~~Tại căn tin ~
Dạo này không gặp trông cậu khác thật đấy Kiều Vân - Tớ khác á , khác ở chỗ nào ?? hai chúng tôi ngồi dưới căn tin vui vẻ tán ngẫu đến quên cả trời đất thì trông xinh hơn thì phải , mỗi tội hơi tròn ra thôi >< - khen mà cũng trêu người ta nữa , cậu đúng là chẳng khác so với lúc trước gì cả gì cả , ngốc nghếch vẫn là ngốc nghếch -.- nhỏ Kiều Vân phụng phịu bĩu môi chê bai tôi , lúc này tôi với nhỏ mới phát hiện ra xung quanh biết bao ánh mắt đang hướng nhìn về phía tôi lao xao lao xao ,họ bàn tán cái gì mà cứ nhìn tôi như phóng dao vậy ta , thật khó hiểu ?
Chợt bọn tôi nghe thấy tiếng 1 người vang lên Ê , đó có phải con nhỏ đụng phải Thương Lâm hồi sáng còn ngu ngốc cãi lí không mày _ Chính cô ta chứ ai , gan lớn thật , dám bắt bẻ cả Thương Lâm . Tôi rốt cuộc đã làm gì mà ông trời lại đối xử với tôi như thế chứ , nghe bọn họ nói thì dè chừng cái tên Thương gì đó tôi vừa đụng phải lúc sáng chắc rất có tiếng trong trường này rồi có lẽ hắn là 1 người có quyền lực rất lớn trong ngôi trường này , họ sợ hắn thế kia mà . Tôi lo lắng quay sang nhìn nhỏ Kiều Vân đang mở tròn đôi mắt nhìn tôi 1 cách ngạc nhiên Cậu ..cậu đã đụng phải Thương Lâm hả ?? giọng nói tỏ vẻ lập cà lập cập.
à~ hóa ra tên hắn là Phương Lâm hả tên gì mà khó lọt lỗ tai quá đi mất ờ ..ừ , sáng nay tớ đụng phải hắn , mà hắn là ai mà thấy ai cũng tỏ vẻ sợ hắn vậy, hông lẽ hắn là ... đại ca trùm trường này à tôi vội hỏi
chết cậu rồi , trùm trường thấy anh ta còn phải tránh xa 10 thước cúi chào nữa là , anh ta là con 1 của tập đoàn Thương Hà , là nhà tài trợ lớn nhất của ngôi trường này đấy biết không ?? chẳng ai dám nói lời nào thất lễ với anh ta đâu
- hả ?? con 1 ?? Thương Hà ??
Không lẽ hắn ta là con của cô Dương sao , tôi từng nghe mẹ nói cô Dương có 1 cậu con trai duy nhất lớn hơn tôi 1 tuổi , nào ngờ ... là hắn , miệng tôi giật giật chẳng nói ra được lời nào nữa , phải làm sao đây tôi phải ở nhờ nhà hắn đó , cuộc đời tôi thế là đi tong rồi ~ tôi trút ra 1 hơi thở nặng nề . Chợt thấy mọi người xung quanh chạy toán loạn rủ nhau đi đâu đó có kịch hay , kịch hay kìa mọi người ơi , ra xem thôi
Thấy họ hùa nhau tôi và nhỏ Kiều Vân cũng có hơi tò mò chạy theo để xem kịch hay mà họ vội vã đi xem là chuyện gì . Theo họ xuống dưới cầu thang tôi thấy mọi người bu lại kín mít , trong đám đông ấy Tớ Thích cậu lắm Thương Lâm , cậu nhận quà này ....nh - tiếng nói dễ thương pha ngượng ngùng phát ra , tôi cố chen vào trong đám đông ấy và thấy cái anh chàng vừa được tỏ tình đó chính là hắn , hắn ta nhìn cô gái đó với khuôn mặt lạnh lùng đáng ghét sau đó cầm lấy tấm thư tình trên tay cô gái với món quà nhỏ nhỏ xinh xinh trong tay cô gái ấy , tôi đang thắc mắc không biết trong hộp quà đó là cái gì thì 1 cảnh tượng hãi hùng diễn ra trước mặt mình , lúc cô gái đang thầm mỉm cười trông rất sung sướng thì hắn ta nhìn cô 1 ánh mắt lạnh lùng vô cảm , môi nhếch nhẹ lên cười khinh bỉ rồi lấy tay xé nát bức thư tình ấy và quăng hộp quà xuống đất dẫm lên 1 cách không thương tiếc . tôi tròn mắt nhìn hành động quá đáng của hắn , 1 sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt tôi không thể che giấu được , tôi nhìn cô gái đó với vẻ mặt tội nghiệp , từng giọt nước mắt nhẹ lăn xuống gò má của cô ấy tại sao ... giọng cô nghẹn lại . điều làm tôi ngạc nhiên là xung quanh , thay vì thương cảm thì bao người lại cười toán lên chế giễu cô ấy , thật sự khiến tôi thật chướng mắt quá mà . Không thể kiềm hãm sự giận dữ trong người , tôi nhắm chặt mắt lao ra , đưa tay tát mạnh vào mặt hắn ta trước sự kinh ngạc của mọi người xung quanh , có lẽ lúc này sự tức giận đã nuốt lấy sợ hãi trong người tôi , tôi nuốt nước miếng Anh dựa vào cái gì , dựa vào cái gì mà anh xem tình cảm người khác như rác rưởi như thế chứ , anh ... xin lỗi cô ấy đi tôi có thể nhận thấy sự kiêu ngạo của hắn ta , có lẽ việc mờ miệng nói ra lời xin lỗi đối với hắn là rất khó khăn ...
Dạo này không gặp trông cậu khác thật đấy Kiều Vân - Tớ khác á , khác ở chỗ nào ?? hai chúng tôi ngồi dưới căn tin vui vẻ tán ngẫu đến quên cả trời đất thì trông xinh hơn thì phải , mỗi tội hơi tròn ra thôi >< - khen mà cũng trêu người ta nữa , cậu đúng là chẳng khác so với lúc trước gì cả gì cả , ngốc nghếch vẫn là ngốc nghếch -.- nhỏ Kiều Vân phụng phịu bĩu môi chê bai tôi , lúc này tôi với nhỏ mới phát hiện ra xung quanh biết bao ánh mắt đang hướng nhìn về phía tôi lao xao lao xao ,họ bàn tán cái gì mà cứ nhìn tôi như phóng dao vậy ta , thật khó hiểu ?
Chợt bọn tôi nghe thấy tiếng 1 người vang lên Ê , đó có phải con nhỏ đụng phải Thương Lâm hồi sáng còn ngu ngốc cãi lí không mày _ Chính cô ta chứ ai , gan lớn thật , dám bắt bẻ cả Thương Lâm . Tôi rốt cuộc đã làm gì mà ông trời lại đối xử với tôi như thế chứ , nghe bọn họ nói thì dè chừng cái tên Thương gì đó tôi vừa đụng phải lúc sáng chắc rất có tiếng trong trường này rồi có lẽ hắn là 1 người có quyền lực rất lớn trong ngôi trường này , họ sợ hắn thế kia mà . Tôi lo lắng quay sang nhìn nhỏ Kiều Vân đang mở tròn đôi mắt nhìn tôi 1 cách ngạc nhiên Cậu ..cậu đã đụng phải Thương Lâm hả ?? giọng nói tỏ vẻ lập cà lập cập.
à~ hóa ra tên hắn là Phương Lâm hả tên gì mà khó lọt lỗ tai quá đi mất ờ ..ừ , sáng nay tớ đụng phải hắn , mà hắn là ai mà thấy ai cũng tỏ vẻ sợ hắn vậy, hông lẽ hắn là ... đại ca trùm trường này à tôi vội hỏi
chết cậu rồi , trùm trường thấy anh ta còn phải tránh xa 10 thước cúi chào nữa là , anh ta là con 1 của tập đoàn Thương Hà , là nhà tài trợ lớn nhất của ngôi trường này đấy biết không ?? chẳng ai dám nói lời nào thất lễ với anh ta đâu
- hả ?? con 1 ?? Thương Hà ??
Không lẽ hắn ta là con của cô Dương sao , tôi từng nghe mẹ nói cô Dương có 1 cậu con trai duy nhất lớn hơn tôi 1 tuổi , nào ngờ ... là hắn , miệng tôi giật giật chẳng nói ra được lời nào nữa , phải làm sao đây tôi phải ở nhờ nhà hắn đó , cuộc đời tôi thế là đi tong rồi ~ tôi trút ra 1 hơi thở nặng nề . Chợt thấy mọi người xung quanh chạy toán loạn rủ nhau đi đâu đó có kịch hay , kịch hay kìa mọi người ơi , ra xem thôi
Thấy họ hùa nhau tôi và nhỏ Kiều Vân cũng có hơi tò mò chạy theo để xem kịch hay mà họ vội vã đi xem là chuyện gì . Theo họ xuống dưới cầu thang tôi thấy mọi người bu lại kín mít , trong đám đông ấy Tớ Thích cậu lắm Thương Lâm , cậu nhận quà này ....nh - tiếng nói dễ thương pha ngượng ngùng phát ra , tôi cố chen vào trong đám đông ấy và thấy cái anh chàng vừa được tỏ tình đó chính là hắn , hắn ta nhìn cô gái đó với khuôn mặt lạnh lùng đáng ghét sau đó cầm lấy tấm thư tình trên tay cô gái với món quà nhỏ nhỏ xinh xinh trong tay cô gái ấy , tôi đang thắc mắc không biết trong hộp quà đó là cái gì thì 1 cảnh tượng hãi hùng diễn ra trước mặt mình , lúc cô gái đang thầm mỉm cười trông rất sung sướng thì hắn ta nhìn cô 1 ánh mắt lạnh lùng vô cảm , môi nhếch nhẹ lên cười khinh bỉ rồi lấy tay xé nát bức thư tình ấy và quăng hộp quà xuống đất dẫm lên 1 cách không thương tiếc . tôi tròn mắt nhìn hành động quá đáng của hắn , 1 sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt tôi không thể che giấu được , tôi nhìn cô gái đó với vẻ mặt tội nghiệp , từng giọt nước mắt nhẹ lăn xuống gò má của cô ấy tại sao ... giọng cô nghẹn lại . điều làm tôi ngạc nhiên là xung quanh , thay vì thương cảm thì bao người lại cười toán lên chế giễu cô ấy , thật sự khiến tôi thật chướng mắt quá mà . Không thể kiềm hãm sự giận dữ trong người , tôi nhắm chặt mắt lao ra , đưa tay tát mạnh vào mặt hắn ta trước sự kinh ngạc của mọi người xung quanh , có lẽ lúc này sự tức giận đã nuốt lấy sợ hãi trong người tôi , tôi nuốt nước miếng Anh dựa vào cái gì , dựa vào cái gì mà anh xem tình cảm người khác như rác rưởi như thế chứ , anh ... xin lỗi cô ấy đi tôi có thể nhận thấy sự kiêu ngạo của hắn ta , có lẽ việc mờ miệng nói ra lời xin lỗi đối với hắn là rất khó khăn ...
/11
|