"Được, nói cho ta biết địa chỉ cụ thể của bà ấy, ta sẽ lên đường ngay." Bộ Tranh rất dứt khoát, giang rộng đôi cánh của mình ra khiến cho người xung quanh hâm mộ không thôi, sau đó bay vút lên trên cao.
I believe I can fly, I believe I can touch the sky... (A Vi: Vãi cả tác giả chơi cả nhạc ngoại ngữ )
"Dừng lại cho ta, ngươi cứ thế mà bay đi ấy hả?" Đông Phương Như Mộng nói.
"Không thì thế nào, huyền không thuyền thì giáo chủ đại nhân lại không cho ta dùng... Chờ đã, vì cớ gì lần trước cô không cho ta sử dụng huyền không thuyền, rõ ràng lão đầu đã nói qua trước rồi." Bộ Tranh nói theo quan tính, lần trước hắn không được cho mượn dùng huyền không thuyền, lần này tự nhiên cũng cho rằng như vậy, hắn đã quên rằng, Đông Phương Như Mộng chính là giáo chủ.
"Lần đó là ta muốn ngươi tới gặp ta, nói cho ngươi biết thân phận của ta, cho ngươi một chút đồ vật giá trị, không nghĩ tới cái tên vô tâm vô phế nhà ngươi trực tiếp bỏ đi luôn." Đông Phương Như Mộng tức giận nói.
"Ha, nguyên lai là như vậy." Bộ Tranh cười cười, biết mình đã trách lầm ý tốt của người ta.
"Hiện tại ngươi phải tới Thiên Tịch Môn trong thời gian ngắn nhất cho nên ta sẽ cho chiếc huyền không thuyền nhanh nhất chở ngươi đi." Đông Phương Như Mộng nói.
"Như vậy quá tốt, đi thôi..." Bộ Tranh trực tiếp kéo lấy tay của Đông Phương Như Mộng, nàng là giáo chủ, trực tiếp đến hiện trường an bài là được.
"Gấp cái gì, ngươi biết Thiên Tịch Môn ở nơi nào sao?" Đông Phương Như Mộng kéo Bộ Tranh ngược lại, cũng không bỏ tay ra.
"Ách, điều này... không biết!" Bộ Tranh lắc đầu nói, tiếp theo hắn nhìn về phía Y Khả Tín.
"Ta cũng không biết, ta chỉ biết là Lữ tiền bối Lữ tiền bối ở Thiên Tịch Môn, hơn nữa địa vị dường như không thấp." Y Khả Tín lắc đầu nói.
"Vậy ai biết?" Bộ Tranh hỏi.
"Ta thì chỉ biết địa phương trước kia của bà ấy, nhưng đây là trước kia..." Một vị trưởng lão nói.
"Hiện tại thì không biết."
"..."
Bộ Tranh trầm ngầm một lúc rồi nói: "Không sao cả, cái tên Lữ Nguyệt Dung này không nhiều lắm, không phổ biến khắp thiên hạ giống như Tú Anh."
Vào lúc này, mọi người đều tưởng rằng cái tên Tú Anh chỉ là Bộ Tranh lấy ra để minh họa, cũng không biết Bộ Tranh quả thật quen một người có tên như vậy, chuẩn xác mà nói là có một thanh mai trúc mã như vậy.
Bất quá mà nói cái tên Tú Anh này đâu đâu cũng có...
"Cũng không cần phiền toái như vậy, hơn một tháng trước, có người giúp Lữ sư thúc mang một phong thư tới đây, bên trong có lẽ sẽ có tin tức." Đông Phương Như Mộng nói.
"Thư đâu?" Bộ Tranh hỏi.
"Ở chỗ của ta, Liễu sư thúc vắng mặt cho nên nó vẫn luôn nằm trong tay ta." Đông Phương Như Mộng lấy ra một phong thư.
Bộ Tranh cầm qua quan sát kỹ lưỡng, mặt ngoài không viết nhiều lắm, chỉ có thân gửi Liễu nhất Kiếm, người gửi là Lữ Nguyệt Dung, sau đó không có tin tức gì nữa.
"Bên trên viết cái gì? Có địa chỉ không?" Bộ Tranh hỏi.
"Ngươi không biết chữ sao?" Đông Phương Như Mộng tức giận nói, nàng còn chưa biết chuyện Bộ Tranh thực sự không biết chữ.
"Không biết!" Bộ Tranh lắc đầu.
"..." Mọi người câm nín, hoài nghi Bộ Tranh đang nói đùa, nhưng trò đùa này tựa hồ không cần thiết, với lại cũng chẳng có gì buồn cười.
Nếu như Bộ Tranh không biết chữ thì chuyện này còn có chút thần kỳ...
"Bên ngoài không có địa chỉ, hiện tại chỉ có thể mở thư ra xem." Đông Phương Như Mộng rất nhanh đã tiếp nhận chuyện Bộ Tranh không biết chữ, không biết chữ là tốt nhất, sau này có thể làm khế ước lừa chết hắn.
"Mở ra hả? Điều này không tốt đâu, mẹ ta nói xem thư của người khác là vô đạo đức." Bộ Tranh nói.
"Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?" Đông Phương Như Mộng nhìn Bộ Tranh.
"Cô mở ra rồi nói cho ta biết địa chỉ như thế sẽ không dính dáng gì đến ta." Bộ Tranh nói.
"..." Đông Phương Như Mộng trầm mặc, không dính dáng đến ngươi, hóa ra chỉ ta biến thành người vô đạo đức.
Rẹt...
Đông Phương Như Mộng cũng không chần chừ gì nữa, trực tiếp xé mở thư ra, hiện tại đang lúc khẩn cấp cũng không còn cách nào khác, tin tưởng bọn họ cũng sẽ không trách móc, hơn nữa chỉ có một mình ta biết.
"Bên trong có nhắc tới một vài manh mối, Lữ sư thúc hẳn là ở địa phương Thiên Thai Các này..." Đông Phương Như Mộng nói, may mắn có địa phương, phần khác thì không có bất kỳ tác dụng gì với tên xấu xa này.
"Được, hiện tại chúng ta lên đường, à mà, sau này có người gửi thư cho ta, cô không thể vô đạo đức như vậy nữa, mở xem thư từ của người ta." Bộ Tranh rất nghiêm túc nhìn Đông Phương Như Mộng nói.
"Cút!" Đông Phương Như Mộng vung tay tát bay Bộ Tranh ra ngoài núi.
"Ta rất nghiêm túc đó, thư từ của ta chứa rất nhiều cơ mật buôn bán, ta phải dặn dò tiêu cục Thuận Thông một chút..." Bộ Tranh cũng không giương cánh ra mà ngự không trên không trung, sau đó bay về nơi neo đậu huyền không thuyền.
"Ngươi còn dám nói, đứng lại cho ta." Đông Phương Như Mộng phi thân tới, chuẩn bị cho Bộ Tranh thêm một chưởng, chẳng qua Bộ Tranh trực tiếp gia tốc đào tẩu, Bộ Tranh trên không trung tựa hồ càng khó bắt.
Rất nhanh, Bộ Tranh đi tới đài cao neo đậu huyền không thuyền, mà Đông Phương Như Mộng cũng theo sát phía sau, bất quá nàng cũng không ầm ĩ với Bộ Tranh nữa mà là đi an bài huyền không thuyền cho Bộ Tranh.
"Bộ sư đệ, chuyện đi tìm Lữ tiền bối nhờ cả vào ngươi, ta quay về Cổ Thư Phái nhìn xem còn có biện pháp nào khác hay không, cũng xin phiền Đông Phương giáo chủ an bài giúp ta một chiếc huyền không thuyền." Sau khi Y Khả Tín nói với Bộ Tranh xong liền nhờ Đông Phương Như Mộng.
Nếu hắn đã gọi Liễu Nhất Kiếm là sư thúc thì dĩ nhiên cũng phải kêu Bộ Tranh là sư đệ, xư hô kiểu huynh đệ đồng môn này rất phổ biến, có chút quan hệ cũng có thể xưng hô như vậy.
"Được!" Bộ Tranh gật gật đầu, đồng thời Đông Phương Như Mộng cũng lên tiếp đáp ứng, nàng cũng cấp cho Y Khả Tín một chiếc huyền không thuyền.
"Ta đi đây, không cần tiễn!" Sau khi Bộ Tranh bước lên huyền không thuyền liền nói với Đông Phương Như Mộng, ngay cả cơ hội từ biệt cũng không cấp cho người ta.
"..." Đông Phương Như Mộng không biết nói gì, bất quá cuối cũng vẫn dặn dò Bộ Tranh vài câu.
"Nơi mà ngươi đi là thế lực cấp địa ngũ phẩm, không nên không biết lớn nhỏ như vậy nữa, chú ý lễ phép."
"Ta lúc nào cũng lễ phép a." Bộ Tranh nói chen vào.
"Còn có, khi gặp Lữ sư thúc ngươi phải gọi là sư mẫu, nếu không làm bà ấy tức giận thì phiền toái..."
"Tức giận thì thế nào chứ? Lão đầu là chồng của bà ta, ta là mang lòng tốt đến báo cho bà ấy a." Bộ Tranh tiếp tục nói chen vào.
"Không phải vì Liễu sư thúc mà là vì cơ hội có thể lưu lại bên kia một đoạn thời gian, lấy thiên phú của ngươi, thực lực sẽ tăng nhanh hơn."
"Nói cũng đúng, ta có thể ở lại bên đó, sư tỷ, vậy sau này ta cũng không cần gặp lại cô, có thể không cần tiếp tục chịu sự khi dễ của cô nữa rồi." Bộ Tranh gật gật đầu tiếp tục nói chen vào.
"Ngươi có thể lăn được rồi, nhìn mà thấy phiền." Đông Phương Như Mộng nhịn không được đánh bay Bộ Tranh vào trong khoang thuyền, đồng thời cho đệ tử điều khiển huyền không thuyền xuất phát, nhằm hướng Thiên Tịch Môn.
Huyền không thuyền ở đẳng cấp này bình thường đều sẽ có bản đồ của cả Đông Việt châu, bình thường chỉ cần là đất đai của thế lực mà gần đầy không có sự thay đổi gì thì đều được vẽ ở bên trong, Thiên Tịch Môn tự nhiên cũng có.
Lấy thế lực cấp huyền nhị phẩm sẽ phải xuyên qua rất nhiều lãnh thổ của các thế lực, trong đó có một số thế lực hơn xa Đỉnh Thiên thần giáo, cái này sẽ cần tiêu tốn một ít đồ vật làm phí thông hành, trước khi tiến vào địa phận của thế lực nào đó thì đều sẽ đăng ký trước bằng không nếu trên đường đi bị bắt giữ thì sẽ rất phiền toái.
Việc này thì đệ tử điều khiển huyền không thuyền rất quen thuộc, Bộ Tranh chỉ cần ngồi chờ là được, đi liên tục ngày đêm thì ước chừng năm sáu ngày là có thể tới Thiên Tịch Môn.
Mà trong vòng năm sáu ngày này Bộ Tranh cũng đã học xong một kỹ năng mới, đó chính là điều khiển huyền không thuyền, thuyền loại nhỏ này, một người điều khiển không có vấn đề gì.
Mới đầu những đệ tử điều khiển còn không dám để cho Bộ Tranh lái, nhưng vào một lần giao ban Bộ Tranh tiếp nhận quyền điều khiển, kỹ thuật mà hắn thể hiện ra làm cho các đệ tử kia phải trợn mắt há hốc mồm, đây thật sự là gà mờ mới học sao?
Tốc đô cũng nâng lên đến cực hạn, một mình hắn đã hoàn thành xong lộ trình của hai người lái, bất quá, hắn cũng chỉ lái như vậy một lần bởi vì sau đó đã đến Thiên Tịch Môn.
"Các ngươi là đi ngang qua hay là muốn tiến vào Thiên Tịch Môn?"
Tại một trấn nhỏ giáp ranh Thiên Tịch Môn, nơi đây là khu đăng ký tiến vào Thiên Tịch Môn, đám người Bộ Tranh tự nhiên là dựa theo quy củ, bởi vì bọn họ chỉ là đệ tử của cấp huyền nhị phẩm, so sánh với đệ tử nơi này thì kém xa.
Ở nơi đây, bọn họ nhìn thấy những đệ tử của Thiên Tịch Môn tùy tiện người nào cũng là từ thất mạch ngũ trọng thiên trở lên, mà cho dù là bình dân ở nơi này thì cũng hơn lục mạch, chỉ cần những bình dân tới đây vây đánh thôi thì bản thân cũng chỉ có đường chết.
Nơi này vẫn là khu giáp ranh, nếu như vào sâu bên trong thì càng không cần phải nói.
Hiện tại mọi người cũng hiểu được vì sao phải đăng ký, không có giấy thông hành, đoán chừng bọn họ là nửa bước khó đi.
"Chúng ta muốn đi Thiên Thai Các tìm người/"
"Tìm người? Tìm người nào?" Đệ tử kia nhìn nhìn mấy người Bộ Tranh, nói rất khinh miệt, nhìn thực lực của các ngươi chẳng qua chỉ là trình độ bình dân mà thôi, vậy mà muốn đi địa phương trọng yếu như Thiên Thai Các.
Bộ Tranh còn chưa biết Thiên Thai Các này không phải là nơi bình thường, đây là chi nhánh rất trọng yếu của Thiên Tịch Môn, người ở bên trong đều là người có thiên phú cực kỳ kinh người của Thiên Tịch Môn.
Mà Thiên Thai Các còn là tàng thư các đệ nhị của Thiên Tịch Môn, bên trong cất chứa không ít bí kíp, có thể để người ta tu luyện tới bát mạch cảnh giới.
Bởi vì điều này cho nên tự nhiên là người không phận sự miễn vào.
"Lữ Nguyệt Dung." Bộ Tranh trực tiếp báo ra tên của Lữ Nguyệt Dung.
"Lữ sư tỷ?" Đệ tử kia ngẩn ngơ, hỏi.
"Ừm..." Sau khi Bộ Tranh nghe thấy xưng hố như thế, cảm giác không được hưng phấn cho lắm, mặc dù xem ra Lữ Nguyệt Dung ở đât rất nổi tiếng nhưng tùy tiện một đệ tử thôi đã gọi Lữ Nguyệt Dung là sư tỷ, vậy mình ở nơi đây không phải tự dưng thấp hơn một bối phận rồi.
Ở Đỉnh Thiên thần giáo hắn có thể làm cao nhân, cảm giác đó thật là thích, hiện tại...
"Các ngươi có quan hệ thế nào với Lữ sư tỷ?" Đệ tử kia hỏi.
"Chúng ta là đệ tử của Đỉnh Thiên thần giáo, Lữ sư thúc là sư mẫu của Bộ sư thúc." Hai đệ tử khác của Đỉnh Thiên thần giáo Đỉnh Thiên thần giáo trực tiếp chỉ Bộ Tranh ra.
Thôi rồi, lần này không muốn thấp hơn một bối phận cũng phải thấp hơn rồi.
"Nguyên lai là người môn phái trước kia của Lữ sư tỷ, tiểu sư điệt, sư thúc cho ngươi một con dấu." Đệ tử kia cười nói, cũng hơi trêu chọc Bộ Tranh một chút, sau đó cấp cho giấy thông hành.
Kỳ thật có không ít người đến tìm người thân như Bộ Tranh, bình thường đều là cho qua, nhất là lấy thực lực của đám người Bộ Tranh, tùy tiện một người đệ tử nào đó cũng có thể tiêu diệt bọn họ, không sợ xảy ra sự cố.
Thêm nữa loại đi tìm người thân là không cần sợ nhất, bởi vì nếu xảy ra vấn đề gì thì cứ đi tìm thân thích của bọn họ mà mắng vốn.
I believe I can fly, I believe I can touch the sky... (A Vi: Vãi cả tác giả chơi cả nhạc ngoại ngữ )
"Dừng lại cho ta, ngươi cứ thế mà bay đi ấy hả?" Đông Phương Như Mộng nói.
"Không thì thế nào, huyền không thuyền thì giáo chủ đại nhân lại không cho ta dùng... Chờ đã, vì cớ gì lần trước cô không cho ta sử dụng huyền không thuyền, rõ ràng lão đầu đã nói qua trước rồi." Bộ Tranh nói theo quan tính, lần trước hắn không được cho mượn dùng huyền không thuyền, lần này tự nhiên cũng cho rằng như vậy, hắn đã quên rằng, Đông Phương Như Mộng chính là giáo chủ.
"Lần đó là ta muốn ngươi tới gặp ta, nói cho ngươi biết thân phận của ta, cho ngươi một chút đồ vật giá trị, không nghĩ tới cái tên vô tâm vô phế nhà ngươi trực tiếp bỏ đi luôn." Đông Phương Như Mộng tức giận nói.
"Ha, nguyên lai là như vậy." Bộ Tranh cười cười, biết mình đã trách lầm ý tốt của người ta.
"Hiện tại ngươi phải tới Thiên Tịch Môn trong thời gian ngắn nhất cho nên ta sẽ cho chiếc huyền không thuyền nhanh nhất chở ngươi đi." Đông Phương Như Mộng nói.
"Như vậy quá tốt, đi thôi..." Bộ Tranh trực tiếp kéo lấy tay của Đông Phương Như Mộng, nàng là giáo chủ, trực tiếp đến hiện trường an bài là được.
"Gấp cái gì, ngươi biết Thiên Tịch Môn ở nơi nào sao?" Đông Phương Như Mộng kéo Bộ Tranh ngược lại, cũng không bỏ tay ra.
"Ách, điều này... không biết!" Bộ Tranh lắc đầu nói, tiếp theo hắn nhìn về phía Y Khả Tín.
"Ta cũng không biết, ta chỉ biết là Lữ tiền bối Lữ tiền bối ở Thiên Tịch Môn, hơn nữa địa vị dường như không thấp." Y Khả Tín lắc đầu nói.
"Vậy ai biết?" Bộ Tranh hỏi.
"Ta thì chỉ biết địa phương trước kia của bà ấy, nhưng đây là trước kia..." Một vị trưởng lão nói.
"Hiện tại thì không biết."
"..."
Bộ Tranh trầm ngầm một lúc rồi nói: "Không sao cả, cái tên Lữ Nguyệt Dung này không nhiều lắm, không phổ biến khắp thiên hạ giống như Tú Anh."
Vào lúc này, mọi người đều tưởng rằng cái tên Tú Anh chỉ là Bộ Tranh lấy ra để minh họa, cũng không biết Bộ Tranh quả thật quen một người có tên như vậy, chuẩn xác mà nói là có một thanh mai trúc mã như vậy.
Bất quá mà nói cái tên Tú Anh này đâu đâu cũng có...
"Cũng không cần phiền toái như vậy, hơn một tháng trước, có người giúp Lữ sư thúc mang một phong thư tới đây, bên trong có lẽ sẽ có tin tức." Đông Phương Như Mộng nói.
"Thư đâu?" Bộ Tranh hỏi.
"Ở chỗ của ta, Liễu sư thúc vắng mặt cho nên nó vẫn luôn nằm trong tay ta." Đông Phương Như Mộng lấy ra một phong thư.
Bộ Tranh cầm qua quan sát kỹ lưỡng, mặt ngoài không viết nhiều lắm, chỉ có thân gửi Liễu nhất Kiếm, người gửi là Lữ Nguyệt Dung, sau đó không có tin tức gì nữa.
"Bên trên viết cái gì? Có địa chỉ không?" Bộ Tranh hỏi.
"Ngươi không biết chữ sao?" Đông Phương Như Mộng tức giận nói, nàng còn chưa biết chuyện Bộ Tranh thực sự không biết chữ.
"Không biết!" Bộ Tranh lắc đầu.
"..." Mọi người câm nín, hoài nghi Bộ Tranh đang nói đùa, nhưng trò đùa này tựa hồ không cần thiết, với lại cũng chẳng có gì buồn cười.
Nếu như Bộ Tranh không biết chữ thì chuyện này còn có chút thần kỳ...
"Bên ngoài không có địa chỉ, hiện tại chỉ có thể mở thư ra xem." Đông Phương Như Mộng rất nhanh đã tiếp nhận chuyện Bộ Tranh không biết chữ, không biết chữ là tốt nhất, sau này có thể làm khế ước lừa chết hắn.
"Mở ra hả? Điều này không tốt đâu, mẹ ta nói xem thư của người khác là vô đạo đức." Bộ Tranh nói.
"Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?" Đông Phương Như Mộng nhìn Bộ Tranh.
"Cô mở ra rồi nói cho ta biết địa chỉ như thế sẽ không dính dáng gì đến ta." Bộ Tranh nói.
"..." Đông Phương Như Mộng trầm mặc, không dính dáng đến ngươi, hóa ra chỉ ta biến thành người vô đạo đức.
Rẹt...
Đông Phương Như Mộng cũng không chần chừ gì nữa, trực tiếp xé mở thư ra, hiện tại đang lúc khẩn cấp cũng không còn cách nào khác, tin tưởng bọn họ cũng sẽ không trách móc, hơn nữa chỉ có một mình ta biết.
"Bên trong có nhắc tới một vài manh mối, Lữ sư thúc hẳn là ở địa phương Thiên Thai Các này..." Đông Phương Như Mộng nói, may mắn có địa phương, phần khác thì không có bất kỳ tác dụng gì với tên xấu xa này.
"Được, hiện tại chúng ta lên đường, à mà, sau này có người gửi thư cho ta, cô không thể vô đạo đức như vậy nữa, mở xem thư từ của người ta." Bộ Tranh rất nghiêm túc nhìn Đông Phương Như Mộng nói.
"Cút!" Đông Phương Như Mộng vung tay tát bay Bộ Tranh ra ngoài núi.
"Ta rất nghiêm túc đó, thư từ của ta chứa rất nhiều cơ mật buôn bán, ta phải dặn dò tiêu cục Thuận Thông một chút..." Bộ Tranh cũng không giương cánh ra mà ngự không trên không trung, sau đó bay về nơi neo đậu huyền không thuyền.
"Ngươi còn dám nói, đứng lại cho ta." Đông Phương Như Mộng phi thân tới, chuẩn bị cho Bộ Tranh thêm một chưởng, chẳng qua Bộ Tranh trực tiếp gia tốc đào tẩu, Bộ Tranh trên không trung tựa hồ càng khó bắt.
Rất nhanh, Bộ Tranh đi tới đài cao neo đậu huyền không thuyền, mà Đông Phương Như Mộng cũng theo sát phía sau, bất quá nàng cũng không ầm ĩ với Bộ Tranh nữa mà là đi an bài huyền không thuyền cho Bộ Tranh.
"Bộ sư đệ, chuyện đi tìm Lữ tiền bối nhờ cả vào ngươi, ta quay về Cổ Thư Phái nhìn xem còn có biện pháp nào khác hay không, cũng xin phiền Đông Phương giáo chủ an bài giúp ta một chiếc huyền không thuyền." Sau khi Y Khả Tín nói với Bộ Tranh xong liền nhờ Đông Phương Như Mộng.
Nếu hắn đã gọi Liễu Nhất Kiếm là sư thúc thì dĩ nhiên cũng phải kêu Bộ Tranh là sư đệ, xư hô kiểu huynh đệ đồng môn này rất phổ biến, có chút quan hệ cũng có thể xưng hô như vậy.
"Được!" Bộ Tranh gật gật đầu, đồng thời Đông Phương Như Mộng cũng lên tiếp đáp ứng, nàng cũng cấp cho Y Khả Tín một chiếc huyền không thuyền.
"Ta đi đây, không cần tiễn!" Sau khi Bộ Tranh bước lên huyền không thuyền liền nói với Đông Phương Như Mộng, ngay cả cơ hội từ biệt cũng không cấp cho người ta.
"..." Đông Phương Như Mộng không biết nói gì, bất quá cuối cũng vẫn dặn dò Bộ Tranh vài câu.
"Nơi mà ngươi đi là thế lực cấp địa ngũ phẩm, không nên không biết lớn nhỏ như vậy nữa, chú ý lễ phép."
"Ta lúc nào cũng lễ phép a." Bộ Tranh nói chen vào.
"Còn có, khi gặp Lữ sư thúc ngươi phải gọi là sư mẫu, nếu không làm bà ấy tức giận thì phiền toái..."
"Tức giận thì thế nào chứ? Lão đầu là chồng của bà ta, ta là mang lòng tốt đến báo cho bà ấy a." Bộ Tranh tiếp tục nói chen vào.
"Không phải vì Liễu sư thúc mà là vì cơ hội có thể lưu lại bên kia một đoạn thời gian, lấy thiên phú của ngươi, thực lực sẽ tăng nhanh hơn."
"Nói cũng đúng, ta có thể ở lại bên đó, sư tỷ, vậy sau này ta cũng không cần gặp lại cô, có thể không cần tiếp tục chịu sự khi dễ của cô nữa rồi." Bộ Tranh gật gật đầu tiếp tục nói chen vào.
"Ngươi có thể lăn được rồi, nhìn mà thấy phiền." Đông Phương Như Mộng nhịn không được đánh bay Bộ Tranh vào trong khoang thuyền, đồng thời cho đệ tử điều khiển huyền không thuyền xuất phát, nhằm hướng Thiên Tịch Môn.
Huyền không thuyền ở đẳng cấp này bình thường đều sẽ có bản đồ của cả Đông Việt châu, bình thường chỉ cần là đất đai của thế lực mà gần đầy không có sự thay đổi gì thì đều được vẽ ở bên trong, Thiên Tịch Môn tự nhiên cũng có.
Lấy thế lực cấp huyền nhị phẩm sẽ phải xuyên qua rất nhiều lãnh thổ của các thế lực, trong đó có một số thế lực hơn xa Đỉnh Thiên thần giáo, cái này sẽ cần tiêu tốn một ít đồ vật làm phí thông hành, trước khi tiến vào địa phận của thế lực nào đó thì đều sẽ đăng ký trước bằng không nếu trên đường đi bị bắt giữ thì sẽ rất phiền toái.
Việc này thì đệ tử điều khiển huyền không thuyền rất quen thuộc, Bộ Tranh chỉ cần ngồi chờ là được, đi liên tục ngày đêm thì ước chừng năm sáu ngày là có thể tới Thiên Tịch Môn.
Mà trong vòng năm sáu ngày này Bộ Tranh cũng đã học xong một kỹ năng mới, đó chính là điều khiển huyền không thuyền, thuyền loại nhỏ này, một người điều khiển không có vấn đề gì.
Mới đầu những đệ tử điều khiển còn không dám để cho Bộ Tranh lái, nhưng vào một lần giao ban Bộ Tranh tiếp nhận quyền điều khiển, kỹ thuật mà hắn thể hiện ra làm cho các đệ tử kia phải trợn mắt há hốc mồm, đây thật sự là gà mờ mới học sao?
Tốc đô cũng nâng lên đến cực hạn, một mình hắn đã hoàn thành xong lộ trình của hai người lái, bất quá, hắn cũng chỉ lái như vậy một lần bởi vì sau đó đã đến Thiên Tịch Môn.
"Các ngươi là đi ngang qua hay là muốn tiến vào Thiên Tịch Môn?"
Tại một trấn nhỏ giáp ranh Thiên Tịch Môn, nơi đây là khu đăng ký tiến vào Thiên Tịch Môn, đám người Bộ Tranh tự nhiên là dựa theo quy củ, bởi vì bọn họ chỉ là đệ tử của cấp huyền nhị phẩm, so sánh với đệ tử nơi này thì kém xa.
Ở nơi đây, bọn họ nhìn thấy những đệ tử của Thiên Tịch Môn tùy tiện người nào cũng là từ thất mạch ngũ trọng thiên trở lên, mà cho dù là bình dân ở nơi này thì cũng hơn lục mạch, chỉ cần những bình dân tới đây vây đánh thôi thì bản thân cũng chỉ có đường chết.
Nơi này vẫn là khu giáp ranh, nếu như vào sâu bên trong thì càng không cần phải nói.
Hiện tại mọi người cũng hiểu được vì sao phải đăng ký, không có giấy thông hành, đoán chừng bọn họ là nửa bước khó đi.
"Chúng ta muốn đi Thiên Thai Các tìm người/"
"Tìm người? Tìm người nào?" Đệ tử kia nhìn nhìn mấy người Bộ Tranh, nói rất khinh miệt, nhìn thực lực của các ngươi chẳng qua chỉ là trình độ bình dân mà thôi, vậy mà muốn đi địa phương trọng yếu như Thiên Thai Các.
Bộ Tranh còn chưa biết Thiên Thai Các này không phải là nơi bình thường, đây là chi nhánh rất trọng yếu của Thiên Tịch Môn, người ở bên trong đều là người có thiên phú cực kỳ kinh người của Thiên Tịch Môn.
Mà Thiên Thai Các còn là tàng thư các đệ nhị của Thiên Tịch Môn, bên trong cất chứa không ít bí kíp, có thể để người ta tu luyện tới bát mạch cảnh giới.
Bởi vì điều này cho nên tự nhiên là người không phận sự miễn vào.
"Lữ Nguyệt Dung." Bộ Tranh trực tiếp báo ra tên của Lữ Nguyệt Dung.
"Lữ sư tỷ?" Đệ tử kia ngẩn ngơ, hỏi.
"Ừm..." Sau khi Bộ Tranh nghe thấy xưng hố như thế, cảm giác không được hưng phấn cho lắm, mặc dù xem ra Lữ Nguyệt Dung ở đât rất nổi tiếng nhưng tùy tiện một đệ tử thôi đã gọi Lữ Nguyệt Dung là sư tỷ, vậy mình ở nơi đây không phải tự dưng thấp hơn một bối phận rồi.
Ở Đỉnh Thiên thần giáo hắn có thể làm cao nhân, cảm giác đó thật là thích, hiện tại...
"Các ngươi có quan hệ thế nào với Lữ sư tỷ?" Đệ tử kia hỏi.
"Chúng ta là đệ tử của Đỉnh Thiên thần giáo, Lữ sư thúc là sư mẫu của Bộ sư thúc." Hai đệ tử khác của Đỉnh Thiên thần giáo Đỉnh Thiên thần giáo trực tiếp chỉ Bộ Tranh ra.
Thôi rồi, lần này không muốn thấp hơn một bối phận cũng phải thấp hơn rồi.
"Nguyên lai là người môn phái trước kia của Lữ sư tỷ, tiểu sư điệt, sư thúc cho ngươi một con dấu." Đệ tử kia cười nói, cũng hơi trêu chọc Bộ Tranh một chút, sau đó cấp cho giấy thông hành.
Kỳ thật có không ít người đến tìm người thân như Bộ Tranh, bình thường đều là cho qua, nhất là lấy thực lực của đám người Bộ Tranh, tùy tiện một người đệ tử nào đó cũng có thể tiêu diệt bọn họ, không sợ xảy ra sự cố.
Thêm nữa loại đi tìm người thân là không cần sợ nhất, bởi vì nếu xảy ra vấn đề gì thì cứ đi tìm thân thích của bọn họ mà mắng vốn.
/258
|