Mọi người đứng bên cạnh nhìn hai người họ nói chuyện đều cảm thấy rất bất ngờ. Người đàn ông cả người toàn là khí lạnh, ngay cả lời nói cũng lãnh đạm không một chút ôn nhu nhưng khi anh ta nhìn Mộc Uyển Đình lại toàn là sự dịu dàng, yêu chiều. Vài người dò hỏi nhau.
" Họ thật sự quen nhau sao?"
" Tôi đâu có biết."
" Người này là ai, sao nhìn anh ta quen mắt vậy?"
" Đúng là quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi."
Tình huống lúc này thật khiến mọi người khó xử. Mộc Uyển Đình đã uống tới say nhừ, họ không muốn giao cô ấy cho một người lạ mặt nhưng nếu hai người họ thật sự có quen nhau… Hơn nữa thái độ của người đàn ông lại nhất quyết muốn đưa người đi.
Nữ đồng nghiệp vừa đỡ không được Mộc Uyển Đình bước lên trước mặt Mạc Thiên Vũ, nói với Mộc Uyển Đình.
" Uyển Đình, người này là ai vậy?"
Mộc Uyển Đình cố nâng mí mắt nhìn nữ đồng nghiệp. " Anh ấy… Là…là Mạc Thiên Vũ."
" Mạc Thiên Vũ là ai?"
Mộc Uyển mỉm cười mơ màng: " Là người đàn ông của tôi"
Mọi người làm việc cùng nhau đã lâu, trước giờ chưa từng nghe nói Mộc Uyển Đình có bạn trai. Người cuồng nhiệt theo đuổi Mộc Uyển Đình hiện tại vẫn còn đang say tới không biết trời đất nơi nào. Mọi người như hoá đá tại chỗ, ngay cả Mạc Thiên Vũ cũng cứng đờ trong giây lát.
Vài giây nữa qua đi, nữ đồng nghiệp cũng đã thấm hơi men nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi lại.
" Mộc Uyển Đình mau mở mắt ra đi. Cô có biết Mạc Thiên Vũ là ai không?"
" Tôi không biết? Anh ta là…là ai vậy" Mộc Uyển Đình nói xong lại đưa tay lên vòng qua cổ Mạc thiên Vũ ôm thật chặt, Khuôn mặt cọ cọ vào lồng ngực ấm áp đầy thỏa mãn như một chú mèo nhỏ trong cơn mưa dông tìm được chỗ trú, cặp mắt to tròn mơ hồ khép lại chìm vào thế giới của riêng mình.
Nữ đồng nghiệp: “…”
Mạc Thiên Vũ bị lời nói của Mộc Uyển Đình chọc giận đến tím mặt nhưng khi anh rũ mắt nhìn xuống, cô gái nhỏ trong lòng đã an phận mà nhắm nghiền hai mắt, có bực dọc đến đâu Mạc Thiên Vũ cũng chỉ có thể kêu lên hai tiếng " thật là…"
Trần Tuấn được giao nhiệm vụ đi thanh toán. Sau khi thanh toán xong anh ta đợi một lúc vẫn không thấy những người khác ra xe. Thấy thời gian cũng không còn sớm vì vậy lại cất công quay lại quầy bar tìm mọi người. Vốn nghĩ mọi người chỉ là ham vui nên chưa ra tới điểm hẹn thật không nghĩ tới vừa quay lại đã thấy cả nhóm đang ồn ào vây quanh một người nào đó.
" Có chuyện gì vậy, sao mọi người còn chưa ra xe."
Tầm mắt Mạc Thiên Vũ nhìn theo hướng phát ra giọng nói. Anh nhận ra người đang đến là Trần Tuấn. Trước giờ anh không ưa, cũng không tiếp xúc nhiều cùng Trần Tuấn nhưng giờ phút này thấy Trần Tuấn anh lại có chút hoan nghênh.
Mấy người đồng nghiệp khác thấy Trần Tuấn quay lại thì như tìm được giải pháp cho lúc này.
Một người nói: “Trần Tuấn, cậu mau qua đây, người này muốn đưa Mộc Uyển Đình đi. Cậu xem có biết anh ta không?”
Bọn họ đều biết Trần Tuấn và Mộc Uyển Đình học cùng nhau từ nhỏ lại cùng nhau tới toà soạn phỏng vấn xin việc, có lẽ người Mộc Uyển Đình quen Trần Tuấn cũng biết.
Trần Tuấn nghe nói có người muốn mang Mộc Uyển Đình đi thì vội vàng bước đến. Còn nghĩ Mạc Thiên Vũ vẫn đang ở nước ngoài giờ thấy Mộc Uyển Đình đang được anh ôm trong lòng, Trần Tuấn hơi sửng sốt sau đó chào hỏi Mạc Thiên Vũ một tiếng. " Đàn anh"
Mạc Thiên Vũ khẽ gật đầu xem như chào hỏi, anh nhìn xuống Mộc Uyển Đình rồi lại nói.
" Tôi có thể đưa cô ấy đi được chưa?"
Học cùng nhau từ nhỏ lại ở cùng cái loa phát thanh như Nhan Thiên Kiều, Trần Tuấn sớm đã nghe qua về mối quan hệ giữa hai người họ, còn biết nơi ở của Mộc Uyển Đình chính là nhà của Mạc Thiên Vũ vì vậy Trần Tuấn cũng không có lí do để từ chối.
" Làm phiền đàn anh rồi, giao cô ấy cho anh."
Có sự đảm bảo của Trần Tuấn, Mạc Thiên Vũ thuận lợi đưa Mộc Uyển Đình rời đi, trong không gian ồn ào vẫn vang vọng những lời bàn tán.
" Trần Tuấn, vừa rồi Mộc Uyển Đình còn nói cô ấy không biết người đàn ông đó là ai đấy?"
" Tại sao cậu lại để anh ta mang cô ấy đi?"
" Người đàn ông ấy là ai vậy?"
" Đừng quan tâm tới hai người đó nữa. Họ thật sự là người quen, giao cô ấy cho anh ta là an tâm nhất."
Ở một góc khác, Nhan Đường Quân nhìn bóng lưng Mạc Thiên Vũ khẽ nhếch môi cười: " Cuối cùng cũng có người trị được cậu ta."
Cô bạn gái bên cạnh hiếu kì nói. " Sao em chưa gặp người bạn này của anh nhỉ? Cô gái kia là bạn gái của anh ta à?"
Nhan Đường Quân: " Cậu ta ở nước ngoài nhiều năm rồi, mới về nước. Cô gái đó chính xác mà nói chính là vị hôn thê của cậu ta."
" Thì ra là ở nước ngoài nhiều năm, phong cách hướng ngoại, bảo sao anh ta lại ngầu như vậy."
Nhan Đường Quân: " Còn khen người khác được sao, anh mới là bạn trai của em đây này."
Cô gái: "… "
" Họ thật sự quen nhau sao?"
" Tôi đâu có biết."
" Người này là ai, sao nhìn anh ta quen mắt vậy?"
" Đúng là quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi."
Tình huống lúc này thật khiến mọi người khó xử. Mộc Uyển Đình đã uống tới say nhừ, họ không muốn giao cô ấy cho một người lạ mặt nhưng nếu hai người họ thật sự có quen nhau… Hơn nữa thái độ của người đàn ông lại nhất quyết muốn đưa người đi.
Nữ đồng nghiệp vừa đỡ không được Mộc Uyển Đình bước lên trước mặt Mạc Thiên Vũ, nói với Mộc Uyển Đình.
" Uyển Đình, người này là ai vậy?"
Mộc Uyển Đình cố nâng mí mắt nhìn nữ đồng nghiệp. " Anh ấy… Là…là Mạc Thiên Vũ."
" Mạc Thiên Vũ là ai?"
Mộc Uyển mỉm cười mơ màng: " Là người đàn ông của tôi"
Mọi người làm việc cùng nhau đã lâu, trước giờ chưa từng nghe nói Mộc Uyển Đình có bạn trai. Người cuồng nhiệt theo đuổi Mộc Uyển Đình hiện tại vẫn còn đang say tới không biết trời đất nơi nào. Mọi người như hoá đá tại chỗ, ngay cả Mạc Thiên Vũ cũng cứng đờ trong giây lát.
Vài giây nữa qua đi, nữ đồng nghiệp cũng đã thấm hơi men nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi lại.
" Mộc Uyển Đình mau mở mắt ra đi. Cô có biết Mạc Thiên Vũ là ai không?"
" Tôi không biết? Anh ta là…là ai vậy" Mộc Uyển Đình nói xong lại đưa tay lên vòng qua cổ Mạc thiên Vũ ôm thật chặt, Khuôn mặt cọ cọ vào lồng ngực ấm áp đầy thỏa mãn như một chú mèo nhỏ trong cơn mưa dông tìm được chỗ trú, cặp mắt to tròn mơ hồ khép lại chìm vào thế giới của riêng mình.
Nữ đồng nghiệp: “…”
Mạc Thiên Vũ bị lời nói của Mộc Uyển Đình chọc giận đến tím mặt nhưng khi anh rũ mắt nhìn xuống, cô gái nhỏ trong lòng đã an phận mà nhắm nghiền hai mắt, có bực dọc đến đâu Mạc Thiên Vũ cũng chỉ có thể kêu lên hai tiếng " thật là…"
Trần Tuấn được giao nhiệm vụ đi thanh toán. Sau khi thanh toán xong anh ta đợi một lúc vẫn không thấy những người khác ra xe. Thấy thời gian cũng không còn sớm vì vậy lại cất công quay lại quầy bar tìm mọi người. Vốn nghĩ mọi người chỉ là ham vui nên chưa ra tới điểm hẹn thật không nghĩ tới vừa quay lại đã thấy cả nhóm đang ồn ào vây quanh một người nào đó.
" Có chuyện gì vậy, sao mọi người còn chưa ra xe."
Tầm mắt Mạc Thiên Vũ nhìn theo hướng phát ra giọng nói. Anh nhận ra người đang đến là Trần Tuấn. Trước giờ anh không ưa, cũng không tiếp xúc nhiều cùng Trần Tuấn nhưng giờ phút này thấy Trần Tuấn anh lại có chút hoan nghênh.
Mấy người đồng nghiệp khác thấy Trần Tuấn quay lại thì như tìm được giải pháp cho lúc này.
Một người nói: “Trần Tuấn, cậu mau qua đây, người này muốn đưa Mộc Uyển Đình đi. Cậu xem có biết anh ta không?”
Bọn họ đều biết Trần Tuấn và Mộc Uyển Đình học cùng nhau từ nhỏ lại cùng nhau tới toà soạn phỏng vấn xin việc, có lẽ người Mộc Uyển Đình quen Trần Tuấn cũng biết.
Trần Tuấn nghe nói có người muốn mang Mộc Uyển Đình đi thì vội vàng bước đến. Còn nghĩ Mạc Thiên Vũ vẫn đang ở nước ngoài giờ thấy Mộc Uyển Đình đang được anh ôm trong lòng, Trần Tuấn hơi sửng sốt sau đó chào hỏi Mạc Thiên Vũ một tiếng. " Đàn anh"
Mạc Thiên Vũ khẽ gật đầu xem như chào hỏi, anh nhìn xuống Mộc Uyển Đình rồi lại nói.
" Tôi có thể đưa cô ấy đi được chưa?"
Học cùng nhau từ nhỏ lại ở cùng cái loa phát thanh như Nhan Thiên Kiều, Trần Tuấn sớm đã nghe qua về mối quan hệ giữa hai người họ, còn biết nơi ở của Mộc Uyển Đình chính là nhà của Mạc Thiên Vũ vì vậy Trần Tuấn cũng không có lí do để từ chối.
" Làm phiền đàn anh rồi, giao cô ấy cho anh."
Có sự đảm bảo của Trần Tuấn, Mạc Thiên Vũ thuận lợi đưa Mộc Uyển Đình rời đi, trong không gian ồn ào vẫn vang vọng những lời bàn tán.
" Trần Tuấn, vừa rồi Mộc Uyển Đình còn nói cô ấy không biết người đàn ông đó là ai đấy?"
" Tại sao cậu lại để anh ta mang cô ấy đi?"
" Người đàn ông ấy là ai vậy?"
" Đừng quan tâm tới hai người đó nữa. Họ thật sự là người quen, giao cô ấy cho anh ta là an tâm nhất."
Ở một góc khác, Nhan Đường Quân nhìn bóng lưng Mạc Thiên Vũ khẽ nhếch môi cười: " Cuối cùng cũng có người trị được cậu ta."
Cô bạn gái bên cạnh hiếu kì nói. " Sao em chưa gặp người bạn này của anh nhỉ? Cô gái kia là bạn gái của anh ta à?"
Nhan Đường Quân: " Cậu ta ở nước ngoài nhiều năm rồi, mới về nước. Cô gái đó chính xác mà nói chính là vị hôn thê của cậu ta."
" Thì ra là ở nước ngoài nhiều năm, phong cách hướng ngoại, bảo sao anh ta lại ngầu như vậy."
Nhan Đường Quân: " Còn khen người khác được sao, anh mới là bạn trai của em đây này."
Cô gái: "… "
/78
|