Thiên Dã vò chặt tờ giấy trong tay, thẫn thờ đứng đó, một lúc sau, mới che giấu đau thương trong lòng, cất bước rời đi.
Ngay cả người bạn sau cùng của cô cũng đã mất, anh thấy được cô dơ bẩn như vậy, anh sẽ không xen vào chuyện của cô nữa, sẽ không bao giờ.
Tập Bác Niên rất ít khi nhìn thấy cô khóc, dù cho anh dùng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất, cô cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt nào trước mặt anh, mà bây giờ, cô khóc bất lực và đau khổ như vậy, là vì ai?
Vì tên đàn ông ngoài cửa kia sao?
Tức giận nháy mắt xông đến cực điểm, anh nâng cô lên, sải bước vào phòng, ném cô lên giường: "Thích cậu ta, sao lúc trước không chọn cậu ta, mà còn đi quyến rũ Nguỵ Thu Hàn, có phải nhìn thấy hai người đều tốt nên muốn cả hai phải không, hiện tại tôi rất hoài nghi, màn xử nữ kia của em, có phải là vì kết hôn với Nguỵ Thu Hàn mới đi vá lại hay không, người phụ nữ đê tiện và phóng đãng như em làm sao có thể chịu được cô đơn như thế này."
Mặc Tiểu Tịch dùng sức nắm chặt khăn trải giường, đột nhiên vọt dậy đánh về phía anh, đây chắc chắn chỉ là trứng chọi đá, nhưng hôm nay cô muốn đánh chết anh, đánh tàn phế cũng được, sỉ nhục anh mang đến cho cô làm cô muốn bất chấp hết thảy.
"Em điên rồi hả, dám đánh tôi, không muốn sống nữa phải không?" Tập Bác Niên không để ý, trên mặt bị cô đánh bị thương, anh tức giận giơ tay muốn đánh lại cô, nhưng nắm đấm vừa đến mặt cô, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của cô, anh lại dừng tay lại.
Từ trước đến nay anh không đánh phụ nữ!!
Mặc Tiểu Tịch thấy anh không xuống tay, thì dùng võ đánh anh, dùng miệng cắn anh, cô hận anh, hận anh...
"Mẹ nó, tưởng tôi không dám đánh em phải không hả?" Tập Bác Niên điên cuồng đẩy cô ra, cơ thể của Mặc Tiểu Tịch không khống chế được lui về phía sau, phần eo va mạnh vào bàn, cơn đau dữ dội làm đầu cô choáng váng, cô không thể động đậy, ngay của hít thở cũng vô cùng đau đớn.
Cô chống tay lên mép bàn, cẩn thận hít thở, mái tóc đen giống như một bức rèm, che khuất khuôn mặt trắng bệch như tờ của cô.
Tập Bác Niên cho rằng cô sợ mới không dám tấn công, anh lấy khăn tay lau đi vết máu trên mặt: "Mặc Tiểu Tịch, tôi cảnh cáo em, lần sau em còn dám dùng móng tay của em cào tôi nữa, tôi sẽ nhổ hết." Nói xong, giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ: "Tối nay, tôi không rảnh chơi với em, bởi vì, còn có người đẹp chờ tôi cưng chiều, thành thật một chút cho tôi, đừng nghĩ bỏ trốn."
Anh xoay người đi nhanh ra ngoài, sức lực bộc phát của người phụ nữ này luôn rất kinh người.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Mặc Tiểu Tịch khó khăn đỡ bàn, chịu đựng cơn đau dữ dội ở bên hông, từng bước đi đến chiếc ghế bên cạnh, xương cốt ở eo của cô sẽ không bị đứt chứ?, nhưng cô không hối hận, nếu để cô chọn một lần nữa, cô vẫn làm vậy.
Tập Bác Niên đi về phía đại sảnh của buổi tiệc, vừa rồi anh viện cớ đi ra ngoài, nếu còn kéo dài thời gian, thì rất khó ăn nói.
Ninh Ngữ Yên đang tiễn khách, thấy Tập Bác Niên đi ra, cũng không hỏi nhiều, mỉm cười dựa sát vào bên cạnh anh, giống như không nhìn thấy vết thương trên mặt anh.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, bọn họ vào thang máy trở lại căn phòng ở tầng cao nhất, lúc chỉ có hai người, cô ta thuận miệng hỏi: "Niên, mặt của anh sao vậy?"
"Bị một con mèo hoang cào."
Ninh Ngữ Yên cười nhẹ: "Khách sạn này mà cũng có mèo hoang ra vào sao, phải nói với bộ phận khiếu nại mới được."
"Đúng, thật quá vô lý." Tập Bác Niên thờ ơ nói, không chút chột dạ.
Ninh Ngữ Yên ôm lấy anh, vùi vào ngực anh, cũng không nói thêm gì nữa, đôi mắt đẹp nheo lại, lạnh lẽo và độc ác, Mặc Tiểu Tịch, tôi nhất định phải nghiền cô thành tro bụi.
Căn phòng vô cùng xa hoa, làm cho người ta nói không nên lời, Ninh Ngữ Yên quấn khăn tắm ngồi lên đùi của Tập Bác Niên, cúi đầu hôn anh, đôi tay trắng trẻo mạnh dạn cởi dây nịt của anh.
Tập Bác Niên quay người áp chế cô ta, kéo rơi khăn tắm trên người cô ta xuống, bắt đầu vào việc chính, bình tĩnh giống như đang hoàn thành nghĩa vụ cần phải làm, cơ thể của người phụ nữ này không đủ kích thích anh, nhưng cũng may là cô rất đẹp, cho nên cũng không chán ghét.
Mấy ngày sau.
Mặc Tiểu Tịch bị áp giải đến nhà họ Tập, đã mấy ngày không nhìn thấy anh, từ trên xe bước xuống, đập vào mắt là một khu nhà cao cấp, nghênh đón cô là khuôn mặt đoan trang lạnh lùng của Ninh Ngữ Yên.
Ngay cả người bạn sau cùng của cô cũng đã mất, anh thấy được cô dơ bẩn như vậy, anh sẽ không xen vào chuyện của cô nữa, sẽ không bao giờ.
Tập Bác Niên rất ít khi nhìn thấy cô khóc, dù cho anh dùng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất, cô cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt nào trước mặt anh, mà bây giờ, cô khóc bất lực và đau khổ như vậy, là vì ai?
Vì tên đàn ông ngoài cửa kia sao?
Tức giận nháy mắt xông đến cực điểm, anh nâng cô lên, sải bước vào phòng, ném cô lên giường: "Thích cậu ta, sao lúc trước không chọn cậu ta, mà còn đi quyến rũ Nguỵ Thu Hàn, có phải nhìn thấy hai người đều tốt nên muốn cả hai phải không, hiện tại tôi rất hoài nghi, màn xử nữ kia của em, có phải là vì kết hôn với Nguỵ Thu Hàn mới đi vá lại hay không, người phụ nữ đê tiện và phóng đãng như em làm sao có thể chịu được cô đơn như thế này."
Mặc Tiểu Tịch dùng sức nắm chặt khăn trải giường, đột nhiên vọt dậy đánh về phía anh, đây chắc chắn chỉ là trứng chọi đá, nhưng hôm nay cô muốn đánh chết anh, đánh tàn phế cũng được, sỉ nhục anh mang đến cho cô làm cô muốn bất chấp hết thảy.
"Em điên rồi hả, dám đánh tôi, không muốn sống nữa phải không?" Tập Bác Niên không để ý, trên mặt bị cô đánh bị thương, anh tức giận giơ tay muốn đánh lại cô, nhưng nắm đấm vừa đến mặt cô, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của cô, anh lại dừng tay lại.
Từ trước đến nay anh không đánh phụ nữ!!
Mặc Tiểu Tịch thấy anh không xuống tay, thì dùng võ đánh anh, dùng miệng cắn anh, cô hận anh, hận anh...
"Mẹ nó, tưởng tôi không dám đánh em phải không hả?" Tập Bác Niên điên cuồng đẩy cô ra, cơ thể của Mặc Tiểu Tịch không khống chế được lui về phía sau, phần eo va mạnh vào bàn, cơn đau dữ dội làm đầu cô choáng váng, cô không thể động đậy, ngay của hít thở cũng vô cùng đau đớn.
Cô chống tay lên mép bàn, cẩn thận hít thở, mái tóc đen giống như một bức rèm, che khuất khuôn mặt trắng bệch như tờ của cô.
Tập Bác Niên cho rằng cô sợ mới không dám tấn công, anh lấy khăn tay lau đi vết máu trên mặt: "Mặc Tiểu Tịch, tôi cảnh cáo em, lần sau em còn dám dùng móng tay của em cào tôi nữa, tôi sẽ nhổ hết." Nói xong, giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ: "Tối nay, tôi không rảnh chơi với em, bởi vì, còn có người đẹp chờ tôi cưng chiều, thành thật một chút cho tôi, đừng nghĩ bỏ trốn."
Anh xoay người đi nhanh ra ngoài, sức lực bộc phát của người phụ nữ này luôn rất kinh người.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Mặc Tiểu Tịch khó khăn đỡ bàn, chịu đựng cơn đau dữ dội ở bên hông, từng bước đi đến chiếc ghế bên cạnh, xương cốt ở eo của cô sẽ không bị đứt chứ?, nhưng cô không hối hận, nếu để cô chọn một lần nữa, cô vẫn làm vậy.
Tập Bác Niên đi về phía đại sảnh của buổi tiệc, vừa rồi anh viện cớ đi ra ngoài, nếu còn kéo dài thời gian, thì rất khó ăn nói.
Ninh Ngữ Yên đang tiễn khách, thấy Tập Bác Niên đi ra, cũng không hỏi nhiều, mỉm cười dựa sát vào bên cạnh anh, giống như không nhìn thấy vết thương trên mặt anh.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, bọn họ vào thang máy trở lại căn phòng ở tầng cao nhất, lúc chỉ có hai người, cô ta thuận miệng hỏi: "Niên, mặt của anh sao vậy?"
"Bị một con mèo hoang cào."
Ninh Ngữ Yên cười nhẹ: "Khách sạn này mà cũng có mèo hoang ra vào sao, phải nói với bộ phận khiếu nại mới được."
"Đúng, thật quá vô lý." Tập Bác Niên thờ ơ nói, không chút chột dạ.
Ninh Ngữ Yên ôm lấy anh, vùi vào ngực anh, cũng không nói thêm gì nữa, đôi mắt đẹp nheo lại, lạnh lẽo và độc ác, Mặc Tiểu Tịch, tôi nhất định phải nghiền cô thành tro bụi.
Căn phòng vô cùng xa hoa, làm cho người ta nói không nên lời, Ninh Ngữ Yên quấn khăn tắm ngồi lên đùi của Tập Bác Niên, cúi đầu hôn anh, đôi tay trắng trẻo mạnh dạn cởi dây nịt của anh.
Tập Bác Niên quay người áp chế cô ta, kéo rơi khăn tắm trên người cô ta xuống, bắt đầu vào việc chính, bình tĩnh giống như đang hoàn thành nghĩa vụ cần phải làm, cơ thể của người phụ nữ này không đủ kích thích anh, nhưng cũng may là cô rất đẹp, cho nên cũng không chán ghét.
Mấy ngày sau.
Mặc Tiểu Tịch bị áp giải đến nhà họ Tập, đã mấy ngày không nhìn thấy anh, từ trên xe bước xuống, đập vào mắt là một khu nhà cao cấp, nghênh đón cô là khuôn mặt đoan trang lạnh lùng của Ninh Ngữ Yên.
/146
|