Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương Ngoại Truyện 2

/105


Cô dọn về nhà ở một mình, cho dù có đi đâu đi chăng nữa thì ngôi nhà này vẫn là nơi cô tìm về mỗi khi mệt mỏi, nơi chứa đầy những kỷ niệm từ thuở ấu thơ, nơi mà cô cảm nhận rõ ràng nhất hơi ấm của mẹ bên mình. Thời gian có thể làm nguôi ngoai đi nỗi đau của sự mất mát nhưng nó không làm nỗi nhớ về mẹ ít đi, bao nhiêu năm chung một mái nhà, tình cảm mẹ con đã thấm vào máu thịt không thể nào quên đi được.

Cô chỉ buồn vì người mẹ nuôi còn yêu cô hơn cả bản thân mình, còn người mẹ dứt ruột sinh ra cô lại chẳng có xíu tình thương gì với cô, mỗi khi nhớ về chuyện này nó lại làm cô đau, nhất là khi đêm về, nhìn thấy di ảnh mẹ trên kia thì ký ức đau buồn lại ùa về, giá như cô chỉ có một người mẹ thôi thì tốt biết mấy, giá như bà ta quên đi việc đã từng sinh ra đứa con gái này thì có lẽ bây giờ cô vẫn đang vô tư sống bên cạnh mẹ mình rồi.

-Người yêu ơi mở cửa cho anh với.

Đang say sưa nghĩ ngợi thì tiếng gọi của Nhật Nam kéo cô về thực tại, lau vội mấy giọt nước còn đọng trên khóe mắt, cô vội chạy ra mở cửa.

-Anh mua đồ ăn khuya mang tới nè, hai đứa mình ăn chung cho vui.

Anh vừa đi vừa nói, rồi nhanh chóng dọn thức ăn ra bàn.

-Nhanh ngồi xuống, cái này nóng ăn mới ngon.

Cô mỉm cười trước cái bộ dạng dễ thương này của anh, ngày nào cũng vậy, công việc có bận thế nào anh cũng ghé qua ít nhất một lần, khi thì sáng sớm, khi thì ghé qua ăn trưa, ăn tối. Đây là lần đầu tiên anh qua trễ thế này, chắc hôm nay nhiều việc lắm.

Hai đứa ăn uống no say xong, anh kéo cô ngồi tựa vào vai mình.

-Người yêu có chuyện gì mà khóc thế?

Cô nhìn anh thắc mắc sao anh lại biết chuyện này, rõ ràng lúc anh đến cô rất vui vẻ mà.

- Sao anh biết?

- Yêu em bao lâu rồi, chẳng lẽ người yêu mình buồn hay vui anh lại không biết sao?

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, cảm giác ấm lòng như lần đầu tiên anh ôm cô an ủi vậy.

-Em chỉ là nghĩ đến những chuyện linh tinh thôi, con gái mà, hay buồn vu vơ lắm.

-Lại nhớ chuyện cũ nữa sao? Đừng có khóc một mình nữa, có bất cứ chuyện gì phải nói cho anh biết không?

Anh ôm cô trong vòng tay mình, yêu cô, anh luôn tìm đủ mọi cách giúp cô khỏa lấp những tổn thương trong quá khứ, nhưng anh biết bất cứ ai trải qua những chuyện như vậy đều sẽ khó lòng mà quên được. Cô mạnh mẽ đó, nhưng cũng có một trái tim bình thường như những người khác, cũng biết đau như họ, nó đã từng bị tổn thương quá nhiều rồi, vì thế bây giờ chỉ cần một vết thương nhỏ cũng đủ làm nó nhói đau.

Nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, chỉ cần anh còn sống thì anh vẫn sẽ là người che chở cho cô như lúc này.

-Tối nay anh ở lại với em nhé.

Cô gật đầu, những lúc như thế này cô rất cần vòng tay ấm áp của anh, có anh bên cạnh cô chẳng còn sợ bất cứ điều gì nữa.

….

Những ngày sau anh lại tiếp tục đến, rồi lại xin ở lại, đã cố tình tách nhau ra mà anh cứ cố tình dính như vậy cũng như không à. Cô đẩy anh ra cửa.

-Anh về gấp cho em.

-Nói thật là anh không đi nổi, em muốn anh lái xe trong khi bị đau dạ dày như thế này sao, lại còn ở nhà một mình nữa.

Nghe anh đau là cô hốt hoảng ngay, cái người này chắc là ham việc bỏ bữa nên mới như vậy.

-Người yêu đau lắm hả? Để em đi mua thuốc cho anh nha.

-Không cần đâu, anh ở một xíu là hết à.

Anh kéo tay cô lại, thế là đêm ấy anh được ở lại thêm một đêm với cô.

Rồi những ngày kế tiếp, ngày nào anh cũng tìm đủ mọi lý do không chịu về, hôm thì mệt, hôm thì ốm, hôm thì xe anh bị hư, hôm thì mưa gió… anh đào đâu ra mà nhiều lý do vậy không biết, lúc đầu cô ngây thơ nên bị lừa, nhưng những ngày sau thì biết tỏng anh rồi nên dễ gì bị lừa nữa, thế là anh đành lủi thủi về nhà ngủ.

….

Thời gian trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày cô tốt nghiệp đại học. Cô vui lắm nhưng Nhật Nam còn có vẻ vui hơn, anh vui vì sắp được cưới cô làm vợ, điều mà anh chờ đợi mấy năm nay rồi.

Tình yêu của hai người cứ lớn dần theo thời gian, anh đã quen với việc gặp cô mỗi ngày, không có cô đầu óc anh lúc nào cũng treo lơ lửng không làm được việc gì hết.

Hôm đó, anh có việc gặp đối tác ở Phan Thiết, nhân cơ hội nên muốn dẫn cô đi chơi cho biết, rồi định sẽ cầu hôn cô ở ngoài biển cho lãng mạn luôn.

Cô thì phân vân, vừa muốn đi với anh nhưng qua hôm sau là dự lễ tốt nghiệp rồi, lỡ như về không kịp sao, với lại cô là thủ khoa của khóa mà nên không muốn vắng mặt xíu nào hết. Anh phải năn nỉ ỉ ôi, hứa là đưa cô trở về sớm để kịp dự lễ nên cô mới đồng ý.

-Người yêu ơi em hồi hộp quá à, lỡ gặp đối tác của anh em nói gì tầm bậy sao?

-Không sao, em cứ ngồi cạnh anh là được, nhưng mà nhớ, cấm em uống rượu.

-Em biết rồi.

Ngồi trên xe anh chở đi mà cô hồi hộp, lần đầu tiên đi đến đó cô nôn nóng không chịu nổi. Anh nhìn nét mặt đáng yêu của cô khẽ mỉm cười, mấy năm quen nhau, cô vẫn dễ thương như ngày đầu tiên, vẫn rất trẻ con khiến anh rất vui vẻ khi ở bên cạnh.

-Người yêu nè, em có mang theo bikini không thế?

-Làm gì, đừng nói bữa nay quản lý luôn mấy cái vụ này của em nữa nha.

Mặt anh đột nhiên gian tà kinh khủng, không biết lại sắp bày trò gì nữa đây.

-Không có, anh chỉ muốn xem người yêu anh mặc bikini có đẹp không đó mà.

-Anh đúng là biến thái.

Người yêu gì đâu mà nói mấy cái này không biết ngại xíu nào, đã vậy còn tỏ ra thích thú nữa mới ghê, càng ngày anh càng biến thái trên mức quy định rồi.

Cô đỏ mặt cầm tờ báo lên đọc, tin nóng hổi làm cô hết trầm trồ đến xuýt xoa ngưỡng mộ, Nhật Nam nhìn qua thắc mắc khó hiểu.

-Đọc gì mà thích thú đến chảy cả nước dãi vậy hả người yêu?

-Anh xem nè, tại sao ở đây một vợ lại được lấy nhiều chồng cơ chứ, ước gì Việt Nam mình cũng vậy hen.

Cô chìa tờ báo trước mặt anh, con nhỏ này chắc lại muốn bị ăn đòn rồi đây. Anh nhìn qua cô dò hỏi.

-Em lấy nhiều chồng về để làm gì?

-Chồng 1 làm việc nhà, chồng 2 kiếm tiền, chồng 3 làm gối ôm cho em ngủ.

Cô thích thú với suy nghĩ của mình, công nhận có nhiều chồng cũng thú vị thật.

-Em đừng có mà âm mưu đen tối, cái tướng ốm nhách đó mà đòi nhiều chồng hả?

-Vô duyên, ai nói ốm nhách không được có nhiều chồng?

Cô gân cổ cãi lại, nếu được lấy nhiều chồng cô cũng sẽ lấy để chứng minh cho anh thấy nhưng rất tiếc là không được.

-Làm vợ anh thì bảo đảm em không còn sức để có thêm chồng khác nữa đâu.

Yêu anh lâu như thế cô biết trong đầu anh đang nghĩ gì mà, đầu óc anh lúc nào cũng nghĩ đến mấy cái chuyện biến thái đó thôi.

-Anh đúng là dã man con ngan, em không lấy anh đâu.

-Em mà không lấy anh sẽ tự tử, rồi hàng đêm về ngủ chung với em, như vậy cũng thỏa nguyện rồi.

Nghe anh nói mà cô nổi cả da gà, mới giỡn có xíu đã hù dọa người ta rồi, anh đúng là ác độc nhất thế giới mà.


/105

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status