Đoạt Xá Thành Thê

Chương 57 - Chương 55

/130


Editor: Voicoi08

Mẹ Tống bị đả kích thiếu chút không thở nổi, bà luôn cho rằng hai năm sau con trai bà có thể làm quan lớn, không ngờ chỉ vì một lần thấy việc nghĩa hăng hái đi làm mà mất luôn công việc? Bà cảm thấy chân bà mềm nhũn, chỉ muốn ngã sấp xuống. . .

“Mẹ, Xảo Phương mang thai rồi.” Ngay sau đó, Tống Trường Lâm lập tức nói ra tin tức tốt, giống như đưa cho mẹ Tống một liều thuốc trợ tim, bà lập tức quên mất chuyện công việc của con trai, nắm chặt điện thoại hỏi: “Thật sao? Xảo Phương thật sự mang thai rồi hả?”

“Thật đó mẹ, hôm nay bọn con mới biết, còn chưa đến một tháng đâu.” Tống Trường Lâm nghe thấy giọng nói kích động của mẹ, cuối cùng anh cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, anh đang cảm thán trong lòng, đứa nhỏ này đến thật đúng lúc, nếu không thì không biết cha mẹ anh sẽ đau lòng đến thế nào nữa.

“Tốt, tốt, tốt, có là tốt rồi, có là tốt rồi, mẹ nhớ có người từng xem qua cho Xảo Phương, nói, hai tháng này nếu mang thai nhất định sẽ là thằng nhóc, nhà họ Tống chúng ta có hậu rồi.” Bà rất tin lời bà cụ trong miệng Xảo Phương, chỉ nghĩ mười tháng sau có thể được ôm cháu trai, trên mặt mẹ Tống vui mừng đến mức muốn nở hoa.

“Trường Lâm, nếu con không thể đến trường nữa, Xảo Phương cũng mang thai, hai đứa về nhà đi, ở gần mẹ cũng có thể giúp con chăm sóc.” Tuy rằng mẹ Tống bảo con trai về nhà, nhưng Tống Trường Lâm vẫn nghe ra được, mẹ anh chỉ một lòng nhớ đến con dâu, căn bản không hề nhớ đến anh.

“Mẹ, bây giờ bọn con tạm không quay về, Xảo Phương cũng đã thuê phòng ở, con cũng tìm được công việc ở đây rồi, trước hết cứ làm ở đây đã, về nhà cũng không dễ tìm công việc, con có về nhà cũng không có gì để làm.” Đây là lời nói thật, hơn nữa ở nhà tất cả mọi người đều biết anh muốn đến trường quân đội học, chưa làm được cái gì, anh thật sự không còn mặt mũi nào để về.

Mẹ Tống im lặng, bà nghĩ con trai vừa mới đi không được mấy hôm mà đã xảy ra chuyện như vậy, đúng là sống ở bên ngoài thì tốt hơn, nhưng con trai bà không về nghĩa là con dâu cũng không về đúng không? “Trường Lâm, nếu không thì mình con ở lại thôi, để Xảo Phương về đi, nếu có phản ứng này nọ thì mẹ ở gần cũng có thể chăm sóc con bé.” Tóm lại là bà muốn nhìn thấy cháu trai trưởng thành.

Tống Trường Lâm quẫn, lần đầu tiên anh cảm thấy mẹ anh không chịu thông cảm cho anh, anh giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, bây giờ Xảo Phương cũng không có phản ứng gì, lại nói con đi làm một ngày về nhà cũng mệt, có vợ con ở nhà,con về nhà còn có chút cơm nóng mà ăn, nếu không thời gian dài cơ thể con cũng không thể chịu nổi.” Nếu vợ anh thật sự có phản ứng anh cũng không để cô về nhà, anh thà rằng mỗi ngày chỉ đi làm nửa ngày, nửa ngày về nhà phục vụ vợ chứ anh cũng không muốn để vợ anh về quê.

Mẹ Tống thấy hi vọng của bà bị đánh vợ, bà có chút không vui, nhưng nghĩ lại con trai bà cũng không dễ, bà chỉ có thể bỏ suy nghĩ muốn con dâu về nhà qua một bên, yên lặng lải nhải một đống điều phải chú ý, sau đó còn chưa thoải mái mà cúp điện thoại.

Tống Trường Lâm cũng cúp điện thoại, anh nhìn thời gian nói chuyện dài,lqd, có chút đau lòng đưa người ta hai đồng tiền, lúc quay người phải đi anh mới nhớ ra anh chưa nói với mẹ rằng anh đã mua xe mới, ai, chỉ mải nói đến đứa nhỏ mà quên mất vụ này, thôi, lần sau rồi nói.

Anh vừa về đến nhà thì thấy vợ anh cũng không ngủ mà đang nằm trên kháng cắn hồng, trong tay cô còn cầm một quyển ‘Những điều cần chú ý của phụ nữ có thai’, không biết cô lấy ở đâu ra, anh cũng đang học tập trên quyển này đó.

“Xảo Phương, anh về rồi.” Tống Trường Lâm giải quyết xong vấn đề lớn nhất trong lòng, ngay cả giọng điệu khi nói chuyện của anh cũng thoải mái hơn nhiều.

“Anh về rồi à? Anh nói với mẹ chưa? Mẹ có nóng giận không?” Mấy ngày nay Trương Xảo Phương cũng không dám gọi điện thoại, cô cũng sợ cha mẹ chồng nóng ruột, nhưng biết làm sao bây giờ.

“Lúc đầu mẹ cũng nóng ruột, sau đó thấy anh nói em có thai, mẹ lập tức vất chuyện của anh ra sau đầu, một lòng một dạ muốn để em về nhà.” Tống Trường Lâm nhớ đến mẹ anh nói, anh lại cảm thấy buồn cười, anh ngồi xuống bên cạnh vợ, thật vất vả anh mới có thể đoàn tụ với vợ, anh mới mặc kệ.

“Về nhà?” Trương Xảo Phương vốn không coi là quan trọng, cô vội vàng nuốt nốt miếng hồng vào bụng, sau đó khẩn trương kéo tay chồng cô, đáng thương nói: “Anh có đồng ý không? Em không muốn đi về, Trường Lâm, em muốn ở lại đây với anh.” Nếu trở về quê sao có thể mua được nhiều đồ ăn ngon? Cô không cần trở về.

“Ha ha.” Tống Trường Lâm không biết vấn đề đầu tiên vợ anh nhớ đến vẫn là ăn uống, anh vui vẻ ôm vợ cười nói: “Yên tâm, anh nói với mẹ, chúng ta sẽ không về, nếu phải về cũng phải chờ đến khi mừng năm mới, hai chúng ta bây giờ mới tính là được đoàn tụ, tại sao chỉ vì mang thai mà tách ra được chứ.” Anh cũng luyến tiếc.

“Ừ, ừ, Trường Lâm, anh thật tốt.” Trương Xảo Phương cảm thấy mĩ mãn tựa vào lòng chồng cô, cô cảm thấy người đàn ông này không hổ là chồng cô, luôn hiểu được suy nghĩ của cô.

Tống Trường Lâm bị dáng vẻ làm nũng của vợ khiến cho ngứa ngáy trong lòng, nhưng vợ anh mang thai, anh chỉ có thể tiếc nuối ôm lấy vợ cọ sát một chút, sau đó mới đi ra ngoài làm nước trứng gà cho cô. Vừa rồi khi anh về nhà thấy có hai quả trứng gà trong chuồng, trước đây nhìn thấy trứng gà anh để giữ lại để vợ anh nhặt khiến cô vui vẻ, nhưng lúc này vợ anh mang thai, cho nên anh tiện tay nhặt về, chuẩn bị làm nước cho vợ anh uống.

Đúng rồi, tí nữa anh phải nói với vợ, lúc cho gà ăn phải chú ý, nếu không được thì chờ anh về, bây giờ trời đất bao la, đứa nhỏ là lớn nhất.

Tống Trường Lâm vui sướng một ngày, lúc ngủ cũng mơ thấy một thằng nhóc béo ôm anh gọi cha, sáng sớm hôm sau, lúc thức dậy, anh không dám gọi vợ, bản thân anh chỉ ăn chút cơm thừa hôm qua, trước khi đi anh còn đun sôi nước, cho gà ăn xong, sau đó mới yên tâm thoải mái mà đi.

Lái xe, anh đến thẳng chợ, lqd, ngày đầu tiên anh lái xe kiếm tiền, trong lòng có chút khẩn trương, không biết có việc hay không, có thể có chuyện gì tốt không?

Anh vừa đến chợ đợi một chút thì Lưu Hải Sơn đến, nhìn thấy Tống Trường Lâm đã chờ ở đây, anh cười đi đến, dựa vào cạnh xe nói chuyện, hai người mới nói được mấy câu thì có một người đàn ông nhã nhặn đi đến, người đàn ông kia nhìn xe của Tống Trường Lâm, lại nhìn về


/130

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status