Bộ Tranh được đưa vào một căn phòng, nếu như hắn mường tượng đúng thì căn phòng này hẳn là nằm bên trên phòng tinh phẩm, ở nơi này có gắn một cái trận khí giám thị, chắc là để theo dõi phòng tinh phẩm bên dưới.
Căn phòng này khiến cho Bộ Tranh có cảm giác kỳ lạ, nó không quá âm u, trái lại, có một loại ánh sáng mờ ảo lởn vởn xung quanh, phòng này được thiết kế rất xảo diệu, mặc dù không có cửa sổ, nhưng lại thông thoáng và đầy đủ ánh sáng.
Trong phòng có một cái bàn đọc sách, nhưng trên bàn trống không, Lục Đức Thanh cũng không ngồi sau bàn, mà là ngồi trên ghế dựa tiếp khách, đang uống trà với một vị lão giả.
Lúc Bộ Tranh tiến vào, Lục Đức Thanh và lão giả này đều không có phản ứng gì đặc biệt, Lục Đức Thanh chỉ đứng lên khách sáo với Bộ Tranh một hồi, thể hiện ra thói quen đồng thời là ưu điểm thương nhân, còn lão giả thì vẫn hoàn toàn không có phản ứng gì, giống như không biết có ai vừa vào, không nhanh không chậm tiếp tục uống trà.
"Không biết Lục lão gia tìm ta có chuyện gì?" Sau khi Bộ Tranh nói mấy lời xã giao xong thì liền hỏi, hắn gọi Lục Đức Thanh là Lục lão gia mà không phải là Lục bá phụ, hắn cảm thấy quan hệ của mình và Lục Tiểu Dạ còn chưa tới mức thân quen lắm, xưng hô thế này mới là thích hợp nhất .
"Cũng không có cái gì đặc biệt, chỉ muốn hỏi ngươi một điều, có phải những đồ vật ở đây đều không lọt vào pháp nhãn của ngươi đúng không?" Lục Đức Thanh cười hỏi.
"Ừ, đều không thích hợp với ta." Bộ Tranh nói.
"Không hợp sao? Vừa nãy ta thấy ngươi rất thích thanh búa kia, ngươi còn xem tới xem lui mấy lần mà." Lục Đức Thanh hỏi, trong lúc hỏi, ánh mắt hắn hiện lên một chút biến hóa...
"Chính xác, cái búa đó không tồi, khác hoàn toàn với những cái còn lại, người đúc ra cái thứ này chắc hẳn có địa vị rất cao ở đây, hơn nữa dường như y chỉ có một thanh binh khí như vậy." Bộ Tranh gật đầu nói.
"Ngươi nhìn ra được?" Lục Đức Thanh hơi bất ngờ, không phải bởi vì ông ta biết Bộ Tranh có chút bổn sự này mới kêu hắn vào, kỳ thật ông ta và lão giả kia có cùng một mục đích, đó là muốn biết tại sao Bộ Tranh không cần thanh vũ khí kia, trong khi hắn biết rõ tốt xấu của thanh binh khí này.
"Ừm, thanh binh khí này ta thấy là binh khí tốt nhất tại đây, cấp bậc có thể là bảo khí cực phẩm, thậm chí là linh khí, cảm giác như xuất xứ không phải từ tay các ngươi." Bộ Tranh nói.
"Đúng vậy, ngươi nói không sai, cái búa đó cũng không phải do chúng ta tạo ra, mà là được một cao nhân đặt ở nơi này, không ngờ ngươi có thể nhìn ra được, vậy tại sao ngươi không cần nó?" Lục Đức Thanh hỏi.
"Rất đơn giản, nó không thích hợp, ta dùng kiếm chứ không dùng búa, nếu cho ta thì hoặc là bán đi hoặc dùng làm tài liệu trọng luyện, hai trường hợp đều không có chút ý nghĩa, thậm chí còn có khả năng sẽ rước họa vào thân." Bộ Tranh lắc đầu nói.
"..., như thế cũng đúng, lấy thực lực của ngươi, cầm búa này nhất định sẽ bị người khác nhòm ngó, còn không bằng bỏ qua." Lục Đức Thanh hơi gật đầu nói.
"Hoài bích có tội, xem ra ta nên thu thanh búa này lại." Lão đầu kia nhìn Bộ Tranh, sau đó nói với Lục Đức Thanh.
"Nếu Liễu tiền bối đã nói như vậy, Tểu Du, lấy thanh thủy phủ kia tới đây." Dường như Lục Đức Thanh cũng ủng hộ quyết định này, lập tức bảo Lục Tiểu Du đi lấy búa.
Kỳ thật hắn cũng biết, cái búa này là một củ khoai lang phỏng tay, hắn muốn ném đi, nhưng ngặt nỗi không được, như thế chẳng khác nào đắc tội vị Liễu tiền bối trước mắt này.
"Đã vậy, nếu như không có chuyện gì nữa ta đây đi trước." Bộ Tranh nói, hiện tại hắn ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa.
"Được, ngươi đi trước đi." Lục Đức Thanh gật đầu, tuy rằng hắn có chút hứng thú đối với Bộ Tranh, nhưng còn chưa đến mức bắt buộc Bộ Tranh phải lưu lại, chuyện đã nói rõ ràng, Bộ Tranh cũng có thể ly khai.
Mà ngay khi Bộ Tranh chuẩn bị rời đi, Lục Tiểu Dạ lại đột nhiên xông vào...
"Cha, ngài gọi ta đến xem qua một chút, con đã nhìn qua rồi nhé, con đi đây, tái kiến... A, Bộ Tranh, tại sao ngươi lại ở chỗ này, vừa rồi ta còn đang tìm ngươi." Lục Tiểu Dạ vừa vào đã hấp tấp nói, lúc sau mới phát hiện ra nguyên lai Bộ Tranh cũng ở đây.
"Ta vừa mới được phụ thân ngươi kêu đến hỏi vài câu, hiện tại cũng không còn việc gì, ta đi trước." Bộ Tranh đáp lời nói.
"Tiểu Dạ, hắn là bằng hữu của con sao?" Hiện tại Lục Đức Thanh còn chưa kịp giáo huấn Lục Tiểu Dạ thì đã bị chuyện Bộ Tranh là bằng hữu của nàng hấp dẫn.
"Vâng!"
"Không phải!"
Cơ hồ Lục Tiểu Dạ và Bộ Tranh đồng thanh đáp, hơn nữa là hai đáp án trái ngược nhau.
"Chúng ta thậm chí không phải là bằng hữu sao?" Lục Tiểu Dạ nhìn Bộ Tranh, "Ít nhiều gì thì chúng ta cũng xem như quen biết mà?"
"Ừm, đúng là có quen biết, coi như là bằng hữu, nhưng ta cảm giác dường như câu hỏi của Lục lão bản không chỉ có ý tứ này." Bộ Tranh trả lời.
"Giống nhau, đều giống nhau cả, quen biết một thời gian chính là bằng hữu." Lục Đức Thanh lập tức cười nói, thật sự hắn cũng không phải ý tứ kia, nhưng nhìn tình huống hiện tại, cũng không hẳn là không phải.
"Chúng ta đi thôi, đi tìm Tần Sương." Lục Tiểu Dạ nói.
"Lục Tiểu Dạ, con đứng lại đó cho ta, ta gọi con tới nơi này không phải để con báo cáo một câu là xong." Lục Đức Thanh lập tức quát lên, nhìn chằm chằm Lục Tiểu Dạ.
"Thật ngượng quá, để Liễu tiền bối ngài phải chê cười, ta giáo huấn đứa nữ nhi không nên thân này trước đã." Lục Đức Thanh quát lục Tiểu Dạ xong, liền quay ra cáo lỗi với vị Liễu tiền bối này.
" Không sao, trà này rất thơm, ta uống trà thôi." Liễu tiền bối cười cười nói
"Lục Tiểu Dạ, con đứng yên đấy cho ta, hôm nay con phải xem cho kỹ cách ta xử lý sự tình, về sau chỗ này sẽ giao cho con quản lý, Tiểu Phương phù hợp với luyện võ, truy cầu võ đạo mới là mục đích của nó." Lúc này Lục Đức Thanh cẩn thận dặn dò Lục Tiểu Dạ.
"Ai nha, sớm biết thế con cũng theo đuổi võ đạo, không cần phải ở đây nghe cha giáo huấn, nghe đến đau cả lỗ tai, ngài nói xem tại sao cái số của ta lại khổ như thế, vì sao lúc trước ta lại muốn học đúc kiếm thuật cơ chứ." Lục Tiểu Dạ có chút ai oán nói, giọng điệu diễn cảm như vậy khiến cho người nghe muốn bật cười.
"Ngươi - đứa hài tử này!" Lúc này Lục Đức Thanh không biết nên tức giận hay buồn cười, đối với nữ nhi này của mình, hắn không có biện pháp nào cả.
"Phụ thân, hôm nay ta nhận được một cái bản vẽ, nhưng theo bản vẽ này chúng ta lại không làm được, cha nói chúng ta nên làm sao bây giờ?" Đột nhiên Lục Tiểu Dạ lên tiếng hỏi, trong nội tâm nàng có một chủ ý, chính là tìm cách khiến cho phụ thân của mình đau đầu, chỉ cần ông ấy đau đầu, chính mình có thể nhân cơ hội chạy đi.
Mà làm thế nào để cha đau đầu, rất nhanh nàng liền nghĩ đến bản vẽ của Bộ Tranh, bản vẽ này tuyệt đối làm cho người xem đau đầu, chỉ nhìn bản vẽ này thôi đã mất nửa ngày, nghiên cứu nó xem có khả thi hay không còn mất thời gian hơn nữa.
"Bản vẽ gì, cho ta xem." Lục Đức Thanh nói, hiện tại ngữ khí của hắn cũng không quá để tâm, ông ta cũng nhìn ra được đây là trò mèo của Lục Tiểu Dạ để phân tán lực chú ý của ông, nhưng ông cũng muốn xem liệu Lục Tiểu Dạ có thể xuất ra cái gì đặc biệt hay không.
"Chính là đây, bản vẽ này phi thường hoàn mỹ, nếu chúng ta có thể đúc tạo thành công, chúng ta nhất định sẽ trở thành gia tộc đúc kiếm đệ nhất ở Thần Kiếm vương triều." Lục Tiểu Dạ lấy ra bản vẽ kia, giao cho Lục Đức Thanh, lúc này lại nói vô cùng nghiêm túc.
Đúng vậy, nếu như làm được, không chỉ đệ nhất Thần Kiếm vương triều thôi đâu mà thậm chí bao gồm tất cả các thế lực cấp huyền, cũng không có bao nhiêu thế lực có thể tranh phong.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể đúc thành công.
"Bản vẽ này..." Lục Đức Thanh vừa mới nhìn sơ qua bản vẽ liền có cảm giác rất không tầm thường, cảm thấy người thiết kế ra hẳn là một thiên tài, nhưng sau đó lại phát hiện, bản vẽ này có rất nhiều bộ phận và chi tiết chỉ tồn tại trên lý luận, rất khó thực hiện, chả trách Lục Tiểu Dạ lại lấy nó ra.
"Thế nào, có phải chúng ta không làm được đúng không? Hài, người ta nói chúng ta trình độ quá kém nên không làm được." Lục Tiểu Dạ nói tới chỗ này liền làm một cái mặt quỷ với Bộ Tranh.
"Cái gì mà trình độ không đủ, cái này căn bản là không thể làm được, ai cũng không làm được! Chẳng qua, kẻ thiết kế ra bản vẽ này quả thật là một thiên tài, nhưng đây chỉ là lý luận suông." Lục Đức Thanh tức giận nói, ta biết ngươi muốn làm ta phân tâm, không ngờ ngươi có thể xuất ra được bản vẽ tuyệt vời như vậy.
Mặc dù nói bản vẽ này không thể làm được, nhưng trên phương diện thiết kế lại phi thường hoàn mỹ, chỉ nhìn trận lộ dự lưu bên trên thôi đã biết đây chính là cực hạn trong trình độ đúc kiếm.
Mà trình độ đúc kiếm này giống với trình độ đúc của Thần Kiếm vương triều, trên lý luận thì Thần Kiếm vương triều có thể đúc tạo ra, nhưng vấn đề ở chỗ đây chỉ là trên lý thuyết, trên thực tế rất khó có thể thành công .
"Ừ!" Bộ Tranh vào lúc này gật đầu.
Lúc này, Lục Đức Thanh cảm thấy được Bộ Tranh có điểm kỳ lạ, ta đang bình luận đến kẻ thiết kế, liên quan gì đến ngươi mà ngươi gật gù.
"Đưa ta xem!" Liễu tiền bối lên tiếng, thời điểm hắn nghe được Lục Đức Thanh nói không thể đúc ra được đồ vật từ bản vẽ này, hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú .
Con người bình thường là như thế, đều sẽ tò mò với chuyện mà người khác không thể làm được, nếu như bản thân có thể làm được, ắt hẳn cảm giác sẽ tuyệt vời biết bao.
Sau khi Liễu tiền bối cầm bản vẽ nhìn sơ qua, ánh mắt lập tức thay đổi, sau đó nói: "Ta phải nói kẻ này là đồ ngu muội mới đúng, không biết rằng có một số thứ chỉ có thể tồn tại trong lý thuyết, nhưng trên thực tế thì không thể được."
"Ây, lão nhân này, ngài nói chuyện nên khách khí một chút, người ta không được học qua đúc kiếm thuật, tiếp xúc với đúc kiếm thuật mới chỉ vài ngày mà thôi, có thể biết được thứ gì thực tế, thứ gì không làm được mới là lạ." Lục Tiểu Dạ lại tung ra một câu thạch phá thiên kinh (ý nói rung trời động đất), điều này làm cho Lục Đức Thanh hận không thể lập tức bịt kín miệng của nàng, đây là những lời ngươi có thể nói ở trước mặt Liễu tiền bối hay sao?
"Liễu tiền bối bớt giận, tiểu nữ không có ý gì, thỉnh cầu ngài không nên chấp nhặt nó làm gì. Lục Tiểu Dạ, mau mau nhận lỗi với Liễu tiền bối." Lục Đức Thanh có chút khủng hoảng nói gấp.
Vị Liễu tiền bối này cũng không phải là người của Thần Kiếm vương triều, mà lại đến từ một thế lực cao cấp hơn rất nhiều so với Thần Kiếm vương triều, bằng không, làm sao có thể lấy ra được thanh thủy phủ tốt như vậy.
Vừa nãy Bộ Tranh có nói người đúc ra thanh thủy phủ này có trình độ hơn hẳn người của Thần Kiếm vương triều, Liễu tiền bối có được nó, tự nhiên không thể nào là người của Thần Kiếm vương triều mà là người của thế lực cao hơn Thần Kiếm vương triều rất nhiều.
"Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, ta há lại chấp nhặt chứ." Liễu tiền bối cười cười, ông ta còn chưa tới mức ghi hận một tiểu cô nương, điểm độ lượng ấy ông vẫn phải có.
Vô luận có phải ông đến từ thế lực cao cấp hơn hay không thì ông cũng không phải là cái loại người cậy già lên mặt, gặp chút việc nhỏ liền phát cáu hoặc so đo tính toán, mấy lão nhân như thế đều không đáng tôn trọng, đạo lý kính già yêu trẻ ai cũng biết, muốn được kính già thì phải nên yêu trẻ trước đã.
"Ngươi nói bản vẽ này là do một người mới chỉ tiếp xúc với đúc kiếm thuật mấy ngày thiết kế ra hả? Điều này có thật không?"
Căn phòng này khiến cho Bộ Tranh có cảm giác kỳ lạ, nó không quá âm u, trái lại, có một loại ánh sáng mờ ảo lởn vởn xung quanh, phòng này được thiết kế rất xảo diệu, mặc dù không có cửa sổ, nhưng lại thông thoáng và đầy đủ ánh sáng.
Trong phòng có một cái bàn đọc sách, nhưng trên bàn trống không, Lục Đức Thanh cũng không ngồi sau bàn, mà là ngồi trên ghế dựa tiếp khách, đang uống trà với một vị lão giả.
Lúc Bộ Tranh tiến vào, Lục Đức Thanh và lão giả này đều không có phản ứng gì đặc biệt, Lục Đức Thanh chỉ đứng lên khách sáo với Bộ Tranh một hồi, thể hiện ra thói quen đồng thời là ưu điểm thương nhân, còn lão giả thì vẫn hoàn toàn không có phản ứng gì, giống như không biết có ai vừa vào, không nhanh không chậm tiếp tục uống trà.
"Không biết Lục lão gia tìm ta có chuyện gì?" Sau khi Bộ Tranh nói mấy lời xã giao xong thì liền hỏi, hắn gọi Lục Đức Thanh là Lục lão gia mà không phải là Lục bá phụ, hắn cảm thấy quan hệ của mình và Lục Tiểu Dạ còn chưa tới mức thân quen lắm, xưng hô thế này mới là thích hợp nhất .
"Cũng không có cái gì đặc biệt, chỉ muốn hỏi ngươi một điều, có phải những đồ vật ở đây đều không lọt vào pháp nhãn của ngươi đúng không?" Lục Đức Thanh cười hỏi.
"Ừ, đều không thích hợp với ta." Bộ Tranh nói.
"Không hợp sao? Vừa nãy ta thấy ngươi rất thích thanh búa kia, ngươi còn xem tới xem lui mấy lần mà." Lục Đức Thanh hỏi, trong lúc hỏi, ánh mắt hắn hiện lên một chút biến hóa...
"Chính xác, cái búa đó không tồi, khác hoàn toàn với những cái còn lại, người đúc ra cái thứ này chắc hẳn có địa vị rất cao ở đây, hơn nữa dường như y chỉ có một thanh binh khí như vậy." Bộ Tranh gật đầu nói.
"Ngươi nhìn ra được?" Lục Đức Thanh hơi bất ngờ, không phải bởi vì ông ta biết Bộ Tranh có chút bổn sự này mới kêu hắn vào, kỳ thật ông ta và lão giả kia có cùng một mục đích, đó là muốn biết tại sao Bộ Tranh không cần thanh vũ khí kia, trong khi hắn biết rõ tốt xấu của thanh binh khí này.
"Ừm, thanh binh khí này ta thấy là binh khí tốt nhất tại đây, cấp bậc có thể là bảo khí cực phẩm, thậm chí là linh khí, cảm giác như xuất xứ không phải từ tay các ngươi." Bộ Tranh nói.
"Đúng vậy, ngươi nói không sai, cái búa đó cũng không phải do chúng ta tạo ra, mà là được một cao nhân đặt ở nơi này, không ngờ ngươi có thể nhìn ra được, vậy tại sao ngươi không cần nó?" Lục Đức Thanh hỏi.
"Rất đơn giản, nó không thích hợp, ta dùng kiếm chứ không dùng búa, nếu cho ta thì hoặc là bán đi hoặc dùng làm tài liệu trọng luyện, hai trường hợp đều không có chút ý nghĩa, thậm chí còn có khả năng sẽ rước họa vào thân." Bộ Tranh lắc đầu nói.
"..., như thế cũng đúng, lấy thực lực của ngươi, cầm búa này nhất định sẽ bị người khác nhòm ngó, còn không bằng bỏ qua." Lục Đức Thanh hơi gật đầu nói.
"Hoài bích có tội, xem ra ta nên thu thanh búa này lại." Lão đầu kia nhìn Bộ Tranh, sau đó nói với Lục Đức Thanh.
"Nếu Liễu tiền bối đã nói như vậy, Tểu Du, lấy thanh thủy phủ kia tới đây." Dường như Lục Đức Thanh cũng ủng hộ quyết định này, lập tức bảo Lục Tiểu Du đi lấy búa.
Kỳ thật hắn cũng biết, cái búa này là một củ khoai lang phỏng tay, hắn muốn ném đi, nhưng ngặt nỗi không được, như thế chẳng khác nào đắc tội vị Liễu tiền bối trước mắt này.
"Đã vậy, nếu như không có chuyện gì nữa ta đây đi trước." Bộ Tranh nói, hiện tại hắn ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa.
"Được, ngươi đi trước đi." Lục Đức Thanh gật đầu, tuy rằng hắn có chút hứng thú đối với Bộ Tranh, nhưng còn chưa đến mức bắt buộc Bộ Tranh phải lưu lại, chuyện đã nói rõ ràng, Bộ Tranh cũng có thể ly khai.
Mà ngay khi Bộ Tranh chuẩn bị rời đi, Lục Tiểu Dạ lại đột nhiên xông vào...
"Cha, ngài gọi ta đến xem qua một chút, con đã nhìn qua rồi nhé, con đi đây, tái kiến... A, Bộ Tranh, tại sao ngươi lại ở chỗ này, vừa rồi ta còn đang tìm ngươi." Lục Tiểu Dạ vừa vào đã hấp tấp nói, lúc sau mới phát hiện ra nguyên lai Bộ Tranh cũng ở đây.
"Ta vừa mới được phụ thân ngươi kêu đến hỏi vài câu, hiện tại cũng không còn việc gì, ta đi trước." Bộ Tranh đáp lời nói.
"Tiểu Dạ, hắn là bằng hữu của con sao?" Hiện tại Lục Đức Thanh còn chưa kịp giáo huấn Lục Tiểu Dạ thì đã bị chuyện Bộ Tranh là bằng hữu của nàng hấp dẫn.
"Vâng!"
"Không phải!"
Cơ hồ Lục Tiểu Dạ và Bộ Tranh đồng thanh đáp, hơn nữa là hai đáp án trái ngược nhau.
"Chúng ta thậm chí không phải là bằng hữu sao?" Lục Tiểu Dạ nhìn Bộ Tranh, "Ít nhiều gì thì chúng ta cũng xem như quen biết mà?"
"Ừm, đúng là có quen biết, coi như là bằng hữu, nhưng ta cảm giác dường như câu hỏi của Lục lão bản không chỉ có ý tứ này." Bộ Tranh trả lời.
"Giống nhau, đều giống nhau cả, quen biết một thời gian chính là bằng hữu." Lục Đức Thanh lập tức cười nói, thật sự hắn cũng không phải ý tứ kia, nhưng nhìn tình huống hiện tại, cũng không hẳn là không phải.
"Chúng ta đi thôi, đi tìm Tần Sương." Lục Tiểu Dạ nói.
"Lục Tiểu Dạ, con đứng lại đó cho ta, ta gọi con tới nơi này không phải để con báo cáo một câu là xong." Lục Đức Thanh lập tức quát lên, nhìn chằm chằm Lục Tiểu Dạ.
"Thật ngượng quá, để Liễu tiền bối ngài phải chê cười, ta giáo huấn đứa nữ nhi không nên thân này trước đã." Lục Đức Thanh quát lục Tiểu Dạ xong, liền quay ra cáo lỗi với vị Liễu tiền bối này.
" Không sao, trà này rất thơm, ta uống trà thôi." Liễu tiền bối cười cười nói
"Lục Tiểu Dạ, con đứng yên đấy cho ta, hôm nay con phải xem cho kỹ cách ta xử lý sự tình, về sau chỗ này sẽ giao cho con quản lý, Tiểu Phương phù hợp với luyện võ, truy cầu võ đạo mới là mục đích của nó." Lúc này Lục Đức Thanh cẩn thận dặn dò Lục Tiểu Dạ.
"Ai nha, sớm biết thế con cũng theo đuổi võ đạo, không cần phải ở đây nghe cha giáo huấn, nghe đến đau cả lỗ tai, ngài nói xem tại sao cái số của ta lại khổ như thế, vì sao lúc trước ta lại muốn học đúc kiếm thuật cơ chứ." Lục Tiểu Dạ có chút ai oán nói, giọng điệu diễn cảm như vậy khiến cho người nghe muốn bật cười.
"Ngươi - đứa hài tử này!" Lúc này Lục Đức Thanh không biết nên tức giận hay buồn cười, đối với nữ nhi này của mình, hắn không có biện pháp nào cả.
"Phụ thân, hôm nay ta nhận được một cái bản vẽ, nhưng theo bản vẽ này chúng ta lại không làm được, cha nói chúng ta nên làm sao bây giờ?" Đột nhiên Lục Tiểu Dạ lên tiếng hỏi, trong nội tâm nàng có một chủ ý, chính là tìm cách khiến cho phụ thân của mình đau đầu, chỉ cần ông ấy đau đầu, chính mình có thể nhân cơ hội chạy đi.
Mà làm thế nào để cha đau đầu, rất nhanh nàng liền nghĩ đến bản vẽ của Bộ Tranh, bản vẽ này tuyệt đối làm cho người xem đau đầu, chỉ nhìn bản vẽ này thôi đã mất nửa ngày, nghiên cứu nó xem có khả thi hay không còn mất thời gian hơn nữa.
"Bản vẽ gì, cho ta xem." Lục Đức Thanh nói, hiện tại ngữ khí của hắn cũng không quá để tâm, ông ta cũng nhìn ra được đây là trò mèo của Lục Tiểu Dạ để phân tán lực chú ý của ông, nhưng ông cũng muốn xem liệu Lục Tiểu Dạ có thể xuất ra cái gì đặc biệt hay không.
"Chính là đây, bản vẽ này phi thường hoàn mỹ, nếu chúng ta có thể đúc tạo thành công, chúng ta nhất định sẽ trở thành gia tộc đúc kiếm đệ nhất ở Thần Kiếm vương triều." Lục Tiểu Dạ lấy ra bản vẽ kia, giao cho Lục Đức Thanh, lúc này lại nói vô cùng nghiêm túc.
Đúng vậy, nếu như làm được, không chỉ đệ nhất Thần Kiếm vương triều thôi đâu mà thậm chí bao gồm tất cả các thế lực cấp huyền, cũng không có bao nhiêu thế lực có thể tranh phong.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể đúc thành công.
"Bản vẽ này..." Lục Đức Thanh vừa mới nhìn sơ qua bản vẽ liền có cảm giác rất không tầm thường, cảm thấy người thiết kế ra hẳn là một thiên tài, nhưng sau đó lại phát hiện, bản vẽ này có rất nhiều bộ phận và chi tiết chỉ tồn tại trên lý luận, rất khó thực hiện, chả trách Lục Tiểu Dạ lại lấy nó ra.
"Thế nào, có phải chúng ta không làm được đúng không? Hài, người ta nói chúng ta trình độ quá kém nên không làm được." Lục Tiểu Dạ nói tới chỗ này liền làm một cái mặt quỷ với Bộ Tranh.
"Cái gì mà trình độ không đủ, cái này căn bản là không thể làm được, ai cũng không làm được! Chẳng qua, kẻ thiết kế ra bản vẽ này quả thật là một thiên tài, nhưng đây chỉ là lý luận suông." Lục Đức Thanh tức giận nói, ta biết ngươi muốn làm ta phân tâm, không ngờ ngươi có thể xuất ra được bản vẽ tuyệt vời như vậy.
Mặc dù nói bản vẽ này không thể làm được, nhưng trên phương diện thiết kế lại phi thường hoàn mỹ, chỉ nhìn trận lộ dự lưu bên trên thôi đã biết đây chính là cực hạn trong trình độ đúc kiếm.
Mà trình độ đúc kiếm này giống với trình độ đúc của Thần Kiếm vương triều, trên lý luận thì Thần Kiếm vương triều có thể đúc tạo ra, nhưng vấn đề ở chỗ đây chỉ là trên lý thuyết, trên thực tế rất khó có thể thành công .
"Ừ!" Bộ Tranh vào lúc này gật đầu.
Lúc này, Lục Đức Thanh cảm thấy được Bộ Tranh có điểm kỳ lạ, ta đang bình luận đến kẻ thiết kế, liên quan gì đến ngươi mà ngươi gật gù.
"Đưa ta xem!" Liễu tiền bối lên tiếng, thời điểm hắn nghe được Lục Đức Thanh nói không thể đúc ra được đồ vật từ bản vẽ này, hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú .
Con người bình thường là như thế, đều sẽ tò mò với chuyện mà người khác không thể làm được, nếu như bản thân có thể làm được, ắt hẳn cảm giác sẽ tuyệt vời biết bao.
Sau khi Liễu tiền bối cầm bản vẽ nhìn sơ qua, ánh mắt lập tức thay đổi, sau đó nói: "Ta phải nói kẻ này là đồ ngu muội mới đúng, không biết rằng có một số thứ chỉ có thể tồn tại trong lý thuyết, nhưng trên thực tế thì không thể được."
"Ây, lão nhân này, ngài nói chuyện nên khách khí một chút, người ta không được học qua đúc kiếm thuật, tiếp xúc với đúc kiếm thuật mới chỉ vài ngày mà thôi, có thể biết được thứ gì thực tế, thứ gì không làm được mới là lạ." Lục Tiểu Dạ lại tung ra một câu thạch phá thiên kinh (ý nói rung trời động đất), điều này làm cho Lục Đức Thanh hận không thể lập tức bịt kín miệng của nàng, đây là những lời ngươi có thể nói ở trước mặt Liễu tiền bối hay sao?
"Liễu tiền bối bớt giận, tiểu nữ không có ý gì, thỉnh cầu ngài không nên chấp nhặt nó làm gì. Lục Tiểu Dạ, mau mau nhận lỗi với Liễu tiền bối." Lục Đức Thanh có chút khủng hoảng nói gấp.
Vị Liễu tiền bối này cũng không phải là người của Thần Kiếm vương triều, mà lại đến từ một thế lực cao cấp hơn rất nhiều so với Thần Kiếm vương triều, bằng không, làm sao có thể lấy ra được thanh thủy phủ tốt như vậy.
Vừa nãy Bộ Tranh có nói người đúc ra thanh thủy phủ này có trình độ hơn hẳn người của Thần Kiếm vương triều, Liễu tiền bối có được nó, tự nhiên không thể nào là người của Thần Kiếm vương triều mà là người của thế lực cao hơn Thần Kiếm vương triều rất nhiều.
"Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, ta há lại chấp nhặt chứ." Liễu tiền bối cười cười, ông ta còn chưa tới mức ghi hận một tiểu cô nương, điểm độ lượng ấy ông vẫn phải có.
Vô luận có phải ông đến từ thế lực cao cấp hơn hay không thì ông cũng không phải là cái loại người cậy già lên mặt, gặp chút việc nhỏ liền phát cáu hoặc so đo tính toán, mấy lão nhân như thế đều không đáng tôn trọng, đạo lý kính già yêu trẻ ai cũng biết, muốn được kính già thì phải nên yêu trẻ trước đã.
"Ngươi nói bản vẽ này là do một người mới chỉ tiếp xúc với đúc kiếm thuật mấy ngày thiết kế ra hả? Điều này có thật không?"
/258
|