Độc Chiếm Quân Sủng Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 86

/152


"Một khi đã như vậy thì còn do dự cái gì? Những người khác ở chỗ này chờ, Cúc Hoa mang Cổ ngự y đi vào bắt mạch cho chủ tử các ngươi." Triệu Khải Hâm không chút nghĩ ngợi nói.

Cổ ngự y đi theo sau lưng Cúc Hoa vào nội thất, vốn là tại nội thất Trương Vân Nguyệt có nghe lời nói phía bên ngoài, tự nhiên biết Cổ ngự y đi vào muốn làm cái gì, chuẩn bị xong, chờ Cổ ngự y bắt mạch cho mình.

Cổ ngự y nghiêm túc bắt mạch cho Trương Vân Nguyệt, phát hiện mạch tượng của Trương Vân Nguyệt có chút kỳ lạ, mặc dù là mạch tượng độc, nhưng hình như độc này cũng không sâu, hơn nữa độc này phát tác nhanh, hình như vẫn cùng thể chất của nàng có quan hệ?

Nếu theo kết luận ông bắt mạch được, độc này thuộc niên đại ít nhất cũng là trên trăm năm, nhưng theo biểu hiện ra của Trương Vân Nguyệt, quả thật loại này có chừng mười năm.

"Mach tượng của Thuần sung viện nương nương hình như có chút kỳ lạ, thể chất của ngài hình như có chút đặc biệt?" Cổ ngự y nhìn Trương Vân Nguyệt hỏi.

"Cổ ngự y nói đúng lắm, thời điểm ta mang thai đứa nhỏ, Đặng thái y có nói qua mạch tượng của ta có chút kỳ lạ." Trương Vân Nguyệt gật đầu, chẳng lẽ thể chất mình kỳ lạ để cho ông ta đối với độc dược phát hiện được vấn đề hay sao?

"Như thế sẽ không sai lầm rồi, chỉ là nói thật ra khiến vi thần có ghi khó làm." Cổ ngự y cau mày nói.

"Ngự y đại nhân, chủ tử nhà ta thế nào? Chẳng lẽ độc dược ở trong cơ thể chủ tử nhà ta xuất hiện biến dị hay sao?" Cúc Hoa vừa nghe Cổ ngự y nói trong lòng liền sợ, thể chất này có chút khác thường, trước họ còn rất vui mừng, bởi vì thể chất, mạch tượng vì nguyên nhân mang thai không có dễ dàng hiển lộ ra như vậy, giúp cho chủ tử nhà mình tránh thoát ba tháng lúc đầu.

Hôm nay lại. . . . . .

"Đúng là phát sanh biến hóa, nhưng cũng là chuyện tốt." Cổ ngự y lại nghiêm túc cho rằng mạch tượng của Trương Vân Nguyệt, phát hiện thuốc độc này mặc dù xảy ra vừa, nhưng là độc họ rõ ràng so với mình hiểu biết đến nhẹ rất nhiều, đây tuyệt đối là chuyện tốt.

"Chuyện tốt?" Trương Vân Nguyệt nhấn mạnh lời của Cổ ngự y, "Tự lành rồi hả ?"

"Nương nương tự mình biết thể chất của mình là xảy ra chuyện gì?" Cổ ngự y vừa nghe Trương Vân Nguyệt nói ánh mắt sáng lên, nhìn Trương Vân Nguyệt nói.

Trương Vân Nguyệt vội vàng lắc đầu, thể chất cái gì, nàng cũng không phải là thầy thuốc, làm sao có thể biết? Chẳng qua là căn cứ theo lời suy đoán của Cổ ngự y mà thôi, trước kia, qua tiểu thuyết không ít chuyện như vậy, cũng không phải là chưa từng tới, bên trong tiểu thuyết huyền ảo so đây chuyện càng huyễn hoặc đều có không phải.

"A, như thế vi thần nghĩ tới mấy ngày nữa." Cổ ngự y suy nghĩ một chút nói, ông ta nghĩ xác định một cái thân thể của Trương Vân Nguyệt đối với độc này năng lực tự lành mạnh bao nhiêu, nếu nói là đủ mạnh, thuốc giải của ông ta luyện chế liền đơn giản nhiều, chỉ cần thân thể phụ trợ một cái tự động trị liệu độc là tốt.

Loại thể chất này trong lịch sử cũng không phải là chưa từng có, người trong thiên hạ ngìn ngìn vạn, có kia một hai người được trời cao chiếu cố cũng không phải là không có khả năng.

Trương Vân Nguyệt thấy vẻ mặt Cổ ngự y như có điều suy nghĩ, trong lòng có chút bận tâm.

"Cổ ngự y, thể chất ta đây thật không có quan hệ sao?" Trong lòng Trương Vân Nguyệt đối với mình sau khi thần kỳ xuyên qua, thể chất là rất hài lòng, nhưng là nàng cũng lo lắng cho mình sẽ bị làm thành khác loài, cũng may bây giờ là cổ đại, không có sở nghiên cứu...

Ta vân là hoa. Ở Trương Vân Nguyệt, bị thiêu chết cũng so với bị nghiên cứu mạnh hơn nhiều. . . . . .

"Không có ảnh hưởng quá lớn, sẽ không ảnh hưởng mạnh tượng bệnh chứng. Mang thai không tính là ngã bệnh." Cổ ngự y nói cho Trương Vân Nguyệt.

Trương Vân Nguyệt nghe Cổ ngự y nói, khóe miệng co quắp một chút, vậy cũng là một loại lo lắng hả? Dù sao nữ nhân hậu viện sau khi mang thai, rất nhiều cũng sẽ cố ý nghĩ biện pháp giấu giếm lúc mang thai, luôn nghĩ kéo dài qua ba tháng, nàng căn bản liền không cần suy nghĩ nhiều biện pháp, trực tiếp liền giấu giếm đã qua.

"Đa tạ Cổ ngự y." Trương Vân Nguyệt sai Cúc Hoa đưa Cổ ngự y đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, như vậy nàng cũng chưa có nguy hiểm tánh mạng rồi, như vậy nàng có thể bồi con trai của mình một thời gian rất dài rồi.

Sau khi sinh mạng không có nguy hiểm, Trương Vân Nguyệt rốt cuộc nhớ tới mình muốn tra chuyện độc là thế nào rồi.

"Cúc Hoa, ngươi đi gọi hai vị ma ma khác."

"Vâng" Cúc Hoa trong lòng nghi ngờ chủ tử nhà mình lúc này tìm hai vị ma ma làm cái gì?

"Nương nương, ngài tìm chúng ta?" Ngọc ma ma nhìn Trương Vân Nguyệt, trong lòng đại khái có thể nghĩ đến nàng là muốn làm cái gì, đoán chừng là muốn chuẩn bị tra chuyện độc rồi.

"Ba vị ma ma là rất có thể năng lực, điểm này ta tin tưởng, chỉ là hiện tại ta bị hạ độc rồi, ta muốn hỏi ba vị ma ma có phát hiện hay không chuyện gì khả nghi?" Trương Vân Nguyệt nhìn ba vị ma ma, trong cung người của nàng quá ít, cung nhân trong Dao Hoa cung của nàng nhiều nhất làm cho các nàng nghe lời là rất mỉa mai, khiến những thứ kia không phải trước đó an bài đinh không phản bội chính mình, ngược lại không có phát triển ra tâm phúc gì.

"Nương nương, không có bất kỳ chỗ khả nghi nào." Ngọc ma ma cùng Lý Ma Ma ba người liếc mắt nhìn nhau, rất khẳng định nói.

Đối với bản thân ba người, sức quan sát mà nói họ còn rất tin tưởng, nhưng họ quả thật không có phát hiện nơi nào có cái gì khác thường, vậy cũng chỉ có thể bày tỏ, thủ đoạn người kia so ba người các nàng cao hơn.

"Như vậy sao? Ba vị ma ma cảm thấy là thủ đoạn đối phương cao hay là nói có cái gì ba vị ma ma không có chú ý tới hay sao?" Trương Vân Nguyệt nhìn ba vị ma ma, điểm này nàng phải xác nhận, nếu là thủ đoạn đối phương cao, như vậy về sau bên cạnh con trai của mình ít nhất phải lưu lại ba người coi chừng.

"Này. . . . . ." Ba ma ma cũng trầm mặc, rốt cuộc là loại tình huống như thế nào bọn họ cũng không thể đảm bảo được.

"Chủ tử, Quý Phi nương nương tới."

"Quý Phi? Đến vào lúc này sao?" Trương Vân Nguyệt nghe được ngoài cửa bẩm báo có chút kinh ngạc, vào thời điểm này không phải nên tránh chi e còn không kịp sao? Thế nào gấp gáp tới vườn Thúy Trúc rồi hả ?

"Nương nương có muốn gặp hay không?" Xuân Hoa ở ngoài cửa hỏi, chủ tử nhà mình mấy ngày nay vẫn canh giữ ở bên cạnh nhị hoàng tử, liền ăn cơm cũng không rời phòng, hoàng thượng tới nhưng mà cũng chỉ là từ nội thất ra ngoài một chút lại tiến vào, hiện tại Quý Phi nương nương tới, chủ tử nhà mình sẽ không muốn ở tại nội thất chiêu đãi?

"Hoàng thượng vẫn còn ở?" Trương Vân Nguyệt nhìn Xuân Hoa, nàng mới vừa không có nghe được âm thanh hoàng thượng rời đi, nhưng rõ ràng bên ngoài cũng không có giọng nói của hoàng thượng.

"Hoàng thượng đi đại sảnh, hiện tại Quý Phi nương nương đã đi bái kiến hoàng thượng." Xuân Hoa đối với Quý Phi tới bên này đi gặp hoàng thượng bày tỏ rất bất mãn, hoàng thượng khó được tới một lần, Quý Phi liền tới cửa, thật là ghét.

"A, vậy ta cũng không cần đi ra ngoài, đây là muốn gặp hoàng thượng mà tới." Trương Vân Nguyệt chợt hiểu, nói a, Quý Phi không có việc gì tới vườn Thúy Trúc này của nàng làm cái gì? Hiện tại đây chính là khu lây bệnh dịch trọng điểm nhất?

"Bịch?"

"Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

"Chủ tử, là tiểu Hi Tử té xỉu." Trương Vân Nguyệt đang suy nghĩ vườn Thúy Trúc của mình là trọng điểm lây bệnh dịch, đi bên ngoài liền truyền đến tin tức nội thất té xỉu, khéo miệng Trương Vân Nguyệt cứng đờ, không cần quạ đen như vậy?

Ở trong lòng Trương Vân Nguyệt yên lặng nhạo báng chính mình là một câu, đau khổ nghĩ tới.

"Chủ tử, ngài không có việc gì?" Cúc Hoa thấy chủ tử nhà mình đột nhiên ngây ngẩn, cho là nàng lo lắng nhị hoàng tử, không khỏi lên tiếng muốn dời đi suy nghĩ của nàng.

"Không có việc gì, nói người bên ngoài chú ý một chút, cẩn thận chăm sóc một chút những người dính vào bệnh dịch." Trương Vân Nguyệt phân phó một câu, cũng không còn nhiều lời, như vậy ba ngày qua, phải biết xử lý người đã biết, nàng cũng không cần nhiều phân phó cái gì.

"Biết, nương nương ngài đừng quá lo lắng, nhị hoàng tử điện hạ người hiền có trời phù hộ, không có việc gì." Xuân Hoa cũng an ủi một câu, gần đây một lòng Xuân Hoa cùng Cúc Hoa hai người cung nữ cùng bảo bảo tiếp xúc nhiều nhất, chỉ là hai người vận khí không tệ, những người bên ngoài trốn tránh không muốn vào gian phòng kia, ngược lại có nhiều người dính vào bệnh dịch, hai người bọn họ ngược lại một chút chuyện cũng không có.

"Đúng vậy nương nương, ngài đừng quá lo lắng, ngài nếu đem thân thể mình cho mệt mỏi suy sụp, nhị hoàng tử điện hạ sau khi tỉnh lại sẽ đau lòng." Cúc Hoa cũng đi theo an ủi.

Trương Vân Nguyệt quay đầu lại nhìn hai cung nữ cùng mặt mũi lo lắng của ba ma ma, trong lòng thở dài: "Ta không sao, các ngươi không cần lo lắng, đứa bé còn chưa có tỉnh lại đấy."

Năm người nghe Trương Vân Nguyệt nói không chỉ có không có yên tâm, ngược lại càng thêm lo lắng, lần trước bảo bảo rơi xuống nước, Trương Vân Nguyệt phản ứng có thể chính là lại để lại ký ức hãy còn mới mẻ cho năm người. Chỉ là bộ dạng của Trương Vân Nguyệt cố chấp, năm người liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể đem sầu lo bỏ vào đáy lòng.

‘Nhất định phải chăm sóc tốt chủ tử, không thể để cho chủ tử như lần trước như vậy, nhị hoàng tử tốt lên, chủ tử lại bệnh rồi.’

Ở trong lòng năm người đồng thời hạ quyết tâm.

Trương Vân Nguyệt cũng không biết ý nghĩ trong lòng của năm người kia, giờ phút này Trương Vân Nguyệt đang cố gắng hồi tưởng chuyện tình ba ngày trước, nàng nhưng nghe rõ, mình bị độc lúc này hay là tại ba ngày trước. Ba ngày trước con trai của mình bị vợ chồng An vương tính toán làm cho lây bệnh dịch, mình vội không nói, cả vườn Thúy Trúc cũng đều rối ren thành một đoàn.

Phải nói ở nơi này một ngày, có người bỏ thuốc cho nàng đó là chuyện rất có thể, thành công cũng là chuyện rất bình thường, chỉ là Trương Vân Nguyệt phát hiện, chuyện ngày đó đã xảy ra trong đầu mình hình như nhớ rõ rất rõ ràng, rõ ràng đến bây giờ hồi tưởng lại cũng có thể nhớ tới nét mặt của An vương phi?

Điều này thật sự là quá quái dị rồi. Trong lòng Trương Vân Nguyệt hồ nghi từng cái liền bỏ qua rồi, có thể hồi tưởng lại ngày đó xảy ra tất cả mọi chuyện là rất tốt?

Trương Vân Nguyệt đem chuyện xảy ra từ buổi sáng sẽ nghĩ tới buổi tối, gián tiếp sờ qua mọi người hồi tưởng một vòng, lại kinh ngạc phát hiện, những người này cũng không thể nào hạ độc cho mình.

Không phải nói họ đối với nàng không có ác ý, mà là những người này không có một người nào là tiếp xúc được với mình, như vậy làm sao có thể hạ độc được mình chứ? Không có thể tiếp xúc được với mình làm sao có thể hạ độc chứ?

Mấy người Cúc Hoa thấy Trương Vân Nguyệt cau mày dáng vẻ một bộ tối tăm, hiểu được nói lời an ủi của mình cũng không có rơi vào tai chủ tử nhà mình."Ngọc ma ma, dưới tình huống không có tiếp xúc lẫn nhau, có biện pháp gì có thể đem độc dược đơn độc bỏ vào trên người một người?" Trương Vân Nguyệt đột nhiên lên tiếng khiến Cúc Hoa dọa một chút.

Ngọc ma ma theo bản năng đáp: "Có thể đem độc dược bỏ vào trong đồ ăn, trên y phục."

"Y phục, ngày đó ta không đổi y phục. Ăn, ta cũng chưa ăn. Nước cũng không còn uống." Trương Vân Nguyệt cau mày hồi tưởng chuyện ngày đó, lúc đó nàng đang vội vàng đi nhìn nhi tử có thay quần áo hay ăn cái gì?


/152

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status