Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 15: Vu bảo tàn phiến

/1054


Diệp Húc quay đầu nhìn lại, cũng là một thiếu niên mặc áo tím, mới mười bốn mười năm tuổi, ánh mắt có thần, có vẻ cực kỳ khôn khéo giỏi giang.

Thiếu niên áo tím kia cũng chú ý tới Diệp Húc, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta tưởng ai? Hóa ra là Diệp phủ thất gia, Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo!”

“Phương Đồng thiếu gia.”

Diệp Húc như cười như không, thiếu niên áo tím này đúng Phương gia lục công tử Phương Đồng. Năm ngoái khi Chu Thế Văn ở ngoài rừng rậm khiêu chiến Diệp Húc, không biết như thế nào lại bị Phương gia đệ tử biết được tin tức, mưu đồ bí mật đánh lén hai người.

Lúc ấy chính là Phương Đồng suất lĩnh hơn mười đệ tử Phương gia, mai phục trong rừng rậm. Không ngờ lại bị Diệp Húc cùng Phương Thế Văn phát hiện ra hung hăng giáo huấn mấy người bọn chúng. Trong đó Phương Đồng bị Diệp Húc đánh gãy ba cái xương sườn, hận hắn tận xương tủy.

Nếu không phải đúng lúc trưởng bối Phương gia đuổi tới, Phương Đồng sẽ bị Diệp Húc đánh chết mới thôi!

Lúc ấy Phương Đồng đã luyện luyện tuyệt học gia truyền của Phương gia là Cửu Dương Liệt Hỏa thần công tới ngũ trọng. Trải qua một trận chiến này, bản thân trọng thương, tu vi ngã xuống cảnh giới tứ trọng.

Trong lòng hắn hận Diệp Húc thế nào có thể biết.

Phương Đồng trong mắt hiện lên một khỏa hào quang an ủi, cười ha hả nói: “Thiếu bảo, nghe nói ngươi trước đây không lâu trắc thí vu sĩ thất bại, biến thành phế vật. Hiện giờ đã không còn là đệ tử Diệp gia, mà là một mã nô ở mã trường, có việc này không?”

Diệp Húc khẽ mỉm cười, dùng sức rút khăn thêu lại, bất động thanh sác nhét vào trong lòng ngực mình nói: “Chuyện này Phương gia các ngươi không phải rõ ràng lắm sao? Ta trắc thí vu sĩ ở trong Võ Bị Các chẳng lẽ không phải là Phương gia các ngươi âm thầm đánh lén, mới làm ta trắc thí thất bại?”

Phương Đồng cười ha hả, đang muốn thừa nhận, đột nhiên sau lưng có người đâm vào hông hắn, trong lòng cả kinh, không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Tiểu tử này thật âm hiểm! nếu ta nhất thời thống khoái, thừa nhận là Phương gia ta làm, chỉ sợ Diệp phủ sẽ không chút do dự liền giết cả nhà ta! Diệp Tư Đạo nổi cơn giận lôi đình, mấy ngày nay vẫn ở trong Võ Bị Các điều tra chân tướng!”

Diệp phủ và Phương gia là kẻ thù truyền kiếp, năm đó Phương gia cũng trải qua chuyện như vậy, hủy đi một tổ tiên Diệp gia khi trắc thí vu sĩ. Bởi vậy Diệp phủ vô cùng hoài nghi Phương gia, thậm chí còn nghi hơn cả vu hoang thế gia khác là Chu gia.

“…Diệp Thiếu Bảo này đúng là hỗn đản, đã biến thành phế vật còn không chịu yên tĩnh, vô tình chụp mũ ta, thiếu chút nữa thì mắc mưu rồi!”

Phương Đồng không dám nói chuyện tiếp với Diệp Húc, miễn cho vô tình rơi vào bẫy, hướng quán chủ nói: “Khăn thêu kia bao nhiêu lượng bạc, thiếu gia ta mua!”

Quán chủ lúc này mới biết hai thiếu niên trước mắt này, một là Phương gia lục thiếu gia, một người chính là Diệp gia thất thiếu gia mà xôn xao dư luận mấy ngày hôm nay. Cả hai đều không thể đắc tội được, vậy vội vàng cười bồi nói: “Phương thiếu gia chớ trách, khăn thêu này đã bán …”

“Ta ra một nghìn lượng.” Phương Đồng không nhăn mặt chút nào, thản nhiên nói.

Quán chủ hoảng sợ, không nghĩ tới tấm khăn thêu hỏng lại bán được giá như vậy, gần như có thể mua được căn nhà bình thường rồi!

Tuy nhiên, nếu vậy mà đắc tội Diệp phủ, chỉ sợ 1000 lượng tới tay thì hắn cũng mất mạng!

Quán chủ run run nói: “Phương thiếu gia, khăn thêu này đã bán…”

Diệp Húc mỉm cười nói: “Phương Đồng, ngươi tới chậm, khăn thêu này đã của Diệp mỗ. Nếu như thật sự muốn, bỏ ra một vạn lượng bạc, nó sẽ là của ngươi.”

Phương Đồng khóe miệng run lên, tuy rằng nói giá cả của khăn thêu này vượt xa số tiền đó, nhưng mà một vạn lượng hắn cũng không thể lấy ra được.

Diệp Húc cười khẽ một tiếng, đứng dậy rời đi.

Phương Đồng nhìn hắn đi xa, ánh mắt lạnh lùng, hướng người phía sau nhỏ giọng hỏi: “Phương Lệ, ngươi xác định không có nhìn lầm, tấm khăn thêu kia là vu bảo toái phiến?”

Người đàn ông trung niên đứng phía sau chính là người vừa đánh thức Phương Đồng tránh cho hắn mắc mưu. Hắn tên là Phương Lệ, là thị tòng bên cạnh Phương Đồng, nghe vậy nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, ta tuyệt đối không nhìn lầm! tấm khăn thêu kia, đúng là một góc của Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ. Quái điểm trên mặt, chính là Tam Túc Kim Ô! Ta từng nhìn thấy trong thư phòng gia chủ, nhìn thấy bức họa miêu tả Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ.”

VIêm Dương Liệt Diễm Kỳ là ma đạo vu bảo, từ Ô Kim Tơ Tằm dệt thành, được người dung nhập vào một tia máu huyết Tam Túc Kim Ô.

Uy lực của vu bảo này vượt xa bất luận vu bảo nào của Liễu Châu thành, bao gồm cả Diệp gia chi bảo, Mãng Cổ Chu Cáp Trấn Thiên Ấn!

Phương Lệ kể tiếp: “Nghe nói cái vu bảo này nằm trong tay ma đạo cao nhân Huyết Bức lão quái. Trăm năm trước Huyết Bức Lão Quái ở Thanh Thủy giang Bách Man Sơn cùng một vị chính đạo cao thủ đại chiến, bị đối phương đánh chết. Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ cũng bị nổ nát! Rất nhiều người tới vùng Thanh Thủy giang tìm kiếm toái phiến Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ. Chu gia cùng Diệp gia với gia tộc chùng ta cũng đi tìm, tuy nhiên không có tìm được, không ngờ lại thấy trong này…”

Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ tuy rằng đã bị hủy, nhưng toái phiến của nó, giá trị cũng không thể đo lường.

Chỉ cần một mảnh toái phiến Ô Kim tơ tằm, và tinh huyết của Tam Túc Kim Ô cũng đủ cho bất luận một vu sĩ nào cũng phải động tâm!

Không chỉ có như thế, Huyết Bức lão quái cả đời tế luyện Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ, trong cái đại kỳ này chứa đựng tinh khí cả đời của Huyết Bức lão quái. Nếu có thể lấy được cỗ tinh khí này, đủ cho một người bình thường phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Phương Đồng suy tư một chút, đột nhiên cắn răng, nhỏ giọng nói: “Phương Lệ, ngươi theo dõi Diệp Húc, xem khi nào thì hắn rời khỏi thành!”

Phương Lệ trong lòng vừa động, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, ngài định?”

Phương Đồng trong mắt hiện lên một tia âm độc nói: “Ở trong thành Liễu châu không tiện động thủ. Nếu như kinh động Diệp gia, vậy thì không hay rồi. Tuy nhiên ở ngoài thành, nghĩ muốn xử lý tên phế vật này không phải dễ dàng sao? Lúc này, ta cần phải đoạt bằng được Viêm Dương Diệt Diễm Kỳ! Nếu cái đại kỳ này mà ở trong tay của ta, thì địa vị trong Phương gia của ta sẽ được nâng rất lớn!”

Phương Lệ trong mắt tinh quang chợt lóe, mỉm cười nói: “Thiếu gia yên tâm, Diệp Húc tuyệt đối không thể thoát khỏi tay ta!”

Phương Đồng cười lạnh nói: “Diệp Thiếu Bảo lúc trước ngươi đánh ta gãy ba cái xương sườn, làm hại ta tu vi xuống dốc, địa vị trong Phương gia cũng xuống dốc không phanh! Hôm nay ngươi phải chết!”

Diệp Húc đi dạo trong chợ một lát, tìm kiếm Tô Kiều Kiều, lấy một căn mộc trâm ở trong lòng ra đưa cho nàng thản nhiên nói: “Kiều Kiều đây là ta tặng ngươi, tuy rằng đơn sơ một chút, nhưng miễn cưỡng có thể sử dụng, đợi khi chúng ta có tiền, ta đổi cái tốt hơn cho ngươi…”

Nha đầu tiếp nhận trầm hương mộc trâm, chỉ thấy cây trâm này không phải được làm bằng tài liệu quý báu gì, nhưng chạm trổ cực kỳ tinh tế, hiển nhiên lúc chọn lựa Diệp Húc đã để tâm rất nhiều.

Nghĩ tới Diệp Húc tỉ mỉ chọn lựa cái trâm này, đôi mắt nàng có chút đỏ lên.

Diệp Húc lắc đầu bật cười: “Cũng không phải cái gì đáng quý, chỉ có hai lượng bạc thôi? Ngươi trước dùng mấy cây trâm đều có giá trị gấp trăm lần cái này.”

Tô Kiều Kiều nhẹ nhàng lắc đầu thầm nghĩ: “Đây là lần đầu tiên thiếu gia tặng ta đồ vật, cho dù nó không đáng giá một xu tiền cũng quý báu hơn những thứ trước kia nhiều…”

Thiếu nữ thật cẩn thận xuyên trầm hương mộc trâm lên trên mái tóc mình, nhẹ nhàng đảo qua một vòng, quần áo tung bay, ngọt ngào cười, ngượng ngập nói: “Thiếu gia, đẹp không?”

Khoảnh khắc phong tình này khiến cho Diệp Húc hơi chút thất thần.

“Cái khối tàn phiến này cuối cùng là cái gì vậy? vì sao bạch ngọc lâu lại bức thiết muốn có nó tới như vậy…”

Diệp Húc chỉ cảm thấy chiếc khăn thêu trong lòng ngực ngày càng nóng hơn, giống như một khối bàn ủi vậy gần như làm người ta khó có thể chịu được. Trong đan điền, bạch ngọc lâu vẫn xao động không ngừng, hiển nhiên cực kỳ khát vọng khối vải nát này.

Hơn nữa, hắn còn loáng thoáng nhận thấy, có một cỗ khí tức khi có khi không vẫn đang đi theo sau mình.

Hiển nhiên, Phương Đồng đúng là không cam lòng mất chiếc khăn thêu kia phái người âm thầm giám thị mình.

“Kiều Kiều, chúng ta đi!”

Diệp Húc không phân trần, lôi kéo Tô Kiều Kiều đi ra ngoài thành.

Tô Kiều Kiều thấy sắc mặt của hắn càng lúc càng hồng, dường như thấy máu tới nơi vậy, vội vàng giơ tay lên sờ sờ trán hắn, giống như sờ vào khối bàn ủi vậy, thất thanh kêu nói: “Thiếu gia, trán của người rất nóng!”

Diệp Húc đi nhanh hướng tới mã trường, lắc đầu nói: “Ta không sao, đi mau!”

Đợi khi đi tới bên sông thanh thủy, Diệp Húc chỉ cảm thấy trong lòng ngực cái khăn thêu nóng tới cực điểm. Tới lúc này hắn cũng không thể chịu được nữa, chiếc khăn thêu trong lòng ngực không ngờ lúc này đã nóng tới mức dọa người. Diệp Húc tay run lên, ném khăn thêu ra bên ngoài.

Đột nhiên,một lực lượng thần bí từ bạch ngọc lâu trào ra ngoài, nhảy vào bên trong khăn thêu. Chỉ thấy khăn thêu chậm rãi triển khai xoay tròn trên không trung.

Diệp Húc trong lòng cả kinh, chỉ thấy đồ án trên mặt khăn thêu ngày càng sáng hơn, dần dần như ẩn nấp trong không trung, chỉ còn lại một vầng thái dương không trọn vẹn lơ lửng giữa không trung, toát ra lửa cháy hừng hực, nóng tới mức kinh người!

Diệp Húc vội vàng kéo tay Tô Kiều Kiều lùi ra sau mấy trượng, sóng nhiệt vẫn như cũ nóng bức người. Lần đầu tiên Diệp Húc cảm thấy mùi vị của thịt cháy xém truyền tới.

Tô Kiều Kiều lại kinh ngạc không ngừng, thất thanh nói: “Thiếu gia, đây là cái đồ vật gì?”

“Chẳng lẽ khăn thêu này là một kiện vu bảo không trọn vẹn?” Diệp Húc trầm ngâm nói.

Đột nhiên, một thanh âm từ bên cạnh truyền tới, vui sướng vạn phần: “Phương Lệ, ngươi quả nhiên không nhìn lầm, khăn thêu này chính thật là toái phiến Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ!”

Diệp Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phương Đồng chắp hai tay sau lưng thản nhiên đi tới. Một trung niên nô bộc nhắm mắt đi theo phía sau hắn. Hai người nhìn về phía khăn thêu lơ lửng giữa không trung, vẻ tham lam trong mắt hiện ra rõ ràng.

“Diệp Thiếu Bảo, ta thật sự phải cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đưa toái phiến của Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ tới tay của ta! Vì báo đáp ngươi, ta quyết định tự tay giết ngươi!”

Phương Đồng ánh mắt lạnh lùng, nghiêng đầu hướng tới Phương Lệ: “Ngươi đi giết nữ nhân kia, ta đối phó tên phế vật này!”


/1054

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status