LO LẮNG CỦA CAROL nhanh chóng trở thành sự thật. Vào một ngày tháng Sáu, Siêu báo cho cô biết Jason sẽ về nước làm việc. siêu được một nghiên cứu sinh tiến sĩ tên là Chung Kiện, học cùng khoa, cho biết. Siêu cũng đã hỏi Jason, anh thừa nhận đúng như vậy.
Carol ngớ ra, chạy sang phòng bên cạnh tìm Jason, định thuyết phục anh. Anh ra mở cửa, đứng ở cửa nói chuyện với cô, không có ý định để cô vào. Cô vừa lên tiếng khuyên, anh liền bảo rất bận, hơn nữa không muốn thảo luận với ai chuyện về nước. Anh nói đùa:
-Ngay như bố mẹ anh gọi điện khuyên, anh cũng nói qua loa vài lời rồi cúp máy. Cô không phải là bà nội của anh chứ?
Cô bực tức quay về, gọi Sally khuyên giải. Sally nói:
-Chị đã nói rồi, không có tác dụng gì. Bố của Jane mấy hôm trước bị tai biến, nằm liệt giường. Hai ông bà ấy đều gần bảy mươi cả rồi, không có con cái chăm sóc, cũng rất khổ tâm. Ngày mười chín tháng Sáu này là sinh nhật Jane, mẹ của Jane gọi điện sang báo Jason biết tin này, cho nên Jason đột ngột quyết định về nước.
Carol lại tìm Tịnh Thu, nói:
-Anh Jason chịu nghe lời chị, chị khuyên anh ấy đừng về nước. Jane không phải là vợ anh ấy, việc gì anh ấy phải về chăm sóc bố mẹ Jane? Anh ấy cứ gửi tiền về nhờ người chăm sóc hai ông bà cũng được chứ sao? Anh ấy ở lại Mỹ có thể kiếm được nhiều tiền, gửi tiền về giúp họ là được.
Tịnh Thu nói:
-Jason cũng không nói về để bố mẹ chăm sóc Jane, theo chị biết, bố mẹ Jane ở thành phố T, không cùng một nơi. Em bảo cậu ấy nghe lời chị, là vì chị tin quyết định của cậu ấy là có lý, nếu chị khuyên, chắc chắn cậu ấy sẽ không nghe. Các em cũng đừng nên khuyên cậu ấy nữa, cậu ấy là người lớn, biết mình đang làm gì mà.
Carol cảm thấy rất buồn, muốn khóc, đang nghĩ có nên nhờ Ngải Mễ khuyên hay không thì Ngải Mễ gọi điện đến, mời cô dự hội nghị “Ba nước bốn bê”, thảo luận việc Jason về nước.
Đến nhà Ngải Mễ mới biết “ba nước” gồm Ngải Mễ, Phương Hưng, Đường Tiểu Lâm, lại có thêm Carol thành ra “bốn bên”. Bốn người, theo một ý nghĩa nào đó, đều là đối thủ cạnh tranh, nhưng gặp phải đối tượng cạnh tranh như Jason thì không còn gì để cạnh tranh nữa, cho nên mọi người không ai thù địch với ai, không ai đánh bại được ai, là tình bạn thì đúng hơn là tình địch, ít ra cũng đã chứng tỏ quan niệm yêu của mọi người giống nhau.
Phương Hưng nói:
-Chúng ta phải tìm cách giữ Jason lại. Một con người như anh, với tình hình Trung Quốc hiện tại cũng thật khó sống. Anh không biết tạo quan hệ làm ăn, không biết nịnh bợ lãnh đạo, không có sân sau, không có bè cánh, liệu anh có thích ứng với hoàn cảnh ấy được không? Tớ nghĩ, anh ấy về nước là tìm con đường chết, chỉ ba hôm sau là hối hận, đến lúc ấy không thể nào quay lại nổi.
Tiểu Lâm suy nghĩ lại nói:
-Giữ anh ấy lại thì rất đơn giản, các bạn góp tiền mua cho tớ một ngôi nhà, có nhà rồi mọi chuyện dễ ợt.
Ba người còn lại cùng hỏi:
-Tại sao?
-Chúng ta giết anh ấy, chôn sau vườn nhà tớ. Bây giờ nhà tớ không có vườn rau, giết anh ấy rồi chôn ở đâu?
Mọi người dở khóc dở cười, bảo đang nói chuyện nghiêm túc thì đằng ấy lại đùa. Tiểu Lâm nói:
-Vậy các bạn bảo có cách nào?
Ngải Mễ nói:
-Đang tay giết một anh chàng đẹp trai, đáng tiếc lắm. Phải tận dụng tài năng của anh ta, phải tận dụng bằng hết. Chúng ta cứ bắt cóc anh ấy, giam lại, cơm rượu nuôi anh. Chúng ta chia nhau mỗi ngày đến giày vò anh, để con người “dịu dàng” bị chúng ta giày vò đến chết, cũng là vì dân diệt hại, mà cũng là giải phóng nỗi hận thân xác và trái tim.
Mấy người đồng thanh kêu lên:
-Đằng ấy lại đùa rồi, nói nghiêm túc xem nào.
Ngải Mễ phân tích:
-Bố của Jane bị tai biến chỉ là giọt nước làm tràn ly, anh ấy đã chuẩn bị về nước từ lâu rồi. Đã có lần tớ hỏi anh ấy có ở lại trường C không, anh ấy nói, cũng không biết sẽ đi đâu. Tớ thấy bệnh cũ của anh ấy lại tái phát, tớ bảo anh ấy là kẻ phạm tội trốn chạy.
-Đó là cái sai của các bạn. –Tiểu Lâm nói rõ hơn.-Biết anh ấy là con người như vậy rồi, vậy mà còn kéo đàn kéo lũ yêu anh ấy, chẳng hóa ra đuổi anh ấy à? Xem tớ đây, chỉ là sĩ tốt, tìm một thằng, hi sinh bản thân, thành đôi thành cặp. Nếu hai trong số ba bạn cao thượng như tớ thì anh ấy đã lấy vợ từ lâu rồi, con đã biết đi mua sắm, mua muối. Anh ấy chỉ chờ một nàng yêu anh ấy mới yên tâm sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường.
Phương Hưng nói với giọng không mấy cảm tình:
-Ý kiến hay đấy, thay đổi bạn trai bao nhiêu lần rồi mà vẫn chưa chịu thôi, cứ vài hôm lại đến quấy rối Jason? Đằng ấy còn tệ hơn tớ, còn tớ thử một lần rồi thôi, đằng ấy thử không biết bao nhiêu lần.
Tiểu Lâm càng già mồm:
-Tớ không tóm được Jonny Depp, nên phải tóm Jason để thay thế. Tớ không nói sẽ lấy anh ấy, anh ấy quá cứng rắn. Bao nhiêu tuổi rồi? Chỉ mới thân thiết với nhau một tí đã đưa tình yêu hôn nhân ra để nói. Tớ không tin không diệt nổi anh ấy.
Ngải Mễ không cãi lại, nói dứt khoát:
-Thế này nhé, chúng ta đánh trống bãi chầu, để một mình Carol yêu anh ấy thôi. Tiểu Lâm thì có bạn trai, tớ với Phương Hưng tìm cơ hội bảo với anh ấy đã có bạn trai, thế là anh ấy biết ba chúng ta đều chào thua. Bây giờ xem Carol thế nào, chỉ còn một mình đằng ấy, nếu không giữ nổi thì đấy là chuyện của đằng ấy.
Carol cuống lên:
-Các bạn có thể nói thế được à? Tớ... –Tận sâu đáy lòng Carol rất muốn giữ Jason lại, nhưng cô không biết mình có làm được việc ấy không.
Hôm sau, Carol nằm trên giường, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ ra nhiều cách nhưng xem ra không có tác dụng. Không biết kiếm cớ nào để sang thăm anh hoặc mời anh ra ngoài, mọi cách anh đều từ chối. Thậm chí Carol muốn chụp vài tấm ảnh khỏa thân của mình, gửi cho anh qua email. Nhưng rồi cô nhanh chóng xóa đi ý định ấy, không tác dụng, nhiều lắm anh chỉ tự “giải quyết”.
Cô nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung, quên cả ăn cơm trưa, cho đến khi bụng đói cồn cào, mới nhớ ra nếu không ăn chút gì sẽ bị dị ứng. Nghĩ đến dị ứng da, cô nảy ra sáng kiến, dứt khoát không ăn, để đói, thật đói, đến lúc ấy sẽ nhờ Jason đưa đi bệnh viện. Mình vờ ngất xỉu, anh ấy ôm mình, một khi đưa được anh vào vòng dịu dàng, liệu anh có dám bỏ về nước không? Nói làm là làm. Nhưng nhịn đến ba giờ chiều, trên người vẫn không phát ban, bụng cũng chưa đến nỗi nóng như lửa đốt. Cô nghĩ, đúng là trò ma mãnh. Bình thường hơi đói một chút thì toàn thân phát ban, thượng thổ hạ tả, có lúc lười cũng sưng lên. Tục ngữ có câu, nuôi quân ba năm, dụng quân một giờ, mình nuôi chứng bệnh này bao nhiêu năm, bây giờ cần dùng thì không thấy nó đến.
Carol không thể chờ đợi, sợ chờ nữa Sally về, làm cho cô một gói mì ăn liền, vậy là kế hoạch đổ bể. Cô gọi điện cho Jason, thều thào:
-Anh Jason, em...phát...phát ban...nặng...lắm, anh...
Nghe anh nói “anh sang ngay”, cô vội dậy để cửa khép hờ, lại tìm ví tiền, thẻ khám bệnh để bên cạnh, suy nghĩ, rồi cởi mấy cúc áo, làm như khó thở phải cởi ra, để hai cái bảo bối phập phồng, nửa kín nửa hở, trong lòng có điều muốn nói mà không nói nên lời. Cô nằm lên giường, nhắm mắt, chờ Jason “phát hiện” cô đang bất tỉnh nhân sự. Cô tự nhủ, đừng gọi xe cấp cứu, dùng xe của anh chở đi, tốt nhất để anh trông thấy hai cái bảo bối xinh xắn sẽ nổi máu hoang dã, nhân lúc người đang nguy cấp, không phải đưa đi bệnh viện nữa...
Cô nghe thấy tiếng gõ cửa, biết Jason đến, cô vẫn nằm bất động, nếu dậy được, liệu có còn được anh ôm nữa không? Cô biết mình không nặng cân, nhưng bế xuống lầu cũng vất vả, nếu anh bế quá vất vả, cô sẽ giãy giụa, lảo đảo đi xuống một mình.
Jason gõ cửa lần thứ hai, không có tiếng trả lời, biết rằng tình hình nguy cấp, không còn làm ra vẻ quân tử, anh đẩy cửa chạy vào trong phòng Carol, hỏi:
-Carol, cô sao thế?
Carol chỉ vào cổ họng, giọng khò khè:
-Dị...ứng, rất...đau...- Rồi cô nhắm mắt, tỏ ra yếu lắm.
Cô cảm thấy Jason ôm cô đi ra ngoài, cô không dám mở mắt, mặc anh đưa xuống dưới nhà. Lần đầu tiên cô nằm trong vòng tay anh, vừa kích động, vừa hồi hộp. Cô thấy anh thở hổn hển, có thể mình quá nặng, cũng có thể anh quá vội vã. Cô nghĩ, anh coi trọng sinh mệnh của mình, thương mình, cảm rất xúc động. Lại nghĩ, chỉ có bằng cách này mới lừa dối để được tiếp xúc với anh trong chốc lát, lại thương cảm, bất giác nước mắt trào ra, không thể ngăn nổi.
-Carol, đừng sợ, không việc gì đâu. –Cô nghe anh thở gấp nói. –Anh đưa cô đi bệnh viện.
Cô nghe thấy anh dịu dàng an ủi, nước mắt lại trào ra, càng nhiều. Nếu mỗi giọt nước mắt là một hạt trân châu thì cô phát tài rồi. Cô cảm thấy anh đưa đến bên ô tô, đặt vào trong xe, điều chỉnh ghế ngồi, thắt dây an toàn cho cô, tiện tay cài lại mấy cái cúc áo. Cô cảm thấy vui, anh đã cài lại cúc áo cho cô, chứng tỏ anh chú ý đến chỗ ấy. Lúc này chỉ vì cứu người, không cần thiết vội vã, làm tình xong rồi đưa đi bệnh viện vẫn còn kịp.
Vì là buổi chiều,đường đông, anh không dám cho xe chạy nhanh. Carol mong chờ anh đi thật chậm, đi suốt cuộc đời không đến được bệnh viện cũng không vấn đề gì. Nếu bệnh viện không hỏi nguyên nhân, cứ thế cắt cổ họng cô cho dễ thở thì nguy to. Nếu bác sĩ phát hiện cô giả vờ, nói với Jason thì cũng nguy to, từ đây về sau anh sẽ nghĩ cô là kẻ dối trá. Cô hối hận vì đã nói dối, nhưng lúc này cải chính không còn kịp nữa rồi. Rất may, không ai có thể nói rõ nguyên nhân của chứng dị ứng, trước kia cũng đã có lần cô bị dị ứng “đến hối hả, đi vội vã”. Có lần phát ban đầy người, đầy mặt, đến bệnh viện thì hết, bác sĩ không kịp thấy.
Rất may, bệnh viện không để lộ chuyện, loanh quanh hơn một tiếng đồng hồ không chẩn đoán ra bệnh gì. Có thể bác sĩ là người thấy nhiều hiểu rộng, đã từng biết chứng dị ứng có thể biến mất trong chốc lát, không biết các bác sĩ khác nói gì với “ người chồng” này của cô, nhưng xem ra Jason không nghi ngờ gì, phấn khởi thấy cô bình yên vô sự. Anh hỏi cô có muốn đi ăn gì không, cô bảo muốn đi ăn McDonald’s. Anh đưa cô đi ăn McDonald’s, lại mua thêm các thức ăn khác, hai người chạy xe về. Bây giờ thì không thể bảo anh bế lên lầu được, nhưng cô vẫn làm ra vẻ yếu ớt, muốn được anh dìu lên.
Về đến phòng, anh đỡ cô nằm lên giường, để mấy gối bánh lên mặt bàn trên đầu giường, nói:
-Lúc nào đói, nếu chưa kịp nấu cơm thì ăn tạm mấy cái bánh này, đừng để quá đói. Con gái các cô vẫn thích ăn vặt. Đừng sợ béo, sức khỏe là quan trọng. Cô nghỉ nhé, anh về.
Cô sốt ruột, thế là không làm được gì. Hai chữ quyến rũ chưa viết xong thì anh đã bỏ về. Trong lúc vội vã, cô nói không chút đắn đo:
-Anh đừng về, em có chuyện muốn nói với anh.
Anh đứng bên giường, chờ cô nói. Cô chỉ vào cái ghế:
-Anh ngồi xuống, chuyện không phải chỉ một vài câu.
Anh cười:
-Thế nào? Định thuyết giảng à? Trong người đã thấy khỏe chưa? –Nói xong, anh kéo ghế đến ngồi bên giường, làm ra vẻ sẵn sàng lắng nghe.
Lúc này cô mới nhớ ra mình không có chuyện gì để nói, hoặc những điều muốn nói lại không nói nên lời. Cô biết, nếu không nói, anh ngồi xuống sẽ cáo từ ra về. Đành cố gắng:
-Em dị ứng không đến nỗi nặng như thế đâu. –Thấy anh cười, không nói gì, cô dứt khoát nói ra. –Hơn nữa em cũng cố tình không ăn cơm, muốn để đói đến độ dị ứng.
-Anh biết.
Cô ngồi bật dây, mở to mắt nhìn anh:
-Anh biết mà còn đưa em đi bệnh viện?
Anh nhìn Carol, một lúc sau mới nói:
-Cô dị ứng là sự thật, tất nhiên phải đưa đi bệnh viện, hơn nữa cô đói lâu rồi, đói đến khó chịu, không phải thế hay sao?
Carol chỉ còn biết ngơ ngác nhìn anh, không biết phải nói gì. Nếu lúc này anh đến ôm, nhất định cô sẽ đấm vào ngực anh, mắng anh là đồ đểu, biết tại sao không nói, để em phải làm trò hề?
Nhưng anh ngồi yên, chỉ nhẹ nhàng nói:
-Carol, cô không nên như thế, anh không đáng được cô làm như thế.
Tiếng gọi Carol của anh làm trái tim cô run rẩy, sững sờ hỏi:
-Tại sao?
-Anh … như Ngải Mễ nói đấy, đã làm hỏng việc, bảo rằng tính cách bị biến dạng cũng không có gì quá đáng…Bây giờ anh không còn sẵn sàng. Bản thân anh cũng không biết mình muốn gì,anh muốn có thời gian. –Anh giải thích. –Không pahria nh bảo cô chờ đợi, ý cua rnah là…thật sự anh cũng không biết ý mình thế nào.
-Có phải anh sợ Ngải Mễ và các bạn kia không? –Carol bức xúc, hỏi anh. –Các bạn ấy đã rút lui, đúng thế, các bạn ấy bảo đã thôi anh rồi, bây giờ em là người duy nhất yêu anh, cho nên anh đừng lo lắng này nọ làm gì.
Anh nhìn Carol như nhìn một dứa trẻ, cười nói:
-Cô đúng là trẻ con. Anh nói với cô rồi, anh đã có bạn gái, hơn nữa anh phải về nước. Một thời gian sau cô sẽ quên chuyện này. Hãy nghỉ ngơi, ngày mai anh còn có bài ở C, cần phải chuẩn bị.-Nói xong, anh đứng dậy.
Vào lúc anh quay đi, Carol như người bị xô đẩy, từ giường đứng bật dậy, đuổi theo, ôm ngang người anh từ phía sau, áp chặt người mình vào lưng anh. Cô cảm thấy toàn thân như bị chấn động, người đờ đẫn. Một lúc sau anh gỡ tay cô, vừa gỡ tay vừa nhẹ nhàng nói:
-Carol, buông tay ra, anh làm đau tay em mất.
Mười ngón tay cô đan chặt, ôm ngang người anh, ôm thật chặt, nghĩ bụng, anh có làm gãy tay em cũng không buông. Anh không gỡ nổi, không cố gắng nữa, đứng lặng yên. Người anh khẽ run lên, nhịp thở không bình thường. Cô nghĩ, chắc chắn đã có tác dụng. Cô rút ngón tay ra, chậm rãi thăm dò …
Cô quên mất hai tay đã buông thõng, cho nên anh nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay cô, đưa cô ngồi lên ghế, nói:
-Carol, đừng thế, có lần cô nói với anh, mẹ đã từng nói, những lúc ấy đàn ông sẽ làm những chuyện lúc tỉnh táo không làm hoặc không dám làm, nhưng chờ đến khi tỉnh táo…
Carol bực tức hét lên:
-Anh còn nhớ lời của mẹ em cơ à? Anh không nhớ mẹ em nói không một người đàn ông nào ngồi với người con gái mà không “làm”, trừ khi trong lòng anh ta có căm giận, khinh thường người con gái ấy. Anh căm giận, anh xem khinh em à? Anh cút đi!
Anh giải thích:
-Carol, đừng suy luận như vậy, ngồi với nhau “làm” có thể là căm giận và xem khinh, nhưng ngồi với nhau “không làm” chỉ là tôn trọng, yêu… thương cô. “Làm” và “không làm” là hoàn toàn có thể…
Cô nói với giọng điệu buồn đau mà ngay cả bản thân cũng không chịu đựng nổi:
-Anh Jason, em chỉ muốn anh cho em một đứa con, thật đó, em sẽ không bám theo anh nữa…
-Tại sao lại như thế? Cô chỉ cần nghĩ lại bao nhiêu năm nay cô căm giận người cha, cô sẽ không…
Carol tuyệt vọng kêu lên:
-Cút đi! Cút đi!
Anh thở dài:
-Anh về, cô nghỉ nhé.
Carol nằm vật xuống giường, muốn khóc, nhưng không có nước mắt, muốn kêu gào, nhưng không thành tiếng. Đầu óc rối loạn, tưởng như có tiếng người đang kêu gào. Cô bịt tai, vẫn còn nghe thấy những âm thanh đó. Cô bắt đầu gào khóc to, định làm ầm ĩ để áp đảo những âm thanh kia.
Có tiếng điện thoại, cô biết điện thoại của Jason gọi. Nếu anh nói với cô: “Vừa rồi anh không đúng, anh sang đây.” Cô sẽ chạy sang ngay, không nói gì, chỉ để anh làm tình chết đi cung được, chết ngay trong lần này. Nhưng khi cầm máy lên, cô nghe thấy tiếng anh hỏi, tỏ ra rất quan tâm:
-Có sao không?
Cô đặt ngay máy xuống.
Cô vào bếp, tìm cái ghế, đứng lên đấy, mở tủ trên cái máy hút khói, lấy bộ dao trong đó ra, rút con dao nhỏ không biết công dụng…
Carol ngớ ra, chạy sang phòng bên cạnh tìm Jason, định thuyết phục anh. Anh ra mở cửa, đứng ở cửa nói chuyện với cô, không có ý định để cô vào. Cô vừa lên tiếng khuyên, anh liền bảo rất bận, hơn nữa không muốn thảo luận với ai chuyện về nước. Anh nói đùa:
-Ngay như bố mẹ anh gọi điện khuyên, anh cũng nói qua loa vài lời rồi cúp máy. Cô không phải là bà nội của anh chứ?
Cô bực tức quay về, gọi Sally khuyên giải. Sally nói:
-Chị đã nói rồi, không có tác dụng gì. Bố của Jane mấy hôm trước bị tai biến, nằm liệt giường. Hai ông bà ấy đều gần bảy mươi cả rồi, không có con cái chăm sóc, cũng rất khổ tâm. Ngày mười chín tháng Sáu này là sinh nhật Jane, mẹ của Jane gọi điện sang báo Jason biết tin này, cho nên Jason đột ngột quyết định về nước.
Carol lại tìm Tịnh Thu, nói:
-Anh Jason chịu nghe lời chị, chị khuyên anh ấy đừng về nước. Jane không phải là vợ anh ấy, việc gì anh ấy phải về chăm sóc bố mẹ Jane? Anh ấy cứ gửi tiền về nhờ người chăm sóc hai ông bà cũng được chứ sao? Anh ấy ở lại Mỹ có thể kiếm được nhiều tiền, gửi tiền về giúp họ là được.
Tịnh Thu nói:
-Jason cũng không nói về để bố mẹ chăm sóc Jane, theo chị biết, bố mẹ Jane ở thành phố T, không cùng một nơi. Em bảo cậu ấy nghe lời chị, là vì chị tin quyết định của cậu ấy là có lý, nếu chị khuyên, chắc chắn cậu ấy sẽ không nghe. Các em cũng đừng nên khuyên cậu ấy nữa, cậu ấy là người lớn, biết mình đang làm gì mà.
Carol cảm thấy rất buồn, muốn khóc, đang nghĩ có nên nhờ Ngải Mễ khuyên hay không thì Ngải Mễ gọi điện đến, mời cô dự hội nghị “Ba nước bốn bê”, thảo luận việc Jason về nước.
Đến nhà Ngải Mễ mới biết “ba nước” gồm Ngải Mễ, Phương Hưng, Đường Tiểu Lâm, lại có thêm Carol thành ra “bốn bên”. Bốn người, theo một ý nghĩa nào đó, đều là đối thủ cạnh tranh, nhưng gặp phải đối tượng cạnh tranh như Jason thì không còn gì để cạnh tranh nữa, cho nên mọi người không ai thù địch với ai, không ai đánh bại được ai, là tình bạn thì đúng hơn là tình địch, ít ra cũng đã chứng tỏ quan niệm yêu của mọi người giống nhau.
Phương Hưng nói:
-Chúng ta phải tìm cách giữ Jason lại. Một con người như anh, với tình hình Trung Quốc hiện tại cũng thật khó sống. Anh không biết tạo quan hệ làm ăn, không biết nịnh bợ lãnh đạo, không có sân sau, không có bè cánh, liệu anh có thích ứng với hoàn cảnh ấy được không? Tớ nghĩ, anh ấy về nước là tìm con đường chết, chỉ ba hôm sau là hối hận, đến lúc ấy không thể nào quay lại nổi.
Tiểu Lâm suy nghĩ lại nói:
-Giữ anh ấy lại thì rất đơn giản, các bạn góp tiền mua cho tớ một ngôi nhà, có nhà rồi mọi chuyện dễ ợt.
Ba người còn lại cùng hỏi:
-Tại sao?
-Chúng ta giết anh ấy, chôn sau vườn nhà tớ. Bây giờ nhà tớ không có vườn rau, giết anh ấy rồi chôn ở đâu?
Mọi người dở khóc dở cười, bảo đang nói chuyện nghiêm túc thì đằng ấy lại đùa. Tiểu Lâm nói:
-Vậy các bạn bảo có cách nào?
Ngải Mễ nói:
-Đang tay giết một anh chàng đẹp trai, đáng tiếc lắm. Phải tận dụng tài năng của anh ta, phải tận dụng bằng hết. Chúng ta cứ bắt cóc anh ấy, giam lại, cơm rượu nuôi anh. Chúng ta chia nhau mỗi ngày đến giày vò anh, để con người “dịu dàng” bị chúng ta giày vò đến chết, cũng là vì dân diệt hại, mà cũng là giải phóng nỗi hận thân xác và trái tim.
Mấy người đồng thanh kêu lên:
-Đằng ấy lại đùa rồi, nói nghiêm túc xem nào.
Ngải Mễ phân tích:
-Bố của Jane bị tai biến chỉ là giọt nước làm tràn ly, anh ấy đã chuẩn bị về nước từ lâu rồi. Đã có lần tớ hỏi anh ấy có ở lại trường C không, anh ấy nói, cũng không biết sẽ đi đâu. Tớ thấy bệnh cũ của anh ấy lại tái phát, tớ bảo anh ấy là kẻ phạm tội trốn chạy.
-Đó là cái sai của các bạn. –Tiểu Lâm nói rõ hơn.-Biết anh ấy là con người như vậy rồi, vậy mà còn kéo đàn kéo lũ yêu anh ấy, chẳng hóa ra đuổi anh ấy à? Xem tớ đây, chỉ là sĩ tốt, tìm một thằng, hi sinh bản thân, thành đôi thành cặp. Nếu hai trong số ba bạn cao thượng như tớ thì anh ấy đã lấy vợ từ lâu rồi, con đã biết đi mua sắm, mua muối. Anh ấy chỉ chờ một nàng yêu anh ấy mới yên tâm sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường.
Phương Hưng nói với giọng không mấy cảm tình:
-Ý kiến hay đấy, thay đổi bạn trai bao nhiêu lần rồi mà vẫn chưa chịu thôi, cứ vài hôm lại đến quấy rối Jason? Đằng ấy còn tệ hơn tớ, còn tớ thử một lần rồi thôi, đằng ấy thử không biết bao nhiêu lần.
Tiểu Lâm càng già mồm:
-Tớ không tóm được Jonny Depp, nên phải tóm Jason để thay thế. Tớ không nói sẽ lấy anh ấy, anh ấy quá cứng rắn. Bao nhiêu tuổi rồi? Chỉ mới thân thiết với nhau một tí đã đưa tình yêu hôn nhân ra để nói. Tớ không tin không diệt nổi anh ấy.
Ngải Mễ không cãi lại, nói dứt khoát:
-Thế này nhé, chúng ta đánh trống bãi chầu, để một mình Carol yêu anh ấy thôi. Tiểu Lâm thì có bạn trai, tớ với Phương Hưng tìm cơ hội bảo với anh ấy đã có bạn trai, thế là anh ấy biết ba chúng ta đều chào thua. Bây giờ xem Carol thế nào, chỉ còn một mình đằng ấy, nếu không giữ nổi thì đấy là chuyện của đằng ấy.
Carol cuống lên:
-Các bạn có thể nói thế được à? Tớ... –Tận sâu đáy lòng Carol rất muốn giữ Jason lại, nhưng cô không biết mình có làm được việc ấy không.
Hôm sau, Carol nằm trên giường, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ ra nhiều cách nhưng xem ra không có tác dụng. Không biết kiếm cớ nào để sang thăm anh hoặc mời anh ra ngoài, mọi cách anh đều từ chối. Thậm chí Carol muốn chụp vài tấm ảnh khỏa thân của mình, gửi cho anh qua email. Nhưng rồi cô nhanh chóng xóa đi ý định ấy, không tác dụng, nhiều lắm anh chỉ tự “giải quyết”.
Cô nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung, quên cả ăn cơm trưa, cho đến khi bụng đói cồn cào, mới nhớ ra nếu không ăn chút gì sẽ bị dị ứng. Nghĩ đến dị ứng da, cô nảy ra sáng kiến, dứt khoát không ăn, để đói, thật đói, đến lúc ấy sẽ nhờ Jason đưa đi bệnh viện. Mình vờ ngất xỉu, anh ấy ôm mình, một khi đưa được anh vào vòng dịu dàng, liệu anh có dám bỏ về nước không? Nói làm là làm. Nhưng nhịn đến ba giờ chiều, trên người vẫn không phát ban, bụng cũng chưa đến nỗi nóng như lửa đốt. Cô nghĩ, đúng là trò ma mãnh. Bình thường hơi đói một chút thì toàn thân phát ban, thượng thổ hạ tả, có lúc lười cũng sưng lên. Tục ngữ có câu, nuôi quân ba năm, dụng quân một giờ, mình nuôi chứng bệnh này bao nhiêu năm, bây giờ cần dùng thì không thấy nó đến.
Carol không thể chờ đợi, sợ chờ nữa Sally về, làm cho cô một gói mì ăn liền, vậy là kế hoạch đổ bể. Cô gọi điện cho Jason, thều thào:
-Anh Jason, em...phát...phát ban...nặng...lắm, anh...
Nghe anh nói “anh sang ngay”, cô vội dậy để cửa khép hờ, lại tìm ví tiền, thẻ khám bệnh để bên cạnh, suy nghĩ, rồi cởi mấy cúc áo, làm như khó thở phải cởi ra, để hai cái bảo bối phập phồng, nửa kín nửa hở, trong lòng có điều muốn nói mà không nói nên lời. Cô nằm lên giường, nhắm mắt, chờ Jason “phát hiện” cô đang bất tỉnh nhân sự. Cô tự nhủ, đừng gọi xe cấp cứu, dùng xe của anh chở đi, tốt nhất để anh trông thấy hai cái bảo bối xinh xắn sẽ nổi máu hoang dã, nhân lúc người đang nguy cấp, không phải đưa đi bệnh viện nữa...
Cô nghe thấy tiếng gõ cửa, biết Jason đến, cô vẫn nằm bất động, nếu dậy được, liệu có còn được anh ôm nữa không? Cô biết mình không nặng cân, nhưng bế xuống lầu cũng vất vả, nếu anh bế quá vất vả, cô sẽ giãy giụa, lảo đảo đi xuống một mình.
Jason gõ cửa lần thứ hai, không có tiếng trả lời, biết rằng tình hình nguy cấp, không còn làm ra vẻ quân tử, anh đẩy cửa chạy vào trong phòng Carol, hỏi:
-Carol, cô sao thế?
Carol chỉ vào cổ họng, giọng khò khè:
-Dị...ứng, rất...đau...- Rồi cô nhắm mắt, tỏ ra yếu lắm.
Cô cảm thấy Jason ôm cô đi ra ngoài, cô không dám mở mắt, mặc anh đưa xuống dưới nhà. Lần đầu tiên cô nằm trong vòng tay anh, vừa kích động, vừa hồi hộp. Cô thấy anh thở hổn hển, có thể mình quá nặng, cũng có thể anh quá vội vã. Cô nghĩ, anh coi trọng sinh mệnh của mình, thương mình, cảm rất xúc động. Lại nghĩ, chỉ có bằng cách này mới lừa dối để được tiếp xúc với anh trong chốc lát, lại thương cảm, bất giác nước mắt trào ra, không thể ngăn nổi.
-Carol, đừng sợ, không việc gì đâu. –Cô nghe anh thở gấp nói. –Anh đưa cô đi bệnh viện.
Cô nghe thấy anh dịu dàng an ủi, nước mắt lại trào ra, càng nhiều. Nếu mỗi giọt nước mắt là một hạt trân châu thì cô phát tài rồi. Cô cảm thấy anh đưa đến bên ô tô, đặt vào trong xe, điều chỉnh ghế ngồi, thắt dây an toàn cho cô, tiện tay cài lại mấy cái cúc áo. Cô cảm thấy vui, anh đã cài lại cúc áo cho cô, chứng tỏ anh chú ý đến chỗ ấy. Lúc này chỉ vì cứu người, không cần thiết vội vã, làm tình xong rồi đưa đi bệnh viện vẫn còn kịp.
Vì là buổi chiều,đường đông, anh không dám cho xe chạy nhanh. Carol mong chờ anh đi thật chậm, đi suốt cuộc đời không đến được bệnh viện cũng không vấn đề gì. Nếu bệnh viện không hỏi nguyên nhân, cứ thế cắt cổ họng cô cho dễ thở thì nguy to. Nếu bác sĩ phát hiện cô giả vờ, nói với Jason thì cũng nguy to, từ đây về sau anh sẽ nghĩ cô là kẻ dối trá. Cô hối hận vì đã nói dối, nhưng lúc này cải chính không còn kịp nữa rồi. Rất may, không ai có thể nói rõ nguyên nhân của chứng dị ứng, trước kia cũng đã có lần cô bị dị ứng “đến hối hả, đi vội vã”. Có lần phát ban đầy người, đầy mặt, đến bệnh viện thì hết, bác sĩ không kịp thấy.
Rất may, bệnh viện không để lộ chuyện, loanh quanh hơn một tiếng đồng hồ không chẩn đoán ra bệnh gì. Có thể bác sĩ là người thấy nhiều hiểu rộng, đã từng biết chứng dị ứng có thể biến mất trong chốc lát, không biết các bác sĩ khác nói gì với “ người chồng” này của cô, nhưng xem ra Jason không nghi ngờ gì, phấn khởi thấy cô bình yên vô sự. Anh hỏi cô có muốn đi ăn gì không, cô bảo muốn đi ăn McDonald’s. Anh đưa cô đi ăn McDonald’s, lại mua thêm các thức ăn khác, hai người chạy xe về. Bây giờ thì không thể bảo anh bế lên lầu được, nhưng cô vẫn làm ra vẻ yếu ớt, muốn được anh dìu lên.
Về đến phòng, anh đỡ cô nằm lên giường, để mấy gối bánh lên mặt bàn trên đầu giường, nói:
-Lúc nào đói, nếu chưa kịp nấu cơm thì ăn tạm mấy cái bánh này, đừng để quá đói. Con gái các cô vẫn thích ăn vặt. Đừng sợ béo, sức khỏe là quan trọng. Cô nghỉ nhé, anh về.
Cô sốt ruột, thế là không làm được gì. Hai chữ quyến rũ chưa viết xong thì anh đã bỏ về. Trong lúc vội vã, cô nói không chút đắn đo:
-Anh đừng về, em có chuyện muốn nói với anh.
Anh đứng bên giường, chờ cô nói. Cô chỉ vào cái ghế:
-Anh ngồi xuống, chuyện không phải chỉ một vài câu.
Anh cười:
-Thế nào? Định thuyết giảng à? Trong người đã thấy khỏe chưa? –Nói xong, anh kéo ghế đến ngồi bên giường, làm ra vẻ sẵn sàng lắng nghe.
Lúc này cô mới nhớ ra mình không có chuyện gì để nói, hoặc những điều muốn nói lại không nói nên lời. Cô biết, nếu không nói, anh ngồi xuống sẽ cáo từ ra về. Đành cố gắng:
-Em dị ứng không đến nỗi nặng như thế đâu. –Thấy anh cười, không nói gì, cô dứt khoát nói ra. –Hơn nữa em cũng cố tình không ăn cơm, muốn để đói đến độ dị ứng.
-Anh biết.
Cô ngồi bật dây, mở to mắt nhìn anh:
-Anh biết mà còn đưa em đi bệnh viện?
Anh nhìn Carol, một lúc sau mới nói:
-Cô dị ứng là sự thật, tất nhiên phải đưa đi bệnh viện, hơn nữa cô đói lâu rồi, đói đến khó chịu, không phải thế hay sao?
Carol chỉ còn biết ngơ ngác nhìn anh, không biết phải nói gì. Nếu lúc này anh đến ôm, nhất định cô sẽ đấm vào ngực anh, mắng anh là đồ đểu, biết tại sao không nói, để em phải làm trò hề?
Nhưng anh ngồi yên, chỉ nhẹ nhàng nói:
-Carol, cô không nên như thế, anh không đáng được cô làm như thế.
Tiếng gọi Carol của anh làm trái tim cô run rẩy, sững sờ hỏi:
-Tại sao?
-Anh … như Ngải Mễ nói đấy, đã làm hỏng việc, bảo rằng tính cách bị biến dạng cũng không có gì quá đáng…Bây giờ anh không còn sẵn sàng. Bản thân anh cũng không biết mình muốn gì,anh muốn có thời gian. –Anh giải thích. –Không pahria nh bảo cô chờ đợi, ý cua rnah là…thật sự anh cũng không biết ý mình thế nào.
-Có phải anh sợ Ngải Mễ và các bạn kia không? –Carol bức xúc, hỏi anh. –Các bạn ấy đã rút lui, đúng thế, các bạn ấy bảo đã thôi anh rồi, bây giờ em là người duy nhất yêu anh, cho nên anh đừng lo lắng này nọ làm gì.
Anh nhìn Carol như nhìn một dứa trẻ, cười nói:
-Cô đúng là trẻ con. Anh nói với cô rồi, anh đã có bạn gái, hơn nữa anh phải về nước. Một thời gian sau cô sẽ quên chuyện này. Hãy nghỉ ngơi, ngày mai anh còn có bài ở C, cần phải chuẩn bị.-Nói xong, anh đứng dậy.
Vào lúc anh quay đi, Carol như người bị xô đẩy, từ giường đứng bật dậy, đuổi theo, ôm ngang người anh từ phía sau, áp chặt người mình vào lưng anh. Cô cảm thấy toàn thân như bị chấn động, người đờ đẫn. Một lúc sau anh gỡ tay cô, vừa gỡ tay vừa nhẹ nhàng nói:
-Carol, buông tay ra, anh làm đau tay em mất.
Mười ngón tay cô đan chặt, ôm ngang người anh, ôm thật chặt, nghĩ bụng, anh có làm gãy tay em cũng không buông. Anh không gỡ nổi, không cố gắng nữa, đứng lặng yên. Người anh khẽ run lên, nhịp thở không bình thường. Cô nghĩ, chắc chắn đã có tác dụng. Cô rút ngón tay ra, chậm rãi thăm dò …
Cô quên mất hai tay đã buông thõng, cho nên anh nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay cô, đưa cô ngồi lên ghế, nói:
-Carol, đừng thế, có lần cô nói với anh, mẹ đã từng nói, những lúc ấy đàn ông sẽ làm những chuyện lúc tỉnh táo không làm hoặc không dám làm, nhưng chờ đến khi tỉnh táo…
Carol bực tức hét lên:
-Anh còn nhớ lời của mẹ em cơ à? Anh không nhớ mẹ em nói không một người đàn ông nào ngồi với người con gái mà không “làm”, trừ khi trong lòng anh ta có căm giận, khinh thường người con gái ấy. Anh căm giận, anh xem khinh em à? Anh cút đi!
Anh giải thích:
-Carol, đừng suy luận như vậy, ngồi với nhau “làm” có thể là căm giận và xem khinh, nhưng ngồi với nhau “không làm” chỉ là tôn trọng, yêu… thương cô. “Làm” và “không làm” là hoàn toàn có thể…
Cô nói với giọng điệu buồn đau mà ngay cả bản thân cũng không chịu đựng nổi:
-Anh Jason, em chỉ muốn anh cho em một đứa con, thật đó, em sẽ không bám theo anh nữa…
-Tại sao lại như thế? Cô chỉ cần nghĩ lại bao nhiêu năm nay cô căm giận người cha, cô sẽ không…
Carol tuyệt vọng kêu lên:
-Cút đi! Cút đi!
Anh thở dài:
-Anh về, cô nghỉ nhé.
Carol nằm vật xuống giường, muốn khóc, nhưng không có nước mắt, muốn kêu gào, nhưng không thành tiếng. Đầu óc rối loạn, tưởng như có tiếng người đang kêu gào. Cô bịt tai, vẫn còn nghe thấy những âm thanh đó. Cô bắt đầu gào khóc to, định làm ầm ĩ để áp đảo những âm thanh kia.
Có tiếng điện thoại, cô biết điện thoại của Jason gọi. Nếu anh nói với cô: “Vừa rồi anh không đúng, anh sang đây.” Cô sẽ chạy sang ngay, không nói gì, chỉ để anh làm tình chết đi cung được, chết ngay trong lần này. Nhưng khi cầm máy lên, cô nghe thấy tiếng anh hỏi, tỏ ra rất quan tâm:
-Có sao không?
Cô đặt ngay máy xuống.
Cô vào bếp, tìm cái ghế, đứng lên đấy, mở tủ trên cái máy hút khói, lấy bộ dao trong đó ra, rút con dao nhỏ không biết công dụng…
/51
|