Chỉ một lúc sau Hàn Khải Phong đã bước ra kèm theo đó là một ly cofe nghi ngút khói, anh đặt xuống bàn rồi đẩy nhẹ lại trước mặt Từ Lăng Cách.
Những lúc ăn chơi xả giao thì rượu vang quả là một thứ tuyệt diệu nhưng nó lại trở thành kẻ xao nhãn khi bước vào vấn đề qua trọng. Vì thế nên từ lâu cả anh và Khải Phong đều chọn lấy cho mình một hương vị cafe phù hợp dành cho các cuộc bàn bạn quan trọng.
Hàn Khải Phong luôn ưa chuộng loại cafe mang tên Frappé là một loại khá nổi tiếng của Hy Lạp. Đây là một loại cafe có hương vị đậm đà với cách pha chế đơn giản phù hợp với tiến độ làm việc gấp rút.
Cách pha món cà phê này không hề khó, chỉ cần cho một thìa cà phê hòa tan và một thìa đường vào cốc, thêm một chút nước (đầy đến khoảng 1/5 cốc) rồi dùng máy đánh cầm tay đánh tan hỗn hợp trên đồng thời để hỗn hợp tạo thành lớp bọt màu nâu dày. Cuối cùng chỉ cần nhanh tay cho thêm đá và nước lạnh đến gần đầy cốc là đã có thể thưởng thức.
Từ Lăng Cách lại mang phong cách quê hương khi thường chọn YuanYang, Hong Kong làm loại nước làm tỉnh táo tinh thần.
Món cà phê này vô cùng độc đáo với sự góp mặt của trà trong thành phần. Với hương vị thơm mát của trà hòa quyện cùng vị đắng nhẹ thanh thao của cafe tạo thành hương vị rất riêng vừa mang nét cổ điển lại pha chút hiện đại khiến người khác khó lòng quên được.
Tuy nhiên không phải ai cũng có thể thưởng thức được hương vị của nó vì chỉ riêng vị trà đã mang đến mùi vị chát đắng lại kèm thêm vị đắng nguyên chất của cafe khiến nhiều người phải nhăn mặt nhíu mày khi lần đầu nếm thử. Mặc dù vậy nếu biết cách thưởng thức ta sẽ cảm nhận được vị ngọt nhẹ sau khi vào đọng lại trên đầu lưỡi rồi lang rộng ra cả khoang miệng khiến người thưởng thức tâm tình bất giác khoái cảm, tỉnh táo hẳng lên.
"Cậu nghĩ sao nếu chúng ta thử giật dây làm kẻ đầu xỏ phải nôn nóng hành động bước tiếp theo, từ đó việc điều tra cũng trở nên dễ dàng hơn" Hàn Khải Phong ngồi xuống, hai khủy tay chống lên gối chân, hơi khom người về phía Từ Lăng Cách nghiêm nói ra suy nghĩ của mình.
"Đây có lẽ là một cách hay, khi kẻ đó nôn nóng thì sẽ gấp rút tiến hành kế hoạch, sơ xót xảy ra có lẽ sẽ nhiều hơn lúc bình thường." Từ Lăng Cách nghe vậy thì tán thành.
Anh nâng tay với lấy, nhấp một ngụm cafe, dáng vẻ ưu nhã dựa vào thành ghế trông chẳng khác gì một ông hoàng với khí chất tao nhã nhưng lại hoang dã hiếu chiến.
"Mục tiêu thì mơ hồ có thể đoán ra, vậy lúc đó phải nhờ cậu lưu lại chứng cứ rồi." Từ Lăng Cách thông thả nhìn anh ta rồi nhẹ giọng cất tiếng.
"Haizzz, cậu khỏi cần nhắc, tôi biết thế nào việc này cũng giao cho tôi xử lý mà." Hàn Khải Phong thở một hơi chán chường, uống một hơi sắp cạn cốc cafe trước mặt.
Từ Lăng Cách nhìn cậu ta mà lắc đầu bất lực. Ai đời lại đi thưởng thức cafe như khi uống nước lọc thế kia thật phí của trời.
...
Bình thường Từ Lăng Cách rất ít khi đi quanh qua khu vực vườn hoa vì nơi đây là khu vực Lạc Vỹ Trân thường lui tới.
Bình thường anh cố gắng tránh mọi trường hợp đi ngang đây nhưng hôm nay phải hy sinh vì đại cuộc, anh thở một hơi dài ngao ngán, cố gắng tỏ ra thông thả mà bước tới.
Quả là chẳng sai, cô ta cùng bọn nữ sinh tụ tập ngồi vào một bàn trống được sắp xếp giữa trung tâm vườn.
Từ xa Từ Lăng Cách đã thấy dáng vẻ kiêu kì dùng những lời lẽ sắt bén trách mắn bọn nữ sinh quay quanh đó.
"Các người đúng là lũ vô dụng, làm một chút chuyện cũng chẳng xong." Âm giọng ngọt ngào được cất cao lên bình thường nếu nói ra những lời hay ý đẹp có lẽ sẽ làm siêu lòng bao con người, nhưng hiện tại nó hoàn toàn có tác dụng ngược lại.
Một trong những nữ sinh bị trách mắn có một người chợt ngẩn ra, lắp bắp rồi chỉ về phía cách Lạc Vỹ Trân không xa.
"Từ...Từ thiếu gia."
Nghe vây Lạc Vỹ Trân có vẻ hơi giật mình, vội xoay người nhìn theo hướng chỉ của cô ta, như không tin vào mắt mình Lạc Vỹ Trân đứng bật dậy rồi như ngớ người cứ đứng ở đấy bất động như một pho tượng.
Từ Lăng Cách bước ngang khiến theo bao ánh mắt say đắm cứ dán chặt vào từng cử động của anh, bị nhìn như động vật quý hiếm làm anh có cảm giác khó chịu vô cùng, tâm tình cũng bực tức hẳng lên, nếu được anh thà rằng mình chưa từng đặt chân đến đây.
Nhớ lần đầu anh bước vào đây tâm tình đầy phấn khơi, có tâm tình dạo vài vòng ngắm cảnh, đột nhiên từ đâu trước mắt xuất hiện một cô gái có thể xem là xinh đẹp quyến rũ e ấp đứng trước mặt anh.
Từ Lăng Cách lạnh nhạt làm ngơ rồi bước vội qua, nhưng tay đã nhanh chóng bị bóng dáng bên cạnh nếu chặt, cả thân hình cô ta như dán chặt vào người anh. Mùi hương nồng nặc do nước hoa cứ sộc thẳng vào mũi làm anh khó chịu vô cùng, mũi anh khá nhạy nên thoang thoảng cũng ngửi thấy được một mùi hương do phấn trang điểm tỏa ra, anh thầm nghĩ chẳng biết cô nữ sinh này đã đắp bao nhiêu lớp bột phấn lên, anh chợt thấy kinh tởm với thể loại này nên vội vàng đẩy người cô ta ra, cố gắng cất bước thật nhanh.
Những lúc ăn chơi xả giao thì rượu vang quả là một thứ tuyệt diệu nhưng nó lại trở thành kẻ xao nhãn khi bước vào vấn đề qua trọng. Vì thế nên từ lâu cả anh và Khải Phong đều chọn lấy cho mình một hương vị cafe phù hợp dành cho các cuộc bàn bạn quan trọng.
Hàn Khải Phong luôn ưa chuộng loại cafe mang tên Frappé là một loại khá nổi tiếng của Hy Lạp. Đây là một loại cafe có hương vị đậm đà với cách pha chế đơn giản phù hợp với tiến độ làm việc gấp rút.
Cách pha món cà phê này không hề khó, chỉ cần cho một thìa cà phê hòa tan và một thìa đường vào cốc, thêm một chút nước (đầy đến khoảng 1/5 cốc) rồi dùng máy đánh cầm tay đánh tan hỗn hợp trên đồng thời để hỗn hợp tạo thành lớp bọt màu nâu dày. Cuối cùng chỉ cần nhanh tay cho thêm đá và nước lạnh đến gần đầy cốc là đã có thể thưởng thức.
Từ Lăng Cách lại mang phong cách quê hương khi thường chọn YuanYang, Hong Kong làm loại nước làm tỉnh táo tinh thần.
Món cà phê này vô cùng độc đáo với sự góp mặt của trà trong thành phần. Với hương vị thơm mát của trà hòa quyện cùng vị đắng nhẹ thanh thao của cafe tạo thành hương vị rất riêng vừa mang nét cổ điển lại pha chút hiện đại khiến người khác khó lòng quên được.
Tuy nhiên không phải ai cũng có thể thưởng thức được hương vị của nó vì chỉ riêng vị trà đã mang đến mùi vị chát đắng lại kèm thêm vị đắng nguyên chất của cafe khiến nhiều người phải nhăn mặt nhíu mày khi lần đầu nếm thử. Mặc dù vậy nếu biết cách thưởng thức ta sẽ cảm nhận được vị ngọt nhẹ sau khi vào đọng lại trên đầu lưỡi rồi lang rộng ra cả khoang miệng khiến người thưởng thức tâm tình bất giác khoái cảm, tỉnh táo hẳng lên.
"Cậu nghĩ sao nếu chúng ta thử giật dây làm kẻ đầu xỏ phải nôn nóng hành động bước tiếp theo, từ đó việc điều tra cũng trở nên dễ dàng hơn" Hàn Khải Phong ngồi xuống, hai khủy tay chống lên gối chân, hơi khom người về phía Từ Lăng Cách nghiêm nói ra suy nghĩ của mình.
"Đây có lẽ là một cách hay, khi kẻ đó nôn nóng thì sẽ gấp rút tiến hành kế hoạch, sơ xót xảy ra có lẽ sẽ nhiều hơn lúc bình thường." Từ Lăng Cách nghe vậy thì tán thành.
Anh nâng tay với lấy, nhấp một ngụm cafe, dáng vẻ ưu nhã dựa vào thành ghế trông chẳng khác gì một ông hoàng với khí chất tao nhã nhưng lại hoang dã hiếu chiến.
"Mục tiêu thì mơ hồ có thể đoán ra, vậy lúc đó phải nhờ cậu lưu lại chứng cứ rồi." Từ Lăng Cách thông thả nhìn anh ta rồi nhẹ giọng cất tiếng.
"Haizzz, cậu khỏi cần nhắc, tôi biết thế nào việc này cũng giao cho tôi xử lý mà." Hàn Khải Phong thở một hơi chán chường, uống một hơi sắp cạn cốc cafe trước mặt.
Từ Lăng Cách nhìn cậu ta mà lắc đầu bất lực. Ai đời lại đi thưởng thức cafe như khi uống nước lọc thế kia thật phí của trời.
...
Bình thường Từ Lăng Cách rất ít khi đi quanh qua khu vực vườn hoa vì nơi đây là khu vực Lạc Vỹ Trân thường lui tới.
Bình thường anh cố gắng tránh mọi trường hợp đi ngang đây nhưng hôm nay phải hy sinh vì đại cuộc, anh thở một hơi dài ngao ngán, cố gắng tỏ ra thông thả mà bước tới.
Quả là chẳng sai, cô ta cùng bọn nữ sinh tụ tập ngồi vào một bàn trống được sắp xếp giữa trung tâm vườn.
Từ xa Từ Lăng Cách đã thấy dáng vẻ kiêu kì dùng những lời lẽ sắt bén trách mắn bọn nữ sinh quay quanh đó.
"Các người đúng là lũ vô dụng, làm một chút chuyện cũng chẳng xong." Âm giọng ngọt ngào được cất cao lên bình thường nếu nói ra những lời hay ý đẹp có lẽ sẽ làm siêu lòng bao con người, nhưng hiện tại nó hoàn toàn có tác dụng ngược lại.
Một trong những nữ sinh bị trách mắn có một người chợt ngẩn ra, lắp bắp rồi chỉ về phía cách Lạc Vỹ Trân không xa.
"Từ...Từ thiếu gia."
Nghe vây Lạc Vỹ Trân có vẻ hơi giật mình, vội xoay người nhìn theo hướng chỉ của cô ta, như không tin vào mắt mình Lạc Vỹ Trân đứng bật dậy rồi như ngớ người cứ đứng ở đấy bất động như một pho tượng.
Từ Lăng Cách bước ngang khiến theo bao ánh mắt say đắm cứ dán chặt vào từng cử động của anh, bị nhìn như động vật quý hiếm làm anh có cảm giác khó chịu vô cùng, tâm tình cũng bực tức hẳng lên, nếu được anh thà rằng mình chưa từng đặt chân đến đây.
Nhớ lần đầu anh bước vào đây tâm tình đầy phấn khơi, có tâm tình dạo vài vòng ngắm cảnh, đột nhiên từ đâu trước mắt xuất hiện một cô gái có thể xem là xinh đẹp quyến rũ e ấp đứng trước mặt anh.
Từ Lăng Cách lạnh nhạt làm ngơ rồi bước vội qua, nhưng tay đã nhanh chóng bị bóng dáng bên cạnh nếu chặt, cả thân hình cô ta như dán chặt vào người anh. Mùi hương nồng nặc do nước hoa cứ sộc thẳng vào mũi làm anh khó chịu vô cùng, mũi anh khá nhạy nên thoang thoảng cũng ngửi thấy được một mùi hương do phấn trang điểm tỏa ra, anh thầm nghĩ chẳng biết cô nữ sinh này đã đắp bao nhiêu lớp bột phấn lên, anh chợt thấy kinh tởm với thể loại này nên vội vàng đẩy người cô ta ra, cố gắng cất bước thật nhanh.
/126
|