Sự tình quả thật y như dự đoán của mọi người: Liên minh hoàng tộc, không... Phải nói là đầu lĩnh Hoàng thái tử, chỉ yêu cầu Khang Tư phái người đến hỗ trợ tác chiến, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện chuyển dời nhân viên. Còn Đại công chúa, Tam công chúa, Tam hoàng tử đã mất đi địa bàn, thì không hề nói hai lời lập tức cùng bộ hạ mang theo tài vật chạy vào Liên minh thống nhất lánh nạn. Về phần Nhị hoàng tử sau khi cân nhắc, cũng thực dứt khoát hạ lệnh toàn dân di chuyển, dân chúng cùng tài vật còn sót lại trên địa bàn đều chuyển dời hết vào Liên minh thống nhất, chỉ để quân đội đóng quân giữ ở bên ngoài. Quân đội của Nhị hoàng tử thấy có đường lui, tự nhiên sĩ khí tăng cao, nên cũng đứng vững trước đợt công kích như sóng thủy triều của đội binh con rối.
Có các hoàng tộc này gia nhập, thành ra Liên minh thống nhất tự chiếm đóng xây phòng tuyến ở hai hẽm núi coi như không có chuyện gì xảy ra.
Như vậy chỉ còn lại một mình Hoàng thái tử ở bên ngoài phòng tuyến. Hoàng thái tử có cảm giác như bị người vứt bỏ, hắn thẹn quá thành giận không ngờ lại hạn chế dân chúng lãnh địa không cho chuyển dời, hơn nữa còn đánh giết các đại thần khuyên bảo hắn di dời gia nhập Liên minh thống nhất.
Hành động này vừa xảy ra, vốn dân tâm đang yên ổn liền hỗn loạn cả lên: Vì sao nhiều người như vậy, bao gồm mấy hoàng tử công chúa ở trong đó đều di dời gia nhập vào Liên minh thống nhất, đội binh Đông Nam đó có phải là phi thường lợi hại hay không, mà cần chiếm cứ điểm hiểm yếu lập phòng tuyến mới có thể ngăn chặn thế công của bọn chúng chứ?
Lại nghĩ đến Liên minh hoàng tộc đối chiến với Đông Nam cho tới nay chưa từng có được trận thắng nào! Rồi nghĩ đến đại bình nguyên bốn phía đế đô dày đặc binh con rối, người có chút kiến thức đều khẩn trương hẳn lên.
Khi có người không thèm quan tâm tới quân hoàng tộc chặn giết cũng phải trốn vào Liên minh thống nhất cho bằng được; khi rất nhiều nhà quyền quý lén lút di chuyển người nhà cùng tài vật, thì dân chúng dưới quyền khống chế của Hoàng thái tử lập tức nổi loạn, gần như là chen chúc nhau ùn ùn kéo về phía Liên minh thống nhất.
Dân chúng hoảng loạn tự nhiên kéo theo quân đội. Đến khi quân đội cũng bỏ hàng ngũ chạy trốn theo, thì trận tuyến của Hoàng thái tử hoàn toàn hỏng mất! Binh con rối Đông Nam như sóng thủy triều lập tức cuồn cuộn đổ ập tới, toàn bộ quân dân quan quyến rời bỏ đế đô còn chưa kịp tiến vào địa giới Liên minh thống nhất đều rơi vào giữa biển người con rối.
Đến lúc này, Hoàng thái tử có muốn chạy tới Liên minh thống nhất cũng không còn cơ hội rời đi, bởi vì cả tòa thành đế đô đều đã bị binh con rối đông nghìn ngịt vây kín như một hòn đảo đơn độc giữa biển người.
Tuy rằng tường thành đế đô vừa cao vừa dày thật kiên cố, dù là vật tư lương thực phong phú, nhưng nhân lực phòng thủ lại cực độ khan hiếm. Từ một số đại thần trong lòng còn có chút trách nhiệm kiểm kê lại, không ngờ toàn bộ đế đô còn không tới mười vạn người, hơn nữa trong đó hai phần ba là cung nữ và hoạn quan trong hoàng cung, các đại thần nhận được kết quả này đương trường ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Mọi người hiểu được tình trạng của mình, hoàn toàn mất đi khống chế, chỉ còn biết chạy quanh tìm chỗ trốn, đế đô hoàn toàn không có quân phòng thủ thành chỉ trong chốc lát đã bị đạo binh con rối phá tan.
Hoàng thái tử đơn độc ngồi trên ngai vàng ở hoàng cung, tay bưng chén rượu độc chuẩn bị chết cho có chút khí khái của quân vương! Thế nhưng Hoàng thái tử còn chưa kịp uống, vừa mới thấy binh con rối chen chúc như sóng thủy triều cuồn cuộn tràn vào hoàng cung dọa cho sửng sốt một chút, sau đó liền bị sóng người phủ chụp dày xéo chỉ còn những mảnh nhỏ.
Thời điểm đám đông cuốn qua, hoàng cung ngàn năm ngay tức thì hoàn toàn biến thành phế tích, xác chết Hoàng thái tử ở nơi nào, vậy cũng chỉ có hỏi ông trời mới biết.
Ở thời điểm lính trinh sát dò thám biết đạo binh con rối còn ở cách xa ngoài mấy trăm dặm, Khang Tư liền mang theo tất cả thành viên liên minh cùng văn võ đại thần, đi tới phòng tuyến cách đế đô gần nhất đứng trên tường thành quan sát.
Đám người Khang Tư này chủ quan ở trên tường thành cao yên lặng chờ đợi, còn sĩ quan cùng binh sĩ bận rộn khuân vác vật tư chuẩn bị nghênh chiến. Tuy rằng các phương tiện chiến đấu đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, thế nhưng ở thời điểm trọng yếu này, nếu không tìm một số việc cho binh sĩ làm để giảm áp lực thật lớn, chỉ sợ tinh thần của binh sĩ sẽ hỏng mất.
Theo thời gian trôi qua, xa xa một đường đen xuất hiện tại trước mắt mọi người.
Đến rồi!
Trong lòng mọi người đều không khỏi run lên! Không biết qua bao lâu, đường đen ở chân trời càng ngày càng lớn, tiếng gầm rú rung trời theo bầu trời truyền đến. Mà không biết là thân thể mình nhích động hay là tường thành rung động, dù sao mọi người đều cảm thấy rung rung.
Đến khi đường đen kia lớn dần hiện thành từng bóng từng bóng người, mọi người chỉ cảm giác như có một luồng khí tức kinh người ập vào mặt, trong lòng bàn tay mọi người đều đẫm ướt mồ hôi. Có người thần tình đỏ bừng, có người sắc mặt xanh mét, phần nhiều là vẻ tái nhợt. Hai nàng công chúa kia đã mềm nhũn chân ngã ngồi xuống đất.
Lúc này binh sĩ đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, toàn bộ ánh mắt trên phòng tuyến đều tập trung vào người nọ nổi bật trên thành lâu.
Khang Tư hít một hơi, chậm rãi tay giơ lên, cờ hiệu bay múa khắp nơi, binh sĩ không cần sĩ quan chuyển đạt mệnh lệnh, nhanh nhẹn bày ra phương tiện phòng ngự, giương cung lắp tên nỏ thủ thành, châm lửa chảo dầu...
Không giết sạch đối phương căn bản không thể ngừng lại cuộc chiến tranh sắp bạo phát này.
Binh con rối càng ngày càng gần, vừa mới nhìn thấy tận phía chân trời, giờ đã sắp vào tầm bắn của nỏ thủ thành. Thành nỏ thủ nhìn ra bóng người mơ hồ xa xa, tất cả đều quần áo rách nát, sắc mặt trắng bệch, cặp mắt không hồn. Nhìn lại cánh tay người nọ vẫn như cũ giơ lên cao, không khỏi cúi đầu tập trung tinh thần nhắm vào mục tiêu.
Gần lại gần lại! Sắp vào tầm cung tên! Dây cung đã được cung tiến thủ giương căng, bọn họ không khỏi nuốt nuốt nước miếng, họ biết rõ cánh tay người kia sắp phất xuống.
Khang Tư nhìn thấy hàng đầu tiên binh con rối đã tiến vào phạm vi tầm bắn ngắn nhất của cung tên, hắn hít một hơi, gầm lên một tiếng: "Sát! " Đồng thời phất mạnh tay xuống.
Vô số mưa tên lập tức bắn tới trên người binh con rối, đám cung tiến thủ hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ, đều là từng mũi từng mũi tên bắn ra.
Thế nhưng trên tường thành tên bắn ra càng ngày càng thưa thớt, đến cuối cùng ngay cả một cây tên cũng không có bắn ra. Cả tường thành dài rơi vào cảnh yên tĩnh lạ thường, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm cứng họng nhìn cảnh tượng ngoài thành.
Bọn họ nhìn thấy gì?
Bọn họ thấy đám con rối mênh mông bát ngát như sóng biển đó, từng loạt tiếp từng loạt giống như quân cờ đôminô nối tiếp nhau ngã rạp xuống. Tình cảnh hùng tráng đó làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, đồng thời cũng có một làn hơi lạnh theo lòng bàn chân xông lên.
Cung tên khẳng định là không thể giết chết binh con rối, thế mà vừa rồi mọi người đều nhìn thấy hàng ngũ binh con rối toàn thân cắm đầy tên, đột nhiên trong thời điểm bọn chúng ngã xuống đất mọi người còn bị dọa cho hoảng sợ, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì. Chờ nhìn đến hàng ngũ binh con rối phía sau cứ theo trình tự đó hàng loạt ngã xuống đất, tất cả mọi người đều phát tê rần, rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra?
Đám binh con rối như thế nào toàn bộ ngã xuống đất? Bọn chúng đã chết hay là ở diễn trò?
Diễn trò là không có khả năng đúng lúc này diễn trò, như vậy bọn chúng đã chết ư?
Như thế nào lại đột nhiên chết sạch?
Những người khác còn đang miên man suy nghĩ, nhưng những binh sĩ từng theo Khang Tư tiến vào tổng bộ mật giáo, đã từng chứng kiến qua một lần kỳ tích thì trước tiên chuyển công lao tính vào Khang Tư. Bọn họ đều kích động đến sắc mặt đỏ bừng, đều gân cổ lên gào lớn:
- Hãy hướng Chiến Thần Khang Tư bệ hạ của chúng ta chào kính! Khang Tư bệ hạ vạn tuế!
Tiếng hoan hô của mấy vạn binh sĩ lập tức vang vọng khắp chân trời. Mà hành động vừa rồi của Khang Tư quả thật rất có phong cách, vừa phất tay, đạo binh con rối liền từng loạt từng loạt ngã xuống. Cho dù người còn lý trí cũng không cách nào giải thích được vì sao lại trùng hợp như thế. Mà con người vốn dễ dàng bị bầu không khí hiện trường đồng hóa nên liền sớm theo nhau hoan hô ầm ĩ.
Tất cả hoàng tộc Liên minh thống nhất đều choáng váng: Như thế nào nguy cơ lớn nhất của đế quốc không ngờ lại trở thành cơ hội tốt nhất cho Khang Tư? Chỉ cần mấy chục vạn binh sĩ truyền bá chuyện này ra ngoài, cho dù Khang Tư lập tức lên ngôi làm vua cũng không ai dám hé răng! Thói đời này rốt cuộc là làm sao vậy, như thế nào liên tục mấy ngày liền Thần cũng từ bỏ hoàng tộc ngàn năm?
Sau này khi biết rõ chân tướng sự việc lại càng khiến đám hoàng tộc mấy ngày liền đều hận Thần thấu xương, bởi vì sau khi kiểm tra những thi thể binh con rối ngã xuống đất, phát hiện bọn chúng không ngờ lại bởi vì đói khát cực độ mà chết! Chuyện này tuy rằng làm cho người ta khó có thể tin nổi, nhưng ngươi chết thì đã chết đi, nhưng vì sao nhiều người như vậy cùng một lúc đều chết dưới một cái phất tay của Khang Tư chứ!
Chân tướng công bố ra, tuy rằng đám hoàng tộc gắng sức tuyên truyền hết thảy chuyện này đều là sự trùng hợp, nhưng không ai tin. Nhất là đám binh sĩ đã tận mắt nhìn thấy, bọn họ đã sớm bị cảnh tượng hoành tráng lúc đó chấn nhiếp đi tất cả thần chí rồi, trong lòng họ chỉ còn tồn tại hình tượng Chiến Thần uy vũ của Khang Tư này.
Tuy nhiên sự việc tiếp theo làm đám hoàng tộc thở phào nhẹ nhõm đó là: Khang Tư cũng không có nhân cơ hội này lên ngôi làm vua, ngược lại quy định đối với xưng hô đại minh chủ có thể tôn xưng là bệ hạ. Chuyện này cũng giải quyết được vấn đề tất cả mọi người đều gọi Khang Tư là bệ hạ.
Chuyện sau trận chiến ước chừng bận rộn hơn nửa năm, chỉ riêng việc thiêu đốt vùi lấp mấy ngàn vạn thi thể con rối đã hao tốn biết bao nhân lực vật lực.
Kế tiếp chính là thu hồi đất đai bị mất, bởi vì tất cả quân đội của thành viên liên minh đều nằm trong tay Khang Tư, cho nên Khang Tư trực tiếp dùng danh nghĩa Liên minh thống nhất thu hồi lãnh thổ trống rỗng. Đây chính là chuyện vui mừng lớn, bởi vì tất cả lãnh địa chiếm cứ thành viên liên minh đều có thể hưởng thụ một phần hoa hồng.
Kết quả này chính là hoàng tử công chúa gia nhập Liên minh thống nhất, sau khi thu hồi lãnh địa của mình còn thêm được một số vùng đất trống rỗng. Ngược lại vì được như thế bọn họ đối với Khang Tư càng thêm hữu nghị.
Tuy nhiên bọn họ cũng biết rõ Khang Tư cũng không phải khơi khơi làm chuyện lấy lòng, mà là muốn bọn họ phải xây dựng lại lãnh địa.
Đến khi khu bến cảng Đông Nam hoàn toàn không còn một bóng người, một lần nữa khôi phục vận hành, thời gian đã trôi qua ba năm.
Trong ba năm qua, Khang Tư hầu như đều không ngừng bận rộn trong cung điện do toàn bộ dân chúng liên minh đồng lòng xây dựng.
Ở dưới quyền thống trị của Khang Tư, đã đánh bại tất cả kẻ địch bên ngoài muốn kiếm tiện nghi, đồng thời cũng thu nạp mười mấy thành viên mới lấy thân phận bộ lạc đầu nhập vào liên minh.
Đồng thời, Liên minh Duy Nhĩ Đặc cùng Liên minh thống nhất triển khai đàm phán do nhóm quyền quý hai bên tổ chức, song phương đã ký kết hòa ước hữu nghị. Bởi vì quy định của liên minh nghiêm khắc mà nghiêm mật, vì thế liên minh hầu như không có phát sinh chuyện nội loạn đạo tặc gì. Nguồn: http://truyenyy.com
Đám hoàng tộc tuy rằng không tình nguyện chút nào, nhưng đối mặt với quân đội dũng mãnh trực thuộc liên minh cùng với uy vọng của Khang Tư cường hãn đến có thể so với Thần minh: Bọn họ chỉ có thể đặt dã tâm của mình vào con cháu. Toàn lực đào tạo cho đời sau, bọn họ hy vọng theo trong chế độ có thể giành thắng lợi được đề cử ở lần tuyển chọn sau này. Vậy cũng có thể nhận được danh hiệu bệ hạ rồi.
Có các hoàng tộc này gia nhập, thành ra Liên minh thống nhất tự chiếm đóng xây phòng tuyến ở hai hẽm núi coi như không có chuyện gì xảy ra.
Như vậy chỉ còn lại một mình Hoàng thái tử ở bên ngoài phòng tuyến. Hoàng thái tử có cảm giác như bị người vứt bỏ, hắn thẹn quá thành giận không ngờ lại hạn chế dân chúng lãnh địa không cho chuyển dời, hơn nữa còn đánh giết các đại thần khuyên bảo hắn di dời gia nhập Liên minh thống nhất.
Hành động này vừa xảy ra, vốn dân tâm đang yên ổn liền hỗn loạn cả lên: Vì sao nhiều người như vậy, bao gồm mấy hoàng tử công chúa ở trong đó đều di dời gia nhập vào Liên minh thống nhất, đội binh Đông Nam đó có phải là phi thường lợi hại hay không, mà cần chiếm cứ điểm hiểm yếu lập phòng tuyến mới có thể ngăn chặn thế công của bọn chúng chứ?
Lại nghĩ đến Liên minh hoàng tộc đối chiến với Đông Nam cho tới nay chưa từng có được trận thắng nào! Rồi nghĩ đến đại bình nguyên bốn phía đế đô dày đặc binh con rối, người có chút kiến thức đều khẩn trương hẳn lên.
Khi có người không thèm quan tâm tới quân hoàng tộc chặn giết cũng phải trốn vào Liên minh thống nhất cho bằng được; khi rất nhiều nhà quyền quý lén lút di chuyển người nhà cùng tài vật, thì dân chúng dưới quyền khống chế của Hoàng thái tử lập tức nổi loạn, gần như là chen chúc nhau ùn ùn kéo về phía Liên minh thống nhất.
Dân chúng hoảng loạn tự nhiên kéo theo quân đội. Đến khi quân đội cũng bỏ hàng ngũ chạy trốn theo, thì trận tuyến của Hoàng thái tử hoàn toàn hỏng mất! Binh con rối Đông Nam như sóng thủy triều lập tức cuồn cuộn đổ ập tới, toàn bộ quân dân quan quyến rời bỏ đế đô còn chưa kịp tiến vào địa giới Liên minh thống nhất đều rơi vào giữa biển người con rối.
Đến lúc này, Hoàng thái tử có muốn chạy tới Liên minh thống nhất cũng không còn cơ hội rời đi, bởi vì cả tòa thành đế đô đều đã bị binh con rối đông nghìn ngịt vây kín như một hòn đảo đơn độc giữa biển người.
Tuy rằng tường thành đế đô vừa cao vừa dày thật kiên cố, dù là vật tư lương thực phong phú, nhưng nhân lực phòng thủ lại cực độ khan hiếm. Từ một số đại thần trong lòng còn có chút trách nhiệm kiểm kê lại, không ngờ toàn bộ đế đô còn không tới mười vạn người, hơn nữa trong đó hai phần ba là cung nữ và hoạn quan trong hoàng cung, các đại thần nhận được kết quả này đương trường ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Mọi người hiểu được tình trạng của mình, hoàn toàn mất đi khống chế, chỉ còn biết chạy quanh tìm chỗ trốn, đế đô hoàn toàn không có quân phòng thủ thành chỉ trong chốc lát đã bị đạo binh con rối phá tan.
Hoàng thái tử đơn độc ngồi trên ngai vàng ở hoàng cung, tay bưng chén rượu độc chuẩn bị chết cho có chút khí khái của quân vương! Thế nhưng Hoàng thái tử còn chưa kịp uống, vừa mới thấy binh con rối chen chúc như sóng thủy triều cuồn cuộn tràn vào hoàng cung dọa cho sửng sốt một chút, sau đó liền bị sóng người phủ chụp dày xéo chỉ còn những mảnh nhỏ.
Thời điểm đám đông cuốn qua, hoàng cung ngàn năm ngay tức thì hoàn toàn biến thành phế tích, xác chết Hoàng thái tử ở nơi nào, vậy cũng chỉ có hỏi ông trời mới biết.
Ở thời điểm lính trinh sát dò thám biết đạo binh con rối còn ở cách xa ngoài mấy trăm dặm, Khang Tư liền mang theo tất cả thành viên liên minh cùng văn võ đại thần, đi tới phòng tuyến cách đế đô gần nhất đứng trên tường thành quan sát.
Đám người Khang Tư này chủ quan ở trên tường thành cao yên lặng chờ đợi, còn sĩ quan cùng binh sĩ bận rộn khuân vác vật tư chuẩn bị nghênh chiến. Tuy rằng các phương tiện chiến đấu đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, thế nhưng ở thời điểm trọng yếu này, nếu không tìm một số việc cho binh sĩ làm để giảm áp lực thật lớn, chỉ sợ tinh thần của binh sĩ sẽ hỏng mất.
Theo thời gian trôi qua, xa xa một đường đen xuất hiện tại trước mắt mọi người.
Đến rồi!
Trong lòng mọi người đều không khỏi run lên! Không biết qua bao lâu, đường đen ở chân trời càng ngày càng lớn, tiếng gầm rú rung trời theo bầu trời truyền đến. Mà không biết là thân thể mình nhích động hay là tường thành rung động, dù sao mọi người đều cảm thấy rung rung.
Đến khi đường đen kia lớn dần hiện thành từng bóng từng bóng người, mọi người chỉ cảm giác như có một luồng khí tức kinh người ập vào mặt, trong lòng bàn tay mọi người đều đẫm ướt mồ hôi. Có người thần tình đỏ bừng, có người sắc mặt xanh mét, phần nhiều là vẻ tái nhợt. Hai nàng công chúa kia đã mềm nhũn chân ngã ngồi xuống đất.
Lúc này binh sĩ đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, toàn bộ ánh mắt trên phòng tuyến đều tập trung vào người nọ nổi bật trên thành lâu.
Khang Tư hít một hơi, chậm rãi tay giơ lên, cờ hiệu bay múa khắp nơi, binh sĩ không cần sĩ quan chuyển đạt mệnh lệnh, nhanh nhẹn bày ra phương tiện phòng ngự, giương cung lắp tên nỏ thủ thành, châm lửa chảo dầu...
Không giết sạch đối phương căn bản không thể ngừng lại cuộc chiến tranh sắp bạo phát này.
Binh con rối càng ngày càng gần, vừa mới nhìn thấy tận phía chân trời, giờ đã sắp vào tầm bắn của nỏ thủ thành. Thành nỏ thủ nhìn ra bóng người mơ hồ xa xa, tất cả đều quần áo rách nát, sắc mặt trắng bệch, cặp mắt không hồn. Nhìn lại cánh tay người nọ vẫn như cũ giơ lên cao, không khỏi cúi đầu tập trung tinh thần nhắm vào mục tiêu.
Gần lại gần lại! Sắp vào tầm cung tên! Dây cung đã được cung tiến thủ giương căng, bọn họ không khỏi nuốt nuốt nước miếng, họ biết rõ cánh tay người kia sắp phất xuống.
Khang Tư nhìn thấy hàng đầu tiên binh con rối đã tiến vào phạm vi tầm bắn ngắn nhất của cung tên, hắn hít một hơi, gầm lên một tiếng: "Sát! " Đồng thời phất mạnh tay xuống.
Vô số mưa tên lập tức bắn tới trên người binh con rối, đám cung tiến thủ hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ, đều là từng mũi từng mũi tên bắn ra.
Thế nhưng trên tường thành tên bắn ra càng ngày càng thưa thớt, đến cuối cùng ngay cả một cây tên cũng không có bắn ra. Cả tường thành dài rơi vào cảnh yên tĩnh lạ thường, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm cứng họng nhìn cảnh tượng ngoài thành.
Bọn họ nhìn thấy gì?
Bọn họ thấy đám con rối mênh mông bát ngát như sóng biển đó, từng loạt tiếp từng loạt giống như quân cờ đôminô nối tiếp nhau ngã rạp xuống. Tình cảnh hùng tráng đó làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, đồng thời cũng có một làn hơi lạnh theo lòng bàn chân xông lên.
Cung tên khẳng định là không thể giết chết binh con rối, thế mà vừa rồi mọi người đều nhìn thấy hàng ngũ binh con rối toàn thân cắm đầy tên, đột nhiên trong thời điểm bọn chúng ngã xuống đất mọi người còn bị dọa cho hoảng sợ, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì. Chờ nhìn đến hàng ngũ binh con rối phía sau cứ theo trình tự đó hàng loạt ngã xuống đất, tất cả mọi người đều phát tê rần, rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra?
Đám binh con rối như thế nào toàn bộ ngã xuống đất? Bọn chúng đã chết hay là ở diễn trò?
Diễn trò là không có khả năng đúng lúc này diễn trò, như vậy bọn chúng đã chết ư?
Như thế nào lại đột nhiên chết sạch?
Những người khác còn đang miên man suy nghĩ, nhưng những binh sĩ từng theo Khang Tư tiến vào tổng bộ mật giáo, đã từng chứng kiến qua một lần kỳ tích thì trước tiên chuyển công lao tính vào Khang Tư. Bọn họ đều kích động đến sắc mặt đỏ bừng, đều gân cổ lên gào lớn:
- Hãy hướng Chiến Thần Khang Tư bệ hạ của chúng ta chào kính! Khang Tư bệ hạ vạn tuế!
Tiếng hoan hô của mấy vạn binh sĩ lập tức vang vọng khắp chân trời. Mà hành động vừa rồi của Khang Tư quả thật rất có phong cách, vừa phất tay, đạo binh con rối liền từng loạt từng loạt ngã xuống. Cho dù người còn lý trí cũng không cách nào giải thích được vì sao lại trùng hợp như thế. Mà con người vốn dễ dàng bị bầu không khí hiện trường đồng hóa nên liền sớm theo nhau hoan hô ầm ĩ.
Tất cả hoàng tộc Liên minh thống nhất đều choáng váng: Như thế nào nguy cơ lớn nhất của đế quốc không ngờ lại trở thành cơ hội tốt nhất cho Khang Tư? Chỉ cần mấy chục vạn binh sĩ truyền bá chuyện này ra ngoài, cho dù Khang Tư lập tức lên ngôi làm vua cũng không ai dám hé răng! Thói đời này rốt cuộc là làm sao vậy, như thế nào liên tục mấy ngày liền Thần cũng từ bỏ hoàng tộc ngàn năm?
Sau này khi biết rõ chân tướng sự việc lại càng khiến đám hoàng tộc mấy ngày liền đều hận Thần thấu xương, bởi vì sau khi kiểm tra những thi thể binh con rối ngã xuống đất, phát hiện bọn chúng không ngờ lại bởi vì đói khát cực độ mà chết! Chuyện này tuy rằng làm cho người ta khó có thể tin nổi, nhưng ngươi chết thì đã chết đi, nhưng vì sao nhiều người như vậy cùng một lúc đều chết dưới một cái phất tay của Khang Tư chứ!
Chân tướng công bố ra, tuy rằng đám hoàng tộc gắng sức tuyên truyền hết thảy chuyện này đều là sự trùng hợp, nhưng không ai tin. Nhất là đám binh sĩ đã tận mắt nhìn thấy, bọn họ đã sớm bị cảnh tượng hoành tráng lúc đó chấn nhiếp đi tất cả thần chí rồi, trong lòng họ chỉ còn tồn tại hình tượng Chiến Thần uy vũ của Khang Tư này.
Tuy nhiên sự việc tiếp theo làm đám hoàng tộc thở phào nhẹ nhõm đó là: Khang Tư cũng không có nhân cơ hội này lên ngôi làm vua, ngược lại quy định đối với xưng hô đại minh chủ có thể tôn xưng là bệ hạ. Chuyện này cũng giải quyết được vấn đề tất cả mọi người đều gọi Khang Tư là bệ hạ.
Chuyện sau trận chiến ước chừng bận rộn hơn nửa năm, chỉ riêng việc thiêu đốt vùi lấp mấy ngàn vạn thi thể con rối đã hao tốn biết bao nhân lực vật lực.
Kế tiếp chính là thu hồi đất đai bị mất, bởi vì tất cả quân đội của thành viên liên minh đều nằm trong tay Khang Tư, cho nên Khang Tư trực tiếp dùng danh nghĩa Liên minh thống nhất thu hồi lãnh thổ trống rỗng. Đây chính là chuyện vui mừng lớn, bởi vì tất cả lãnh địa chiếm cứ thành viên liên minh đều có thể hưởng thụ một phần hoa hồng.
Kết quả này chính là hoàng tử công chúa gia nhập Liên minh thống nhất, sau khi thu hồi lãnh địa của mình còn thêm được một số vùng đất trống rỗng. Ngược lại vì được như thế bọn họ đối với Khang Tư càng thêm hữu nghị.
Tuy nhiên bọn họ cũng biết rõ Khang Tư cũng không phải khơi khơi làm chuyện lấy lòng, mà là muốn bọn họ phải xây dựng lại lãnh địa.
Đến khi khu bến cảng Đông Nam hoàn toàn không còn một bóng người, một lần nữa khôi phục vận hành, thời gian đã trôi qua ba năm.
Trong ba năm qua, Khang Tư hầu như đều không ngừng bận rộn trong cung điện do toàn bộ dân chúng liên minh đồng lòng xây dựng.
Ở dưới quyền thống trị của Khang Tư, đã đánh bại tất cả kẻ địch bên ngoài muốn kiếm tiện nghi, đồng thời cũng thu nạp mười mấy thành viên mới lấy thân phận bộ lạc đầu nhập vào liên minh.
Đồng thời, Liên minh Duy Nhĩ Đặc cùng Liên minh thống nhất triển khai đàm phán do nhóm quyền quý hai bên tổ chức, song phương đã ký kết hòa ước hữu nghị. Bởi vì quy định của liên minh nghiêm khắc mà nghiêm mật, vì thế liên minh hầu như không có phát sinh chuyện nội loạn đạo tặc gì. Nguồn: http://truyenyy.com
Đám hoàng tộc tuy rằng không tình nguyện chút nào, nhưng đối mặt với quân đội dũng mãnh trực thuộc liên minh cùng với uy vọng của Khang Tư cường hãn đến có thể so với Thần minh: Bọn họ chỉ có thể đặt dã tâm của mình vào con cháu. Toàn lực đào tạo cho đời sau, bọn họ hy vọng theo trong chế độ có thể giành thắng lợi được đề cử ở lần tuyển chọn sau này. Vậy cũng có thể nhận được danh hiệu bệ hạ rồi.
/353
|