Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

Chương 18: Ác mộng

/123


Trong tẩm cung điện Càn Khôn, sắc mặt nam nhân tái nhợt thậm chí con trắng hơn so với áo trắng trên người, cả người giống như một con tôm lớn cong mình nằm trên mặt đất, hàm răng cắn chặt lại, bên trán bởi vì cố nén đau đớn mà toát ra mồ hôi lạnh.

Tóc đen tán loạn, kim quan sớm đã rơi sang một bên, sợi tóc quấn quanh ở trên cổ nam nhân giống như tơ nhện.

Cung nữ và thái giám mười mấy năm qua đã thành thói quen với bệnh tình Hoàng thượng như thế, không cần bất cứ phân phó nào, bọn họ cũng canh giữ ở bên ngoài cung, không người nào dám đi vào.

Một bóng dáng màu đỏ thướt tha đứng sau cách tấm bình phong không xa, lạnh lùng nghe động tĩnh trước tấm bình phong.

"Ự...." nam nhân không nhịn được, cất tiếng khàn khàn, thân thể bởi vì không chịu nổi cơn đau mà tê cứng co quắp.

"Anh, ngươi tội gì phải như vậy?" âm thanh kiều mỵ của nữ nhân chậm rãi vang lên, ngay sau đó khẽ thở dài một cái, "Ngươi đã trưởng thành, cũng không còn nghe lời nữa, Bổn cung thật nhớ bộ dạng láu lỉnh lúc bé của ngươi!"

Mộ Dung Thánh Anh đang nằm cong trên mặt đất, lúc nghe thấy lời nói của nữ nhân kia trên nét mặt trông càng thêm đáng sợ, gân xanh trên trán lồi ra dữ dội, gương mặt vặn vẹo cùng bắp thịt đang co quắp mãnh liệt, hai mắt càng thêm lửa giận hừng hực, thiêu đốt ánh sáng tà ác và ngoan tuyệt.

Khi còn bé… nam nhân đột nhiên ngẩng đầu, một hớp máu đen phụt một tiếng phun ra, nhuộm đen cả áo trắng.

Nữ nhân lại lặng lẽ thở dài một cái, "Nếu Bổn cung là ngươi, liền ngoan ngoãn nghe theo lời Bổn cung, Bổn cung sẽ bảo vệ giang sơn vững chắc, chỉ đáng tiếc, ngươi căn bản luôn thích đối nghịch với Bổn cung!"

Nam nhân oán hận nhắm mắt lại, khóe môi lại quật cường cong lên.

Tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp lần nữa, tuyệt đối không để cơn ác mộng hồi bé được tiếp tục!

"Hoàng huynh...." Ngoài cửa vang lên âm thanh lo lắng Mộ Dung Thánh Khuynh, bóng dáng sau tấm bình phong trong nháy mắt biến mất không còn tung tích, chỉ để lại cả phòng mùi thơm của hoa Mạn Đà La.

Cửa phòng bị đẩy ra, Mộ Dung Thánh Khuynh dẫn theo ngự y đi vào gian phòng, thấy tình cảnh trước mắt, cũng không dám tiến lên, chỉ yên lặng nhìn, để cho độc của nam nhân phát tác qua đi.

Một khắc sau, khi nam nhân đau đến ngất đi, Mộ Dung Thánh Khuynh mới đỡ nam nhân dời lên giường, để ngự y bắt mạch.

Nhìn thấy ngự y lần nữa lắc đầu, Mộ Dung Thánh Khuynh liền hận nghiến răng nghiến lợi, hắn nhỏ giọng hét lên, "Các ngươi đám rác rưởi này, một ngày nào đó ta sẽ phá hết Ngự Y Viện của bọn ngươi, một chút bệnh cũng không xem được!"

Đám ngự y thu mắt cúi đầu nghe, kê một phương thuốc như cũ rồi lui ra ngoài.

Mộ Dung Thánh Khuynh nhìn nam nhân hôn mê trên giường, hung hăng cắn răng, đột nhiên đứng dậy, đang chuẩn bị đi tìm nữ nhân kia đòi thuốc giải, vạt áo của hắn chợt lập tức bị nam nhân bắt được.

"Hoàng huynh, người tỉnh rồi?" Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng quay đầu lại, quan tâm nhìn nam nhân trên giường.

Mộ Dung Thánh Anh yếu đuối mở hai mắt ra, vốn là cặp mắt đen nhánh lúc này đã hoàn toàn u ám không ánh sáng, hắn tóm lấy y phục Mộ Dung Thánh Khuynh, lắc đầu một cái, "Đừng đi.....Ta không thể để cho đệ bước theo gót ta!"

Mộ Dung Thánh Khuynh nhỏ giọng nói, "Hoàng huynh, chẳng lẽ đệ cứ phải nhìn huynh chịu khổ sở như vậy sao?"

Mộ Dung Thánh Anh lắc đầu một cái, giọng nói cứng rắn lại có một tia van xin, "Ta đã quen rồi, Khuynh, đừng đi!"

Thánh Khuynh cuối cùng gật đầu một cái, "Đệ biết rồi! Hoàng huynh, người cố gắng nghỉ ngơi!"

Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng hình như còn có chút không yên lòng, nắm thật chặt tay Mộ Dung Thánh Khuynh.

Chờ nam tử ngủ say, Mộ Dung Thánh Khuynh rút tay của mình về, dứt khoát ra khỏi điện Càn Khôn.

Hắn biết Mộ Dung Thánh Anh luôn luôn đối với hắn rất tốt, càng như vậy, hắn càng muốn làm chút việc cho hoàng huynh của mình.

Đứng ở bên ngoài Phượng Tê cung, Mộ Dung Thánh Khuynh theo trực giác rụt cổ vào trong áo, nhưng vừa nghĩ tới hoàng huynh nằm trên giường, hắn gian nan nuốt nước miếng một cái, trực tiếp đi vào bên trong cửa cung màu đỏ sậm.

Thảm màu đỏ, giường màu đỏ, màn che cũng màu đỏ, bao gồm cả nữ nhân yêu dị mặc y phục đỏ hồng kéo dài trên đất.

Mộ Dung Thánhh Khuynh chưa từng cảm thấy màu đỏ chói mắt như thế!

Một bàn tay trắng như tuyết đưa ra, nữ nhân dùng đầu ngón tay nhọn lười biếng phất qua hai mắt, một đôi môi kiều mỵ cùng với hai mắt tham lam quét qua nam tử có vóc người tuấn tú cao lớn và gương mặt tuấn mỹ như ánh mặt trời.

Dưới ánh mắt của nữ nhân, Mộ Dung Thánh Khuynh co rúm cả người lại.

"Ngươi chính là con trai của Ngọc phi? Không ngờ mấy năm không gặp, mà cũng trổ mã như ngọc thụ lâm phong rồi, Ngọc phi trên trời có linh, cũng được an ủi!" Giọng của nữ nhân chậm rãi vang lên, mê hoặc lòng người.

"Là Thánh Khuynh bất hiếu, chưa tới thăm Thái hậu nương nương!" Mộ Dung Thánh Khuynh nhịn rùng mình trong lòng, cung kính nói.

"Hiện tại cũng không muộn! Ha ha!" Nữ nhân xinh đẹp đột nhiên cười lên, tiếng cười khiến người ta phải hoảng sợ.

Mộ Dung Thánh Khuynh sững sờ, đang muốn ngước mắt, đột nhiên, một mùi thơm lạ lùng đem hắn vây lại, một bàn tay lạnh lẽo mang theo mùi thơm lạ lùng đột nhiên nắm chặt cằm hắn, ép buộc hắn ngẩng mặt lên.

Nữ nhân mặt quỷ dị vừa đúng nhìn thẳng hắn.

Mộ Dung Thánh Khuynh muốn lui về phía sau, cằm lại bị tay của nữ nhân giữ chặt, ánh mắt hắn lay động, trơ mắt nhìn mặt của nữ nhân ở trước mặt hắn phóng đại vô hạn, đôi môi đỏ tươi, như uống máu của trẻ con, cơ hồ muốn in lên hắn.

"Thái hậu.....Nương nương...." Mộ Dung Thánh Khuynh nỗ lực tìm về giọng nói của mình.

"Nói đi, ngươi muốn gì?" Nữ nhân giống như dục vọng tà ác, ngón tay lạnh lẽo chậm rãi từ cằm nam nhân lướt đến trước ngực nam nhân.

Mộ Dung Thánh Khuynh nuốt nước miếng ừng ực một cái, trơ mắt nhìn bàn tay không an phận vào trong vạt áo của hắn.

"Nói mau, thừa dịp hiện tại Bổn cung có hứng thú!" Nữ nhân chậm rãi gần sát hắn, môi đỏ mọng tở bên tai hắn thổi thổi.

Mộ Dung Thánh Khuynh khẽ cắn răng, "Thánh Khuynh muốn cầu xin Thái hậu nương nương bỏ qua cho Hoàng thượng!"

Nữ nhân đang vuốt ve bộ ngực của hắn tay hơi dừng lại, đột nhiên, một tiếng cười sắc xảo mà quỷ dị bật ra từ đôi môi như máu.

"Ha ha ha, thật đúng là buồn cười, ngươi cho rằng dựa vào tư chất của ngươi, có thể thay thế Thánh Anh sao? Hắn là nam nhân mà Bổn cung muốn có nhất!" Ả dùng lực mạnh lạnh lùng kéo quả hồng vểnh lên trên ngực nam nhân.

Mộ Dung Thánh Khuynh đau đến gập người.

"Chỉ là ngươi cũng coi như cao cấp, nếu đưa tới cửa, cũng không thể lãng phí, nhưng ngươi yên tâm, Bổn cung sẽ không động tới ngươi, bởi vì ngươi là giới hạn thấp nhất của Thánh Anh! Chỉ là giáo huấn nho nhỏ cũng cần thiết!" Nữ nhân cười lạnh, đột nhiên liếc mắt lạnh lùng phân phó, "Lãnh Hương, Lãnh Bích, ra ngoài!"

Âm thanh nữ nhân chưa dứt, từ sau tấm bình phong hai nữ nhân mặc áo xanh liền ra ngoài, hai người nhìn về phía Mộ Dung Thánh Khuynh trong ánh mắt đầy tà ác cùng dâm tà.

"Tên nam nhân này giao cho các ngươi, nhớ, trừng phạt một chút là được rồi, thân thể Thánh Anh Bổn cung còn chưa chơi đủ!" Nữ nhân lười biếng nhấc ngón tay như tuyết, trên ngón tay sơn móng tay màu đỏ.

"Dạ!" Hai lục y nữ tử dâm tà cười một tiếng, tiến lên một trái một phải kéo cánh tay Mộ Dung Thánh Khuynh.

"Các ngươi buông ta ra!" Mộ Dung Thánh Khuynh đang muốn giãy giụa, trên gáy đột nhiên đau xót, trước mặt tối sầm lại liền hôn mê bất tỉnh.

Nữ nhân kéo áo trên của nam nhân xuống, lộ ra lồng ngực tinh tráng gầy gò, chợt cười ha ha, "Đi đi! Lần này tiện nghi cho hai người các ngươi rồi!"

Hai nữ nhân sau khi cung kính gật đầu, lập tức không kịp chờ đợi lui xuống....

_________________

/123

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status