P2 – Chương 55: Rời đi, là biện pháp duy nhất (2)
Đường Nhĩ Ngôn biết trong lòng cô khó chịu và không vui đến đâu nhưng hắn cũng không nói gì thêm, chỉ nắm lấy tay cô siết chặt một chút, 'Anh đưa em đến quầy làm thủ tục.'
Sở Tư Nhan cho dù không muốn quay trở về thành phố kia đến mấy, chung quy vẫn không đấu lại sự cường thế của người đàn ông, cuối cùng vẫn bị hắn đích thân áp tải lên máy bay.
Khi bóng dáng cao ngất của người đàn ông biến mất khỏi tầm mắt cô, những giọt nước mắt đè nén nãy giờ rốt cuộc không nhịn được nữa mà trượt xuống nhưng Sở Tư Nhan vẫn cật lực bắt bản thân không được khóc thành tiếng.
Một chiếc khăn tay trắng lặng lẽ đưa đến trước mặt cô, 'Sở tiểu thư, xin cô tin tưởng học trưởng. Anh ấy tuyệt đối không có ý định làm tổn thương cô. Trong lòng học trưởng, vị trí của cô rất quan trọng.'
Những lời này của Cố Minh hoàn toàn xuất phát từ góc độ bạn bè để an ủi Sở Tư Nhan dù rằng trong lòng hắn cũng không quá rõ ràng vì sao Đường Nhĩ Ngôn không nói thật với cô chuyện kia.
'Tôi cũng muốn, Cố Minh, tôi cũng muốn tin tưởng anh ta, hơn ai hết, tôi càng hy vọng bản thân có thể làm được nhưng đời này tôi chưa bao giờ bối rối và sợ hãi như vậy cả, tôi sợ mình sẽ hận Nhĩ Ngôn, tôi thật sự sợ, sợ mình sẽ hận anh ấy...'
'Sở tiểu thư...'
'Anh đừng khuyên tôi nữa. Bây giờ lòng tôi rối lắm, tôi muốn yên tĩnh một chút.'
'Sở tiểu thư, chắc là cô không phải muốn rời đi đấy chứ?' Một dự đoán bất tường cứ giống như cỏ dại không ngừng lan tràn trong lòng Cố Minh, làm cách nào cũng không tiêu diệt được.
Vẻ u buồn và đau khổ trên mặt Sở Tư Nhan lúc này lại trở nên bình tĩnh dị thường, giống như đã xem nhạt mọi chuyện, đã xem thấu tình cảm đã quấn quýt trong lòng mình bấy lâu, gương mặt trắng nõn bởi vì mất đi huyết sắc mà lộ ra càng thêm trong suốt.
'Tôi có thể rời đi được sao? Có vệ sĩ theo bên cạnh tôi anh ấy còn không yên tâm, còn phải lưu anh lại bên cạnh tôi, không phải là vì muốn giám sát tôi hay sao?'
'Thực xin lỗi...Học trưởng nhất định là có nỗi khổ trong lòng, đợi khi nào anh ấy về nước rồi, hai người ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng.'
'Tôi mệt rồi.' Cô nhàn nhạt ngắt lời Cố Minh, kéo tấm che mắt xuống để trước mặt bản thân bị che bởi một màu đen kịt, cố gắng không để bản thân suy nghĩ gì nữa.
Một đêm này, sân bay Melbourne, hai chiếc phi cơ cất cánh, một chiếc bay về Sidney, một chiếc bay tới Paris.
Đường Nhĩ Ngôn trước giờ chưa từng nghĩ đến, còn chưa đợi hắn xong việc quay về Sidney thì cô gái của hắn đã mất tích rồi, mà hắn, bởi vì lần đầu tiên cô rời đi này mà phải trả một cái giá quá đắt.
***
Cố Minh và Đường Nhĩ Ngôn quen biết nhau tính cho đến nay cũng đã mười năm có dư nhưng đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến boss của mình tức giận.
Đường Nhĩ Ngôn tức giận, không có đập phá đồ đạc, không có hô to gọi nhỏ, chỉ an tĩnh ngồi đó hút thuốc chỉ là, đôi mắt vốn thâm thúy giờ lạnh lùng như băng bắc cực ngàn năm khiến hai vệ sĩ chuyên trách bảo vệ cho Sở Tư Nhan báo cáo mọi chuyện xong hai chân không nhịn được mà không ngừng phát run.
'Thiếu gia, thật sự rất có lỗi.'
Hai người nói một cách đầy áy náy, họ thực sự không thể nào ngờ vị Sở tiểu thư thoạt nhìn yếu đuối nhu nhược này lại mượn cơ hội vào cửa hàng tạp hóa mua vật dụng cá nhân, vừa mới từ trong cửa hàng bước ra lại đột nhiên nói bụng đau dữ dội quỳ thụp xuống đất, lúc hai người họ còn đang luống cuống thì đã nhanh như chớp luồn dưới nách hai người chạy tới một chiếc xe đã nổ máy sẵn, mở sẵn cửa sau đậu cách xe của họ mấy bước, chui vào rồi đóng sầm cửa lại, xe lập tức rời đi.
Chiếc xe đó là một chiếc Lincoln limousine sang trọng, bọn họ lập tức đuổi theo nhưng lại bị những vệ sĩ của đối phương ngăn lại. Vì chỉ có hai người không thể địch lại nên cuối cùng đành trơ mắt nhìn chiếc xe kia chở Sở tiểu thư đi mất.
'Đợi tìm được người rồi mới định tội hai người.'
Đường Nhĩ Ngôn đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì. Không thấy động tĩnh từ hắn, Cố Minh ra hiệu cho hai người vệ sĩ tạm thời lui xuống, lúc này điện thoại di động trong túi vang lên, hắn vội đón nghe sau đó bước nhanh đến sau lưng Đường Nhĩ Ngôn...
'Boss, tất cả sân bay đều không có ghi chép lại xuất nhập cảnh của Sở tiểu thư.'
Đường Nhĩ Ngôn nhắm mắt lại, điếu thuốc trên tay trực tiếp dụi vào khung cửa sổ, vẫn không nói một lời.
Cố Minh lẳng lặng đứng sau lưng hắn, dưới ánh mặt trời của buổi hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu xuống, vóc dáng cao ngất của người đàn ông lại lộ rõ vẻ cô đơn và buồn bã, sự áy náy trong hắn cũng vì thế mà càng dâng lên cao hơn.
'Học trưởng, thực xin lỗi, là tôi không trông chừng cô ấy đàng hoàng.'
Hôm đó nếu như không phải vì Thẩm Tích gọi điện thoại đến nói thân thể không khỏe, ở bệnh viện một mình đang rất khó chịu.
Vốn dĩ Thẩm Tích khó chịu đến cỡ nào thì trong bệnh viện cũng đã có đội bác sĩ chuyên trách và các hộ lý, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện nên hắn có đi hay không cũng giống nhau cả thôi nhưng không may chính là, cú điện thoại kia của Thẩm Tích lại vừa khéo bị Sở Tư Nhan từ trên lầu bước xuống nghe được.
Sau khi từ Melbourne về đến Sidney, hầu như cả ngày Sở Tư Nhan đều nhốt mình trong phòng vẽ tranh, không cùng hắn hoặc bất kỳ ai nói chuyện, cũng gần như rất ít khi xuống lầu.
Hôm đó ánh mặt trời rực rỡ, Cố Minh nhớ là mình đứng ở cửa sổ sát đất đón nghe điện thoại của Thẩm Tích, an ủi cô mấy câu sau đó thuận tiện nhắc nhở không được tùy tiện gọi điện thoại cho mình xong, vừa ngắt máy thì đã thấy Sở Tư Nhan tay cầm một tập giấy vẽ tranh đứng sau lưng mình.
'Sở tiểu thư...' Hắn không dám chắc là cô có nghe được đoạn đối thoại giữa mình với Thẩm Tích hay không cho nên im lặng chờ động tĩnh từ cô.
Sở Tư Nhan chỉ nhàn nhạt cười với hắn, nụ cười này bao nhiêu ngày qua lần đầu tiên Cố Minh lại được nhìn thấy, vì vậy hắn cũng mỉm cười, 'Hôm nay thời tiết tốt lắm.'
'Đúng vậy. Tôi ra ngoài vườn hoa vẽ tranh.' Cô nói rồi xoay người rời đi nhưng vừa ra đến cửa thì dừng lại nhưng không quay đầu lại, ngữ điệu thật bình thản, 'Cố Minh, nếu như Thẩm Tích cần anh, vậy anh đến bệnh viện xem cô ấy đi.'
'Cô không sao chứ?' Cho dù giọng điệu của Sở Tư Nhan bình tĩnh đến mấy thì Cố Minh vẫn nghe ra, ẩn giấu dưới sự bình tĩnh ấy là sự khổ sở và đau lòng, vì vậy vội đuổi đến sau lưng cô, sốt ruột hỏi.
'Không cần nói gì đâu, tôi thật sự không có gì.' Cô mím môi rồi dật ra một nụ cười nhàn nhạt, dù rằng ngoài mặt tỏ ra kiên cường nhưng những giọt nước mắt sắp lăn ra khỏi hốc mắt kia đã vạch trần tâm sự của cô, khiến nụ cười vốn miễn cưỡng của cô trông càng thêm thê lương.
'Đừng như vậy, qua mấy ngày nữa là học trưởng sẽ trở về rồi, đến lúc đó anh ấy sẽ giải thích với cô rõ ràng.' Cố Minh nhìn cô gái trước mắt mà đau lòng thay cho cô nhưng cũng không thể làm gì bởi vì chuyện giữa cô và Đường Nhĩ Ngôn, người ngoài không có tư cách nói gì cả. Hắn cũng không ngoại lệ.
'Anh đi thăm Thẩm Tích đi. Dù sao bây giờ cô ấy cũng không như ngày xưa, nếu như đứa bé có chuyện gì cũng khó mà nói rõ với Nhĩ Ngôn.' Sở Tư Nhan điềm tĩnh nói.
Bởi vì câu nói đó của cô mà Cố Minh đi bệnh viện xem Thẩm Tích nhưng khi hắn từ bệnh viện bước ra thì đã nhận được điện thoại của vệ sĩ, nói cô đã bỏ trốn.
Sao cô lại có thể như thế? Mà một cô gái yếu đuối, đơn bạc như cô có thể đi được đến đâu chứ?
Sắc mặt Đường Nhĩ Ngôn ngưng trọng phóng mắt nhìn về phía chân trời mờ mịt phía xa thật lâu, không trả lời Cố Minh, cũng chẳng buồn quay lại mà Cố Minh thì cũng đứng đó cùng hắn.
Mãi đến khi điện thoại bàn reo lên quấy rầy sự an tĩnh trong phòng, Cố Minh nhanh chóng đi đến bàn làm việc đón nghe...
Một phút sau...
'Boss, đã tra được chủ nhân của chiếc xe đó rồi. Là vương tử của nước Z ở châu Phi, một tiếng trước, chiếc xe đó đã xuất hiện ở thành phố Goldcoast.'
Đường Nhĩ Ngôn biết trong lòng cô khó chịu và không vui đến đâu nhưng hắn cũng không nói gì thêm, chỉ nắm lấy tay cô siết chặt một chút, 'Anh đưa em đến quầy làm thủ tục.'
Sở Tư Nhan cho dù không muốn quay trở về thành phố kia đến mấy, chung quy vẫn không đấu lại sự cường thế của người đàn ông, cuối cùng vẫn bị hắn đích thân áp tải lên máy bay.
Khi bóng dáng cao ngất của người đàn ông biến mất khỏi tầm mắt cô, những giọt nước mắt đè nén nãy giờ rốt cuộc không nhịn được nữa mà trượt xuống nhưng Sở Tư Nhan vẫn cật lực bắt bản thân không được khóc thành tiếng.
Một chiếc khăn tay trắng lặng lẽ đưa đến trước mặt cô, 'Sở tiểu thư, xin cô tin tưởng học trưởng. Anh ấy tuyệt đối không có ý định làm tổn thương cô. Trong lòng học trưởng, vị trí của cô rất quan trọng.'
Những lời này của Cố Minh hoàn toàn xuất phát từ góc độ bạn bè để an ủi Sở Tư Nhan dù rằng trong lòng hắn cũng không quá rõ ràng vì sao Đường Nhĩ Ngôn không nói thật với cô chuyện kia.
'Tôi cũng muốn, Cố Minh, tôi cũng muốn tin tưởng anh ta, hơn ai hết, tôi càng hy vọng bản thân có thể làm được nhưng đời này tôi chưa bao giờ bối rối và sợ hãi như vậy cả, tôi sợ mình sẽ hận Nhĩ Ngôn, tôi thật sự sợ, sợ mình sẽ hận anh ấy...'
'Sở tiểu thư...'
'Anh đừng khuyên tôi nữa. Bây giờ lòng tôi rối lắm, tôi muốn yên tĩnh một chút.'
'Sở tiểu thư, chắc là cô không phải muốn rời đi đấy chứ?' Một dự đoán bất tường cứ giống như cỏ dại không ngừng lan tràn trong lòng Cố Minh, làm cách nào cũng không tiêu diệt được.
Vẻ u buồn và đau khổ trên mặt Sở Tư Nhan lúc này lại trở nên bình tĩnh dị thường, giống như đã xem nhạt mọi chuyện, đã xem thấu tình cảm đã quấn quýt trong lòng mình bấy lâu, gương mặt trắng nõn bởi vì mất đi huyết sắc mà lộ ra càng thêm trong suốt.
'Tôi có thể rời đi được sao? Có vệ sĩ theo bên cạnh tôi anh ấy còn không yên tâm, còn phải lưu anh lại bên cạnh tôi, không phải là vì muốn giám sát tôi hay sao?'
'Thực xin lỗi...Học trưởng nhất định là có nỗi khổ trong lòng, đợi khi nào anh ấy về nước rồi, hai người ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng.'
'Tôi mệt rồi.' Cô nhàn nhạt ngắt lời Cố Minh, kéo tấm che mắt xuống để trước mặt bản thân bị che bởi một màu đen kịt, cố gắng không để bản thân suy nghĩ gì nữa.
Một đêm này, sân bay Melbourne, hai chiếc phi cơ cất cánh, một chiếc bay về Sidney, một chiếc bay tới Paris.
Đường Nhĩ Ngôn trước giờ chưa từng nghĩ đến, còn chưa đợi hắn xong việc quay về Sidney thì cô gái của hắn đã mất tích rồi, mà hắn, bởi vì lần đầu tiên cô rời đi này mà phải trả một cái giá quá đắt.
***
Cố Minh và Đường Nhĩ Ngôn quen biết nhau tính cho đến nay cũng đã mười năm có dư nhưng đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến boss của mình tức giận.
Đường Nhĩ Ngôn tức giận, không có đập phá đồ đạc, không có hô to gọi nhỏ, chỉ an tĩnh ngồi đó hút thuốc chỉ là, đôi mắt vốn thâm thúy giờ lạnh lùng như băng bắc cực ngàn năm khiến hai vệ sĩ chuyên trách bảo vệ cho Sở Tư Nhan báo cáo mọi chuyện xong hai chân không nhịn được mà không ngừng phát run.
'Thiếu gia, thật sự rất có lỗi.'
Hai người nói một cách đầy áy náy, họ thực sự không thể nào ngờ vị Sở tiểu thư thoạt nhìn yếu đuối nhu nhược này lại mượn cơ hội vào cửa hàng tạp hóa mua vật dụng cá nhân, vừa mới từ trong cửa hàng bước ra lại đột nhiên nói bụng đau dữ dội quỳ thụp xuống đất, lúc hai người họ còn đang luống cuống thì đã nhanh như chớp luồn dưới nách hai người chạy tới một chiếc xe đã nổ máy sẵn, mở sẵn cửa sau đậu cách xe của họ mấy bước, chui vào rồi đóng sầm cửa lại, xe lập tức rời đi.
Chiếc xe đó là một chiếc Lincoln limousine sang trọng, bọn họ lập tức đuổi theo nhưng lại bị những vệ sĩ của đối phương ngăn lại. Vì chỉ có hai người không thể địch lại nên cuối cùng đành trơ mắt nhìn chiếc xe kia chở Sở tiểu thư đi mất.
'Đợi tìm được người rồi mới định tội hai người.'
Đường Nhĩ Ngôn đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì. Không thấy động tĩnh từ hắn, Cố Minh ra hiệu cho hai người vệ sĩ tạm thời lui xuống, lúc này điện thoại di động trong túi vang lên, hắn vội đón nghe sau đó bước nhanh đến sau lưng Đường Nhĩ Ngôn...
'Boss, tất cả sân bay đều không có ghi chép lại xuất nhập cảnh của Sở tiểu thư.'
Đường Nhĩ Ngôn nhắm mắt lại, điếu thuốc trên tay trực tiếp dụi vào khung cửa sổ, vẫn không nói một lời.
Cố Minh lẳng lặng đứng sau lưng hắn, dưới ánh mặt trời của buổi hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu xuống, vóc dáng cao ngất của người đàn ông lại lộ rõ vẻ cô đơn và buồn bã, sự áy náy trong hắn cũng vì thế mà càng dâng lên cao hơn.
'Học trưởng, thực xin lỗi, là tôi không trông chừng cô ấy đàng hoàng.'
Hôm đó nếu như không phải vì Thẩm Tích gọi điện thoại đến nói thân thể không khỏe, ở bệnh viện một mình đang rất khó chịu.
Vốn dĩ Thẩm Tích khó chịu đến cỡ nào thì trong bệnh viện cũng đã có đội bác sĩ chuyên trách và các hộ lý, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện nên hắn có đi hay không cũng giống nhau cả thôi nhưng không may chính là, cú điện thoại kia của Thẩm Tích lại vừa khéo bị Sở Tư Nhan từ trên lầu bước xuống nghe được.
Sau khi từ Melbourne về đến Sidney, hầu như cả ngày Sở Tư Nhan đều nhốt mình trong phòng vẽ tranh, không cùng hắn hoặc bất kỳ ai nói chuyện, cũng gần như rất ít khi xuống lầu.
Hôm đó ánh mặt trời rực rỡ, Cố Minh nhớ là mình đứng ở cửa sổ sát đất đón nghe điện thoại của Thẩm Tích, an ủi cô mấy câu sau đó thuận tiện nhắc nhở không được tùy tiện gọi điện thoại cho mình xong, vừa ngắt máy thì đã thấy Sở Tư Nhan tay cầm một tập giấy vẽ tranh đứng sau lưng mình.
'Sở tiểu thư...' Hắn không dám chắc là cô có nghe được đoạn đối thoại giữa mình với Thẩm Tích hay không cho nên im lặng chờ động tĩnh từ cô.
Sở Tư Nhan chỉ nhàn nhạt cười với hắn, nụ cười này bao nhiêu ngày qua lần đầu tiên Cố Minh lại được nhìn thấy, vì vậy hắn cũng mỉm cười, 'Hôm nay thời tiết tốt lắm.'
'Đúng vậy. Tôi ra ngoài vườn hoa vẽ tranh.' Cô nói rồi xoay người rời đi nhưng vừa ra đến cửa thì dừng lại nhưng không quay đầu lại, ngữ điệu thật bình thản, 'Cố Minh, nếu như Thẩm Tích cần anh, vậy anh đến bệnh viện xem cô ấy đi.'
'Cô không sao chứ?' Cho dù giọng điệu của Sở Tư Nhan bình tĩnh đến mấy thì Cố Minh vẫn nghe ra, ẩn giấu dưới sự bình tĩnh ấy là sự khổ sở và đau lòng, vì vậy vội đuổi đến sau lưng cô, sốt ruột hỏi.
'Không cần nói gì đâu, tôi thật sự không có gì.' Cô mím môi rồi dật ra một nụ cười nhàn nhạt, dù rằng ngoài mặt tỏ ra kiên cường nhưng những giọt nước mắt sắp lăn ra khỏi hốc mắt kia đã vạch trần tâm sự của cô, khiến nụ cười vốn miễn cưỡng của cô trông càng thêm thê lương.
'Đừng như vậy, qua mấy ngày nữa là học trưởng sẽ trở về rồi, đến lúc đó anh ấy sẽ giải thích với cô rõ ràng.' Cố Minh nhìn cô gái trước mắt mà đau lòng thay cho cô nhưng cũng không thể làm gì bởi vì chuyện giữa cô và Đường Nhĩ Ngôn, người ngoài không có tư cách nói gì cả. Hắn cũng không ngoại lệ.
'Anh đi thăm Thẩm Tích đi. Dù sao bây giờ cô ấy cũng không như ngày xưa, nếu như đứa bé có chuyện gì cũng khó mà nói rõ với Nhĩ Ngôn.' Sở Tư Nhan điềm tĩnh nói.
Bởi vì câu nói đó của cô mà Cố Minh đi bệnh viện xem Thẩm Tích nhưng khi hắn từ bệnh viện bước ra thì đã nhận được điện thoại của vệ sĩ, nói cô đã bỏ trốn.
Sao cô lại có thể như thế? Mà một cô gái yếu đuối, đơn bạc như cô có thể đi được đến đâu chứ?
Sắc mặt Đường Nhĩ Ngôn ngưng trọng phóng mắt nhìn về phía chân trời mờ mịt phía xa thật lâu, không trả lời Cố Minh, cũng chẳng buồn quay lại mà Cố Minh thì cũng đứng đó cùng hắn.
Mãi đến khi điện thoại bàn reo lên quấy rầy sự an tĩnh trong phòng, Cố Minh nhanh chóng đi đến bàn làm việc đón nghe...
Một phút sau...
'Boss, đã tra được chủ nhân của chiếc xe đó rồi. Là vương tử của nước Z ở châu Phi, một tiếng trước, chiếc xe đó đã xuất hiện ở thành phố Goldcoast.'
/410
|