Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!

Chương 36: Dụng quyền

/122


-Sao em biết anh ta sẽ đến chứ? Như thế này không công bằng! Đằng nào thì em cũng sẽ phải ở lì ở nơi này!_Cong môi phản đối, Giai Băng tức giận vòng tay trước ngực, biểu hiện của cô mạnh mẽ như thể cơn sốt kia chỉ là một làn gió nhẹ lướt qua mặt người vậy.

-Dựa vào vận may thôi! Cứ nhẫn nhịn chờ thử xem_Đằng Hy không nổi sùng mà lặng lẽ mỉm cười, đáy mắt tĩnh lặng như cũng đang chờ đợi.

Sau câu nói của Đằng Hy, một mảnh trầm mặc dần dần chế ngự lên toàn bộ tầng bậc không khí bên trong căn phòng, ép tim người cũng như chìm lại.

Ảo não cúi đầu, Giai Băng ngoan ngoãn lặng yên chờ đợi theo, đôi đồng từ không ngơi nghỉ mà phóng đến mặt đồng hồ, lòng chồng chất lo lắng.

Nếu Đằng Dạ không đến, cuộc sống sau này của cô sẽ như thế nào đây? Cô sẽ lại tiếp tục ‘kí sinh’ vào bất cứ ai có thể sao? Thật mất mặt!

Khoảng chừng một lúc sau, cánh cửa phòng bỗng thình lình mở tung một cách hung bạo, phá tan sự bình yên hiếm hoi đang ngự trị, để lộ một thân thể cao gầy với khuôn mặt tuấn mĩ nhưng u trầm phía sau. Chàng trai ấy lia đôi mắt đen sâu thẳm khó đoán ra ý vị về phía Giai Băng và Đằng Hy, đôi môi mím chặt thành một đường chỉ mảnh.

Anh bước đến giường bệnh của Giai Băng, mồ hôi trên trán rịn ra theo chuyển động của cơ thể rơi xuống, bám ướt trên chiếc áo khoác đồng phục dành riêng cho những vị hội trưởng đáng kính, thâm trầm quan sát cô.

Đè nén sự vui mừng đang ùa vấy trong từng thớ thịt mềm, Giai Băng theo phản xạ ngẩng đầu đáp lại ánh nhìn băng lãnh của Đằng Dạ, những ngón tay thon dài của cô rối rắm quấn lấy nhau.

May mắn? Liệu sự xuất hiện này của anh…Giai Băng cô có được cho phép quy thành định mệnh hay không?

May mắn chỉ là nhất thời…nhưng định mệnh…mới là mãi mãi…

-Nhanh đấy!_Cong cánh môi mỏng tạo thành một điệu cười ranh mãnh, Đằng Hy chép miệng mỉa mai_Xem mồ hôi vã ra như tắm rồi kìa, em trai!

-…_Biến sự tồn tại của Đằng Hy thành không khí, thanh âm của anh ta thành tiếng muỗi vo ve chờ chết, Đằng Dạ vẫn chuyên chú tăng tia lửa điện nóng rực, dồn lên người Giai Băng, đốt nóng đôi gò má hồng đã sạch sẽ dấu vân tay đen từ lúc nào.

Bầu không khí lại mang một mảnh yên tĩnh đến rợn cả da gà.

-Đằng Dạ! Kiêu căng quá không tốt đâu!_Biết mình bị lơ đẹp nhưng Đằng Hy vẫn ngứa miệng xen vào, ân đức ban phát cho thằng em hỗn lão một lời khuyên rồi đứng dậy, bàn tay to khỏe lắm chuyện vỗ vỗ lên vai Đằng Dạ, khóe môi càn rỡ tiến sát tai anh mà thì thầm_Đằng đệ, tôi là ân nhân của vợ đệ đấy!

-Quên nhỉ?_Đến lúc này, thính giác Đằng Dạ tựa như điếc hẳn đã quay trở lại, mồn một thu gọn âm thanh nhàn nhạt bên cạnh, đại não anh cho phép mấp máy miệng trả lời. Rồi, không để cho Đằng Hy kịp phân tích ngữ điệu khinh giễu kia, anh đã vung tay lên, xé gió, đặt lên má anh trai một ‘nụ hôn’ nồng đến mức để lại cả ‘vết son’ đỏ thói.

Quá bất ngờ, Đằng Hy mất đà, bàn tọa đi trước, tứ chi theo sau ngã nhào xuống đất, khóe môi lãng tử trào ra một vệt máu đỏ thẫm. Anh đưa tay xoa vùng má tội nghiệp bị đả thương, lát sau hận đời hận đất hận cả tổ tông nhổ một bãi nước bọt gần đấy, mắt trợn to nhìn cái răng thê thảm nằm hiu quạnh giữa bãi.

Thị lực Giai Băng không kém, cô đương nhiên thấy, nhưng để tránh bị liên lụy, cô đánh tiếng lảng sang chuyện khác, xem như đó là chuyện tai nạn cơm bữa ngoài đường.

-Đằng Dạ! Anh đến đây rồi thì đưa tôi đến trường thi, được chứ?_Giai Băng làm bộ mặt thần khẩn, mắt mở căng, to, tròn ầng ậng áng nước.

-Bị ốm thì nghỉ đi!_Đưa tay ướm lên trán Giai Băng, Đằng Dạ dịu đi nhiều, thanh âm ôn nhu đến mức khiến người ta sợ hãi anh bị ma nhập.

-Không!_Giai Băng lắc đầu mạnh tỏ ý cương quyết_Tôi muốn đi thi! Hãy đưa tôi đi, giờ còn kịp!

-Ở đây nghỉ ngơi!

-Tôi muốn đi thì mà!

-Nếu em có thể chưở.i tôi đủ 1000 từ, tôi sẽ để em đi!_Đằng Dạ vẫn một mực giữ vững ý kiến của mình. Bởi lẽ, sốt như cô, thi hay không điểm số vẫn chả xi nhê được là bao.

-Anh…_Giai Băng cứng họng, cảm thấy bản thân như vừa gắp phải đá bỏ chân mình. Cúi đầu lưỡng lự một lát, cô ngẩng đầu nhìn Đằng Dạ thêm lần nữa, hai tay nắm lấy bàn tay buông lỏng của anh, thái độ thần khẩn chẳng khác trước là bao_…Chồng à…đưa vợ đi thi, được không?

Đằng Hy vừa khốn khổ đứng dậy, nghe thấy lời nói ngọt ngào của Giai Băng thì không khỏi giật mình, suýt ngã lăn xuống đất lần hai. Nhưng, Đằng Dạ lại trái ngược, thân thể anh vẫn đứng yên như cũ, khuôn mặt vẫn lạnh lẽo xa cách như ‘thương hiệu’, chỉ có đôi môi mỏng cử động một cách hài lòng.

-Được!

Thế là…người nào đó…được nguyện ý đưa đến trường đi thi.

***

Huyên náo, hỗn loạn…là hai từ duy nhất đủ ‘trình độ’ và ‘đẳng cấp’ để miêu tả bầu không khí bủa vây lấy hầu khắp các phòng thi trong khuôn viên đại học A P&P lúc này. Chỉ còn vẻn vẹn 3 phút nữa thôi, giờ phút hoàng đạo của đời người sẽ được bắt đầu, nên ai, dù lười biếng hay chăm chỉ, đều cúi đầu giở roành roạch những cuốn sách tham khảo, nhẩm nhẩm đôi ba chữ dẫu biết sẽ vào đằng này trôi ra đằng kia.

Ngán ngẩm ngáp một cái, giám thị phòng số 4-tức cũng là phòng thi của Giai Băng, sau khi điểm danh liền ngồi phục xuống bàn, tiết kiệm thời gian chợp mắt vài phút củng cố tinh thần, chuẩn bị rà soát tài liệu.

-Giám thị, xin lỗi, tôi tới muộn!_Một nam sinh hớt ha hớt hải chạy vào, run sợ báo cáo.

Đang ngủ bị đánh thức, giám thị tựa như hổ đói xổng chuồng, ném ánh mắt hung tợn nhìn nam sinh xấu số rồi quát lớn:

-Chỗ này là cái chợ để cậu muốn đến thì đến, đi thì đi sao?

-Nhưng…thực sự ban nãy tôi rất gấp…không giải quyết thì không ổn_Chàng nam sinh cúi mặt úp mở kể lể nguyên nhân, mặt ửng đỏ vì xấu hổ.

-Gấp gấp gấp! Bộ chúng tôi không gấp sao? Thí sinh đi muộn thì…

-Xin lỗi!_Cắt ngang mạch mắng người hăng say của cô nàng giám thị, thứ thanh âm lành lạnh, trầm trầm hết sức nam tính từ đằng sau nam sinh kia vang lên, thu hút mọi ánh nhìn của vô số loại người_Chúng tôi đến muộn.

Tức, cô nàng giám thị toan hô hào lên giáo huấn, thì bóng dáng hoàn mĩ của chủ nhân câu nói tràn trề sinh lực ‘tấn công’vào đáy giác mạc của cô ta, khiến cô ta giật mình, im bặt một lúc mới lời ngon tiếng ngọt chạy tới, đon đả mời chào:

-Hội trưởng!

-Vợ tôi đến muộn…không sao chứ?_Quét mắt lên người Giai Băng một cái, Đằng Dạ khai toạt ngay thân phận của người con gái nằm gọn trong vòng tay mình, đôi mắt đen sâu ngày càng thêm sắc tối.

-À…_Nuốt khan một cái, cô nàng giám thị đưa mắt dò xét lên bộ dạng ám muội của hai người, biết rõ họ có quan hệ ‘hoàng thân quốc thích’ bèn ngậm ngùi gật đầu_…không sao đâu, chưa vào giờ thi…

-Vậy được! Hôm nay…tôi cũng sẽ ở đây cùng cô làm giám thị!_Đằng Dạ gật đầu thuận ý.

Ngay sau đó, một trận thở dài thượt của thí sinh thi tuyển bỗng vang lên…cô động đến não nề!

Giờ hoàng đạo được ‘chờ đợi’ nhất cuối cùng cũng nhích cái thân béo ục ịch trôi đến, mang theo một đống căng thẳng đổ dồn lên thần kinh con nhà người ta, không ngoại trừ kẻ đang bị dư âm của cơn sốt dày vò, Giai Nhân Kì-Hạ Giai Băng.

Đảo mắt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên tờ đề 3, 4 lượt, Giai Băng phũ phàng rút ra một kết luận chung hết sức khốn cùng: 99% trượt thẳng chân khỏi cổng đại học, 1% may mắn trúng tuyển nếu người chấm thi ghép nhầm phách.

Câu 1: Chưa làm qua thì phải?

Câu 2: Mình có làm qua nhưng giải thế nào đây ta?

Câu 3: Trúng tủ nhé! Cơ mà bắt đầu từ bước nào nhỉ?

Câu 4: Đằng Dạ tồi không có dạy cho mình!!

Câu 5: Mình biết đáp án mà…biết mà, còn cách giải lại không nhớ! Tức chết!

Câu 6, 7, 8, 9…: Chắc rất khó, tạm bỏ qua làm câu dễ.

Câu 10: Giết chết mình đi!

Tóm lại, tờ đề này hoàn toàn không phù hợp cho những người ‘trong sáng’, đầu óc đơn giản như Giai Băng, nên cô chẳng mảy may có ấn tượng, mà không có ấn tượng thì sao biết mà giải, mà không biết thì…trượt là cái chắc.

Thở một cái dài thượt thương tiếc cho tương lai tăm tối, Giai Băng tự nhủ bản thân phải tập trung suy nghĩ, quay về câu 1 giải bài, khó cũng không được nản bước.

Nhưng, cơn đau đầu đang bủa vây thực sự khiến Giai Băng mệt mỏi, cô chỉ muốn ngay lập tức tựa đầu vào bàn, nhắm mắt lại đánh một giấc no say cho đến chết mới thôi. Giờ vác xác đến tận nơi này rồi, lùi bước chẳng phải trưng cái hèn hạ, nhục nhã và ngu ngốc cho Đằng Dạ xem sao?

Nghĩ vậy, Giai Băng quyết tâm nghiền ngẫm làm bài, thi thoảng lại cắn cắn đầu bút.

-Giai Băng!_Một luồng âm thanh lạnh toát, mạnh mẽ tràn vào màng nhĩ của Giai Băng, khiến cô giật mình ngẩng đầu nhìn chủ nhân của nó theo một phản xạ vô cùng đặc biệt và nhanh nhạy, trong lòng xuẩn ngốc lại dâng lên một tia hy vọng rằng…anh ta sẽ nể tình vợ chồng mà dùng ám hiệu nhắc bài giúp cô.

-…_Giai Băng ngoan ngoãn im lặng, mắt mở to thống khiết chờ đợi.

-Không được gặm đầu bút!_Không thèm đưa mắt nhìn Giai Băng, Đằng Dạ vừa ‘nghịch’ vi tính vừa nói, khóe môi cong nhẹ_Nếu muốn gặm, tôi sẽ mua xương gà cho em gặm.

Xương gà? Anh ta nghĩ cô là đồng loại của Jope sao?

Trợn tròn mắt nhìn Đằng Dạ, Giai Băng nắm chặt cây bút bi trong tay, toan phóng bút ám sát kẻ nào đó thì chợt nhận ra rằng, bản thân mình giờ như tảng thịt mỡ nằm giữa một bầy sói, vô tội nhận được vô vàn ánh nhìn ưu ái từ chúng.

Để danh hiệu Giai Nhân Kì lẫy lừng không bị vấy bẩn, Giai Băng đành trầm mặc nở nụ cười tươi rói quật ngã bao con tim người rồi cúi đầu, chẳng thèm nhe răng cắn bút thêm một lần nào nữa.

Qua thêm vài chục phút, một nữ sinh khá xinh xắn mang số báo danh 57 đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, đủng đỉnh bước chân lên bàn giáo viên-nơi Đằng Dạ đang thản nhiên ngồi chơi xơi nước. Ngoài mặt, cô ta nhỏ nhẹ mở miệng xin thêm giấy để làm bài, nhưng khi đạt được mục đích lại đứng lì mặt ở nơi đó rất lâu, đến mức kẻ đang hăng say làm bài như Giai Băng cũng nhận ra được có điều gì không ổn, tò mò ngẩng đầu lên xem.

Hai cái người trên kia từ chỗ nhìn nhau chuyển sang nói chuyện, đúng hơn là cô nàng đó đang nói còn Đằng Dạ thì căng tai nghe, tuy mắt vẫn nhìn màn hình laptop nhưng khóe môi dường như bị câu chuyện cô ta khơi mào làm cho biến hóa, cong lên một đường cong tuyệt đẹp.

Thời gian nhích dài, cô nàng kia vẫn trồng cây si ở chỗ Đằng Dạ. Mọi người xung quanh có lẽ đã tò mò đến cực điểm, tất cả đều dồn toàn bộ sự chú ý của mình lên họ, thi thoảng lại lia mắt về chỗ Giai Băng dò xét biểu hiện bình thản đến khó tin của cô.

Mà hình như, họ đang nhìn nhầm rồi thì phải. Nhân vật chính bị chồng xỏ mũi sau vài phút thất thần liền mang mặt lạnh, khóe môi như nụ hoa nở một nụ cười tươi như nắng sớm, cứ như thể, mọi chuyện trước mắt là điều cô muốn…là ý nguyện bấy lâu trong lòng cô vậy. .

Đáp trả, khóe môi của Đằng Dạ cũng cong lên ngày càng sâu, tựa như được trạm chỗ nhiều lần đến mức tinh xảo.

Từng có đầu võ đấu mồm đấu thơ đấu văn, nhưng đấu nụ cười thì có lẽ…đây là lần đầu tiên người ta được chứng kiến tận mắt. Tuy nụ cười bên nào cũng rạng rỡ nhưng thắng thua lại phân định ở sự giả tạo ân ẩn bên trong.

Vì Đằng Dạ hài lòng thực sự với biểu hiện của Giai Băng nên nụ cười của anh hoàn toàn phát sinh từ tự đáy lòng, còn nụ cười của Giai Băng, nó được rèn giũa thành một thứ dụng cụ không hơn không kém để che đậy đi bản chất thật bên trong của chính cô, vì thế, sự giả tạo luôn hiện hữu cạnh nó.

Mà, nếu đã là giả tạo, thì sẽ không bao giờ duy trì được lâu.

-Chồng à! Vợ đói!_Không cam lòng mà nhận thất bại, Giai Băng quyết định trưng phô cho mọi người thấy vai vế, vị thế thực sự của mình ở trong Đằng gia. Cô lấy cao giọng ngon ngọt, nụ cười đậm nét hơn phụ họa.

-Vậy em muốn ăn gì?_Đằng Dạ rất có đạo đức không vạch trần bộ mặt thật của Giai Băng, tận tâm đáp lại.

-Em muốn uống sữa…nhưng phải là sữa bò tươi!_”Anh phải đi một quãng đường khá dài đấy, chồng yêu!”

-Sẽ đau bụng đấy! Không nên…để anh đi mua sữa bò đóng bao không đường cho em. Dù sao…uống hóa chất cũng đỡ chết sớm hơn uống nước chưa chín đầy vi khuẩn, phải không?_Rời người khỏi chỗ, Đằng Dạ trước khi ra cửa ném lại một câu hỏi tu từ cho Giai Băng.

Được rồi…Giai Băng thừa nhận…mình là một người vợ hiền lành…đến mức không thèm đánh trả một con cún! A!!!!!!

Trong lúc đó, tại một nhà kho bỏ quên nằm im trong Hà Thành rộng lớn, có một toán người rảnh rỗi hết thở dài lại thở dài tiếp, nhẹ như không muốn ai phát hiện ra cảm xúc ấy của mình, đầu cúi thấp nhất có thể như muốn chôn đầu dưới lớp đấy xi măng cứng trững.

-Chết hết rồi à?_Dường như không chịu nổi được sự im ắng đang vây quanh, chàng trai đang ngồi thong thả trên chiếc ghế sofa sang trọng nhất của căn nhà tồi tàn, quét mắt một lượt lên đám người vô dụng, thanh âm đượm vẻ khinh giễu_Đến tên cuối cùng các người cũng giết luôn sao?

-Thiếu gia, bọn chúng lúc đó rất cảm tử, tên cuối cùng vừa nhìn thấy đồng bọn chết hết liền nả ngay súng vào đầu, bọn tôi cũng chẳng kịp trở tay nữa_Một tên bề tôi bạo gan lên tiếng chữa tội, ánh mắt hắn thần khẩn nhìn người trước mặt một lúc rồi cụp xuống, sợ phải đối mặt với tia nhìn lạnh lẽo chết người ấy.

-Chết hết? Ăn hại, các người không biết bắn thuốc mê vào người chúng sao?_Đằng Hy nhíu mày khó chịu.

-Ơ…_Cả toán người đồng loạt ngây ra, có vẻ như bây giờ họ mới nhớ đến lời dặn của chủ nhân trước đây. Người của bang hội bí ẩn đó luôn như thế, chỉ cần thấy nguy hiểm sẽ lập tức làm người cảm tử, tự giệt mình ngay tại chỗ để không phải rơi vào tay quân địch, bán rẻ chủ nhân, thế nên mới có chuyện bọn bề tôi của Đằng Hy luôn biết điều mang theo súng bắn thuốc mê. Ai ngờ…giết người hăng quá khiến bọn họ quên gạt bỏ lí trí…

-Biết ngay mà…_Bật một nụ cười nhạt phảng phất sự giận dữ, Đằng Hy gầm nhẹ.

-Thiếu gia, tại lời dặn của người quá lâu rồi, mà chúng ta suốt mấy năm nay…lần đầu tiên chạm trán với chúng nên nhất thời quên mất kế hoạch. Nếu lúc đó…ngài không bỏ chúng tôi lại đưa Nhị thiếu phu nhân đi, có lẽ, mọi chuyện bây giờ sẽ khác_Tên kia vẫn tiếp tục cứu nguy cho sự sống của chính mình. Mong việc hắn làm sẽ đưa lại hiệu quả tốt đẹp. Dù sao, thiếu phu nhân kia cũng chả ở đây để trách cứ hắn hay trả thù, hắn không cần phải sợ_Tuy cô ấy là em dâu của ngài…nhưng hai người xét ở mọi góc độ vần là người xa lạ. Hơn nữa, mấy năm trước, nếu Đằng nhị thiếu gia không tự ý bỏ về nước, làm cho bọn chúng đánh hơi được mối lời, thi triển kế hoạch bắt con tin nhưng lại bắt nhầm ngài…khiến ngài sống thực vật hơn 2 năm dài thì có lẽ, hai người giờ đã không đứng trên bờ vực thù hận. Tôi nghĩ…ngài không nên thương hại gì vợ của kẻ thù thì hơn.

-Giờ ngươi bắt đầu giáo huấn ta đấy à?_Đáp lại đống nước bọt tung tóe của bề tôi, Đằng Hy chỉ nheo nheo đôi mắt tinh anh, khuôn mặt tuyệt mĩ chẳng hề thể hiện ra chút biểu cảm gì rõ ràng.

-Không…tôi…

-Các ngươi nghe cho rõ đây…_Không để cho kẻ kia nói hết lời, Đằng Hy rời khỏi chiếc ghế âm nóng hơi thở nồng đậm của mình, đứng thẳng dậy, đôi chân thon dài sải đều, đến gần tên dám cả gan chỉnh mình, khóe môi ma mị cong lên vô cùng đáng sợ_…hiện tại, người đó là Thánh thê của Đằng Dạ, nhưng không bao lâu nữa, cô ấy sẽ trở thành Chính thê của ta. Khôn hồn thì hãy đối xử cho đúng thứ tự…nếu không…các ngươi đừng mong còn mạng để về quê, hiểu chứ?

-Sao…sao có thể?

-Đối với ta, không gì…là không thể!_Đằng Hy cương quyết nói rồi quay người bỏ đi, để lại cho đám người một sự kinh hoàng tột độ.

Từ trước tới gì…trong gia tộc thiêng liêng và hùng mạnh này, chưa bao giờ có cái chuyện nực cười như thế này diễn ra. Bởi lẽ, đời đời Đằng gia chỉ có độc nhất một người con trai, chuyện tranh giành Thánh thê và Chính thê hoàn toàn không có khả năng. Thế nên, lời tuyên bố của Đằng Hy, đối với họ là một sự kinh hoàng. Vấn đề quan trọng nhất mà họ quan tâm và lo sợ không phải là việc họ có bị đưa ra chiến trường, chém chém giết giết các huynh đệ đi theo Đằng Dạ hay không…mà là việc liệu lời nguyên kia có trở thành sự thật?

Nếu thế, nếu thực sự cả Đằng Nhị thiếu gia cũng có cảm tình với Thánh thê của mình…và cũng có ý định biến cô ấy thành Chính thê…thì nơi đây sẽ bạo loạn mất…Mong hai người đó quân tử động khẩu không động thủ!!!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~_-+|::Stupid!::|+-_ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Toán, Lý, hai môn học đại thụ cuối cùng cũng qua đi, để lại kì thi còn lại đầy áp lực cho các sinh viên (hờ). Để học sinh, sinh viên có thêm năng lượng trườn xác qua môn cuối, đại học A P&P thực sự rất biết chiều lòng người, cho phép tất cả các thi sinh ở lại canteen trường nạp năng lượng với vô số món ngon bổ dưỡng và không hề rẻ.

Hằm hằm cái mặt u ám nhìn đám người xung quanh phòng thi lười nhác lấy đồ ăn ra xử lí tại chỗ, Đằng Dạ người tủa ra vô số hàn khí lạnh lẽo, âm thầm nhắc nhở ‘quần chúng’ bằng ánh mắt như muốn tróc da xẻo thịt người. Nhưng ai cũng đói, hơi đâu để ý đến biểu hiện của anh.

Tức, Đằng Dạ toan gầm lên một tiếng cảnh báo thì cô nàng ban sáng hỏi xin giấy thi đã bẽn lẽn đi đến trước mặt anh, khuôn mặt xinh đẹp e lệ tỏ vẻ ái ngại. Đôi đồng tử nâu của cô ta khinh khỉnh lướt qua mặt Giai Băng ở đằng sau rồi cười khẩy một cái, hay tay đồng loạt dâng hộp cơm của mình về phía Đằng Dạ.

-Hội trưởng, ngài có muốn ăn cơm hộp của em không? Trong này rất có nhiệm món ngon thượng hạng mà bếp trưởng nhà hàng của ba em tự tay làm đấy.

-Tôi có nói muốn ăn đồ của cô à?_Không thèm đếm xỉa gì đến hộp cơm kia, Đằng Dạ đã bực lại thêm bực hơn, nhíu mày sâu hơn bình thường.

-Không, nhưng chính ánh mắt thương tâm của anh đã cho em biết anh muốn gì. Anh đói nhưng cô vợ của anh thì đâu hiểu chứ, cô ta thản nhiên uống sữa mà chẳng quan tâm đến chồng. Cơ mà hội trưởng, em thì khác, em hiểu anh muốn gì…vì chúng ta có thần giao cách cảm, tâm đầu ý hợp_Lời lẽ của cô nàng kia càng ngày càng thêm phần dữ dội và quyết liệt, đôi mắt nâu không ngừng lóe sáng như cái đèn pha ô tô.

Nghe xong, Đằng Dạ cảm thấy suy sụp nặng nề, bộ mắt anh thương tâm đến thế sao?

Một chiếc vỏ bao nilong từ từ rơi xuống đất, ngay cạnh chỗ một thí sinh nào đó…như hóa thành một giọt nước làm tràn cơn phẫn nộ trong anh.

Đằng Dạ ngay lập tức đứng phắt dậy, quát lớn đến mức khiến ai nấy giật mình hoảng sợ, người cứng lại như pho tượng:

-Các ngươi mù hết rồi sao? Không đọc nội quy phòng học à? Ở đây có cho phép các ngươi bày hàng đánh chén không hả?

Nhất tề, đám người hít một hơi sâu cùng đưa mắt nhìn bảng nội quy rồi thâm trầm nhìn Giai Băng, đồng loạt bất mãn:

-Sao vợ anh thì được…bọn tôi lại không?

-Hả?_Đằng Dạ khó khăn quay đầu nhìn lại, phát hiện xung quanh Giai Băng đã ngập vỏ bánh, khuôn mặt anh phút chốc sa sầm hẳn như cái mông nồi.

Anh phải thừa nhận, Giai Băng nhà anh…chưa bao giờ biết điều coi lệnh chồng là lệnh vua cả. Thật mất mặt!

Tương truyền, kẻ không đánh lại người thì phải chạy biến, lần đầu tiên, Đằng Dạ rơi vào hoàn cảnh á khẩu và ê chề như lúc này, nhưng anh vẫn tỉnh táo phong nhã bế thốc vợ lên, ‘chạy trối sống trối chết’ lên phòng hội học sinh, đặt cô yên vị ở đó.

-Đây là…?_Vất vỏ kẹo lên mặt bàn, Giai Băng nghi hoặc đưa mắt thăm thú khắp căn phòng tráng lệ.

-Là phòng làm việc của tôi!_Vì dư âm của vụ ban nãy, Đằng Dạ rất lạnh nhạt trả lời Giai Băng, hơi thở phả mạnh như muốn phì hẳn một đống khói tức ra ngoài.

-Đem tôi vào đây làm gì?

-Vậy em muốn tiếp tục ở ngoài đó để làm tôi mất mặt tiếp hả?_Đằng Dạ khinh khỉnh hỏi xoáy lại, tay với lấy chiếc cà mèn đã nằm từ lúc nào trên bàn làm việc, mở nắp rồi chìa ra trước mặt Giai Băng_Còn ăn được nữa không, nếu được thì ăn cháo đi, sau đó uống thuốc cho tôi nhờ.

-Tất nhiên không thành vấn đề…_Giai Băng gật đầu hết sức cương quyết_Nhưng…ăn xong tôi sẽ đi ngoại tình với Tào Tháo, anh chịu không?

Đằng Dạ thêm lần nữa u ám mặt mày…

Tuy nhiên, nói đi nói lại, Giai Băng vẫn rất ngoan ngoãn ăn cháo, ngoan ngoãn uống thuốc. Vì là thuốc cảm nên cô vừa uống xong đã cảm thấy buồn ngủ vô cùng, miệng ra sức ngáp vô thời hạn.

Dẫu đang mải chú tâm vào màn hình ipad chơi điện tử, Đằng Dạ vẫn rất thức thời không bỏ sót cơ hội lên tiếng quan tâm, khóe môi cong lên lãng tử mang một chút gian mãnh.

-Sao thế? Buồn ngủ rồi à?

Giai Băng không đề phòng đưa đôi mắt ầng ậc nước nhìn Đằng Dạ, bộ dạng hết sức nghe lời mà gật đầu.

-Tôi không phiền làm gối cho em đâu!_Đằng Dạ mặt lạnh như đôla nếu chủ ý, đoạn làm bộ làm tịch không thèm đường hoàng nhìn thẳng vào mặt ai kia mà lén lút liếc liếc.

-Không phải đầu kia có giường sao?_Thoáng chút kinh ngạc, Giai Băng ngơ ngác chỉ tay về phía chiếc giường con con trong gốc phòng, có chút không hiểu tại sao mình không được đặt long thể lên đó.

-Cái đó…_Thuận theo vợ đưa mắt nhìn, Đằng Dạ khó chịu thoáng nhăn mặt một chốc rồi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, mặt dày mày dạn mà đáp_…đừng có nhìn vẻ bề ngoài, giường đó là giường cổ, trưng cho đẹp thôi chứ chẳng nằm được, mối mọt ăn sạch rồi.

-Thế á? Vậy để tôi lại khảm nghiệm xem!_Giai Băng đứng phắt dậy, thích thú toan chạy đi nhưng bị Đằng Dạ túm cổ tay kéo lại.

-Giờ muốn ngủ hay muốn quay lại phòng thi hả? Tôi không phải là ** em của em đâu!_Thấy mặt Giai Băng thoáng do dự, Đằng Dạ tiếp tục khủng bố tinh thần_Em buồn ngủ mà không ngủ, chút làm bài không được thì đừng có trách tôi!

-Vậy ngủ!_Phụng má, Giai Băng xuôi xị nằm xuống ghế sofa, đầu tựa lên đùi Đằng Dạ.

Một lúc sau, chưa đầy 5 phút, cô lại trở chứng mở mắt nhìn khuôn mắt tĩnh lặng của Đằng Dạ, toan mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi, đôi đồng tử đen nhàn nhạt có chút mê muội.

Trước giờ, Giai Băng chưa bao giờ có cơ hội ngắm nghĩa kĩ khuôn mặt hoàn mĩ của Đằng Dạ như lúc này. Bởi lẽ, lúc ấy lòng cô chấn động, tâm tình không tốt đến mức ưu ái dành hẳn cho một thứ gì đó. Nhưng giờ…tự dưng lại thỏa mải thưởng thức vẻ đẹp họa thủy này…cô lại có chút buồn cười mà cong môi.

Giờ cô đang làm cái quỷ gì thế này nhỉ? Ngắm người ta mà không muốn dứt, lòng tham trỗi dậy nêu chủ ý muốn nắm chặt thời gian, lôi nó lại, để khoảnh khắc trước mắt sẽ chẳng bao giờ phai tàn, để ngày tháng chia phôi sẽ không bao giờ đến.

Cô sắp rời khỏi nơi đây, rời khỏi con người hoàn mĩ này…nên xin chúa, cho cô chút quyền năng ngưng đọng lại nó, để cả đời sẽ không phải nối tiếc.

“Nếu tôi cầu xin sự tha thứ, anh sẽ tha thứ cho tôi chứ?” Câu hỏi ấy, như bản nhạc ngắn không tên dạo đi dạo lại trong đầu Giai Băng, nhiều đến mức cô chỉ muốn bật nó thành tiếng.

Nhưng…nếu không thì sao…? Nếu xin lỗi mà giải quyết được hết mọi thứ, luật pháp sinh ra để làm gì?

-Lau nước bọt đi, đồ ngốc!_Khóe môi trong tầm mắt Giai Băng khé cong lên.

-Hả?_Giai Băng chột dạ đưa tay lau miệng, lau xong mới biết chằng có nước bọt mà lau. Cô tức giận, trừng mắt nhìn Đằng Dạ_Anh dám lừa tôi?

-Tôi chỉ muốn kiểm tra xem sự mê muội trong mắt em có giả tạo hay không thôi.

Bị chính câu hỏi làm chột dạ, Giai Băng bối rối, một lúc lâu mới nói cứng:

-Thì đã sao, chỉ cần là trai đẹp, tôi đều mê muội tất!_Ngưng một lúc, Giai Băng vô sỉ cười ‘dê’, mắt không ngừng chớp chớp hòng trêu tức Đằng Dạ_Này…tôi muốn biểu thị sự mê muội của mình đối với anh bằng một nụ hôn, tôi thơm má anh nhé?

-Hả?_Như dự đoán của Giai Băng, Đằng Dạ lập tức ngây người, toàn thân như bị đống băng hoàn toàn.

-Haizz, anh có cần phải phản ứng kinh dị thế không, tôi chỉ muốn ‘chụt’ một cái lên má anh thôi mà!_Giai Băng tiếp tục cười ‘dê’ khiêu khích. “Giai Nhân Kỳ ta đây đặc biệt ân sủng ngươi, ngươi nên biết điều đi, haha”_Mặt chồng đần quá, haha!

-Được thôi_Ngay lập tức lấy lại phong độ, Đằng Dạ gật nhẹ đầ, chỉ tay vào má mình mà nói_Hôn đi! Trước khi tôi đổi ý!

-Oki!_Tất nhiên,Giai Băng không hề nói đùa. Mặt cô giễu người thế thôi, nhưng thâm tâm lại rất muốn. Vì thế, khi được người kia cho phép, cô không ngần ngại lấy thỏi son đỏ trong túi ra, bôi bôi lên môi thật đậm rồi vươn người dậy, chu cái môi nhọn hoắt từ từ tiến về phía gò má trai đẹp, chuẩn bị đặt lại giấu son đặc trưng.

Nhưng, có lẽ…vì cô vừa chu môi thâm nhập ‘địa bàn’ nhà người ta vừa nhắm tít mắt lại…nên địa điểm đống giấu có chút sai sót, không phải má mà là môi.

Lạy chúa!

Giai Băng mở mắt, cười gượng một cái, toan quay đi thì Đằng Dạ đã lên tiếng trước:

-Không sao, có thể hôn lại!_Thanh âm của anh sảng khoái vang lên, để người kia không thấy ngượng mà từ chối đặc ân, anh còn mạnh bạo khiêu khích_Hôn thế mà cũng hôn nhầm, không có trình độ, có muốn tôi hôn thử trước cho em xem hay không?

-Không cân!_Giai Băng đỏ mặt như cà chua chín, nhất quyết lắc đầu rồi chu môi hôn lại.

Cô tiếp tục hôn phải môi người ta

Lại hôn nhầm.

Xui xẻo hôn nhầm tiếp….



…bó tay!

Độ dày của lớp da trên mắt sau nhiều lần hôn nhầm mỏng dần, Giai Băng chính vậy không còn chút khí lực nào để hôn tiếp, cô nhắm tít mắt, nói buồn ngủ rồi quay mặt đi chữa ngượng, toàn thân như có lửa thiêu đốt.

Giờ, cô nhận ra…bản thân mình quá hư hỏng! Hix!

-Đồ ngốc!_Kẻ bị hôn nhầm không hề tức giận chút nào, hài lòng thốt lên một tiếng.

Rồi, anh cúi thấp đầu, toan ‘làm mẫu’ cho cô hay thì có người gõ cửa, nhiều lần và rất kiên nhẫn, khiến anh dù muốn lơ cũng chả được.

Bất mãn, Đằng Dạ nói thông báo với Giai Băng một tiếng rồi mở cười, đi ra ngoài với người kia, để lại vợ cô quạnh trong căn phòng lớn.

Giai Băng chán nản phụng má, cô toan nằm xuống ngủ thì điện thoại Đằng Dạ đặt trên bàn vang lên thất thanh, mành hình không ngừng nhấp nháy.

Thấy thế, Giai Băng đắn đo một hồi rồi bắt máy, chưa kịp nói gì thì người bên kia đã lên tiếng. Một thanh âm trong trẻo ngọt ngào đánh gãy sự mơ màng trong cô.

-Đằng Dạ yêu, biết ai đây không hả? Minh Du đây! Em về nước rồi nè! Anh đưa xe ra sân bay đón em nhé! Yêu anh!


/122

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status