Lượng thông tin của đồng nghiệp vừa truyền tải quá lớn khiến cho Mộc Uyển Đình khó lòng tiếp thu ngay được. Hơn ai hết cô hiểu rõ, bản thân vốn chỉ là một đứa trẻ mồ côi, vậy thì nói gì tới gia thế hay bối cảnh tốt. Cô trầm ngâm một hồi rồi nói với đồng nghiệp: “ Đương nhiên là không phải như vậy. Cô ấy làm vậy vì vốn dĩ chúng ta không sai.”
Tắt điện thoại, trong lòng Mộc Uyển Đình vẫn rối bời, không lẽ ngay cả chuyện này anh cũng có thể sắp xếp được ư.
“ Công việc có vấn đề gì sao?”
Vừa nâng mắt lên liền thấy Mạc Thiên Vũ đang nhìn mình, Mộc Uyển Đình có chút hoảng loạn, nuốt vào một ngụm khí giữ bình tĩnh: “ Cũng không hẳn là có chuyện… nhưng…”
Do dự mấy giây Mộc Uyển Định lại tiếp tục nói: “ Chị Lâm Lam đồng ý bồi thường vi phạm hợp đồng. Vì vậy mà họ nói là do em có gia thế tốt, không thể chọc vào.”
Mạc Thiên Vũ khẽ cười, tỏ vẻ đương nhiên: “ Cũng thông minh đấy chứ.”
Mộc Uyển Đình: “…”
Không nghĩ tới Mạc Thiên Vũ cũng có thể hùa theo bọn họ mà nghĩ như vậy. Mộc Uyển Đình thở dài một hơi, ngả người lên ghế, trong đầu không ngừng vang lên mấy lời hoa mĩ của đồng nghiệp, còn có cả lời của chủ nhiệm biên. Đắn đo một hồi, Mộc Uyển Đình không nhịn được tò mò, thấp giọng nói: “ Anh…”
“ Sáng nay anh xin nghỉ giúp em, có phải anh đã nói sai gì đó khiến cho chủ nhiệm biên hiểu lầm không?”
Mạc Thiên Vũ vẫn nhìn về phía trước:
“ Anh nói sai gì?“.
“ Ông ta nói gì với em?”
Mộc Uyển Đình mím môi, cố lấy ngữ điệu tự nhiên nhất có thể để nói:
“ Ông ấy nói em là bạn gái của anh… “
“ Em cho rằng ông ấy đã nghe nhầm.”
Lúc này xe vừa chạy đến cổng lớn nhà họ Mạc. Mạc Thiên Vũ tắt động cơ xe rồi quay sang Mộc Uyển Đình thoải mái nói: “ Không phải ông ấy nghe nhầm, là anh đã nói sai.”
Cảm xúc của Mộc Uyển Đình lúc này hệt như một viên đá trên đỉnh núi vô tình bị gió lớn tạt xuống dưới vực sâu. Chao đảo, hụt hẫng còn có vô cùng đau đớn. Cô ngước lên nhìn anh, khóe môi cố nặn ra một nụ cười ngượng gạo che dấu đi tâm trạng đang chơi vơi.
Mạc Thiên Vũ: “ Lẽ ra anh nên gọi em là vị hôn thê mới đúng. Lần sau nhất định sẽ sửa lại”
Mộc Uyển Đình nghe vậy liền kinh ngạc thốt lên: “ Anh…”
Trước mắt cô lúc này, vẻ mặt Mạc Thiên Vũ cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn không có điểm nào giống như đang nói đùa. Ánh mắt nhìn cô toàn là sự ôn nhu, như thể muốn đem hết sự dịu dàng bao bọc lấy cô gái trước mặt.
Kinh ngạc một hồi lâu Mộc Uyển Đình vẫn không có cách nào để mở miệng, hai bàn tay vô thức đã siết chặt vào nhau. Mạc Thiên Vũ thu trọn những biểu cảm của cô và tầm mắt, anh nhẹ giọng nói từng chữ: “ Anh không phải anh trai của em. Là vị hôn phu của em, quan hệ của chúng ta vốn dĩ là như vậy.”
Đầu óc Mộc Uyển Đình trong nháy mắt liền trở lên mơ hồ. Những gì anh nói không hề sai, bọn họ vốn dĩ chính là mối quan hệ hôn phu và hôn thê nhưng không phải anh cho rằng đó chỉ là sự sắp xếp của người lớn, và anh không muốn như vậy còn gì.
Sao đột nhiên lại nói ra mấy lời kì quái như vậy, không lẽ là do bố mẹ tạo sức ép cho anh, Mộc Uyển Đình nhìn qua một bên, chần chừ một lúc mới nói: “ Đây chỉ là sắp đặt của người lớn, chúng ta không cần miễn cưỡng làm theo.”
“ Sắp đặt, miễn cưỡng” mấy từ này thật sự không thể lọt tai Mạc Thiên Vũ. Anh vươn tay ra ghì chặt lên vai cô, ép cô nhìn vào anh rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “ Như thế nào mới không phải là sắp đặt miễn cưỡng, là em được tự do yêu đương cùng đàn anh Triệu Đan Kiều của em hay sao?”
Lời vừa dứt, điện thoại của Mộc Uyển Đình lại đổ chuông. Vốn đã khó chịu, giờ đây nhìn ba chữ “Triệu Đan Kiều” trên màn hình đang sáng hệt như một lưỡi dao rạch thêm một vệt sâu vào tâm trạng đang nặng nề. Tâm trí không ngừng hiện lên hình ảnh hai người họ vui vẻ nói cười. Những thứ đè nén trong lòng cơ hồ đang sục sôi cuồn cuộn, cuồn cuộn như muốn trào ra.
Mộc Uyển Đình còn chưa biết làm sao với chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi lại bị Mạc Thiên Vũ áp tựa lưng lên thành ghế. Trong nháy mắt, khuôn mặt người đàn ông gần ngay trong gang tấc, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra lại bị anh cúi xuống phủ lên môi một nụ hôn.
Bên ngoài trời đã nhá nhem tối, trong xe lại không bật đèn, cô không thể nhìn được biểu cảm trên khuôn mặt anh nhưng lại cảm nhận rất rõ ràng sự giận dữ. Cả người cứng ngắc, nhịp tim tăng lên dữ dội, từng tiếng thình thịch, thình thịch vang lên liên hồi, tựa như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
Bờ môi xa lạ lại mềm mại khiến cho Mạc Thiên Vũ khó lòng kìm lại, anh tham lam mà gặm cắn như một sự trừng phạt cho cô.
Thật lâu sau, tới khi hơi thở của Mộc Uyển Đình trở nên mê man gấp gáp Mạc Thiên Vũ mới từ từ buông cô ra.
Anh thấp mắt nhìn người con gái trong lòng khẽ gằn từng tiếng: “ Là em nợ anh, nếu đã không nguyện ý với mối quan hệ này thì nên trả lại rồi.”
Tắt điện thoại, trong lòng Mộc Uyển Đình vẫn rối bời, không lẽ ngay cả chuyện này anh cũng có thể sắp xếp được ư.
“ Công việc có vấn đề gì sao?”
Vừa nâng mắt lên liền thấy Mạc Thiên Vũ đang nhìn mình, Mộc Uyển Đình có chút hoảng loạn, nuốt vào một ngụm khí giữ bình tĩnh: “ Cũng không hẳn là có chuyện… nhưng…”
Do dự mấy giây Mộc Uyển Định lại tiếp tục nói: “ Chị Lâm Lam đồng ý bồi thường vi phạm hợp đồng. Vì vậy mà họ nói là do em có gia thế tốt, không thể chọc vào.”
Mạc Thiên Vũ khẽ cười, tỏ vẻ đương nhiên: “ Cũng thông minh đấy chứ.”
Mộc Uyển Đình: “…”
Không nghĩ tới Mạc Thiên Vũ cũng có thể hùa theo bọn họ mà nghĩ như vậy. Mộc Uyển Đình thở dài một hơi, ngả người lên ghế, trong đầu không ngừng vang lên mấy lời hoa mĩ của đồng nghiệp, còn có cả lời của chủ nhiệm biên. Đắn đo một hồi, Mộc Uyển Đình không nhịn được tò mò, thấp giọng nói: “ Anh…”
“ Sáng nay anh xin nghỉ giúp em, có phải anh đã nói sai gì đó khiến cho chủ nhiệm biên hiểu lầm không?”
Mạc Thiên Vũ vẫn nhìn về phía trước:
“ Anh nói sai gì?“.
“ Ông ta nói gì với em?”
Mộc Uyển Đình mím môi, cố lấy ngữ điệu tự nhiên nhất có thể để nói:
“ Ông ấy nói em là bạn gái của anh… “
“ Em cho rằng ông ấy đã nghe nhầm.”
Lúc này xe vừa chạy đến cổng lớn nhà họ Mạc. Mạc Thiên Vũ tắt động cơ xe rồi quay sang Mộc Uyển Đình thoải mái nói: “ Không phải ông ấy nghe nhầm, là anh đã nói sai.”
Cảm xúc của Mộc Uyển Đình lúc này hệt như một viên đá trên đỉnh núi vô tình bị gió lớn tạt xuống dưới vực sâu. Chao đảo, hụt hẫng còn có vô cùng đau đớn. Cô ngước lên nhìn anh, khóe môi cố nặn ra một nụ cười ngượng gạo che dấu đi tâm trạng đang chơi vơi.
Mạc Thiên Vũ: “ Lẽ ra anh nên gọi em là vị hôn thê mới đúng. Lần sau nhất định sẽ sửa lại”
Mộc Uyển Đình nghe vậy liền kinh ngạc thốt lên: “ Anh…”
Trước mắt cô lúc này, vẻ mặt Mạc Thiên Vũ cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn không có điểm nào giống như đang nói đùa. Ánh mắt nhìn cô toàn là sự ôn nhu, như thể muốn đem hết sự dịu dàng bao bọc lấy cô gái trước mặt.
Kinh ngạc một hồi lâu Mộc Uyển Đình vẫn không có cách nào để mở miệng, hai bàn tay vô thức đã siết chặt vào nhau. Mạc Thiên Vũ thu trọn những biểu cảm của cô và tầm mắt, anh nhẹ giọng nói từng chữ: “ Anh không phải anh trai của em. Là vị hôn phu của em, quan hệ của chúng ta vốn dĩ là như vậy.”
Đầu óc Mộc Uyển Đình trong nháy mắt liền trở lên mơ hồ. Những gì anh nói không hề sai, bọn họ vốn dĩ chính là mối quan hệ hôn phu và hôn thê nhưng không phải anh cho rằng đó chỉ là sự sắp xếp của người lớn, và anh không muốn như vậy còn gì.
Sao đột nhiên lại nói ra mấy lời kì quái như vậy, không lẽ là do bố mẹ tạo sức ép cho anh, Mộc Uyển Đình nhìn qua một bên, chần chừ một lúc mới nói: “ Đây chỉ là sắp đặt của người lớn, chúng ta không cần miễn cưỡng làm theo.”
“ Sắp đặt, miễn cưỡng” mấy từ này thật sự không thể lọt tai Mạc Thiên Vũ. Anh vươn tay ra ghì chặt lên vai cô, ép cô nhìn vào anh rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “ Như thế nào mới không phải là sắp đặt miễn cưỡng, là em được tự do yêu đương cùng đàn anh Triệu Đan Kiều của em hay sao?”
Lời vừa dứt, điện thoại của Mộc Uyển Đình lại đổ chuông. Vốn đã khó chịu, giờ đây nhìn ba chữ “Triệu Đan Kiều” trên màn hình đang sáng hệt như một lưỡi dao rạch thêm một vệt sâu vào tâm trạng đang nặng nề. Tâm trí không ngừng hiện lên hình ảnh hai người họ vui vẻ nói cười. Những thứ đè nén trong lòng cơ hồ đang sục sôi cuồn cuộn, cuồn cuộn như muốn trào ra.
Mộc Uyển Đình còn chưa biết làm sao với chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi lại bị Mạc Thiên Vũ áp tựa lưng lên thành ghế. Trong nháy mắt, khuôn mặt người đàn ông gần ngay trong gang tấc, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra lại bị anh cúi xuống phủ lên môi một nụ hôn.
Bên ngoài trời đã nhá nhem tối, trong xe lại không bật đèn, cô không thể nhìn được biểu cảm trên khuôn mặt anh nhưng lại cảm nhận rất rõ ràng sự giận dữ. Cả người cứng ngắc, nhịp tim tăng lên dữ dội, từng tiếng thình thịch, thình thịch vang lên liên hồi, tựa như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
Bờ môi xa lạ lại mềm mại khiến cho Mạc Thiên Vũ khó lòng kìm lại, anh tham lam mà gặm cắn như một sự trừng phạt cho cô.
Thật lâu sau, tới khi hơi thở của Mộc Uyển Đình trở nên mê man gấp gáp Mạc Thiên Vũ mới từ từ buông cô ra.
Anh thấp mắt nhìn người con gái trong lòng khẽ gằn từng tiếng: “ Là em nợ anh, nếu đã không nguyện ý với mối quan hệ này thì nên trả lại rồi.”
/78
|