Đây cũng là một khối liêu tử biểu hiện rất tốt, chừng 30, 40 kg. Lớp vỏ nâu đỏ, chất vỏ cũng coi như nhẵn nhụi. Trứng muối, mãng đái đều đầy đủ, hơn nữa ở ven trứng muối còn có một chút rêu màu xanh lục đậm.
Lão sư phụ và Bạch Tử Thạch cũng xem như là hợp tác vui vẻ. Vẫn như cũ do Bạch Tử Thạch mở đầu, nếu người chủ trì đã nói mình có phong cách phóng khoáng, cậu muốn dứt khoát phóng khoáng đến cùng. Tỉ mỉ dò xét một chút, cầm lấy phấn lưu loát vẽ hai đường lên trên mao liêu, chỉ vào một đường trong đó: “Trước bắt đầu cắt từ chỗ này.”
Lão sư phụ lúc này đối với năng lực của Bạch Tử Thạch coi như có một chút hiểu biết, biết người này cũng không phải vẽ vớ vẩn, nên không do dự, liền chuyển mao liêu đến dưới máy cắt thạch. Ngay lúc lão sư phụ chuẩn bị bật nguồn điện của máy cắt thạch, tiếng của người chủ trì đột nhiên vang lên: “Ra lục! Ra lục! Sau khi Bạch Tử Thạch đồng học cắt ra Tử La Lan, Sylvester đồng học lại một lần nữa sát trướng!”
Bạch Tử Thạch ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn, trên đó thấy rõ được khối mà Sylvester sát chỗ cửa sổ lộ ra một mảnh lục ý thanh nhã, màu sắc tiên diễm, tựa như lá xanh mới lớn đầu hạ, sức sống mạnh mẽ, nhìn màu sắc, chính là màu dương lục tiêu biểu.
Vẻ mặt Sylvester lộ ra nụ cười vui sướng, ngay cả chính hắn cũng không ngờ rằng, hôm nay có thể một phát đổ trướng hai khối mao liêu phẩm chất thượng giai, hơn nữa nhìn thế nước, tối thiểu cũng phải là phỉ thúy Nhu Chủng, hơn nữa màu sắc tuy không tính là đậm, nhưng cũng là thứ hiếm có. Nguy cơ khối Tử Phỉ Thúy vừa rồi đem đến tựa hồ đã cách xa hắn. Hắn có thể nghe thấy mọi người trên khán đài đang hò reo vì hắn, thanh âm này làm cho hắn phấn chấn lên.
Hít sâu một hơi, Sylvester đánh giá hướng đi của trứng muối trên mao liêu, tiếp đó bắt đầu sát thạch, tay của hắn rất ổn định, trên mặt cũng mang đầy lòng tin. Bạch Tử Thạch không nhìn nữa, vẻ mặt rất bình tĩnh, quay đầu nói với lão sư phụ: “Chúng ta tiếp tục đi.”
Tư thái không quan tâm hơn thua không chỉ khiến cho lão sư phụ nhìn với cặp mắt khác xưa, ngay cả Sigma cũng càng nhìn càng hài lòng, kể từ lúc chân chính cân nhắc muốn đem Bạch Tử Thạch thu làm đồ đệ, ông không chỉ nhìn thiên phú của Bạch Tử Thạch về phương diện đổ thạch, mà tâm tính cùng với tính cách, đều là trọng điểm cần quan sát.
Kéo xuống tay cầm máy cắt thạch, theo tiếng lưỡi cắt kim loại ma sát với khối đá, mao liêu bị cắt thành ba phần, nhìn cũng không nhìn, Bạch Tử Thạch đẩy hai phần mao liêu nhỏ sang một bên. Chỉ lưu lại một khối có thể tích lớn ở chính giữa, trên tinh thể màu xám trắng vẫn không nhìn thấy bất cứ lục gì. Kết quả này Bạch Tử Thạch một chút cũng không bất ngờ, cậu chỉ có thể cảm giác mơ hồ thấy chỗ của phí thúy trong mao liêu, vì đề phòng mình đem phỉ thúy cắt hỏng, nên từ lúc bắt đầu đã vẽ rất thận trọng, với lại như vậy, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian sát thạch.
“Từ chỗ này sát một chút.” Bạch Tử Thạch nhìn một lúc, chỉ vào một chỗ nói. Lão sư phụ gật đầu, cầm lấy đá mài, hướng về chỗ đó nhanh chóng mài xuống. Nhưng chỉ mới mài vào bên trong 3, 4 cm, chỗ vỏ đá đó đã bị lão sư phụ phủi đi. Chỗ cửa sổ được mài ra có một mảnh màu trắng khác hẳn lớp vỏ xung quanh, Bạch Tử Thạch ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét. Phỉ thúy bạch sắc cũng là một loại vô cùng phổ biến, thậm chí còn thường gặp hơn cả lục sắc, và cấp bậc của phỉ thúy bạch sắc được phân chia càng đơn giản, dựa theo tính chất của phỉ thúy là được.
Khối phỉ thúy này thoạt nhìn nhẹ nhàng sáng loáng, màu sắc no đủ mà lưu chuyển, còn lộ ra chút ánh băng trong suốt. Tối thiểu nhìn từ thế nước đã không tệ.
“Trướng, lại trướng!” Từ trên màn hình lớn khán giả đã nhìn thấy rõ, trong tiếng hô này không chỉ có hưng phấn, mà còn có cả ngạc nhiên. Hai người từ đầu đến giờ giải năm khối mao liêu, trừ khối Bạch Tử Thạch lấy ra đầu tiên hoàn toàn giải sụp, thì bốn khối tiếp sau cư nhiên toàn bộ đều trướng, hơn nữa có thể coi là đại trướng. Xác suất này rất ít có được.
Ồn ào náo động xung quanh không hề ảnh hưởng đến người trong sân, xác suất này không thấp, nhưng những mao liêu nãy cũng có thể coi là do lão sư trong học viện chọn lựa kỹ càng. Khả năng bên trong ra lục so với mao liêu trong cửa hàng cao hơn nhiều.
“Tiếp tục mài đi.” Bạch Tử Thạch ngẩng đầu cười một cái với lão sư phụ, “Tính chất cũng không tệ lắm, Nhu Chủng là có.” Chẳng qua là. . . cũng không hẳn chỉ là Nhu Chủng.
Lão sư phụ là một người lanh lẹ, lập tức cầm lấy đá mài rồi hì hục làm việc, mao liêu bị cắt hai lần nên độ dày lớp vỏ đá ở phía ngoài đã giảm đi rất nhiều, mài cũng nhanh hơn nhiều, theo động tác của lão sư phụ, càng ngày càng nhiều thịt phỉ thúy lộ ra, bây giờ đã có thể thấy rõ trên mặt phỉ thúy bạch sắc có những chấm màu xanh tiên diễm, bạch lục rõ ràng, thập phần xinh đẹp bắt mắt, có một chút điểm lục, chính là phỉ thúy Bạch Để Thanh phẩm chất thượng giai.
Lúc Bạch Tử Thạch đang nhìn động tác của lão sư phụ bỗng nhiên khẽ ‘Di’ một tiếng, nguyên lai mao liêu dần dần được sát ra phỉ thúy cư nhiên là phỉ thúy biến chủng, phần trung tâm của cả khối mao liêu, ở chính giữa có một lớp vỏ đem phỉ thúy chia thành hai phần, phần bên trái tương đối lớn chính là Bạch Để Thanh phẩm chất đạt tới Nhu Chủng, mà phần cạnh phần bên trái lộ ra phỉ thúy nhìn qua là bạch sắc, dùng cường quang khí chiếu vào lại trong suốt như băng, lộ ra vẻ sáng bóng như thủy tinh. Đây là biểu hiện điển hình của phỉ thúy Băng Chủng, khối phỉ thúy này chẳng lẽ là Băng Chủng vô sắc?
Có phải hay không, trước sát ra rồi nói sau. Bạch Tử Thạch ý bảo lão sư phụ tiếp tục sát. Phỉ thúy bên này cũng không lớn, cỡ bằng một nắm tay của Bạch Tử Thạch, sau khi sát ra toàn bộ, trên khối phỉ thúy vô sắc được điểm xuyết lên không ít sắc lục nhẹ nhàng rải rác mà đều đặn. Có cái là hình chấm, có cái lại là dạng tơ mảnh, như đang tô điểm lên mặt nước trong suốt của phỉ thúy vô sắc, lộ ra vẻ phiêu dật.
Băng Chủng phiêu lục. Đây là một khối Phỉ Thúy Băng Chủng phiêu lục điển hình. Hơn nữa lục sắc mặc dù thanh đạm, nhưng hiện lên rực rỡ và tràn đầy sinh khí, nếu đặt ở trên địa cầu, một khối Băng Chủng phiêu lục như thế này tuyệt đối là thứ tốt khiến người người mạnh mẽ tranh giành, nhưng ở nơi này, theo thứ tự cấp bậc vẫn không bằng một khối Thủy Chủng mãn lục.
Trách không được lúc thăm dò mình lại cảm thấy đây là một khối Thủy Nhu Chủng. Loại tình huống biến chủng này thật sự là rất hay thường gặp, đương nhiên tình trạng trong một khối mao liêu có hai khối phỉ thúy phẩm chất bất đồng cũng thường xuất hiện. . . Nó vượt ra ngoài thăm dò của mình, nhưng thật là một chuyện thú vị. Bạch Tử Thạch mỉm cười, càng như vậy, cậu càng thấy đổ thạch thần kỳ, huyền cơ bên trong quả thực là rất nhiều, dù cậu có năng lực kỳ lạ này cũng vẫn cảm thấy mình rất nhỏ bé. Tri thức, kinh nghiệm, cùng với thực tiễn nhiều hơn, đây là những điều cậu cần.
Tại lúc Bạch Tử Thạch lâm vào suy tư, bỗng nhiên tiếng ầm lớn làm cậu bừng tỉnh, cậu nghe thấy vô số người thở dài, đầy tiếc hận, thất vọng, không dám tin. Là Sylvester bên kia xảy ra vấn đề? Người chủ trì trả lời nghi vấn của cậu ——
“Trời ạ, ta nhìn thấy gì đây?! Cư nhiên là vết nứt! Một khối mao liêu biểu hiện tốt như vậy thế mà lại xuất hiện vết nứt!”
Bạch Tử Thạch ngẩng đầu, trên màn hình lớn chính là khuôn mặt tuấn tú của Sylvester, nét vui vẻ vốn có trên mặt hắn tiêu thất vô tung, trong cặp mắt trừng lớn tràn đầy kinh ngạc và không thể tin, kế tiếp ống kính lại quay sang khối mao liêu vỏ hoàng sa kia. Trên khối mao liêu đã bị sát mở ra một cửa sổ 10×10 cm, từ cửa sổ đó có thể thấy rất rõ phỉ thúy hoàng dương lục, tính chất sơ bộ có lẽ là Thủy Chủng, màu sắc cũng rất tốt, lớp vỏ cũng không dày, có thể đoán ra kích cỡ phỉ thúy bên trong cũng không quá nhỏ.
Theo lý thuyết đây hẳn là một lần đại trướng nữa. Song khiến người ta đáng tiếc chính là, trên Thủy Chủng hoàng dương lục cạnh mép cửa sổ sát ra mơ hồ lộ ra một vết nứt, lúc này Sylvester đang cầm cường quang khí cẩn thận chiếu vào, dưới ánh sáng mạnh, thấy được vết nứt nhỏ vô cùng rõ ràng, hơn nữa nhìn hình dáng tựa hồ có khuynh hướng đi vào trong.
Sylvester đặt cường quang khí xuống, sắc mặt ngưng trọng, ổn định lại tay mình cầm đá mài lên, bất kể như thế nào, giải thạch vẫn phải tiếp tục, huống chi bây giờ còn chưa đem phỉ thúy giải ra toàn bộ, vết nứt kia nói không chừng đến phía dưới sẽ biến mất thì sao? Đá mài lại bắt đầu chuyển động, tính toán của hắn mọi người đều biết, không ít người cũng nghĩ giống hắn, ai cũng không muốn chấp nhận chuyện một khối mao liêu biểu hiện cực tốt lại vỡ nứt như thế.
Khi tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình lớn bên kia, Bạch Tử Thạch lại thu hồi tầm mắt, kết quả cậu đã biết, vết nứt kia tuyệt đối sẽ không biến mất như mọi người kỳ vọng, ngược lại sẽ ăn vào càng sâu, tuy rằng không rõ có phủ đầy cả khối phỉ thúy hay không, nhưng năng lượng bên trong đã trôi mất không ít.
“Lão sư phụ, ngài có muốn nghỉ một chút hay không?” Đây đã là khối mao liêu thứ ba lão sư phụ giải liên tục, lượng công việc này thật không nhẹ.
Quan tâm của Bạch Tử Thạch hiển nhiên làm cho tâm tình của lão sư phụ không tệ, ông lắc đầu, hơi có chút không đồng ý: “Làm tý việc này đã là gì?”
Bạch Tử Thạch bây giờ mới chợt nhớ ra trên tinh cầu này không chỉ thú nhân có sức mạnh lớn giống như cái tên siêu nhân mặc quần lót ra ngoài, mà khí lực của á thú nhân cũng rất lợi hại. Quả nhiên hoàn cảnh nuôi dưỡng nên con người, ngay cả mình tới nơi này cũng cảm thấy khí lực lớn thêm không ít, tối thiểu lúc trước mình mang không nổi mao liêu 40, 50kg, bây giờ lại mang được.
Nếu lão nhân gia không mệt, Bạch Tử Thạch chỉ vào khối mao liêu cậu chọn đầu tiên: “Tốt lắm, nếu đã vậy, chúng ta nắm chặt chút thời gian, đem hai khối còn lại giải ra đi.”
“Được!” Lão sư phụ rất sảng khoái, chờ Bạch Tử Thạch nghiên cứu xong, dùng phấn trắng vẽ đường cắt lên trên, thì ông đi thẳng qua, hai tay ôm lên, có vẻ dễ dàng ôm lấy khối mao liêu nặng 79, 80kg đặt lên máy cắt thạch, Bạch Tử Thạch nhìn mà hâm mộ.
Khi lão sư phụ chuẩn bị cắt thạch, trên khán đài bỗng nhiên dậy lên một làn sóng âm thanh: “Sụp rồi! Sụp rồi! Thật là đáng tiếc, vết nứt kia ăn vào.”
Nói đến chính là Sylvester, hắn đã giải ra toàn bộ mao liêu vỏ hoàng sa, phỉ thúy bên trong mao liêu vốn không lớn bị vết nứt cắt ngang qua, từ đầu đến cuối, hơn nữa bên cạnh vết nứt chính còn xuất hiện vài phân nhánh nhỏ, phỉ thúy bị vết nứt này phá hỏng hết, một miếng lớn nhất hoàn chỉnh nhất chỉ cỡ một quả trứng gà. Phỉ thúy như này tối đa cũng chỉ là một khối cấp 9, loại đưa cho ấu tể đặt nền móng.
/103
|