“ Trước khi đi du học anh đã nghĩ tới chuyện này” Mộc Uyển Đình nhẩm đi nhẩm lại câu nói của Mạc Thiên Vũ, bỗng nhiên hai mắt sáng rực lên nói: “Vậy là anh thích em từ khi còn nhỏ hả?”
Nhìn cái vẻ mặt tự đắc kia, Mạc Thiên Vũ bật cười lớn sau lại không nhịn được trêu chọc cô:
“ Em tính chụp cái mũ ấu dâm lên đầu anh hay sao? Khi đó em vừa xấu xí lại vô cùng ngốc nghếch. Thân hình nhỏ bé, da đen nhẻm tiếp thu bài lại chậm chạp. Sao anh dám thích một tiểu cô nương như vậy cơ chứ.”
Mộc Uyển Đình bĩu môi: “ Vậy là anh lừa em rồi, không kết hôn với anh.” Nói xong cô còn nhanh tay mở cửa xe làm như muốn bước xuống hại cho Mạc Thiên Vũ luống cuống tay chân.
“ Đừng giận, đừng giận. Anh đùa thôi mà.”
Mộc Uyển Đình liếc mắt, hung hăng lườm anh một cái: “ Nói vậy là anh thật sự thích em từ nhỏ à.”
Mạc Thiên Vũ biết lúc này không thể chọc giận cô, cuối cùng chỉ đành thành thật nói: “ Phải, thích em từ khi còn nhỏ.”
Có được câu trả lời mong muốn, lúc này Mộc Uyển Đình mới trưng lên vẻ mặt thích thú, dùng ngữ điệu của người chiến thắng hùng hổ hỏi anh: “Vậy cái mũ ấu dâm kia phải làm thế nào ạ?”
Mạc Thiên Vũ trừng mắt, nhéo má cô một cái, giọng điệu bất đắc dĩ: “ Anh đội được chưa?”
“ Được rồi, vì tấm chân tình nhiều năm của anh, em sẽ miễn cưỡng vào đó đăng kí kết hôn cùng anh.”
Mạc Thiên Vũ chưa từng thấy một mặt giảo hoạt này của cô. Anh có chút bất đắc dĩ lại có chút hưởng thụ, cuối cùng vẫn là không nhịn nổi mà cúi xuống mút lên môi cô một ngụm.
Ba mươi phút sau, Mạc Thiên Vũ cầm giấy chứng nhận đăng kí kết hôn trong tay, khóe môi không tự chủ mà cong lên một đường cong tuyệt mĩ.
“ Cả đời này, em đừng mong rời khỏi anh.”
“ Để xem ai có lá gan đi xem mắt với vợ của anh nào.”
Mộc Uyển Đình nhìn Mạc Thiên Vũ lúc này không khỏi lắc đầu: “ Chú dì chỉ thuận miệng nói thế mà anh cũng xem là thật được.”
“ Bố mẹ thương em như vậy sao có thể nói xuông cho có. Anh đương nhiên phải hành động trước họ rồi. Hơn nữa bây giờ em gọi chú dì cũng không thích hợp nữa rồi.”
Mộc Uyển Đình: “…”
Buổi trưa Mạc Thiên Vũ đưa Mộc Uyển Đình tới một nhà hàng Nhật dùng cơm. Sau khi ăn xong hai người cùng trở về Thiên Mạc. Anh xử lí công việc bên ngoài, cô vào căn phòng phía trong chỉnh sửa ảnh.
Buổi tối về nhà, vẫn là anh nấu cơm cô phụ giúp. Cùng nhau ăn cơm lại cùng nhau xem tivi. Cả căn biệt thự rộng lớn chỉ có hai người nhưng lại đầy ắp tiếng cười.
Sau khi trở về phòng, Mộc Uyển Đình vừa tắm gội xong lại thấy Mạc Thiên Vũ bước vào. Anh thoải mái leo lên giường cô mà nằm xuống.
Mộc Uyển Đình nghĩ tới đêm qua, dè dặt hỏi. “ Anh, anh lại tính ngủ ở đây sao?”
Mạc Thiên Vũ nghe vậy, trong mắt chứa đựng những tia nhìn xấu xa chiếu thẳng tới cô rồi đủng đỉnh trả lời: “ Tâm sinh lý của chồng em vẫn bình thường, sao có thể không ngủ cùng vợ mình, huống hồ đêm nay còn là đên tân hôn cơ mà.”
Quả nhiên lời vừa dứt mặt của Mộc Uyển Đình đã đỏ tới tận mang tai: “ Anh…”
“ Anh làm sao? Từ nay về sau đây là phòng của chúng ta. Em thấy không phục chỗ nào à? “
Mộc Uyển Đình: “…”
Thời gian trôi đi, khi Mạc Thiên Nhược và Đào Diệp Vân trở về đã là nửa tháng sau. Mạc Thiên Vũ đứng trước mặt hai người lớn tỏ ra vô cùng nghiêm túc, hứa sẽ giới thiệu cho Mộc Uyển Đình mấy người bạn vừa có dung mạo, vừa có đạo đức lại có gia cảnh tốt. Sau lưng thì ngấm ngầm phá hỏng chuyện tốt do Đào Diệp Vân nhọc lòng sắp đặt.
Ngày hôm đó ngồi ăn tối, Đào Diệp Vân hừng hực khí thế nói với Mộc Uyển Đình: “ Ngày mai con sắp xếp thời gian đi. Dì sẽ cùng con đi gặp một người bạn. Con trai cô ấy mới du học về nước, dì đã gặp qua nhằng nhóc đó mấy lần, đảm bảo sẽ không làm con thất vọng.”
Trong khi Mộc Uyển Đình còn chưa kịp trả lời Mạc Thiên Vũ đã nhanh nhẹn nói: “Ngày mai con rảnh, con sẽ đưa em ấy đi.”
Đào Diệp Vân trừng mắt lườm anh: “ Không cần con nữa, lần nào con bé đi cùng con cũng có chuyện. Hỏng xe, lạc đường, không thì cũng là bộ dạng hung dữ của con dọa người ta sợ. Như vậy bao giờ Uyển Đình mới kết hôn được. Nhan Thiên Kiều sang tháng sau là kết hôn rồi đấy vậy mà Uyển Đình của chúng ta còn chưa có bạn trai.”
Mạc Thiên Nhược vốn đang ngồi im, nghe tới đây cũng tỏ vẻ bất mãn với Mạc Thiên Vũ: “. Con còn ngồi đấy cười được sao? Đều là lỗi tại con hết, làm việc không có trách nhiệm.”
Mắt thấy Mạc Thiên Vũ bị mắng tới tấp, Mộc Uyển Đình có chút không đành lòng, cô nhỏ giọng nói: “ Thật ra không cần đi xem mắt với ai đâu ạ, con đã có bạn trai rồi.”
Lời vừa dứt, bốn con mắt của Mạc Thiên Nhược và Đào Diệp Vân đều chiếu ánh nhìn kinh ngạc lên người cô. Mạc Thiên Nhược là người có phản ứng trước.
“ Con vừa nói con có bạn trai rồi. Cậu ta bao nhiêu tuổi? làm công việc gì?”
Tiếp sau câu hỏi của Mạc Thiên Nhược lại đến một tràng câu hỏi của Đào Diệp Vân.
“ Cậu ta là người ở đâu? Gia cảnh thế nào? Có đối xử tốt với con không?
Nhìn cái vẻ mặt tự đắc kia, Mạc Thiên Vũ bật cười lớn sau lại không nhịn được trêu chọc cô:
“ Em tính chụp cái mũ ấu dâm lên đầu anh hay sao? Khi đó em vừa xấu xí lại vô cùng ngốc nghếch. Thân hình nhỏ bé, da đen nhẻm tiếp thu bài lại chậm chạp. Sao anh dám thích một tiểu cô nương như vậy cơ chứ.”
Mộc Uyển Đình bĩu môi: “ Vậy là anh lừa em rồi, không kết hôn với anh.” Nói xong cô còn nhanh tay mở cửa xe làm như muốn bước xuống hại cho Mạc Thiên Vũ luống cuống tay chân.
“ Đừng giận, đừng giận. Anh đùa thôi mà.”
Mộc Uyển Đình liếc mắt, hung hăng lườm anh một cái: “ Nói vậy là anh thật sự thích em từ nhỏ à.”
Mạc Thiên Vũ biết lúc này không thể chọc giận cô, cuối cùng chỉ đành thành thật nói: “ Phải, thích em từ khi còn nhỏ.”
Có được câu trả lời mong muốn, lúc này Mộc Uyển Đình mới trưng lên vẻ mặt thích thú, dùng ngữ điệu của người chiến thắng hùng hổ hỏi anh: “Vậy cái mũ ấu dâm kia phải làm thế nào ạ?”
Mạc Thiên Vũ trừng mắt, nhéo má cô một cái, giọng điệu bất đắc dĩ: “ Anh đội được chưa?”
“ Được rồi, vì tấm chân tình nhiều năm của anh, em sẽ miễn cưỡng vào đó đăng kí kết hôn cùng anh.”
Mạc Thiên Vũ chưa từng thấy một mặt giảo hoạt này của cô. Anh có chút bất đắc dĩ lại có chút hưởng thụ, cuối cùng vẫn là không nhịn nổi mà cúi xuống mút lên môi cô một ngụm.
Ba mươi phút sau, Mạc Thiên Vũ cầm giấy chứng nhận đăng kí kết hôn trong tay, khóe môi không tự chủ mà cong lên một đường cong tuyệt mĩ.
“ Cả đời này, em đừng mong rời khỏi anh.”
“ Để xem ai có lá gan đi xem mắt với vợ của anh nào.”
Mộc Uyển Đình nhìn Mạc Thiên Vũ lúc này không khỏi lắc đầu: “ Chú dì chỉ thuận miệng nói thế mà anh cũng xem là thật được.”
“ Bố mẹ thương em như vậy sao có thể nói xuông cho có. Anh đương nhiên phải hành động trước họ rồi. Hơn nữa bây giờ em gọi chú dì cũng không thích hợp nữa rồi.”
Mộc Uyển Đình: “…”
Buổi trưa Mạc Thiên Vũ đưa Mộc Uyển Đình tới một nhà hàng Nhật dùng cơm. Sau khi ăn xong hai người cùng trở về Thiên Mạc. Anh xử lí công việc bên ngoài, cô vào căn phòng phía trong chỉnh sửa ảnh.
Buổi tối về nhà, vẫn là anh nấu cơm cô phụ giúp. Cùng nhau ăn cơm lại cùng nhau xem tivi. Cả căn biệt thự rộng lớn chỉ có hai người nhưng lại đầy ắp tiếng cười.
Sau khi trở về phòng, Mộc Uyển Đình vừa tắm gội xong lại thấy Mạc Thiên Vũ bước vào. Anh thoải mái leo lên giường cô mà nằm xuống.
Mộc Uyển Đình nghĩ tới đêm qua, dè dặt hỏi. “ Anh, anh lại tính ngủ ở đây sao?”
Mạc Thiên Vũ nghe vậy, trong mắt chứa đựng những tia nhìn xấu xa chiếu thẳng tới cô rồi đủng đỉnh trả lời: “ Tâm sinh lý của chồng em vẫn bình thường, sao có thể không ngủ cùng vợ mình, huống hồ đêm nay còn là đên tân hôn cơ mà.”
Quả nhiên lời vừa dứt mặt của Mộc Uyển Đình đã đỏ tới tận mang tai: “ Anh…”
“ Anh làm sao? Từ nay về sau đây là phòng của chúng ta. Em thấy không phục chỗ nào à? “
Mộc Uyển Đình: “…”
Thời gian trôi đi, khi Mạc Thiên Nhược và Đào Diệp Vân trở về đã là nửa tháng sau. Mạc Thiên Vũ đứng trước mặt hai người lớn tỏ ra vô cùng nghiêm túc, hứa sẽ giới thiệu cho Mộc Uyển Đình mấy người bạn vừa có dung mạo, vừa có đạo đức lại có gia cảnh tốt. Sau lưng thì ngấm ngầm phá hỏng chuyện tốt do Đào Diệp Vân nhọc lòng sắp đặt.
Ngày hôm đó ngồi ăn tối, Đào Diệp Vân hừng hực khí thế nói với Mộc Uyển Đình: “ Ngày mai con sắp xếp thời gian đi. Dì sẽ cùng con đi gặp một người bạn. Con trai cô ấy mới du học về nước, dì đã gặp qua nhằng nhóc đó mấy lần, đảm bảo sẽ không làm con thất vọng.”
Trong khi Mộc Uyển Đình còn chưa kịp trả lời Mạc Thiên Vũ đã nhanh nhẹn nói: “Ngày mai con rảnh, con sẽ đưa em ấy đi.”
Đào Diệp Vân trừng mắt lườm anh: “ Không cần con nữa, lần nào con bé đi cùng con cũng có chuyện. Hỏng xe, lạc đường, không thì cũng là bộ dạng hung dữ của con dọa người ta sợ. Như vậy bao giờ Uyển Đình mới kết hôn được. Nhan Thiên Kiều sang tháng sau là kết hôn rồi đấy vậy mà Uyển Đình của chúng ta còn chưa có bạn trai.”
Mạc Thiên Nhược vốn đang ngồi im, nghe tới đây cũng tỏ vẻ bất mãn với Mạc Thiên Vũ: “. Con còn ngồi đấy cười được sao? Đều là lỗi tại con hết, làm việc không có trách nhiệm.”
Mắt thấy Mạc Thiên Vũ bị mắng tới tấp, Mộc Uyển Đình có chút không đành lòng, cô nhỏ giọng nói: “ Thật ra không cần đi xem mắt với ai đâu ạ, con đã có bạn trai rồi.”
Lời vừa dứt, bốn con mắt của Mạc Thiên Nhược và Đào Diệp Vân đều chiếu ánh nhìn kinh ngạc lên người cô. Mạc Thiên Nhược là người có phản ứng trước.
“ Con vừa nói con có bạn trai rồi. Cậu ta bao nhiêu tuổi? làm công việc gì?”
Tiếp sau câu hỏi của Mạc Thiên Nhược lại đến một tràng câu hỏi của Đào Diệp Vân.
“ Cậu ta là người ở đâu? Gia cảnh thế nào? Có đối xử tốt với con không?
/78
|