Bên trong Ngọc Lộ Điện, hơi nước mờ mịt, nhìn thấy mọi vật đều mông lung mờ ảo.
Suối nước nóng bình lặng, nhưng khi tắm lại làm cho lòng ta vô cùng lạnh lẽo, bi thương.
Hắn ngủ lại ở trong phòng của ta, không kiềm chế được dục vọng, thì ra chỉ vì khúc nhạc kia giống với tiếng đàn của người xưa, còn tiếng gọi “Thanh nhi” lẫn trong bóng đêm mờ mịt đó, là gọi ta, hay là “Khuynh nhi” . ( ‘Thanh’ và ‘Khuynh’ trong tiếng Trung phát âm như nhau )
Khi xuất giá vào Thiên gia, nhất định sẽ không tồn tại tình yêu, tất nhiên là ta hiểu rõ, và cũng chưa bao giờ hy vọng sẽ chạm tới trái tim của hắn.
Nhưng mà, đến hôm nay, lại phát hiện bản thân không thể tiếp tục vờ như không hề để ý.
Có thể, ta có thể chấp nhận hắn không thực sự yêu thương ta.
Nhưng không thể dễ dàng tha thứ khi vô tình ta lại trở thành thế thân cho người khác.
Những vết thương mà hắn chịu đựng, phải giấu tình cảm ở tận sâu trong đáy lòng cùng với sự kiêu ngạo của bản thân, trong khi lời nói lại phải thoải mái tựa như gió thoảng mây trôi, ta cũng đã từng trải qua, cho dù là chỉ tồn tại trong vài năm ngắn ngủi.
“Thanh nhi…” Giọng nói lo lắng của mẫu thân vang lên, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt chăm chú của người, trong đó chứa đựng sự thương tiếc và áy náy.
Đôi mắt của ta, chậm rãi lướt qua cả hồ nước bằng thứ đá cẩm thạch óng ánh trong suốt, có phần khựng lại, sau khi điều hoà cảm xúc của bản thân, mới lên tiếng hỏi một cách bình tĩnh lạ thường: “Mẫu thân có biết, vị công chúa tiền triều kia thích hay không thích suối nước nóng không?
Mẫu thân ngơ ngác một chút, rồi mới đáp: “Ta chưa từng nghe nói, nhưng bởi vì có sự cưng chiều của Thánh thượng nên nàng vẫn thường ra khỏi kinh thành để đi đến Ly Sơn, khi đó, Tam điện hạ chính là cận vệ của nàng.”
Ta khẽ gật đầu, dần dần trên vành môi mang theo một nụ cười tự giễu, thì ra là vậy, đúng là vô cùng xa hoa, có điều, đây là vì muốn phục hồi lại nơi chốn yêu thích của nàng ấy, hay là vì muốn hồi tưởng lại khoảng thời gian tốt đẹp đó.
Ngay cả bản thân ta, ở trong mắt của hắn, có phải cũng được xem như hình bóng của một người.
Nhưng cho dù là như vậy, cho dù là thâm tình khó quên như thế thì cũng chính hắn tự mình bức tử nàng, trơ mắt nhìn nàng rớt xuống dốc núi Vạn Nhẫn.
“Thanh nhi, con không cần phải cười như vậy!” Mẫu thân dùng sức lay bả vai của ta, sự yêu thương đong đầy trong ánh mắt, nhưng nhiều hơn cả là sự kiên định cứng rắn, người nhìn ta, mở miệng nói từng lời từng chữ: “Con nghe này, Trữ Vũ Khuynh đã chết rồi, một người chết thì không đáng để nữ nhân Mộ Dung gia phải tranh thủ tình cảm. Cho dù là như thế nào, con phải nhớ kỹ, hiện tại người ở trong Ngọc Lộ Điện này là con, sau này người có tư cách hưởng thụ suối nước nóng cùng với địa vị tôn kính này cũng chỉ là con, con có hiểu không?”
Ta hít một hơi thật sâu, những cảm xúc ở trong lòng tựa như dòng sóng ngầm đang bắt đầu xáo động, nhưng cuối cùng vẫn dần dần lắng đọng, trở lại sự bình tĩnh ban đầu.
Ta nhìn mẫu thân, nhẹ cười: “Đã khiến mẫu thân lo lắng, việc này từ nay về sau sẽ không còn. Những chuyện của ngày hôm nay, cũng làm cho con càng nhìn càng thông, hiểu được cái gì nên và cái gì không nên. Hiện tại, nữ nhi cũng không muốn điều gì, chỉ mong Mộ Dung gia của chúng ta, sản nghiệp phát triển, trên dưới bình an.”
Thật sâu trong ánh mắt của mẫu thân là sự xúc động, ngừng lại một lúc, cuối cùng thì thở dài: “Thanh nhi, con luôn là đứa trẻ hiểu biết như vậy. Có đôi khi, thật sự ta không biết, nói cho con biết điều này, đến cùng là đúng hay sai.”
Tiễn bước mẫu thân, trở về Mặc Các, đã nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh của Tầm Vân, nàng đứng ở trước cửa, không biết đã đợi bao lâu rồi.
Thấy ta trở về, nàng liền tiến lên hành lễ, ta nhẹ cười: “Cô nương nếu đã đến đây, sao lại không cho người gọi ta, chờ đợi như thật, thật làm cho ta áy náy.”
Nàng bình thản đáp: “Tầm Vân cũng vừa đến, không có chờ lâu lắm.”
Nói xong, liền đón lấy tách trà làm bằng Điền Bạch Ngọc có nắp bằng vàng (1) từ trong tay tiểu nha đầu phía sau, kính cẩn dâng lên cho ta: “Đây là do Điện hạ cố ý căn dặn Tầm Vân nấu cho Vương phi.”
Ta mở chiếc nắp vàng lên, bên trong tách ngọc chính là “Tứ hỉ canh”, dùng táo đỏ, đậu phộng, quả nhãn, hạt sen nấu thành, ý nói “Sớm sinh quý tử”.
Sau ngày đại hôn, tuy rằng vắng mặt Nam Thừa Diệu, nhưng ta vẫn theo thông lệ mà uống hết bát canh này, còn hiện tại, nó lại một lần nữa nằm trong tay ta, không nén được nụ cười tự giễu.
“Vào giờ mão ( 5-7h sáng ), Điện hạ đã vội vàng vào cung, cho dù là có suy nghĩ chu đáo, thì chỉ sợ cũng không hao tổn tâm trí đến việc nhỏ nhặt này, một chén ‘Tứ hỉ canh’ này, chắc là tấm lòng của cô nương, đã phiền hà cô nương.”
Có lẽ Tầm Vân cũng không ngờ rằng ta sẽ nói như vậy, vội vàng giương mắt nhìn, ta vờ như không phát hiện, ngón tay giữ lấy chiếc thìa vàng, khẽ múc một ít rồi đưa vào trong miệng.
Dòng nước ấm ngọt thanh, hương vị vừa vào miệng, không kiềm được liền nở nụ cười: “Tay nghề của Tầm Vân cô nương thật tốt, ta cũng muốn học.”
Tầm Vân thu lại ánh mắt, dịu dàng đáp lời: “Vương phi là cành vàng lá ngọc, cần gì phải làm việc này.”
Sơ Ảnh ở một bên cũng cười nói: “Tiểu thư, người muốn ăn gì cứ bảo em là được, em không đành lòng để người làm những việc này, đôi tay của người chỉ thích hợp để đánh đàn vẽ tranh. Tầm Vân, ngươi có biết tiểu thư nhà ta đánh đàn hay đến thế nào không?!”
Bàn tay cầm thìa của ta run lên, suýt chút nữa là làm đổ nước canh, cố gắng ổn định cảm xúc của mình, tuy rằng sắc mặt vẫn không biến đổi, nhưng lại không thể tiếp tục nuốt trôi bát “Tứ hỉ canh” ở trong tay.
Sơ Ảnh không hề phát hiện ra sự khác thường của ta, vẫn tiếp tục nói như cũ: “Tiểu thư, khi nào thì người lại đàn khúc nhạc của đêm hôm qua cho em nghe? Ngay cả Điện hạ cũng…”
“Được rồi Sơ Ảnh, đừng nói nữa.” Ta cố gắng tự kềm chế, nhưng cuối cùng vẫn không thể, tuy rằng lời nói của nàng vẫn chưa có gì quá mức, nhưng ta lại không thể chịu được, liền mở miệng cắt ngang lời nàng.
Nhất thời nàng không kịp phản ứng, có chút hoảng hốt nhìn ta, ta khẽ nhắm mắt, mở miệng nói, hơi che giấu ý cười bi ai: “Em cũng không phải không biết là ta thích Tần tranh.”
Sắc mặt Sơ Ảnh thả lỏng, cười nói: “Em cứ tưởng có chuyện gì, người làm em giật cả mình, mà nghĩ cũng đúng, nếu tiểu thư đàn bằng Tần tranh nhất định sẽ thuận tay hơn.”
Ta yên lặng mỉm cười, không hề mở miệng, lại không ngăn được cảm giác chán ghét bản thân.
Rõ ràng đã nhìn nhận mọi chuyện thấu đáo, nhưng ta lại không thể thoải mái như trong suy nghĩ, lại càng không thể xem như không có việc gì.
Từ thời khắc nhìn thấy Tầm Vân, ngay cả chính ta cũng không phát hiện ra rằng từ lúc nào mà bản thân lại trở nên gay gắt như vậy, dường như chỉ có như thế, mới khiến cho sự tự tôn của ta được dễ chịu ít nhiều.
Bất giác, khoé môi cong lên mang theo mấy phần tự giễu cùng bất đắc dĩ, hiện tại có thể sẽ không dễ chấp nhận, nhưng thời gian càng dài thì mọi chuyện cũng sẽ tốt hơn.
Vừa nghĩ đến điều này, vừa lơ đãng đưa mắt nhìn quanh, liền chạm phải ánh mắt Tầm Vân đang nhìn ta, bên trong ẩn chứa sự trầm lặng.
Tâm tư khẽ động, đang định lên tiếng, liền nghe thấy giọng nói của một tiểu nha đầu ở bên ngoài: “Trục Vũ tỷ tỷ đến.”
Ta cười rộ lên, hôm nay là ngày gì vậy, cả hai tỳ nữ tâm phúc của Nam Thừa Điệu, một trước một sau cùng tìm đến Mặc Các của ta.
Tính khí của Trục Vũ không trầm tĩnh như Tầm Vân, người chưa thấy đâu mà giọng nói đã đi trước, tuy đã cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng vẫn không giấu được sự hoảng loạn: “Tầm Vân, ngươi nhanh theo ta trở về, Điện hạ đã đến cổng chính của Vương phủ…”
(1) Chén trà bạch ngọc
Suối nước nóng bình lặng, nhưng khi tắm lại làm cho lòng ta vô cùng lạnh lẽo, bi thương.
Hắn ngủ lại ở trong phòng của ta, không kiềm chế được dục vọng, thì ra chỉ vì khúc nhạc kia giống với tiếng đàn của người xưa, còn tiếng gọi “Thanh nhi” lẫn trong bóng đêm mờ mịt đó, là gọi ta, hay là “Khuynh nhi” . ( ‘Thanh’ và ‘Khuynh’ trong tiếng Trung phát âm như nhau )
Khi xuất giá vào Thiên gia, nhất định sẽ không tồn tại tình yêu, tất nhiên là ta hiểu rõ, và cũng chưa bao giờ hy vọng sẽ chạm tới trái tim của hắn.
Nhưng mà, đến hôm nay, lại phát hiện bản thân không thể tiếp tục vờ như không hề để ý.
Có thể, ta có thể chấp nhận hắn không thực sự yêu thương ta.
Nhưng không thể dễ dàng tha thứ khi vô tình ta lại trở thành thế thân cho người khác.
Những vết thương mà hắn chịu đựng, phải giấu tình cảm ở tận sâu trong đáy lòng cùng với sự kiêu ngạo của bản thân, trong khi lời nói lại phải thoải mái tựa như gió thoảng mây trôi, ta cũng đã từng trải qua, cho dù là chỉ tồn tại trong vài năm ngắn ngủi.
“Thanh nhi…” Giọng nói lo lắng của mẫu thân vang lên, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt chăm chú của người, trong đó chứa đựng sự thương tiếc và áy náy.
Đôi mắt của ta, chậm rãi lướt qua cả hồ nước bằng thứ đá cẩm thạch óng ánh trong suốt, có phần khựng lại, sau khi điều hoà cảm xúc của bản thân, mới lên tiếng hỏi một cách bình tĩnh lạ thường: “Mẫu thân có biết, vị công chúa tiền triều kia thích hay không thích suối nước nóng không?
Mẫu thân ngơ ngác một chút, rồi mới đáp: “Ta chưa từng nghe nói, nhưng bởi vì có sự cưng chiều của Thánh thượng nên nàng vẫn thường ra khỏi kinh thành để đi đến Ly Sơn, khi đó, Tam điện hạ chính là cận vệ của nàng.”
Ta khẽ gật đầu, dần dần trên vành môi mang theo một nụ cười tự giễu, thì ra là vậy, đúng là vô cùng xa hoa, có điều, đây là vì muốn phục hồi lại nơi chốn yêu thích của nàng ấy, hay là vì muốn hồi tưởng lại khoảng thời gian tốt đẹp đó.
Ngay cả bản thân ta, ở trong mắt của hắn, có phải cũng được xem như hình bóng của một người.
Nhưng cho dù là như vậy, cho dù là thâm tình khó quên như thế thì cũng chính hắn tự mình bức tử nàng, trơ mắt nhìn nàng rớt xuống dốc núi Vạn Nhẫn.
“Thanh nhi, con không cần phải cười như vậy!” Mẫu thân dùng sức lay bả vai của ta, sự yêu thương đong đầy trong ánh mắt, nhưng nhiều hơn cả là sự kiên định cứng rắn, người nhìn ta, mở miệng nói từng lời từng chữ: “Con nghe này, Trữ Vũ Khuynh đã chết rồi, một người chết thì không đáng để nữ nhân Mộ Dung gia phải tranh thủ tình cảm. Cho dù là như thế nào, con phải nhớ kỹ, hiện tại người ở trong Ngọc Lộ Điện này là con, sau này người có tư cách hưởng thụ suối nước nóng cùng với địa vị tôn kính này cũng chỉ là con, con có hiểu không?”
Ta hít một hơi thật sâu, những cảm xúc ở trong lòng tựa như dòng sóng ngầm đang bắt đầu xáo động, nhưng cuối cùng vẫn dần dần lắng đọng, trở lại sự bình tĩnh ban đầu.
Ta nhìn mẫu thân, nhẹ cười: “Đã khiến mẫu thân lo lắng, việc này từ nay về sau sẽ không còn. Những chuyện của ngày hôm nay, cũng làm cho con càng nhìn càng thông, hiểu được cái gì nên và cái gì không nên. Hiện tại, nữ nhi cũng không muốn điều gì, chỉ mong Mộ Dung gia của chúng ta, sản nghiệp phát triển, trên dưới bình an.”
Thật sâu trong ánh mắt của mẫu thân là sự xúc động, ngừng lại một lúc, cuối cùng thì thở dài: “Thanh nhi, con luôn là đứa trẻ hiểu biết như vậy. Có đôi khi, thật sự ta không biết, nói cho con biết điều này, đến cùng là đúng hay sai.”
Tiễn bước mẫu thân, trở về Mặc Các, đã nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh của Tầm Vân, nàng đứng ở trước cửa, không biết đã đợi bao lâu rồi.
Thấy ta trở về, nàng liền tiến lên hành lễ, ta nhẹ cười: “Cô nương nếu đã đến đây, sao lại không cho người gọi ta, chờ đợi như thật, thật làm cho ta áy náy.”
Nàng bình thản đáp: “Tầm Vân cũng vừa đến, không có chờ lâu lắm.”
Nói xong, liền đón lấy tách trà làm bằng Điền Bạch Ngọc có nắp bằng vàng (1) từ trong tay tiểu nha đầu phía sau, kính cẩn dâng lên cho ta: “Đây là do Điện hạ cố ý căn dặn Tầm Vân nấu cho Vương phi.”
Ta mở chiếc nắp vàng lên, bên trong tách ngọc chính là “Tứ hỉ canh”, dùng táo đỏ, đậu phộng, quả nhãn, hạt sen nấu thành, ý nói “Sớm sinh quý tử”.
Sau ngày đại hôn, tuy rằng vắng mặt Nam Thừa Diệu, nhưng ta vẫn theo thông lệ mà uống hết bát canh này, còn hiện tại, nó lại một lần nữa nằm trong tay ta, không nén được nụ cười tự giễu.
“Vào giờ mão ( 5-7h sáng ), Điện hạ đã vội vàng vào cung, cho dù là có suy nghĩ chu đáo, thì chỉ sợ cũng không hao tổn tâm trí đến việc nhỏ nhặt này, một chén ‘Tứ hỉ canh’ này, chắc là tấm lòng của cô nương, đã phiền hà cô nương.”
Có lẽ Tầm Vân cũng không ngờ rằng ta sẽ nói như vậy, vội vàng giương mắt nhìn, ta vờ như không phát hiện, ngón tay giữ lấy chiếc thìa vàng, khẽ múc một ít rồi đưa vào trong miệng.
Dòng nước ấm ngọt thanh, hương vị vừa vào miệng, không kiềm được liền nở nụ cười: “Tay nghề của Tầm Vân cô nương thật tốt, ta cũng muốn học.”
Tầm Vân thu lại ánh mắt, dịu dàng đáp lời: “Vương phi là cành vàng lá ngọc, cần gì phải làm việc này.”
Sơ Ảnh ở một bên cũng cười nói: “Tiểu thư, người muốn ăn gì cứ bảo em là được, em không đành lòng để người làm những việc này, đôi tay của người chỉ thích hợp để đánh đàn vẽ tranh. Tầm Vân, ngươi có biết tiểu thư nhà ta đánh đàn hay đến thế nào không?!”
Bàn tay cầm thìa của ta run lên, suýt chút nữa là làm đổ nước canh, cố gắng ổn định cảm xúc của mình, tuy rằng sắc mặt vẫn không biến đổi, nhưng lại không thể tiếp tục nuốt trôi bát “Tứ hỉ canh” ở trong tay.
Sơ Ảnh không hề phát hiện ra sự khác thường của ta, vẫn tiếp tục nói như cũ: “Tiểu thư, khi nào thì người lại đàn khúc nhạc của đêm hôm qua cho em nghe? Ngay cả Điện hạ cũng…”
“Được rồi Sơ Ảnh, đừng nói nữa.” Ta cố gắng tự kềm chế, nhưng cuối cùng vẫn không thể, tuy rằng lời nói của nàng vẫn chưa có gì quá mức, nhưng ta lại không thể chịu được, liền mở miệng cắt ngang lời nàng.
Nhất thời nàng không kịp phản ứng, có chút hoảng hốt nhìn ta, ta khẽ nhắm mắt, mở miệng nói, hơi che giấu ý cười bi ai: “Em cũng không phải không biết là ta thích Tần tranh.”
Sắc mặt Sơ Ảnh thả lỏng, cười nói: “Em cứ tưởng có chuyện gì, người làm em giật cả mình, mà nghĩ cũng đúng, nếu tiểu thư đàn bằng Tần tranh nhất định sẽ thuận tay hơn.”
Ta yên lặng mỉm cười, không hề mở miệng, lại không ngăn được cảm giác chán ghét bản thân.
Rõ ràng đã nhìn nhận mọi chuyện thấu đáo, nhưng ta lại không thể thoải mái như trong suy nghĩ, lại càng không thể xem như không có việc gì.
Từ thời khắc nhìn thấy Tầm Vân, ngay cả chính ta cũng không phát hiện ra rằng từ lúc nào mà bản thân lại trở nên gay gắt như vậy, dường như chỉ có như thế, mới khiến cho sự tự tôn của ta được dễ chịu ít nhiều.
Bất giác, khoé môi cong lên mang theo mấy phần tự giễu cùng bất đắc dĩ, hiện tại có thể sẽ không dễ chấp nhận, nhưng thời gian càng dài thì mọi chuyện cũng sẽ tốt hơn.
Vừa nghĩ đến điều này, vừa lơ đãng đưa mắt nhìn quanh, liền chạm phải ánh mắt Tầm Vân đang nhìn ta, bên trong ẩn chứa sự trầm lặng.
Tâm tư khẽ động, đang định lên tiếng, liền nghe thấy giọng nói của một tiểu nha đầu ở bên ngoài: “Trục Vũ tỷ tỷ đến.”
Ta cười rộ lên, hôm nay là ngày gì vậy, cả hai tỳ nữ tâm phúc của Nam Thừa Điệu, một trước một sau cùng tìm đến Mặc Các của ta.
Tính khí của Trục Vũ không trầm tĩnh như Tầm Vân, người chưa thấy đâu mà giọng nói đã đi trước, tuy đã cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng vẫn không giấu được sự hoảng loạn: “Tầm Vân, ngươi nhanh theo ta trở về, Điện hạ đã đến cổng chính của Vương phủ…”
(1) Chén trà bạch ngọc
/125
|