"Nếu không phải vậy, ngươi nghĩ chúng ta đi ra ngoài bằng cách nào?" Tề Điền khinh thường nhìn lom lom Triệu Chí Ngân, giống như đang khinh bỉ trí lực của hắn ta vậy.
"Không thể nào, thật sự phá thủng ra sao? Uy lực rất lớn sao?" Triệu Chí Ngân nghi ngờ hỏi.
"Uy lực không thể coi là quá lớn, nhưng so với Thiên Lôi đan bình thường thì lớn hơn rất nhiều. Viên Thiên Lôi đan đầu tiên không hề phá thủng địa cung, mà chỉ khiến nó chấn động một lượt, có nhiều chỗ sụp đổ, đã chặn kín được đường hầm." Tề Điền kể tiếp.
"Sau đó các ngươi đã chạy khỏi đó? Không đúng, các ngươi bị thương nặng như vậy, tuyệt đối là đã phải trải qua một cuộc chiến." Sau khi suy đoán, Triệu Chí Ngân lập tức bác bỏ đáp án của mình.
"Không sai, lúc đó, không ngờ con rắn kia lại biết đào hầm, bởi vậy không chặn được nó. Nhưng điều đáng sợ nhất là phía sau chúng ta chỉ là một khu vực trống trải, căn bản không thể nào chạy trốn được, nhất định sẽ bị đuổi kịp. . ." Tề Điền lại bắt đầu miêu tả lại tình huống lúc đó, đẩy mức độ tuyệt cảnh lên cao trào.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương, giống như bản thân chính là người trong cuộc.
"Về sau, lão đại quyết định sử dụng nốt viên Thiên Lôi đan cuối cùng, Tần Sương nói đánh vào vị trí bảy tấc, ta bèn ném thẳng vào vị trí đó. Lúc ấy toàn bộ thế giới dường như đã ngừng lại, chỉ còn mỗi viên Thiên Lôi đan kia đang rít lên bay về phía vị trí bảy tấc của con rắn. . ."
". . ."
Ta khinh, có cần phải khoa trương như vậy không? Triệu Chí Ngân thầm nghĩ trong lòng, nhưng không ngắt lời Tề Điền, làm như vậy chỉ tổ càng chậm.
"Nhưng, không ngờ con rắn lại phát hiện ra. Nó quất đuôi một cái, hất văng viên Thiên Lôi đan lên phía trên. Đến đây ta không thể không nói qua một chút, đan dược của tiểu sư đệ thì ra cũng có hàng thứ phẩm. Lúc ấy khi bị đuôi con rắn quất trúng, vậy mà viên Thiên Lôi đan đó lại không nổ, mãi đến lúc đập vào đất đá trên trần mới chịu nổ tung. . ."
"Sau vụ nổ, đất đá phía trên bắt đầu rơi xuống rào rào như mưa, gần như là không còn chỗ mà tránh. Nhưng quan trọng nhất là vào lúc đó, tất cả thông đạo lại bị nổ sập, chúng ta hoàn toàn lâm vào tử địa! !"
"A. . ." Vào lúc này, Thu Nguyệt bỗng buột miệng khẩn trương kêu lên, nắm chặt lấy tay Sở Hùng, cứ như là chỉ cần vừa buông tay ra, hắn sẽ biến mất không còn tăm tích vậy.
"Về sau, con rắn đó bắt đầu tấn công Tần Sương sư muội. Lúc đó, ta rất muốn giúp Tần Sương sư muội, nhưng khổ nỗi lại không có khả năng, chỉ còn cách tự thầm hận chính mình, vì sao lại vô dụng như vậy. . ." Tề Điền ngẩng đầu lên. Vẻ mặt cao thâm khiến cho người khác cố nén kích động chỉ muốn đấm vào mặt y mấy cái.
"Được rồi được rồi, tâm tình lúc đó của ngươi ra sao thì không cần phải miêu tả rõ ràng, cứ nói thẳng vào trọng tâm câu chuyện cho chúng ta biết đi." Triệu Chí Ngân cắt đứt lời thêm thắt tự sướng của Tề Điền. Bởi vì hắn ta thừa hiểu, nếu cứ để cho y tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ mất không ít thời gian.
"Về sau, Tần Sương sư muội biết mình lâm vào đường cùng, nên đã dùng một chiêu thức liều mạng, cụ thể là gì thì ta cũng không biết. Chỉ thấy toàn thân nàng tỏa ra hào quang đẹp mê hồn, sau đó một kiếm chiêu hoa lệ chém thẳng vào mào của con rắn, con rắn đó lập tức vô cùng đau đớn, còn Tần Sương sư muội cũng bị văng ra xa. . ."
"Lúc đó, khi nhìn thấy cơ hội có một không hai bất chợt xuất hiện, chỉ cần nghĩ sâu tính kỹ trong một sát na, chúng ta quyết định xuất kích, không thể lãng phí cơ hội mà Tần Sương sư muội đã dốc sức liều mạng để tạo ra. Ta và lão đại phi thân lên, tin rằng nếu cái tư thế đó rơi vào mắt Tần Sương sư muội, nàng sẽ cảm thấy sao mà ta lại có phong thái anh hùng vĩ đại như vậy. . ." Tề Điền lại bắt đầu tự sướng rồi.
"Nói vào điểm chính!" Triệu Chí Ngân tiếp tục nhắc nhở.
"Sau đó, chúng ta hoành tráng đâm trúng vị trí bảy tấc, thiếu chút nữa đã tạo thành một đòn chí mạng đối với con rắn. Cuối cùng, chúng ta bị con rắn đó phản kích, bằng một cú quất nhanh như chớp nó đã đánh chúng ta trọng thương văng tít ra xa! Tuy nhiên, nó cũng lâm vào tình trạng hấp hối, chỉ có thể nằm nguyên một chỗ đợi khôi phục. . ."
Tề Điền hắng giọng một cái, tiếp tục nói: "Mặc dù vậy, chúng ta cũng không thể nhúc nhích được, nếu như không khôi phục được thương thế, đến cuối cùng nhất định sẽ bị con rắn đó xơi tái. Đúng lúc chúng ta đang tuyệt vọng, từ trên trời có một vị cứu tinh hạ xuống, đó chính là tiểu sư đệ."
". . ."
Đến lúc này, đám người Bộ Hải Phong thật sự âm ỉ cảm thấy đố kỵ. Tại sao lại là Bộ Tranh hạ xuống cứu người, mà không phải mình chứ! Chuyện này hoàn toàn chỉ là ăn may, con rắn đó không thể nhúc nhích được, chẳng cần tốn sức cũng có thể cứu người.
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, Bộ Tranh chẳng qua chỉ làm được việc cứu người, còn không thể nào giết chết con rắn kia. Bởi vì kể cả là đã bị trọng thương đến mức không thể động đậy, nó vẫn cứ là một con yêu thú lục cấp. Chưa cần nói đến một kẻ chưa đến Nhất Mạch như Bộ Tranh, cho dù bọn họ có mặt ở đó cũng không thể nào giết chết được nó.
Kế tiếp, chính là một việc khiến bọn họ giật bắn người. . .
"Cái gì? Tiểu tử kia dùng Thiên Lôi đan giết chết tươi con rắn đó? Nói như vậy có nghĩa là các ngươi đã giết chết con rắn đó rồi hay sao?" Sau khi nghe thấy đoạn kết, Triệu Chí Ngân lập tức nhảy dựng lên, không nghĩ tới kết quả sẽ lại là như vậy.
Vào thời điểm này, Bộ Hải Phong đã đố kỵ đến mê muội đầu óc. Hắn ta cảm thấy, nếu như cũng có nhiều Thiên Lôi đan như vậy, mình cũng có thể dễ dàng giết chết con rắn kia. Đó là rất chuyện rất dễ dàng, nhưng bởi vì đã diễn ra như vậy, tự nhiên công lao của Bộ Tranh đã trở nên hết sức chói mắt. Gã không chỉ đơn thuần là cứu người, mà còn giết chết một con yêu thú lục cấp, đóng vai trò quyết định.
Chẳng trách Tần Sương lại có vài phần tôn trọng đối với Bộ Tranh. Đó chính là ân cứu mạng a, ông trời ơi, vì sao lại không phải ta a! !
"Không sai, tuyệt đối không ngờ được đúng không! Nói thật, trước đó ta cũng không tài nào ngờ được kết quả này." Tề Điền cũng than thở nói.
"Vị tiểu sư đệ Bộ Tranh này thật là rất thú vị a! Nhưng dù có như vậy cũng chưa đến mức khiến cho Tần Sương sư muội đối xử với gã như thế chứ. Không hiểu bên trong còn ẩn giấu chuyện gì khó nói hay không?." Triệu Chí Ngân thốt lên. Tần Sương dù sao cũng là người của Thanh Liên Phong mình nên hắn ta tương đối rõ ràng mọi chuyện, cảm thấy tính cách Tần Sương dường như không phải như thế này.
"Ta cũng không biết. Những gì biết được ta đã nói rõ hết cho ngươi nghe rồi, nếu còn thắc mắc tự ngươi đi mà hỏi." Tề Điền xua tay liên tục, nói.
"Hỏi cái rắm a! Chuyện của nàng ai mà dám hỏi, dù sao cũng chẳng liên can gì đến chúng ta. Có lẽ Tần Sương sư muội đã bắt đầu nảy sinh tình cảm đôi lứa, dù sao nàng cũng đang trong độ tuổi thiếu nữ đầy mộng mơ." Triệu Chí Ngân vừa cười vừa đáp.
"Hừ, cho dù có động tâm thì cũng không thể nào nảy sinh tình cảm với một tên tạp dịch như gã được!" Đúng lúc này, Bộ Hải Phong xen vào, vẻ mặt đầy đố kỵ.
"Bộ Hải Phong, đừng nói là ta chưa cảnh cáo ngươi, Tần Sương chỉ cần khẽ động một ngón tay là có thể khiến cho cả ngươi lẫn toàn bộ gia tộc của mình biến mất khỏi cõi đời này. Đừng mơ tưởng là nàng dễ nói chuyện như vậy, chẳng qua là nàng không muốn chấp nhặt với những người như ngươi mà thôi. Đối với nàng, ngay cả một đệ tử tạp dịch trong thế lực của mình ngươi cũng không thể sánh bằng. . ." Triệu Chí Ngân nghiêm mặt nói, vừa tỏ rõ ý định cảnh cáo, vừa tỏ rõ ý định bóc trần sự thật.
". . ." Bộ Hải Phong lập tức nghẹn lời, bởi vì hắn ta thừa hiểu Triệu Chí Ngân muốn nói cái gì.
Đối với Tần Sương, thật ra cả Bộ Hải Phong hắn ta và Bộ Tranh cũng đều như nhau cả thôi, đều không xứng xách dép cho một tên đệ tử tạp dịch thuộc về cái thế lực của nàng. Nếu như thật sự coi trọng việc này, người ta sẽ đối xử với Bộ Hải Phong hắn ta và Bộ Tranh với cùng một loại thái độ.
Sở Hùng thương hại nhìn Bộ Hải Phong. Sự thật đúng là tàn khốc như vậy đấy! Hy vọng lúc này đây Bộ Hải Phong đã có thể rút ra được bài học, về sau chuyên tâm tu luyện, đừng có lãng phí thời gian vào chuyện vô vọng như thế này nữa. Dù sao hắn ta cũng là một nhân tài có tương lai.
Nhưng hiện giờ Sở Hùng cũng cảm thấy khó hiểu như mọi người, vì sao Tần Sương lại đối xử với Bộ Tranh có phần đặc biệt như thế, thực ra Bộ Tranh có điểm gì khiến cho nàng hiếu kỳ đến thế. Hắn cảm thấy hành động của nàng không giống như cái kiểu được người cứu, bèn lấy thân báo đáp.
"Không thể nào, thật sự phá thủng ra sao? Uy lực rất lớn sao?" Triệu Chí Ngân nghi ngờ hỏi.
"Uy lực không thể coi là quá lớn, nhưng so với Thiên Lôi đan bình thường thì lớn hơn rất nhiều. Viên Thiên Lôi đan đầu tiên không hề phá thủng địa cung, mà chỉ khiến nó chấn động một lượt, có nhiều chỗ sụp đổ, đã chặn kín được đường hầm." Tề Điền kể tiếp.
"Sau đó các ngươi đã chạy khỏi đó? Không đúng, các ngươi bị thương nặng như vậy, tuyệt đối là đã phải trải qua một cuộc chiến." Sau khi suy đoán, Triệu Chí Ngân lập tức bác bỏ đáp án của mình.
"Không sai, lúc đó, không ngờ con rắn kia lại biết đào hầm, bởi vậy không chặn được nó. Nhưng điều đáng sợ nhất là phía sau chúng ta chỉ là một khu vực trống trải, căn bản không thể nào chạy trốn được, nhất định sẽ bị đuổi kịp. . ." Tề Điền lại bắt đầu miêu tả lại tình huống lúc đó, đẩy mức độ tuyệt cảnh lên cao trào.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương, giống như bản thân chính là người trong cuộc.
"Về sau, lão đại quyết định sử dụng nốt viên Thiên Lôi đan cuối cùng, Tần Sương nói đánh vào vị trí bảy tấc, ta bèn ném thẳng vào vị trí đó. Lúc ấy toàn bộ thế giới dường như đã ngừng lại, chỉ còn mỗi viên Thiên Lôi đan kia đang rít lên bay về phía vị trí bảy tấc của con rắn. . ."
". . ."
Ta khinh, có cần phải khoa trương như vậy không? Triệu Chí Ngân thầm nghĩ trong lòng, nhưng không ngắt lời Tề Điền, làm như vậy chỉ tổ càng chậm.
"Nhưng, không ngờ con rắn lại phát hiện ra. Nó quất đuôi một cái, hất văng viên Thiên Lôi đan lên phía trên. Đến đây ta không thể không nói qua một chút, đan dược của tiểu sư đệ thì ra cũng có hàng thứ phẩm. Lúc ấy khi bị đuôi con rắn quất trúng, vậy mà viên Thiên Lôi đan đó lại không nổ, mãi đến lúc đập vào đất đá trên trần mới chịu nổ tung. . ."
"Sau vụ nổ, đất đá phía trên bắt đầu rơi xuống rào rào như mưa, gần như là không còn chỗ mà tránh. Nhưng quan trọng nhất là vào lúc đó, tất cả thông đạo lại bị nổ sập, chúng ta hoàn toàn lâm vào tử địa! !"
"A. . ." Vào lúc này, Thu Nguyệt bỗng buột miệng khẩn trương kêu lên, nắm chặt lấy tay Sở Hùng, cứ như là chỉ cần vừa buông tay ra, hắn sẽ biến mất không còn tăm tích vậy.
"Về sau, con rắn đó bắt đầu tấn công Tần Sương sư muội. Lúc đó, ta rất muốn giúp Tần Sương sư muội, nhưng khổ nỗi lại không có khả năng, chỉ còn cách tự thầm hận chính mình, vì sao lại vô dụng như vậy. . ." Tề Điền ngẩng đầu lên. Vẻ mặt cao thâm khiến cho người khác cố nén kích động chỉ muốn đấm vào mặt y mấy cái.
"Được rồi được rồi, tâm tình lúc đó của ngươi ra sao thì không cần phải miêu tả rõ ràng, cứ nói thẳng vào trọng tâm câu chuyện cho chúng ta biết đi." Triệu Chí Ngân cắt đứt lời thêm thắt tự sướng của Tề Điền. Bởi vì hắn ta thừa hiểu, nếu cứ để cho y tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ mất không ít thời gian.
"Về sau, Tần Sương sư muội biết mình lâm vào đường cùng, nên đã dùng một chiêu thức liều mạng, cụ thể là gì thì ta cũng không biết. Chỉ thấy toàn thân nàng tỏa ra hào quang đẹp mê hồn, sau đó một kiếm chiêu hoa lệ chém thẳng vào mào của con rắn, con rắn đó lập tức vô cùng đau đớn, còn Tần Sương sư muội cũng bị văng ra xa. . ."
"Lúc đó, khi nhìn thấy cơ hội có một không hai bất chợt xuất hiện, chỉ cần nghĩ sâu tính kỹ trong một sát na, chúng ta quyết định xuất kích, không thể lãng phí cơ hội mà Tần Sương sư muội đã dốc sức liều mạng để tạo ra. Ta và lão đại phi thân lên, tin rằng nếu cái tư thế đó rơi vào mắt Tần Sương sư muội, nàng sẽ cảm thấy sao mà ta lại có phong thái anh hùng vĩ đại như vậy. . ." Tề Điền lại bắt đầu tự sướng rồi.
"Nói vào điểm chính!" Triệu Chí Ngân tiếp tục nhắc nhở.
"Sau đó, chúng ta hoành tráng đâm trúng vị trí bảy tấc, thiếu chút nữa đã tạo thành một đòn chí mạng đối với con rắn. Cuối cùng, chúng ta bị con rắn đó phản kích, bằng một cú quất nhanh như chớp nó đã đánh chúng ta trọng thương văng tít ra xa! Tuy nhiên, nó cũng lâm vào tình trạng hấp hối, chỉ có thể nằm nguyên một chỗ đợi khôi phục. . ."
Tề Điền hắng giọng một cái, tiếp tục nói: "Mặc dù vậy, chúng ta cũng không thể nhúc nhích được, nếu như không khôi phục được thương thế, đến cuối cùng nhất định sẽ bị con rắn đó xơi tái. Đúng lúc chúng ta đang tuyệt vọng, từ trên trời có một vị cứu tinh hạ xuống, đó chính là tiểu sư đệ."
". . ."
Đến lúc này, đám người Bộ Hải Phong thật sự âm ỉ cảm thấy đố kỵ. Tại sao lại là Bộ Tranh hạ xuống cứu người, mà không phải mình chứ! Chuyện này hoàn toàn chỉ là ăn may, con rắn đó không thể nhúc nhích được, chẳng cần tốn sức cũng có thể cứu người.
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, Bộ Tranh chẳng qua chỉ làm được việc cứu người, còn không thể nào giết chết con rắn kia. Bởi vì kể cả là đã bị trọng thương đến mức không thể động đậy, nó vẫn cứ là một con yêu thú lục cấp. Chưa cần nói đến một kẻ chưa đến Nhất Mạch như Bộ Tranh, cho dù bọn họ có mặt ở đó cũng không thể nào giết chết được nó.
Kế tiếp, chính là một việc khiến bọn họ giật bắn người. . .
"Cái gì? Tiểu tử kia dùng Thiên Lôi đan giết chết tươi con rắn đó? Nói như vậy có nghĩa là các ngươi đã giết chết con rắn đó rồi hay sao?" Sau khi nghe thấy đoạn kết, Triệu Chí Ngân lập tức nhảy dựng lên, không nghĩ tới kết quả sẽ lại là như vậy.
Vào thời điểm này, Bộ Hải Phong đã đố kỵ đến mê muội đầu óc. Hắn ta cảm thấy, nếu như cũng có nhiều Thiên Lôi đan như vậy, mình cũng có thể dễ dàng giết chết con rắn kia. Đó là rất chuyện rất dễ dàng, nhưng bởi vì đã diễn ra như vậy, tự nhiên công lao của Bộ Tranh đã trở nên hết sức chói mắt. Gã không chỉ đơn thuần là cứu người, mà còn giết chết một con yêu thú lục cấp, đóng vai trò quyết định.
Chẳng trách Tần Sương lại có vài phần tôn trọng đối với Bộ Tranh. Đó chính là ân cứu mạng a, ông trời ơi, vì sao lại không phải ta a! !
"Không sai, tuyệt đối không ngờ được đúng không! Nói thật, trước đó ta cũng không tài nào ngờ được kết quả này." Tề Điền cũng than thở nói.
"Vị tiểu sư đệ Bộ Tranh này thật là rất thú vị a! Nhưng dù có như vậy cũng chưa đến mức khiến cho Tần Sương sư muội đối xử với gã như thế chứ. Không hiểu bên trong còn ẩn giấu chuyện gì khó nói hay không?." Triệu Chí Ngân thốt lên. Tần Sương dù sao cũng là người của Thanh Liên Phong mình nên hắn ta tương đối rõ ràng mọi chuyện, cảm thấy tính cách Tần Sương dường như không phải như thế này.
"Ta cũng không biết. Những gì biết được ta đã nói rõ hết cho ngươi nghe rồi, nếu còn thắc mắc tự ngươi đi mà hỏi." Tề Điền xua tay liên tục, nói.
"Hỏi cái rắm a! Chuyện của nàng ai mà dám hỏi, dù sao cũng chẳng liên can gì đến chúng ta. Có lẽ Tần Sương sư muội đã bắt đầu nảy sinh tình cảm đôi lứa, dù sao nàng cũng đang trong độ tuổi thiếu nữ đầy mộng mơ." Triệu Chí Ngân vừa cười vừa đáp.
"Hừ, cho dù có động tâm thì cũng không thể nào nảy sinh tình cảm với một tên tạp dịch như gã được!" Đúng lúc này, Bộ Hải Phong xen vào, vẻ mặt đầy đố kỵ.
"Bộ Hải Phong, đừng nói là ta chưa cảnh cáo ngươi, Tần Sương chỉ cần khẽ động một ngón tay là có thể khiến cho cả ngươi lẫn toàn bộ gia tộc của mình biến mất khỏi cõi đời này. Đừng mơ tưởng là nàng dễ nói chuyện như vậy, chẳng qua là nàng không muốn chấp nhặt với những người như ngươi mà thôi. Đối với nàng, ngay cả một đệ tử tạp dịch trong thế lực của mình ngươi cũng không thể sánh bằng. . ." Triệu Chí Ngân nghiêm mặt nói, vừa tỏ rõ ý định cảnh cáo, vừa tỏ rõ ý định bóc trần sự thật.
". . ." Bộ Hải Phong lập tức nghẹn lời, bởi vì hắn ta thừa hiểu Triệu Chí Ngân muốn nói cái gì.
Đối với Tần Sương, thật ra cả Bộ Hải Phong hắn ta và Bộ Tranh cũng đều như nhau cả thôi, đều không xứng xách dép cho một tên đệ tử tạp dịch thuộc về cái thế lực của nàng. Nếu như thật sự coi trọng việc này, người ta sẽ đối xử với Bộ Hải Phong hắn ta và Bộ Tranh với cùng một loại thái độ.
Sở Hùng thương hại nhìn Bộ Hải Phong. Sự thật đúng là tàn khốc như vậy đấy! Hy vọng lúc này đây Bộ Hải Phong đã có thể rút ra được bài học, về sau chuyên tâm tu luyện, đừng có lãng phí thời gian vào chuyện vô vọng như thế này nữa. Dù sao hắn ta cũng là một nhân tài có tương lai.
Nhưng hiện giờ Sở Hùng cũng cảm thấy khó hiểu như mọi người, vì sao Tần Sương lại đối xử với Bộ Tranh có phần đặc biệt như thế, thực ra Bộ Tranh có điểm gì khiến cho nàng hiếu kỳ đến thế. Hắn cảm thấy hành động của nàng không giống như cái kiểu được người cứu, bèn lấy thân báo đáp.
/258
|