Đỗ Lương Dạ

Chương 3 - Chương 2.1

/35


Ôn Lương Thần ra khỏi Đỗ phủ, trước khi lên kiệu nàng vô thức liếc mắt nhìn vào trong ngõ nhỏ, cũng không biết là chờ mong nhìn thấy gì, nhưng ngoài ý muốn của nàng là nàng đã nhìn thấy một người.

Điều này làm nàng nao nao.

Đó là một nữ nhân cải nam trang, bộ trang phục nam giới màu sáng mặc trên người cô ta hơi rộng càng lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, dáng người thanh tú cao ráo, hai tay áo rộng thùng thình bay trong gió càng làm tăng them phong thái vượt trội.

Cô ta có một đôi mắt rất đẹp, sâu như nước mùa thu. Tuy rằng khoảng cách khá xa nhưng Ôn Lương Thần vẫn có một cảm giác, dường như đôi mắt đó chiếu thẳng vào mình.

Ánh mắt đó vô cùng sáng quắc này như nàng đã đoạt đươc vật yêu quý nhất của cô ta. Ôn Lương Thần cười cười, cúi đầu đi vào trong kiệu thoát khỏi ánh mắt nóng rực đó.

Đỗ Lương Dạ đứng trong ngõ nhỏ âm u, bốn phía lòa xòa bóng cây, một cơn gió thổi qua lá vàng khô ào ào rơi xuống, hiện giờ đang là buổi trưa cuối mùa thu, nghe như có một cảm giác hiu quạnh khó hiểu. Bỗng nhiên trong lúc đó, Đỗ Lương Dạ nhớ đến một câu nói: Nhạn bắc quyện cực, thủy chung bay về phương nam, lãng tử động tình, chẩm không quay đầu lại. (Chim nhạn bay về phương bắc mệt mỏi, sẽ quay về phương nam; lãng tử động tình, sẽ không bao giờ quay đầu trở lại.

Sau đó, có một sự bị thương như vết băng rạn vỡ từ trong lòng nàng kéo dài ra, vô thanh vô tức, giống như một con rắn băng lạnh âm hiểm uốn lượn qua ký ức của cuộc đời.

Đỗ Lương Dạ loạng choạng đi ra khỏi ngõ nhỏ, đi qua một khu rừng trúc tới ven bờ một con sông nhỏ, đi dọc theo đường nước sông về hướng đông, rất nhanh thấy một đám cỏ lau trắng xóa tràn ngập bao trùm.

Một lát sau, có một chiếc thuyền nhỏ từ trong đám cỏ lau đi ra chạy về phía bờ bên kia. Đó là một con thuyền màu đen cực kỳ tinh xảo, trên bong có một chiếc nơ kết đồng tâm màu hồng khá bắt mắt.

Đỗ Lương Dạ chèo thuyền rất có bài bản, động tác khá thành thạo nhưng vẫn có vài phần thướt tha.

Thật khó tưởng tượng một thiên kim tiểu thư lại có thể một mình làm việc đó.

Mộ Dung Thu Thủy cong miệng lên cười, người dựa vào một thân cây ở xa xa nhìn Đỗ Lương Dạ. Nếu Đỗ Lương Dạ biết ý nghĩ của hắn lúc này, nhất định sẽ nghếch cằm lên hừ một tiếng, nói: Ta sẽ sống thật vui vẻ.

Nghĩ như vậy, ý cười trong mắt hắn càng sâu đậm.

Hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Lương Dạ, năm đó, hoa mẫu đơn thành Lạc Dương vô cùng diễm lệ nở rực rỡ, hắn bị Vô Song kéo đi ngắm hoa, mặc cho hắn bộ trang phục vô cùng tao nhã quá sức tưởng tượng, thật là làm cho hắn ngượng ngùng muốn chui xuống đất. Lúc đi rồi hắn mới biết, Vô Song muốn thưởng cho hắn không phải là đi ngắm hoa mẫu đơn, mà là thiên kim của phủ đài Đỗ đại nhân – Đỗ Lương Dạ.

Chỉ trách là từ đầu tới cuối Đỗ Lương Dạ không hề xuất hiện. Vô Song bắt đầu cáu giận loạn cả lên, Mộ Dung Thu Thủy vội vàng tìm cớ đi nhà xí để trốn. Hắn hiểu tính cách sạch sẽ của Vô Song sẽ tuyệt đối không đến nhà xí. Mộ Dung Thu Thủy thường ngày cũng là một chủ tử có sở trường hay gây rắc rối, nhưng một ngày mà gặp Vô Song thì cũng phải hét lên nhức đầu, chỉ có thể trốn đi – đó là cách duy nhất. Các chủ của thiên hạ vô song các, cũng chính là nhân vật nóng giận nhất thiên hạ. Hắn ở thành Lạc Dương ho một tiếng thôi, toàn bộ giang hồ đều phải bị cảm vài ngày, ai gặp cũng phải né đi đường vòng.

Ha hả, nói tới thì lại lạc đề, tạm thời không đề cập tới nữa.

Lại nói đến Mộ Dung Thu Thủy vội vã xông vào nhà xí, bỗng nhiên gặp một người. Đối phương dường như cũng sợ giật mình, vừa chỉnh trang lại y phục thật nhanh, vừa dùng ánh mắt giận giữ sắc bén nhìn Mộ Dung Thu Thủy.

Xuất phát từ sự nhạy cảm của một kiếm khách, Mộ Dung Thu Thủy cảm giác trong ánh mắt của đối phương có sát khí.

Nhưng hắn không rõ vì sao lại có sát khí đó, ý nghĩa trong nhất thời đảo qua, lúc đó, trên phố đang có những tên nam nhân phóng đãng khắp nơi, loại thủ đoạn thường dung là có người ra ngoài mượn dang nghĩa bạn bè để dụ dỗ lừa gạt, huống hồ người này là một mỹ nam tử trăm phần trăm, nói vậy thường ngày đi càn quấy không phải ít, khó tránh khỏi dễ nảy sinh hiểu lầm.

Mộ Dung Thu Thủy vốn không có ý định đi tiểu, nếu cứ như vậy thì lại cố mà tiểu, bằng không sẽ bị cho là có ý đồ gì khác. Vì vậy, hắn phóng khoáng kéo áo lên, cởi đai lưng ra, vừa tiểu vừa quay sang đối phương cười thiện ý, để cho đối phương biết là mình chỉ đi vệ sinh mà thôi.

Người kia cũng quay lại mỉm cười với hắn, đôi môi mọng đỏ, hàm răng trắng ngọc giống như hoa mùa xuân, quả nhiên khuynh quốc khuynh thành, làm tim hắn đập thình thịch, hai mắt cứ đăm đăm.

Ngay sau đó, hắn bị trúng một quyền trên mặt.

Máu mũi ấm áp chảy xuống rơi vào dây lưng màu trắng trên tay hắn, từ từ thấm nhòe ra, giống như một đóa hoa mai đang nở. Hắn mơ màng ngửi được mùi thơm từ cú đánh của đối phương, rất nhẹ nhàng lan tỏa không thể diễn tả thành lời, vô cùng nhẹ nhàng mà khiến người khác mê mẩn.

Trong nhà xí được ngửi mùi hương thơm ư?

A! Nói ra chỉ sợ bị đám Vô Song cười cho, huống chi mùi hương này lại từ một nam nhân, cho nên, trong khi Vô Song đang hỏi hắn vì sao chảy máu mũi, hắn ấp úng không nói ra được nguyên nhân. Cuối cùng bị ép buộc quá liền nói bừa một câu, nói là thấy một cô nương rất xinh đẹp…

Mộ Dung Thu Thủy còn chưa nói xong thì thấy cái người gây chuyện kia dẫn theo một gã tùy tùng đang ở hành lang đối diện đi tới, vừa đi vừa phe phẩy quạt, nhìn vô cùng có phong độ, dung mạo tuyệt thế, dường như sinh ra đã như vậy làm người khác mặc cảm.

Hắn hét lớn:

– Ngươi đứng lại cho ta!

Không biết có phải hét quá sức hay không mà lúc hét xong, máu mũi hắn lại chảy.

Vô Song vừa thấy người kia, hai mắt liền tỏa sáng giống như hồ điệp thấy hoa liền chào đón, vừa cười làm lành vừa lấy lòng làm Mộ Dung Thu Thủy nghẹn họng nhìn trân trối. Hắn chưa bao giờ biết Hỗn Thế Ma Vương cao ngạo này cũng có bộ mặt nịnh nọt như vậy.

Bỗng nhiên, hắn hiểu ra, người này chính là Đỗ Lương Dạ.

Nhưng Đỗ Lượng Dạ phớt lờ Vô Song mà đi thẳng tới trước mặt Mộ Dung Thu Thủy dừng lại, mỉm cười nói:

– Ta đứng lại rồi, ngươi định làm gì hả?

Mộ Dung Thu Thủy đương nhiên không thể làm gì Đỗ Lương Dạ, hắn chỉ hận không thể tìm một lỗ nẻ để chui vào, chỉ cần nghĩ mình đi tiểu ở trước mặt một nữ hài tử, hắn chỉ muốn chết quách cho xong. Năm đó hắn mười chín tuổi, tuy nói là đã nhiều năm kinh nghiệm từng trải trong giang hồ, nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, đối mặt với một nữ hài tử dù sao cũng có chút lúng túng, đương nhiên, bây giờ hắn có thể nhìn vào điều đó coi như là một truyện cười.

Đỗ Lương Dạ thích mặc nam trang, vóc người nàng cao gầy, mặc nam trang vào lại vô cùng phong lưu minh tú, mỹ lệ khác người. Năm đó, toàn bộ thành Lạc Dương chỉ biết là có Đỗ công tử, không biết có Đỗ tiểu thư.

Đỗ Lương Dạ là người hành động cực kỳ liều lĩnh. nhiều lúc cũng thủ đoạn, có lúc ra vẻ là thiếu niên hiệp khách, có lúc hoa thân thành thư sinh ôn nhã, mang theo hai tùy tùng tuấn tú đi khắp nơi, thỉnh thoảng gặp cô nương xinh đẹp, đương nhiên cũng sẽ tiến đến trêu ghẹo hai câu, tặng người ta túi hoa gì đó vân vân, làm cho cô nương nhà người ta mặt ửng hồng thẹn thùng, tâm hồn xao động, sau đó mới cảm thấy thỏa mãn rời đi, không hề phong phạm một chút đến các tiểu thư khuê các. Đỗ Lương Dạ với hình ảnh một nam tử phóng đãng chuyên đi phá hoại như vậy. Còn Vô Song thì không biết là sự nhẫm lẫn chưa, hắn gần như mê luyến Đỗ Lương Dạ ngay lập tức.

Hắn nói:

– Trên đời này ngoại trừ Đỗ Lương Dạ ra, các nữ nhân khác đều tầm thường.

Lúc Vô Song nói những lời này hắn chỉ có mười bốn tuổi, bộ dạng vẫn còn hơi sữa. Lúc đó nghe thế Mộ Dung Thu Thủy chỉ thầm buồn cười không phản đối. Nếu như muốn bàn về ai đẹp hơn ai, đương nhiên Vô Song không thể sánh với Mộ Dung Thu Thủy, nhưng Vô Song có một sự nhạy cảm mà người thường không thể có, là có thể thấy được cái mà người khác không thấy, hết lần này tới lần khác hết đông lại tây vẫn cứ vô cùng nông cạn mà xem nhẹ. Hắn liếc mắt thì nhận ra ngay Đỗ Lương Dạ không giống người bình thường, còn Mộ Dung Thu Thủy thì lại luôn luôn cân nhắc, cẩn trọng.

Cho nên, Mộ Dung Thu Thủy chỉ có thể là Mộ Dung Thu Thủy, còn Vô Song, hắn chỉ có thể là chủ nhân của Thiên hạ vô song các.


/35

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status