Mặc dù Brian nghi ngờ lời nói của Leyla nhưng hắn chắc chắn đã nhìn thấy con sông đó ở phía Bắc, chỉ là hắn không chắc dòng nước đó có sạch sẽ để sử dụng hay không, nhưng cuối cùng hắn vẫn chiều theo ý của Leyla rồi đưa cô đến đó để cô đi tắm…
Brian lấy áo choàng của mình trùm kín người Leyla, hắn chậm rãi cúi xuống bế cô lên, để cô ôm lấy cổ hắn cho tiện di chuyển. Dù sao hắn cũng không thể để đôi chân xinh đẹp của Leyla có bất kì vết trầy xước nào…
Lúc Leyla nhìn thấy con sông lớn thì mắt cô đã sáng rực lên, cô ra hiệu cho Brian thả mình xuống để cô có thể bước về phía con sông lớn, nhưng Brian lại kéo cô vào trong lòng hắn…
“Cô không được phép rời khỏi ta, cô không biết nơi này nguy hiểm thế nào đâu!”
Leyla ngơ ngác nhìn Brian, cô cũng thuận theo mà nắm chặt lấy cánh tay của hắn…
“Vậy chúng ta tắm cùng nhau đi, ngài có thể bảo vệ thần đúng không?”
Brian không nhịn được liền bế Leyla đến gần con sông, hắn chậm rãi cởi bỏ áo choàng trên cơ thể của cô ra, sau đó là đến quần áo của mình, nhưng trước khi xuống nước thì Brian vẫn phải dùng ma thuật để kiểm tra xem nơi này có độc hay không…
“Không ngờ ở đây cũng có nước sạch…”
Leyla chậm rãi theo Brian xuống sông, cô nhẹ nhàng tắm rửa rồi nhìn mỉm cười nhìn lên bầu trời có ánh trăng sáng lấp lánh, cuối cùng không kìm lòng được thốt ra một câu…
“Đẹp quá…!”
Brian lại nhìn về phía Leyla, hắn cảm giác cô đang toả ra ánh hoàng quang vô cùng rực rỡ, ngay cả mái tóc vàng óng ả cũng sáng bừng lên rồi nhẹ nhàng di chuyển theo dòng nước. Rõ ràng so với trăng thì cô vẫn đẹp hơn…
“Đẹp thật…”
Leyla tưởng rằng Brian cũng đang tận hưởng ánh trăng sáng giống như cô nên cô liền mỉm cười nhìn về phía hắn, ngay cả vẻ sợ hãi ban đầu cùn biến đi đâu mất…
“Ngài cũng thấy ánh trăng đêm nay đẹp đúng không?”
Brian vẫn nhìn chằm chằm về phía Leyla, hắn chậm rãi tiến đến gần cô, sau đó nâng gương mặt xinh đẹp của cô lên…
“Ta bảo cô đẹp…”
Leyla có chút ngỡ ngàng khi Brian khen ngợi sắc đẹp của cô, bỗng nhiên bàn tay rắn chắc của hắn lần xuống dưới, sau đó siết chặt lấy cổ cô kéo về phía mình…
“Ta đã nghi rồi, không lý nào một loài người như cô lại xuất hiện và sống sót ở khu rừng này được, thậm chí cô còn có thể tìm ra một nơi có nguồn nước sạch như thế này, rốt cuộc cô là ai hả?”
Leyla bị siết cổ đến mức đau đớn, nước mắt cô không ngừng chảy xuống hai bên, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy…
“Ngài…ngài thả tay ra…thần…thần sẽ nói…”
Brian thả lỏng tay ra nhưng vẫn không hoàng toàn buông tha cho Leyla, đôi mắt của hắn ửng đỏ như thú săn mồi nhìn chằm chằm về phía cô…
“Thần thật sự đã nghe cha nói thần là con gái của pháp sư, nhưng mẹ của thần đã bỏ đi từ rất lâu rồi, vậy nên ông ấy rất hận mẹ của thần, ông ấy đã đợi đến lúc thần mười tám tuổi để bán thần cho một ma cà rồng giàu có, nhưng thần không đồng ý. Vậy nên thần đã chạy trốn đến đây để ông ta không đuổi theo được. Sau đó thần đã tìm thấy con sông này uống thử nước ở đây, nên thần mới biết đây là nước sạch…”
Brian vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng những gì Leyla vừa nói, hắn tiếp tục tra hỏi cô…
“Cô có biết khu rừng này là nơi nào không? Sao cô dám chạy vào? Lại còn uống nước thử nước?”
Leyla gật gật đầu, cô thành thật kể lại mọi chuyện cho Brian nghe…
“Thần biết nơi này là rừng tối, thần cũng biết rõ đội quân của hoàng gia sẽ đến đây để tiêu diệt quái vật, nhưng thần thật sự hết cách rồi, thần không muốn gả cho tên ma cà rồng ấy, thần cũng không muốn chết vì khát nên đã đánh liều…”
Brian thả Leyla ra, hắn đoán rằng Leyla nghĩ cha của cô sẽ đuổi theo nên cô đã thủ sẵn vũ khí nếu ông ta đến gần, nào ngờ đâu người đến lại là hắn chứ không phải cha cô. Sau khi xâu chuỗi tất cả mọi việc lại thì lời giải thích của Leyla vô cùng hợp lý…
“Cô không thể chạy trốn khỏi cha của mình mãi được…”
Leyla vội vàng túm lại cánh tay rắn chắc của Brian, cô đưa ánh mắt long lanh như sắp khóc nhìn về phía hắn…
“Ngài đã hứa sẽ đưa thần về thủ đô mà? Cha của thần sẽ không tìm được đâu…”
Quả thật thủ đô cách rất xa nơi này, điều kiện kinh tế cũng khác một trời một vực, có lẽ việc hắn mang theo Leyla trở về thủ đô là cách tốt nhất cho cả cô và hắn…
“Ta sẽ đưa cô theo…”
Lúc này Leyla mới ngừng khóc, cô lấy nước lau sạch gương mặt nhem nhuốt của mình, sau đó lại dùng ánh mắt ngây thơ nhìn về phía Brian…
“Lúc nãy ngài bảo thần xinh đẹp…chuyện đó có thật hay không?”
Brian cứ tưởng Leyla sẽ sợ hãi mà cách xa hắn, ai ngờ đâu cô chỉ muốn xác nhận lời khen của hắn đối với cô có thật hay không…
“Ừ, cô rất xinh đẹp...”
Nói đúng hơn thì Brian đã bị thu hút bởi mùi hương của Leyla và sắc đẹp tuyệt trần của cô. Trong suốt quá trình trưởng thành của mình, hắn chưa chừa thấy một cô gái nào xinh đẹp đến phát sáng như vậy…
Brian lấy áo choàng của mình trùm kín người Leyla, hắn chậm rãi cúi xuống bế cô lên, để cô ôm lấy cổ hắn cho tiện di chuyển. Dù sao hắn cũng không thể để đôi chân xinh đẹp của Leyla có bất kì vết trầy xước nào…
Lúc Leyla nhìn thấy con sông lớn thì mắt cô đã sáng rực lên, cô ra hiệu cho Brian thả mình xuống để cô có thể bước về phía con sông lớn, nhưng Brian lại kéo cô vào trong lòng hắn…
“Cô không được phép rời khỏi ta, cô không biết nơi này nguy hiểm thế nào đâu!”
Leyla ngơ ngác nhìn Brian, cô cũng thuận theo mà nắm chặt lấy cánh tay của hắn…
“Vậy chúng ta tắm cùng nhau đi, ngài có thể bảo vệ thần đúng không?”
Brian không nhịn được liền bế Leyla đến gần con sông, hắn chậm rãi cởi bỏ áo choàng trên cơ thể của cô ra, sau đó là đến quần áo của mình, nhưng trước khi xuống nước thì Brian vẫn phải dùng ma thuật để kiểm tra xem nơi này có độc hay không…
“Không ngờ ở đây cũng có nước sạch…”
Leyla chậm rãi theo Brian xuống sông, cô nhẹ nhàng tắm rửa rồi nhìn mỉm cười nhìn lên bầu trời có ánh trăng sáng lấp lánh, cuối cùng không kìm lòng được thốt ra một câu…
“Đẹp quá…!”
Brian lại nhìn về phía Leyla, hắn cảm giác cô đang toả ra ánh hoàng quang vô cùng rực rỡ, ngay cả mái tóc vàng óng ả cũng sáng bừng lên rồi nhẹ nhàng di chuyển theo dòng nước. Rõ ràng so với trăng thì cô vẫn đẹp hơn…
“Đẹp thật…”
Leyla tưởng rằng Brian cũng đang tận hưởng ánh trăng sáng giống như cô nên cô liền mỉm cười nhìn về phía hắn, ngay cả vẻ sợ hãi ban đầu cùn biến đi đâu mất…
“Ngài cũng thấy ánh trăng đêm nay đẹp đúng không?”
Brian vẫn nhìn chằm chằm về phía Leyla, hắn chậm rãi tiến đến gần cô, sau đó nâng gương mặt xinh đẹp của cô lên…
“Ta bảo cô đẹp…”
Leyla có chút ngỡ ngàng khi Brian khen ngợi sắc đẹp của cô, bỗng nhiên bàn tay rắn chắc của hắn lần xuống dưới, sau đó siết chặt lấy cổ cô kéo về phía mình…
“Ta đã nghi rồi, không lý nào một loài người như cô lại xuất hiện và sống sót ở khu rừng này được, thậm chí cô còn có thể tìm ra một nơi có nguồn nước sạch như thế này, rốt cuộc cô là ai hả?”
Leyla bị siết cổ đến mức đau đớn, nước mắt cô không ngừng chảy xuống hai bên, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy…
“Ngài…ngài thả tay ra…thần…thần sẽ nói…”
Brian thả lỏng tay ra nhưng vẫn không hoàng toàn buông tha cho Leyla, đôi mắt của hắn ửng đỏ như thú săn mồi nhìn chằm chằm về phía cô…
“Thần thật sự đã nghe cha nói thần là con gái của pháp sư, nhưng mẹ của thần đã bỏ đi từ rất lâu rồi, vậy nên ông ấy rất hận mẹ của thần, ông ấy đã đợi đến lúc thần mười tám tuổi để bán thần cho một ma cà rồng giàu có, nhưng thần không đồng ý. Vậy nên thần đã chạy trốn đến đây để ông ta không đuổi theo được. Sau đó thần đã tìm thấy con sông này uống thử nước ở đây, nên thần mới biết đây là nước sạch…”
Brian vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng những gì Leyla vừa nói, hắn tiếp tục tra hỏi cô…
“Cô có biết khu rừng này là nơi nào không? Sao cô dám chạy vào? Lại còn uống nước thử nước?”
Leyla gật gật đầu, cô thành thật kể lại mọi chuyện cho Brian nghe…
“Thần biết nơi này là rừng tối, thần cũng biết rõ đội quân của hoàng gia sẽ đến đây để tiêu diệt quái vật, nhưng thần thật sự hết cách rồi, thần không muốn gả cho tên ma cà rồng ấy, thần cũng không muốn chết vì khát nên đã đánh liều…”
Brian thả Leyla ra, hắn đoán rằng Leyla nghĩ cha của cô sẽ đuổi theo nên cô đã thủ sẵn vũ khí nếu ông ta đến gần, nào ngờ đâu người đến lại là hắn chứ không phải cha cô. Sau khi xâu chuỗi tất cả mọi việc lại thì lời giải thích của Leyla vô cùng hợp lý…
“Cô không thể chạy trốn khỏi cha của mình mãi được…”
Leyla vội vàng túm lại cánh tay rắn chắc của Brian, cô đưa ánh mắt long lanh như sắp khóc nhìn về phía hắn…
“Ngài đã hứa sẽ đưa thần về thủ đô mà? Cha của thần sẽ không tìm được đâu…”
Quả thật thủ đô cách rất xa nơi này, điều kiện kinh tế cũng khác một trời một vực, có lẽ việc hắn mang theo Leyla trở về thủ đô là cách tốt nhất cho cả cô và hắn…
“Ta sẽ đưa cô theo…”
Lúc này Leyla mới ngừng khóc, cô lấy nước lau sạch gương mặt nhem nhuốt của mình, sau đó lại dùng ánh mắt ngây thơ nhìn về phía Brian…
“Lúc nãy ngài bảo thần xinh đẹp…chuyện đó có thật hay không?”
Brian cứ tưởng Leyla sẽ sợ hãi mà cách xa hắn, ai ngờ đâu cô chỉ muốn xác nhận lời khen của hắn đối với cô có thật hay không…
“Ừ, cô rất xinh đẹp...”
Nói đúng hơn thì Brian đã bị thu hút bởi mùi hương của Leyla và sắc đẹp tuyệt trần của cô. Trong suốt quá trình trưởng thành của mình, hắn chưa chừa thấy một cô gái nào xinh đẹp đến phát sáng như vậy…
/32
|