Vu Cơ chỉ có một cánh tay.
Mặc dù vậy, chỉ với một cánh tay này, Vu Cơ cũng đủ trở thành một sát thủ đáng sợ. Hơn thế nữa là một sát thủ có thể làm chí mạng kẻ địch bất cứ lúc nào.
Cánh tay đó của cô ta giống như là một lưỡi đao, chỉ có điều lưỡi đao này không như những lưỡi đao bình thường khác, nó làm bằng bạch ngọc, sáng loáng chói mắt. Lưỡi bạch ngọc đao đó đâm xuyên chân khí hộ thể của Trương Dương. Như chẳng có chút gì cản trở. Cứ thế đâm thẳng vào tim Trương Dương...
Nhanh quá!
Động tác đó thật sự quá nhanh!
Trong lúc không kịp đề phòng, Trương Dương không có cách nào tránh được nhát đâm chí mạng này
Sắp đến rồi!
Khóe môi của Vu Cơ mỉm một nụ cười băng giá. Cô cảm nhận được cánh tay của mình đã đâm xuyên qua lớp lớp chướng ngại. Đã gần đến trái tim của Trương Dương. Cô thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm thân thể của Trương Dương
Vu cơ tin rằng, ngay lập tức da thịt của cô có thể chạm đến huyết dịch ở đó.
“Phập!”
Cuối cùng thì cánh tay sắc bén như lưỡi đao ấy đã tìm đến đúng mục tiêu của nó . Đôi mắt của Vu Cơ dán chặt vào gương mặt của Trương Dương. Cô thích nhìn thấy cặp mắt sợ hãi và cái vẻ mặt tuyệt vọng lúc sắp chết của kẻ địch.
Nhưng không có!
Vu Cơ không hề thấy có sự sợ hãi nào trên gương mặt đó. Mà thay vào đó cô chỉ nhìn thấy một đôi mắt trống rỗng đến điềm nhiên. Hơn thế nữa, cô chợt nhận ra thân thể của Trương Dương đã không còn lùi về sau nữa.
“Rắc”
Bất thình lình tiếng xương cốt gãy đôi vang lên kịch liệt. Tiếp theo đó là cơn đau thấu xương cốt từ kẽ tay truyền đến trung khu thần kinh của đại não.
“A a..”
Một tiếng kêu thê lương, thảm thiết vang động cả khu rừng yên tĩnh như cõi chết này. Gần như lập tức, thân người Vu Cơ bị đẩy mạnh ra sau, hai chân đảo điên giữ thăng bằng trên mặt đất. Cát bụi tung lên mù trời.
Tất cả diễn ra nhanh như chớp.
Từ đầu đến cuối, Trương Dương chỉ đứng yên bất động, vững như Thái Sơn. Khi Vu Cơ định bỏ chạy, hắn vẫn ung dung không đuổi theo mà chỉ dùng ý nghĩ giữ chặt lấy thân thể của Vu Cơ.
Lúc bấy giờ Vu Cơ ngã ập xuống, cú ngã đó làm nổi lên một cơn cuồng phong. Cơn cuồng phong này với sức mạnh tàn phá của nó đã cày nghiến, xé nát rừng cây, để lại một vệt dài rộng hơn mười mét. Mấy cây đại thụ chọc trời trong phút chốc đều ngã xuống nát vụn.
Im lặng!
Tất cả trở nên yên lặng.
Một sự yên lặng kỳ lạ!
Chỉ nhìn thấy cây cối vẫn nối nhau ngã đổ xuống mà không hề phát ra một chút tiếng động nào, cứ như là đã lạc vào một thế giới không có sự tồn tại của âm thanh vậy.
Thân thủ nhanh nhẹn mềm dẻo của Vu Cơ đẹp như một con báo hoa. Nhưng cặp mắt của cô lại chứa đầy nỗi khiếp sợ và tuyệt vọng. Bởi vì cái thân thủ chậm chạp của Trương Dương trước sau vẫn luôn giữ được khoảng cách cố định không đến 20 mét với Vu Cơ, cứ như là cái bóng của cô vậy.
Trương Dương không cần vội vã
Hắn cần cô làm con mồi nhử kim giáp đại hán xuất hiện.
Rất nhanh. Tốc độ nhanh chư tia chớp của hai người chẳng mấy chốc ư mã đến ngay chính giữa của hòn đảo này. Đến đây, Trương Dương đột ngột chậm lại, không giấu được vẻ kinh ngạc trên gương mặt.
Trước mắt Trương Dương là một bình địa mênh mông, không có lấy một cái cây nào, chỉ thấy trên mặt đất đầy những thân cây nằm ngổn ngang. Và cả cái bình địa này được phủ kín bởi một tấm màng màu xanh lục. Dưới tấm màng xanh ấy là một chiếc phi thuyền có cánh hình tam giác. Chiếc phi thuyền có hình dáng thon dài, bẹp, chiều dài trên dưới 150m, rộng hơn 30m, chiều cao không đến 10m.
Cả chiếc phi thuyền có một màu xám bóng của kim loại, sáng lấp lánh. Hiện ra một vẻ bóng loáng không gì sánh bằng. Cái vật thể kim loại bóng sáng như gương đó nhìn qua là biết ngay không phải sản phẩm của nền khoa học trên địa cầu. Vì trình độ khoa học kỹ thuật của địa cầu chưa thể đạt được đến mức cao như vậy được. Hơn nữa, chiếc phi thuyền này chỉ có một cái giá đỡ bằng kim loại, chứ không hề có bệ phóng.
Điều này chứng tỏ chiếc phi thuyền này đã hoàn thành và đang sử dụng. Thêm vào nữa là ở phía dưới bụng máy có rất nhiều người đang vận chuyển hàng hóa lên trên khoang phi thuyền...
“Bùm bụp!”
Trong lúc Trương Dương còn đang chưa hết sự kinh ngạc thì Vu Cơ đã lao nhanh về đến phía dưới chiếc phi thuyền. Đột nhiên cô quỳ phịch xuống đất và phun ra một ngụm máu tươi.
Vu Cơ đã bị trọng thương. Mặc dù lúc nãy cô và Trương Dương chỉ giao đấu với nhau trong tích tắc, nhưng sự cách biệt quá lớn về nội công của hai người đã làm cô bị trọng thương. Chính cái lúc cô tấn công vào đến tâm tạng của Trương Dương thì hắn đã dùng chiêu thức bá tuyệt thiên hạ “Tiên Đạo Mạn Mạn” tấn công từ cánh tay của cô và đả thương đến tận lục phủ ngũ tạng.
Lúc này, người đàn ông đứng giữa một đám người tay cầm bản vẽ như những kỹ sư công trình từ từ bước ra khỏi đám đông. Hắn ta mặc một cái áo dài màu xám. Hắn bước đến gần và nhẹ nhàng kéo Vu Cơ đứng dậy. Ngay lập tức Vu Cơ lấy lại ngay được thần sắc tươi tỉnh như ban đầu, cứ như là đã được truyền vào người một nguồn năng lượng vô hình vậy. Cô nhìn người đàn ông đó bằng một ánh mắt cuồng nhiệt, cơn đau đớn kịch liệt lúc nãy như đã tan biến mất hết.
Đại Hà!
Là Đại Hà!
Nhịp tim của Trương Dương đập mạnh, nhìn Đại Hà bằng một ánh mắt sắc nhọn. Hắn có một cảm giác rất kỳ lạ, con người này là Đại Hà, nhưng lại không giống Đại Hà.
Nếu là Đại Hà thì từ lúc nào mà hắn ta có được cái khí thế hùng bá thiên hạ này?
Nhìn cái dáng vẻ ung dung điềm tĩnh của Đại Hà, bất chợt Trương Dương nghĩ đến Vương Hào, một người trung niên với mái tóc dài. Chỉ có ông ta mới có thể có được cái bá khí làm người khác phải thần phục như vậy…
Đại Hà nói nhỏ điều gì đó với tên kỹ sư đứng bên cạnh, tên kỹ sư đó lập tức cúi người gật đầu. Sau đó Đại Hà chậm rãi tiến đến chỗ của Trương Dương.
Trương Dương lùi về sau một bước một cách không tự chủ.
Một cảm giác không thể diễn tả được. Đại Hà đã cố ý không để thoát ra chút chân khí hay nội lực nào từ người y, nhưng Trương Dương vẫn cảm nhận rõ mồn một luồng chân khí với áp lực cực lớn đang hướng về phía mình. Là một loại áp lực của tinh thần. Nó tồn tại ở khắp mọi nơi, trong từng hang hốc. Nhưng không hề để lại vết tích nào.
Đại Hà trước mắt hắn bất kể một hành động khua tay, bước chân đều chứa đầy cái khí thế cao cao tại thượng.
Đột nhiên Trương Dương có cảm giác thật mơ hồ.
Một con người dù có biến hóa lớn đến đâu, thì cái bản chất tinh thần nội tại của họ vẫn không thể biến khác đi được. Nhưng đối với Đại Hà, hắn đã hoàn toàn biến thành con người khác. Thật là một sự thay đổi không thể ngờ. Đại Hà trước đây, lúc nào cũng sát khí đằng đằng, tuyệt đối không thể có được cái vẻ bề thế của kẻ tại thượng. Cái khí thế mà có khi cả nguyên thủ của một quốc gia cũng không thể có được
“Ngươi là Trương Dương?”
Trong khi Trương Dương cứ mơ hồ với những suy nghĩ của mình, Đại Hà đã đến trước mặt hắn tự lúc nào, với vẻ mặt rất nghiêm túc
“Ngươi không phải là Đại Hà”
Đột nhiên nhịp tim Trương Dương trở nên căng thẳng, toàn thân lông dựng đứng. Và như lập tức, hắn khẳng định, người này không phải Đại Hà, bất kể giọng điệu hay là động tác. Mà quan trọng hơn cả là Đại Hà sẽ không hỏi như thế!
“Ta là Đại Hà, mà cũng không phải là Đại Hà”. Gương mặt Đại Hà thoắt mỉm một nụ cười quái dị.
“Ngươi là ai?” Trương Dương lạnh lùng hỏi lại mà thấy lạnh cả sống lưng.
“Ta là ai không quan trọng, điều quan trọng là bây giờ ngươi có hai sự lựa chọn. Thứ nhất: đi theo ta, ngươi sẽ được đi vào một thế giới rộng lớn, nhộn nhịp. Ta sẽ làm cho cuộc sống của ngươi trở nên muôn màu muôn vẻ, cho ngươi có được trọng quyền sát sinh!”
Giọng nói của Đại Hà đặc sệt sự mê hoặc ma quái. Những lời nói đó giống như một miếng mồi thơm ngon.
“Còn điều thứ hai là gì?” Trương Dương tự cắn nhẹ vào lưỡi của mình. Rõ ràng là đối phương đang thể hiện một loại võ công đặt biệt làm mê hoặc tâm trí của con người. Đương nhiên điều này hoàn toàn không thể tạo nên một sự uy hiếp nào đối với Trương Dương. Hắn tự cắn vào lưỡi để đầu óc hắn có thể giữ được sự tỉnh táo cực độ. Đối phương là một kẻ thù hiếm gặp, hơn nữa, hắn chưa biết điểm yếu của hắn là gì.
“Chết đi!”
Đại Hà đáp lại.
Không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn. Tưởng như có cơn gió lạnh từ đâu đó cuốn theo vô số băng đao bay đến.
Mặc dù vậy, chỉ với một cánh tay này, Vu Cơ cũng đủ trở thành một sát thủ đáng sợ. Hơn thế nữa là một sát thủ có thể làm chí mạng kẻ địch bất cứ lúc nào.
Cánh tay đó của cô ta giống như là một lưỡi đao, chỉ có điều lưỡi đao này không như những lưỡi đao bình thường khác, nó làm bằng bạch ngọc, sáng loáng chói mắt. Lưỡi bạch ngọc đao đó đâm xuyên chân khí hộ thể của Trương Dương. Như chẳng có chút gì cản trở. Cứ thế đâm thẳng vào tim Trương Dương...
Nhanh quá!
Động tác đó thật sự quá nhanh!
Trong lúc không kịp đề phòng, Trương Dương không có cách nào tránh được nhát đâm chí mạng này
Sắp đến rồi!
Khóe môi của Vu Cơ mỉm một nụ cười băng giá. Cô cảm nhận được cánh tay của mình đã đâm xuyên qua lớp lớp chướng ngại. Đã gần đến trái tim của Trương Dương. Cô thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm thân thể của Trương Dương
Vu cơ tin rằng, ngay lập tức da thịt của cô có thể chạm đến huyết dịch ở đó.
“Phập!”
Cuối cùng thì cánh tay sắc bén như lưỡi đao ấy đã tìm đến đúng mục tiêu của nó . Đôi mắt của Vu Cơ dán chặt vào gương mặt của Trương Dương. Cô thích nhìn thấy cặp mắt sợ hãi và cái vẻ mặt tuyệt vọng lúc sắp chết của kẻ địch.
Nhưng không có!
Vu Cơ không hề thấy có sự sợ hãi nào trên gương mặt đó. Mà thay vào đó cô chỉ nhìn thấy một đôi mắt trống rỗng đến điềm nhiên. Hơn thế nữa, cô chợt nhận ra thân thể của Trương Dương đã không còn lùi về sau nữa.
“Rắc”
Bất thình lình tiếng xương cốt gãy đôi vang lên kịch liệt. Tiếp theo đó là cơn đau thấu xương cốt từ kẽ tay truyền đến trung khu thần kinh của đại não.
“A a..”
Một tiếng kêu thê lương, thảm thiết vang động cả khu rừng yên tĩnh như cõi chết này. Gần như lập tức, thân người Vu Cơ bị đẩy mạnh ra sau, hai chân đảo điên giữ thăng bằng trên mặt đất. Cát bụi tung lên mù trời.
Tất cả diễn ra nhanh như chớp.
Từ đầu đến cuối, Trương Dương chỉ đứng yên bất động, vững như Thái Sơn. Khi Vu Cơ định bỏ chạy, hắn vẫn ung dung không đuổi theo mà chỉ dùng ý nghĩ giữ chặt lấy thân thể của Vu Cơ.
Lúc bấy giờ Vu Cơ ngã ập xuống, cú ngã đó làm nổi lên một cơn cuồng phong. Cơn cuồng phong này với sức mạnh tàn phá của nó đã cày nghiến, xé nát rừng cây, để lại một vệt dài rộng hơn mười mét. Mấy cây đại thụ chọc trời trong phút chốc đều ngã xuống nát vụn.
Im lặng!
Tất cả trở nên yên lặng.
Một sự yên lặng kỳ lạ!
Chỉ nhìn thấy cây cối vẫn nối nhau ngã đổ xuống mà không hề phát ra một chút tiếng động nào, cứ như là đã lạc vào một thế giới không có sự tồn tại của âm thanh vậy.
Thân thủ nhanh nhẹn mềm dẻo của Vu Cơ đẹp như một con báo hoa. Nhưng cặp mắt của cô lại chứa đầy nỗi khiếp sợ và tuyệt vọng. Bởi vì cái thân thủ chậm chạp của Trương Dương trước sau vẫn luôn giữ được khoảng cách cố định không đến 20 mét với Vu Cơ, cứ như là cái bóng của cô vậy.
Trương Dương không cần vội vã
Hắn cần cô làm con mồi nhử kim giáp đại hán xuất hiện.
Rất nhanh. Tốc độ nhanh chư tia chớp của hai người chẳng mấy chốc ư mã đến ngay chính giữa của hòn đảo này. Đến đây, Trương Dương đột ngột chậm lại, không giấu được vẻ kinh ngạc trên gương mặt.
Trước mắt Trương Dương là một bình địa mênh mông, không có lấy một cái cây nào, chỉ thấy trên mặt đất đầy những thân cây nằm ngổn ngang. Và cả cái bình địa này được phủ kín bởi một tấm màng màu xanh lục. Dưới tấm màng xanh ấy là một chiếc phi thuyền có cánh hình tam giác. Chiếc phi thuyền có hình dáng thon dài, bẹp, chiều dài trên dưới 150m, rộng hơn 30m, chiều cao không đến 10m.
Cả chiếc phi thuyền có một màu xám bóng của kim loại, sáng lấp lánh. Hiện ra một vẻ bóng loáng không gì sánh bằng. Cái vật thể kim loại bóng sáng như gương đó nhìn qua là biết ngay không phải sản phẩm của nền khoa học trên địa cầu. Vì trình độ khoa học kỹ thuật của địa cầu chưa thể đạt được đến mức cao như vậy được. Hơn nữa, chiếc phi thuyền này chỉ có một cái giá đỡ bằng kim loại, chứ không hề có bệ phóng.
Điều này chứng tỏ chiếc phi thuyền này đã hoàn thành và đang sử dụng. Thêm vào nữa là ở phía dưới bụng máy có rất nhiều người đang vận chuyển hàng hóa lên trên khoang phi thuyền...
“Bùm bụp!”
Trong lúc Trương Dương còn đang chưa hết sự kinh ngạc thì Vu Cơ đã lao nhanh về đến phía dưới chiếc phi thuyền. Đột nhiên cô quỳ phịch xuống đất và phun ra một ngụm máu tươi.
Vu Cơ đã bị trọng thương. Mặc dù lúc nãy cô và Trương Dương chỉ giao đấu với nhau trong tích tắc, nhưng sự cách biệt quá lớn về nội công của hai người đã làm cô bị trọng thương. Chính cái lúc cô tấn công vào đến tâm tạng của Trương Dương thì hắn đã dùng chiêu thức bá tuyệt thiên hạ “Tiên Đạo Mạn Mạn” tấn công từ cánh tay của cô và đả thương đến tận lục phủ ngũ tạng.
Lúc này, người đàn ông đứng giữa một đám người tay cầm bản vẽ như những kỹ sư công trình từ từ bước ra khỏi đám đông. Hắn ta mặc một cái áo dài màu xám. Hắn bước đến gần và nhẹ nhàng kéo Vu Cơ đứng dậy. Ngay lập tức Vu Cơ lấy lại ngay được thần sắc tươi tỉnh như ban đầu, cứ như là đã được truyền vào người một nguồn năng lượng vô hình vậy. Cô nhìn người đàn ông đó bằng một ánh mắt cuồng nhiệt, cơn đau đớn kịch liệt lúc nãy như đã tan biến mất hết.
Đại Hà!
Là Đại Hà!
Nhịp tim của Trương Dương đập mạnh, nhìn Đại Hà bằng một ánh mắt sắc nhọn. Hắn có một cảm giác rất kỳ lạ, con người này là Đại Hà, nhưng lại không giống Đại Hà.
Nếu là Đại Hà thì từ lúc nào mà hắn ta có được cái khí thế hùng bá thiên hạ này?
Nhìn cái dáng vẻ ung dung điềm tĩnh của Đại Hà, bất chợt Trương Dương nghĩ đến Vương Hào, một người trung niên với mái tóc dài. Chỉ có ông ta mới có thể có được cái bá khí làm người khác phải thần phục như vậy…
Đại Hà nói nhỏ điều gì đó với tên kỹ sư đứng bên cạnh, tên kỹ sư đó lập tức cúi người gật đầu. Sau đó Đại Hà chậm rãi tiến đến chỗ của Trương Dương.
Trương Dương lùi về sau một bước một cách không tự chủ.
Một cảm giác không thể diễn tả được. Đại Hà đã cố ý không để thoát ra chút chân khí hay nội lực nào từ người y, nhưng Trương Dương vẫn cảm nhận rõ mồn một luồng chân khí với áp lực cực lớn đang hướng về phía mình. Là một loại áp lực của tinh thần. Nó tồn tại ở khắp mọi nơi, trong từng hang hốc. Nhưng không hề để lại vết tích nào.
Đại Hà trước mắt hắn bất kể một hành động khua tay, bước chân đều chứa đầy cái khí thế cao cao tại thượng.
Đột nhiên Trương Dương có cảm giác thật mơ hồ.
Một con người dù có biến hóa lớn đến đâu, thì cái bản chất tinh thần nội tại của họ vẫn không thể biến khác đi được. Nhưng đối với Đại Hà, hắn đã hoàn toàn biến thành con người khác. Thật là một sự thay đổi không thể ngờ. Đại Hà trước đây, lúc nào cũng sát khí đằng đằng, tuyệt đối không thể có được cái vẻ bề thế của kẻ tại thượng. Cái khí thế mà có khi cả nguyên thủ của một quốc gia cũng không thể có được
“Ngươi là Trương Dương?”
Trong khi Trương Dương cứ mơ hồ với những suy nghĩ của mình, Đại Hà đã đến trước mặt hắn tự lúc nào, với vẻ mặt rất nghiêm túc
“Ngươi không phải là Đại Hà”
Đột nhiên nhịp tim Trương Dương trở nên căng thẳng, toàn thân lông dựng đứng. Và như lập tức, hắn khẳng định, người này không phải Đại Hà, bất kể giọng điệu hay là động tác. Mà quan trọng hơn cả là Đại Hà sẽ không hỏi như thế!
“Ta là Đại Hà, mà cũng không phải là Đại Hà”. Gương mặt Đại Hà thoắt mỉm một nụ cười quái dị.
“Ngươi là ai?” Trương Dương lạnh lùng hỏi lại mà thấy lạnh cả sống lưng.
“Ta là ai không quan trọng, điều quan trọng là bây giờ ngươi có hai sự lựa chọn. Thứ nhất: đi theo ta, ngươi sẽ được đi vào một thế giới rộng lớn, nhộn nhịp. Ta sẽ làm cho cuộc sống của ngươi trở nên muôn màu muôn vẻ, cho ngươi có được trọng quyền sát sinh!”
Giọng nói của Đại Hà đặc sệt sự mê hoặc ma quái. Những lời nói đó giống như một miếng mồi thơm ngon.
“Còn điều thứ hai là gì?” Trương Dương tự cắn nhẹ vào lưỡi của mình. Rõ ràng là đối phương đang thể hiện một loại võ công đặt biệt làm mê hoặc tâm trí của con người. Đương nhiên điều này hoàn toàn không thể tạo nên một sự uy hiếp nào đối với Trương Dương. Hắn tự cắn vào lưỡi để đầu óc hắn có thể giữ được sự tỉnh táo cực độ. Đối phương là một kẻ thù hiếm gặp, hơn nữa, hắn chưa biết điểm yếu của hắn là gì.
“Chết đi!”
Đại Hà đáp lại.
Không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn. Tưởng như có cơn gió lạnh từ đâu đó cuốn theo vô số băng đao bay đến.
/484
|