Về đến nhà,nó chạy ngay lên phòng,quăng cặp ra bàn rồi chạy xuống bếp nấu nướng.Hôm nay đặc biệt,nó nấu toàn hải sản,thơm phức.Khi nó nấu xong,nó đi ra ngoài phòng khách ngồi đợi bọn hắn vềCạch... - bọn hắn mở cửa đi vào,không thèm nhìn nó lấy một cái
Nó thấy thế thì tức lắm nhưng tự nhủ với bản thân : Vì cái móc khoá,phải cố chịu...cố chịu...
Cốc...cốc.. - nó gõ cửa phòng hắn
.... - không nghe thấy tiếng đáp lại nên nó cứ thế mở cửa đi vào
Cạch.... - nó rón rén bước vào
Vào trong phòng hắn thì nó không thấy hắn trong phòng . Nhìn kĩ thì căn phòng này rất đẹp,tinh xảo,lần đầu nó vào là lúc tối nên không để ý.Cả phòng đều sơn màu nâu nhạt toát lên vẻ lạnh lẽo,u buồn.Căn phòng được sắp xếp rất gọn gàng,giáp tường có một tủ để sách lớn được sắp xếp rất ngăn nắp,loại nào ra loại nấy.Cái giường to, chiếm gần hết nửa phòng,được đặt cạnh tủ sách.Nó tiến tới cái giường và ngồi đợi hắn về
Cạch... - cánh cửa trong phòng hắn mở ra , hắn đi ra với chiếc khăn cuốn nửa người phía dưới ( Trong phòng hắn thì có thêm hai phòng nhỏ : một phòng tắm và một phòng vệ sinh )
Á... - nó thấy hắn đi ra thì vội vàng lấy hai tay bịt mắt lại,quay đầu đi chỗ khác
'' Cô vào đây làm gì '' - hắn vẫn rất bình tĩnh nói như chuyện đó rất bình thường và không có gì đáng ngại
'' T..ô..i...tôi...bảo anh xuống ăn cơm '' - nó nói nhưng tay vẫn bịt mắt
'' Mà quan trọng hơn,anh mặc quần áo vào đi,hại mắt quá '' - nó vẫn giữ nguyên tư thế đó
'' Cô nhìn à '' - hắn vặn lại
'' Ơ..à...Không..'' - nó nói lắp bắp chẳng biết nên nói gì
Hắn thấy thế thì bỏ vào phòng tắm . Nghe thấy tiếng hắn đi thì nó thở phào nhẹ nhõm,bỏ hai tay xuống và đi xuống nhà . Khi nó xuống nhà thì đã thấy anh ngồi đó,cầm bát lên định ăn thì nó chạy đến :
'' Tôi nấu tôi còn chưa ăn mà anh đã đòi ăn rồi à '' - nó nói và giật lại cái bát mà anh đang cầm,đặt xuống bàn
Anh thấy thế thì cũng thôi,đành ngồi đợi hắn xuống để cùng ăn
Một lúc sau,hắn đi xuống với vẻ mặt lạnh lùng vốn có ,đi vào phòng ăn và ngồi xuống,hắn nhìn quanh mâm một lượt thì đứng dậy bỏ đi nhưng bị nó nắm lấy tay và kéo lại
'' Sao không ăn '' - nó hỏi và lắc lắc tay hắn làm nũng
'' Không đói'' - hắn
'' Ăn đi cho tôi vui '' nó ngước mặt nhìn hắn,ánh mắt long lanh như pha lê
'' Ai cần cô vui chứ '' - hắn lạnh lùng giật tay lại và bỏ đi
Anh ngồi từ nãy ở đó cứ tùm tỉm cười,khi hắn đi thì anh mới thôi,không cười nữa
'' Hắn ta bị dị ứng với hải sản '' - anh
Bây giờ nó mới biết tại sao hắn không ăn,bởi vì hôm nay nó nấu toàn hải sản . Nó ngồi xuống,vừa ăn vừa nghĩ : Cứ thế này thì làm sao mà tiếp cận được hắn chứ
---------Chiều hôm đó----------
Khi hắn đã ngồi trong xe,chuẩn bị đi thì nó chạy ra chặn giữa đầu xe
'' Muốn gì '' - hắn ngồi trong xe nói vang ra
'' Tôi đi cùng nữa '' - nó nói và vòng ra đằng sau
Gừm....Gừm...
'' Ê....ê...'' - nó chưa kịp trèo lên xe mà hắn đã phóng đi,để nó đứng đó hít bụi
'' Anh được lắm,đợi đó , tôi sẽ trả thù '' - nó lẩm bẩm rồi chạy đi
------------------------------------------
Hộc...hộc..... - nó đứng trước cổng trường thở hổn hển,hai tay chống xuống đầu gối
May mà kịp - nó nghĩ rồi chạy vào lớp
TÙNG.....TÙNG.... - tiếng trống vào lớp vang lên
Nó nhanh chóng ngồi vào vị trí.Cô giáo nó bước vào và nói một câu rất quen thuộc
'' TRẬT TỰ '' cô giáo nói và đập thước xuống bàn
'' Hôm nay,lớp ta có học sinh mới '' - cô giáo nó hạ giọng xuống ,vì sợ mất hình tượng với học sinh mới
Lớp nó vốn đã ồn bây giờ lại ồn hơn
'' Cô ơi,là boy phải không ạ '' - học sinh nữ thứ nhất
'' Không phải,là girl phải không cô '' - học sinh nam thứ nhất
'' Không,là boy '' -học sinh nữ thứ hai
'' Không,phải là girl'' - học sinh nam thứ hai
....... - các lời cãi vã nhau vang lên,bây giờ chỗ nó đang ngồi không còn là lớp học nữa,như mấy người mua thịt đang tranh nhau ngoài chợ ấy
Cô giáo tức lắm nhưng không thể quản nổi cái lớp này nữa,cô đành chịu thua
'' Em vào đi '' - cô giáo nói và chỉ tay ra ngoài cửa
Ánh mắt của ai bây giờ cũng đổ dồn về phía cửa,im lặng chờ đợi.Lớp bây giờ thì không còn một tiếng động
Hai học sinh nam đi vào làm cả bọn con gái như chết đứng
'' Chào mọi người,mình là Minh - Phạm Anh Minh,mong các bạn giúp đỡ '' - một trong hai người đó giới thiệu
'' Còn mình là Sơn - Trần Vũ Sơn,xin được chỉ giáo'' - người còn lại giới thiệu
---------------------------------------------
GTNV
- Phạm Anh Minh : con trai duy nhất của tập đoàn Y nổi tiếng châu Á,đẹp trai,cao to,con gái nhìn vào thì say như điếu đổ
Tính cách : hoà đồng,thân thiện nhưng có lúc rất lạnh lùng
- Trần Vũ Sơn : Là người thừa kế duy nhất của tập đoàn T,nhìn Sơn cũng bảnh trai,cao 1m8 đấy chứ chả đùa,đám con gái nhìn vào thì gục luôn ( bởi vẻ đẹp trai của Sơn )
Tính cách : hoạt bát,nhanh nhẹn nhưng có khi nhìn như quỷ dữ
--------------------------------------------
'' Em ngồi chỗ nào ạ '' - Minh lễ phép hỏi
'' À...Em tự chọn đi '' - cô giáo vẫn đang mải ngắm nhan sắc của họ
Minh đi xuống bàn thứ 6 và dừng lại,bàn này chính là bàn mà nó đang ngồi
'' Bạn gì ơi,có thể nhường chỗ cho mình không,mình không ngồi được phía trên '' - Minh
'' Mình '' - nó chỉ tay vào mặt mình xong Minh chỉ kẽ gật đầu tạo vẻ thân thiện
'' Xin lỗi...Mình cũng không ngồi được phía trên '' - nó ( tác giả : bởi vì nó ngồi dưới còn có thể giải quyết việc mà không bị cô giáo phát hiện,ngu gì mà chuyển lên )
'' Thôi...Đổi cho mình đi '' - Minh vẫn nài nỉ
'' Đúng đó,đổi đi '' - cô bạn ngồi cạnh nó cũng muốn nó chuyển đi để có thể ngồi cùng người đẹp
'' Tôi đã bảo không rồi mà '' - nó hơi bực mình nói
'' Cô nghĩ mình là ai '' - Minh đột nhiên thay đổi làm nó hơi giật mình,cả lớp nhìn Minh không chớp mắt,người vừa nãy đây sao
'' Có mỗi cái chỗ thôi mà,ngồi đâu chả được '' - Sơn thấy bạn mình như thế thì đến can ngay,cả lỡ Minh mà tức lên thì hậu quả không lường,Sơn nói và kéo bạn mình đi
Cô bạn ngồi cạnh nó thì tức giận,không thèm chơi với nó nữa,mà nó cũng chẳng cần,cô bạn này đã không những không giúp nó mà lại còn toàn gây rắc rối cho nó
Sau một chút thời gian ổn định chỗ thì Minh ngồi dưới nó và Sơn ngồi bên cạnh Minh,đề phòng bao giờ Minh tức lên để còn khống chế
---Tiết một bắt đầu---
Suốt cả một tiết nó chỉ cắm đầu vào cái điện thoại mà không nghe cô giáo giảng bài
TÙNG...TÙNG.... - tiếng trống ra chơi vang lên,nó rời màn hình điện thoại và gục đầu xuống bàn........ngủ.Thời gian cứ thế trôi đi,đã bắt đầu vào tiết 3,tiết đầu thì nó dán mắt vào cái điện thoại,tiết thứ hai thì nó nằm ngủ,tiết thứ ba vốn dĩ nó định nghe giảng thì có tiếng ai kia cứ chí chéo bên tai,không thể tập trung được,bực mình quay đầu xuống :
'' Hai người có thể bớt nói không,ồn ào quá '' - nó cố gắng kiềm chế để không hét lên
'' Liên quan đến cô à '' - Minh
'' Anh cứ nói thế thì làm sao mà tôi học được '' - nó
'' Cô học á '' - Minh cười cười
'' Thì sao ? Đến đây để học lại còn '' - nó
'' Thế hai tiết trước tôi thấy ai đó còn không thèm nhìn lên trên bảng lấy một cái thì làm sao mà học được nhỉ '' - Minh nói và lườm nó một cái
'' Ai đó mà anh nói ý còn không nói câu nào,còn ai kia thì chí chéo suốt từ tiết đầu tới giờ '' - nó nói và cũng lườm Minh một cái ( ai đó là ám chỉ nó,còn ai kia là ám chỉ Minh )
'' Cô.....'' - Minh tức lắm nhưng không nói được gì
Nó quay đầu lên kèm theo nụ cười mãn nguyện
'' Cô Nhi,đứng lên cho tôi biết câu này làm thế nào'' - cô giáo thấy nó cứ quay xuống bàn dưới lên cảm thấy khó chịu,tiết của cô mà không chịu nghe giảng,dm1 quay xuống bàn dưới nói chuyện
'' À...câu ý...ra.... '' - nó đột nhiên bị cô giáo gọi nên vẫn hoảng,không suy nghĩ được gì
Minh ngồi đằng sau cứ cười nó suốt nên :
'' Minh '' - cô giáp
'' Dạ ? '' - Minh
'' Cho cô biết câu này làm thế nào '' - cô giáo
'' À...Đợi em nghĩ đã '' - Minh nói rồi nháy mắt một cái làm cô giáo đơ người trong giây lát
'' Ừ...Em cứ ngồi xuống nghĩ tiếp đi '' - cô giáo nói với giọng nhẹ nhàng,nhưng khi quay sang nó :
'' Còn cô,xuống đứng xó cho tôi '' - cô giáo quát
'' Cô cho em thêm một chút thời gian nhé,một chút thôi '' - nó bắt chiếc Minh,cũng nháy mắt một cái nhưng không những không được tha lại còn bị phạt nặng hơn
Nó ôm hận trong lòng chờ ngày báo thù . Thời gian cứ trôi qua,đã hết tiết 3
--------------------------------
Nó đang đi về nhà thì thấy có một chiếc xe đỗ ở cạnh mình,quay sang nhìn thì thấy anh đang ngồi trong xe
'' Hello '' - anh mở cửa sổ ra,vẫy tay chào nó
'' Hi '' - nó
'' Lên xe '' - anh
'' Thanks '' - nó
'' Lần này cho tôi lên à '' - nó mở cửa ra rồi bước vào
'' Chuyện qua rồi,nhắc lại làm gì '' - anh nói và cười cười
Suốt trên đường đi,không ai nói với ai câu nào,anh chỉ chuyên tâm lái xe còn nó thì chăm chú nhìn ra đường.Khi về nhà,nó leo luôn lên giường và ngủ thiếp đi
-------Hết chương 4 ( còn tiếp )--------
Nó thấy thế thì tức lắm nhưng tự nhủ với bản thân : Vì cái móc khoá,phải cố chịu...cố chịu...
Cốc...cốc.. - nó gõ cửa phòng hắn
.... - không nghe thấy tiếng đáp lại nên nó cứ thế mở cửa đi vào
Cạch.... - nó rón rén bước vào
Vào trong phòng hắn thì nó không thấy hắn trong phòng . Nhìn kĩ thì căn phòng này rất đẹp,tinh xảo,lần đầu nó vào là lúc tối nên không để ý.Cả phòng đều sơn màu nâu nhạt toát lên vẻ lạnh lẽo,u buồn.Căn phòng được sắp xếp rất gọn gàng,giáp tường có một tủ để sách lớn được sắp xếp rất ngăn nắp,loại nào ra loại nấy.Cái giường to, chiếm gần hết nửa phòng,được đặt cạnh tủ sách.Nó tiến tới cái giường và ngồi đợi hắn về
Cạch... - cánh cửa trong phòng hắn mở ra , hắn đi ra với chiếc khăn cuốn nửa người phía dưới ( Trong phòng hắn thì có thêm hai phòng nhỏ : một phòng tắm và một phòng vệ sinh )
Á... - nó thấy hắn đi ra thì vội vàng lấy hai tay bịt mắt lại,quay đầu đi chỗ khác
'' Cô vào đây làm gì '' - hắn vẫn rất bình tĩnh nói như chuyện đó rất bình thường và không có gì đáng ngại
'' T..ô..i...tôi...bảo anh xuống ăn cơm '' - nó nói nhưng tay vẫn bịt mắt
'' Mà quan trọng hơn,anh mặc quần áo vào đi,hại mắt quá '' - nó vẫn giữ nguyên tư thế đó
'' Cô nhìn à '' - hắn vặn lại
'' Ơ..à...Không..'' - nó nói lắp bắp chẳng biết nên nói gì
Hắn thấy thế thì bỏ vào phòng tắm . Nghe thấy tiếng hắn đi thì nó thở phào nhẹ nhõm,bỏ hai tay xuống và đi xuống nhà . Khi nó xuống nhà thì đã thấy anh ngồi đó,cầm bát lên định ăn thì nó chạy đến :
'' Tôi nấu tôi còn chưa ăn mà anh đã đòi ăn rồi à '' - nó nói và giật lại cái bát mà anh đang cầm,đặt xuống bàn
Anh thấy thế thì cũng thôi,đành ngồi đợi hắn xuống để cùng ăn
Một lúc sau,hắn đi xuống với vẻ mặt lạnh lùng vốn có ,đi vào phòng ăn và ngồi xuống,hắn nhìn quanh mâm một lượt thì đứng dậy bỏ đi nhưng bị nó nắm lấy tay và kéo lại
'' Sao không ăn '' - nó hỏi và lắc lắc tay hắn làm nũng
'' Không đói'' - hắn
'' Ăn đi cho tôi vui '' nó ngước mặt nhìn hắn,ánh mắt long lanh như pha lê
'' Ai cần cô vui chứ '' - hắn lạnh lùng giật tay lại và bỏ đi
Anh ngồi từ nãy ở đó cứ tùm tỉm cười,khi hắn đi thì anh mới thôi,không cười nữa
'' Hắn ta bị dị ứng với hải sản '' - anh
Bây giờ nó mới biết tại sao hắn không ăn,bởi vì hôm nay nó nấu toàn hải sản . Nó ngồi xuống,vừa ăn vừa nghĩ : Cứ thế này thì làm sao mà tiếp cận được hắn chứ
---------Chiều hôm đó----------
Khi hắn đã ngồi trong xe,chuẩn bị đi thì nó chạy ra chặn giữa đầu xe
'' Muốn gì '' - hắn ngồi trong xe nói vang ra
'' Tôi đi cùng nữa '' - nó nói và vòng ra đằng sau
Gừm....Gừm...
'' Ê....ê...'' - nó chưa kịp trèo lên xe mà hắn đã phóng đi,để nó đứng đó hít bụi
'' Anh được lắm,đợi đó , tôi sẽ trả thù '' - nó lẩm bẩm rồi chạy đi
------------------------------------------
Hộc...hộc..... - nó đứng trước cổng trường thở hổn hển,hai tay chống xuống đầu gối
May mà kịp - nó nghĩ rồi chạy vào lớp
TÙNG.....TÙNG.... - tiếng trống vào lớp vang lên
Nó nhanh chóng ngồi vào vị trí.Cô giáo nó bước vào và nói một câu rất quen thuộc
'' TRẬT TỰ '' cô giáo nói và đập thước xuống bàn
'' Hôm nay,lớp ta có học sinh mới '' - cô giáo nó hạ giọng xuống ,vì sợ mất hình tượng với học sinh mới
Lớp nó vốn đã ồn bây giờ lại ồn hơn
'' Cô ơi,là boy phải không ạ '' - học sinh nữ thứ nhất
'' Không phải,là girl phải không cô '' - học sinh nam thứ nhất
'' Không,là boy '' -học sinh nữ thứ hai
'' Không,phải là girl'' - học sinh nam thứ hai
....... - các lời cãi vã nhau vang lên,bây giờ chỗ nó đang ngồi không còn là lớp học nữa,như mấy người mua thịt đang tranh nhau ngoài chợ ấy
Cô giáo tức lắm nhưng không thể quản nổi cái lớp này nữa,cô đành chịu thua
'' Em vào đi '' - cô giáo nói và chỉ tay ra ngoài cửa
Ánh mắt của ai bây giờ cũng đổ dồn về phía cửa,im lặng chờ đợi.Lớp bây giờ thì không còn một tiếng động
Hai học sinh nam đi vào làm cả bọn con gái như chết đứng
'' Chào mọi người,mình là Minh - Phạm Anh Minh,mong các bạn giúp đỡ '' - một trong hai người đó giới thiệu
'' Còn mình là Sơn - Trần Vũ Sơn,xin được chỉ giáo'' - người còn lại giới thiệu
---------------------------------------------
GTNV
- Phạm Anh Minh : con trai duy nhất của tập đoàn Y nổi tiếng châu Á,đẹp trai,cao to,con gái nhìn vào thì say như điếu đổ
Tính cách : hoà đồng,thân thiện nhưng có lúc rất lạnh lùng
- Trần Vũ Sơn : Là người thừa kế duy nhất của tập đoàn T,nhìn Sơn cũng bảnh trai,cao 1m8 đấy chứ chả đùa,đám con gái nhìn vào thì gục luôn ( bởi vẻ đẹp trai của Sơn )
Tính cách : hoạt bát,nhanh nhẹn nhưng có khi nhìn như quỷ dữ
--------------------------------------------
'' Em ngồi chỗ nào ạ '' - Minh lễ phép hỏi
'' À...Em tự chọn đi '' - cô giáo vẫn đang mải ngắm nhan sắc của họ
Minh đi xuống bàn thứ 6 và dừng lại,bàn này chính là bàn mà nó đang ngồi
'' Bạn gì ơi,có thể nhường chỗ cho mình không,mình không ngồi được phía trên '' - Minh
'' Mình '' - nó chỉ tay vào mặt mình xong Minh chỉ kẽ gật đầu tạo vẻ thân thiện
'' Xin lỗi...Mình cũng không ngồi được phía trên '' - nó ( tác giả : bởi vì nó ngồi dưới còn có thể giải quyết việc mà không bị cô giáo phát hiện,ngu gì mà chuyển lên )
'' Thôi...Đổi cho mình đi '' - Minh vẫn nài nỉ
'' Đúng đó,đổi đi '' - cô bạn ngồi cạnh nó cũng muốn nó chuyển đi để có thể ngồi cùng người đẹp
'' Tôi đã bảo không rồi mà '' - nó hơi bực mình nói
'' Cô nghĩ mình là ai '' - Minh đột nhiên thay đổi làm nó hơi giật mình,cả lớp nhìn Minh không chớp mắt,người vừa nãy đây sao
'' Có mỗi cái chỗ thôi mà,ngồi đâu chả được '' - Sơn thấy bạn mình như thế thì đến can ngay,cả lỡ Minh mà tức lên thì hậu quả không lường,Sơn nói và kéo bạn mình đi
Cô bạn ngồi cạnh nó thì tức giận,không thèm chơi với nó nữa,mà nó cũng chẳng cần,cô bạn này đã không những không giúp nó mà lại còn toàn gây rắc rối cho nó
Sau một chút thời gian ổn định chỗ thì Minh ngồi dưới nó và Sơn ngồi bên cạnh Minh,đề phòng bao giờ Minh tức lên để còn khống chế
---Tiết một bắt đầu---
Suốt cả một tiết nó chỉ cắm đầu vào cái điện thoại mà không nghe cô giáo giảng bài
TÙNG...TÙNG.... - tiếng trống ra chơi vang lên,nó rời màn hình điện thoại và gục đầu xuống bàn........ngủ.Thời gian cứ thế trôi đi,đã bắt đầu vào tiết 3,tiết đầu thì nó dán mắt vào cái điện thoại,tiết thứ hai thì nó nằm ngủ,tiết thứ ba vốn dĩ nó định nghe giảng thì có tiếng ai kia cứ chí chéo bên tai,không thể tập trung được,bực mình quay đầu xuống :
'' Hai người có thể bớt nói không,ồn ào quá '' - nó cố gắng kiềm chế để không hét lên
'' Liên quan đến cô à '' - Minh
'' Anh cứ nói thế thì làm sao mà tôi học được '' - nó
'' Cô học á '' - Minh cười cười
'' Thì sao ? Đến đây để học lại còn '' - nó
'' Thế hai tiết trước tôi thấy ai đó còn không thèm nhìn lên trên bảng lấy một cái thì làm sao mà học được nhỉ '' - Minh nói và lườm nó một cái
'' Ai đó mà anh nói ý còn không nói câu nào,còn ai kia thì chí chéo suốt từ tiết đầu tới giờ '' - nó nói và cũng lườm Minh một cái ( ai đó là ám chỉ nó,còn ai kia là ám chỉ Minh )
'' Cô.....'' - Minh tức lắm nhưng không nói được gì
Nó quay đầu lên kèm theo nụ cười mãn nguyện
'' Cô Nhi,đứng lên cho tôi biết câu này làm thế nào'' - cô giáo thấy nó cứ quay xuống bàn dưới lên cảm thấy khó chịu,tiết của cô mà không chịu nghe giảng,dm1 quay xuống bàn dưới nói chuyện
'' À...câu ý...ra.... '' - nó đột nhiên bị cô giáo gọi nên vẫn hoảng,không suy nghĩ được gì
Minh ngồi đằng sau cứ cười nó suốt nên :
'' Minh '' - cô giáp
'' Dạ ? '' - Minh
'' Cho cô biết câu này làm thế nào '' - cô giáo
'' À...Đợi em nghĩ đã '' - Minh nói rồi nháy mắt một cái làm cô giáo đơ người trong giây lát
'' Ừ...Em cứ ngồi xuống nghĩ tiếp đi '' - cô giáo nói với giọng nhẹ nhàng,nhưng khi quay sang nó :
'' Còn cô,xuống đứng xó cho tôi '' - cô giáo quát
'' Cô cho em thêm một chút thời gian nhé,một chút thôi '' - nó bắt chiếc Minh,cũng nháy mắt một cái nhưng không những không được tha lại còn bị phạt nặng hơn
Nó ôm hận trong lòng chờ ngày báo thù . Thời gian cứ trôi qua,đã hết tiết 3
--------------------------------
Nó đang đi về nhà thì thấy có một chiếc xe đỗ ở cạnh mình,quay sang nhìn thì thấy anh đang ngồi trong xe
'' Hello '' - anh mở cửa sổ ra,vẫy tay chào nó
'' Hi '' - nó
'' Lên xe '' - anh
'' Thanks '' - nó
'' Lần này cho tôi lên à '' - nó mở cửa ra rồi bước vào
'' Chuyện qua rồi,nhắc lại làm gì '' - anh nói và cười cười
Suốt trên đường đi,không ai nói với ai câu nào,anh chỉ chuyên tâm lái xe còn nó thì chăm chú nhìn ra đường.Khi về nhà,nó leo luôn lên giường và ngủ thiếp đi
-------Hết chương 4 ( còn tiếp )--------
/10
|