Độc Cô Chiến Thần

Chương 296: Toàn Bộ Rút Lui (P1)

/353


Ồ! Lôi gia bị ác ma hủy diệt, việc gia thần báo thù cho gia chủ hoàn toàn là việc chính đáng. Bản thân báo thù cho gia chủ, tuyệt đối có được tư cách xây dựng lại Lôi gia, thần dân chỉ biết kính nể làm sao lại chỉ trích? Cho nên cơ hội cực kỳ tốt như vậy tuyệt đối không thể bỏ qua.
Mà chuyện xôn xao như vậy hiện tại mới truyền đến Lôi gia, chủ yếu là lĩnh chủ đã phong tỏa kín đáo tin tức tình báo. Còn có đám ác ma này xuất hiện cùng với đến biên giới Lôi gia thời gian quá ngắn. Hơn nữa Lôi gia bận xử lý chuyện ác ma ở bến cảng, cho nên căn bản không biết chuyện như vậy xảy ra.
Nếu không phải Cung Tá Đôn có thói quen phái mật vệ tuần tra biên giới lãnh địa, mật vệ tận mắt thấy được ác ma hành quân, chỉ sợ là ác ma đánh vào lãnh địa thành Thanh Nguyệt mới nhận được tin tức này.
Nghĩ đến trong tay mình chỉ có hơn mười mật vệ, Cung Tá Đôn thở dài trong lòng. (Phần trên do ban dịch)
Khác với phiền não của Cung Tá Đôn, những người khác tất cả đều chấn động đến choáng váng, tiêu bì ác ma không ngờ theo bốn đường tiến vào địa giới Lôi gia?
Lần này có thể khẳng định ác ma có ác ý với Lôi gia.
Nhìn đám quân tiêu bì ác ma đó không dừng lại chút nào, mục đích rõ ràng là thẳng tiến nơi Lôi gia, cũng biết mục tiêu của ác ma chính là Lôi gia.
Bốn ngàn ác ma tại cửa cảng, chẳng những đuổi ba vạn đại quân cùng mười mấy vạn dân chúng rời đi, còn thiêu đốt toàn bộ bến cảng thành tro tàn, mà những ác ma đó chỉ tổn thất có hai nghìn.
Nhưng hiện tại bốn đường, mỗi đường đủ năm nghìn tiêu bì ác ma như vậy tiến tới nơi này, tập trung lại chính là hai vạn ác ma sắp xuất hiện ngay dưới thành. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nếu đối thủ là gần hai ngàn ác ma vừa rồi, mọi người có lo lắng mười phần, cũng chỉ nghĩ đến làm thế nào nhanh chóng giải quyết gọn hai ngàn ác ma này, xây dựng lại bến cảng Thanh Nguyệt cho tốt, khôi phục giao thông, vơ vét tiền tài.
Mà hiện tại số lượng ác ma nhanh chóng tăng lên, không ngờ nhiều hơn mười lần!
Số lượng ác ma lúc này lên đến hàng vạn, vậy sẽ không phải dễ dàng giải quyết như vậy, không thể không nghĩ tới ngược lại để đối phương tiến công vào trong thành được!
Để hai vạn tiêu bì ác ma vào thành, tin rằng đó tuyệt đối là một trận tai họa!
Lúc mọi người đều sầu mi khổ kiếm, cũng đều chửi mắng kẻ đứng đằng sau màn chế tạo và chỉ huy ác ma tìm Lôi gia phiền toái, đương nhiên, có người ngầm nguyền rủa Khang Tư mang đến phiền toái cho mình hay không thì không ai biết được.
Về phần vì cái gì lại đổ tội lỗi lên người Khang Tư? Rất đơn giản, không thấy đám tiêu bì ác ma không đụng chạm đến người nào khác mà chỉ chuyên trêu chọc Lôi gia đó sao?
Sự khác nhau lớn nhất giữa Lôi gia với các thế lực lớn khác chính là Lôi gia đã đốt cháy hơn trăm vạn ác ma, những ác ma đó khẳng định là đến báo thù, cho nên trách nhiệm đặt ở trên người Khang Tư cũng là có đạo lý, ai bảo hắn tiêu diệt ác ma chứ!
Cung Tá Đôn vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người rồi nói:
- Không cần quá lo lắng, chuẩn bị rút lui đi.
- Rút lui?
Những người có mặt kinh hô một trận, hầu như tất cả đều ngạc nhiên vui mừng, đúng vậy, quả thật là ngạc nhiên vui mừng, bởi vì không phải ai cũng có dũng khí đối mặt với hai vạn tiêu bì ác ma, hiện tại người đứng đầu Đại thành chủ đề nghị rút lui, mình chỉ cần tán thành liền rời khỏi địa phương quỷ quái này sẽ không có bất cứ phiền toái gì.
Cung Tá Đôn quét mắt liếc nhìn mọi người một cái, không đợi mọi người lên tiếng giành nói trước:
- Lui thì khẳng định phải lui, kẻ chế tạo ác ma đã lấy Lôi gia làm mục tiêu, cho dù chúng ta lần này giải quyết hết hai vạn ác ma này, không thể biết được đối phương có thẹn quá thành giận sẽ lại triệu tập bốn vạn, tám vạn ác ma càng cường đại hơn đến hủy diệt chúng ta hay không, vì vậy cố thủ tại nơi này chúng ta chỉ có chờ đợi diệt vong.
Nghe nói như thế, một vài gia thần vốn muốn phản đối rút lui cũng không hé răng nữa.
Hiện tại đối phương muốn báo thù chuyện Lôi gia hủy diệt trăm vạn ác ma, nếu tiếp tục hủy diệt hơn hai vạn tiêu bì ác ma này, tổn thất thảm trọng hơn, lại sỉ nhục kẻ đứng đằng sau hơn, khẳng định đối phương sẽ lại triệu tập càng nhiều ác ma cường mạnh, không hủy diệt Lôi gia thề không thôi, đổi lại nếu là mình cũng sẽ làm như vậy, cho nên không cần lo lắng tới chuyện đối phương có thể báo thù hay không.
Nếu song phương đã là cừu hận không chết không ngừng, hơn nữa mỗi lần công kích lại lợi hại hơn lần công kích trước la sự tình không thể tránh né, như vậy đã không thể chiến đấu với đối phương, buông bỏ khối cơ nghiệp này chạy trốn chính là lựa chọn tốt nhất.
Chẳng qua có được lượng lớn của cải cùng nhiều thần chúc người thân như vậy, cho nên phải rút lui ra ngoài như thế nào đây? Dù sao hiện tại đã biết chỉ có một lối thoát là rời đi, ai cũng không muốn ở lại sau cùng nha!
- Tuy nhiên, chúng ta cũng không thể lập tức rút lui được, tin rằng mọi người đều biết, trong thành có một đường hầm, nối thẳng từ trong thành ra bến cảng nhỏ bên ngoài, cho nên chỉ cần thành trì của chúng ta không bị phá, chúng ta nhất định sẽ an toàn.
Cung Tá Đôn nói lời này ra, khiến cho tất cả mọi người ở đây nhẹ nhàng thở ra, nghe được có đường hầm an toàn tồn tại, vậy thì mình an tâm rồi.
- Ý kiến của ta là không thể ở lại bán đảo Phi Ba, bởi vì chỉ cần còn sống trên bán đảo Phi Ba này một ngày, kẻ đứng đằng sau đám ác ma kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta, cho nên đó là lí do chúng ta cần toàn bộ rút lui khỏi bán đảo Phi Ba.
Lời này của Cung Tá Đôn, khiến mọi người kinh hãi lắp bắp muốn nói gì, lại không kìm nổi gật đầu, nếu người ta có thể phái ác ma từ nơi xa như vậy đến đây tập kích, ngoại trừ nói rõ Lôi gia không chết không ngừng ra, còn nói rõ thế lực của đối phương đã bành trướng toàn bộ bán đảo Phi Ba.
Chỉ cần Lôi gia còn tồn tại trên bán đảo Phi Ba ngày nào, vậy kẻ đứng đằng sau đám ác ma kia sẽ đuổi giết không tha ngày đó.
Mặc dù có người cảm thấy được cứ vứt bỏ Lôi gia như vậy có chút không ổn, nhưng nhìn thấy đám hải quân ngoại hệ Lôi gia không có lên tiếng, hơn nữa do chính Đại thành chủ Cung Tá Đôn đề nghị, cho dù sau này Khang Tư truy cứu trách nhiệm cũng không truy cứu đến những người mình.
Hơn nữa, bằng vào uy thế hiện tại của Khang Tư, Lôi gia này giống như chẳng đáng gì, phỏng chừng Khang Tư căn bản không để ý đến sự sống chết của Lôi gia.
Chứng kiến tất cả mọi người gật đầu tán thành, Cung Tá Đôn tiếp tục nói:
- Nếu tất cả mọi người đồng ý rút khỏi bán đảo Phi Ba, vậy quyết định như vậy, chỉ là không biết mọi người muốn rút đến địa phương nào?
Lời này khiến mọi người sửng sốt một chút, nhưng lập tức hiểu được, nếu không ở lại bán đảo Phi Ba, vậy tất nhiên phải đi tới năm tỉnh Đông Nam của đế quốc hoặc là đi tới rừng rậm Mạn Đặc Tư.
Chỉ có hai nơi này để lựa chọn, đó là bởi vì chỉ có hai địa phương này khoảng cách gần bán đảo Phi Ba hơn, cũng là hai địa phương có qua hệ với Lôi gia.
Đương nhiên, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, ngươi đi đầu nhập vào Tam gia ở Duy Nhĩ Đặc cũng được, tuy nhiên Tam gia buôn bán ở Duy Nhĩ Đặc có thể tiếp nhận nhiều người như này hay không cũng có chút lo lắng, cho nên Duy Nhĩ Đặc cũng không phải lựa chọn đầu tiên.
Nếu nói tới hoàn cảnh, đương nhiên năm tỉnh Đông Nam là tốt nhất, nghe nói nơi đó ngoại trừ nội loạn lúc đầu ra, những thứ khác căn bản không có phát sinh bất cứ tranh đấu nào.
Mà rừng rậm Mạn Đặc Tư tuy rằng mình nơi này không biết, nhưng nghe tên liền biết đó là một nơi thuộc dạng gì, tuyệt đối ngay cả một làng nhỏ trên bán đảo Phi Ba cũng không bằng.
Nhưng chỉ có rõ ràng như thế, tất cả mọi người không hẹn mà gặp cùng lựa chọn rừng rậm Mạn Đặc Tư, sở dĩ không ai lựa chọn năm tỉnh Đông Nam, đó là bởi vì bọn họ đều không muốn lựa chọn Áo Kha Nhĩ.
Tuy rằng Áo Kha Nhĩ là Nhị gia, nhưng thấy hắn vừa đến liền mưu đoạt cơ nghiệp Đại đô đốc Đông Nam, đuổi giết những thần tử nguyện trung thành với Khang Tư, cũng đủ biết hắn đã phản bội Khang Tư.
Cho dù mình cùng đường cũng không có khả năng đi đầu nhập vào phản nghịch, nguyên nhân quan trọng nhất là, người ta là phản nghịch, vậy có thể tiếp nhận những thần tử cũ như các ngươi sao?
Tiếp nhận các ngươi để các ngươi tranh quyền đoạt lợi với tộc nhân của hắn sao? Có thể thấy rõ, cho dù người ta nguyện ý tiếp nhận, bản thân mình đi tới đó chẳng những phải một lần nữa từ dưới tầng cơ sở bò lên, mà còn có thể chờ đợi suốt đời ở cơ sở cũng không chiếm được đề bạt.
Phỏng chừng bởi vì nguyên nhân này, lựa chọn năm tỉnh Đông Nam mới căn bản không có ai chọn.
Mà trái lại đối với rừng rậm Mạn Đặc Tư thuộc Khang Tư lĩnh, trước không từ mà biệt, chỉ cần nơi đó là địa bàn của chủ công nhà mình liền cảm thấy giống như trở về tổ vậy, căn bản không có cảm giác ăn nhờ ở đậu.
Hơn nữa chính mình phải đầu nhập vào chủ công nha, tuyệt đối là lựa chọn danh chính ngôn thuận, căn bản không cần lo lắng chủ công không tiếp nhận, hơn nữa đi theo chủ công, công lao ngày xưa vẫn giữ nguyên, mà những cựu thần như mình đi tới đó không cần phải nói, bất cứ ai cũng phải ngước mắt nhìn một cái, hoàn toàn có khả năng như cá gặp nước.
Nếu cảm thấy hoàn cảnh nơi đó lạc hậu, có thể đi theo chủ công tiến vào đất liền của đế quốc nha, nếu thật muốn theo đuổi cuộc sống hưởng thụ, có thể xin chủ công đi trước tới Duy Nhĩ Đặc làm trợ thủ hỗ trợ tam gia, như vậy chẳng phải càng tuyệt vời sao?
Cho nên, nhiều người ở đây như vậy, đều không ngoại lệ tỏ vẻ trước mắt chủ công mới thành lập Liên minh thống nhất, đúng là thời khắc cần nhân thủ, những thần tử như mình đương nhiên phải đi tới bên người chủ công hỗ trợ mới được.
Lý do này vừa nói ra, thì ngay cả lý do rút lui cũng không cần nữa, có thể trực tiếp lấy khẩu hiệu "chuyển dời đến đế quốc hiệu lực vì chủ công" để tuyên bố với người ngoài, tin rằng khẩu hiệu này vừa ra, chẳng những sẽ không khiến cho khủng hoảng, ngược lại còn có thể khiến quân dân phấn chấn nữa chứ.
Nếu đã xác định mục đích, vậy phải xác định cần dời đi như thế nào, ai sẽ dời đi trước.
Cung Tá Đôn càng ngày càng danh chính ngôn thuận trở thành người đứng đầu gia thần Lôi gia, khi nói đến vấn đề này lộ vẻ việc nhân đức không nhường ai mở miệng nói:
- Nếu chúng ta phải đi tới dốc sức cho chủ công, như vậy nhóm đầu tiên rời đi phải là những người tài cán nhất mang đến trợ giúp cho chủ công nhiều nhất.
Nghe nói như thế, mọi người một trận vui vẻ, nói đến những người tài cán nhất mang đến trợ giúp cho chủ công nhiều nhất, không phải chính là những quan viên mình cùng quân đội hay sao?
Ngay lúc mọi người nôn nóng chuẩn bị đợi Cung Tá Đôn nói xong, mình liền đồng ý, câu nói kế tiếp của Cung Tá Đôn liền khiến bọn họ kinh ngạc đến mức gần như ngừng thở một chút.
- Ta cho rằng hữu dụng nhất đối với chủ công, hẳn là đám thợ thủ công như thợ mộc, thợ đóng tàu, thợ rèn vân vân đã được Lôi gia chúng ta đào tạo nhiều năm qua, những thợ thủ công này có thể chế tạo chiến hạm cho chủ công, có thể chế tạo binh khí cho chủ công, có thể kiến thiết thành thị cho chủ công, cho nên bọn họ mới là những người chủ công đang cần nhất.
Cung Tá Đôn rất hiên ngang lẫm liệt nói ra những lời này.
Kỳ thật ai cũng biết là hắn đang vỗ mông ngựa Khang Tư, đối với chủ công Khang Tư này, thần tử ở đây cũng rất hiểu biết, biết chủ công nhà mình không thích vàng bạc châu báu, không thích mỹ nữ, mữ thực, dù sao những thứ người bình thường ham thích trước mặt Khang Tư lại không có lực hấp dẫn gì, là một chủ tử vô cùng khó hầu hạ.
Hơn nữa cuối cùng phát hiện chủ tử Khang Tư thích đọc sách, thích thợ thủ công, vì thế rất nhiều thần tử muốn nịnh bợ chủ tử, lập tức xuất động ra chung quanh cướp đoạt mấy thứ này cho Khang Tư.
Tuy nhiên đáng tiếc chính là Khang Tư không thèm để ý trình độ quý hiếm của bộ sách đó, chỉ để ý đến nội dung trong sách, nói cách khác sách cổ so với sách mới trong mắt Khang Tư là giống nhau, chỉ khác nội dung mà thôi.
Vì thế một bảng danh sách những quyển sách đã có trong thư phòng của Khang Tư cũng được những thần tử này mang theo bên người đi ra ngoài, là để tìm kiếm những quyển sách Khang Tư chưa từng xem qua.
Đến khi thư phòng Khang Tư càng lúc càng lớn, danh sách các nhân viên mang theo bên người cũng càng ngày càng dầy, do đó muốn nịnh bợ Khang Tư theo phương pháp này cũng càng ngày càng xa vời.
Mà Khang Tư có ham muốn tập hợp thợ thủ công, thì dễ làm rất nhiều, do đó tìm kiếm ra những thợ thủ công từ trong đám nô lệ bình thường các nơi chính là một món sinh ý mà đám hải thương ham thích nhất, bởi vì Khang Tư tuyệt đối sẽ làm bọn họ vừa lòng.
Tuy nhiên so với việc thu thập thợ thủ công của các quân chủ khác bất đồng, thợ thủ công mà Khang Tư để ý là nhằm vào quân sự, dân sinh, nói cách khác ngươi đưa tới một họa sĩ hay một thợ hoàn kim cho Khang Tư, tuy rằng cũng sẽ được một chút tiền thưởng, nhưng tuyệt đối sẽ không được những khao thưởng khác.
Mà nếu là thợ rèn, cùng thợ đóng tàu, vậy chẳng những được trọng thưởng tiền tài, địa vị còn tăng lên, càng quan trọng hơn là, thợ rèn thợ đóng tàu do chính mình đưa tới lại phát minh ra dụng cụ mới nào đó, vậy chính mình không ngờ có thể tham gia vào buôn bán cùng kiếm lợi nhuận với dụng cụ mới đó, sự việc mới và hiếm như vậy, đương nhiên hấp dẫn vô số thợ thủ công chen vào Lôi gia.
Cho nên ở Lôi gia những thứ khác không nói, riêng mấy vạn thợ thủ công là tuyệt đối có, đưa đến nơi Khang Tư một số lớn thợ thủ công như vậy, khẳng định sẽ khiến Khang Tư hài lòng tới cực điểm.
Tuy nhiên nói đến cũng kỳ quái, bất luận là Khang Tư hay là Áo Kha Nhĩ, khi hai người này dẫn theo lượng lớn quân đội rời bán đảo Phi Ba đi tới nơi khác phát triển, đều không có mang theo bao nhiêu thợ thủ công.
Khang Tư còn có thể nói là lưu lại thợ thủ công để tăng cường căn cứ hậu cần Lôi gia này, nhưng Áo Kha Nhĩ - kẻ phản bội này vì sao không mang thợ thủ công đi? Thời điểm đó nếu hắn điều động thợ thủ công, mọi người coi trọng thận phận Nhị gia của hắn khẳng định sẽ không ngăn cản.
Phỏng chừng Áo Kha Nhĩ coi những thợ thủ công đó như những dân đen, muốn bất cứ lúc nào cũng có thể vơ được lúc đó? Bằng không không thể giải thích được.
Tuy rằng mọi người bất mãn bị Cung Tá Đôn cướp đi cơ hội vuốt mông ngựa, nhưng việc này khẳng định là dùng danh nghĩa Lôi gia đi tới nơi Khang Tư mà không phải dùng danh nghĩa cá nhân Cung Tá Đôn, nếu Khang Tư phải khen ngợi, những người mình khẳng định đều có phần, cho nên tất cả đều đồng ý.
Cung Tá Đôn thấy Lôi gia chậm rãi trở thành một mình mình định đoạt, không khỏi có chút mỉm cười gật đầu tự mãn.
Đúng lúc hắn đang đắc ý, một thanh âm đột nhiên đưa ra ý kiến trái ngược:
- Ta cảm thấy không cần lập tức đưa thợ thủ công đi trước.

/353

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status