Bỗng...tiếng nhạc du dương và lãng mạn phía trong vọng ra. Giờ nó mới để ý, sao ở đây vắng hoe vậy nhỉ? Đáng nhẽ nó phải thấy lạnh xương sống vì sợ hãi, nhưng sao trong tim nó tự dưng lâng lâng cảm giác ấm áp vậy nè.
Nó từ từ, từ từ đi vào bên trong và quên mất rằng mình chưa có vé.
-Anh đang làm gì ở đây?-nó bắt gặp hắn bên trong
-Tôi...tôi...-HẮn chưa từng lắp bắp hay ấp úng và có cảm giác bối rối như bây giờ
-Đi theo tôi-hắn kéo tay nó đi.Nó cũng chẳng nói gì vì bây giờ nó đang để ý đến sự loạn nhịp bất hợp pháp của con tim.
Nó và hắn tiếng thẳng vào bên trong cho tới khi trước mặt nó là hàng nghìn khóm hoa hồng trắng đang hiện lên trước mặt nó. Loài hoa mà nó thích nhất vì sự trong trắng mà hoa mang đến.
-Wow! Đẹp quá!-nó reo lên thích thú như một đứa con nít
-Cô thích chứ?-hắn
Nó gật đầu cái rụp
-Tại sao ở đây có nhiều hoa thế này mà trước giờ tôi chưa từng thấy nhỉ?-nó (công lao của Nhi và Băng đi tìm cây hoa hồng trắng vất vả rồi đem đến nhờ người ta trồng, cũng may là qua mấy ngày nó đã tươi và có sức sống trở lại chứ không thôi là hỏng bét)
-Có thể ở cạnh tôi một ngày?-hắn nhìn thẳng vào mắt nó. Nó nhận thấy sự chân thành từ trong đáy mắt của hắn, đôi mắt màu đen láy sâu thẳm. Bỗng cảm giác gì đó đang len lỏi trong từng tế bào, trong từng mạch máu của cơ thể nó. Cảm giác này không phải lần đầu. Mỗi lần ở cạnh hắn, đối diện với hắn thì cảm giác này lại bộc phát cứ như bệnh lâu năm tái phát vậy. Không lẽ...nó đã thích hắn. Không được, không thể thích một người như hắn được (hắn thì sao chứ? như ta nói, tình yêu không thể khống chế được), thật là mất hết sĩ diện (hảo) rồi.
Nó gật đầu đồng ý. Hắn cảm thấy rất vui và khóe miệng bỗng chốc nở thành một nụ cười lấp lánh dưới ánh mặt trời, lung linh giữa muôn ngàn đóa hoa hồng trắng. Hắn như một thiên thần đứng giữa một vùng trời nên thơ mà chúa đã ban cho nó. Thực sự là hắn đã cười. Cười trước mặt nó. Nó đơ ngay tại chỗ, hồn nó đã bị nụ cười kia cuốn đi theo làn gió nhẹ thoảng qua lúc nãy mất rồi.
-Ê! Cô không sao chứ?-hắn thấy nó đứng chết trân thì lo lắng
-Ơ...tôi..tôi không sao, anh...cười đẹp lắm!-nó nói rồi xoay mặt bỏ đi để che đi khuôn mặt đỏ ửng như trái cà chua của mình.
Đến lượt hắn chết trân. Cô ấy...cô ấy khen nụ cười của mình đẹp ư? Nụ cười của hắn nhờ thế mà càng thêm rạng rỡ. Hắn chạy tới chỗ nó đang mải ngắm cánh đồng hoa này. Hai người ngồi đó im lặng nhưng trong cả hai đều cảm thấy ấm áp vô cùng.
Nó từ từ, từ từ đi vào bên trong và quên mất rằng mình chưa có vé.
-Anh đang làm gì ở đây?-nó bắt gặp hắn bên trong
-Tôi...tôi...-HẮn chưa từng lắp bắp hay ấp úng và có cảm giác bối rối như bây giờ
-Đi theo tôi-hắn kéo tay nó đi.Nó cũng chẳng nói gì vì bây giờ nó đang để ý đến sự loạn nhịp bất hợp pháp của con tim.
Nó và hắn tiếng thẳng vào bên trong cho tới khi trước mặt nó là hàng nghìn khóm hoa hồng trắng đang hiện lên trước mặt nó. Loài hoa mà nó thích nhất vì sự trong trắng mà hoa mang đến.
-Wow! Đẹp quá!-nó reo lên thích thú như một đứa con nít
-Cô thích chứ?-hắn
Nó gật đầu cái rụp
-Tại sao ở đây có nhiều hoa thế này mà trước giờ tôi chưa từng thấy nhỉ?-nó (công lao của Nhi và Băng đi tìm cây hoa hồng trắng vất vả rồi đem đến nhờ người ta trồng, cũng may là qua mấy ngày nó đã tươi và có sức sống trở lại chứ không thôi là hỏng bét)
-Có thể ở cạnh tôi một ngày?-hắn nhìn thẳng vào mắt nó. Nó nhận thấy sự chân thành từ trong đáy mắt của hắn, đôi mắt màu đen láy sâu thẳm. Bỗng cảm giác gì đó đang len lỏi trong từng tế bào, trong từng mạch máu của cơ thể nó. Cảm giác này không phải lần đầu. Mỗi lần ở cạnh hắn, đối diện với hắn thì cảm giác này lại bộc phát cứ như bệnh lâu năm tái phát vậy. Không lẽ...nó đã thích hắn. Không được, không thể thích một người như hắn được (hắn thì sao chứ? như ta nói, tình yêu không thể khống chế được), thật là mất hết sĩ diện (hảo) rồi.
Nó gật đầu đồng ý. Hắn cảm thấy rất vui và khóe miệng bỗng chốc nở thành một nụ cười lấp lánh dưới ánh mặt trời, lung linh giữa muôn ngàn đóa hoa hồng trắng. Hắn như một thiên thần đứng giữa một vùng trời nên thơ mà chúa đã ban cho nó. Thực sự là hắn đã cười. Cười trước mặt nó. Nó đơ ngay tại chỗ, hồn nó đã bị nụ cười kia cuốn đi theo làn gió nhẹ thoảng qua lúc nãy mất rồi.
-Ê! Cô không sao chứ?-hắn thấy nó đứng chết trân thì lo lắng
-Ơ...tôi..tôi không sao, anh...cười đẹp lắm!-nó nói rồi xoay mặt bỏ đi để che đi khuôn mặt đỏ ửng như trái cà chua của mình.
Đến lượt hắn chết trân. Cô ấy...cô ấy khen nụ cười của mình đẹp ư? Nụ cười của hắn nhờ thế mà càng thêm rạng rỡ. Hắn chạy tới chỗ nó đang mải ngắm cánh đồng hoa này. Hai người ngồi đó im lặng nhưng trong cả hai đều cảm thấy ấm áp vô cùng.
/88
|