Đoạt Xá Thành Thê

Chương 55 - Chương 53

/130


“Ai, bây giờ trong tay không có tiền vốn, dựa vào hắn, mẹ nó, ra hết sức lực cũng vẫn khó khăn.” Lưu Hải Sơn thấy chị dâu ăn cơm xong đã ra ngoài, anh uống một ngụm bia, lời nói trong ngoài cũng không phải chú ý nhiều: “Nói đến việc sáng nay của bọn em, có một người muốn thuê một chiếc xe ba bánh, ông anh có cái xe ba bánh kia cái gì cũng không làm, rảnh rỗi kéo hai chuyến hàng đã được 25, mấy người bọn em như khen ngược, mỗi người ôm ra ôm vào nhà không biết bao nhiêu lần nặng nhọc, nhà bọn họ hết phá than đá lại chuyển cọc gỗ, em mệt đến mức thắt lưng muốn gãy đôi mới kiếm được 8 đồng, anh nói xem em biết đi tìm ai nói lí bây giờ? Em muốn trong tay có tiền, cũng biết có một chiếc xe ba bánh, em á, mẹ nó, em cũng không cần phải làm vậy.”

Xe ba bánh? Tống Trường Lâm nghe có chút động tâm, anh cũng có thể lái xe chuyển hàng, anh ở trong bộ đội cũng không phải ở không, lái cái xe không thành vấn đề, cũng không biết xe này tốn bao nhiêu tiền? “Anh nhớ cậu cũng biết lái xe, xe này hết bao nhiêu tiền? Sao cậu không tạm hoãn nợ lần, mua một chiếc xe trước không được sao?” Ít nhất còn có thể nhìn thấy chút hi vọng, còn mạnh hơn như thế này nhiều.

“Em cũng muốn vậy, nhưng trong nhà không đủ điều kiện, nói thật, em làm đến mệt sống mệt chết như vậy, đi làm như vậy cảm giác tốt hơn đi làm cho người ta nhiều, nhưng trong nhà nợ lần cứ trồng chất, vợ em kiếm được chút tiền, cũng chỉ đủ để hai vợ chồng em tiêu dùng ở đây, tiền của em một phần để trả nợ, một phần gửi về nhà cho mẹ già và con gái, hai người ở nhà một già một bé, ở nhà mua gạo mua dầu cái nào mà không cần tiền chứ? Mỗi lần em nghe điện thoại của bọn đòi nợ gọi đến, em còn có ý định muốn đi tìm chết cũng có, cha em giống như một kẻ lừa gạt, ông đi rồi sao không kéo luôn em đi?” Nói đến đây, một người đàn ông như Lưu Hải Sơn cũng không nhịn được mà đỏ mắt, mỗi ngày biết trôi qua như thế nào đây?

Tống Trường Lâm cũng nhíu chặt chân mày, vỗ vỗ vai đối phương, không nói gì, ngày đó dù khổ cũng đã trải qua, Lưu Hải Sơn cũng không dễ dàng.

Lưu Hải Sơn hít hít mũi, có chút ngượng ngùng nói: “Anh Tống, anh đừng cười nhạo em, em cũng chỉ muốn lải lải với anh một chút, trong lòng em buồn cực kì, nhưng lại muốn nói cũng không có người để nói.” Ở nhà anh là nhất gia chi chủ, trước mặt vợ và con gái anh không được phép yếu đuối, ra bên ngoài anh lại càng không thể nói, gặp mặt liền tố khổ, người ta không phải cách anh càng xa sao, ai chẳng sợ anh sẽ vay tiền? Nhưng Tống Trường Lâm không giống vậy, ban đầu lúc ở quân đội anh luôn bình dị thoải mái giống như người anh trai, người cha, tuy rằng hai người cũng đã mấy năm không gặp, nhưng nói mấy câu đã tìm lại được cảm giác lúc trước, tình cảm ở bộ đội vẫn tương đối đơn giản, so với mấy người bạn mà anh quen bây giờ trong lòng anh vẫn cảm thấy Tống Trường Lâm còn thân thiết hơn nhiều.

“Anh hiểu được.” Tống Trường Lâm mở chai bia rót cho đối phương, trầm giọng nói: “Luôn nói ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, Hải Sơn, người không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng tất cả cũng phải đi qua, trong nhà còn có mẹ già, vợ và đứa nhỏ đều dựa vào cậu, cậu phải đứng thẳng lên, đừng để mình ngã xuống.” trong nhà Lưu Hải Sơn không có anh en trai, hai người chị gái đã sớm gả đi, nếu có thêm hai anh em trai thì trả nợ cũng không khó khăn như vậy.

“Vâng, anh Tống, anh yên tâm, em sẽ không ngã, thật ra nghĩ lại, lúc trước em đi bộ đội ba năm cũng không uổng phí, nếu không có sự rèn luyện khi đó, có thể đến bây giờ em thật sự sẽ ngã xuống.” Lưu Hải Sơn nhớ đến những ngày tham gia quân ngũ, lqd, tuy rằng khổ nhưng trong lòng còn có hi vọng, ai ngờ ra khỏi bộ đội lại gặp chuyện như vậy?

Hai người vừa uống vừa nói chuyện, ngồi đến hơn một giờ mới xong việc, Tống Trường Lâm tiễn Lưu Hải Sơn có chút lắc lư ra khỏi nhà, anh vào nhà thì thấy vợ đang thu dọn bàn, thấy trên bàn cả đống chai bia, anh cười ôm lấy vợ: “Xảo Phương, em thật tốt.”

“Ừ, anh biết là tốt rồi.” Trương Xảo Phương không chút khách sáo quay lại liếc mắt nhìn chồng một cái, sau đó nghi ngờ hỏi, “Vừa rồi hai người nói gì vậy, sao lại để Hải Sơn phải khóc thế?” Vừa rồi cô tiến vào thấy hốc mắt đối phương đều đỏ lên, sợ Lưu Hải Sơn ngại ngùng nên cô trực tiếp đi vào trong nhà, cũng không dám đi vào bếp.

“Ai, cậu ấy cũng rất vất vả.” Tống Trường Lâm cảm khái thở dài, anh buông vợ ra cầm lấy cây chổi vừa quét rác vừa nói lại chuyện một lần.

“Em cảm thấy hai vợ chồng Trường Vinh đã rất vất vả, không ngờ bây giờ mới thấy hai vợ chồng họ còn hạnh phúc hơn nhiều.” Ít nhất không cẩn phải nuôi đứa nhỏ, không cần phải nuôi mẹ già.

“Bọn họ sao có thể giống nhau chứ? Hải Sơn người ta là giúp cha chữa bệnh, còn hai vợ chồng Trường Vinh chỉ lo cho mình, ngay cả chút an toàn cũng không để ý.” Tống Trường Lâm quét dọn xong lại thu dọn đống vỏ chai bia trên bàn, sau đó mới nhớ ra một chuyện.

“Xảo Phương. Anh bàn bạc với em một chuyện.” Tống Trường Lâm ân cần giúp vợ úp những cái bát đã rửa sạch lên giá, gương mặt tươi cười nhìn vợ.

“Nói.” Trương Xảo Phương cảnh giác nhìn chồng, cô có dự cảm, chuyện chồng cô sắp nói cô sẽ không thích.

“Anh thấy việc của Hải Sơn cũng được lắm, một ngày làm việc tốt có thể kiếm được 20, 30, anh cũng muốn đi làm thử.” Đối với anh mà nói, tiền lương đó đã là món lãi kếch xù rồi.

“Không được.” Trương Xảo Phương vừa lau bàn, đến tay cũng không


/130

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status