Oanh Oanh cả kinh biết rõ đây không phải chuyện đùa, thực lực đối phương cao hơn mình rất nhiều. Cô lập tức đạp hai chân ra sức lướt về sau, chợt nghe một tiếng cười khẽ vang lên sau lưng, đồng thời còn nghe giọng Tinh ca nhắc nhở:
“Cẩn thận sau lưng!”
Oanh Oanh lại càng kinh sợ hơn, đợi đến khi cô kịp phản ứng thì Tiết Thiên Y đã ở phía sau cô. Cô căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì, cứ thế va vào ngực đối phương.
Oanh Oanh cắn chặt răng đem toàn bộ nội lực tập trung ra sau lưng, chuẩn bị dùng chiêu Thiếp Sơn Kháo trong Bát Cực Chưởng đánh bay Tiết Thiên Y.
Nội lực của cô âm nhu mà hùng hậu, sau khi được tập trung lại sau lưng thì dù phía sau là một bức tường dày thì cô chỉ cần dựa nhẹ vào cũng đủ làm cho nó nát bấy. Nhưng nghĩ lại thì Tiết Thiên Y cũng không phải kẻ thù sinh tử của cô nên cô cũng không muốn ra tay giết người, vì vậy lúc gần va vào nhau cô đã lưu lại vài phần kình lực.
Vốn cô có lòng nhân từ nên đã thu liễm một phần nội lực, mà Tiết Thiên Y đứng sau lưng cô cũng cảm nhận được. Hắn nghĩ thầm cô gái này quả nhiên không phải là người xấu, chẳng qua là cô làm như thế không khỏi có chút khinh thường hắn.
Tiết Thiên Y khẽ cười một tiếng, hắn đợi đến lúc lưng của Oanh Oanh sắp va vào lồng ngực mình thì vươn tay trái đánh ra. Lúc này một cổ chí âm chí nhu Huyền Âm chân khí xuyên qua lòng bàn tay hắn đánh lên chỗ tụ tập nội lực cường đại trên lưng Oanh Oanh.
Một tiếng ‘Bành’ trầm đục vang lên!
Tuy Huyền Âm chân khí của Tiết Thiên Y còn lâu mới có thể so sánh với Huyền Dương chân khí nhưng cũng đủ để hóa giải phần lớn lực lượng sau lưng Oanh Oanh. Sau khi tay trái hắn đánh ra một chưởng liền tạo thế kéo một cái, Oanh Oanh vốn bị chưởng lực của hắn đánh làm thân hình dừng lại trên không trung lúc này nội lực tiêu thoát, cả người mềm nhũn nhào vào ngực hắn. Có điều uy lực của một chiêu Thiếp Sơn Kháo giờ phút này đã không còn chút nào, chính cô tuy không có việc gì nhưng cũng không khiến Tiết Thiên Y chịu bất cứ thương tổn gì.
Một chiêu Thiếp Sơn Kháo của Oanh Oanh khí thế mạnh mẽ, nhưng lúc va vào Tiết Thiên Y lại không còn chút lực nào. Nếu lúc này có người lạ nào đứng gần nhìn thấy thì có khi còn cho là cô và Tiết Thiên Y là một đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt, người con gái như một con chim non nép vào người con trai, đầu tựa vào lồng ngực của người con trai mà hưởng thụ cảm giác ấm áp, loại chuyện này là chuyện bình thường giữa những cặp tình nhân.
Trong bóng tối, A Triết và Tinh ca mượn ánh trăng rọi từ cửa sổ vào mà thấy rõ tình huống này, không khỏi cùng khẽ giật mình. A Triết lúc này đang canh giữ cửa kho ngạc nhiên nói:
“Oanh Oanh, làm sao thế? Ngươi biết người này sao?”
“Không biết!” Oanh Oanh vừa thẹn vừa quẫn, đỏ mặt từ trong ngực Tiết Thiên Y nhảy ra. Cô lùi ra kéo xa khoảng cách với Tiết Thiên Y khoảng một trượng, bày ra một tư thế phòng ngự rồi hổn hển nói:
“A Triết, Tinh ca, đối thủ quá mạnh ta không đánh lại hắn!”
“Cái gì?”
“Hả?”
Nghe câu nói của Oanh Oanh mà A Triết cùng Tinh ca đồng thời rùng mình.
Oanh Oanh là một trong những người đứng đầu trong tổ chức của bọn họ, tuy tuổi cô còn trẻ nhưng thực lực rất mạnh, trong tổ chức tuyệt đối có thể xếp trong top ba. Cô trước kia đã tham gia rất nhiều đợt hành động nhưng chưa bao giờ gặp qua khó khăn như hôm nay.
Phó viện trưởng của nhà bảo tàng này thoạt nhìn cùi bắp như thế, từ đâu mà học được một thân võ công kinh người vậy? Lúc buổi sáng, ba người tự mình ở gần kiểm tra nhưng không ai cảm ứng được quanh người hắn có khí tức gì. Lúc ấy ai cũng cho rằng hắn chỉ là một người bình thường, hiện tại xem ra thực lực của hắn thâm sâu khó dò, cách biệt bọn họ rất nhiều!
Bị một đối thủ đáng sợ như vậy quấn lấy, đừng nói là mang kim cương, đá quý trên người đi, cho dù muốn thoát thân cũng đã rất khó rồi, nên làm gì đây?
A Triết cùng Tinh ca đều tập trung ánh mắt lên Oanh Oanh, chờ cô quyết định.
“Các ngươi không cần khẩn trương, ta đuổi theo các ngươi đến đây cũng không phải muốn đoạt lấy mấy món đồ vật bị ăn cắp trên người các ngươi, càng không muốn nảy sinh xung đột với các ngươi. Ta chỉ muốn mượn viên kim cương ‘Ngôi sao hy vọng’ trên người cô gái kia một chút thôi… Ừm, khoảng mười phút là được rồi!”
Tiết Thiên Y bỗng nhiên mở miệng nói, ánh mắt chăm chú lên người Oanh Oanh, khóe miệng mang theo một tia vui vẻ.
Lúc này hắn nói chuyện đã không còn đè nén giọng nói nữa, ba người Oanh Oanh liền nghe ra ‘Phó viện trưởng Triệu’ trước mắt này không ngờ phát ra giọng nói của một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi. Họ trước hết là giật mình, sau đó lập tức nhận ra có gì đó không đúng.
“Ngươi…” Oanh Oanh chỉ vào Tiết Thiên Y, vẻ mặt vô cùng đặc biệt!
“Ta dịch dung!” Tiết Thiên Y thoải mái thừa nhận.
“Dịch dung? Oanh Oanh đối với Tiết Thiên Y đã bớt đi vài phần địch ý, thay vào đó là sự hiếu kỳ mãnh liệt.
“Chưa từng nghe qua à?” Tiết Thiên Y cười hỏi.
Oanh Oanh nói:
“Nghe thì đã nghe qua, bất quá đây là lần đầu tiên ta thấy một loại Dịch Dung Thuật cao minh như vậy! Phó viện trưởng vừa rồi ở nhà bảo tàng cũng là ngươi? A, chẳng những chúng ta mà những nhân viên trong nhà bảo tàng đó cũng đều bị ngươi gạt?”
Tiết Thiên Y lại cười cười, hắn liếc thấy A Triết với Tinh ca còn bảo trì một bộ dáng cảnh giác với hắn liền nghiêm túc nói:
“Ta đã nói rồi, các ngươi không cần khẩn trương như thế. Ta đối với các ngươi không có bất kỳ địch ý nào! Chỉ cần các ngươi không ra tay công kích ta lần nữa thì ta cũng sẽ không ra tay với các ngươi! Hiện tại, ta đề nghị hai bên chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút, thế nào?”
A Triết với Tinh ca vốn nghe theo lời của Oanh Oanh như cu Thiên Lôi trời sai đâu đánh đó, nên nhìn sang phía nàng.
Trong lòng Oanh Oanh đang tính toán các loại hậu quả nếu đem ‘Ngôi sao hy vọng’ giao cho Tiết Thiên Y. Bất quá khi cô nhìn thấy cặp mắt trong trẻo của hắn lại thấy một loại cảm giác thẳng thắn, thành khẩn và chân thành. Cô do dự một lúc sau đó đi đến bên cạnh bàn đốt ngọn đèn lên lại sau đó ngồi xuống.
Trực giác nói cho cô biết, ánh mắt Tiết Thiên Y biểu lộ hắn không phải là nói dối, hơn nữa tình thế bây giờ địch mạnh ta yếu, nếu như Tiết Thiên Y đã chủ động đàm phán thì bên phía cô còn gì để ý kiến sao? Vậy thì đàm phán thôi!
A Triết và Tinh ca thấy thế cũng đến ngồi ở hai bên bảo vệ cô, một người nắm chặt tay, một người dũi thành chưởng, hiển nhiên đều là cao thủ trên phương diện quyền cước.
“Phó viện trưởng Triệu… À không, hiện tại chúng ta nên xưng hô thế nào đây? Vị bằng hữu này, ngươi tên họ là gì?”
Đợi đến khi Tiết Thiên Y ngồi xuống, Oanh Oanh mới nghiêm mặt hỏi.
Từ giọng nói của Tiết Thiên Y vừa rồi, Oanh Oanh đã đoán được người trước mắt này còn nhỏ hơn cô vài tuổi. Thật khó tưởng tượng được là một thiếu niên còn trẻ như thế mà không những Dịch Dung Thuật vô cùng cao minh, ngay cả thân thủ cũng mạnh như vậy. Loại người như vậy dù đặt ở đâu cũng nằm trong nhóm ‘Kỳ tài ngút trời’.
“Họ tên là gì không quan trọng, thân phận này nào cũng không quan trọng! Các ngươi chỉ cần biết rằng ta đối với các ngươi không có ác ý là được rồi! Ta lập lại một lần, ta thật sự cần mượn ‘Ngôi sao hy vọng’ mà các ngươi đánh cắp dùng một chút… mười phút mà thôi!”
“Bằng hữu, ngươi dịch dung thành phó viện trưởng của nhà bảo tàng, đêm khuya đi đến nhà bảo tàng cũng là vì muốn ăn trộm ‘Ngôi sao hy vọng’ này?”
A Triết trầm giọng hỏi.
“Thực lực của ngươi so với ba người chúng ta đều mạnh hơn, có trời mới biết khi chúng ta đem ‘Ngôi sao hy vọng’ giao cho ngươi, ngươi có còn giao lại cho chúng ta không? Vạn nhất sau khi ngươi cầm được ‘Ngôi sao hy vọng’ rồi thì ba người chúng ta cũng không ngăn được ngươi!”
Đối với lời nói của Tiết Thiên Y, Tinh ca ít nhiều có chút nghi ngờ.
“Ta dùng lương tâm và nhân phẩm ra cam đoan!”
Sắc mặt Tiết Thiên Y trở nên vô cùng nghiêm túc:
“Lời ta nói chỉ đến đây! Tin hay không là tùy các ngươi! Mặt khác ta cũng nói thẳng là viên ‘Ngôi sao hy vọng’ này ta nhất định phải mượn dùng một lát!”
“Có thể cho chúng ta nhìn thấy gương mặt thật của ngươi không?”
Ánh mắt Oanh Oanh nhìn chằm chằm Tiết Thiên Y, đột nhiên hỏi.
“Ngươi nói thử xem?”
Tiết Thiên Y cười cười hỏi lại.
“Ta nói… Ngươi nhất định không muốn để chúng ta nhìn thấy mặt thật phải không!”
Bờ môi đỏ tươi của Oanh Oanh nhếch lên, tạo thành một vòng cung vô cùng đẹp.
“Cẩn thận sau lưng!”
Oanh Oanh lại càng kinh sợ hơn, đợi đến khi cô kịp phản ứng thì Tiết Thiên Y đã ở phía sau cô. Cô căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì, cứ thế va vào ngực đối phương.
Oanh Oanh cắn chặt răng đem toàn bộ nội lực tập trung ra sau lưng, chuẩn bị dùng chiêu Thiếp Sơn Kháo trong Bát Cực Chưởng đánh bay Tiết Thiên Y.
Nội lực của cô âm nhu mà hùng hậu, sau khi được tập trung lại sau lưng thì dù phía sau là một bức tường dày thì cô chỉ cần dựa nhẹ vào cũng đủ làm cho nó nát bấy. Nhưng nghĩ lại thì Tiết Thiên Y cũng không phải kẻ thù sinh tử của cô nên cô cũng không muốn ra tay giết người, vì vậy lúc gần va vào nhau cô đã lưu lại vài phần kình lực.
Vốn cô có lòng nhân từ nên đã thu liễm một phần nội lực, mà Tiết Thiên Y đứng sau lưng cô cũng cảm nhận được. Hắn nghĩ thầm cô gái này quả nhiên không phải là người xấu, chẳng qua là cô làm như thế không khỏi có chút khinh thường hắn.
Tiết Thiên Y khẽ cười một tiếng, hắn đợi đến lúc lưng của Oanh Oanh sắp va vào lồng ngực mình thì vươn tay trái đánh ra. Lúc này một cổ chí âm chí nhu Huyền Âm chân khí xuyên qua lòng bàn tay hắn đánh lên chỗ tụ tập nội lực cường đại trên lưng Oanh Oanh.
Một tiếng ‘Bành’ trầm đục vang lên!
Tuy Huyền Âm chân khí của Tiết Thiên Y còn lâu mới có thể so sánh với Huyền Dương chân khí nhưng cũng đủ để hóa giải phần lớn lực lượng sau lưng Oanh Oanh. Sau khi tay trái hắn đánh ra một chưởng liền tạo thế kéo một cái, Oanh Oanh vốn bị chưởng lực của hắn đánh làm thân hình dừng lại trên không trung lúc này nội lực tiêu thoát, cả người mềm nhũn nhào vào ngực hắn. Có điều uy lực của một chiêu Thiếp Sơn Kháo giờ phút này đã không còn chút nào, chính cô tuy không có việc gì nhưng cũng không khiến Tiết Thiên Y chịu bất cứ thương tổn gì.
Một chiêu Thiếp Sơn Kháo của Oanh Oanh khí thế mạnh mẽ, nhưng lúc va vào Tiết Thiên Y lại không còn chút lực nào. Nếu lúc này có người lạ nào đứng gần nhìn thấy thì có khi còn cho là cô và Tiết Thiên Y là một đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt, người con gái như một con chim non nép vào người con trai, đầu tựa vào lồng ngực của người con trai mà hưởng thụ cảm giác ấm áp, loại chuyện này là chuyện bình thường giữa những cặp tình nhân.
Trong bóng tối, A Triết và Tinh ca mượn ánh trăng rọi từ cửa sổ vào mà thấy rõ tình huống này, không khỏi cùng khẽ giật mình. A Triết lúc này đang canh giữ cửa kho ngạc nhiên nói:
“Oanh Oanh, làm sao thế? Ngươi biết người này sao?”
“Không biết!” Oanh Oanh vừa thẹn vừa quẫn, đỏ mặt từ trong ngực Tiết Thiên Y nhảy ra. Cô lùi ra kéo xa khoảng cách với Tiết Thiên Y khoảng một trượng, bày ra một tư thế phòng ngự rồi hổn hển nói:
“A Triết, Tinh ca, đối thủ quá mạnh ta không đánh lại hắn!”
“Cái gì?”
“Hả?”
Nghe câu nói của Oanh Oanh mà A Triết cùng Tinh ca đồng thời rùng mình.
Oanh Oanh là một trong những người đứng đầu trong tổ chức của bọn họ, tuy tuổi cô còn trẻ nhưng thực lực rất mạnh, trong tổ chức tuyệt đối có thể xếp trong top ba. Cô trước kia đã tham gia rất nhiều đợt hành động nhưng chưa bao giờ gặp qua khó khăn như hôm nay.
Phó viện trưởng của nhà bảo tàng này thoạt nhìn cùi bắp như thế, từ đâu mà học được một thân võ công kinh người vậy? Lúc buổi sáng, ba người tự mình ở gần kiểm tra nhưng không ai cảm ứng được quanh người hắn có khí tức gì. Lúc ấy ai cũng cho rằng hắn chỉ là một người bình thường, hiện tại xem ra thực lực của hắn thâm sâu khó dò, cách biệt bọn họ rất nhiều!
Bị một đối thủ đáng sợ như vậy quấn lấy, đừng nói là mang kim cương, đá quý trên người đi, cho dù muốn thoát thân cũng đã rất khó rồi, nên làm gì đây?
A Triết cùng Tinh ca đều tập trung ánh mắt lên Oanh Oanh, chờ cô quyết định.
“Các ngươi không cần khẩn trương, ta đuổi theo các ngươi đến đây cũng không phải muốn đoạt lấy mấy món đồ vật bị ăn cắp trên người các ngươi, càng không muốn nảy sinh xung đột với các ngươi. Ta chỉ muốn mượn viên kim cương ‘Ngôi sao hy vọng’ trên người cô gái kia một chút thôi… Ừm, khoảng mười phút là được rồi!”
Tiết Thiên Y bỗng nhiên mở miệng nói, ánh mắt chăm chú lên người Oanh Oanh, khóe miệng mang theo một tia vui vẻ.
Lúc này hắn nói chuyện đã không còn đè nén giọng nói nữa, ba người Oanh Oanh liền nghe ra ‘Phó viện trưởng Triệu’ trước mắt này không ngờ phát ra giọng nói của một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi. Họ trước hết là giật mình, sau đó lập tức nhận ra có gì đó không đúng.
“Ngươi…” Oanh Oanh chỉ vào Tiết Thiên Y, vẻ mặt vô cùng đặc biệt!
“Ta dịch dung!” Tiết Thiên Y thoải mái thừa nhận.
“Dịch dung? Oanh Oanh đối với Tiết Thiên Y đã bớt đi vài phần địch ý, thay vào đó là sự hiếu kỳ mãnh liệt.
“Chưa từng nghe qua à?” Tiết Thiên Y cười hỏi.
Oanh Oanh nói:
“Nghe thì đã nghe qua, bất quá đây là lần đầu tiên ta thấy một loại Dịch Dung Thuật cao minh như vậy! Phó viện trưởng vừa rồi ở nhà bảo tàng cũng là ngươi? A, chẳng những chúng ta mà những nhân viên trong nhà bảo tàng đó cũng đều bị ngươi gạt?”
Tiết Thiên Y lại cười cười, hắn liếc thấy A Triết với Tinh ca còn bảo trì một bộ dáng cảnh giác với hắn liền nghiêm túc nói:
“Ta đã nói rồi, các ngươi không cần khẩn trương như thế. Ta đối với các ngươi không có bất kỳ địch ý nào! Chỉ cần các ngươi không ra tay công kích ta lần nữa thì ta cũng sẽ không ra tay với các ngươi! Hiện tại, ta đề nghị hai bên chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút, thế nào?”
A Triết với Tinh ca vốn nghe theo lời của Oanh Oanh như cu Thiên Lôi trời sai đâu đánh đó, nên nhìn sang phía nàng.
Trong lòng Oanh Oanh đang tính toán các loại hậu quả nếu đem ‘Ngôi sao hy vọng’ giao cho Tiết Thiên Y. Bất quá khi cô nhìn thấy cặp mắt trong trẻo của hắn lại thấy một loại cảm giác thẳng thắn, thành khẩn và chân thành. Cô do dự một lúc sau đó đi đến bên cạnh bàn đốt ngọn đèn lên lại sau đó ngồi xuống.
Trực giác nói cho cô biết, ánh mắt Tiết Thiên Y biểu lộ hắn không phải là nói dối, hơn nữa tình thế bây giờ địch mạnh ta yếu, nếu như Tiết Thiên Y đã chủ động đàm phán thì bên phía cô còn gì để ý kiến sao? Vậy thì đàm phán thôi!
A Triết và Tinh ca thấy thế cũng đến ngồi ở hai bên bảo vệ cô, một người nắm chặt tay, một người dũi thành chưởng, hiển nhiên đều là cao thủ trên phương diện quyền cước.
“Phó viện trưởng Triệu… À không, hiện tại chúng ta nên xưng hô thế nào đây? Vị bằng hữu này, ngươi tên họ là gì?”
Đợi đến khi Tiết Thiên Y ngồi xuống, Oanh Oanh mới nghiêm mặt hỏi.
Từ giọng nói của Tiết Thiên Y vừa rồi, Oanh Oanh đã đoán được người trước mắt này còn nhỏ hơn cô vài tuổi. Thật khó tưởng tượng được là một thiếu niên còn trẻ như thế mà không những Dịch Dung Thuật vô cùng cao minh, ngay cả thân thủ cũng mạnh như vậy. Loại người như vậy dù đặt ở đâu cũng nằm trong nhóm ‘Kỳ tài ngút trời’.
“Họ tên là gì không quan trọng, thân phận này nào cũng không quan trọng! Các ngươi chỉ cần biết rằng ta đối với các ngươi không có ác ý là được rồi! Ta lập lại một lần, ta thật sự cần mượn ‘Ngôi sao hy vọng’ mà các ngươi đánh cắp dùng một chút… mười phút mà thôi!”
“Bằng hữu, ngươi dịch dung thành phó viện trưởng của nhà bảo tàng, đêm khuya đi đến nhà bảo tàng cũng là vì muốn ăn trộm ‘Ngôi sao hy vọng’ này?”
A Triết trầm giọng hỏi.
“Thực lực của ngươi so với ba người chúng ta đều mạnh hơn, có trời mới biết khi chúng ta đem ‘Ngôi sao hy vọng’ giao cho ngươi, ngươi có còn giao lại cho chúng ta không? Vạn nhất sau khi ngươi cầm được ‘Ngôi sao hy vọng’ rồi thì ba người chúng ta cũng không ngăn được ngươi!”
Đối với lời nói của Tiết Thiên Y, Tinh ca ít nhiều có chút nghi ngờ.
“Ta dùng lương tâm và nhân phẩm ra cam đoan!”
Sắc mặt Tiết Thiên Y trở nên vô cùng nghiêm túc:
“Lời ta nói chỉ đến đây! Tin hay không là tùy các ngươi! Mặt khác ta cũng nói thẳng là viên ‘Ngôi sao hy vọng’ này ta nhất định phải mượn dùng một lát!”
“Có thể cho chúng ta nhìn thấy gương mặt thật của ngươi không?”
Ánh mắt Oanh Oanh nhìn chằm chằm Tiết Thiên Y, đột nhiên hỏi.
“Ngươi nói thử xem?”
Tiết Thiên Y cười cười hỏi lại.
“Ta nói… Ngươi nhất định không muốn để chúng ta nhìn thấy mặt thật phải không!”
Bờ môi đỏ tươi của Oanh Oanh nhếch lên, tạo thành một vòng cung vô cùng đẹp.
/56
|