Thời gian từng chút, từng chút một qua đi, chẳng mấy chốc đã đến giữa học kì I. Mộc Uyển Đình nhìn con số sáu tròn trĩnh trên ô điểm của mình mà không khỏi thở dài. Nơi này thật sự có quá nhiều người ưu tú, phóng mắt tới đâu cũng toàn là nhân tài. Con số sáu này là do cô đã cố gắng nỗ lực rất nhiều để đạt được vậy mà vẫn là một điểm số kém nhất lớp.
"Đừng thở dài nữa, cậu có thở vài hơi dài hơn thế thì con số sáu của cậu cũng không thể quay đầu làm số chín được đâu."
" Thay vì ngồi nhìn điểm thi rồi thở dài thì cậu nên tập trung nhìn lên bảng để nghe cô chữa đề thi kia kìa."
Những lời vàng ngọc này vừa được phát ra từ miệng của một học sinh nam tên Trần Tuấn. Lớp học có quy định mỗi tháng sẽ thay đổi chỗ ngồi một lần, lần này vừa hay người ngồi bên cạnh Mộc Uyển Đình là Trần Tuấn.
Cái con người gì đâu, đẹp trai thì quả là có đẹp trai, độ yêu thích trong lòng các bạn gái thì có thừa, thế nhưng cả ngày đều tỏ vẻ cà lơ phất phơ, không quan tâm cái gì nhưng lại chẳng có chuyện gì trong lớp có thể qua được tầm mắt cậu ta. Mộc Uyển Đình cau mày nhìn sang bài của Trần Tuấn rồi lại tỏ vẻ chấn kinh, không nói được lời nào, lặng lẽ thu lại ánh nhìn của mình.
Trong ô điểm của Trần Tuấn, số điểm tuyệt đối, con số mười đỏ chót kiêu ngạo như đang cười nhạo Mộc Uyển Đình.
Lúc trước Mộc Uyển Đình vốn chẳng quan tâm đến việc học. Điểm số với cô không quan trọng, việc quan trọng chính là được chạy nhảy trên bãi cỏ, vẽ đồng lúa, vẽ mây, vẽ trời, vẽ những gì cô thích.
Nhưng giờ đây bên cạnh cô là Mạc Thiên Vũ, cái gì mà không học cũng có thành tích tốt. Nhan Thiên Kiều từ khi đi học chưa từng biết điểm tám trông như thế nào. Rồi ngay cả người cà lơ phất phơ bên cạnh cũng ôm về điểm tuyệt đối... Phút chốc tâm trạng của Mộc Uyển Đình như rơi xuống vực sâu không đáy.
Một tiết học trôi qua, Mộc Uyển Đình ngồi nghe giảng vô cùng nghiêm túc nhưng thực tế lại không hiểu được bao nhiêu, cô chán nản nằm gục trên mặt bàn không nói một lời.
Trần Tuấn thuộc trường phái bóc lột sức lao động của lão Miệng, nay Mộc Uyển Đình đã im lặng đương nhiên lão Miệng của cậu ta cũng không có chỗ để hoạt động.
Sang tiết thứ hai là tiết thể dục, tuy nhiên ngoài trời đang có mưa, các lớp được ở lại trong lớp tự học. Trần Tuấn mang vẻ mặt áy náy nói với Mộc Uyển Đình: " Này, tôi không có ý chê bai cậu được điểm kém."
Mộc Uyển Đình không quay sang chỉ uể oải mở miệng: " Tôi biết"
Trần Tuấn như bắt được cơ hội vội nói: " Vậy sao lại giận tôi làm gì?"
" Tôi không có giận cậu" Lúc này Mộc Uyển Đình mới quay sang nhìn Trần Tuấn dõng dạc nói từng chữ. Đương nhiên là cô không giận cậu. Nếu có người đáng giận thì người đó chỉ có thể là bản thân cô. Nghĩ tới việc mình đã gây hiểu lầm cho Trần Tuấn, Mộc Uyển Đình lại chậm dãi nói thêm.
" Tôi chỉ có thể giận bản thân tôi ngu ngốc chứ sao có thể giận người ngay thẳng như cậu."
Ý của Mộc Uyển Đình chính là dù Trần Tuấn có chê bai cô thì cũng là cậu đang nói lên sự thật. Mà một câu nhận xét "Người ngay thẳng" của Mộc Uyển Đình lại làm cho Trần Tuấn cười tới muốn rớt luôn cả quai hàm.
" Người ngay thẳng sao, cậu so sánh cái kiểu gì kì quái vậy, nhưng mà tôi rất thích haha..."
" Này, vì lời nói vừa rồi của cậu nên tôi sẽ làm giúp cậu một việc. Cậu có thể tùy ý yêu cầu."
Mộc Uyển Đình nghiêng đầu tỏ vẻ nghi ngờ: " Tin được không?"
" Trần Tuấn này trước giờ chỉ hơi nói quá một chút chứ chưa bao giờ nói điêu nha."
Mộc Uyển Đình nhìn Trần Tuấn vừa nói vừa vỗ ngực tự hào không khỏi bật cười, cô cũng gật gật đầu tỏ vẻ tin tưởng rồi khẽ nói: " Vậy cậu chữa lại đề thi giúp tôi đi."
Trần Tuấn " à" một tiếng rồi gật gù: " Chuyện nhỏ như con hổ, mang giấy bút ra đây."
Không nghĩ Trần Tuấn có thể dễ dàng đồng ý như vậy, Mộc Uyển Đình vô cùng vui vẻ, khóe miệng cong lên nụ cười thỏa mãn, lôi trong ngăn bàn lên cây bút và một quyển vở.
Cùng lúc này phía ngoài cửa một giọng nói trầm thấp vang lên: " Thưa thầy, cô giáo Liễu nói em mang tài liệu này qua cho thầy ạ."
Mạc Thiên Vũ đưa tài liệu xong không tự chủ được mà đưa mắt nhìn về chỗ Mộc Uyển Đình, thế nhưng lúc này Mộc Uyển Đình vẫn còn đang mải miết nghe Trần Tuấn chữa bài không hề biết có sự xuất hiện của cậu nơi cửa lớp.
Vì chỗ của Mộc Uyển Đình và Trần Tuấn ở dãy bàn học phía trong cùng lại gần cuối lớp nên Mạc Thiên Vũ không thể nhìn được họ đang làm gì. Cậu chỉ thấy cậu nhóc kia thao thao bất tuyệt nói gì đó, còn Mộc Uyển Đình lại tỏ ra vô cùng chăm chú lắng nghe, trên môi lại luôn trực sẵn một nụ cười rạng rỡ.
Mạc Thiên Vũ không hiểu sao khi ấy trong lòng cậu lại có chút sửng sốt, còn có chút khó chịu, khi ra về rồi còn không kìm lòng được mà nhìn lại lần nữa.
"Đừng thở dài nữa, cậu có thở vài hơi dài hơn thế thì con số sáu của cậu cũng không thể quay đầu làm số chín được đâu."
" Thay vì ngồi nhìn điểm thi rồi thở dài thì cậu nên tập trung nhìn lên bảng để nghe cô chữa đề thi kia kìa."
Những lời vàng ngọc này vừa được phát ra từ miệng của một học sinh nam tên Trần Tuấn. Lớp học có quy định mỗi tháng sẽ thay đổi chỗ ngồi một lần, lần này vừa hay người ngồi bên cạnh Mộc Uyển Đình là Trần Tuấn.
Cái con người gì đâu, đẹp trai thì quả là có đẹp trai, độ yêu thích trong lòng các bạn gái thì có thừa, thế nhưng cả ngày đều tỏ vẻ cà lơ phất phơ, không quan tâm cái gì nhưng lại chẳng có chuyện gì trong lớp có thể qua được tầm mắt cậu ta. Mộc Uyển Đình cau mày nhìn sang bài của Trần Tuấn rồi lại tỏ vẻ chấn kinh, không nói được lời nào, lặng lẽ thu lại ánh nhìn của mình.
Trong ô điểm của Trần Tuấn, số điểm tuyệt đối, con số mười đỏ chót kiêu ngạo như đang cười nhạo Mộc Uyển Đình.
Lúc trước Mộc Uyển Đình vốn chẳng quan tâm đến việc học. Điểm số với cô không quan trọng, việc quan trọng chính là được chạy nhảy trên bãi cỏ, vẽ đồng lúa, vẽ mây, vẽ trời, vẽ những gì cô thích.
Nhưng giờ đây bên cạnh cô là Mạc Thiên Vũ, cái gì mà không học cũng có thành tích tốt. Nhan Thiên Kiều từ khi đi học chưa từng biết điểm tám trông như thế nào. Rồi ngay cả người cà lơ phất phơ bên cạnh cũng ôm về điểm tuyệt đối... Phút chốc tâm trạng của Mộc Uyển Đình như rơi xuống vực sâu không đáy.
Một tiết học trôi qua, Mộc Uyển Đình ngồi nghe giảng vô cùng nghiêm túc nhưng thực tế lại không hiểu được bao nhiêu, cô chán nản nằm gục trên mặt bàn không nói một lời.
Trần Tuấn thuộc trường phái bóc lột sức lao động của lão Miệng, nay Mộc Uyển Đình đã im lặng đương nhiên lão Miệng của cậu ta cũng không có chỗ để hoạt động.
Sang tiết thứ hai là tiết thể dục, tuy nhiên ngoài trời đang có mưa, các lớp được ở lại trong lớp tự học. Trần Tuấn mang vẻ mặt áy náy nói với Mộc Uyển Đình: " Này, tôi không có ý chê bai cậu được điểm kém."
Mộc Uyển Đình không quay sang chỉ uể oải mở miệng: " Tôi biết"
Trần Tuấn như bắt được cơ hội vội nói: " Vậy sao lại giận tôi làm gì?"
" Tôi không có giận cậu" Lúc này Mộc Uyển Đình mới quay sang nhìn Trần Tuấn dõng dạc nói từng chữ. Đương nhiên là cô không giận cậu. Nếu có người đáng giận thì người đó chỉ có thể là bản thân cô. Nghĩ tới việc mình đã gây hiểu lầm cho Trần Tuấn, Mộc Uyển Đình lại chậm dãi nói thêm.
" Tôi chỉ có thể giận bản thân tôi ngu ngốc chứ sao có thể giận người ngay thẳng như cậu."
Ý của Mộc Uyển Đình chính là dù Trần Tuấn có chê bai cô thì cũng là cậu đang nói lên sự thật. Mà một câu nhận xét "Người ngay thẳng" của Mộc Uyển Đình lại làm cho Trần Tuấn cười tới muốn rớt luôn cả quai hàm.
" Người ngay thẳng sao, cậu so sánh cái kiểu gì kì quái vậy, nhưng mà tôi rất thích haha..."
" Này, vì lời nói vừa rồi của cậu nên tôi sẽ làm giúp cậu một việc. Cậu có thể tùy ý yêu cầu."
Mộc Uyển Đình nghiêng đầu tỏ vẻ nghi ngờ: " Tin được không?"
" Trần Tuấn này trước giờ chỉ hơi nói quá một chút chứ chưa bao giờ nói điêu nha."
Mộc Uyển Đình nhìn Trần Tuấn vừa nói vừa vỗ ngực tự hào không khỏi bật cười, cô cũng gật gật đầu tỏ vẻ tin tưởng rồi khẽ nói: " Vậy cậu chữa lại đề thi giúp tôi đi."
Trần Tuấn " à" một tiếng rồi gật gù: " Chuyện nhỏ như con hổ, mang giấy bút ra đây."
Không nghĩ Trần Tuấn có thể dễ dàng đồng ý như vậy, Mộc Uyển Đình vô cùng vui vẻ, khóe miệng cong lên nụ cười thỏa mãn, lôi trong ngăn bàn lên cây bút và một quyển vở.
Cùng lúc này phía ngoài cửa một giọng nói trầm thấp vang lên: " Thưa thầy, cô giáo Liễu nói em mang tài liệu này qua cho thầy ạ."
Mạc Thiên Vũ đưa tài liệu xong không tự chủ được mà đưa mắt nhìn về chỗ Mộc Uyển Đình, thế nhưng lúc này Mộc Uyển Đình vẫn còn đang mải miết nghe Trần Tuấn chữa bài không hề biết có sự xuất hiện của cậu nơi cửa lớp.
Vì chỗ của Mộc Uyển Đình và Trần Tuấn ở dãy bàn học phía trong cùng lại gần cuối lớp nên Mạc Thiên Vũ không thể nhìn được họ đang làm gì. Cậu chỉ thấy cậu nhóc kia thao thao bất tuyệt nói gì đó, còn Mộc Uyển Đình lại tỏ ra vô cùng chăm chú lắng nghe, trên môi lại luôn trực sẵn một nụ cười rạng rỡ.
Mạc Thiên Vũ không hiểu sao khi ấy trong lòng cậu lại có chút sửng sốt, còn có chút khó chịu, khi ra về rồi còn không kìm lòng được mà nhìn lại lần nữa.
/78
|