Độc Cô Chiến Thần

Chương 7: Giải cứu công chúa (P2).

/353


Công chúa trông thấy con ngựa yêu giống như thấy người thân, ôm chặt lấy nó không buông. Ở trông doanh trại này ngoài phụ vương ra cũng chỉ còn nàng và con ngựa trắng này thôi. Khang Tư nhíu mày, miệng nhếch lên, rồi lại thở dài một hơi không nói gì. Bởi vì cảnh thân thiết của Công chúa và con ngựa trắng khiến hắn đành chấp nhận không nói gì nữa.
Ngả Lệ Ti thấy Khang Tư nhảy lên lưng ngựa rất nhẹ nhàng lanh lợi, nhẹ nhàng kéo dây cương để không chế nó lại, nàng không khỏi thầm nghĩ: "Không ngờ thân thủ gã bộ binh này tốt như vậy, chỉ mới cưỡi ngựa hơn một canh giờ sao? Có thể không?"
Ngả Lệ Ti không biết rằng một canh giờ kia của Khang Tư có thể so với mấy năm của kẻ khác, bởi dưới hoàn cảnh đó đúng là đầu óc con ngươi được phát huy tốt nhất.
- Đi thôi.
Khang Tư lập tức kéo dây cương thúc ngựa chồm lên phía trước, vó ngựa gõ mạnh xuống cổng doanh trại, cánh cổng vỡ vụn bay tứ tán, tiếp đó Khang Tư dẫn theo Công chúa vẻ mặt còn đang khẩn trương, cưỡi ngựa phóng ra ngoài.
Lúc này chiến tranh đã sắp kết thúc, Cấm vệ quân cùng với quân địch đã sớm rời xa Vương doanh mà tản ra khắp nơi đuổi giết các binh sĩ còn sót lại. Cho nên lúc hai người lao ra, bốn phía không còn người nào sống sót, tử thi nằm ngổn ngang đầy đất.
Bọn họ cũng thuận lợi xông tới cổng quân doanh mà quan quân nhu rời đi cách đó không lâu. Thẳng một đường đi tới cũng không có người nào ngăn cản, đây là tác dụng của bộ khôi giáp Cấm vệ quân mà Khang Tư mặc trên người, địch nhân trông thấy họ đều nghĩ là người bên mình cho nên không để ý tới, chỉ lo tận lực giết địch tăng thêm công lao của mình.
Nhưng lúc đi qua doanh trại nọ, một gã quân sĩ trong đội Cấm vệ quân đang thu dọn chiến trường trông thấy bạch mã của Công chúa cưỡi không khỏi kêu lên một tiếng, nghĩ ra điều gì đó hắn vội vàng hô:
- Đây không phải là con ngựa Công chúa cưỡi sao?
Những tên quanh đó vừa nghe vừa vội vàng hỏi:
- Đúng không?
Hắn gật gật đầu khẳng định rồi nói tiếp:
- Không sai, ta nhớ kỹ trong toàn quân cũng chỉ có hai con ngựa trắng, một là của Quốc vương, một là của Công chúa.
Vừa nghe hắn khẳng định như vậy, lập tức có mấy gã Cấm vệ quân cưỡi ngựa đuổi theo.
Những tên Cấm vệ quân khác hơi sửng sốt một chút, bởi vì mấy tên đuổi theo là người của Phó tướng. Tên đội trưởng còn lại chính là người của Ân Nặc, hắn bất mãn lẩm bẩm chửi thề mấy câu vì hắn vẫn còn chưa hạ lệnh. Chẳng qua hắn kiêng nể Phó tướng sau lưng của chúng nên cũng phái một tên binh sĩ đi báo cáo, sau đó cũng dẫn theo những tên khác đuổi theo.
Nhìn thấy cổng chính, công chúa không ngờ chạy trốn lại dễ dàng như vậy, nhưng tiếc thay nàng cao hứng quá sớm. Phía sau truyền đến tiếng vó ngựa cùng tiếng người kêu to:
- Người cưỡi ngựa trắng phía trước lập tức dừng lại!
Lúc này Công chúa mới hiểu ra con ngựa trắng đã làm lộ mình, giờ có hối hận cũng đã muộn, không còn cách nào khác là ráng sức chạy theo Khang Tư xông về phía trước.
Hai tên Cấm vệ quân cùng hơn ba mươi tên binh sĩ đội trường thương canh giữ ở cổng vội vàng xông tới. Nếu như để bọn họ vây quanh thì thật đúng là hết hy vọng chạy trốn.
Khang Tư không đợi ngựa dừng lại mà lập tức nhảy xuống ngựa, xông về phía gã binh sĩ đội trường thương đang đánh tới. Con ngựa không được trang bị khôi giáp nên không tránh khỏi bị tên binh sĩ đội trường thương đâm trúng. Lúc bọn chúng còn chưa kịp phản ứng thì Khang Tư đã vung mã đao trên tay phải đâm vào cổ một gã binh sĩ đội trường thương gần mình nhất, tiếp đó tay trái đoạt lấy trường thương trong tay tên binh sĩ đó. Kế đến hắn lập tức xoay người 180 độ, vừa di động thân thể, tay phải hắn rút đao ra khỏi cổ quân địch, đâm vào bụng một tên binh sĩ đứng ở bên cạnh.
Tay phải tiếp tục buông chuôi đao ra, cướp lấy trường thương trong tay binh sĩ đó. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, kể cả công chúa. Thời gian mà Khang Tư xuống ngựa giết người đoạt thương, công chúa cảm giác như con ngựa của mình mới chạy được hai, ba bước thì người này đã làm xong chớp mắt. Công chúa vừa nghĩ tới việc tại sao Khang Tư đoạt trường thương trong đầu thì hành động tiếp theo của hắn đã thay cho câu trả lời.
Khang Tư vừa đoạt được trường thương, ngay lập tức cùng một lúc phóng trường thương ở cả hai tay ra, đáng tiếc là không thương tổn được bất cứ kẻ nào, bởi vì mục tiêu của hắn không phải là quân địch trước mặt mà là đèn lòng chiếu sáng được treo cao hai bên cổng của quân doanh.
Sau khi Khang Tư ném trường thương ra làm tắt đèn lồng liền lập tức xoay người lên ngựa, mới phát hiện cưỡi lộn ngựa, đúng là hắn cưỡi lên con ngựa của công chúa. Bởi vì công chúa nhỏ, gầy, hai người vừa khớp ngồi dồn chung một chỗ trên yên ngựa. Lúc Khang Tư vừa định xuống ngựa thì công chúa đã thúc ngựa chạy như điên. Khang Tư không còn cách nào khác đành phải giữ chặt phía sau yên ngựa, đề phòng bản thân bị rớt xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Ánh sáng chợt biến mất khiến cả khu vực này cũng trở nên tối đen không thấy được gì, hơn nữa những tên bộ binh kia bởi vì hai cây thương phóng bay vụt trên đầu cho nên chúng đều nghĩ nó phóng về phía mình khiến cả bọn không tự chủ được mà đều sụp xuống tránh né.
Công chúa thấy một màn đèn tắt này sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ? Mặc dù bị Khang Tư cưỡi lên con ngựa của nàng, dựa sát vào thân thể của nàng khiến nàng bị dọa cho hoảng sợ nhưng lúc này nàng cũng không để ý đến những chuyện ấy mà vội vàng thúc ngựa tháo chạy về phía cánh cổng còn lưu lại ấn tượng trong mắt. Vó ngựa đạp lên thân thể của đám binh sĩ trên mặt đất phóng ra ngoài đại doanh. Địch nhân cũng không phát hiện bọn họ rời đi.
Mấy tên Cấm vệ quân đuổi theo phía sau do vội vàng nên cũng không mang theo mồi lửa, những người trước mặt cũng đều rơi vào cảnh hỗn loạn như nhau, giống như bầy ruồi không đầu va chạm loạn với nhau. Mà những binh sĩ mang trường thương kia nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của huynh đệ bên cạnh nên đều cho rằng địch nhân giết đến gần, bóng tối mang đến sự sợ hãi, bất kể là ai bọn chúng đều đâm về phía trước; những Cấm vệ quân kia cũng vung đao chém lung tung như vậy. Đợi sau khi bọn Cấm vệ quân ở phía sau mang theo mồi lửa chạy tới thì hiện trường chỉ còn lại một gã kỵ binh và năm tên binh sĩ của đội trường thương.
Sau khi lao ra đại doanh công chúa không phân biệt được hướng đi nên chạy rất xa, lúc nàng cảm thấy an toàn thì mới phát giác Khang Tư dựa sát vào mình. Nàng vội vàng dừng ngựa lại vừa thẹn vừa giận nhảy xuống. Khang Tư cũng xuống nhưng có khác là cả người ngã xuống. Công chúa bị dọa cho hoảng sợ, đối với chuyện Khang Tư vừa thất lễ nàng cũng tạm thời gác lại mà vội vàng tiến gần lại hỏi:
- Ngươi làm sao đấy?
Khang Tư uể oải nói:
- Giúp ta... cởi khôi giáp này xuống... Trước rút... cây đao... bên hông ta kia.
Mắt của Công chúa dần dần thích ứng với bóng đêm, mặc dù trông rất mơ hồ, nhưng nàng vẫn có thể thấy một thanh mã đao cắm vào bên hông của Khang Tư. Thanh mã đao này xuyên qua khôi giáp đâm sâu vào cơ thể hắn tới mấy tấc.
Đó là lúc hắn phá vòng vây bị một gã Cấm vệ quân chém loạn lên đâm trúng. Thật ra lúc đao đâm tới Khang Tư đã phát hiện được, nhưng vì hắn không có vũ khí để ngăn cản, lại thêm mặc dù có thể lách mình thoát nhưng nếu tránh thì đao đó sẽ đâm trúng Công chúa nên không còn cách nào khác Khang Tư chỉ đành lựa chọn cách nào có thể giảm thương tổn tới mức thấp nhất.
Công chúa thấy cảnh tượng như vậy thoáng chút run rẩy, không rút ra được. Có khả năng nó bị khôi giáp giữ lại, cũng có khả năng nó bị đầu khớp xương giữ lại. Khang Tư cảm giác thịt ở bên hông như bị kéo ra một chút rồi lại bị đâm vào một chút. Loại cảm giác ra ra vào vào này khiến hắn thiếu chút nữa đau đến choáng váng.
- Thật xin lỗi...
Lần đầu tiên Công chúa xin lỗi người khác, nàng cũng hồi hộp nhìn Khang Tư, bởi cũng vì nàng mà hắn đau đớn như thế. Nếu nàng không cưỡi con ngựa trắng thì bọn họ có thể rời khỏi cổng quân doanh mà không bị thương chút nào. Nàng cũng biết nhát đao này nếu như không phải Khang Tư đỡ cho nàng thì người bị thương chính là nàng.
Khang Tư nén đau nói:
- Không có..gì...
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm yên tĩnh đen như mực. Không ngờ hắn ngắm nhìn thật lâu, không biết vì lý do gì, đột nhiên cảm giác đau đớn toàn thân không còn nữa. Hắn cũng không thấy kỳ quái gì bởi từ trước đến nay mỗi khi hắn nhìn vào bầu trời vô cùng vô tận, như mộng như ảo kia thì luôn có thể vứt bỏ hết mọi cảm giác, không còn vui sướng hay thống khổ gì nữa.
Điều này có lẽ bắt đầu từ khi hắn còn nhỏ, phàm là mỗi khi bị thương hay gặp phải thất bại thì hắn đều ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời mà dần quên đi nỗi đau đớn và buồn khổ trong lòng. Hắn cũng không biết rằng, trong lúc vô tình tự gây mê mình như vậy, hắn đã khiến mọi cảm xúc trong lòng hòa với bầu trời thành một thể, từ đó có thể tiếp nhận đủ mọi loại biến hóa và có sức chịu đựng vô cùng vô tận.
Một lúc lâu sau hắn khôi phục lại tinh thần, quay về phía công chúa thản nhiên nói:
- Có thể rút được rồi.
Ngả Lệ Ti trông thấy Khang Tư vốn toàn thân đang run rẩy, sau khi nhìn bầu trời một hồi, hắn đã trấn định lại, đặc biệt là giọng điệu thật giống như kêu mình đi nhổ củ cải trên mặt đất. Mặc dù rất kinh ngạc, nhưng nàng không còn hơi sức nghĩ tới những chuyện này, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này mới được, bởi Ân Nặc sẽ phát hiện ra mình rất nhanh, hơn nữa trời cũng sắp sáng rồi, đến lúc đó truy binh sẽ rất dễ phát hiện ra mình.
Vì thế nàng khẽ cắn môi, cầm lấy chuôi đao, dùng toàn lực kéo mạnh ra. Lần này rút ra được, nhưng không như tưởng tượng của nàng, Khang Tư không hề run rẩy hay kêu rên một tiếng nào, cứ như là hắn chưa hề bị thương vậy. Hắn nhanh chóng cởi khôi giáp xuống rồi cởi luôn y phục ra. Lúc bấy giờ hắn mới mò lấy gói thuốc và bao tiền quan quân nhu đưa cho hắn, trong lòng không khỏi dâng lên một chút ấm áp.
- Hy vọng hắn bình an vô sự.
Khang Tư thầm chúc phúc cho quan quân nhu, rồi đồng thời mở gói thuốc ra, đem cao cầm máu Sanh Cơ Dược dán vào vết thương ở bên hông. Thuốc quan quân nhu cho hắn thuộc loại thượng đẳng dành cho Tướng quân sử dụng, so với dược phấn trước kia hắn dùng tốt hơn rất nhiều. Lúc này hắn có thể cảm thấy một cảm giác mát lạnh trên miệng vết thương.
Khang Tư lại phát hiện các viết thương khác vừa mới khép miệng trên người mình đều đã nứt toác ra, hắn không do dự gỡ bỏ hết những thuốc phấn kia và thay bằng thuốc dán mới. hắn cũng không nghĩ tới việc để dành thuốc lại lúc khác còn sử dụng, bởi nếu như chết đi rồi thì còn gì quan trọng nữa chứ? Thứ thuốc kia có lưu lại cũng có tác dụng gì đâu?
Khang Tư rất nhanh dùng hết thuốc dán, mặc lại y phục và khôi giáp, lại đem túi tiền cất vào trong ngực. Hắn không quan tâm tới tiền tài mà chỉ muốn giữ lại phần tình nghĩa kia.
Công chúa Ngả Lệ Ti ngơ ngác nhìn Khang Tư tự chữa trị vết thương. Lúc nãy khi chiến đấu bóng trăng đã trốn đi, giờ lại lặng lẽ hiện ra. Ánh trăng chiếu vào vô số vết thương lớn nhỏ như hoa biển, rải đầy trên thân hình cường tráng của hắn. Đây là huân chương mà ba năm qua Khang Tư đã nhận được. Công chúa cảm giác mình giống như đang xem một bức tranh thê lương không nói nên lời, đồng thời lại mang theo một cảm giác hoàn hảo khác thường.
Đáng tiếc cảm giác đó không kéo dài lâu, bởi Công chúa lại nhìn thấy tay phải của Khang Tư, trên cánh tay phải sưng to như bắp chân của hắn, có chỗ mũi tên xuyên qua cánh tay rách nát tới lồi cả máu thịt. Nhìn vết thương lớn như vậy phải có tới hơn mấy giờ trước rồi, người bình thường mà bị vết thương như vậy thì cánh tay của họ nhất định không thể nào động đậy được, còn hắn thậm chí đã dùng cánh tay đó để giết chết bốn gã Cấm vệ quân, hai gã binh sĩ đội trường thương, cũng cánh tay đó đã phóng ra một ngọn trường thương hết sức chuẩn xác và cực kỳ mạnh mẽ.
Công chúa đột nhiên nổi hứng sau khi trở về sẽ xem xét hồ sơ của Khang Tư. Quân đội của Khi Hồng Quốc sau mỗi lần đánh trận ở bên ngoài thì nhất định phải đem danh sách người giết địch và số lượng địch quân bị giết về thủ đô, sau đó trình cho Quốc vương xem rồi thu xếp cất lại. Điều này là để tiện cho khen thưởng và phân tích tình hình binh lực còn lại của địch và ta để thiết lập kế hoạch cho thích hợp. Mặc dù qua rất nhiều năm trở thành vật trang trí, mọi công lao đều do Tướng quân trực tiếp báo cáo cho Quốc vương để đổi lấy phần thưởng. Chẳng qua quan viên cấp dưới vẫn phải hết sức chấp hành chức trách của mình, chỉ là trực tiếp lưu trữ thôi. Không biết đã bao năm Quốc vương không hề nhìn xem bản ghi chép chi chít những người đã chết trận.
- Khang Tư, ngươi tham gia quân đội bao nhiêu năm rồi? Ngươi vẫn còn ở đội quân bộ binh thứ chín chứ?
Công chúa chuẩn bị hỏi rõ tình huống rồi sau này cho người điều tra.
Khang Tư không nói gì, nhưng gật đầu, đứng dậy nhặt thanh mã đao rút ra từ trên người hắn đang nằm trên mặt đất. Có lẽ hắn cũng không hận một thanh vũ khí có thể bảo vệ mình. Ngẩng đầu thoáng nhìn sắc trời:
- Đi thôi, địch nhân có thể định tiến công vào sâu trong lãnh thổ.
Công chúa sững sờ, nàng cho rằng địch nhân đánh chiếm xong quân doanh ở biên giới chắc chắn phải nghỉ ngơi và hồi phục mới đúng, không thể nào lập tức tiến công lãnh thổ. Nàng đem ý nghĩ của mình nói cho Khang Tư. Hắn lắc đầu:
- Công kích quân doanh vốn là Cấm vệ quân của mình, chủ lực của địch nhân cũng không bị tổn thất gì, bọn chúng nhất định sẽ thừa thắng tiến công.
Khang Tư thấy có chút kỳ quái, tại sao những người này đều cho rằng sau khi đánh thắng một hồi thì nhất định phải nghỉ ngơi và hồi phục chứ? Chẳng qua hắn không nói ra, cũng không bận tâm công chúa có đồng ý hay không, trước phóng lên lưng ngựa. Công chúa bất đắc dĩ lộ ra vẻ vui mừng được ở phía sau Khang Tư, ít nhất nàng cũng không cần dựa vào trong ngực Khang Tư.
Khang Tư ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, xong thúc ngựa nhằm về một hướng chạy tới. Công chúa nhìn thấy một màn này khôn khỏi tán thưởng kiến thức uyên bác của Khang Tư, cả thiên văn cũng biết. Đáng tiếc nàng lầm to rồi, Khang Tư căn bản không hiểu một chút thiên văn nào hết. Chưa nói đến thiên văn, hắn ngay cả chữ cũng không biết, mười phần là mù chữ. Những thứ này hắn gọi là dựa vào những chấm sáng nhỏ để phân biệt phương hướng, hắn đã tự mình nghĩ ra lúc còn sinh tồn ngoài nơi hoang dã.
Quyển 2: Mị lực chiến thần

/353

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status