Chương 2 : Gặp toàn trai đẹp
Trường nội trú nam sinh Hoàng Đạo ( có tên tiếng anh khác nữa là The Stars Of The Universe ) .
Nổi tiếng với trình độ giảng dạy chuyên nghiệp và đội ngũ giảng viên ưu tú nhất. Trường được cấp bằng chứng nhận đạt tiêu chuẩn quốc tế có một không hai trên toàn nước. Điều kiện học tập và trang thiết bị luôn được tu sửa hằng năm sẽ đem lại cho học sinh an toàn phát triển tài năng. Quan trọng mức học phí của trường rất hợp lý nên đây là nơi lý tưởng cho rất nhiều người. Vì thế hằng năm tại đây đã đào tạo cho ra rất nhiều nhân tài, còn có nhiều người nắm giữ trong tay nhiều nghề nghiệp nghe đến đã khiến người ta thèm thuồng. Chỉ tiếc là trường như thế này chỉ dành cho nam sinh mà thôi.
Đây là thông tin cô đọc được trên mạng, thực tế mà nói ngôi trường này là cực kỳ tốt chỉ tiếc là chỉ có nam mới được học... cô hối tiếc không thôi. Nếu không thì nó sẽ là nguyện vọng đầu tiên mà cô điền vào đó.
- Nè, đi lên trường với em không? - giọng nói của Mạc Cảnh chen ngang suy nghĩ miên man của cô.
- Lên trường làm gì... không phải hai ngày nữa mới nhập học sao? - cô thắc mắc nói.
- Em gái à.. đi quan sát trường cho quen đường đi, mắc công tới ngày nhập học lại đi nhầm đường tốn thời gian - Mạc Cảnh thở dài nhìn cô tinh ranh.
- À... đi thì đi - vừa đứng lên cô lại thấy có điểm không đúng - Ngươi vừa gọi ta là cái gì?
- Thì là em gái - nó thản nhiên lặp lại.
- Này thì em gái nè.... nè - Cô nhảy đến đánh cho nó túi bụi, trong nhà vì thế vọng lại tiếng la oai oái của tên con trai nào đó.
Mạc Cảnh dẫn xe ra rồi đèo cô đi đến trường. Nhìn chiếc xe này cô lại càng hận ông trời hơn. Ba mẹ cô cũng thật bất công quá đi... cô từ nhỏ vẫn ao ước có một chiếc xe máy bấy lâu nay vậy mà xin xỏ hoài vẫn không có. Hằng ngày phải đạp chiếc xe đạp cùn cùn mấy năm trời. Còn tên em trai nhà cô chỉ nói có một hai câu thì ngày hôm sau ba mẹ đã sắm cho hắn chiếc xe vô cùng tốt còn vô cùng hoành tráng. Ngồi trên chiếc xe êm ái cô lại thấy uất ức không nói nên lời.
Dừng trước cổng trường to lớn bảng tên trường vô cùng khí thế đập vào mắt cô. Tuy chưa tới ngày nhập học nhưng đã có nhiều người đi lại khá đông. Dáng dấp mâý tên con trai kia nhìn vào mắt cô vô cùng thuận mắt.
Ha ha.. như vậy cũng có thể bù lại được ngắm trai đẹp miễn phí đi... nhìn thoải mái mà không sợ người ta nói ra nói vào.
Mạc Cảnh dẫn cô đi tham quan đủ nơi, cô phải dùng giấy viết cố gắng ghi nhớ đường đi. Không phải nói.. trường gì mà rộng đến doạ người ta . Nào là sân bóng, hồ bơi, khu diễn tập kịch, ngay cả căn tin trường mới nhìn thấy cô còn tưởng là nhà hàng cũng nên.
Ôi bây giờ suy nghĩ lại.. thật sự trường này không đến nỗi nào.
- Này ... Mạc Cảnh - một giọng nói trong thanh dễ nghe từ xa vọng đến. Cô và tên em trai cùng lúc quay lại nhìn, chỉ là tim bắt đầu đập liên hồi.
Người con trai vóc dáng cao ráo, thân hình vô cùng hoàn hảo. Mái tóc màu nâu được uốn xoăn phần tóc mái nhìn vô cùng bắt mắt. Chỉ là gương mặt người con trai đó mới làm cô mặt đỏ tim đập. Trên gương mặt là hàng chân mày đen rậm nam tính, mắt hai mí cộng với hàng lông mi dài. Màu mắt nâu đậm khiến người khác nhìn vào vô cùng ấm áp ,ôn nhu . Đôi môi mỏng hồng hào, hàm răng trắng tinh cười lên càng đem lại lực sát thương cho nhân loại.
- Duy Khôi, sao anh lại ở đây? - Tên em trai cô bất ngờ hỏi.
- Không có việc gì nên đến trường sớm thôi mà - người con trai thong thả nói, quay sang cô hỏi - Cậu bạn này là..?
Chỉ là cô từ nãy tới giờ cứ nhìn chằm chằm người ta.. mắt mặt quá đi a a...
- Ha ha.. tôi tên Mạc Thanh, bạn của tên này -cô hết sức bình sinh câu cổ tên em trai mà bất thành. Bởi vì nó quá cao còn chiều cao cô lại vô cùng giới hạn.
- Vậy sao?.. chưa từng nghe nói... - anh chàng kia vô cùng thân thiện chìa tay ra, còn cười vô cùng đẹp mắt- Tôi là Đỗ Duy Khôi, rất vui được làm quen.
Chìa đôi tay nhỏ bé ra, mặt cô cũng tự động hồng lên vì nụ cười kia. Cô đây là lần đầu tiên được bắt tay với trai đẹp đó... ( ≧﹏≦ )
Đỗ Duy Khôi nhìn tên con trai trước mặt gương mặt nhìn vô cùng đáng yêu . Lại nói ánh mắt si mê nhìn anh chằm chằm cứ như là ánh mắt của bọn con gái. Nếu không phải biết cậu bạn trước mặt là con trai có khi anh còn nghĩ là con gái thì đúng hơn. Làn da trắng tinh hồng nhuận, đôi môi nhỏ nhắn khiến cho anh lại dâng trào cảm giác nếm thử , muốn cắn một cái.
Ày... Đỗ Duy Khôi ngươi từ khi nào có suy nghĩ xấu xa với con trai như thế.
- Lát nữa có buổi ăn mừng , cậu có muốn đi cùng không? - Duy Khôi quay qua nói với Mạc Cảnh.
-Nè... có muốn đi chung không? -Mạc Cảnh lại quay sang hỏi cô.
- Đi.. đi chứ... - chưa suy nghĩ lời đã nói ra khỏi miệng rồi, cô còn tính từ chối lại nhìn thấy tên con trai kia nhìn cô còn cười một cái khiến cô si ngốc mà đồng ý luôn. Đúng là mê trai thật là tai hại mà.
Sau khi người con trai kia đi... Mạc Cảnh vô cùng cười mờ ám nhìn cô.
- Nè... nhìn chị như muốn ăn tươi nuốt sống người ta luôn không bằng , lại còn tỏ ra e thẹn nữa.. - Mạc Cảnh kê sát miệng vào lỗ tai cô ,cười vô cùng nham nhở - Thích anh ấy rồi hả?
Cô còn đang trong mộng đẹp nghe tên em trai đáng ghét kia nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận.
- Thích cái đầu nhà ngươi á... á - cô đánh dồn dập, sau đó lại lên xe của tên em trai đáng ghét đến nơi có buổi ăn mừng kia.
Buổi ăn mừng này nói trắng ra là buổi họp mặt lại để ăn chơi. Tấp vào một quán ăn khá to gần mặt đường, cô cùng Mạc Cảnh cùng bước vào. Ngước mắt tìm kiếm chỗ ngồi lại thấy nguyên một dãy bàn dài gồm 5 ,6 tên con trai đang nói chuyện vô cùng vui vẻ.
OMG , cô còn phát hiện ra một điều vô cùng quan trọng đó là trên bàn toàn chứa là mỹ nam siêu cấp đẹp trai . Nổi bật nhất là người con trai ngồi ở phía đầu , khí chất nam tính khiến người ta u mê đầu óc. Bởi thế xung quanh có mấy khách nữ cứ nhìn bằng ánh mắt thèm thuồng , hận không thể dùng ánh mắt mà giết chết người a.
- Mạc Cảnh, đến đây - một người trong bàn cười vui vẻ vẫy tay gọi em trai cô.
A a... là trai đẹp gọi kìa, tâm tình cô đang vô cùng kích động chỉ là đang cố gắng kìm chế lại.
Sau khi ngồi xuống bàn, cô còn cố tình lếch đến gần anh Duy Khôi lúc ban nãy. Chỉ là không để ý kế bên cô có một tên cứ đang nhìn cô chòng chọc.
- Mạc Cảnh...Tên này là ai vậy ?- Tên đó lên tiếng hỏi , tay còn chọt chọt vào vai cô nữa.
Hừ.. kêu cô là tên này hả? Cái đầu nhà ngươi thì có á.. Dám đụng vào cô... hừ hừ.
- Là bạn của cậu ấy đó, tên là Mạc Thanh - Duy Khôi lên tiếng nói trước dùm cho em trai cô, lại còn cười một cái với cô nữa chứ .
Ôi.. Đỗ Duy Khôi... em thích anh rồi đó! Đáng yêu quá đi.. ↖(^ω^)↗
- Vậy sao? Nhìn cứ như là con gái vậy - cái tên đáng ghét đó lại nói thêm một câu , chìa tay ra trước mặt cô - Xin chào, tôi là Hạo Tuân.
- Vậy sao? Rất vui ha... - Cô trả lời cho có lệ rồi nhìn hắn bằng ánh mắt thù hằn không thèm bắt tay với hắn. Không phải bà đây giữ hình tượng thì hắn chết chắc rồi. Hắn còn đáng ghét hơn cả em trai cô.
Tên nào đó giơ tay giữa không trung rất lâu rồi vô cùng xấu hổ thu tay lại.
- Nào vậy chúng ta tự giới thiệu đi nào ... - một người ngồi đối diện cô hòa nhã lên tiếng , cười tươi chìa tay ra - Tôi tên là Trương Hiểu Quang.
Cô bắt lấy tay người ta... còn cười lại đáp trả. Chỉ là cô vừa kịp thấy luôn hai cái răng khểnh trong miệng của người ta. Vì thế đã sớm không chịu được rồi, tâm tình tức giận bay đi mất dạng. Má ơi... cười đẹp quá!
- Còn tôi là Tống Nam - Người con trai cười điềm đạm có vẻ trưởng thành nhưng lại làm cho người ta vô cùng thoải mái.
- Tôi là Thanh Nhân , bắt tay cái nào! - cậu bạn hồi nãy kêu em trai cô bây giờ còn nhiệt tình chào hỏi cô. Khiến cô hừng hừng khí thế theo luôn. Chỉ là tên này có hai cái đồng tiền làm cô nuốt nước miếng ừng ực. ( chị nữ chính mê trai quá độ.. nhưng y chang ta lun ) (o^^o).
- Ủa, còn người ngồi đó thì sao? - cô thắc mắc hỏi, từ nãy đến giờ chưa nghe người đó nói lời nào cả. Đó là cái tên mới vừa bước vào quán đã thu hút cái nhìn của cô rồi.
Phía đầu chính diện của chiếc bàn có một người con trai đẹp đến không thể tả bằng lời . Mái tóc đen tuyền cắt gọn gàng tôn lên nước da trắng. Gương mặt góc cạnh đường nét rõ ràng. Đôi mắt đen sáng nhìn xung quanh toát lên vẻ điềm đạm trưởng thành. Làn da nhẫn bóng, trơn láng làm cho con gái vô phần ghen tỵ . Khí chất nam tính lan tỏa cả xung quanh, không tỏa ra lạnh lùng cũng không quá gần gũi. Chỉ là hơi ít nói một chút...
Người này nếu như nói có thể là đẹp nhất trong 6 người kể cả em cô. Nhìn chiếc áo sơ mi xanh nhạt được khoác lên người của người con trai trước mặt, khiến cô cũng có thể tưởng tượng được cơ bắp bên trong.... Máu mũi cô sắp chảy rồi.
- Tôi là Hứa Kiến Thư ... có thể gọi tôi là Kiến Thư được rồi - Anh nhìn cô tự nhiên cười một cách rất nhẹ nhàng nhưng lại có vẻ xa cách.
- Chào anh...- cô cười đáp lại, chỉ là ấn tượng với vẻ đẹp của tên con trai này thôi. Cô đặc biệt không thích mấy người tỏ ta lạnh lùng hay xa lánh người khác. Tuýp của cô lại thích kiểu người như Đỗ Duy Khôi, thuộc Kiểu ấm áp , dịu dàng đó . Nên cô cũng không để tâm người con trai trước mặt cho lắm. ( Chị lại dám bỏ bê người đẹp trai nhất sao? .... sau này chị chết chắc rồi... khà khà ).
Sau khi gọi món xong một lúc sau các món ăn được bày ra đầy mặt bàn. Cô nhiệt tình gắp thức ăn cho mấy người khác.
- Mời anh này - cô cười vô cùng khí thế rồi gắp thức ăn mời anh Duy Khôi.
- Cảm ơn em.. này em ăn đi - anh cũng vô cùng tự nhiên gắp lại cho cô . Chỉ là khiến lòng cô vui mừng khí thế.
- Này.. sao cậu lại không gắp cho tôi chứ? - Hạo Tuân uất ức hỏi cô.
- Miễn đi há... anh cũng có tay mà - cô không thèm đếm xỉa tới tên đáng ghét kia, rồi xoay 180 độ cười cười nói nói với mấy sư huynh trước mặt.
- Một lát chúng ta đi hát đi... cũng lâu rồi chưa được nghe mấy cậu hát - Hiểu Quang cười một cái được dịp khoe cái răng khểnh kia ra..
Mấy người còn lại cũng không có ý kiến gì ai nấy vui vẻ ăn uống. Mấy học trưởng này còn vui vẻ kể chuyện cho cô nghe, cô cũng hứng thú ngồi nghe còn vô cùng tự nhiên góp vui vài câu. Sau đó không biết được một ít chuyện nha.
Ăn uống xong, cả một bọn kéo nhau đi vào tiệm karaoke có tên là Hải Long. Sau khi nhận phòng, ai nấy lại vui vẻ trò chuyện. Thanh Nhân và Hiểu Quang khí thế chọn mấy bài hát cho mấy tên khác. Bây giờ cô mới nhớ một điều, trước giờ toàn biết nhạc con gái nhạc con trai cũng chưa từng hát qua.
Chẳng lẽ cô hiện tại là con trai lại đi hát nhạc con gái hả??
- Phải để người mới thể hiện tài năng cái đi chứ - Thanh Nhân hồn nhiên nói nhưng không biết mình đã vô tình giết chết một người.
Cô ngước nhìn Mạc Cảnh bằng ánh mắt van xin cuối cùng cũng được nó ban một chút ân huệ.
- Để em kiếm bài cho chị hát - Mạc Cảnh nói nhỏ vào tai cô rồi lật danh sách chăm chú tìm kiếm.
Cô thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cũng có thằng em này lo liệu. Nhưng mới nhìn tên bài hát cô chỉ muốn giết chết tên em trai chết tiệt kia.
Hiện tại trên màn hình xuất hiện tên bài hát rất đổi quen thuộc, chắc chắn đứa con nít lên ba cũng biết hát.
Nhưng có một vấn đề quan trọng khác là cô lúc nhỏ rất dở môn âm nhạc nên đều là điểm thấp. Vì thế cô hận âm nhạc nên một chữ trong bài hát cô cũng không thèm nhớ. Cô cầm mix mà đổ mồ hôi hột, chỉ biết cố gắng hát cho hết bài ... chết một nổi cô run run không dám nhìn màn hình. Chỉ nhớ hồi lúc nhỏ được mấy đứa trong xóm hát bài này rồi dạy cho cô nên cô cố nhớ hát đại một phen (>_<。)
" Một con vịt xòe ra hai cái súng... "
Nó kêu rằng: Nếu muốn sống thì đầu hàng..
" Gặp.. a.... gặp cảnh sát nó phằng phằng vài phát
Vô tù rồi nó mới khóc hu hu...."
Phụt... ha ha ha...
Trong phòng có bảy chàng trai cười vô cùng khí thế, làm cho một cô gái nào đó ngay ngốc mặt đỏ lên như quả cà chua. Mà đáng hận thay.. tên Mạc Cảnh đầu xỏ gây chuyện là người cười lớn nhất trong đám.
Sau đây cô sẽ tường thuật diễn tả lại bộ dáng cười của đám người trước mặt....
Hứa Kiến Thư cười một cách sảng khoái, tay che miệng nhưng vẫn thấy được hai bờ vai run lên vì nhịn cười.
Đỗ Duy Khôi, người trong mộng của cô mang một ánh mắt long lanh nhìn cô. Đố mọi người sao nó lại là long lanh? Chính là anh ấy cười đến nỗi chảy luôn cả nước mắt rồi .
OMG, Bộ mắc cười đến thế sao?
Tống Nam thì môi mím lại chỉ là mắt ánh lên nụ cười vui vẻ. Còn hai tên Hiểu Quang, Thanh Nhân với tên em trai của em cô thì khỏi phải nói mỗi tên cười một kiểu. Người thì nằm.. tên thì bò lăn xuống sàn mà cười.
A a... cô đi chết đây! 〒▽〒
- khụ khụ ... không phải chứ cái này ... đứa con nít còn hát được cơ mà... mà cậu không học mẫu giáo hả? Hát còn sai lời nữa chứ ... - Hiểu Quang cười ôm bụng nhìn cô , cố gắng nói.
- Khụ.. khụ...ha ha .. đau bụng quá..- tên Thanh Nhân ôm bụng ai oán..
Cô nổi điên mặc kệ tràn cười kia mà về chỗ ngồi, lát nữa về nhà sẽ tính sổ với tên em trai kia sao. Cả đám thấy cô tức giận nên cũng từ từ trở về trạng thái ban đầu. Chỉ là ai nấy đều hết sức vui vẻ...
( Còn tiếp ) ...
Trường nội trú nam sinh Hoàng Đạo ( có tên tiếng anh khác nữa là The Stars Of The Universe ) .
Nổi tiếng với trình độ giảng dạy chuyên nghiệp và đội ngũ giảng viên ưu tú nhất. Trường được cấp bằng chứng nhận đạt tiêu chuẩn quốc tế có một không hai trên toàn nước. Điều kiện học tập và trang thiết bị luôn được tu sửa hằng năm sẽ đem lại cho học sinh an toàn phát triển tài năng. Quan trọng mức học phí của trường rất hợp lý nên đây là nơi lý tưởng cho rất nhiều người. Vì thế hằng năm tại đây đã đào tạo cho ra rất nhiều nhân tài, còn có nhiều người nắm giữ trong tay nhiều nghề nghiệp nghe đến đã khiến người ta thèm thuồng. Chỉ tiếc là trường như thế này chỉ dành cho nam sinh mà thôi.
Đây là thông tin cô đọc được trên mạng, thực tế mà nói ngôi trường này là cực kỳ tốt chỉ tiếc là chỉ có nam mới được học... cô hối tiếc không thôi. Nếu không thì nó sẽ là nguyện vọng đầu tiên mà cô điền vào đó.
- Nè, đi lên trường với em không? - giọng nói của Mạc Cảnh chen ngang suy nghĩ miên man của cô.
- Lên trường làm gì... không phải hai ngày nữa mới nhập học sao? - cô thắc mắc nói.
- Em gái à.. đi quan sát trường cho quen đường đi, mắc công tới ngày nhập học lại đi nhầm đường tốn thời gian - Mạc Cảnh thở dài nhìn cô tinh ranh.
- À... đi thì đi - vừa đứng lên cô lại thấy có điểm không đúng - Ngươi vừa gọi ta là cái gì?
- Thì là em gái - nó thản nhiên lặp lại.
- Này thì em gái nè.... nè - Cô nhảy đến đánh cho nó túi bụi, trong nhà vì thế vọng lại tiếng la oai oái của tên con trai nào đó.
Mạc Cảnh dẫn xe ra rồi đèo cô đi đến trường. Nhìn chiếc xe này cô lại càng hận ông trời hơn. Ba mẹ cô cũng thật bất công quá đi... cô từ nhỏ vẫn ao ước có một chiếc xe máy bấy lâu nay vậy mà xin xỏ hoài vẫn không có. Hằng ngày phải đạp chiếc xe đạp cùn cùn mấy năm trời. Còn tên em trai nhà cô chỉ nói có một hai câu thì ngày hôm sau ba mẹ đã sắm cho hắn chiếc xe vô cùng tốt còn vô cùng hoành tráng. Ngồi trên chiếc xe êm ái cô lại thấy uất ức không nói nên lời.
Dừng trước cổng trường to lớn bảng tên trường vô cùng khí thế đập vào mắt cô. Tuy chưa tới ngày nhập học nhưng đã có nhiều người đi lại khá đông. Dáng dấp mâý tên con trai kia nhìn vào mắt cô vô cùng thuận mắt.
Ha ha.. như vậy cũng có thể bù lại được ngắm trai đẹp miễn phí đi... nhìn thoải mái mà không sợ người ta nói ra nói vào.
Mạc Cảnh dẫn cô đi tham quan đủ nơi, cô phải dùng giấy viết cố gắng ghi nhớ đường đi. Không phải nói.. trường gì mà rộng đến doạ người ta . Nào là sân bóng, hồ bơi, khu diễn tập kịch, ngay cả căn tin trường mới nhìn thấy cô còn tưởng là nhà hàng cũng nên.
Ôi bây giờ suy nghĩ lại.. thật sự trường này không đến nỗi nào.
- Này ... Mạc Cảnh - một giọng nói trong thanh dễ nghe từ xa vọng đến. Cô và tên em trai cùng lúc quay lại nhìn, chỉ là tim bắt đầu đập liên hồi.
Người con trai vóc dáng cao ráo, thân hình vô cùng hoàn hảo. Mái tóc màu nâu được uốn xoăn phần tóc mái nhìn vô cùng bắt mắt. Chỉ là gương mặt người con trai đó mới làm cô mặt đỏ tim đập. Trên gương mặt là hàng chân mày đen rậm nam tính, mắt hai mí cộng với hàng lông mi dài. Màu mắt nâu đậm khiến người khác nhìn vào vô cùng ấm áp ,ôn nhu . Đôi môi mỏng hồng hào, hàm răng trắng tinh cười lên càng đem lại lực sát thương cho nhân loại.
- Duy Khôi, sao anh lại ở đây? - Tên em trai cô bất ngờ hỏi.
- Không có việc gì nên đến trường sớm thôi mà - người con trai thong thả nói, quay sang cô hỏi - Cậu bạn này là..?
Chỉ là cô từ nãy tới giờ cứ nhìn chằm chằm người ta.. mắt mặt quá đi a a...
- Ha ha.. tôi tên Mạc Thanh, bạn của tên này -cô hết sức bình sinh câu cổ tên em trai mà bất thành. Bởi vì nó quá cao còn chiều cao cô lại vô cùng giới hạn.
- Vậy sao?.. chưa từng nghe nói... - anh chàng kia vô cùng thân thiện chìa tay ra, còn cười vô cùng đẹp mắt- Tôi là Đỗ Duy Khôi, rất vui được làm quen.
Chìa đôi tay nhỏ bé ra, mặt cô cũng tự động hồng lên vì nụ cười kia. Cô đây là lần đầu tiên được bắt tay với trai đẹp đó... ( ≧﹏≦ )
Đỗ Duy Khôi nhìn tên con trai trước mặt gương mặt nhìn vô cùng đáng yêu . Lại nói ánh mắt si mê nhìn anh chằm chằm cứ như là ánh mắt của bọn con gái. Nếu không phải biết cậu bạn trước mặt là con trai có khi anh còn nghĩ là con gái thì đúng hơn. Làn da trắng tinh hồng nhuận, đôi môi nhỏ nhắn khiến cho anh lại dâng trào cảm giác nếm thử , muốn cắn một cái.
Ày... Đỗ Duy Khôi ngươi từ khi nào có suy nghĩ xấu xa với con trai như thế.
- Lát nữa có buổi ăn mừng , cậu có muốn đi cùng không? - Duy Khôi quay qua nói với Mạc Cảnh.
-Nè... có muốn đi chung không? -Mạc Cảnh lại quay sang hỏi cô.
- Đi.. đi chứ... - chưa suy nghĩ lời đã nói ra khỏi miệng rồi, cô còn tính từ chối lại nhìn thấy tên con trai kia nhìn cô còn cười một cái khiến cô si ngốc mà đồng ý luôn. Đúng là mê trai thật là tai hại mà.
Sau khi người con trai kia đi... Mạc Cảnh vô cùng cười mờ ám nhìn cô.
- Nè... nhìn chị như muốn ăn tươi nuốt sống người ta luôn không bằng , lại còn tỏ ra e thẹn nữa.. - Mạc Cảnh kê sát miệng vào lỗ tai cô ,cười vô cùng nham nhở - Thích anh ấy rồi hả?
Cô còn đang trong mộng đẹp nghe tên em trai đáng ghét kia nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận.
- Thích cái đầu nhà ngươi á... á - cô đánh dồn dập, sau đó lại lên xe của tên em trai đáng ghét đến nơi có buổi ăn mừng kia.
Buổi ăn mừng này nói trắng ra là buổi họp mặt lại để ăn chơi. Tấp vào một quán ăn khá to gần mặt đường, cô cùng Mạc Cảnh cùng bước vào. Ngước mắt tìm kiếm chỗ ngồi lại thấy nguyên một dãy bàn dài gồm 5 ,6 tên con trai đang nói chuyện vô cùng vui vẻ.
OMG , cô còn phát hiện ra một điều vô cùng quan trọng đó là trên bàn toàn chứa là mỹ nam siêu cấp đẹp trai . Nổi bật nhất là người con trai ngồi ở phía đầu , khí chất nam tính khiến người ta u mê đầu óc. Bởi thế xung quanh có mấy khách nữ cứ nhìn bằng ánh mắt thèm thuồng , hận không thể dùng ánh mắt mà giết chết người a.
- Mạc Cảnh, đến đây - một người trong bàn cười vui vẻ vẫy tay gọi em trai cô.
A a... là trai đẹp gọi kìa, tâm tình cô đang vô cùng kích động chỉ là đang cố gắng kìm chế lại.
Sau khi ngồi xuống bàn, cô còn cố tình lếch đến gần anh Duy Khôi lúc ban nãy. Chỉ là không để ý kế bên cô có một tên cứ đang nhìn cô chòng chọc.
- Mạc Cảnh...Tên này là ai vậy ?- Tên đó lên tiếng hỏi , tay còn chọt chọt vào vai cô nữa.
Hừ.. kêu cô là tên này hả? Cái đầu nhà ngươi thì có á.. Dám đụng vào cô... hừ hừ.
- Là bạn của cậu ấy đó, tên là Mạc Thanh - Duy Khôi lên tiếng nói trước dùm cho em trai cô, lại còn cười một cái với cô nữa chứ .
Ôi.. Đỗ Duy Khôi... em thích anh rồi đó! Đáng yêu quá đi.. ↖(^ω^)↗
- Vậy sao? Nhìn cứ như là con gái vậy - cái tên đáng ghét đó lại nói thêm một câu , chìa tay ra trước mặt cô - Xin chào, tôi là Hạo Tuân.
- Vậy sao? Rất vui ha... - Cô trả lời cho có lệ rồi nhìn hắn bằng ánh mắt thù hằn không thèm bắt tay với hắn. Không phải bà đây giữ hình tượng thì hắn chết chắc rồi. Hắn còn đáng ghét hơn cả em trai cô.
Tên nào đó giơ tay giữa không trung rất lâu rồi vô cùng xấu hổ thu tay lại.
- Nào vậy chúng ta tự giới thiệu đi nào ... - một người ngồi đối diện cô hòa nhã lên tiếng , cười tươi chìa tay ra - Tôi tên là Trương Hiểu Quang.
Cô bắt lấy tay người ta... còn cười lại đáp trả. Chỉ là cô vừa kịp thấy luôn hai cái răng khểnh trong miệng của người ta. Vì thế đã sớm không chịu được rồi, tâm tình tức giận bay đi mất dạng. Má ơi... cười đẹp quá!
- Còn tôi là Tống Nam - Người con trai cười điềm đạm có vẻ trưởng thành nhưng lại làm cho người ta vô cùng thoải mái.
- Tôi là Thanh Nhân , bắt tay cái nào! - cậu bạn hồi nãy kêu em trai cô bây giờ còn nhiệt tình chào hỏi cô. Khiến cô hừng hừng khí thế theo luôn. Chỉ là tên này có hai cái đồng tiền làm cô nuốt nước miếng ừng ực. ( chị nữ chính mê trai quá độ.. nhưng y chang ta lun ) (o^^o).
- Ủa, còn người ngồi đó thì sao? - cô thắc mắc hỏi, từ nãy đến giờ chưa nghe người đó nói lời nào cả. Đó là cái tên mới vừa bước vào quán đã thu hút cái nhìn của cô rồi.
Phía đầu chính diện của chiếc bàn có một người con trai đẹp đến không thể tả bằng lời . Mái tóc đen tuyền cắt gọn gàng tôn lên nước da trắng. Gương mặt góc cạnh đường nét rõ ràng. Đôi mắt đen sáng nhìn xung quanh toát lên vẻ điềm đạm trưởng thành. Làn da nhẫn bóng, trơn láng làm cho con gái vô phần ghen tỵ . Khí chất nam tính lan tỏa cả xung quanh, không tỏa ra lạnh lùng cũng không quá gần gũi. Chỉ là hơi ít nói một chút...
Người này nếu như nói có thể là đẹp nhất trong 6 người kể cả em cô. Nhìn chiếc áo sơ mi xanh nhạt được khoác lên người của người con trai trước mặt, khiến cô cũng có thể tưởng tượng được cơ bắp bên trong.... Máu mũi cô sắp chảy rồi.
- Tôi là Hứa Kiến Thư ... có thể gọi tôi là Kiến Thư được rồi - Anh nhìn cô tự nhiên cười một cách rất nhẹ nhàng nhưng lại có vẻ xa cách.
- Chào anh...- cô cười đáp lại, chỉ là ấn tượng với vẻ đẹp của tên con trai này thôi. Cô đặc biệt không thích mấy người tỏ ta lạnh lùng hay xa lánh người khác. Tuýp của cô lại thích kiểu người như Đỗ Duy Khôi, thuộc Kiểu ấm áp , dịu dàng đó . Nên cô cũng không để tâm người con trai trước mặt cho lắm. ( Chị lại dám bỏ bê người đẹp trai nhất sao? .... sau này chị chết chắc rồi... khà khà ).
Sau khi gọi món xong một lúc sau các món ăn được bày ra đầy mặt bàn. Cô nhiệt tình gắp thức ăn cho mấy người khác.
- Mời anh này - cô cười vô cùng khí thế rồi gắp thức ăn mời anh Duy Khôi.
- Cảm ơn em.. này em ăn đi - anh cũng vô cùng tự nhiên gắp lại cho cô . Chỉ là khiến lòng cô vui mừng khí thế.
- Này.. sao cậu lại không gắp cho tôi chứ? - Hạo Tuân uất ức hỏi cô.
- Miễn đi há... anh cũng có tay mà - cô không thèm đếm xỉa tới tên đáng ghét kia, rồi xoay 180 độ cười cười nói nói với mấy sư huynh trước mặt.
- Một lát chúng ta đi hát đi... cũng lâu rồi chưa được nghe mấy cậu hát - Hiểu Quang cười một cái được dịp khoe cái răng khểnh kia ra..
Mấy người còn lại cũng không có ý kiến gì ai nấy vui vẻ ăn uống. Mấy học trưởng này còn vui vẻ kể chuyện cho cô nghe, cô cũng hứng thú ngồi nghe còn vô cùng tự nhiên góp vui vài câu. Sau đó không biết được một ít chuyện nha.
Ăn uống xong, cả một bọn kéo nhau đi vào tiệm karaoke có tên là Hải Long. Sau khi nhận phòng, ai nấy lại vui vẻ trò chuyện. Thanh Nhân và Hiểu Quang khí thế chọn mấy bài hát cho mấy tên khác. Bây giờ cô mới nhớ một điều, trước giờ toàn biết nhạc con gái nhạc con trai cũng chưa từng hát qua.
Chẳng lẽ cô hiện tại là con trai lại đi hát nhạc con gái hả??
- Phải để người mới thể hiện tài năng cái đi chứ - Thanh Nhân hồn nhiên nói nhưng không biết mình đã vô tình giết chết một người.
Cô ngước nhìn Mạc Cảnh bằng ánh mắt van xin cuối cùng cũng được nó ban một chút ân huệ.
- Để em kiếm bài cho chị hát - Mạc Cảnh nói nhỏ vào tai cô rồi lật danh sách chăm chú tìm kiếm.
Cô thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cũng có thằng em này lo liệu. Nhưng mới nhìn tên bài hát cô chỉ muốn giết chết tên em trai chết tiệt kia.
Hiện tại trên màn hình xuất hiện tên bài hát rất đổi quen thuộc, chắc chắn đứa con nít lên ba cũng biết hát.
Nhưng có một vấn đề quan trọng khác là cô lúc nhỏ rất dở môn âm nhạc nên đều là điểm thấp. Vì thế cô hận âm nhạc nên một chữ trong bài hát cô cũng không thèm nhớ. Cô cầm mix mà đổ mồ hôi hột, chỉ biết cố gắng hát cho hết bài ... chết một nổi cô run run không dám nhìn màn hình. Chỉ nhớ hồi lúc nhỏ được mấy đứa trong xóm hát bài này rồi dạy cho cô nên cô cố nhớ hát đại một phen (>_<。)
" Một con vịt xòe ra hai cái súng... "
Nó kêu rằng: Nếu muốn sống thì đầu hàng..
" Gặp.. a.... gặp cảnh sát nó phằng phằng vài phát
Vô tù rồi nó mới khóc hu hu...."
Phụt... ha ha ha...
Trong phòng có bảy chàng trai cười vô cùng khí thế, làm cho một cô gái nào đó ngay ngốc mặt đỏ lên như quả cà chua. Mà đáng hận thay.. tên Mạc Cảnh đầu xỏ gây chuyện là người cười lớn nhất trong đám.
Sau đây cô sẽ tường thuật diễn tả lại bộ dáng cười của đám người trước mặt....
Hứa Kiến Thư cười một cách sảng khoái, tay che miệng nhưng vẫn thấy được hai bờ vai run lên vì nhịn cười.
Đỗ Duy Khôi, người trong mộng của cô mang một ánh mắt long lanh nhìn cô. Đố mọi người sao nó lại là long lanh? Chính là anh ấy cười đến nỗi chảy luôn cả nước mắt rồi .
OMG, Bộ mắc cười đến thế sao?
Tống Nam thì môi mím lại chỉ là mắt ánh lên nụ cười vui vẻ. Còn hai tên Hiểu Quang, Thanh Nhân với tên em trai của em cô thì khỏi phải nói mỗi tên cười một kiểu. Người thì nằm.. tên thì bò lăn xuống sàn mà cười.
A a... cô đi chết đây! 〒▽〒
- khụ khụ ... không phải chứ cái này ... đứa con nít còn hát được cơ mà... mà cậu không học mẫu giáo hả? Hát còn sai lời nữa chứ ... - Hiểu Quang cười ôm bụng nhìn cô , cố gắng nói.
- Khụ.. khụ...ha ha .. đau bụng quá..- tên Thanh Nhân ôm bụng ai oán..
Cô nổi điên mặc kệ tràn cười kia mà về chỗ ngồi, lát nữa về nhà sẽ tính sổ với tên em trai kia sao. Cả đám thấy cô tức giận nên cũng từ từ trở về trạng thái ban đầu. Chỉ là ai nấy đều hết sức vui vẻ...
( Còn tiếp ) ...
/38
|