dương Thắng như chưa đồng ý lắm, tay phải vòng qua eo Hạ Lâm, tay kia ép gương mặt của cô gái nhỏ lên gần sát mặt mình. Hạ Lâm ngước mặt lên nhìn Dương Thắng. Nhắm kĩ gương mặt nhỏ nhắn kia, Dương Thắng khẽ nói:
-Em thật đẹp!
Dương Thắng nâng gương mặt kia lên, đặt vào đó một nụ hôn thật sâu. Một hồi sau mới kết thúc, Hạ Lâm nhanh chóng lấy lại oxi, gương mặt ửng đỏ.
-Đến căn biệt thự Hoa Quỳnh nhé! Em có chuẩn bị một vài thứ!
-Cuối cùng cũng quen với việc làm nữ chủ nhân rồi sao! Đã cần dùng chìa khoá đến biệt thự Hoa Quỳnh rồi à?-Dương Thắng khẽ chọc cô gái này.
-Thì anh đưa chìa khoá em cũng phải sử dụng chứ!-Hạ Lâm nhăn mặt.
Ngoài căn biệt thự sống chung với ba mẹ, Dương Thắng sở hữu căn biệt thự Hoa Quỳnh. Đây là nơi Dương Thắng và Hạ Lâm thường đến chơi đùa, hẹn hò...
-Căn biệt thự Hoa Quỳnh là do anh tự mua để sau này có cưới vợ thì về đấy!-Dương Thắng cười.-Nên đừng ngại, anh đã sớm xem em là nữ chủ nhân của ngôi biệt thự ấy rồi!
-Em đã nói sẽ cưới anh?-Hạ Lâm nhìn chằm chằm vào cái gương mặt điển trai ấy nhưng bây giờ gương mặt ấy rất ư là đáng ghét.
-Nhưng em sẽ nói…-Dương Thắng nói.
Hạ Lâm không biết nên nói thế nào nữa nên đành im lặng. Dương Thắng láy xe đi, Hạ Lâm dựa đầu vào ghế.
-Anh à, tại sao Diệu Phương và Khắc Huy chia tay? Họ yêu nhau lắm mà!
-Anh cũng không rõ lắm! Khắc Huy không nói với bọn anh thì đã đi Mỹ.-Dương Thắng.-Em không hỏi Diệu Phương?
-Diệu Phương không nói mà chỉ khóc. Thấy vậy em cũng không hỏi nữa!-Hạ Lâm khẽ thở dài.
-Nếu bọn họ còn yêu thì chắc chắn sẽ trở về bên nhau!-Dương Thắng cười.
-Dương Thắng, có chuyện gì chúng ta đều cùng nhau vượt qua nhé!-Hạ Lâm nhìn Dương Thắng.-Em không thể tưởng tượng ra được em sẽ sống như thế nào nếu không có anh!
-Ngốc quá!-Dương Thắng nở nụ cười rất ấm áp.-Sẽ không bao giờ xa em!
-Hứa nhé!-Hạ Lâm cười nhẹ
-Hứa!-Dương Thắng nói ngắn gọn nhưng làm Hạ Lâm rất hạnh phúc.
Chiếc xe lăn bánh đến ngôi biệt thự Hoa Quỳnh. Như tên gọi, bên ngoài trồng rất nhiều hoa quỳnh trắng, loài hoa mang màu rất tinh khiết. Hạ Lâm nhất định bắt Dương Thắng chờ ngoài phòng khách còn mình thì vào nhà bếp.
Một hồi sau, đèn tắt, Dương Thắng lo cho Hạ Lâm nên bước vào phòng ăn, vừa vào anh thấy ánh nến lung linh, chưa kịp suy nghĩ gì thì Hạ Lâm xuất hiện, trên tay là bánh sinh nhật nhỏ. Hạ Lâm hát bài chúc mừng sinh nhật cho Dương Thắng.
-Thổi nến đi!-Sau khi hát xong, Hạ Lâm nói.
Dương Thắng thổi nến xong, đèn bật sang lên, bánh kem từ tay Hạ Lâm bị Dương Thắng đặt xuống. Ôm lấy cô gái nhỏ nhắn này…
-Hạ Lâm, cảm ơn em!
-Anh không đặt bánh kem ở buổi tiệc nên em mới phải mua bánh kem cho anh!-Hạ Lâm cười nhẹ.-Lương hằng tháng của em anh trả ít quá nên chỉ mua cái bánh kem vừa đủ ăn thôi!
Anh chưa kịp trả lời thì bọt tuyết văng vào mặt anh. Hạ Lâm tinh nghịch dung bình xịt tuyết rồi chạy đi. Dương Thắng đuổi theo cô, giật bình xịt tuyết. Họ đùa giỡn mãi cho đến khi bình xịt tuyết hết tuyết. Một lúc sau họ ngồi lại ăn bánh kem với nhau…
***
Gia Minh nhận việc chở Lan Nhi về bằng chiếc xe thể thao, Lan Nhi hiện đang ở nhà Khắc Huy vì ba mẹ Lan Nhi có việc đi Mỹ một thời gian. Dù sao Lan Nhi sống cùng anh ông bà sẽ yên tâm hơn.
Gia Minh không chở Lan Nhi về nhà anh mà chở một mạch ra biển. Lan Nhi rất thích biển nhưng bây giờ đã khuya rồi, với lại đi cùng Gia Minh làm cô có chút không quen.
-Tại sao lại đưa em đến đây?
-Vì hôm nay trăng tròn! Trăng thanh gió mát, khung cảnh hữu tình anh chỉ nghĩ ngay được đến biển!-Gia Minh cười nhẹ.-Xuống xe đi!
Quả thật, vừa xuống xe, khung cảnh biển hiện ra, phía trên có nhiều sao và ánh trăng đang soi xuống mặt biển. Hai người dựa vào chiếc xe thể thao.
-Đẹp thật!-Lan Nhi rất thích biển, lại trong khung cảnh đẹp thế này không kiềm được nên thốt lên.
-Em thích là được!-Gia Minh nhìn Lan Nhi.
Lan Nhi chỉ mới 19t, còn rất trẻ, cô chỉ mới học đại học năm đầu tiên. Nhìn vẻ đẹp trong sáng của một cô gái, vẻ đẹp này đã làm anh say đắm từ cái nhìn đầu tiên, làm tim anh khẽ xuyến xao. Thật thì anh là một playboy, cảm giác với những cô gái chân dài kia chỉ là thoáng qua, nhưng với Lan Nhi thì khác. Khác rất nhiều…
-Gia Minh, chẳng phải Khắc Huy, anh ấy rất yêu chị Diệu Phương lắm sao? Mà chị ấy cũng rất yêu anh mà! Tại sao họ lại xa nhau những năm năm? Đến lúc gặp lại thì không khí xa lạ và ngượng như thế!!!
-Chuyện của bọn họ anh không rõ! Bọn anh hỏi thì Khắc Huy không nói!-Gia Minh nói.-Anh thấy chuyện này người ngoài chúng ta không giúp họ được nhiều! Lý do họ chia tay chúng ta còn không biết!
-Họ yêu nhau như thế lại chia tay!-Lan Nhi nhìn Gia Minh.-Làm em cảm thấy bất an với loại cảm giác yêu đương này quá!
-Không tin anh?-Gia Minh hỏi.-Nên vẫn chưa trả lời câu hỏi lần trước của anh à?
-Vấn đề không phải là tin hay không!-Lan Nhi cũng không biết trả lời thế nào.
Gia Minh từng là playboy, tình cảm hay chuyện gì đó với các cô gái khác, Lan Nhi không phải không quan tâm, nhưng mà quan tâm cũng được gì. Bản thân Gia Minh còn không biết mình đã quen bao nhiêu người thì làm sao mà Lan Nhi quản được. Và Lan Nhi sợ rằng mình cũng bị xem là trò đùa, người ta chỉ là tò mò và muốn chinh phục, chán rồi thì bỏ, đó chẳng phải là phong cách của các playboy sao!!
-Lần trước anh đã nói!-Gia Minh áp sát người cô gái này.-Tuy anh có chút đào hoa, tuy anh đã có thời từng là playboy, tuy anh là thằng không ra gì, tuy anh từng lừa gạt bao người, nhưng… anh, Triệu Gia Minh, xin thề rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ dối gạt người con gái anh yêu, Trương Lan Nhi, anh sẽ mãi yêu thương và bảo vệ người con gái của anh! Vậy Trương Lan Nhi, em có chấp nhận Triệu Gia Minh này là bạn trai em không?
Lan Nhi không biết phải nói gì, một playboy như Gia Minh mà có thể nói những lời này sao. Lan Nhi rất hiểu các phong cách của các playboy, vì là hoa khôi nên các kiểu mà các anh chàng trong trường Lan Nhi rất quen thuộc.
-Đây là lần đầu tiên anh nói yêu một ai đó!-Gia Minh nói.-Anh yêu em, Trương Lan Nhi!
Có thể tin không? Một playboy chân chính thì chẳng nói yêu ai, chỉ dùng những từ trêu hoa ghẹo bướm để qua lại với các cô gái.
-Không tin anh?-Gia Minh kiên nhẫn nhìn cô gái đang bất động im lặng.
Khẽ nắm lấy bàn tay đang lạnh của Lan Nhi, Gia Minh đặt bàn tay đó lên ngực mình, nơi trái tim đang đập.
-Có cảm nhận được không?-Gia Minh nói.-Tim anh đập rất mạnh, và đang lỗi nhịp vì em!
Lan Nhi cảm nhận được nhịp đập của trái tim kia, rất mạnh mẽ…
Dương Thắng và Hạ Lâm đang ngồi trong chiếc xe BMW.
-Em hôm nay tặng gì cho anh đây!-Dương Thắng quay mặt nhìn Hạ Lâm mà hỏi.
-Em đã gửi quà cho anh rồi còn gì?-Hạ Lâm nhăn mặt.
-Nhưng anh muốn hơn nữa cơ!-Dương Thắng nói.
-Anh muốn gì?-Hạ Lâm ngây thơ nhìn Dương Thắng.
Dương Thắng không nói nhưng dung ngón trỏ chỉ lên má mình. Hạ Lâm biết ý nên nhích người lại, đặt lên má ai đó một nụ hôn nhẹ. Nhưng Dương Thắng như chưa đồng ý lắm, tay phải vòng qua eo Hạ Lâm, tay kia ép gương mặt của cô gái nhỏ lên gần sát mặt mình. Hạ Lâm ngước mặt lên nhìn Dương Thắng. Nhắm kĩ gương mặt nhỏ nhắn kia, Dương Thắng khẽ nói:
-Em thật đẹp!
Dương Thắng nâng gương mặt kia lên, đặt vào đó một nụ hôn thật sâu. Một hồi sau mới kết thúc, Hạ Lâm nhanh chóng lấy lại oxi, gương mặt ửng đỏ.
-Đến căn biệt thự Hoa Quỳnh nhé! Em có chuẩn bị một vài thứ!
-Cuối cùng cũng quen với việc làm nữ chủ nhân rồi sao! Đã cần dùng chìa khoá đến biệt thự Hoa Quỳnh rồi à?-Dương Thắng khẽ chọc cô gái này.
-Thì anh đưa chìa khoá em cũng phải sử dụng chứ!-Hạ Lâm nhăn mặt.
Ngoài căn biệt thự sống chung với ba mẹ, Dương Thắng sở hữu căn biệt thự Hoa Quỳnh. Đây là nơi Dương Thắng và Hạ Lâm thường đến chơi đùa, hẹn hò...
-Căn biệt thự Hoa Quỳnh là do anh tự mua để sau này có cưới vợ thì về đấy!-Dương Thắng cười.-Nên đừng ngại, anh đã sớm xem em là nữ chủ nhân của ngôi biệt thự ấy rồi!
-Em đã nói sẽ cưới anh?-Hạ Lâm nhìn chằm chằm vào cái gương mặt điển trai ấy nhưng bây giờ gương mặt ấy rất ư là đáng ghét.
-Nhưng em sẽ nói…-Dương Thắng nói.
Hạ Lâm không biết nên nói thế nào nữa nên đành im lặng. Dương Thắng láy xe đi, Hạ Lâm dựa đầu vào ghế.
-Anh à, tại sao Diệu Phương và Khắc Huy chia tay? Họ yêu nhau lắm mà!
-Anh cũng không rõ lắm! Khắc Huy không nói với bọn anh thì đã đi Mỹ.-Dương Thắng.-Em không hỏi Diệu Phương?
-Diệu Phương không nói mà chỉ khóc. Thấy vậy em cũng không hỏi nữa!-Hạ Lâm khẽ thở dài.
-Nếu bọn họ còn yêu thì chắc chắn sẽ trở về bên nhau!-Dương Thắng cười.
-Dương Thắng, có chuyện gì chúng ta đều cùng nhau vượt qua nhé!-Hạ Lâm nhìn Dương Thắng.-Em không thể tưởng tượng ra được em sẽ sống như thế nào nếu không có anh!
-Ngốc quá!-Dương Thắng nở nụ cười rất ấm áp.-Sẽ không bao giờ xa em!
-Hứa nhé!-Hạ Lâm cười nhẹ
-Hứa!-Dương Thắng nói ngắn gọn nhưng làm Hạ Lâm rất hạnh phúc.
Chiếc xe lăn bánh đến ngôi biệt thự Hoa Quỳnh. Như tên gọi, bên ngoài trồng rất nhiều hoa quỳnh trắng, loài hoa mang màu rất tinh khiết. Hạ Lâm nhất định bắt Dương Thắng chờ ngoài phòng khách còn mình thì vào nhà bếp.
Một hồi sau, đèn tắt, Dương Thắng lo cho Hạ Lâm nên bước vào phòng ăn, vừa vào anh thấy ánh nến lung linh, chưa kịp suy nghĩ gì thì Hạ Lâm xuất hiện, trên tay là bánh sinh nhật nhỏ. Hạ Lâm hát bài chúc mừng sinh nhật cho Dương Thắng.
-Thổi nến đi!-Sau khi hát xong, Hạ Lâm nói.
Dương Thắng thổi nến xong, đèn bật sang lên, bánh kem từ tay Hạ Lâm bị Dương Thắng đặt xuống. Ôm lấy cô gái nhỏ nhắn này…
-Hạ Lâm, cảm ơn em!
-Anh không đặt bánh kem ở buổi tiệc nên em mới phải mua bánh kem cho anh!-Hạ Lâm cười nhẹ.-Lương hằng tháng của em anh trả ít quá nên chỉ mua cái bánh kem vừa đủ ăn thôi!
Anh chưa kịp trả lời thì bọt tuyết văng vào mặt anh. Hạ Lâm tinh nghịch dung bình xịt tuyết rồi chạy đi. Dương Thắng đuổi theo cô, giật bình xịt tuyết. Họ đùa giỡn mãi cho đến khi bình xịt tuyết hết tuyết. Một lúc sau họ ngồi lại ăn bánh kem với nhau…
***
Gia Minh nhận việc chở Lan Nhi về bằng chiếc xe thể thao, Lan Nhi hiện đang ở nhà Khắc Huy vì ba mẹ Lan Nhi có việc đi Mỹ một thời gian. Dù sao Lan Nhi sống cùng anh ông bà sẽ yên tâm hơn.
Gia Minh không chở Lan Nhi về nhà anh mà chở một mạch ra biển. Lan Nhi rất thích biển nhưng bây giờ đã khuya rồi, với lại đi cùng Gia Minh làm cô có chút không quen.
-Tại sao lại đưa em đến đây?
-Vì hôm nay trăng tròn! Trăng thanh gió mát, khung cảnh hữu tình anh chỉ nghĩ ngay được đến biển!-Gia Minh cười nhẹ.-Xuống xe đi!
Quả thật, vừa xuống xe, khung cảnh biển hiện ra, phía trên có nhiều sao và ánh trăng đang soi xuống mặt biển. Hai người dựa vào chiếc xe thể thao.
-Đẹp thật!-Lan Nhi rất thích biển, lại trong khung cảnh đẹp thế này không kiềm được nên thốt lên.
-Em thích là được!-Gia Minh nhìn Lan Nhi.
Lan Nhi chỉ mới 19t, còn rất trẻ, cô chỉ mới học đại học năm đầu tiên. Nhìn vẻ đẹp trong sáng của một cô gái, vẻ đẹp này đã làm anh say đắm từ cái nhìn đầu tiên, làm tim anh khẽ xuyến xao. Thật thì anh là một playboy, cảm giác với những cô gái chân dài kia chỉ là thoáng qua, nhưng với Lan Nhi thì khác. Khác rất nhiều…
-Gia Minh, chẳng phải Khắc Huy, anh ấy rất yêu chị Diệu Phương lắm sao? Mà chị ấy cũng rất yêu anh mà! Tại sao họ lại xa nhau những năm năm? Đến lúc gặp lại thì không khí xa lạ và ngượng như thế!!!
-Chuyện của bọn họ anh không rõ! Bọn anh hỏi thì Khắc Huy không nói!-Gia Minh nói.-Anh thấy chuyện này người ngoài chúng ta không giúp họ được nhiều! Lý do họ chia tay chúng ta còn không biết!
-Họ yêu nhau như thế lại chia tay!-Lan Nhi nhìn Gia Minh.-Làm em cảm thấy bất an với loại cảm giác yêu đương này quá!
-Không tin anh?-Gia Minh hỏi.-Nên vẫn chưa trả lời câu hỏi lần trước của anh à?
-Vấn đề không phải là tin hay không!-Lan Nhi cũng không biết trả lời thế nào.
Gia Minh từng là playboy, tình cảm hay chuyện gì đó với các cô gái khác, Lan Nhi không phải không quan tâm, nhưng mà quan tâm cũng được gì. Bản thân Gia Minh còn không biết mình đã quen bao nhiêu người thì làm sao mà Lan Nhi quản được. Và Lan Nhi sợ rằng mình cũng bị xem là trò đùa, người ta chỉ là tò mò và muốn chinh phục, chán rồi thì bỏ, đó chẳng phải là phong cách của các playboy sao!!
-Lần trước anh đã nói!-Gia Minh áp sát người cô gái này.-Tuy anh có chút đào hoa, tuy anh đã có thời từng là playboy, tuy anh là thằng không ra gì, tuy anh từng lừa gạt bao người, nhưng… anh, Triệu Gia Minh, xin thề rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ dối gạt người con gái anh yêu, Trương Lan Nhi, anh sẽ mãi yêu thương và bảo vệ người con gái của anh! Vậy Trương Lan Nhi, em có chấp nhận Triệu Gia Minh này là bạn trai em không?
Lan Nhi không biết phải nói gì, một playboy như Gia Minh mà có thể nói những lời này sao. Lan Nhi rất hiểu các phong cách của các playboy, vì là hoa khôi nên các kiểu mà các anh chàng trong trường Lan Nhi rất quen thuộc.
-Đây là lần đầu tiên anh nói yêu một ai đó!-Gia Minh nói.-Anh yêu em, Trương Lan Nhi!
Có thể tin không? Một playboy chân chính thì chẳng nói yêu ai, chỉ dùng những từ trêu hoa ghẹo bướm để qua lại với các cô gái.
-Không tin anh?-Gia Minh kiên nhẫn nhìn cô gái đang bất động im lặng.
Khẽ nắm lấy bàn tay đang lạnh của Lan Nhi, Gia Minh đặt bàn tay đó lên ngực mình, nơi trái tim đang đập.
-Có cảm nhận được không?-Gia Minh nói.-Tim anh đập rất mạnh, và đang lỗi nhịp vì em!
Lan Nhi cảm nhận được nhịp đập của trái tim kia, rất mạnh mẽ…
/74
|