Ông bước lại gần, bàn tay run rẩy cầm nó lên đọc từng câu từng chữ trong đấy, mắt ông bắt đầu đỏ lên mày cũng nhíu chặt lại, cả thân người run run không khó nhận ra ông đang rất tức giận.
"Rầm..." Nắm đấm mạnh bạo trực tiếp đấm xuống bàn tạo ra âm thanh vang vọng, khiến anh đang trong nhà vệ sinh cũng phải giật mình, vội vàng bước ra xem đã xảy ra việc gì.
"Ba" Từ Lăng Cách kinh ngạc nhìn ông Từ đang trong phòng mình, đặc biệt trên tay còn run rẩy cầm tờ báo vu oan Âu Khả Lam.
Cả người anh cứng đờ, anh biết việc này đối với ông rất nghiêm trọng, chắc anh sẽ bị giáo huấn một trận nhưng hơn hết anh đang lo cho mối quan hệ giữa cô và anh.
"Đây là chuyện gì?"
Không ngoài dự đoán của anh, ông Từ vừa nhìn thấy anh đã lớn tiếng hỏi.
"Ba... Ba đừng hiểu lầm." Từ Lăng Cách vội vàng giải thích, nhưng có lẽ chẳng ích gì.
"Hiểu lầm, chứng cứ hình ảnh rõ ràng như thế mà con còn biện minh cho cô ta?"
"Không phải, không phải như ba nghĩ đâu, Khả Lam bị vu oan, cô ấy bị hại..." Anh thấy ông Từ như vậy thì vội vàng giải thích, anh không muốn hình tượng cô bị vấy bẩn trong mắt ông.
Vừa nghe hai chữ Khả Lam từ miệng anh, ông Từ dường như càng nóng giận gấp bội, khiến anh chẳng biết phải làm sao.
"Khả Lam...Khả Lam, thân thiết quá nhỉ, con có biết cô ấy là cô giáo con không?"
"Con biết nhưng..."
"Con biết mà con còn qua lại, còn để xảy ra cái chuyện như này sao?"
"Ba đừng nóng nghe con giải thích đi, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi." Từ Lăng Cách cố gắng giải thích làm ông nguôi giận nhưng có lẽ là vô ích.
"Ba không cần biết, từ giờ con hãy ngừng qua lại với cô ta đi, ba sẽ trả đủ số tiền và còn thưởng thêm cho cô ta một ích sẽ không để cô ta bị thiệt." Ông Từ nghiêm nghị nhìn anh kiên quyết nói.
"Ba đừng như vậy, cho con một ít thời gian thôi, con sẽ làm sáng tỏ việc này."
Dù anh nói thế nào nhưng bóng lưng kiên quyết của ông Từ cũng đã phủ nhận tất cả.
Từ Lăng Cách vô lực ngã xuống chiếc giường cạnh bên, mở máy nhìn vào màn hình, trong đấy là tấm ảnh anh hôn cô ngay trước ngôi nhà ma, cô cười rất xinh, xinh như nắng vậy vừa ấm áp lại vừa tinh khiết, khiến anh cứ mãi bị bao vây trong đấy không thể thoát ra.
Tấm ảnh rất đẹp, cô gái và chàng trai người thanh tú, người điển trai vô cùng xứng đôi, nhưng giờ đây, sóng gió ập đến rồi liệu mưa có mang nắng của anh đi?
...
Trở về sau bữa cơm vui vẻ với ông Lạc, ông Từ gọi Từ Lăng Cách đến nói chuyện quan trọng, bà Từ thấy vậy cũng không khỏi tò mò mà đi theo.
"Ba chuyện gì vậy ạ?" Từ Lăng Cách khó hiểu theo ông vào phòng, hôm nay có vẻ tâm trạng ông rất tốt nên mới nhẹ nhàng gọi anh như vậy.
"Ba và ông Lạc vừa bàn về hôn ước của con với Lạc Vỹ Trân con gái của ông ấy." Ông Từ tâm tình sản khoái lên tiếng.
"Cái gì!" Ngược lại bà Từ vừa nghe xong thì cả kinh hỏi lại.
"Bà làm gì mà hét lớn vậy?"
"Con không đồng ý."
Từ Lăng Cách lần này không những không nể mặt ông mà còn thẳng thừng từ chối, từ trong đôi mắt sắt bén có thể nhìn thấy sự kiên định tột cùng của anh.
Ông Từ vừa nghe xong đã tức giận đập mạnh bàn một cái.
"Ba đã bàn xong hết rồi, hôm nay mục đích của ba chỉ để nói cho con biết, con không có quyền quyết định" Ông Từ lớn tiếng cất lời như một mệnh không cho phép chối từ.
"Ông quá đáng lắm rồi đấy." Bà Từ cả một bụng nộ khí không kìm được nữa cũng lớn tiếng trách ông.
"Chuyện này bà cũng không cần xen vào, tôi quyết không đổi ý đâu." Nói rồi ông lạnh nhạt được đi.
"Ông đứng lại đó cho tôi, hôm nay tôi phải giải quyết rõ chuyện này." Bà Từ nóng giận, mặt cũng đỏ gây, lần này không phải chỉ là làm nũng ông như trước nữa, bà thật sự thích cô con dâu này, quyết không để ông Từ đạt được ý định.
" Ba, ba không có quyền ép con phải cưới người con không yêu" Từ Lăng Cách cũng không nhường nhịn, lớn tiếng nói với ông.
Ông Từ nghe vậy thì xoay người lại, nhìn anh nghiêm túc.
"Ba đã nói chuyện này không do con quyết định." Thái độ ông Từ rất kiên quyết mặc cho cả anh và bà Từ cùng lúc can ngăn.
" Ông...ông được lắm" Bà Từ lần này bị ông chọc đến không nói nên lời.
Ông hôm nay như thế cũng không phải không có lý do, cũng bởi vì lo lắng cho anh, cho sự nghiệp này bị tàn phá nên ông đành phải như vậy, cô gái kia ông chẳng biết gì ngoài lý lịch tầm thường hơn hết còn có những tin xấu lan truyền khắp nơi, thật khiến ông không tin tưởng. Còn về phía ông Lạc, nghe nói Lạc Vỹ Trân cũng là một đứa con gái xinh đẹp lại thêm phần gia sản Lạc thị nếu sáp hợp với Từ thị chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh. Nếu không nhân cơ hội này tác hợp cho hai đứa thì thật uổn phí.
"Rầm..." Nắm đấm mạnh bạo trực tiếp đấm xuống bàn tạo ra âm thanh vang vọng, khiến anh đang trong nhà vệ sinh cũng phải giật mình, vội vàng bước ra xem đã xảy ra việc gì.
"Ba" Từ Lăng Cách kinh ngạc nhìn ông Từ đang trong phòng mình, đặc biệt trên tay còn run rẩy cầm tờ báo vu oan Âu Khả Lam.
Cả người anh cứng đờ, anh biết việc này đối với ông rất nghiêm trọng, chắc anh sẽ bị giáo huấn một trận nhưng hơn hết anh đang lo cho mối quan hệ giữa cô và anh.
"Đây là chuyện gì?"
Không ngoài dự đoán của anh, ông Từ vừa nhìn thấy anh đã lớn tiếng hỏi.
"Ba... Ba đừng hiểu lầm." Từ Lăng Cách vội vàng giải thích, nhưng có lẽ chẳng ích gì.
"Hiểu lầm, chứng cứ hình ảnh rõ ràng như thế mà con còn biện minh cho cô ta?"
"Không phải, không phải như ba nghĩ đâu, Khả Lam bị vu oan, cô ấy bị hại..." Anh thấy ông Từ như vậy thì vội vàng giải thích, anh không muốn hình tượng cô bị vấy bẩn trong mắt ông.
Vừa nghe hai chữ Khả Lam từ miệng anh, ông Từ dường như càng nóng giận gấp bội, khiến anh chẳng biết phải làm sao.
"Khả Lam...Khả Lam, thân thiết quá nhỉ, con có biết cô ấy là cô giáo con không?"
"Con biết nhưng..."
"Con biết mà con còn qua lại, còn để xảy ra cái chuyện như này sao?"
"Ba đừng nóng nghe con giải thích đi, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi." Từ Lăng Cách cố gắng giải thích làm ông nguôi giận nhưng có lẽ là vô ích.
"Ba không cần biết, từ giờ con hãy ngừng qua lại với cô ta đi, ba sẽ trả đủ số tiền và còn thưởng thêm cho cô ta một ích sẽ không để cô ta bị thiệt." Ông Từ nghiêm nghị nhìn anh kiên quyết nói.
"Ba đừng như vậy, cho con một ít thời gian thôi, con sẽ làm sáng tỏ việc này."
Dù anh nói thế nào nhưng bóng lưng kiên quyết của ông Từ cũng đã phủ nhận tất cả.
Từ Lăng Cách vô lực ngã xuống chiếc giường cạnh bên, mở máy nhìn vào màn hình, trong đấy là tấm ảnh anh hôn cô ngay trước ngôi nhà ma, cô cười rất xinh, xinh như nắng vậy vừa ấm áp lại vừa tinh khiết, khiến anh cứ mãi bị bao vây trong đấy không thể thoát ra.
Tấm ảnh rất đẹp, cô gái và chàng trai người thanh tú, người điển trai vô cùng xứng đôi, nhưng giờ đây, sóng gió ập đến rồi liệu mưa có mang nắng của anh đi?
...
Trở về sau bữa cơm vui vẻ với ông Lạc, ông Từ gọi Từ Lăng Cách đến nói chuyện quan trọng, bà Từ thấy vậy cũng không khỏi tò mò mà đi theo.
"Ba chuyện gì vậy ạ?" Từ Lăng Cách khó hiểu theo ông vào phòng, hôm nay có vẻ tâm trạng ông rất tốt nên mới nhẹ nhàng gọi anh như vậy.
"Ba và ông Lạc vừa bàn về hôn ước của con với Lạc Vỹ Trân con gái của ông ấy." Ông Từ tâm tình sản khoái lên tiếng.
"Cái gì!" Ngược lại bà Từ vừa nghe xong thì cả kinh hỏi lại.
"Bà làm gì mà hét lớn vậy?"
"Con không đồng ý."
Từ Lăng Cách lần này không những không nể mặt ông mà còn thẳng thừng từ chối, từ trong đôi mắt sắt bén có thể nhìn thấy sự kiên định tột cùng của anh.
Ông Từ vừa nghe xong đã tức giận đập mạnh bàn một cái.
"Ba đã bàn xong hết rồi, hôm nay mục đích của ba chỉ để nói cho con biết, con không có quyền quyết định" Ông Từ lớn tiếng cất lời như một mệnh không cho phép chối từ.
"Ông quá đáng lắm rồi đấy." Bà Từ cả một bụng nộ khí không kìm được nữa cũng lớn tiếng trách ông.
"Chuyện này bà cũng không cần xen vào, tôi quyết không đổi ý đâu." Nói rồi ông lạnh nhạt được đi.
"Ông đứng lại đó cho tôi, hôm nay tôi phải giải quyết rõ chuyện này." Bà Từ nóng giận, mặt cũng đỏ gây, lần này không phải chỉ là làm nũng ông như trước nữa, bà thật sự thích cô con dâu này, quyết không để ông Từ đạt được ý định.
" Ba, ba không có quyền ép con phải cưới người con không yêu" Từ Lăng Cách cũng không nhường nhịn, lớn tiếng nói với ông.
Ông Từ nghe vậy thì xoay người lại, nhìn anh nghiêm túc.
"Ba đã nói chuyện này không do con quyết định." Thái độ ông Từ rất kiên quyết mặc cho cả anh và bà Từ cùng lúc can ngăn.
" Ông...ông được lắm" Bà Từ lần này bị ông chọc đến không nói nên lời.
Ông hôm nay như thế cũng không phải không có lý do, cũng bởi vì lo lắng cho anh, cho sự nghiệp này bị tàn phá nên ông đành phải như vậy, cô gái kia ông chẳng biết gì ngoài lý lịch tầm thường hơn hết còn có những tin xấu lan truyền khắp nơi, thật khiến ông không tin tưởng. Còn về phía ông Lạc, nghe nói Lạc Vỹ Trân cũng là một đứa con gái xinh đẹp lại thêm phần gia sản Lạc thị nếu sáp hợp với Từ thị chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh. Nếu không nhân cơ hội này tác hợp cho hai đứa thì thật uổn phí.
/126
|