-Sao rồi?_Rảnh rổi đứng 'ngắm' ông bác sĩ xoa xoa nắn nắn, Đằng Dạ nhíu mày, trong đem tối tĩnh lặng, lần thứ 10 hỏi.
Ông bác sĩ bị câu hỏi lạnh lùng của Đằng Dạ làm cho hoảng hốt, hơi mạnh tay nắn xương Giai Băng một phát, khiến cô nàng dù cắn răng nhẫn nhịn vẫn phát lên một tiếng kêu đầy oán hận.
-Không...không sao...chỉ...chỉ sái thôi, bôi rượu thuốc là được!_Ông bác sĩ giật mình buông tay, đưa khăn lau mồ hôi rỉ trên trán, ấp úng trả lời.
-Vậy bán tôi rượu thuốc!
-Vâng...tôi...tôi đi lấy!
-4 chai cho chắc ăn!_Đằng Dạ tiến lại gần Giai Băng đỡ cô dậy, thuận miệng nói. Lập tức, không chỉ chân ông bác sĩ nhũn mềm, Giai Băng cũng suýt ngất vì tiếc tiền. Nhưng, hiện tại cổ cô đang đau, không thể xúc động. Thế nên, cô đành đưa đôi mắt gắt gao cảnh cáo Đằng Dạ, ngầm ý phát tính hiệu cho anh.
Đằng Dạ lại cơ hồ không hiểu được ý nghĩa đó, chỉ chăm chăm trả tiền 4 chai rượu thuốc thô cạch trên tay ông bác sĩ.
10 giờ 58 phút 3 giây, Đằng Dạ và Giai Băng lững thững trở lại xe trong bộ dạng kì cục nhất: Người Giai Băng hơi ngửa cong ra phía sau, tay trái chống sau lưng, cái cổ thẳng ngắt không gập không cúi, dáng bộ cực giống bà bầu. Còn Đằng Dạ, anh rất có ý tứ đi theo sau, hai tay cầm 4 chai rượu thuốc, phong thái cao ngạo không cánh mà bay, để lại một sự phục tùng hiếm hoi hơn cả động vật trong sách đỏ.
-Lên xe đi rồi anh bôi thuốc!_Vâng! Là 'anh', không phải là 'tôi', ngọt ngào đến ruồi cũng sùi bọt mép.
-Anh dám chắc là bôi thuốc chứ không phải là biến cổ tôi từ sái thành gãy chứ?_Hai chân Giai Băng chậm rãi đưa tấm thân nặng trịch quay lại, nghiêm khắc nhìn Đằng Dạ, cái cổ thẳng tắp vẫn cứng trững.
-Anh hứa sẽ nhẹ tay, được chưa?_Đằng Dạ thỏa hiệp nói, thuận thế lấy chân chật vật mở cửa xe ô tô.
Nhưng, mở hoài, Đằng Dạ cũng không mở được, lúc anh bình tĩnh quan sát thì mới rõ, chìa khóa xe đã để ở bên trong, còn của xe thì đã bị chế độ đống kín làm cho dính chặt, không có chìa khóa thì không thế mở.
-Biết ngay mà, anh chả có gì tốt đẹp cả!_Giai Băng bĩu môi khinh thường, vì xúc động nên cổ cô có chút đau.
Ông bác sĩ bị câu hỏi lạnh lùng của Đằng Dạ làm cho hoảng hốt, hơi mạnh tay nắn xương Giai Băng một phát, khiến cô nàng dù cắn răng nhẫn nhịn vẫn phát lên một tiếng kêu đầy oán hận.
-Không...không sao...chỉ...chỉ sái thôi, bôi rượu thuốc là được!_Ông bác sĩ giật mình buông tay, đưa khăn lau mồ hôi rỉ trên trán, ấp úng trả lời.
-Vậy bán tôi rượu thuốc!
-Vâng...tôi...tôi đi lấy!
-4 chai cho chắc ăn!_Đằng Dạ tiến lại gần Giai Băng đỡ cô dậy, thuận miệng nói. Lập tức, không chỉ chân ông bác sĩ nhũn mềm, Giai Băng cũng suýt ngất vì tiếc tiền. Nhưng, hiện tại cổ cô đang đau, không thể xúc động. Thế nên, cô đành đưa đôi mắt gắt gao cảnh cáo Đằng Dạ, ngầm ý phát tính hiệu cho anh.
Đằng Dạ lại cơ hồ không hiểu được ý nghĩa đó, chỉ chăm chăm trả tiền 4 chai rượu thuốc thô cạch trên tay ông bác sĩ.
10 giờ 58 phút 3 giây, Đằng Dạ và Giai Băng lững thững trở lại xe trong bộ dạng kì cục nhất: Người Giai Băng hơi ngửa cong ra phía sau, tay trái chống sau lưng, cái cổ thẳng ngắt không gập không cúi, dáng bộ cực giống bà bầu. Còn Đằng Dạ, anh rất có ý tứ đi theo sau, hai tay cầm 4 chai rượu thuốc, phong thái cao ngạo không cánh mà bay, để lại một sự phục tùng hiếm hoi hơn cả động vật trong sách đỏ.
-Lên xe đi rồi anh bôi thuốc!_Vâng! Là 'anh', không phải là 'tôi', ngọt ngào đến ruồi cũng sùi bọt mép.
-Anh dám chắc là bôi thuốc chứ không phải là biến cổ tôi từ sái thành gãy chứ?_Hai chân Giai Băng chậm rãi đưa tấm thân nặng trịch quay lại, nghiêm khắc nhìn Đằng Dạ, cái cổ thẳng tắp vẫn cứng trững.
-Anh hứa sẽ nhẹ tay, được chưa?_Đằng Dạ thỏa hiệp nói, thuận thế lấy chân chật vật mở cửa xe ô tô.
Nhưng, mở hoài, Đằng Dạ cũng không mở được, lúc anh bình tĩnh quan sát thì mới rõ, chìa khóa xe đã để ở bên trong, còn của xe thì đã bị chế độ đống kín làm cho dính chặt, không có chìa khóa thì không thế mở.
-Biết ngay mà, anh chả có gì tốt đẹp cả!_Giai Băng bĩu môi khinh thường, vì xúc động nên cổ cô có chút đau.
/122
|