Editor: nhuandong
“Không biết cái gì?” Noãn Noãn liếc mắt nhìn hắn.
Mộ Dung Thánh Khuynh hừ hừ, trong lòng không chắc chắn. Thân phận Kim Ưng này, là sinh mạng mới của Mộ Dung Thánh Anh, ngộ nhỡ nói ra…
“Rốt cuộc là cái gì!” Noãn Noãn nhìn vẻ mặt của hắn, càng cảm thấy Mộ Dung Thánh Khuynh muốn nói ra cái gì bí mật!
“Noãn Noãn nàng tự mình đi hỏi hoàng huynh đi!” Mộ Dung Thánh Khuynh rốt cuộc mở miệng: “Nàng tự mình đi hỏi hắn!”
Noãn Noãn sững sờ: “Ta hỏi cái gì, ta không biết ngươi đang nói là phương diện nào!”
“Ai nha, trước hết cái này không nói nữa, nàng đã nói rồi, có giúp hoàng huynh không!” Mộ Dung Thánh Khuynh thật sự là không nhịn được nữa.
Noãn Noãn hơi trầm ngâm: “Ta khuyên hắn ta thì có ích lợi gì? Thế cục hiện tại sẽ không thay đổi, bất luận kẻ nào ngồi ở chỗ đó, muốn cứu vớt Vương triều Mộ Dung chỉ có một biện pháp. Chỉ khi thế cục thay đổi, ta không cần khuyên, tự nhiên Mộ Dung Thánh Anh sẽ thay đổi chủ ý!”
“Đúng vậy, Noãn Noãn đúng là người thông minh! Nhưng cũng chỉ vì thế cục không cách nào cải biến, hoàng huynh mới lựa chọn như vậy không phải sao? Nếu hoàng huynh cũng không thể thay đổi sự thật, chúng ta thay đổi như thế nào?” Mộ Dung Thánh Khuynh cảm giác mình sắp điên rồi, thế nhưng lại lọt vào một vòng tuần hoàn ác tính ( sự việc biến chuyển liên tục càng ngày càng xấu)
Noãn Noãn trầm ngâm, hiện tại quả thật chuyện rất khó giải quyết, Mộ Dung Thánh Ly điều binh từ biên quan về, hoàn toàn không quan tâm nguy hiểm vương triều bị diệt vong. Xem ra chuyện nàng nghĩ muốn đột phá không dễ dàng, rốt cuộc có biện pháp gì khiến Mộ Dung Thánh Ly thỏa hiệp đây?
Đột nhiên Noãn Noãn ngẩng đầu lên: “Ngươi nói viện binh hôm nay mới đến?”
Mộ Dung Thánh Khuynh gật đầu một cái; “Đúng vậy!”
“Nói không chừng ngày mai sẽ công thành! Tối nay tỷ lệ thành công không lớn, binh lính từ xa đến sẽ mệt nhọc, tạm thời sẽ nghỉ ngơi một đêm!” Noãn Noãn tỉnh táo phân tích.
“Đúng vậy!” Mộ Dung Thánh Khuynh thở dài: “Hoàng huynh muốn lúc lão Thất công thành sẽ giải hòa!”
“Vậy trước hết chúng ta đánh hắn bất ngờ, trước tiên nhiễu loạn lòng quân, nếu như vậy nói không chừng ngày mai họ sẽ không công thành, chúng ta còn thời gian nghĩ biện pháp khác!” Noãn Noãn đột nhiên đứng dậy, ánh mắt vô cùng tỏa sáng.
“Làm sao đánh bất ngờ bây giờ? Chẳng lẽ Noãn Noãn nàng nghĩ muốn đánh lén?” Mộ Dung Thánh Khuynh kinh sợ kêu lên: “Chính là mười vạn đại quân đó, lều trại trùng điệp hơn mười dặm, chúng ta làm sao có thể đánh lén thành công?”
“Cũng bởi vì tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, cho nên bọn họ mới buông lỏng cảnh giác. Nhớ năm đó, đừng nói là mười vạn binh sĩ mang theo đao kiếm, quân đội mấy vạn người súng thật pháo thật ta cũng đã đánh lén qua, bắt giặc phải bắt vua trước, dư lại chỉ là phù vân (mây bay)…”
Noãn Noãn vui mừng nói, chợt ý thức được cái gì, lúc này mới chú ý tới Mộ Dung Thánh Khuynh đã hoàn toàn ngu, cười hắc hắc một tiếng: “Mục tiêu của chúng ta không phải là binh lính, mà là thủ lĩnh viện binh tới cứu trợ ngày hôm nay. Chỉ cần giết chết thủ lĩnh, đốt lương thảo, Mộ Dung Thánh Ly sẽ tâm thần đại loạn, ngày mai sẽ không thể nào công thành!”
Rốt cuộc Mộ Dung Thánh Khuynh cũng phản ứng kịp: “Nhưng như vậy quá mạo hiểm, muốn bao nhiêu người đi đánh lén?”
Noãn Noãn nhìn thời gian: “Thời gian đã không còn kịp, quá nhiều người, ta không thể làm ra nhiều vũ khí như vậy, hai mươi người, chỉ là ngươi cần tìm hai trăm người tới giúp ta làm vũ khí, ta sẽ nói nguyên liệu ngươi phải tìm gấp!”
Nói là làm liền, Noãn Noãn rất nhanh viết một phần nguyên liệu mua ở bên ngoài, thuận tiện dọn đi khối đất trống trước Linh Thứu cung, nắm chặt thời gian làm vũ khí.
Súng thật pháo thật là không làm được rồi, chỉ có thể làm một chút công cụ có thể tiến tới lều trại trung tâm và an toàn rút lui mà không kinh động đại quân.
Sau một canh giờ, đã là đêm khuya, mười khinh khí cầu đã hoàn thành, ở cửa thành đợi lệnh.
Mộ Dung Thánh Khuynh từ khi bắt đầu liền theo Noãn Noãn hỏi lung tung này kia, dưới sự yêu cầu lần nữa của Noãn Noãn cuối cùng cũng ngậm miệng lại. Hắn nhìn Noãn Noãn cầm một cây tre nhìn lên bầu trời, hơn nữa còn không ngừng vẽ gì đó lên mặt đất, dùng đất kiểm tra hướng gió.
“Noãn Noãn, chuyện này…” Mộ Dung Thánh Khuynh vừa mới mở miệng, liền bị Noãn Noãn quay đầu lại cắt đứt: “Dẫn người ra khỏi thành, mang theo khinh khí cầu!”
Mộ Dung Thánh Khuynh sững sờ, không kịp phản ứng, chỉ thấy Noãn Noãn đã dẫn đầu từ trên tường thành trượt xuống cửa thành.
Hai mươi dặm ngoài thành, cách đại quân ở Hàn Sơn mười dặm.
Noãn Noãn cưỡi trên lưng ngựa nhìn lên Hàn Sơn, địa thế hiểm trở, đúng là địa phương tốt, dễ thủ khó công. Nhưng mà bởi vì lều trại quá lớn, cho nên cũng có mấy ngàn người ngủ ở trong sơn cốc, nhưng hôm nay viện quân có tới hay không cũng không biết.
Noãn Noãn cẩn thận kiểm tra khinh khí cầu, núi cao như vậy, không biết có thể bay lên tới không, bất quá mắt thấy đã có gió đông, mặc kệ như thế nào, đều muốn thử một lần!
“Noãn Noãn, nàng xem, bọn họ trên đỉnh núi, chúng ta ở dưới núi, hơn nữa phạm vi rộng như vậy, căn bản chúng ta không thể tiến vào trung tâm của bọn họ!” Mộ Dung Thánh Khuynh nhìn đuốc sáng xa xa trên núi, tức giận nói.
“Mặc kệ là như thế nào đều phải thử một lần, chúng ta chỉ có một biện pháp này!” Noãn Noãn nhỏ giọng nói, chuyển mắt nhìn về phía mười tám ám vệ sau lưng. Bọn họ đều là cao thủ nhất đẳng thị vệ trong quân đội, là người Mộ Dung Thánh Khuynh tin tưởng nhất.
“Lần này đi rất nguy hiểm, có khả năng một đi không trở lại, nhưng là vì giang sơn này, chúng ta phải làm như vậy. Các ngươi phải nhớ kỹ, cho dù chết, cũng phải giết chết mấy tên thủ lĩnh, cũng phải tận lực làm nhiễu loạn lòng quân của địch!” Noãn Noãn lạnh lùng nói, bước lên khí cầu đầu tiên.
“Thề thần phục Vương triều!” Ám vệ quỳ trên mặt đất lớn tiếng nói, sau đó cũng lên khí cầu.
Noãn Noãn nắm chặt dây thừng, thân là sát thủ, nàng lần đầu tiên cảm thấy giết người cũng có thể kiêu ngạo như thế. Nàng đốt khí cầu, dẫn đầu bay tới Hàn Sơn.
Đứng ở cái sọt phía dưới khinh khí cầu, nhìn khí cầu càng ngày càng cao, Mộ Dung Thánh Khuynh ngạc nhiên trợn to mắt, không ngờ trên thế giới cũng có vũ khí thú vị như thế.
Độ cao Hàn Sơn chính là độ cao cao nhất khinh khí cầu có thể đạt tới, khi nhìn thấy đỉnh lều lớn nhất trên đỉnh núi, cách xa mặt đất mười mét, Noãn Noãn mang theo ám vệ nhảy xuống, thần không biết quỷ không hay xâm nhập vào doanh địa.
Lúc này đã là đêm khuya, người người mệt mỏi, tất cả binh lính thủ vệ đều cúi đầu nhắm mắt, không có ai chú ý tới khinh khí cầu treo trên đỉnh đầu bọn hắn.
Căn cứ vào tình báo có được trước lúc đó, sau khi xác định phương hướng lương thảo, Mộ Dung Thánh Khuynh mang theo một đội người đi đốt lương thảo, Noãn Noãn mang theo một đội khác chạy về hướng lân cận phía trướng lớn nhất. Theo tình báo, đó là doanh trướng của tất cả người đứng đầu dưới Mộ Dung Thánh Ly.
Đêm khuya, tất cả người đứng đầu đang ngủ say, hơn nữa bọn họ nhận được lệnh ngày mai tiến vào Đô thành, mọi người đều yên giấc nghỉ ngơi dưỡng sức.
Cầm chủy thủ tiến vào doanh trước, giống như u linh trong đêm tối, Long Noãn Noãn trong mắt nhiễm huyết quang, không tiếng động cắt đứt từng cái cổ họng.
Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập cả lều, trong lòng Noãn Noãn dâng lên một loại cảm giác hưng phấn, loại cảm giác này quá quen thuộc, giống như trở về ngày trước liếm máu đầu dao, chỉ là máu chảy này, ý nghĩa hơn nhiều so với ngày trước chỉ cần tiền bạc.
Giết chết năm người đứng đầu, lương thảo bên kia vẫn chưa bốc cháy lên, trong lòng Noãn Noãn có chút gấp, nàng sai ám vệ trước ngồi khí cầu rời đi, một mình lưu lại tiếp ứng Mộ Dung Thánh Khuynh.
Vì phòng ngừa mùi máu tươi lan tràn, Noãn Noãn vừa cảnh giác, vừa kéo xong lều trại, sau đó một mình ở lại trong lều tràn ngập mùi máu tươi. Noãn Noãn giống như một con báo cảnh giác, chặt chẽ chú ý động tĩnh chung quanh. Đột nhiên, âm thanh của một người từ bên ngoài lều truyền ra.
“Vương gia!” Một người nhẹ nhàng kêu lên, hình như là vừa đến lều phía trước.
Quả nhiên Mộ Dung Thánh Ly ở lều phía trước! Noãn Noãn hơi trầm ngâm, lặng lẽ leo ra khỏi lều vải, tránh qua bính lính tuần tra, núp ở sau lều, nghĩ thầm nếu như có thể nghe được một chút bí mật quân sự thì tốt!
Trong lều trại một mảnh tĩnh lặng, trong khi Noãn Noãn cho rằng không thám thính được gì, đột nhiên âm thanh Mộ Dung Thánh Ly nhẹ nhàng vang lên: “Chuyện sai ngươi điều tra như thế nào rồi?”
“Vương gia, thuộc hạ cả đêm đi Đô thành, bởi vì Đô thành đã giới nghiêm, thuộc hạ vất vả xâm nhập vào thành, đã tìm được Ngụy công công từ trong cung ra ngoài an hưởng tuổi già. Theo như hắn nói, năm đó trước khi Như phi vào cung, quả thật đã không phải là tấm thân xử nữ. Lúc ấy hắn phụ trách giám sự chọn phi tử, chẳng qua khi đó đã thu bạc, cho Như phi vào cung mà thôi!” Người nọ nhỏ giọng nói.
Tiếng xương kẽo kẹt vang lên, hình như có người nắm thật chặt quả đấm: “Còn nữa không?”
“Sau một năm Như phi vào cung, sinh ra Hoàng thượng hiện tại, nhưng hình như là cũng không được sủng ái, sau lại bởi vì thân thể suy yếu làm sai chuyện, cho nên đã từng bị Hoàng thượng phạt xuất cung đi nghỉ ngơi một năm ở biệt uyển hoàng gia. Sau khi trở về từ biệt uyển, không biết vì lý do gì, lại bất ngờ lấy được sủng ái của Hoàng thượng, mãi cho đến khi Như phi nương nương trúng độc không dậy nổi!”
“Người hạ độc là ai? Sự việc năm đó là sao?”Âm thanh của Mộ Dung Thánh Ly càng ngày càng thấp.
“Nghe nói là Dung thái hậu, nhưng đều là lời đồn đại. Năm đó Như phi nương nương là người được cưng chiều nhất, nhưng sau khi Dung thái hậu vào cung, liền cân sức ngang tài. Lời đồn đại nói Dung thái hậu tranh thủ tình cảm, âm thầm hạ độc Như phi nương nương!” Người nọ tiếp tục nói: “Từ sau khi đó, Hoàng thượng liền bắt đầu sủng ái Dung thái hậu, cưng chiều so với Như phi càng cao hơn. Nghe nói lâm triều cũng không lên, chỉ dính lấy Dung thái hậu, mặc cho Dung thái hậu tất cả, cuối cùng quần thần dâng tấu, tiên hoàng đều không nghe, cho đến ngày băng hà!”
“Tất cả đều vô dụng, những chuyện này, lúc bổn vương còn nhỏ đã biết. Để cho ngươi mạo hiểm vào Đô thành, chẳng lẽ chỉ là thám thính chút chuyện này thôi sao?” Âm thanh lạnh lẽo của Mộ Dung Thánh Ly truyền tứi, sau đó âm thanh ly tách rơi xuống đất.
“Vương gia, thuộc hạ hành sự bất lực, chẳng qua là người hiểu rõ chân tướng chuyện năm đó đều đã chết, ngày hôm sau sau khi Tiên hoàng băng hà Dung thái hậu liền đổi toàn bộ cung nhân…”
“Tốt lắm, bổn vương đã biết, ngươi đi ra ngoài đi! Nhớ, bổn vương sai ngươi đi tra chuyện, không cho phép nói cho bất kỳ kẻ nào!” Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng nói.
“Thuộc hạ hiểu!” Người nọ vội vàng đáp, lui ra ngoài.
Noãn Noãn lập tức đem thân thể dính vào bên trong lều trại, đai định muốn xoay người ròi đi, đột nhiên nghe thấy Mộ Dung Thánh Ly trong lều trại hô lên: “Là ai?”
“Không biết cái gì?” Noãn Noãn liếc mắt nhìn hắn.
Mộ Dung Thánh Khuynh hừ hừ, trong lòng không chắc chắn. Thân phận Kim Ưng này, là sinh mạng mới của Mộ Dung Thánh Anh, ngộ nhỡ nói ra…
“Rốt cuộc là cái gì!” Noãn Noãn nhìn vẻ mặt của hắn, càng cảm thấy Mộ Dung Thánh Khuynh muốn nói ra cái gì bí mật!
“Noãn Noãn nàng tự mình đi hỏi hoàng huynh đi!” Mộ Dung Thánh Khuynh rốt cuộc mở miệng: “Nàng tự mình đi hỏi hắn!”
Noãn Noãn sững sờ: “Ta hỏi cái gì, ta không biết ngươi đang nói là phương diện nào!”
“Ai nha, trước hết cái này không nói nữa, nàng đã nói rồi, có giúp hoàng huynh không!” Mộ Dung Thánh Khuynh thật sự là không nhịn được nữa.
Noãn Noãn hơi trầm ngâm: “Ta khuyên hắn ta thì có ích lợi gì? Thế cục hiện tại sẽ không thay đổi, bất luận kẻ nào ngồi ở chỗ đó, muốn cứu vớt Vương triều Mộ Dung chỉ có một biện pháp. Chỉ khi thế cục thay đổi, ta không cần khuyên, tự nhiên Mộ Dung Thánh Anh sẽ thay đổi chủ ý!”
“Đúng vậy, Noãn Noãn đúng là người thông minh! Nhưng cũng chỉ vì thế cục không cách nào cải biến, hoàng huynh mới lựa chọn như vậy không phải sao? Nếu hoàng huynh cũng không thể thay đổi sự thật, chúng ta thay đổi như thế nào?” Mộ Dung Thánh Khuynh cảm giác mình sắp điên rồi, thế nhưng lại lọt vào một vòng tuần hoàn ác tính ( sự việc biến chuyển liên tục càng ngày càng xấu)
Noãn Noãn trầm ngâm, hiện tại quả thật chuyện rất khó giải quyết, Mộ Dung Thánh Ly điều binh từ biên quan về, hoàn toàn không quan tâm nguy hiểm vương triều bị diệt vong. Xem ra chuyện nàng nghĩ muốn đột phá không dễ dàng, rốt cuộc có biện pháp gì khiến Mộ Dung Thánh Ly thỏa hiệp đây?
Đột nhiên Noãn Noãn ngẩng đầu lên: “Ngươi nói viện binh hôm nay mới đến?”
Mộ Dung Thánh Khuynh gật đầu một cái; “Đúng vậy!”
“Nói không chừng ngày mai sẽ công thành! Tối nay tỷ lệ thành công không lớn, binh lính từ xa đến sẽ mệt nhọc, tạm thời sẽ nghỉ ngơi một đêm!” Noãn Noãn tỉnh táo phân tích.
“Đúng vậy!” Mộ Dung Thánh Khuynh thở dài: “Hoàng huynh muốn lúc lão Thất công thành sẽ giải hòa!”
“Vậy trước hết chúng ta đánh hắn bất ngờ, trước tiên nhiễu loạn lòng quân, nếu như vậy nói không chừng ngày mai họ sẽ không công thành, chúng ta còn thời gian nghĩ biện pháp khác!” Noãn Noãn đột nhiên đứng dậy, ánh mắt vô cùng tỏa sáng.
“Làm sao đánh bất ngờ bây giờ? Chẳng lẽ Noãn Noãn nàng nghĩ muốn đánh lén?” Mộ Dung Thánh Khuynh kinh sợ kêu lên: “Chính là mười vạn đại quân đó, lều trại trùng điệp hơn mười dặm, chúng ta làm sao có thể đánh lén thành công?”
“Cũng bởi vì tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, cho nên bọn họ mới buông lỏng cảnh giác. Nhớ năm đó, đừng nói là mười vạn binh sĩ mang theo đao kiếm, quân đội mấy vạn người súng thật pháo thật ta cũng đã đánh lén qua, bắt giặc phải bắt vua trước, dư lại chỉ là phù vân (mây bay)…”
Noãn Noãn vui mừng nói, chợt ý thức được cái gì, lúc này mới chú ý tới Mộ Dung Thánh Khuynh đã hoàn toàn ngu, cười hắc hắc một tiếng: “Mục tiêu của chúng ta không phải là binh lính, mà là thủ lĩnh viện binh tới cứu trợ ngày hôm nay. Chỉ cần giết chết thủ lĩnh, đốt lương thảo, Mộ Dung Thánh Ly sẽ tâm thần đại loạn, ngày mai sẽ không thể nào công thành!”
Rốt cuộc Mộ Dung Thánh Khuynh cũng phản ứng kịp: “Nhưng như vậy quá mạo hiểm, muốn bao nhiêu người đi đánh lén?”
Noãn Noãn nhìn thời gian: “Thời gian đã không còn kịp, quá nhiều người, ta không thể làm ra nhiều vũ khí như vậy, hai mươi người, chỉ là ngươi cần tìm hai trăm người tới giúp ta làm vũ khí, ta sẽ nói nguyên liệu ngươi phải tìm gấp!”
Nói là làm liền, Noãn Noãn rất nhanh viết một phần nguyên liệu mua ở bên ngoài, thuận tiện dọn đi khối đất trống trước Linh Thứu cung, nắm chặt thời gian làm vũ khí.
Súng thật pháo thật là không làm được rồi, chỉ có thể làm một chút công cụ có thể tiến tới lều trại trung tâm và an toàn rút lui mà không kinh động đại quân.
Sau một canh giờ, đã là đêm khuya, mười khinh khí cầu đã hoàn thành, ở cửa thành đợi lệnh.
Mộ Dung Thánh Khuynh từ khi bắt đầu liền theo Noãn Noãn hỏi lung tung này kia, dưới sự yêu cầu lần nữa của Noãn Noãn cuối cùng cũng ngậm miệng lại. Hắn nhìn Noãn Noãn cầm một cây tre nhìn lên bầu trời, hơn nữa còn không ngừng vẽ gì đó lên mặt đất, dùng đất kiểm tra hướng gió.
“Noãn Noãn, chuyện này…” Mộ Dung Thánh Khuynh vừa mới mở miệng, liền bị Noãn Noãn quay đầu lại cắt đứt: “Dẫn người ra khỏi thành, mang theo khinh khí cầu!”
Mộ Dung Thánh Khuynh sững sờ, không kịp phản ứng, chỉ thấy Noãn Noãn đã dẫn đầu từ trên tường thành trượt xuống cửa thành.
Hai mươi dặm ngoài thành, cách đại quân ở Hàn Sơn mười dặm.
Noãn Noãn cưỡi trên lưng ngựa nhìn lên Hàn Sơn, địa thế hiểm trở, đúng là địa phương tốt, dễ thủ khó công. Nhưng mà bởi vì lều trại quá lớn, cho nên cũng có mấy ngàn người ngủ ở trong sơn cốc, nhưng hôm nay viện quân có tới hay không cũng không biết.
Noãn Noãn cẩn thận kiểm tra khinh khí cầu, núi cao như vậy, không biết có thể bay lên tới không, bất quá mắt thấy đã có gió đông, mặc kệ như thế nào, đều muốn thử một lần!
“Noãn Noãn, nàng xem, bọn họ trên đỉnh núi, chúng ta ở dưới núi, hơn nữa phạm vi rộng như vậy, căn bản chúng ta không thể tiến vào trung tâm của bọn họ!” Mộ Dung Thánh Khuynh nhìn đuốc sáng xa xa trên núi, tức giận nói.
“Mặc kệ là như thế nào đều phải thử một lần, chúng ta chỉ có một biện pháp này!” Noãn Noãn nhỏ giọng nói, chuyển mắt nhìn về phía mười tám ám vệ sau lưng. Bọn họ đều là cao thủ nhất đẳng thị vệ trong quân đội, là người Mộ Dung Thánh Khuynh tin tưởng nhất.
“Lần này đi rất nguy hiểm, có khả năng một đi không trở lại, nhưng là vì giang sơn này, chúng ta phải làm như vậy. Các ngươi phải nhớ kỹ, cho dù chết, cũng phải giết chết mấy tên thủ lĩnh, cũng phải tận lực làm nhiễu loạn lòng quân của địch!” Noãn Noãn lạnh lùng nói, bước lên khí cầu đầu tiên.
“Thề thần phục Vương triều!” Ám vệ quỳ trên mặt đất lớn tiếng nói, sau đó cũng lên khí cầu.
Noãn Noãn nắm chặt dây thừng, thân là sát thủ, nàng lần đầu tiên cảm thấy giết người cũng có thể kiêu ngạo như thế. Nàng đốt khí cầu, dẫn đầu bay tới Hàn Sơn.
Đứng ở cái sọt phía dưới khinh khí cầu, nhìn khí cầu càng ngày càng cao, Mộ Dung Thánh Khuynh ngạc nhiên trợn to mắt, không ngờ trên thế giới cũng có vũ khí thú vị như thế.
Độ cao Hàn Sơn chính là độ cao cao nhất khinh khí cầu có thể đạt tới, khi nhìn thấy đỉnh lều lớn nhất trên đỉnh núi, cách xa mặt đất mười mét, Noãn Noãn mang theo ám vệ nhảy xuống, thần không biết quỷ không hay xâm nhập vào doanh địa.
Lúc này đã là đêm khuya, người người mệt mỏi, tất cả binh lính thủ vệ đều cúi đầu nhắm mắt, không có ai chú ý tới khinh khí cầu treo trên đỉnh đầu bọn hắn.
Căn cứ vào tình báo có được trước lúc đó, sau khi xác định phương hướng lương thảo, Mộ Dung Thánh Khuynh mang theo một đội người đi đốt lương thảo, Noãn Noãn mang theo một đội khác chạy về hướng lân cận phía trướng lớn nhất. Theo tình báo, đó là doanh trướng của tất cả người đứng đầu dưới Mộ Dung Thánh Ly.
Đêm khuya, tất cả người đứng đầu đang ngủ say, hơn nữa bọn họ nhận được lệnh ngày mai tiến vào Đô thành, mọi người đều yên giấc nghỉ ngơi dưỡng sức.
Cầm chủy thủ tiến vào doanh trước, giống như u linh trong đêm tối, Long Noãn Noãn trong mắt nhiễm huyết quang, không tiếng động cắt đứt từng cái cổ họng.
Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập cả lều, trong lòng Noãn Noãn dâng lên một loại cảm giác hưng phấn, loại cảm giác này quá quen thuộc, giống như trở về ngày trước liếm máu đầu dao, chỉ là máu chảy này, ý nghĩa hơn nhiều so với ngày trước chỉ cần tiền bạc.
Giết chết năm người đứng đầu, lương thảo bên kia vẫn chưa bốc cháy lên, trong lòng Noãn Noãn có chút gấp, nàng sai ám vệ trước ngồi khí cầu rời đi, một mình lưu lại tiếp ứng Mộ Dung Thánh Khuynh.
Vì phòng ngừa mùi máu tươi lan tràn, Noãn Noãn vừa cảnh giác, vừa kéo xong lều trại, sau đó một mình ở lại trong lều tràn ngập mùi máu tươi. Noãn Noãn giống như một con báo cảnh giác, chặt chẽ chú ý động tĩnh chung quanh. Đột nhiên, âm thanh của một người từ bên ngoài lều truyền ra.
“Vương gia!” Một người nhẹ nhàng kêu lên, hình như là vừa đến lều phía trước.
Quả nhiên Mộ Dung Thánh Ly ở lều phía trước! Noãn Noãn hơi trầm ngâm, lặng lẽ leo ra khỏi lều vải, tránh qua bính lính tuần tra, núp ở sau lều, nghĩ thầm nếu như có thể nghe được một chút bí mật quân sự thì tốt!
Trong lều trại một mảnh tĩnh lặng, trong khi Noãn Noãn cho rằng không thám thính được gì, đột nhiên âm thanh Mộ Dung Thánh Ly nhẹ nhàng vang lên: “Chuyện sai ngươi điều tra như thế nào rồi?”
“Vương gia, thuộc hạ cả đêm đi Đô thành, bởi vì Đô thành đã giới nghiêm, thuộc hạ vất vả xâm nhập vào thành, đã tìm được Ngụy công công từ trong cung ra ngoài an hưởng tuổi già. Theo như hắn nói, năm đó trước khi Như phi vào cung, quả thật đã không phải là tấm thân xử nữ. Lúc ấy hắn phụ trách giám sự chọn phi tử, chẳng qua khi đó đã thu bạc, cho Như phi vào cung mà thôi!” Người nọ nhỏ giọng nói.
Tiếng xương kẽo kẹt vang lên, hình như có người nắm thật chặt quả đấm: “Còn nữa không?”
“Sau một năm Như phi vào cung, sinh ra Hoàng thượng hiện tại, nhưng hình như là cũng không được sủng ái, sau lại bởi vì thân thể suy yếu làm sai chuyện, cho nên đã từng bị Hoàng thượng phạt xuất cung đi nghỉ ngơi một năm ở biệt uyển hoàng gia. Sau khi trở về từ biệt uyển, không biết vì lý do gì, lại bất ngờ lấy được sủng ái của Hoàng thượng, mãi cho đến khi Như phi nương nương trúng độc không dậy nổi!”
“Người hạ độc là ai? Sự việc năm đó là sao?”Âm thanh của Mộ Dung Thánh Ly càng ngày càng thấp.
“Nghe nói là Dung thái hậu, nhưng đều là lời đồn đại. Năm đó Như phi nương nương là người được cưng chiều nhất, nhưng sau khi Dung thái hậu vào cung, liền cân sức ngang tài. Lời đồn đại nói Dung thái hậu tranh thủ tình cảm, âm thầm hạ độc Như phi nương nương!” Người nọ tiếp tục nói: “Từ sau khi đó, Hoàng thượng liền bắt đầu sủng ái Dung thái hậu, cưng chiều so với Như phi càng cao hơn. Nghe nói lâm triều cũng không lên, chỉ dính lấy Dung thái hậu, mặc cho Dung thái hậu tất cả, cuối cùng quần thần dâng tấu, tiên hoàng đều không nghe, cho đến ngày băng hà!”
“Tất cả đều vô dụng, những chuyện này, lúc bổn vương còn nhỏ đã biết. Để cho ngươi mạo hiểm vào Đô thành, chẳng lẽ chỉ là thám thính chút chuyện này thôi sao?” Âm thanh lạnh lẽo của Mộ Dung Thánh Ly truyền tứi, sau đó âm thanh ly tách rơi xuống đất.
“Vương gia, thuộc hạ hành sự bất lực, chẳng qua là người hiểu rõ chân tướng chuyện năm đó đều đã chết, ngày hôm sau sau khi Tiên hoàng băng hà Dung thái hậu liền đổi toàn bộ cung nhân…”
“Tốt lắm, bổn vương đã biết, ngươi đi ra ngoài đi! Nhớ, bổn vương sai ngươi đi tra chuyện, không cho phép nói cho bất kỳ kẻ nào!” Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng nói.
“Thuộc hạ hiểu!” Người nọ vội vàng đáp, lui ra ngoài.
Noãn Noãn lập tức đem thân thể dính vào bên trong lều trại, đai định muốn xoay người ròi đi, đột nhiên nghe thấy Mộ Dung Thánh Ly trong lều trại hô lên: “Là ai?”
/123
|