-Tại sao lại có nhiều người nhập viện như vậy chứ?_Đưa mắt nhìn quanh đại sảnh chật người một vòng, Giai Băng lẩm bẩm, có chút khẩn trương đem hai tay vò gốc áo.
Nữ y tá có vẻ bực bội nhăn khuôn mặt đáng tiền của mình, nhưng vừa nhìn Đằng Dạ, cơ mặt dãn ngay tức khắc, hết sức kiên nhẫn nói:
-Tôi làm sao biết được chứ, tôi chỉ là y tá, không phải bác sĩ.
Đè nén phẫn nộ xuống lòng ngực, Giai Băng quay người, túm chặt lấy tay Đằng Dạ:
-Ông xã, đi thôi!
Hành lang trải đầy người, từ đầu đến cuối, bao gồm người bệnh lẫn người nhà của họ. Thấy có người lạ đến, bọn họ đồng loạt nhìn hai người, thái độ khó chịu thấy rõ. Phải biết rằng, họ đã chờ ở đây rất lâu mà vẫn không có phòng bệnh, người đến thì ngày một nhiều, điều này khiến họ bực bội vô cùng. Nay lại thêm người đến nữa, biết khi nào người thân họ mới có phòng đây.
Người đầy rẫy như thế này, liệu Điệp My có chịu nỏi hay không? Bị thương ở đâu?
Thình thịch! Thình thịch! Trái tim GB theo dòng người sâu hút thêm tăng nhịp. Chỉ trong thời gian ngắn, lòng bàn tay cô đã rịn đầy mồ hôi, trơn tuột. Đồng tử không ứa nước bỗng nhạt phếch một cách kì lạ, hình ảnh xung quanh thu vào tầm mắt cũng mờ nhòe dần, nhạt màu.
Giai Băng hoảng loạn, chớp mắt liên tục vài cái rồi lắc đầu, cố vỗ lại thần trí đang căng thẳng.
Tiếng người dồn dập, tiếng đẩy xe kiên răng kéo thành một đường dài, tiếng đồ dùng của ai đó rơi xuống, nhộn nhạo, quấn lấy tâm trí Giai Băng, khiến đầu óc cô đã rối tung càng thêm hỗn loạn.
Giai Băng vô lực, cô đứng lại không bước tiếp mà đưa mắt xem xét những khuôn mặt lạ hoắc đang vây quanh. Nhưng, nhìn 1 lần...2 lần...đầu óc cô càng nhìn càng trở nên trống rỗng.
Đằng Dạ bên cạnh lạnh nhạt quét mắt nhìn quanh. Anh cúi đầu, đưa những ngón tay thon dài chế ngự chiếc cằm nhọn của Giai Băng, ép cô ngẩng đầu nhìn mình.
Khi hai ánh mắt chạm nhau, Đằng Dạ mới lên tiếng:
-Bình tĩnh đi, Diệp Mi bên này.
Nữ y tá có vẻ bực bội nhăn khuôn mặt đáng tiền của mình, nhưng vừa nhìn Đằng Dạ, cơ mặt dãn ngay tức khắc, hết sức kiên nhẫn nói:
-Tôi làm sao biết được chứ, tôi chỉ là y tá, không phải bác sĩ.
Đè nén phẫn nộ xuống lòng ngực, Giai Băng quay người, túm chặt lấy tay Đằng Dạ:
-Ông xã, đi thôi!
Hành lang trải đầy người, từ đầu đến cuối, bao gồm người bệnh lẫn người nhà của họ. Thấy có người lạ đến, bọn họ đồng loạt nhìn hai người, thái độ khó chịu thấy rõ. Phải biết rằng, họ đã chờ ở đây rất lâu mà vẫn không có phòng bệnh, người đến thì ngày một nhiều, điều này khiến họ bực bội vô cùng. Nay lại thêm người đến nữa, biết khi nào người thân họ mới có phòng đây.
Người đầy rẫy như thế này, liệu Điệp My có chịu nỏi hay không? Bị thương ở đâu?
Thình thịch! Thình thịch! Trái tim GB theo dòng người sâu hút thêm tăng nhịp. Chỉ trong thời gian ngắn, lòng bàn tay cô đã rịn đầy mồ hôi, trơn tuột. Đồng tử không ứa nước bỗng nhạt phếch một cách kì lạ, hình ảnh xung quanh thu vào tầm mắt cũng mờ nhòe dần, nhạt màu.
Giai Băng hoảng loạn, chớp mắt liên tục vài cái rồi lắc đầu, cố vỗ lại thần trí đang căng thẳng.
Tiếng người dồn dập, tiếng đẩy xe kiên răng kéo thành một đường dài, tiếng đồ dùng của ai đó rơi xuống, nhộn nhạo, quấn lấy tâm trí Giai Băng, khiến đầu óc cô đã rối tung càng thêm hỗn loạn.
Giai Băng vô lực, cô đứng lại không bước tiếp mà đưa mắt xem xét những khuôn mặt lạ hoắc đang vây quanh. Nhưng, nhìn 1 lần...2 lần...đầu óc cô càng nhìn càng trở nên trống rỗng.
Đằng Dạ bên cạnh lạnh nhạt quét mắt nhìn quanh. Anh cúi đầu, đưa những ngón tay thon dài chế ngự chiếc cằm nhọn của Giai Băng, ép cô ngẩng đầu nhìn mình.
Khi hai ánh mắt chạm nhau, Đằng Dạ mới lên tiếng:
-Bình tĩnh đi, Diệp Mi bên này.
/122
|