"Rồi đấy cô thử đi" Trịnh Hạo Dương hắt mặt quay lại nói với cô.
"Ừm" Âu Khả Lam nhẹ gật đầu như đã hiểu.
"Aaa..."
"Tốt lắm tiếp đi" Trịnh Hạo Dương dùng giọng nói như đang khích lệ một đứa trẻ.
"Aaaa.... Aaaaa.... " Tiếp theo đó là hàng loạt tiếng hét xé gió lao thẳng lên trời xanh.
Âu Khả Lam cảm thấy thật nhẹ nhõm khi trút hết tất thảy ra ngoài, bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu lời sỉ nhục, áp lực đều theo giọng nói phát ra khắp nơi.
"Thoải mái hơn chưa?"
"Ừm, rất thoải mái"
Trịnh Hạo Dương thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cô cũng cất tiếng nói với anh một câu, chứ nhìn cô im lặng, không nói tiếng nào chỉ ậm ừ lặng lẽ làm theo.
"Lại đây ngồi đi" Anh ta thả người ngồi xuống ghềnh đá đồng thời vỗ vỗ chỗ kế bên.
Âu Khả Lam thấy vậy thì bước lại ngồi co gối cạnh bên. Ánh mắt cô vẫn dõi theo nơi chân trời giao với biển xanh, thật rộng lớn và êm đềm.
"Sống ở trên đời mọi chuyện đều có thể xảy ra với ta nhưng quan trọng là ta đối mặt và giải quyết nó như thế nào."
"Anh thấy tôi nên đối mặt giải quyết vấn đề này như thế nào đây?" Âu Khả Lam đưa đôi mắt lơ đễnh vô định quay sang nhìn anh.
" Cô có bao giờ thấy phù thuỷ hại được công chúa không?" Trịnh Hạo Dương cất tiếng hỏi cô nhưng lại khiến tâm tư cô thả lỏng rất nhiều.
"Chưa..."Âu Khả Lam ngừng một chút rồi não nề lên tiếng " Nhưng tôi không phải công chúa"
"Đối với tôi mọi cô gái xinh ngây thơ và dễ thương như cô đều là công chúa" Anh đáp lời, hàm ý câu nói là an ủi nhưng lại tràn ngập mùi thính nồng nàn.
Đối với những cô gái khác chắc có lẽ đã rung động vì câu nói đó rồi, nhưng qua nhiều lần tiếp xúc cô còn lạ gì tính anh nên chỉ cười cho qua.
Trịnh Hạo Dương thấy câu nói của mình chẳng ăn thua gì, nên có phần mất mặt vội chuyển đề tài.
"Cô có biết cuộc đua của rùa và thỏ không?"
"Biết, đến cuối cùng rùa sẽ thắng"
"Thật ra câu chuyện vẫn còn một đoạn phía sau..." Anh nở nụ cười dịu dàng quay sang nhìn cô.
"Còn một đoạn?" Âu Khả Lam hơi ngạc nhiên, ánh mắt dường như chứa một tia hứng thú nổi lên.
"Đúng vậy, một đoạn sau là cuộc đua lại lần thứ hai của thỏ và rùa, cô nghĩ ai sẽ thắng?" Trịnh Hạo Dương nhận tia hứng thú của cô nên lại nói ra một đoạn ngắn tạo sự hứng thú cho cô.
"Nếu thi lại... chắc thỏ sẽ thắng" Âu Khả Lam suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Sai rồi" Trịnh Hạo Dương nhẹ nhàng cất tiếng làm Âu Khả Lam hơi bất ngờ trước kết cuộc đó.
"Sao có thể, nếu thi lại thỏ sẽ chẳng tự, cao lười ngủ nữa, phần thắng sẽ rất cao"
"Đúng thế, mọi người đều sẽ nghĩ vậy, để tôi kể cho cô nghe. Sau cuộc thi thỏ tất nhiên là không phục nên suốt ngày bám theo rùa đòi thi lại cho bằng được, rùa lúc đầu cũng chẳng đồng ý nhưng vì thỏ suốt ngày phá rối nên đến một ngày rùa không chịu nổi nữa, rùa đồng ý nhưng ra một điều kiện điều kiện..." Trịnh Hạo Dương ngừng một lúc nở nụ cười nhìn cô khơi lên hứng thú cho câu chuyện thêm phần hấp dẫn.
"Điều kiện gì vậy? Sao anh không kể tiếp?" Âu Khả Lam nôn nóng hỏi anh.
"Thì tôi đang đợi cô hỏi mới kể tiếp đây" Anh ta bày ra một bộ tự đắc nhìn cô khiêu khích.
"Hừm" Âu Khả Lam theo đó ném cho anh ta ánh lườm sắt bén.
"Đừng nhìn tôi như vậy tôi sẽ bị tổn thương đấy" Trịnh Hạo Dương giả vờ yếu đuối ôm lấy ngực trái mình.
"Phì..." Cô bị bộ dáng mong manh dễ vỡ của anh ta chọc đến phì cười.
"Cười rồi, cuối cùng cô cũng cười rồi" Anh ta đột nhiên hét lớn, ánh mắt cũng sáng lên như tìm thấy kho báo.
Dưới phong cảnh nên thơ, yên tĩnh cô gái nở nụ cười ấm áp như tia nắng đầu hạ, đôi mắt to tròn khẽ cong lại hình bán nguyệt theo nụ cười đẹp không thể tả.
Trịnh Hạo Dương vô thức say đắm ngắm nhìn, anh đưa tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp như đóa hoa nở rộ trước mắt, lòng không khỏi lung tay.
"Em thật xinh xắn...giống thiên xứ thuần khiết vậy" Anh đột nhiên nói lên một câu chân tình tha thiết, giọng điệu trầm ấm, chân thật đến lạ thường, có lẽ do vậy mà các cô gái đều say đắm anh, nguyện hi sinh tất cả cho anh.
Sự ấm áp bất ngờ ập tới khiến cô có chút giật người nhanh nghiên đầu né tránh, lại thêm câu nói thân mật vừa thốt ra khiến cô kinh ngạc.
Trịnh Hạo Dương hơi thất vọng nhưng chợt nhận ra mình thất thố vội rút tay.
"Tôi xin lỗi" Tiếng nói trầm ấm chân thật đến lạ thường, từ trước đến nay có bao giờ anh lại xin lỗi một cô gái đâu, mà nay lại phá vỡ mất rồi, vật đổi sao dời đúng là có thật, anh lắc đầu bất lực cuối gầm mặt xuống.
Cô ấy thật có khả năng phi thường, những người đàn ông tiếp xúc với cô đều dần bị cô cảm hóa, làm tính cách họ chợt đổi thay một cách nhanh chóng, đến cả họ đôi khi cũng chẳng nhận ra.
"Không sao" Cô chỉ cười nhẹ đáp lời.
"Ừm" Âu Khả Lam nhẹ gật đầu như đã hiểu.
"Aaa..."
"Tốt lắm tiếp đi" Trịnh Hạo Dương dùng giọng nói như đang khích lệ một đứa trẻ.
"Aaaa.... Aaaaa.... " Tiếp theo đó là hàng loạt tiếng hét xé gió lao thẳng lên trời xanh.
Âu Khả Lam cảm thấy thật nhẹ nhõm khi trút hết tất thảy ra ngoài, bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu lời sỉ nhục, áp lực đều theo giọng nói phát ra khắp nơi.
"Thoải mái hơn chưa?"
"Ừm, rất thoải mái"
Trịnh Hạo Dương thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cô cũng cất tiếng nói với anh một câu, chứ nhìn cô im lặng, không nói tiếng nào chỉ ậm ừ lặng lẽ làm theo.
"Lại đây ngồi đi" Anh ta thả người ngồi xuống ghềnh đá đồng thời vỗ vỗ chỗ kế bên.
Âu Khả Lam thấy vậy thì bước lại ngồi co gối cạnh bên. Ánh mắt cô vẫn dõi theo nơi chân trời giao với biển xanh, thật rộng lớn và êm đềm.
"Sống ở trên đời mọi chuyện đều có thể xảy ra với ta nhưng quan trọng là ta đối mặt và giải quyết nó như thế nào."
"Anh thấy tôi nên đối mặt giải quyết vấn đề này như thế nào đây?" Âu Khả Lam đưa đôi mắt lơ đễnh vô định quay sang nhìn anh.
" Cô có bao giờ thấy phù thuỷ hại được công chúa không?" Trịnh Hạo Dương cất tiếng hỏi cô nhưng lại khiến tâm tư cô thả lỏng rất nhiều.
"Chưa..."Âu Khả Lam ngừng một chút rồi não nề lên tiếng " Nhưng tôi không phải công chúa"
"Đối với tôi mọi cô gái xinh ngây thơ và dễ thương như cô đều là công chúa" Anh đáp lời, hàm ý câu nói là an ủi nhưng lại tràn ngập mùi thính nồng nàn.
Đối với những cô gái khác chắc có lẽ đã rung động vì câu nói đó rồi, nhưng qua nhiều lần tiếp xúc cô còn lạ gì tính anh nên chỉ cười cho qua.
Trịnh Hạo Dương thấy câu nói của mình chẳng ăn thua gì, nên có phần mất mặt vội chuyển đề tài.
"Cô có biết cuộc đua của rùa và thỏ không?"
"Biết, đến cuối cùng rùa sẽ thắng"
"Thật ra câu chuyện vẫn còn một đoạn phía sau..." Anh nở nụ cười dịu dàng quay sang nhìn cô.
"Còn một đoạn?" Âu Khả Lam hơi ngạc nhiên, ánh mắt dường như chứa một tia hứng thú nổi lên.
"Đúng vậy, một đoạn sau là cuộc đua lại lần thứ hai của thỏ và rùa, cô nghĩ ai sẽ thắng?" Trịnh Hạo Dương nhận tia hứng thú của cô nên lại nói ra một đoạn ngắn tạo sự hứng thú cho cô.
"Nếu thi lại... chắc thỏ sẽ thắng" Âu Khả Lam suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Sai rồi" Trịnh Hạo Dương nhẹ nhàng cất tiếng làm Âu Khả Lam hơi bất ngờ trước kết cuộc đó.
"Sao có thể, nếu thi lại thỏ sẽ chẳng tự, cao lười ngủ nữa, phần thắng sẽ rất cao"
"Đúng thế, mọi người đều sẽ nghĩ vậy, để tôi kể cho cô nghe. Sau cuộc thi thỏ tất nhiên là không phục nên suốt ngày bám theo rùa đòi thi lại cho bằng được, rùa lúc đầu cũng chẳng đồng ý nhưng vì thỏ suốt ngày phá rối nên đến một ngày rùa không chịu nổi nữa, rùa đồng ý nhưng ra một điều kiện điều kiện..." Trịnh Hạo Dương ngừng một lúc nở nụ cười nhìn cô khơi lên hứng thú cho câu chuyện thêm phần hấp dẫn.
"Điều kiện gì vậy? Sao anh không kể tiếp?" Âu Khả Lam nôn nóng hỏi anh.
"Thì tôi đang đợi cô hỏi mới kể tiếp đây" Anh ta bày ra một bộ tự đắc nhìn cô khiêu khích.
"Hừm" Âu Khả Lam theo đó ném cho anh ta ánh lườm sắt bén.
"Đừng nhìn tôi như vậy tôi sẽ bị tổn thương đấy" Trịnh Hạo Dương giả vờ yếu đuối ôm lấy ngực trái mình.
"Phì..." Cô bị bộ dáng mong manh dễ vỡ của anh ta chọc đến phì cười.
"Cười rồi, cuối cùng cô cũng cười rồi" Anh ta đột nhiên hét lớn, ánh mắt cũng sáng lên như tìm thấy kho báo.
Dưới phong cảnh nên thơ, yên tĩnh cô gái nở nụ cười ấm áp như tia nắng đầu hạ, đôi mắt to tròn khẽ cong lại hình bán nguyệt theo nụ cười đẹp không thể tả.
Trịnh Hạo Dương vô thức say đắm ngắm nhìn, anh đưa tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp như đóa hoa nở rộ trước mắt, lòng không khỏi lung tay.
"Em thật xinh xắn...giống thiên xứ thuần khiết vậy" Anh đột nhiên nói lên một câu chân tình tha thiết, giọng điệu trầm ấm, chân thật đến lạ thường, có lẽ do vậy mà các cô gái đều say đắm anh, nguyện hi sinh tất cả cho anh.
Sự ấm áp bất ngờ ập tới khiến cô có chút giật người nhanh nghiên đầu né tránh, lại thêm câu nói thân mật vừa thốt ra khiến cô kinh ngạc.
Trịnh Hạo Dương hơi thất vọng nhưng chợt nhận ra mình thất thố vội rút tay.
"Tôi xin lỗi" Tiếng nói trầm ấm chân thật đến lạ thường, từ trước đến nay có bao giờ anh lại xin lỗi một cô gái đâu, mà nay lại phá vỡ mất rồi, vật đổi sao dời đúng là có thật, anh lắc đầu bất lực cuối gầm mặt xuống.
Cô ấy thật có khả năng phi thường, những người đàn ông tiếp xúc với cô đều dần bị cô cảm hóa, làm tính cách họ chợt đổi thay một cách nhanh chóng, đến cả họ đôi khi cũng chẳng nhận ra.
"Không sao" Cô chỉ cười nhẹ đáp lời.
/126
|