Từ Lăng Cách nhìn cô gái trong ngực đau lòng không thôi, anh nhắc bỗng người cô lên, hiên ngang bế cô trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người có mặt đều trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn anh một dáng lạnh lùng tiêu soái bước đi. Nếu không tận mắt chứng kiến chắc bọn họ cũng chẳng bao giờ tin một người lạnh lùng, chán ghét đụng chạm với con gái như anh lại ôn nhu ôm một cô gái.
Một số nữ sinh đặt biệt là đám người của Lạc Vỹ Trân vô cùng tức tối nhìn cảnh trước mặt.
Lạc Vỹ Trân cả người bốc hỏa, tay nắm chặt thành quyền, đôi môi không ngừng bị hàm răng trắng cắn chặt, cô ta giận dỗi dậm chân bỏ đi.
Tịnh Ái điên cuồng tức tối nhưng vẫn không thể hiện mấy ra ngoài, dám công khai quyến rũ Từ thiếu như thế, Âu Khả Lam cũng là một con cáo già lắm chiêu đây, đúng là tiện nhân, tôi nhất định phải làm cho cô không còn mặt mũi nhìn người khác, hừ.
Tịnh Ái trong lòng hừ lạnh liếc mắt hung hăng nhìn về phía cô nhưng lại bị đôi mắt sâu thẳm như chim ưng găm vào thì lập tức thay đổi bộ dáng nhanh như chớp chạy tới bám theo Lạc Vỹ Trân.
...
Tại quán cà phê sách êm đềm trong thành phố, đó là nơi cô và anh thường đến thư giãn, và đôi lúc cũng trở thành nơi hẹn hò của hai người.
"Đừng nghĩ nhiều nữa" Anh nắm lấy tay cô, dịu nhẹ trao cho cô sự bình yên làm cô bớt hoảng loạn khi gặp chuyện oan ức như vậy.
Âu Khả Lam trong lòng rối loạn nghe được câu nói dịu dàng ấy thì tâm bớt nặng nề đi, cô ngước mắt lên nhìn anh, vô thức lạc vào đôi mắt sâu thẳm chứa đầy sự an toàn anh dành riênh cho cô. Âu Khả Lam chợt ấm lòng, cô thật sự đã ỷ lại vào anh rất nhiều rồi, đặt biệt là những lúc khó khăn như vầy, anh là mặt trời, là tia nắng đem đến cho cô sự ấm áp và an toàn khiến cô cứ nhắn chìm tâm tư vào khoảng trời anh tạo nên. Cô tự nghĩ nếu có một lúc phải rời xa anh, cô biết phải làm sao đây? Ai sẽ bên cô an ủi bảo vệ cô nữa?
Đáy lòng chợt đau thắt, mày cô khẽ nhíu lại nước mắt chực trào ra, nhìn cô lúc này thật yếu ớt, như loài chim nhỏ gãy cánh rơi xuống vực sâu.
"Sau lại khóc rồi, nín đi nào" Từ Lăng Cách càng đau lòng, anh hơi lúng túng dịu giọng an ủi cô.
Nghe vậy tim cô càng đau, chẳng biết vì sao cứ nghĩ đến chuyện anh xa cô lại đau đến thế này, những giọt mỹ lệ không ngừng lăn dài trên má.
Từ Lăng Cách càng cuống cuồng không biết phải làm sao, anh hấp tấp lấy vài miếng khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Một bộ dáng lúng túng của anh làm cô cảm thấy thật đáng yêu, anh là một người có lẽ là toàn diện nhưng ở một khía cạnh nào đó lại thật khiến người ta thật buồn cười, cũng như lúc bấy giờ vậy.
"Cô gái nhỏ, em khóc rồi lại cười thật khiến tôi khổ tâm" Anh thấy cô bậc cười thì nhẹ lòng, nhăn mày làm thành một bộ dáng trẻ con, nhưng anh nào hay.
Từ Lăng Cách khuất nước trong ly đưa đến trước mặt cô, dịu dàng ân cần.
"Uống miếng nước đi, khóc lâu rồi mất nước lắm"
"Ừm" Cô ngoan ngoãn gật đầu nghe lời.
"Cô bé ngoan" Từ Lăng Cách lại đưa tay xoa đầu cô khiến cô phồng má tức giận, trông thật đáng yêu.
...
"Chẳng biết tên nào lại to gan lớn mật rảnh rỗi làm chuyện này" Hàn Khải Phong lặt lặt tờ báo trước mặt nhíu mày suy ngẫm.
Trong tờ báo ngắn gọn đề nội dung "Âu Khả Lam cô giáo trẻ của trường không ngừng qua lại với các nam sinh trẻ giàu có. Không ngừng ở đó, cô ta còn bám theo Hàn thiếu và Từ thiếu hồng lừa gạt tình yêu, dùng nó làm bàn đạp bay thẳng lên cành cao làm phượng hoàng."
Kèm theo đó là các hình ảnh sắt nét chụp về bối cảnh Âu Khả Lam cười đùa vui vẻ với Từ Lăng Cách và Hàn Khải Phong. Ngoài ra còn có các ảnh giường chiếu nóng bỏng của cô với nhiều nam sinh.
"Không tên yếu thế nào dám làm đâu" Từ Lăng Cách thâm trầm phán quyết.
"Việc này có vẻ khó rồi đây, ai mà chơi chiêu hiểm như thế chứ?" Hàn Khải Phong cố vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không tìm ra được đáp án.
"Có lẽ tôi biết người đó" Từ Lăng Cách đột nhiên nói ra một câu làm Hàn Khải Phong ngạc nhiên.
"Cậu biết?" anh ta bật người dậy hỏi lớn.
"Không chắc lắm" Từ Lăng Cách lạnh nhạt nói một câu làm Hàn Khải Phong muốn nổi điên lên.
Hàn Khải Phong vẻ mặt suy tư nhìn anh cất tiếng:
"Mà này, cậu có chắc là Âu Khả Lam không làm điều này?"
Vừa nói xong câu đó Hàn Khải Phong liền nhận được ánh mắt sắt như kiếm lao thẳng vào người làm anh ta không khỏi thoát tim dè chừng.
"Không thể nào" Từ Lăng Cách nhìn cậu ta cương quyết phủ định.
"Được được, không phải thì không phải, cậu đừng có mà nhìn tôi như vậy chứ" Hàn Khải Phong nhượng bộ đồng thời cũng lên tiếng cho bản thân mình.
"Cô ấy rất ngây thơ, thuần khiết, đặt biệt là cái tính cương trực, nhiệt huyết với nghề. Vả lại lúc tôi biết chuyện này cũng rất tức tối nghi ngờ cô ấy nên đã lục tìm khắp nơi, vừa lúc đấy tôi nhìn thấy cô ấy biết tin thì chấn kinh, cảm xúc đột nhiên bất thường, trong đôi mắt đẫm lệ đó tôi nhìn thấy rõ sự chân thật không một chút giả tạo.
Tất cả mọi người có mặt đều trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn anh một dáng lạnh lùng tiêu soái bước đi. Nếu không tận mắt chứng kiến chắc bọn họ cũng chẳng bao giờ tin một người lạnh lùng, chán ghét đụng chạm với con gái như anh lại ôn nhu ôm một cô gái.
Một số nữ sinh đặt biệt là đám người của Lạc Vỹ Trân vô cùng tức tối nhìn cảnh trước mặt.
Lạc Vỹ Trân cả người bốc hỏa, tay nắm chặt thành quyền, đôi môi không ngừng bị hàm răng trắng cắn chặt, cô ta giận dỗi dậm chân bỏ đi.
Tịnh Ái điên cuồng tức tối nhưng vẫn không thể hiện mấy ra ngoài, dám công khai quyến rũ Từ thiếu như thế, Âu Khả Lam cũng là một con cáo già lắm chiêu đây, đúng là tiện nhân, tôi nhất định phải làm cho cô không còn mặt mũi nhìn người khác, hừ.
Tịnh Ái trong lòng hừ lạnh liếc mắt hung hăng nhìn về phía cô nhưng lại bị đôi mắt sâu thẳm như chim ưng găm vào thì lập tức thay đổi bộ dáng nhanh như chớp chạy tới bám theo Lạc Vỹ Trân.
...
Tại quán cà phê sách êm đềm trong thành phố, đó là nơi cô và anh thường đến thư giãn, và đôi lúc cũng trở thành nơi hẹn hò của hai người.
"Đừng nghĩ nhiều nữa" Anh nắm lấy tay cô, dịu nhẹ trao cho cô sự bình yên làm cô bớt hoảng loạn khi gặp chuyện oan ức như vậy.
Âu Khả Lam trong lòng rối loạn nghe được câu nói dịu dàng ấy thì tâm bớt nặng nề đi, cô ngước mắt lên nhìn anh, vô thức lạc vào đôi mắt sâu thẳm chứa đầy sự an toàn anh dành riênh cho cô. Âu Khả Lam chợt ấm lòng, cô thật sự đã ỷ lại vào anh rất nhiều rồi, đặt biệt là những lúc khó khăn như vầy, anh là mặt trời, là tia nắng đem đến cho cô sự ấm áp và an toàn khiến cô cứ nhắn chìm tâm tư vào khoảng trời anh tạo nên. Cô tự nghĩ nếu có một lúc phải rời xa anh, cô biết phải làm sao đây? Ai sẽ bên cô an ủi bảo vệ cô nữa?
Đáy lòng chợt đau thắt, mày cô khẽ nhíu lại nước mắt chực trào ra, nhìn cô lúc này thật yếu ớt, như loài chim nhỏ gãy cánh rơi xuống vực sâu.
"Sau lại khóc rồi, nín đi nào" Từ Lăng Cách càng đau lòng, anh hơi lúng túng dịu giọng an ủi cô.
Nghe vậy tim cô càng đau, chẳng biết vì sao cứ nghĩ đến chuyện anh xa cô lại đau đến thế này, những giọt mỹ lệ không ngừng lăn dài trên má.
Từ Lăng Cách càng cuống cuồng không biết phải làm sao, anh hấp tấp lấy vài miếng khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Một bộ dáng lúng túng của anh làm cô cảm thấy thật đáng yêu, anh là một người có lẽ là toàn diện nhưng ở một khía cạnh nào đó lại thật khiến người ta thật buồn cười, cũng như lúc bấy giờ vậy.
"Cô gái nhỏ, em khóc rồi lại cười thật khiến tôi khổ tâm" Anh thấy cô bậc cười thì nhẹ lòng, nhăn mày làm thành một bộ dáng trẻ con, nhưng anh nào hay.
Từ Lăng Cách khuất nước trong ly đưa đến trước mặt cô, dịu dàng ân cần.
"Uống miếng nước đi, khóc lâu rồi mất nước lắm"
"Ừm" Cô ngoan ngoãn gật đầu nghe lời.
"Cô bé ngoan" Từ Lăng Cách lại đưa tay xoa đầu cô khiến cô phồng má tức giận, trông thật đáng yêu.
...
"Chẳng biết tên nào lại to gan lớn mật rảnh rỗi làm chuyện này" Hàn Khải Phong lặt lặt tờ báo trước mặt nhíu mày suy ngẫm.
Trong tờ báo ngắn gọn đề nội dung "Âu Khả Lam cô giáo trẻ của trường không ngừng qua lại với các nam sinh trẻ giàu có. Không ngừng ở đó, cô ta còn bám theo Hàn thiếu và Từ thiếu hồng lừa gạt tình yêu, dùng nó làm bàn đạp bay thẳng lên cành cao làm phượng hoàng."
Kèm theo đó là các hình ảnh sắt nét chụp về bối cảnh Âu Khả Lam cười đùa vui vẻ với Từ Lăng Cách và Hàn Khải Phong. Ngoài ra còn có các ảnh giường chiếu nóng bỏng của cô với nhiều nam sinh.
"Không tên yếu thế nào dám làm đâu" Từ Lăng Cách thâm trầm phán quyết.
"Việc này có vẻ khó rồi đây, ai mà chơi chiêu hiểm như thế chứ?" Hàn Khải Phong cố vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không tìm ra được đáp án.
"Có lẽ tôi biết người đó" Từ Lăng Cách đột nhiên nói ra một câu làm Hàn Khải Phong ngạc nhiên.
"Cậu biết?" anh ta bật người dậy hỏi lớn.
"Không chắc lắm" Từ Lăng Cách lạnh nhạt nói một câu làm Hàn Khải Phong muốn nổi điên lên.
Hàn Khải Phong vẻ mặt suy tư nhìn anh cất tiếng:
"Mà này, cậu có chắc là Âu Khả Lam không làm điều này?"
Vừa nói xong câu đó Hàn Khải Phong liền nhận được ánh mắt sắt như kiếm lao thẳng vào người làm anh ta không khỏi thoát tim dè chừng.
"Không thể nào" Từ Lăng Cách nhìn cậu ta cương quyết phủ định.
"Được được, không phải thì không phải, cậu đừng có mà nhìn tôi như vậy chứ" Hàn Khải Phong nhượng bộ đồng thời cũng lên tiếng cho bản thân mình.
"Cô ấy rất ngây thơ, thuần khiết, đặt biệt là cái tính cương trực, nhiệt huyết với nghề. Vả lại lúc tôi biết chuyện này cũng rất tức tối nghi ngờ cô ấy nên đã lục tìm khắp nơi, vừa lúc đấy tôi nhìn thấy cô ấy biết tin thì chấn kinh, cảm xúc đột nhiên bất thường, trong đôi mắt đẫm lệ đó tôi nhìn thấy rõ sự chân thật không một chút giả tạo.
/126
|