Edit: Kimio
Beta: mèomỡ
Thấy ba chữ Cung Phượng Vũ to đùng, Long Noãn Noãn hơi nhíu mày. Mặc dù bây giờ cô vô cùng mệt mỏi, nhưng thính lực của cô chắc chắn không có vấn đề. Cô đã nghe vị hoàng đế kia nói là cung Linh Thứu, sao lại đưa cô đến Phượng Vũ cung?
"Này, đi nhầm chỗ rồi phải không?" Long Noãn Noãn không vui mở miệng, hiện tại cô vô cùng mệt mỏi, muốn nằm trong chăn nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó sẽ cố gắng suy nghĩ về những chuyện kỳ quái đang xảy ra với cô.
Mộ Dung Thánh Khuynh hơi nhíu mày nghi ngờ, "Chính là chỗ này mà, đây không phải là tẩm cung của Hoàng tẩu sao?"
Là cung Phượng Vũ? Con mắt sắc bén của Long Noãn Noãn lạnh lùng, trong đầu lập tức bày ra bộ dạng giống như thỏ trắng vô hại, cười dịu dàng lạ thường, nhưng ánh mắt lại vô cùng hung ác nham hiểm, thằng nhóc Hoàng đế kia chẳng lẽ cố ý thử cô?
Cô để lộ dấu vết sao?
"Cung Linh Thứu là tẩm cung của ai?" Long Noãn Noãn nhỏ giọng hỏi.
Sắc mặt Mộ Dung Thánh Khuynh thoáng hiện lên một chút kinh ngạc, hắn giật mình nhìn Noãn Noãn, không hiểu mở miệng, "Hoàng tẩu, người làm sao vậy?" Hắn lại ngắm nhìn bốn phía lần nữa, "Trong hoàng cung cung Linh Thứu là tối kỵ không được nhắc đến, chẳng lẽ hoàng tẩu quên rồi sao?"
Noãn Noãn sững sờ, xem ra Hoàng đế thật sự nghi ngờ cô. Như vậy cũng tốt, dù sao độc của cô cũng đã giải, nhân cơ hội rời đi thì tốt hơn. Chỉ là..... cô nhìn về phía lầu cao điện ngọc trong màn đêm, sợ rằng muốn rời khỏi cũng phải chờ ngày mai, cô chưa quen cuộc sống nơi đây, vẫn cần một chút lộ phí.
"Không nhắc tới thì không nhắc tới, vậy tôi đi nghỉ, anh tự trở về nhé, không tiễn!". Miễn cưỡng khoát khoát tay, Noãn Noãn bày ra bộ dáng tùy ý, mép váy bay lên, tùy hứng phất phới trên không trung, lập tức tiến vào cung Phượng Vũ.
Mộ Dung Thánh Khuynh ngơ ngác đứng nhìn, cổ tay hơi đau. Hắn không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ là hắn hoa mắt nhìn lầm, Long Noãn Noãn này sao có thể thoải mái bước vào cung Phượng Vũ như vậy? Ngày đó nàng ta và Hoàng thượng tranh chấp, những lời nàng ta nói vẫn còn văng vẳng bên tai. Nàng ta từng nói, nàng ta thà chết ở lãnh cung cũng sẽ không trở về cung Phượng Vũ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong Phượng Vũ cung, nô tài quỳ đầy đất.
"Hoàng hậu nương nương, cuối cùng người cũng trở lại!" Một ma ma có gương mặt già nua dập đầu với Noãn Noãn.
"Bà là ai?" Cô đói bụng, vừa nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh bàn cầm bánh ngọt lót dạ, vừa miễn cưỡng nằm ở trên giường cất tiếng nhàn nhạt hỏi.
"Nương nương, người làm sao thế? Sao đến cả nô tỳ người cũng không nhớ, nô tỳ là Quế ma ma đây, Quế ma ma từ nhỏ phục vụ nương nương đây!" Quế ma ma kia hoảng sợ, nước mắt càng chảy nhiều.
Noãn Noãn phiền não phất tay một cái, hiện giờ cô không muốn quản Quế ma ma, Dung ma ma gì cả. Cô chỉ muốn ngủ, thật sự rất buồn ngủ !
"Được rồi, được rồi, đừng khóc, ầm ĩ quá..., tất cả đi ra ngoài đi, tôi muốn ngủ!" Vỗ vỗ vụn bánh trên tay, chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới, Long Noãn Noãn trực tiếp lật người ngủ.
Đám nô tài quỳ đầy đất ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đang không biết làm sao lại nghe thấy tiếng ngáy rung trời vang lên.
Mọi người sững sờ, lúc này mới nhận ra được tiếng ngáy đáng sợ này phát ra từ Hoàng hậu nương nương đang ngủ say. Vì vậy Quế ma ma ra dấu, tất cả mọi người lặng lẽ lui ra ngoài.
Quế ma ma đóng cửa phòng, lắc đầu một cái, thầm nghĩ nói, "Nương nương cô đã lâu rồi không có ngủ say như vậy, kể từ lúc vào hoàng cung này...." Bà đảo mắt nhìn chung quanh, an vị ở trước cửa, trông chừng Long Noãn Noãn ngủ say bên trong.
Chẳng biết lúc nào, trong phòng đột nhiên có thêm một bóng người. Hắn lẳng lặng đứng ở trước giường Noãn Noãn, nghe tiếng cô ngủ say, trong ánh mắt thâm trầm đột nhiên xuất hiện chút không hiểu.
Cô gái này rốt cuộc là ai? Rõ ràng là dáng vẻ của Long Noãn Noãn, nhưng.....Hắn nhìn giầy thêu trên đất, Long Noãn Noãn trước kia rất sạch sẽ, trong cung này không cho phép có một chút bừa bộn, một chút bẩn thỉu, mà nàng ta....
"Ai?" Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng bao năm tôi luyện tính cảnh giác khiến cô bật dậy trong nháy mắt.
Dưới nến Long Đản Hương, vị hoàng đế kia đứng trước mặt cô, trong đôi mắt đen láy tĩnh mịch hiện lên chút cân nhắc, "Hoàng hậu thật đúng là cảnh giác, trẫm đã cố ý đè thấp hô hấp mà Hoàng hậu còn cảm nhận được?"
Noãn Noãn sững sờ, có chút nhức đầu, theo trực giác đưa tay ấn vào Khúc Trì, Hợp Cốc và Liệt Khuyết, chỉ tiếc không có ngân châm nên hiệu quả hơi kém.
Mộ Dung Thánh Anh nhìn động tác kỳ quái của Noãn Noãn, khóe môi tinh tế đột nhiên vô cùng hứng thú cong lên.
Lúc Noãn Noãn ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Môi của hắn hơi mỏng, điều này làm cho hắn vừa có vẻ yếu đuối vừa có chút âm trầm và giả dối, nhưng khí chất trên người đàn ông này lại vô cùng dịu dàng.
"Ta buồn đi tiểu!" Long Noãn Noãn vô thức nói.
"Ha ha!" hoàng đế kia đột nhiên cười khẽ một tiếng, mắt phượng lưu chuyển, còn mang theo một chút lạnh lẽo.
Mắt cô tối sầm lại, Long Noãn Noãn biết mình lại mắc bẫy tên hoàng đế này rồi. Nếu hắn đã sớm hoài nghi cô, cô cần gì phải che giấu. Đang chuẩn bị ngả bài, đột nhiên tên Hoàng đế vừa một khắc trước còn cười đến lãnh lùng chợt ngã xuống đất, thân thể run rẩy.
Long Noãn Noãn hoảng sợ, một tay đặt lên mạch của hắn, kinh ngạc nói, "Anh trúng độc? Hơn nữa độc này không phải mới một ngày hai ngày!"
Mặc dù cả người đau đớn nhưng trong đôi mắt của Mộ Dung Thánh Anh lại có chút kinh ngạc, "Có thể chữa được không?"
"Dĩ nhiên!" Cô vô thức trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ đắc ý, "Loại độc vặt vãnh này không làm khó được tôi, chỉ là tôi cần có thời gian điều chế thuốc giải!" Vừa lấy tay ấn lên huyệt đạo của hoàng đế giảm bớt nỗi đau cho hắn, vừa chờ độc tính phát tác qua đi.
"Nhưng tôi cũng sẽ không giải không công, anh phải đồng ý với tôi một chuyện!" Đây là quy định của tổ chức bọn họ, không ai được vi phạm.
"Được!" Mộ Dung Thánh Anh gật đầu.
"Nương nương!" Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Quế ma ma nhìn tình cảnh trước mắt trong mắt lóe lên một chút hoảng sợ. Bà tiến lên, kéo Long Noãn Noãn dậy, "Nương nương người làm cái gì vậy?"
"Giải độc cho hắn!" Long Noãn Noãn đáp tựa như rất hiển nhiên.
Sắc mặt Quế ma ma run lên, kéo Noãn Noãn sang một bên nói, "Nương nương người làm sao thế? Độc này do Thánh Nguyên Vương gia hạ mà!"
Beta: mèomỡ
Thấy ba chữ Cung Phượng Vũ to đùng, Long Noãn Noãn hơi nhíu mày. Mặc dù bây giờ cô vô cùng mệt mỏi, nhưng thính lực của cô chắc chắn không có vấn đề. Cô đã nghe vị hoàng đế kia nói là cung Linh Thứu, sao lại đưa cô đến Phượng Vũ cung?
"Này, đi nhầm chỗ rồi phải không?" Long Noãn Noãn không vui mở miệng, hiện tại cô vô cùng mệt mỏi, muốn nằm trong chăn nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó sẽ cố gắng suy nghĩ về những chuyện kỳ quái đang xảy ra với cô.
Mộ Dung Thánh Khuynh hơi nhíu mày nghi ngờ, "Chính là chỗ này mà, đây không phải là tẩm cung của Hoàng tẩu sao?"
Là cung Phượng Vũ? Con mắt sắc bén của Long Noãn Noãn lạnh lùng, trong đầu lập tức bày ra bộ dạng giống như thỏ trắng vô hại, cười dịu dàng lạ thường, nhưng ánh mắt lại vô cùng hung ác nham hiểm, thằng nhóc Hoàng đế kia chẳng lẽ cố ý thử cô?
Cô để lộ dấu vết sao?
"Cung Linh Thứu là tẩm cung của ai?" Long Noãn Noãn nhỏ giọng hỏi.
Sắc mặt Mộ Dung Thánh Khuynh thoáng hiện lên một chút kinh ngạc, hắn giật mình nhìn Noãn Noãn, không hiểu mở miệng, "Hoàng tẩu, người làm sao vậy?" Hắn lại ngắm nhìn bốn phía lần nữa, "Trong hoàng cung cung Linh Thứu là tối kỵ không được nhắc đến, chẳng lẽ hoàng tẩu quên rồi sao?"
Noãn Noãn sững sờ, xem ra Hoàng đế thật sự nghi ngờ cô. Như vậy cũng tốt, dù sao độc của cô cũng đã giải, nhân cơ hội rời đi thì tốt hơn. Chỉ là..... cô nhìn về phía lầu cao điện ngọc trong màn đêm, sợ rằng muốn rời khỏi cũng phải chờ ngày mai, cô chưa quen cuộc sống nơi đây, vẫn cần một chút lộ phí.
"Không nhắc tới thì không nhắc tới, vậy tôi đi nghỉ, anh tự trở về nhé, không tiễn!". Miễn cưỡng khoát khoát tay, Noãn Noãn bày ra bộ dáng tùy ý, mép váy bay lên, tùy hứng phất phới trên không trung, lập tức tiến vào cung Phượng Vũ.
Mộ Dung Thánh Khuynh ngơ ngác đứng nhìn, cổ tay hơi đau. Hắn không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ là hắn hoa mắt nhìn lầm, Long Noãn Noãn này sao có thể thoải mái bước vào cung Phượng Vũ như vậy? Ngày đó nàng ta và Hoàng thượng tranh chấp, những lời nàng ta nói vẫn còn văng vẳng bên tai. Nàng ta từng nói, nàng ta thà chết ở lãnh cung cũng sẽ không trở về cung Phượng Vũ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong Phượng Vũ cung, nô tài quỳ đầy đất.
"Hoàng hậu nương nương, cuối cùng người cũng trở lại!" Một ma ma có gương mặt già nua dập đầu với Noãn Noãn.
"Bà là ai?" Cô đói bụng, vừa nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh bàn cầm bánh ngọt lót dạ, vừa miễn cưỡng nằm ở trên giường cất tiếng nhàn nhạt hỏi.
"Nương nương, người làm sao thế? Sao đến cả nô tỳ người cũng không nhớ, nô tỳ là Quế ma ma đây, Quế ma ma từ nhỏ phục vụ nương nương đây!" Quế ma ma kia hoảng sợ, nước mắt càng chảy nhiều.
Noãn Noãn phiền não phất tay một cái, hiện giờ cô không muốn quản Quế ma ma, Dung ma ma gì cả. Cô chỉ muốn ngủ, thật sự rất buồn ngủ !
"Được rồi, được rồi, đừng khóc, ầm ĩ quá..., tất cả đi ra ngoài đi, tôi muốn ngủ!" Vỗ vỗ vụn bánh trên tay, chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới, Long Noãn Noãn trực tiếp lật người ngủ.
Đám nô tài quỳ đầy đất ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đang không biết làm sao lại nghe thấy tiếng ngáy rung trời vang lên.
Mọi người sững sờ, lúc này mới nhận ra được tiếng ngáy đáng sợ này phát ra từ Hoàng hậu nương nương đang ngủ say. Vì vậy Quế ma ma ra dấu, tất cả mọi người lặng lẽ lui ra ngoài.
Quế ma ma đóng cửa phòng, lắc đầu một cái, thầm nghĩ nói, "Nương nương cô đã lâu rồi không có ngủ say như vậy, kể từ lúc vào hoàng cung này...." Bà đảo mắt nhìn chung quanh, an vị ở trước cửa, trông chừng Long Noãn Noãn ngủ say bên trong.
Chẳng biết lúc nào, trong phòng đột nhiên có thêm một bóng người. Hắn lẳng lặng đứng ở trước giường Noãn Noãn, nghe tiếng cô ngủ say, trong ánh mắt thâm trầm đột nhiên xuất hiện chút không hiểu.
Cô gái này rốt cuộc là ai? Rõ ràng là dáng vẻ của Long Noãn Noãn, nhưng.....Hắn nhìn giầy thêu trên đất, Long Noãn Noãn trước kia rất sạch sẽ, trong cung này không cho phép có một chút bừa bộn, một chút bẩn thỉu, mà nàng ta....
"Ai?" Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng bao năm tôi luyện tính cảnh giác khiến cô bật dậy trong nháy mắt.
Dưới nến Long Đản Hương, vị hoàng đế kia đứng trước mặt cô, trong đôi mắt đen láy tĩnh mịch hiện lên chút cân nhắc, "Hoàng hậu thật đúng là cảnh giác, trẫm đã cố ý đè thấp hô hấp mà Hoàng hậu còn cảm nhận được?"
Noãn Noãn sững sờ, có chút nhức đầu, theo trực giác đưa tay ấn vào Khúc Trì, Hợp Cốc và Liệt Khuyết, chỉ tiếc không có ngân châm nên hiệu quả hơi kém.
Mộ Dung Thánh Anh nhìn động tác kỳ quái của Noãn Noãn, khóe môi tinh tế đột nhiên vô cùng hứng thú cong lên.
Lúc Noãn Noãn ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Môi của hắn hơi mỏng, điều này làm cho hắn vừa có vẻ yếu đuối vừa có chút âm trầm và giả dối, nhưng khí chất trên người đàn ông này lại vô cùng dịu dàng.
"Ta buồn đi tiểu!" Long Noãn Noãn vô thức nói.
"Ha ha!" hoàng đế kia đột nhiên cười khẽ một tiếng, mắt phượng lưu chuyển, còn mang theo một chút lạnh lẽo.
Mắt cô tối sầm lại, Long Noãn Noãn biết mình lại mắc bẫy tên hoàng đế này rồi. Nếu hắn đã sớm hoài nghi cô, cô cần gì phải che giấu. Đang chuẩn bị ngả bài, đột nhiên tên Hoàng đế vừa một khắc trước còn cười đến lãnh lùng chợt ngã xuống đất, thân thể run rẩy.
Long Noãn Noãn hoảng sợ, một tay đặt lên mạch của hắn, kinh ngạc nói, "Anh trúng độc? Hơn nữa độc này không phải mới một ngày hai ngày!"
Mặc dù cả người đau đớn nhưng trong đôi mắt của Mộ Dung Thánh Anh lại có chút kinh ngạc, "Có thể chữa được không?"
"Dĩ nhiên!" Cô vô thức trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ đắc ý, "Loại độc vặt vãnh này không làm khó được tôi, chỉ là tôi cần có thời gian điều chế thuốc giải!" Vừa lấy tay ấn lên huyệt đạo của hoàng đế giảm bớt nỗi đau cho hắn, vừa chờ độc tính phát tác qua đi.
"Nhưng tôi cũng sẽ không giải không công, anh phải đồng ý với tôi một chuyện!" Đây là quy định của tổ chức bọn họ, không ai được vi phạm.
"Được!" Mộ Dung Thánh Anh gật đầu.
"Nương nương!" Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Quế ma ma nhìn tình cảnh trước mắt trong mắt lóe lên một chút hoảng sợ. Bà tiến lên, kéo Long Noãn Noãn dậy, "Nương nương người làm cái gì vậy?"
"Giải độc cho hắn!" Long Noãn Noãn đáp tựa như rất hiển nhiên.
Sắc mặt Quế ma ma run lên, kéo Noãn Noãn sang một bên nói, "Nương nương người làm sao thế? Độc này do Thánh Nguyên Vương gia hạ mà!"
/90
|