Một ngày đẹp trời của cuối thu, gió thổi nhè nhẹ, từng đám mây trắng trôi trên nền trời xanh biếc tạo cho con người ta cảm giác vui tươi, nhẹ nhàng.
Tại sân bay Tân Sơn Nhất:
-Wow đẹp quá!
-Con cái nhà ai mà đẹp thế không biết???
-Đẹp bá đạo@@
-Tuyệt vời
-Em ơi làm bạn gái anh đi…………….
…………………………………
Sau 4 năm du học từ Mĩ trở về, hai cô gái vô cùng xinh đẹp vừa bước xuống sân bay đã nhận được rất nhiều những lời trầm trồ ngưỡng mộ. Nhưng xem ra họ cũng chẳng mấy để tâm vì ở Mĩ họ đã nghe đến ốm chán rồi.
Nguyên Vy diện một chiếc áo da lông cừu cùng với quần jeans đen, đi gót cao đen nốt (xã hội đen o_o). Khuôn mặt bị che đi một nửa bởi chiếc kính mát to bản hàng hiệu. Cả người nó toát lên khí chất con trưởng của một nhà kinh tế lừng lẫy năm châu.
Mai Thư khoác lên người bộ đầm màu xanh nhạt cùng với đôi guốc không cao lém. Trên cổ được điểm xuyến một sợi dây chuyền hình ngôi sao bằng đá quý-biểu trưng của tập đoàn đá quý xuyên quốc gia L&T. Khác xa với vẻ đẹp lạnh lùng, cá tính của nó thí cô lại mang nét đẹp kiều diễm, dịu dàng.
Hai người vừa hiên ngang bước đi thì bỗng nhiên từ đâu 2 vật to tướng lù lù xuất hiện làm hai nàng ko kịp trở tay và thế là…RẦM…@@...BỊCH…BỊCH…BỊCH…BỊCH…Tất cả đồ đạc của bốn người đều nằm yên vị dưới đất
-YA! Ai mà đi ko nhìn đường thế? Bộ đui hả trời?-Đình Khôi bực tức hét mà mắt vẫn đăm chiêu nhìn vào nhìn vào cái mớ hỗn độn dưới sàn
-A…! Xin lỗi hai anh, tụi tôi ko cố ý.-Thu rối rít xin lỗi (bản tính hiền lành mà)
Nghe được tiếng nói lảnh lót của một cô gái thì chàng ta liền dời mắt về phía chủ nhân của nó “cô ta cũng đẹp đấy chứ (phải là rất đẹp chứ…mắt anh bị cận thị nặng rùi hazz…)! Lại con dịu dàng…a khoan…cái gì kia đó chẳng phải là sợi dây chuyền của tập đoàn L&T hay sao, nghe nói những người thân tín nhất của gia tộc Lê Trần mới có vinh dự đeo nó…chà! Cô gái này thật ko đơn giản…”
-À…Ừm! Xem cô cũng có thành ý nên tôi ko trách (làm như anh ko có lỗi ý)!-lấy lại vẻ lạnh lùng Khôi lên tiếng.
-Cảm ơn. Khi Thư vừa quay sang người bên cạnh thì hỡi ôi! Tình hình gì đây. Bốn con mắt dán vào nhau. Nó nhìn Mạnh Vũ bằng con mắt nảy lửa. Mạnh Vũ thì ngược lại, Cặp mắt của hắn ánh lên sự thích thú có chút vui.
-Chào! Mạnh Vũ lên tiếng
-Ừ! Trùng hợp gớm-nó nói giọng mỉa mai
-Chắc tại chúng ta có duyên
Nó liếc hắn một phát rồi kéo Thư ra khỏi sân bay trước con mắt vô cùng ngạc nhiên của Đình Khôi.
-Mày wen nhỏ đó hả?-Khôi
-1 chút.-hắn
-Li kì nha! Nhỏ đó cũng xinh ra phết đấy, sao mà mày wen được vậy?-Khôi
-Muộn rồi. Về!-hắn nói xong kéo hành lí đi một mạch ko kịp cho khôi nhà ta ú ớ gì.
Cửa hàng điện thại GalaMachxy-Mĩ.
Vài ngày nửa là về nước nên nó quyết định mua cho Nguyên Nhi một cái điện thoại. Đi vòng vòng trong cửa hàng suốt mấy tiếng, cuối cùng nó dừng lại trước một chiếc điện thoại hiệu Lenuos 4inch, kiểu dáng sang trọng và cá tính.
-Tôi chọn cái này!-nó và một thằng con trai cùng lên tiếng.
-Ơ…Ừm…hãng này chỉ có một cái duy nhất thôi ạ.-chị nhân viên bối rối.
Nó quay sang anh chàng bên cạnh
-Nè anh kia, tôi mua trước mà
-Ai nói?-Mạnh Vũ mạnh giọng
-Gì chứ? Rõ ràng là tôi nhìn thấy trước mà!
-Tôi cũng nhìn thấy trước mà-hắn ta vẫn lì lợm
-Anh…! Được rồi (quay sang chị nhân viên) Chị! Rõ ràng em nhìn thấy trước phải không chị?-nó nhỏ giọng
Chị ấy khẽ nhìn hắn thì nhận được ánh mắt vô cùng trìu mến (muốn đứng tim) của hắn
-Ờ…không…là cậu ấy thấy trước-chị ta lắp bắp
-Ha..hả? tại…tại sao?-nó giận tía tai chẳng nói được gì
-Ơ thưa quý khách cửa hàng chúng tôi con rất nhiều mẫu khác rất đẹp.
Nói rồi chị ta lấy ra những mẫu điện thoại cũng bắt mắt không kém. Nhưng đối với tâm trạng lúc này của nó thì không có cái nào vừa mắt cả.
Tại sân bay Tân Sơn Nhất:
-Wow đẹp quá!
-Con cái nhà ai mà đẹp thế không biết???
-Đẹp bá đạo@@
-Tuyệt vời
-Em ơi làm bạn gái anh đi…………….
…………………………………
Sau 4 năm du học từ Mĩ trở về, hai cô gái vô cùng xinh đẹp vừa bước xuống sân bay đã nhận được rất nhiều những lời trầm trồ ngưỡng mộ. Nhưng xem ra họ cũng chẳng mấy để tâm vì ở Mĩ họ đã nghe đến ốm chán rồi.
Nguyên Vy diện một chiếc áo da lông cừu cùng với quần jeans đen, đi gót cao đen nốt (xã hội đen o_o). Khuôn mặt bị che đi một nửa bởi chiếc kính mát to bản hàng hiệu. Cả người nó toát lên khí chất con trưởng của một nhà kinh tế lừng lẫy năm châu.
Mai Thư khoác lên người bộ đầm màu xanh nhạt cùng với đôi guốc không cao lém. Trên cổ được điểm xuyến một sợi dây chuyền hình ngôi sao bằng đá quý-biểu trưng của tập đoàn đá quý xuyên quốc gia L&T. Khác xa với vẻ đẹp lạnh lùng, cá tính của nó thí cô lại mang nét đẹp kiều diễm, dịu dàng.
Hai người vừa hiên ngang bước đi thì bỗng nhiên từ đâu 2 vật to tướng lù lù xuất hiện làm hai nàng ko kịp trở tay và thế là…RẦM…@@...BỊCH…BỊCH…BỊCH…BỊCH…Tất cả đồ đạc của bốn người đều nằm yên vị dưới đất
-YA! Ai mà đi ko nhìn đường thế? Bộ đui hả trời?-Đình Khôi bực tức hét mà mắt vẫn đăm chiêu nhìn vào nhìn vào cái mớ hỗn độn dưới sàn
-A…! Xin lỗi hai anh, tụi tôi ko cố ý.-Thu rối rít xin lỗi (bản tính hiền lành mà)
Nghe được tiếng nói lảnh lót của một cô gái thì chàng ta liền dời mắt về phía chủ nhân của nó “cô ta cũng đẹp đấy chứ (phải là rất đẹp chứ…mắt anh bị cận thị nặng rùi hazz…)! Lại con dịu dàng…a khoan…cái gì kia đó chẳng phải là sợi dây chuyền của tập đoàn L&T hay sao, nghe nói những người thân tín nhất của gia tộc Lê Trần mới có vinh dự đeo nó…chà! Cô gái này thật ko đơn giản…”
-À…Ừm! Xem cô cũng có thành ý nên tôi ko trách (làm như anh ko có lỗi ý)!-lấy lại vẻ lạnh lùng Khôi lên tiếng.
-Cảm ơn. Khi Thư vừa quay sang người bên cạnh thì hỡi ôi! Tình hình gì đây. Bốn con mắt dán vào nhau. Nó nhìn Mạnh Vũ bằng con mắt nảy lửa. Mạnh Vũ thì ngược lại, Cặp mắt của hắn ánh lên sự thích thú có chút vui.
-Chào! Mạnh Vũ lên tiếng
-Ừ! Trùng hợp gớm-nó nói giọng mỉa mai
-Chắc tại chúng ta có duyên
Nó liếc hắn một phát rồi kéo Thư ra khỏi sân bay trước con mắt vô cùng ngạc nhiên của Đình Khôi.
-Mày wen nhỏ đó hả?-Khôi
-1 chút.-hắn
-Li kì nha! Nhỏ đó cũng xinh ra phết đấy, sao mà mày wen được vậy?-Khôi
-Muộn rồi. Về!-hắn nói xong kéo hành lí đi một mạch ko kịp cho khôi nhà ta ú ớ gì.
Cửa hàng điện thại GalaMachxy-Mĩ.
Vài ngày nửa là về nước nên nó quyết định mua cho Nguyên Nhi một cái điện thoại. Đi vòng vòng trong cửa hàng suốt mấy tiếng, cuối cùng nó dừng lại trước một chiếc điện thoại hiệu Lenuos 4inch, kiểu dáng sang trọng và cá tính.
-Tôi chọn cái này!-nó và một thằng con trai cùng lên tiếng.
-Ơ…Ừm…hãng này chỉ có một cái duy nhất thôi ạ.-chị nhân viên bối rối.
Nó quay sang anh chàng bên cạnh
-Nè anh kia, tôi mua trước mà
-Ai nói?-Mạnh Vũ mạnh giọng
-Gì chứ? Rõ ràng là tôi nhìn thấy trước mà!
-Tôi cũng nhìn thấy trước mà-hắn ta vẫn lì lợm
-Anh…! Được rồi (quay sang chị nhân viên) Chị! Rõ ràng em nhìn thấy trước phải không chị?-nó nhỏ giọng
Chị ấy khẽ nhìn hắn thì nhận được ánh mắt vô cùng trìu mến (muốn đứng tim) của hắn
-Ờ…không…là cậu ấy thấy trước-chị ta lắp bắp
-Ha..hả? tại…tại sao?-nó giận tía tai chẳng nói được gì
-Ơ thưa quý khách cửa hàng chúng tôi con rất nhiều mẫu khác rất đẹp.
Nói rồi chị ta lấy ra những mẫu điện thoại cũng bắt mắt không kém. Nhưng đối với tâm trạng lúc này của nó thì không có cái nào vừa mắt cả.
/88
|