Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh

Chương 25 - Chương 25

/60


Cưu Ma Trí mang theo Đoàn Dự một đường đi về phía bắc, trên đường vừa không giải huyệt cho hắn, cũng rất ít khi nói chuyện với hắn. Sau khi đi một đoạn đường, Đoàn Dự độc phát, Cưu Ma Trí lúc này mới nhớ lại lúc trước đã cho hắn ăn độc dược, vội từ trong ngực lấy thuốc giải độc cho hắn ăn, toàn thân hắn mới miễn được đau nhức.

Một ngày trôi qua, Đoàn Dự cảm giác không khí quá mức tĩnh mịch, một đường chỉ để ý tìm Cưu Ma Trí hoặc Mộ Dung Phục hỏi chuyện, ai ngờ hai người đều không để ý tới hắn, nhiều lần như vậy, Đoàn Dự cũng tự cảm thấy không thú vị, đành phải trầm mặc không tiếng động.

Mấy ngày sau, Cưu Ma Trí thấy Mộ Dung Phục thực sự không quan tâm Đoàn Dự, sự phòng bị đối với y cũng thoáng một chút.

Mười ngày tiếp đó, ước chừng đã ra khỏi Đại Lý, Cưu Ma Trí lúc này mới tìm một khách *** ở một trấn nhỏ gần đó để ngủ trọ.

Chạng vạng, ba người ngồi ở một góc dưới lầu khách *** dùng bữa. Đoàn Dự từ lúc bị Cưu Ma Trí điểm huyệt, cả người vô lực, cầm chén cũng thấy cánh tay xụi lơ, chiếc đũa mới nắm trong tay lại rơi xuống, Đoàn Dự bực mình, thầm nghĩ, trong nguyên tác bị điểm huyệt, cũng không có chuyện không thể dùng được như thế này, sao đến phiên ta, ngay cả một đôi đũa cũng cầm không được.

Ngẩng đầu thấy Cưu Ma Trí và Mộ Dung Phục thản nhiên ăn, một chút cũng không để ý đến hắn, Đoàn Dự tức giận xoay mình lại, liệt hỏa trong mắt bừng bừng nổi dậy, dùng hết toàn lực đem chiếc đũa ‘ba’ một tiếng ném lên bàn, cả giận nói,

“Không ăn!”.

Cưu Ma Trí giương mắt liếc Đoàn Dự một cái, khuôn mặt thật hiền lành hỏi,

“Vì sao không ăn?”.

Đoàn Dự thở phì phì nói,

“Ngươi điểm huyệt của ta, ta ngay cả đôi đũa cũng cầm không xong, làm sao mà ăn cơm? Hai người các ngươi lại thản nhiên ở trước mặt ta lang thôn hổ yết, định thử thách ý chí của ta sao?”.

Cưu Ma Trí không giận mà cười, buông bát xuống, từ ngữ đầy thiện ý hướng Đoàn Dự nói,

“Một đường mang ngươi đại giá về phía bắc, có nhiều chỗ đắc tội, mong rằng tiểu công tử thông cảm”.

Đoàn Dự tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, mơ hồ nhấn mạnh từng chữ,

“Mèo khóc chuột giả từ bi”. Nghiêng đầu vừa lúc nhìn thấy Mộ Dung Phục còn tự nhiên vươn đũa thò vào đĩa rau, lửa giận trong lòng lập tức bùng nổ, vừa định mở miệng mắng y thấy chết mà không cứu, một ý niệm chợt lóe lên rồi biến mất, Đoàn Dự cố nén cổ hờn dỗi xuống ngực, cưỡng bức khóe môi cong lên cười nói,

“Đại hòa thượng, ngươi một đường điểm huyệt của ta, ta muốn ăn cơm tắm rửa và làm nhiều thứ khác cũng thật bất tiện. Cũng không thể mỗi lần đều là các ngươi ăn, ta nhìn. Cứ theo đà này, chỉ sợ chưa đến được Yến Tử Oa ta đã chết đói giữa đường a”.

Cưu Ma Trí nghĩ Đoàn Dự đang cầu mình giải huyệt đạo cho hắn, lập tức lắc lắc đầu, ôn hòa trấn an nói,

“Tiểu tăng đương nhiên sẽ không để tiểu công tử ngươi phải chịu đói khát, nhưng nếu ngươi muốn cởi bỏ huyệt đạo thì việc đó trăm triệu lần không thể”.

Đoàn Dự không nói gì chỉ đảo con mắt trắng dã, nghĩ thầm, kêu ngươi cởi bỏ huyệt đạo của ta mà dễ dàng như vậy, ngươi trước kia đem ta chộp tới thuần túy là chỉ để vui thôi hả?

Ý tưởng vừa lướt qua, trên mặt Đoàn Dự liền cười sáng lạn, nói tiếp,

“Ta cũng không trông cậy việc ngươi cởi bỏ huyệt đạo cho ta, nhưng là ta hy vọng khi ăn cơm hay khi tắm, có thể có người giúp ta một phen”. Ý thức được sắc mặt Cưu Ma Trí cứng đờ, Đoàn Dự biết hắn nhất định đã hiểu sai, vội làm sáng tỏ,

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không bảo một tăng nhân như ngươi đến thay ta tắm rửa”. Tùy tay cầm lên một chiếc đũa chỉ về hướng Mộ Dung Phục vẫn đang dùng cơm, gằn từng chữ,

“Để hắn đến hầu hạ ta”.

Cưu Ma Trí cảm thấy huyệt đạo Đoàn Dự không thể cởi bỏ, việc sinh hoạt hằng ngày lại rất bất tiện. Mình tốt xấu cũng là một thế hệ thánh tăng, cũng không thể hạ mình đi chiếu cố hắn. Hiện giờ thấy hắn chỉ đích danh của Mộ Dung Phục, không khỏi thuận thế quay đầu liếc mắt nhìn người nọ một cái, thấy vẻ mặt y cứ như là không liên quan đến mình mà gắp thức ăn vào chén, động tác thật sự tao nhã lịch sự, nghĩ đến y chắc là sinh ra trong gia đình phú quý, huống hồ lại là bình thủy tương phùng (tình cờ gặp nhau), tự dưng gọi người ta đi chiếu cố một người xa lạ, này…

Cưu Ma Trí làm thế nào cũng thấy yêu cầu này không thể mở miệng, trong lòng cảm thấy có chút khó xử, Đoàn Dự lại cầm chiếc đũa trong tay ném về phía Mộ Dung Phục,

“Uy! Ngươi điếc à, bản công tử gọi ngươi đến hầu hạ, không nghe thấy sao?”.

Con ngươi đen như mực của Mộ Dung Phục thoáng hiện lên một tia sáng mơ hồ,

“Vị công tử này sợ là đã tìm sai người?”. Chậm rãi buông bát, Mộ Dung Phục dùng thanh âm trong trẻo nhưng lại lạnh lùng như ngọc,

“Tại hạ chưa bao giờ hầu hạ người nào”.

Đoàn Dự híp hai mắt lại, trên mặt mặc dù bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại cười nhạo, vẻ mặt thật đúng là giống nha, nếu không phải ta đã biết rõ tính cách của ngươi như lòng bàn tay, nói không chừng cũng sẽ bị ngươi qua mặt.

Đoàn Dự cũng không thèm liếc Mộ Dung Phục một cái, đem ánh mắt chuyển sang Cưu Ma Trí, vô sỉ nói,

“Hắn nếu không hầu hạ ta, từ giờ trở đi ta sẽ không ăn cơm, xem ngươi có thể mang ta còn sống đến Yến Tử Oa hay không”.

“Việc này”. Cưu Ma Trí không khỏi có chút khó xử. Bắt giữ Đoàn Dự đến tột cùng là vì Mộ Dung Bác hay là vì chính hắn, chỉ có trong lòng hắn rõ ràng nhất. Hiện tại vừa mới ra khỏi Đại Lý, cách Cô Tô còn khoảng một đoạn đường, tốt nhất là nên nửa đường bắt hắn viết ra kiếm phổ, kể từ đó cũng bớt việc. Nhưng nếu Đoàn Dự nhất định không chịu ăn cơm, mình cũng không có biện pháp.

Nghĩ đến đây, Cưu Ma Trí đành phải hướng Mộ Dung Phục thương lượng,

“Dung thí chủ, tiểu tăng tuy biết thỉnh cầu này không ổn, nhưng mong công tử thay tiểu tăng chiếu cố hắn mấy ngày, tiểu tăng đương nhiên vô cùng cảm kích”. Thấy Mộ Dung Phục lộ vẻ thản nhiên không hờn giận, Cưu Ma Trí vội nói thêm,

“Tiểu tăng luyện tập Vô Tướng Kiếp Chỉ cũng có trình độ, sẽ truyền thí chủ ba chiêu, lấy đó làm phí an ủi thí chủ”.

Nghe xong câu này, Mộ Dung Phục mới dương môi cười, chắp tay nói,

“Đây chỉ là chút việc nhỏ, đại sư không cần để trong lòng”.

Hai người ngươi tới ta sau khi khách sáo một phen, việc này đã được định xong.

.

Vào buổi tối, Mộ Dung Phục ngồi bên giường trong phòng Đoàn Dự, mặt đầy ý cười gắp một miếng thịt trong chén đưa tới bên môi hắn,

“Đoàn thế tử, đối với sự hầu hạ của ta, có hài lòng không?”.

Đoàn Dự lộ ra thần sắc biếng nhác dựa vào đầu giường, vui sướng hài lòng hưởng thụ Mộ Dung Phục hầu hạ,

“Không tồi. So với hạ nhân trong phủ ta, Mộ Dung công tử hầu hạ càng thêm chu đáo”. Cuối cùng, ngẫm lại, lại thêm một câu,

“Thật không biết Mộ Dung công tử có phải hay không trời sinh đã thích hợp làm việc này, tại sao có thể thuận buồm xuôi gió đến vậy a!”.

Mộ Dung Phục nhướng mày cười nhạt, trong con ngươi lóe ra ánh sáng nhạt,

“Mặc kệ là việc hoàng đế, hay là việc hạ nhân, tại hạ cũng đều có thể thuận buồm xuôi gió. Thật không giống Đoàn thế tử, ly khai Trấn Nam Vương phủ, nên cái gì cũng không biết làm”.

Lời nói dửng dưng, lại thành công làm Đoàn Dự cứng họng.

Nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt, rõ ràng là tuấn mỹ vô trù, dung nhan làm nội tâm người ta rung động, nhưng Đoàn Dự lúc nào cũng cảm thấy người này lúc cười còn đáng ghét hơn lúc không cười.

Căm giận quay đầu tránh thức ăn mà Mộ Dung Phục đưa tới, Đoàn Dự buồn giọng nói,

“Không ăn”.

Thấy Đoàn Dự tức giận, Mộ Dung Phục cũng không cưỡng bức hắn, sau khi đem bát đặt xuống liền đưa tay sờ sờ đầu hắn cười nói,

“Như thế nào mới nói ngươi một câu đã chịu không nổi?”.

“Nói nhảm, ai chịu không nổi”. Đoàn Dự trừng mắt liếc y một cái, ánh mắt sắc bén như đao, ở trên người Mộ Dung Phục dùng sức chém giết,

“Ngươi cũng đừng có mà làm ra vẻ lỗi lạc, nếu không phải Cưu Ma Trí nói muốn dạy ngươi ba chiêu Vô Tướng Kiếp Chỉ, ngươi sẽ đáp ứng đến hầu hạ ta sao? Còn Vô Tướng Kiếp Chỉ cái gì! Phi!”. Đoàn Dự nói,

“Tiểu Vô Tướng Công thì cứ chấp nhận là Tiểu Vô Tướng Công, không nên dùng Vô Tướng Kiếp Chỉ của Thiếu Lâm mà giả danh lừa bịp nha”.

Mộ Dung Phục nghe hắn nói Vô Tướng Kiếp Chỉ của Cưu Ma Trí chính là Tiểu Vô Tướng Công của phái Tiêu Dao, trong lòng vì thế mà cả kinh nhưng ngoài mặt cũng không để lộ một chút biểu tình, chỉ cười ngồi bên cạnh hắn hỏi,

“Chẳng lẽ ngươi vừa nói với Cưu Ma Trí, ta phải lập tức đáp ứng sao?”. Thấy Đoàn Dự bừng tỉnh đại ngộ, tựa hồ hiểu được cái gì đó, Mộ Dung Phục không chút keo kiệt mà khen,

“Thật thông minh”.

Khuôn mặt Đoạn Dự thoáng chốc đỏ lên, cả người không khỏi khô nóng đến lợi hại, nhưng thấy bản mặt đầy ý cười của Mộ Dung Phục gần ngay gang tấc, đành phải làm bộ như không có chuyện gì,

“Nói như vậy, ngươi một đường làm bộ như không biết ta, đều là cố ý diễn cho Cưu Ma Trí xem sao?”.

“Thật sự là đứa nhỏ thông minh”. Mộ Dung Phục di chuyển ngón tay xuống khuôn mặt Đoàn Dự mà sờ, màu đỏ ửng ở trên mặt hắn đã lan đến tận tai. Bất quá chỉ có Đoàn Dự mới biết đó là vì thẹn quá hóa giận.

“Ta nói”. Đoàn Dự đè nén lửa giận,

“Mỗi lần ngươi nói chuyện, không động thủ động cước là không được sao?”.

“Không động thủ động cước thì làm sao mà hầu hạ ngươi?”. Mộ Dung Phục phản bác, thoáng chốc làm Đoàn Dự á khẩu, sau một lúc lâu mới tìm lại được tiếng nói,

“Hầu hạ, không phải gọi ngươi đến chiếm tiện nghi của ta”.

Mộ Dung Phục nghe vậy, không thể nhịn được mà ‘phốc’ một cái,

“Ngươi nói… ta chiếm tiện nghi của ngươi?”. Vừa nói vừa cười mà đánh giá Đoàn Dự, chỉ thấy mặt hắn đỏ bừng, con ngươi do tức giận và ảo não nên càng thêm lóe sáng, lập tức tâm tư muốn trêu đùa hắn không khỏi tăng thêm hai phần, thân mình chậm rãi dựa vào phía trước lấn tới người hắn, trêu tức,

“Ngươi nói như vậy, nếu ta làm cái gì không đúng, chẳng phải đã phụ mỹ danh Đoàn thế tử cho ta sao?”

“Ngươi, ngươi xấu xa!”. Sắc mặt Đoàn Dự trở nên lúng túng, cuống quít đưa tay che giữa mình và Mộ Dung Phục, tức giận cảnh cáo,

“Mộ Dung Phục, ngươi dám gần chút nữa, ta sẽ không để yên cho ngươi!”.

“Nga?”. Trong con ngươi Mộ Dung Phục chợt hiện lên ý cười, một tay bắt lấy cổ tay Đoàn Dự, luồng khí nóng phả vào chóp mũi hắn,

“Đoàn thế tử, ngươi làm cách nào mà không để ta yên? Có phải như vậy hay không?”. Nói xong, đôi môi chuyển hướng sang tai Đoàn Dự thổi nhẹ một hơi, trêu chọc nơi mẫn cảm của người nọ.

Đoàn Dự bị y làm cho cả người chấn động, cũng không biết lấy khí lực ở đâu mà một phen đẩy y ra, nhấc chân hung hăng đạp tới chỗ y,

“Mộ Dung Phục ngươi là đồ cầm thú đê tiện vô sỉ hạ lưu xấu xa, ngươi đi chết đi!”.

Mộ Dung Phục thoải mái đỡ được, đẩy cái chân Đoàn Dự đá tới trở về, giống như là chưa đá qua,

“Đoàn thế tử, đồ vật thì có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung. Tại hạ không nhớ rõ mình đối thế tử đã làm việc cầm thú gì”.

Đoàn Dự bị y làm cho không thể phản bác, đành phải căm giận lùi chân về, nghiêng người nằm phịch xuống giường, rầu rĩ nói,

“Ta muốn ngủ”.

Vốn đang nghĩ phải cùng Mộ Dung Phục có quan hệ tốt một chút để y trộm thả hắn, nhưng hiện tại xem ra, đành phải nghĩ biện pháp khác.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Mộ Dung Phục, Đoàn Dự tức giận nhắm chặt hai mắt, miệng quát lớn một câu,

“Cười cái rắm a!”. Kéo chăn quá đầu, Đoàn Dự thả lỏng ý thức, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Đêm khuya, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, một vòng ngân nguyệt trên trời cao rọi xuống, bên tai có tiếng côn trùng kêu vang cùng tiếng chim hót mơ hồ.

Đột nhiên mở hai mắt, Đoàn Dự quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Phục trên giường đối diện, nhẹ xốc chăn lên, rón ra rón rén đứng dậy mặc quần áo rồi đi ra cửa.

Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không cam lòng, trở lại đến bên giường Mộ Dung Phục, vừa định điểm huyệt đạo y rồi giáo huấn hai bàn tay y, chợt thấy Mộ Dung Phục trở mình ôm lấy trường kiếm, ngập ngừng nói,

“Ân, vẫn là cầm kiếm thoải mái hơn…”.

Đoàn Dự miệng cười toe toét không tiếng động mắng y hai câu, vài bước chạy đến cạnh cửa ‘lạch cạch’ một tiếng mở ra, chân phải vừa mới bước ra ngoài, Cưu Ma Trí hai tay chữ thập từ một bên đi ra, khuôn mặt hiền lành hỏi,

“Đêm đã khuya, không biết tiểu công tử muốn đi nơi nào?”.

Đoàn Dự không nghĩ đến hắn vẫn thủ ngoài cửa, không khỏi kinh hãi. Còn đang vắt hết óc nghĩ lấy cớ, Mộ Dung Phục không biết khi nào đã đến phía sau hắn, cười tủm tỉm ôm lấy thắt lưng hắn nói,

“Tiểu công tử là muốn đi ngoài sao? Như thế nào không nói ta một tiếng, ở đây ban đêm nguy hiểm, tại hạ thế nào cũng phải làm bạn bên cạnh làm tốt bổn phận hầu hạ a!”.

Nói xong, ngón tay bên hông âm thầm dùng sức, cường ngạnh mang theo Đoàn Dự vòng qua Cưu Ma Trí đi ra hậu viện.

Đoàn Dự mắt thấy Cưu Ma Trí không nhanh không chậm theo sát phía sau, đành phải tùy ý Mộ Dung Phục ôm lấy, đi nhà xí một chuyến, sau đó trở về phòng. Mới vừa đóng cửa lại, thân thủ liền hướng Mộ Dung Phục bổ tới, còn chưa đến gần liền bị y một phen nắm trong tay, cười như xuân phong,

“Thế nào, nhanh như vậy liền lấy oán trả ơn?”.

/60

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status