Lãnh Đại Diễm ngồi gần cửa sổ, xuân tâm nhộn nhạo. Đinh Linh giúp nàng vấn tóc, sợi tóc đen nhánh, như ngọc như lưu.
Lãnh Đại Diễm vuốt ve đuôi tóc, nhìn ra ngoài cửa sổ, cặp mắt ôn nhu, khóe miệng mỉm cười: “Đinh Linh, em về sau sinh hài tử, muốn nam hay nữ?”
Đinh Linh nói khẽ: “Đinh Linh không thành thân, cả đời hầu hạ tiểu thư.”
Lãnh Đại Diễm quát khẽ: “Hảo nha đầu, ta biết em rất nghe lời. Ta về sau muốn hai hài tử, một nam một nữ, nam giống hắn, nữ giống ta.”
Đinh Linh không nói gì nữa, chỉ cuối đầu, cười cười.
Ánh mắt Thiên Nhai luôn trong tâm trí nàng, rực lửa nóng bỏng, đốt cháy tâm nàng, chon nó tại chỗ sâu nhất trong lòng.
“Mấy ngàn vạn sợi thùy dương
Cắt xuân sầu bất đứt”
Lãnh Đại Diễm vuốt ve đuôi tóc, nhìn ra ngoài cửa sổ, cặp mắt ôn nhu, khóe miệng mỉm cười: “Đinh Linh, em về sau sinh hài tử, muốn nam hay nữ?”
Đinh Linh nói khẽ: “Đinh Linh không thành thân, cả đời hầu hạ tiểu thư.”
Lãnh Đại Diễm quát khẽ: “Hảo nha đầu, ta biết em rất nghe lời. Ta về sau muốn hai hài tử, một nam một nữ, nam giống hắn, nữ giống ta.”
Đinh Linh không nói gì nữa, chỉ cuối đầu, cười cười.
Ánh mắt Thiên Nhai luôn trong tâm trí nàng, rực lửa nóng bỏng, đốt cháy tâm nàng, chon nó tại chỗ sâu nhất trong lòng.
“Mấy ngàn vạn sợi thùy dương
Cắt xuân sầu bất đứt”
/10
|