Độc Cô Chiến Thần

Chương 325: Dũng sĩ quyết đấu (P1)

/353


Khoảng cách hai bên ngày càng gần, theo cự ly tiếp xúc, bắt đầu từ phía trước, một loạt hàng cung tên thu lại, một loạt thành mã đao trường thương… các loại binh khí kỵ chiến nâng lên. Nháy mắt hai bên tiếp cận, đồng thời phát ra tiếng vó ngựa gầm rú khủng bố, mạnh mẽ vung vẫy binh khí về phía đối thủ.
Tiếng kêu thảm cùng tiếng ngã ngựa không ngừng vang lên, Khang Tư do hơn mười thiết kỵ hộ vệ, thần sắc lạnh nhạt nâng cao binh khí thúc chiến mã.
Tuy rằng Khang Tư được thủ hạ đặt rất nhiều lực chú ý hộ vệ bên cạnh, thế nhưng khi hai bên tiến vào trận chiến cận thân, người phía sau căn bản không có khả năng thúc ngựa vượt lên đằng trước Khang Tư, cho nên sau khi mười ngựa chiến cản phía trước tử trận, rốt cuộc Khang Tư phải tự đối mặt với địch nhân.
Lưỡi đao hết sức nhẹ nhàng cắt ngang cổ một gã binh sĩ thảo nguyên, Khang Tư căn bản không vung vẫy cánh tay gì, chỉ là thường thường chuyển động cổ tay sửa đổi hướng đao một chút.
Tốc độ chiến mã lao về trước tự nhiên sẽ đưa yếu hại quân thảo nguyên lên lưỡi đao, có thể nói đây là một loại giết địch dễ dàng dùng rất ít sức lực, chỉ là phương pháp như vậy chỉ hữu hiệu trong thời gian hạn chế.
Loại hạn chế này là cự ly chiến mã xung phong.
Hơn mười vạn kỵ binh va chạm, mới đầu đương nhiên tốc độ cực nhanh, xông tới cũng cực kỳ mãnh liệt, nhưng đến khi song phương va chạm tới một trình độ nhất định, chiến mã đều chen chật một chỗ, lúc này còn lười biếng chờ quân địch đánh lên lưỡi đao, thì đó đúng là chuyện muốn chết.
Cho nên cánh tay Khang Tư bất động giết chết mười mấy quân thảo nguyên, chiến mã ngừng bước chạy, Khang Tư trước tiên bắt đầu vừa thúc ngựa di động về phía sau, vừa vung vẫy lưỡi đao, quân thảo nguyên tới gần Khang Tư đều bị Khang Tư một đao giết chết, động tác nhanh gọn khiến bốn phía Khang Tư trống trải một khoảng lớn.
Khang Tư biểu hiện nhiệt huyết giết chết địch nhân dũng mãnh, phàm là thấy Khang Tư quân thảo nguyên anh dũng xông tới đều ngã xuống dưới đao hắn, vừa chiến đấu vừa còn có thể nhàn nhạ quan sát tình huống Khang Tư không nhịn được lắc đầu.
Nhìn những quân thảo nguyên này thần thái cuồng nhiệt, nhưng ánh mắt đã xám xịt, dù cho ai cũng nhìn ra không đúng, nhưng quân Tây Nam đánh với người thảo nguyên lâu như vậy lại khư khư cảm thấy bình thường, cũng không biết bọn họ nghĩ thế nào nữa, trong ánh mắt quân thảo nguyên không có linh hồn cũng có thể là bình thường sao?
Nhưng mà ngẫm lại phương thức tác chiến của quân Tây Nam, cũng không kỳ quái sao bọn họ không chú ý tới.
Dù sao thủ thành chiến đều là đánh địch nhân cản dưới thành là thắng lợi, hơn nữa xung phong tuyến đầu đều là binh lính bình thường, tiểu binh ở lúc sống chết trước mắt nào còn đi chú ý ánh mắt địch nhân có bộ dạng gì, về phần sĩ quan càng chỉ cần đảm bảo thắng lợi là được, làm sao đi tham khảo truy cứu chuyện như vậy.
Xem ra những người thảo nguyên này xác thật bị Mật giáo ô nhiễm rồi, chỉ là không biết vật gì để cho người thảo nguyên còn bảo trì thân thể nhân loại đồng thời quên đi những cái khác, chỉ nhớ rõ tiêu diệt địch nhân công phá thành trì cướp đoạt tài phú, chỉ là loại ô nhiễm này thật lợi hại, lợi hại đến nỗi quên đi nguy hiểm tai họa diệt tộc, chỉ lo làm chuyện trước đây quen thuộc nhất.
Dòng suy nghĩ của Khang Tư nhanh chóng đi ra khỏi chuyện không liên hệ tới chiến đấu, thoáng chú ý, lập tức chú ý tới kỵ binh hai bên đã mất đi không gian tăng tốc, chỉ có thể để kỵ binh di động xung quanh chiến đấu, có thể nói chiến đấu kỵ binh đã mất đi ý nghĩa.
Khang Tư không khỏi hét lớn một tiếng:
- Kéo lại cự ly! Xông lên một lần nữa!
Chém giết mấy quân thảo nguyên cản trở, Khang Tư thúc ngựa xông lên vài bước, lại chém vài người lại xông lên vài bước, không lâu sau, Khang Tư đã giết ra một khoảng không gian vài trăm thước.
Kỵ binh Liên minh phía sau đương nhiên biết có chuyện gì, gần một ngàn kỵ binh theo con đường kia chém giết bốn phía, vừa mở rộng đường kính khe hở, một ngàn kỵ binh khác lại thúc ngựa phóng nhanh, một lần nữa trở lại tốc độ chiến mã xung phong.
Đội kỵ binh này xung phong được một khoảng cách, phía sau lại tuôn ra một ngàn kỵ binh nữa, theo sát sau đó tăng tốc xung phong.
Một phía bị hạn chế không gian, chỉ có thể đi từng bước trước sau, một phía chia từng đợt ngàn kỵ binh, liên tiếp xung phong tới, kết quả sẽ tự nhiên thấy rõ.
Thoáng chút thời gian quân Liên minh đã xuyên thấu trận hình quân thảo nguyên, thiết kỵ Liên minh phá ra một vòng tròn thật lớn, quay đầu từ bên ngoài đánh tới một chỗ.
Kỵ binh hàng đầu lòng nóng như lửa đốt, bọn họ nhìn rõ ràng con đường kia là Điện hạ khai thông, mà lúc mấy người này xung phong tới, Điện hạ đã không thấy đâu nữa!
Lớn chuyện như vậy nhưng không ai dám gọi, ai cũng biết nếu như gọi Điện hạ bây giờ, chẳng những sẽ làm quân địch phát hiện thân phận Điện hạ, lại còn khiến lòng quân phe mình hoảng hốt, bọn họ không có cách nào, chỉ còn nước mang theo bộ đội vừa giết vừa tìm kiếm Khang Tư. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Khang Tư chém giết ra một con đường đủ cho kỵ binh tăng tốc, đương nhiên giành đường đi trước, để cho sau khi kỵ binh trực tiếp chém giết ra ngoài, kỵ binh mới phát huy được uy lực chạy nhanh.
Nhưng mà chém giết được một lúc, Khang Tư mới thình lình phát hiện, hộ vệ bên người không biết là bị đánh tan hay tử trận rồi, lại chỉ còn mỗi một mình ở trong đàn quân thảo nguyên dày đặc.
Dù là Khang Tư to gan lớn mật, đối mặt với nguy cơ to lớn cũng sẽ không kinh hãi, nhưng lần này bị vô số ánh mắt tro tàn nhìn thẳng, Khang Tư không cũng khỏi toát mồ hôi lạnh.
Khang Tư không phải người chờ chết, thúc ngựa chuẩn bị phát động công kích, nhưng những quân thảo nguyên vây quanh Khang Tư chẳng những không thu nhỏ vòng vây, ngược lại tản ra một con đường, một người thảo nguyên bộ dạng thủ lĩnh chậm rãi thúc ngựa đi tới.
Thấy thủ lĩnh kia mặt không chút thay đổi, nâng mã đao chỉ phía mình, sau đó thúc ngựa phóng thẳng phía đối diện, Khang Tư không khỏi sững sờ.
Dũng sĩ quyết đấu?
Ở trên chiến trường này lại dùng dũng sĩ quyết đấu trên thảo nguyên?
Chỉ là nghĩ lại đối phương bị ô nhiễm đến nỗi chỉ còn lại ý thức chiến đấu, nhìn thấy kẻ dũng mãnh như vậy liền tiến hành dũng sĩ quyết đấu cũng không kỳ quái nữa.
Nghĩ đến đó, Khang Tư lập tức thúc ngựa nhắm vào phía quân thảo nguyên cấp bậc Thiên phu trưởng kia, hai người lướt sát qua nhau, ánh đao chợt lóe một chút, giáp sắt nơi cánh tay Khang Tư cắt một đường ngân, còn yết hầu Thiên phu trưởng kia lại phun máu nóng, khục khục vài tiếng liền ngã khỏi ngựa cởi.
Thấy dũng sĩ xuất chiến bị giết chết, quân thảo nguyên vây quanh Khang Tư, chẳng những không trả thù, ngược lại quay đầu đánh vào thiết kỵ Liên minh chém giết xung quanh, Khang Tư dừng lại một chút, thở dài, vỗ vỗ vào cổ ngựa, thúc ngựa đi ra phía ngoài.
Đến khi một đội ngàn kỵ binh Liên minh cực kỳ mừng rỡ gặp phải Khang Tư, đột nhiên phát hiện thủ lĩnh nhà mình lại có thể dễ dàng tự tại tản bộ trên chiến trường, mà càng thêm quái dị, quân thảo nguyên xung quanh cứ coi như không nhìn thấy Khang Tư tồn tại, ầm ầm xông qua bên người Khang Tư lao thẳng về phía mình.
Chờ khi đội ngàn kỵ binh này giết địch nhân bao vây bảo hộ xung quanh Khang Tư, bọn họ lại kinh ngạc phát hiện, hành vi quân thảo nguyên bỏ qua Khang Tư biến mất, mỗi người còn chuyên môn khởi xướng công kích nhắm vào Khang Tư.
Cái này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Khang Tư một mình một ngựa tản bộ trong vòng vây quân thảo nguyên, lại không mất một cọng tóc, làm sao bây giờ lại đến chứ?
Vì sao quân thảo nguyên coi như không thấy Khang Tư, xông qua bên cạnh hắn cũng sẽ không công kích Khang Tư, chỉ khi nào mấy người bên mình xuất hiện bên người Khang Tư, quân thảo nguyên liền lập tức nhận ra ai là nhân vật trọng yếu, chuyên tâm công kích Khang Tư, lẽ nào Khang Tư có được thuật ẩn thân?
Đối với ánh mắt kỳ quái của thủ hạ, Khang Tư khó mà giải thích.
Lẽ nào muốn nói hắn dùng phương thức dũng sĩ quyết đấu giết sạch mười mấy Thiên phu trưởng đối phương, quân thảo nguyên khu gần đây đều là thủ hạ của những Thiên phu trưởng này, dựa theo quy củ chỉ cần mình không ra tay với bọn họ, như vậy khu vực này sẽ tùy ý cho mình đi lại, chuyện này là thật sao?
Nếu không ai tin tưởng, dứt khoát để cho bọn họ suy nghĩ lung tung là được, còn miễn cho mình phí lời giải thích.
Chi bộ đội Tương Văn vọt đến phía dưới, thấy quân Khang Tư chẳng những không có bị vây khốn, ngược lại phân ra mấy đoàn xua đuổi quân thảo nguyên vào trong vòng chém giết lung tung, không khỏi quá vui mừng, lập tức lao vào trong vòng vây quân thảo nguyên triển khai công kích, mà quân thiết giáp chậm rãi đi tới rốt cuộc cũng đến chiến trường, bắt đầu phối hợp kỵ binh phát động công kích.
Bên trong có mấy vạn thiết kỵ Khang Tư phá đông kích tây, bên dưới có một cổ kỵ binh đang đánh lên, đối diện còn có một đoàn quân thiết giáp đường đường chính chính tấn công lại đây, tuy rằng quân thảo nguyên rất điên cuồng, tử chiến không lùi, nhưng đối phương cũng không phải chủ nhân suy yếu, đồng dạng là tinh binh cường hãn, lại còn phá đi trận thế quân thảo nguyên, khiến cho quân thảo nguyên chỉ có thể tiến hành tác chiến mấy chục mấy trăm người.
Chỉ là tuy ở trạng thái như vậy, nhưng hai bên cũng chỉ bị vây ở trạng thái dây dưa, dù sao chiến trường hơn mười vạn người, dù là một bên chiếm ưu thế, nếu không phải ưu thế tuyệt đối, căn bản không có khả năng lập tức phân ra thắng bại.
Đương nhiên, nếu cứ tiếp tục chiến đấu, Khang Tư chiếm được ưu thế vẫn còn có thể chiến thắng, chỉ là tổn thất tương đối nhiều.
Mà phía sau, viện quân tinh nhuệ Tứ hoàng tử phái ra chạy tới.
Những quân Tây Nam vốn lúc ra khỏi thành đều cực kỳ bi phẫn, trong lòng đều có cảm giác chịu chết. Nên nhớ rằng đây là đi tiến hành dã chiến với quân thảo nguyên mà!
Về phần có mắng chửi Tứ hoàng tử hay không thì không có người nào biết, nhưng tuyệt đại đa số người đang hành quân đều đang nhỏ giọng nguyền rủa Khang Tư, nếu không phải cái thủ lĩnh minh hữu này không biết sống chết chạy ra ngoài, mấy người này cần gì phải rời thành trì an toàn đi chịu chết chứ.
Chỉ là lời nguyền rủa như vậy theo càng lúc tiếp cận quân thảo nguyên lại càng có ít người thì thầm, bởi vì không cần nghe tin tức quân liên lạc truyền tới, chính mình bằng mắt thường cũng có thể thấy quân thảo nguyên bị quân Liên minh kéo chân, đồng thời bọn họ kéo chiến mã chạy rút qua lại giữa trận hình quân thảo nguyên.
Sĩ khí quân Tây Nam chậm rãi mạnh lên, thần sắc cũng càng ngày càng kích động, trời ạ, quân thảo nguyên lại bị quân Liên minh đánh áp chế? Vậy bên mình chẳng phải nhặt được lời to rồi sao?
Hơn nữa quan trọng nhất, là mình cùng quân Liên minh là hai hệ thống, quân công tính riêng, nói cách khác mình sẽ thu được vinh quang đánh bại quân thảo nguyên trên chiến trường cận chiến.
Người trên dưới phía mình cũng không lưu ý lần này có phải nhân cơ hội chiếm hời mới đánh bại quân thảo nguyên hay không, chỉ để ý quân Tây Nam mình rốt cuộc cũng đánh bại quân thảo nguyên trên chiến trường dã chiến rồi.
Vừa nghĩ đến vinh hoa phú quý theo chiến sự này kéo tới cuồn cuộn, quân Tây Nam quả thực nhiệt huyết sôi trào, vốn bước chân chậm chạp cũng bắt đầu tăng tốc.
Quân thảo nguyên xung quanh đang tử chiến với thiết kỵ, thấy một đám bộ binh đang vọt về phía mình, thiên tính miệt thị bộ binh hiện ra trong lòng, lại lập tức bỏ rơi thiết kỵ Liên minh, mấy ngàn kỵ binh thảo nguyên liền gầm rú phóng ầm ầm về phía mấy vạn bộ binh. Nhìn thấy kỵ binh thảo nguyên vọt tới phía mình, quân Tây Nam vô thức lùi bước một chút, nhưng khi bọn họ thấy đối phương chỉ có hai ba ngàn người, sắc mặt lập tức đỏ bừng, hai mắt cũng lộ ra thần sắc thẹn quá thành giận.
Mấy vạn kỵ binh ngươi xông tới, ta còn có thể sợ hãi, hiện giờ mới có hai ba ngàn người, bên ta có mấy vạn tinh nhuệ còn sợ các ngươi?
Không biết là phát hiện quả thị mềm hay còn muốn bày ra khí thế quân Tây Nam không sợ hãi quân thảo nguyên, dù sao quân Tây Nam đang nhấc chân đi tới, bỗng rống to một tiếng, rầm rầm vọt về phía quân thảo nguyên.
Binh sĩ hàng đầu không cần sĩ quan hạ lệnh, tự động nâng cao trường thương nhắm vào quân thảo nguyên, ở trong lòng quân Tây Nam, quân thảo nguyên có hung mãnh hơn thì đối mặt với hàng rào nhọn chắc chắn không thể xuống tay được.
Cự ly hai bên ngày càng gần, sĩ quan hét lớn một tiếng, quân Tây Nam lập tức đứng nghiêm, trường thương binh lập tức nắm chặt trường thương, thân thể cũng dựa sát vào nhau, lẳng lặng chờ đợi kỵ binh xông tới.
Những quân trường thương này đều xuất thân lão binh, tuy rằng trong lòng thấp thỏm, nhưng ít nhất sẽ không tới mức quân địch ở trước mặt mà ném bỏ trường thương xoay người chạy trốn.

/353

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status