Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 31: Cái gọi là đứa bé gấu

/62


Không khí được mưa xối xả như trút nước cọ rửa sạch sẽ trong lành mát mẻ, mang theo hơi nước ướt át của mùa hè nhẹ nhàng thổi qua mặt. Mặc dù đã hơn mười giờ đêm rồi nhưng ở trường đại học C còn rất náo nhiệt, thỉnh thoảng còn có vài cặp sinh viên yêu nhau đứng dưới cây ngọc lan cao lớn xinh đẹp hôn nhau, ngay cả âm thanh hôn môi cũng có thể nghe rõ mồn một.

Kỷ Lâm đi xuyên qua cửa Đông đại học C rồi từ từ đi vào trong. Con đường phía trước được đèn đường chiếu sáng sáng ngời, trong đầu của anh cũng rất rõ ràng.

Diệp Chi là người anh chắc chắn phải có được, Hoàn Tử anh cũng muốn. Anh không quản khỉ gió người nào phản đối, đừng nói Diệp Khung là anh của Diệp Chi, cho dù cha mẹ của Diệp Chi phản đối anh cũng không thỏa hiệp.

Anh không phải là hiền lành, khi còn bé cũng đã là một đứa bé gấu, đã từng đánh nhau khắp đại viện không ai là đối thủ trừ Úc Lương Tranh, còn lại thì không có thua bất kỳ ai.

Từ rất lâu đã biết rõ có nắm đấm cứng mới có quyền nói đạo lý. Nhẹ nhàng không nghe, vậy thì đánh đến khi nghe lời mới thôi.

Có quả đấm cộng thêm quyền lực, Kỷ Lâm nghĩ anh hoàn toàn có thể làm bất cứ chuyện gì không chút kiêng kỵ.

Nhưng anh chưa từng làm chuyện gì quá phận, ngay cả đêm khuya cũng sẽ dừng xe khi gặp đèn đỏ. Diệp Khung là người đầu tiên Kỷ Lâm muốn thử dùng chút thủ đoạn đó.

Trong phạm vi sinh hoạt, Kỷ Lâm đã thấy qua rất nhiều chuyện nhưng anh vẫn không muốn dính dáng đến. Từ nhỏ thượng tướng Kỷ đã cầm roi ân cần dạy bảo anh: Không cho ra ngoài gây chuyện thị phi. Không cho ỷ thế hiếp người. Nếu anh phạm thì ông sẽ là người đầu tiên đưa anh vào nhà giam.

Qua nhiều năm như vậy, Kỷ Lâm có thể không chút do dự đâm mũi kim có chứa chất độc vào tim, cũng có thể nổ súng vào kẻ địch một cách gọn gàng nhưng mà một chút kinh nghiệm quần áo lụa là cũng không có.

Nhưng không phải là anh không thể, nếu ép sự tàn nhẫn trong xương tủy của Kỷ Lâm thì anh tuyệt đối sẽ khiến người chọc đến anh sống không dễ chịu.

Anh vuốt mồ hôi hột trên đầu rồi móc chìa khóa ra cắm vào trong lỗ khóa. Anh biết Diệp Khung tại sao không để cho Diệp Chi lui tới với anh, đầu tiên là quan tâm em gái nhưng nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là lo lắng thân phận của anh sẽ mang đến phiền toái cho anh ta.

Kỷ Lâm xoay khóa mở cửa rồi cười lạnh, Diệp Khung nếu thức thời một chút thì anh tuyệt đối sẽ không làm khó anh ta. Nhưng nếu anh ta tiếp tục nói điều không hay với Diệp Chi thì anh sẽ….

“Ah…Chú út, sao con lại về rồi? Không phải gọi điện thoại nói tối nay không về sao?” Cả nhà họ Kỉ đang ngồi ở trong phòng khách xem ti vi, nghe tiếng mở cửa thì rối rít nhìn ra cửa trước, giật mình khi thấy Kỷ Lâm, mẹ Kỷ không nhịn được hỏi.

“Dạ, muốn về nên về thôi.” Kỷ Lâm thay xong giày đi tới cầm một quả táo lên giống như để hả giận hung hăng cắn một miệng lớn, lúc này mới xả hết cơn giận.

Nhạc Du và Úc Lương Tranh liếc mắt nhìn nhau, anh hai ở bên ngoài bị người ta khinh bỉ rồi sao ?

“Làm mặt lạnh cho ai nhìn hả? Mất hứng, cút ngay trở về phòng đi.” Thượng tướng Kỷ nhướng mày rậm lên, nhìn con gái xinh đẹp của mình một cách thân thiết rồi lại nhìn đứa con trai mạnh mẽ của mình, lòng lập tức thiên vị “Đừng đứng ở chỗ này ảnh hưởng tâm tình của cục cưng xem ti vi.”

“Ba, thật ra thì con và anh hai được ba nhặt về nuôi sao?” Kỷ Lâm bị thượng tướng Kỷ nói dở khóc dở cười “Ba không hỏi xem con trai của ba có phải bị người khi dễ hay không?”

“Khi dễ?” Thượng tướng Kỷ liếc mắt khinh bỉ nhìn đứa con thứ hai “Con bị người ta khi dễ chỉ biết là về nhà tố cáo, không cần nói lão tử liền quất chết con.”

Quả nhiên trong mắt ba của anh chỉ có một nhà của cục cưng là ruột thịt. Kỷ Lâm cắn quả táo mấy cái ‘rắc rắc’ lau khóe miệng dính nước trái cây, mơ hồ nói: “Biết… Biết… con trai thì đánh, con gái sẽ dụ dỗ.”

Thấy thượng tướng Kỷ trừng mắt sắp nổi giận, Kỷ Lâm vội vàng cắn quả táo hai ba ngụm cho xong rồi nhìn Mẹ Kỷ nói: “Mẹ, Tiểu Hắc đâu? Đem Tiểu Hắc cho con, con sẽ cút ngay lập tức.”

Mẹ Kỷ bị anh chọc cười rồi đưa tay chỉ phòng của Kỷ Lâm “Có lẽ ở trên giường ngủ của con rồi, vật nhỏ nhận chủ nên ngủ trên giường của con đó.”

Kỷ Lâm gật đầu rồi chạy nhanh như làn khói trở về phòng của mình.

“Anh có cảm giác anh hai gần đây có điều gì không ổn hay không?” Trong phòng khách, Nhạc Du dùng cùi chỏ chọt Úc Lương Tranh rồi nhỏ giọng ghé vào lỗ tai anh nói.

“Anh hai của em vẫn luôn có cái gì không ổn.” Úc Lương Tranh nói trúng tim đen.

“Này. Em có nói đùa với anh đâu.” Nhạc Du giơ tay lên hung hăng bấm một cái vào bắp thịt căng đầy ở trên đùi Úc Lương Tranh “Tối nay khẳng định anh hai đã gặp chuyện gì đó.”

“Được rồi, em hãy yên tâm đi, anh ta không có việc gì đâu.” Úc Lương Tranh bất đắc dĩ xoa nhẹ đầu vợ mình. Cái bấm này của cô chỉ đủ gãi ngứa cho anh, muốn cho anh bị thương thì còn thiếu chút lực nữa. Nhưng những lời này nhất định không thể tùy tiện nói ra, Úc Lương Tranh không thể làm gì khác hơn là làm dáng vẻ như rất đau, nhe răng trợn mắt mở miệng nói: “Anh hai của em chắc muốn tìm chị dâu cho em rồi.”

“Thật… Thật?” Nhạc Du không dám tin trợn to hai mắt.

“Thật.” Úc Lương Tranh gật đầu, cười hết sức mập mờ.

“Con trai, ba bị mẹ con chê.” Kỷ Lâm nhào lên trên giường, một tay ôm lấy Tiểu Hắc đang ngáy ngủ vào trong ngực, vừa xoa nắn vừa nhìn con trai mèo kể khổ “Còn có Diệp Khung, quả là đồ…. Tối nay thiếu chút nữa là ba thành công rồi. Chỉ thiếu một chút.”

“Meo meo?” Tiểu Hắc mơ mơ màng màng meo một tiếng rồi đưa đầu lưỡi màu hồng liếm liếm ngón tay của Kỷ Lâm.

Tối nay ăn cá nhỏ ngon thật. Thật muốn ăn thêm một cái nữa. Liếm liếm liếm.

“Aizzz… Ngươi xem, ta đối xử với cô ấy cũng rất tốt. Diệp Chi tại sao lại không biết cơ chứ?” Kỷ Lâm thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Hắc “Sớm đi theo ta có phải tốt không ?”

Meo meo ~ buồn ngủ quá. Chủ nhân cần gì phải dong dài như vậy.

“Không được. Ta phải tấn công nhanh chóng. Câu kia nói như thế nào nhỉ? A… Đúng, con gái tốt sợ chồng vướng víu.”

Meo meo ~ Kể chuyện nhanh nhanh một chút. . Mèo con ngủ nữa.

“Đầu tiên phải làm gì? Tặng hoa hồng? Không được, cái này quá thô tục. Còn muốn… không phải vậy. . . . . . Haizzz. . . . . .”

Kỷ Lâm cúi đầu nhìn tay phải của mình, phía trên từ từ hiện lên ba dấu đỏ, đầu sỏ gây nên lại ngước đầu vẫy đuôi, từ trên người anh nhảy xuống, liếm liếm móng vuốt của mình rồi cuộn tròn chiếm một góc ở giường lớn tiếp tục ngủ.

Dài dòng chết meo meo rồi. Chủ nhân thật là phiền.

Mèo nhỏ này thế nhưng lại dám ghét bỏ mình. Kỷ Lâm thở dài, mọi chuyện của mình gần đây thật là không được thuận lợi.

Anh vuốt vuốt mu bàn tay bỗng nhớ tới Diệp Khung nói câu giữ lại Diệp Cảnh Thâm.

Lời này có ý gì? Kỷ Lâm cau mày, chẳng lẽ Diệp Chi là do không cẩn thận mà có Hoàn Tử? Kỷ Lâm hồi tưởng lại sau khi Diệp Khung nói xong câu đó thì nét mặt Diệp Chi… Đột nhiên cảm thấy hiểu rõ chân tướng.

Không trách được Chi Chi thế nào cũng không chịu tiếp nhận anh, không phải bởi vì không thích anh mà là sợ bị đàn ông cặn bã lừa gạt.

Kỷ Lâm tự động lắp ráp cái gọi là chân tướng. Diệp Chi bị đàn ông cặn bã bắt lên giường rồi có Hoàn Tử nhưng sau đó người đàn ông cặn bã đó lại bỏ chạy nên Diệp Chi bất đắc dĩ chỉ có một mình nuôi dưỡng Hoàn Tử.

Anh càng nghĩ càng thấy phỏng đoán của mình chính xác, trong lòng không tự chủ được bắt đầu đau lòng thay cho Diệp Chi. Tính tính toán toán số tuổi thì lúc Diệp Chi có Hoàn Tử chỉ mới hai mươi hai tuổi, vừa ra trường đã có thai nhất định là vừa đau lòng vừa sợ.

Xem ra sau này mình phải dịu dàng với cô ấy, Kỷ Lâm sờ sờ cằm, nhưng chủ yếu là phải cho Diệp Chi ý thức được mình và người đàn ông cặn bã vứt bỏ cô kia không giống nhau. Đúng. Cứ làm như thế.

Kỷ Lâm hưng phấn ở trên giường lớn lăn lộn ôm Tiểu Hắc vào trong ngực, hung hăng hôn một cái “Con trai ngoan, chờ ba chiến thắng trở về. Ha…Ha… Ha.”

Diệp Chi phát hiện phương thức theo đuổi mình của Kỷ Lâm thay đổi. Ngày trước thỉnh thoảng có điện thoại và nhắn tin nhưng bây giờ biến thành không giây phút nào không có xuất hiện bên cạnh mình.

Buổi sáng thì ở ngay dưới nhà mình nói cái gì là muốn đưa cô đi làm, mỗi lần như thế đều mang cho cô một phần đồ ăn sáng, vừa nhìn cô trông đợi vừa yên lặng ăn điểm tâm, để cho cô muốn cự tuyệt cũng không nhẫn tâm.

Mà buổi trưa thì càng thần kỳ hơn, anh thế nhưng có thể chính xác tìm được phòng ăn trưa của cô. Sau đó ngồi ở ngay đối diện cô ăn cơm.

Vốn Diệp Chi có ý định ăn trưa cùng đồng nghiệp nhưng sau hai ngày Kỷ Lâm tới, đồng nghiệp đều nói không cùng cô ăn cơm, nói không thể mạo hiểm làm kỳ đà cản mũi.

Đến buổi tối thì càng không cần phải nói rồi, Kỷ Lâm nhất định sẽ chờ ở dưới công ty cô đợi cô tan việc, thuận tiện còn có thể thay cô nghĩ về bữa ăn tối. Sau đó sẽ đến võ đường đón Hoàn Tử rồi cùng nhau về, cả lịch trình làm thành thạo lưu loát.

Chờ lúc Diệp Chi ý thức được mình một ngày ba bữa cơm đều trôi qua cùng với Kỷ Lâm thì thời gian đã là nửa tháng. Mà Hoàn Tử từ một tuần trước cũng đã đi học tiểu học.

“Chi Chi, tối nay đi ăn món ăn Việt Nam có được hay không? Bạn của anh mở, bảo đảm chất lượng.” Mắt Kỷ Lâm nhìn thẳng vừa lái xe vừa nói chuyện với Diệp Chi.

“Có nhiều thịt không?” Không đợi Diệp Chi trả lời, Hoàn Tử ngồi ở ghế sau luôn luôn yên lặng bỗng lên tiếng hỏi.

Kỷ Lâm sững sờ, ngay sau đó cười nói “Có rất nhiều thịt, tha hồ ăn.”

“Ồ.” Hoàn Tử đáp một tiếng, nhưng trong giọng nói không có bao nhiêu hưng phấn, dừng một lát lại hỏi: “Có nhiều thịt như ở KFC không?”

Nghe vậy, Kỷ Lâm thiếu chút nữa không khống chế được bật cười, thì ra là Hoàn Tử muốn đi ăn FKC nữa. Nhưng muốn ăn KFC lại hỏi những câu kỳ cục vậy, đứa nhỏ này thật đúng là dở hơi.

“Không cho ăn KFC.” Kỷ Lâm vừa định nói vậy chúng ta đi ăn KFC thì bị Diệp Chi cắt lời, cô quay đầu nhìn Hoàn Tử, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng nghiêm túc nói “Mẹ không phải đã nói với con là KFC không thể ăn nhiều sao? Lát nữa về nhà mẹ làm canh thịt bò cho con ăn.”

Canh thịt bò ăn không ngon như cánh gà chiên, Hoàn Tử uất ức hít hít mũi, ánh mắt lập tức chuyển qua Kỷ Lâm, huấn luyện viên Kỷ nói nếu mình đứng về phía huấn luyện viên thì ngày ngày huấn luyện viên sẽ mang mình đi ăn KFC.

Thấy đôi mắt nhỏ tội nghiệp của Hoàn Tử, Kỷ Lâm sờ mũi rồi nhìn nét mặt không đồng ý của Diệp Chi, do dự hai giây nhưng lòng lại thiên vị vợ tương lai của mình nên giả bộ nghiêm túc nói: “Ừ, KFC không thể ăn nhiều.”

Hoàn Tử, huấn luyện viên xin lỗi cháu. Có vợ mới có con trai, cho nên ngàn vạn lần đừng nghĩ huấn luyện viên nuốt lời, chờ cháu lớn sẽ hiểu vợ có tầm quan trọng như thế nào.

Huấn luyện viên Kỷ là một tên lường gạt. Hoàn Tử nắm thật chặt quả đấm nhỏ tức giận nhìn Kỷ Lâm. Rõ ràng nói về sau sẽ dẫn mình đi ăn KFC. Cậu sẽ không để ý đến huấn luyện viên nữa, cũng không cần huấn luyện viên làm ba mới của mình.

Hoàn Tử tức giận quay mặt sang chỗ khác, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh sảo nhưng lại vô cùng lạnh lùng.

Cuối cùng mọi người đi về nhà Diệp Chi ăn cơm nhưng không khí trên bàn cơm cũng không hề vui vẻ.

Sắc mặt Diệp Khung âm trầm, Hoàn Tử lại mặt lạnh không để ý tới anh. Mặc dù Kỷ Lâm có nói chuyện chọc cười nhưng cũng không chịu nổi vì hai người kia không phối hợp.

“Xin lỗi, anh trai của tôi là như vậy.” Tiễn Kỷ Lâm xuống dưới nhà, Diệp Chi mở miệng nói xin lỗi: “Thật ra thì anh trai là người tốt.”

Người tốt? Kỷ Lâm hừ một tiếng ở trong lòng nhưng trên mặt lại nở nụ cười rực rỡ “Không có sao, anh cũng quen rồi.”

Nghe lời nói này Diệp Chi càng thêm áy náy, nhiều ngày trôi qua như vậy những chuyện Kỷ Lâm làm cô đều tận mắt thấy, cũng cảm thấy rất cảm động, đặc biệt là mỗi lần tới nhà còn phải chịu cảnh anh trai tức giận khiến Diệp Chi rất băn khoăn.

“Chủ nhật này em đi công viên chơi. Hưm. . . . . . Anh cảm thấy thế nào, nếu mang theo Hoàn Tử đi chơi luôn.”

Kỷ Lâm nghe vậy mắt liền sáng lên, đây là đồng ý hẹn hò? Tiến bộ thần tốc.

“Được, vậy đến lúc đó anh tới đón mẹ con em.” Kỷ Lâm cười híp mắt rồi cùng Diệp Chi tán gẫu mấy câu mới ngâm nga bài hát về nhà.

Anh cảm giác hiện tại tiền đồ của mình vô cùng sáng lạng, ngẫm lại chẳng những Hoàn Tử về phía anh mà ngay cả Diệp Chi cũng bắt đầu không cự tuyệt anh nữa, tiếp tục như vậy thì ngay ôm được vợ và con trai không còn xa.

Nhưng mơ thì đều tốt đẹp còn thực tế thì tàn khốc.

Tối ngày hôm sau Kỷ Lâm chợt có ý nghĩ dâng trào, muốn đến trường học đón Hoàn Tử nên anh gọi điện thoại nói một tiếng với Diệp Chi rồi như một làn khói đi đến trường học.

Hoàn Tử tan học lúc ba giờ rưỡi, sau đó sẽ đi đến võ đường học Taekwondo, học nửa giờ thì vừa đúng giờ tan việc của Diệp Chi nên thuận đường đón Hoàn Tử về nhà.

Vì vậy thời gian gặp nhau của Kỷ Lâm và Hoàn Tử so với bình thường ít hơn nhiều.

Kỷ Lâm nhịn nhiều ngày như vậy rốt cuộc vẫn không có nhịn được nữa nên trực tiếp chạy trường học gặp con trai nhà người ta.

“Hoàn Tử, huấn luyện viên tới đón cháu.” Kỷ Lâm thị lực rất tốt, từ xa đã nhìn thấy một đám bé củ cải trong đó có Hoàn Tử, vui vẻ vẫy tay gọi một tiếng.

“Diệp Cảnh Thâm, đây là huấn luyện viên của em?” Cô giáo của Hoàn Tử nhìn lên nhìn xuống đánh giá Kỷ Lâm mấy lần, thấy anh hết sức lạ nên không yên lòng hỏi một câu.

Không ngờ Hoàn Tử liếc mắt nhìn Kỷ Lâm rồi lắc đầu một cái, nói “Không phải.”

Cái... cái gì? Kỷ Lâm không dám tin vào lỗ tai của mình, Hoàn Tử không thừa nhận anh?

“Em thật sự không biết chú đó?” Cô giáo lập tức cảnh giác nhìn Kỷ Lâm ánh mắt cũng mang mấy phần dò xét.

“Không biết.” Hoàn Tử trả lời dứt khoát, thậm chí quay đầu trốn phía sau lưng thầy giáo.

“Cô giáo. Cô hãy nghe tôi nói, tôi thật sự chính là huấn luyện viên của Hoàn Tử .” Kỷ Lâm vội vàng giải thích.

“Vậy anh gọi điện thoại cho bà ngoại Diệp Cảnh Thâm chứng minh đi.” Cô giáo tương đối có trách nhiệm về chuyện liên quan đến an toàn của học sinh, cô không dám khinh thường.

“Được, tốt.” Kỷ Lâm đáp một tiếng, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.

Gội một lần, không có phản ứng.

Gọi lần nữa, vẫn không có phản ứng.

Đoàn trưởng Kỷ đang cầm điện thoại di động im lặng mà lệ rơi từng giọt trong lòng, ông trời ơi, sao ông lúc nào không tắt lại tắt lúc này cơ chứ.

Cô giáo nhìn chằm chằm động tác của Kỷ Lâm thấy anh không gọi điện thoại, hừ lạnh một tiếng trong lòng.

Kỹ thuật diễn xuất cũng không tệ, nhưng đừng nghĩ gạt được cô. Không nghĩ tới người này dáng dấp cũng tốt mà làm chuyện xấu xa lừa gạt đứa nhỏ.

Nghĩ tới đây, cô tranh thủ Hoàn Tử đang núp phía sau mình, âm thanh lạnh lùng như hàn băng “Anh này, nếu như anh không chứng cớ chứng minh anh có quen biết Diệp Cảnh Thâm, thì tôi sẽ báo cho cảnh sát.”

Gì? Báo cảnh sát?

Kỷ Lâm đang bấm điện thoại di động thì động tác ngừng lại, nhìn xung quanh thấy những người lớn đi đón những đứa nhỏ đều làm mặt tức giận nhìn anh, thậm chí có mấy người đàn ông còn xắn tay áo lên làm anh tưởng chừng lệ rơi đầy mặt.

Hoàn Tử, mau tới cứu cứu huấn luyện viên. Chú Kỷ của cháu sẽ bị người đưa đến đồn cảnh sát ngồi đó.

/62

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status