Độc Nhất Phu Nhân Tâm

Chương 76 - Tĩnh Dưỡng

/174




Sau khi Đào Tĩnh cứu được Tôn Khải Yên, trên đường ôm nàng trở lại Giá Cô viện, không biết đã bị bao nhiêu người nhìn thấy. Tôn Tri Lễ cùng Lưu thị không nói gì thêm, nhưng vẫn vì vậy mà sầu lo.

Nam nữ thụ thụ bất thân, danh dự của nữ nhi nên làm thế nào bây giờ?

Nhưng mà Đào Tĩnh là ân nhân cứu mạng của nàng, chỉ cần như vậy thôi bọn họ đã thập phần cảm kích đối với hắn rồi, làm sao có thể yêu cầu hắn cái gì được?

Đào Tĩnh nhìn ra, cũng đã quyết định cũng nên để nhà mình chủ động mở miệng trước, chọn ngày lành liền thỉnh bà mối đến Tôn phủ một chuyến.

Đào Cẩn sắp sửa bước vào chính đường, nghe đến câu này vội vàng đi vào, Ca ca mới vừa nói cái gì? Huynh muốn đi Tôn phủ cầu hôn?

Không nghĩ tới động tác của đại ca lại nhanh như vậy, kiếp trước hôn sự của hắn cùng Tôn Khải Yên mãi đến nửa năm sau mới bắt đầu, lần này sự việc lại đến sớm như vậy. Đào Cẩn không khỏi vui vẻ thay cho Tôn Khải Yên, không biết lúc nàng nghe được sẽ có phản ứng như thế nào?

Đào Tĩnh thấy nàng đi đường không ổn định, liền đưa tay đi đỡ nàng, nhịn không được nói vài câu: Đi chậm một chút, nếu ngã thì làm thế nào?

Đào Cẩn cười tủm tỉm: Muội đây không phải là đang cao hứng thay cho ca ca sao.

Lúc quay đầu rốt cuộc cũng nhìn thấy Đào Lâm Nguyên, mới vài ngày không gặp, ông đã gầy đi rất nhiều, dưới hốc mắt có quầng thâm rất đậm, vừa nhìn liền biết là do không nghỉ ngơi tốt. Đào Cẩn ý miễn cưỡng cười đi đến, Phụ thân.

Đào Lâm Nguyên cười lại, Việc này do ta cùng đại ca con chuẩn bị, con đừng quan tâm. Con mới từ sơn trang trở về, về Trọng Linh viện nghỉ ngơi một chút đi.

Đào Cẩn hiểu chuyện gật gật đầu, việc này quả thật không đên phiên nàng bận tâm, vì thế liền cùng nha hoàn đồng loạt trở về Trọng Linh viện.

Nàng không có ở đây mấy ngày, nhưng nha hoàn trong viện vẫn đem phòng ốc dọn dẹp thập phần sạch sẽ, mong ngóng nàng trở về.

Tuy rằng vị này tiểu tổ tông này có thời điểm rất ầm ĩ, còn rất thích trêu trọc người khác, nhưng nếu trong Trọng Linh viện không có nàng, thì cảm thấy thật im lặng trống vắng.

*

Mấy ngày nay Đào Cẩn thường xuyên đi Tôn phủ thăm Tôn Khải Yên, thế cho nên Lưu thị đối với nàng vô cùng nhiệt tình, quả thực coi như nửa nữ nhi mà đối đãi.

Thường thường trước mặt Đào Cẩn Lưu thị luôn khen điểm tốt của Đào Tĩnh, tuấn tú lịch sự, khí độ bất phàm, can đảm nghĩa hiệp...

Nghe được những lời này trên mặt Đào Cẩn có điểm không nhịn được, nàng thừa nhận đại ca nhà mình rất tốt, nhưng còn chưa nghe thấy ai khen hắn như vậy, nghe thấy vậy mà đỏ cả mặt thay hắn.

Khó có thể tưởng tượng được nếu như Lưu thị biết được tin Đào Tĩnh muốn đến Tôn phủ cầu hôn, sẽ cao hứng đến mức nào. Đào Cẩn vẫn không nói cho bọn họ biết, đến một ngày nàng đang ở trong phòng của Tôn Khải Yên, đang cùng học thêu chim tước trong rừng trúc thì nha hoàn thiếp thân của Tôn Khải Yên Từ Cô đi vào, trên vẻ mặt đầy kinh ngạc, lại gần tai Tôn Khải Yên nói nhỏ hai câu.

Nói hết câu, Tôn Khải Yên đã hoảng hồn, đâm một châm vào ngón tay, kìm lòng không được hít một hơi.

Đào Cẩn cúi đầu, cười nhưng không nói.

Nàng đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, sáng nay lúc ra cửa đại ca vẫn còn đang bận rộn, chỉ chờ bà mối đến đông đủ liền đi Tôn phủ cầu hôn.

Tôn Khải Yên cúi đầu lau đi giọt máu trên đầu ngón tay, thấy nàng đang cười trộm, thoáng chốc liền hiểu đã xảy ra chuyện gì, mặt bỗng dưng đỏ bừng, Khiếu Khiếu, muội, muội có phải đã biết trước?

Đào Cẩn buông rổ châm tuyến, nở nụ cười vô tội, nhưng nét giảo hoạt trong mắt cho dù thế nào cũng không che giấu được, Khải Yên tỷ tỷ đừng trách muội, là tại đại ca không cho muội nói. Đại ca lo lắng nếu như muội nói với tỷ, vạn nhất tỷ lại từ chối thì làm thế nào? Cuối cùng nói một câu, cố ý chế nhạo nàng, Đại ca thật là lo lắng vô cớ, muội thấy bá mẫu rất vừa lòng đối với hắn với đại ca, làm sao nỡ lòng cự tuyệt huynh ấy đây? Hơn nữa, tỷ cũng luyến tiếc...

Nói chưa nói xong, liền bị Tôn Khải Yên nhéo một cái ở eo.

Đừng nói hươu nói vượn!

Đào Cẩn biết nàng da mặt mỏng, cười hắc hắc không đùa nàng nữa, Vậy chúng ta cứ ngồi đợi tin tức là được.

Tôn Khải Yên không nói lời nào, trên mặt có càng ngày càng có xu thế ửng đỏ.

Chỉ cần vừa nghĩ tới Đào Tĩnh đang ở Chính Đường cầu hôn, cùng phụ mẫu nàng nói tới hôn sự sau này, nói tới nàng... Nàng xấu hổ rũ lông mi xuống, dứt khoát không dạy Đào Cẩn thêu Tú Hoa nữa, Hôm nay ta... Muội, muội đi về trước đi. Khiếu Khiếu, sau này ta sẽ dạy muội thêu chim tước trong rừng trúc sau.

Dứt lời để cho nha hoàn đỡ nàng nằm vào trong chăn, toàn thân đều rụt cả vào trong chăn, không nói gì thêm.

Đào Cẩn ừ một cái, cười dịu dàng đứng dậy, Muội đi nhé?

Tôn Khải Yên không động đậy.

Nàng lại nói thêm một câu, Khải Yên tỷ tỷ phản ứng như vậy, có phải là không đồng ý gả cho đại ca của muội hay không, có muốn muội trở về nói lại với đại ca không?

Vừa dứt lời, quả nhiên thấy Tôn Khải Yên lật người, hai má ửng hồng, một đôi mắt long lanh nước chứa đầy giận dữ: Khiếu Khiếu, không cho muội nói bậy trước mặt huynh ấy.

Đào Cẩn đã thực hiện được ý xấu, rốt cuộc cũng hài lòng, Biết biết, Khải Yên tỷ tỷ yên tâm, muội cái gì cũng sẽ không nói.

Ngôn Cật cùng nàng cáo từ rời đi, Đào Tĩnh cùng Đào Lâm Nguyên vẫn còn ở lại chính đường, nàng cảm thấy không dễ chịu, liền trực tiếp lên xe ngựa trở về phủ.

*

Mãi cho đến quá trưa, Đào Lâm Nguyên cùng Đào Tĩnh mới từ Tôn phủ trở về.

Đào Cẩn đang dùng thiện, nghe vậy vội buông bát đũa, lấy ra lụa khăn lau miệng liền đi về phía Chính Đường. Chưa kịp thấy mặt đã vội vã hỏi hỏi: Ca ca thế nào rồi?

Đào Tĩnh đang cùng Đào Lâm Nguyên đang thương nghị, thấy nàng lỗ mãng như vậy, có vài phần bất đắc dĩ: Tại sao có vẻ như muội còn gấp hơn cả ta?

Đào Cẩn tự động tự giác tìm cái ghế ngồi xuống, uống một ngụm trà nóng nha hoàn đưa tới, Đây không phải là do muội quan tâm huynh sao.

Đào Tĩnh không có tin lời ngon ngọt của nàng, nói chi tiết cho nàng biết: Tôn phủ đã đồng ý, sau khi hỏi qua ngày sinh tháng đẻ, ngày khác sẽ đến phủ đưa sính lễ.

Mối hôn sự này đã không còn nghi ngờ gì nữa, được tiến hành vô cùng thuận lợi.

Ngẫm lại cũng đúng, giữa ban ngày ban mặt Đào Tĩnh ôm Tôn Khải Yên trở về, cho dù xem như là vì cứu người, cũng có ảnh hưởng đối với thanh danh của nàng. Hơn nữa Tôn gia đối với hắn đầy lòng cảm ơn, gần như không hai lời liền đem nữ nhi gả cho hắn. Đặc biệt Lưu thị mừng không tả xiết, thu xếp muốn giữ hai người lại cùng nhau dùng cơm trưa, sau Đào Tĩnh từ chối mấy lần mới để hai người về nhà.

Đào Cẩn nhếch lên khóe môi, môi mắt đều cong cong: Chúc mừng đại ca, muội liền sắp có đại tẩu rồi.

Nàng đứng dậy, chạy đến trước mặt Đào Tĩnh vái chào, hoạt bát linh động.

Chuyện lớn như vậy làm sao có thể không nói với Ân Tuế Tình, ngay lập tức nàng liền muốn đến Sở quốc công phủ, nói cho mẫu thân tin tức tốt này. Nhưng mà mới ngồi dậy, liền thấy ngực nổi lên một trận đau nhức, nàng nhíu chặt chân mày, không hề ngoài dự liệu liền vô lực ngã vào trong lòng Đào Tĩnh.

Trong ngực tựa như đang có một bàn tay bóp chặt, đau đến mức nàng khó có thể hô hấp, Ca ca, muội đau...

Đào Tĩnh bị nàng dọa sợ, Khiếu Khiếu? Người đâu, truyền Chu đại phu! Mau gọi Chu đại phu đến đây!

Dạo này nàng hiếm khi phát bệnh, hôm nay lại đột nhiên phát tác, làm cho mọi người vì bất ngờ mà không kịp phòng bị.

Đào Cẩn nắm chặt cổ tay của hắn, hô hấp ngắn ngủi, nhớ tới lọ thuốc Chu Phổ đưa nàng lúc sinh nhật, nàng vẫn đặt trên ngăn tủ phía trên cùng.

Có thuốc... Nàng không nói nên lời, mỗi một chữ nói ra đều hết sức gian nan.

Đào Tĩnh sai mọi người chung quanh im lặng, cúi xuống lắng nghe lời nàng nói.

Chu Phổ đưa cho muội... Thuốc, để trong ngăn tủ...

Đào Tĩnh mới nghe liền hiểu, tránh kéo dài thời gian, liền ôm nàng đi về phía Trọng Linh viện, dọc theo đường đi hai tay đều run rẩy, sợ không kịp một cái, Khiếu Khiếu liền không còn.

Trên đường đi Đào Cẩn vô cùng đau đớn, ngất đi ở trong lòng ca ca.

*

Lúc nàng tỉnh lại thì Đào Tĩnh cùng Đào Lâm Nguyên đang túc trực bên giường nàng.

Đào Cẩn lặng lẽ mở mắt, có chút mơ màng, Phụ thân, ca ca?

Lại nhìn về phía bên cạnh, Chu Phổ cũng đang ở đây.

Đào Tĩnh cùng Đào Lâm Nguyên thấy nàng tỉnh , rốt cuộc cũng thở phào một hơi, Khiếu Khiếu cảm thấy thế nào, còn đau không?

Đào Cẩn lắc đầu, ngược lại là không thấy đau, nhưng hít thở vẫn có chút khó khăn. Nàng để cho nha hoàn đỡ mình dậy, giọng nói suy yếu, Muội khó thở.

Nghe vậy, Đào Lâm Nguyên vội vàng để cho Chu Phổ đi lên xem xét.

Sắc mặt Chu Phổ lộ ra nét lo lắng, cũng bắt đầu buộc chỉ trên cổ tay nàng chẩn đoán một lát, lại nhìn sắc mặt nàng, tiếp nhận giấy bút từ trong tay Thôi Hạ viết rằng: Trong ngực Tam tiểu thư có tật, khí huyết tắc nghẽn, mới có thể cảm thấy khó thở. Có lẽ là do mấy ngày trước đi lên núi, mấy ngày nay tiểu thư nên ở trong phủ tĩnh dưỡng thật tốt, không nên tiếp tục đi chung quanh nữa.

Nghe Chu Phổ nói như vậy, Đào Lâm Nguyên tự trách không thôi, Sớm biết như thế, cho dù thế nào ta cũng sẽ không cho con đi xem cuộc thi săn bắn kia.

Phụ thân đừng nói như vậy, là do con cầu xin ngoại công cho đi. Giọng nói Đào Cẩn thật thấp, bên môi nở nụ cười nhẹ, an ủi ông.

Đào Tĩnh thấy Chu Phổ vẫn còn đang viết chữ, hỏi: Chu đại phu còn có lời gì muốn nói?

Chu Phổ gật đầu, đem tờ giấy vừa viết xong đưa tới trước mặt Đào Lâm Nguyên, mong ông cẩn thận.

Trên giấy viết: Ở trong phủ tĩnh dưỡng cũng không phải kế lâu dài, ở thành Trường An khí hậu bất lợi với việc dưỡng bệnh của tam tiểu thư, nên chọn một chỗ bốn mùa như mùa xuân, non xanh nước biếc, nên đến đó điều dưỡng tầm một năm rưỡi, mới có khả năng áp chế được bệnh tình của tam tiểu thư.

Việc này...

Đào Lâm Nguyên chỉ đứng đó nhìn, một lúc lâu cũng không nói tiếng nào.

Chỉ cần có thể khiến bệnh tim của Khiếu Khiếu chuyển biến tốt đẹp, bảo ông làm gì cũng đều được. Nhưng mà đưa nàng đến phương xa, cho dù thế nào cũng thấy luyến tiếc.

Đào Tĩnh đã trải qua việc này một lần, so với Đào Lâm Nguyên thì bình tĩnh hơn rất nhiều: Không biết nơi non xanh nước biếc trong miệng Chu đại phu, là chỉ nơi nào?

Chu Phổ viết xuống hai cái địa danh trên giấy, dừng một chút rồi mới giao cho hắn nhìn.

Trên đó viết Tùng Châu, Quế Châu.

Tùng Châu mấy năm nay không được thái bình, là địa phương thương nhân buôn bán trà tụ tập, Đào Tĩnh không định để cho Đào Cẩn đi đến đó. Quế Châu thì hoàn toàn ngược lại là nơi thích hợp nhất, khí hậu dễ chịu, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, hắn định sau khi tính toán thương lượng cùng Đào Lâm Nguyên rồi mới quyết định.

Sau khi tiễn bước Chu Phổ, Đào Lâm Nguyên dựa vào tháp suy nghĩ rất lâu, nửa ngày cũng chưa nói được một câu.

Ngược lại là Đào Cẩn bình tĩnh trở lại nhanh hơn nhiều, trong lòng có chủ ý, Việc này con muốn nói qua với mẫu thân một tiếng, nghe ý kiến của nương một chút.

Đào Tĩnh ngồi xuống bên giường nàng, nhỏ giọng hỏi: Khiếu Khiếu nghĩ như thế nào? Nếu muội không muốn đi như vậy xa, liền ở lại thành Trường An dưỡng thương cũng không sao. Ca ca sẽ tìm cho muội đại phu tốt hơn, nhất định có thể chữa khỏi bệnh tim của muội.

Hắn làm sao lại nỡ để Đào Cẩn đi nơi xa như vậy? Nàng mới mười ba tuổi, nếu như bên cạnh không có ai chiếu cố, hắn và Đào Lâm Nguyên làm sao có thế yên tâm được?

Nghe thấy vậy, Đào Lâm Nguyên ngồi dậy phụ họa nói: Tĩnh nhi nói đúng, thành Trường An lớn như vậy, Phụ thân không tin không tìm được người có thể cứu con.

Đào Cẩn bật cười, làm cho không khí trong phòng nhất thời giảm bớt áp lực hơn nhiều, Nếu như Chu đại phu nói như vậy, nhất định là có đạo lý của hắn, con đi ra ngoài dưỡng thân thể một năm rưỡi rồi quay trở lại, nói không chừng có thể sẽ tốt hơn? Phụ thân ca ca mọi người đừng lo lắng, con sẽ thận trọng suy tính.

Hai người ở trong phòng ở thêm một lát nữa rồi mới rời đi.

*

Ngày hôm sau Đào Cẩn đi Sở quốc công phủ một chuyến, trước hết đem việc hôn sự của Đào Tĩnh nói với Ân Tuế Tình.

Nghe xong Ân Tuế Tình trầm ngâm nói: Tô gia tiểu thư nương đã thấy qua vài lần, đúng là cái có tri thức hiểu lễ nghĩa, vừa hiểu chuyện lại dịu dàng, gả cho ca ca con cũng rất tốt.

Đào Cẩn ở một bên nói vài lời tốt thay cho Tôn Khải Yên: Khải Yên tỷ tỷ so mẫu thân nghĩ thì còn hoàn hảo hơn, nếu ca ca cưới được tỷ ấy, thì đó cũng là phúc phận của huynh ấy.

Con a... Ân Tuế Tình bất đắc dĩ véo lỗ mũi của nàng một cái, vị cô nương này này từ trước đến nay miệng lưỡi luôn không có chừng mực, thật không biết nên nói nàng như thế nào mới tốt.

Đào Cẩn đem việc Đào Tĩnh cứu Tôn Khải Yên khu vực săn bắn kia nói lại một lần, thừa dịp Ân Tuế Tình đang cao hứng, mềm giọng nói: Mẫu thân, ngày hôm qua bệnh tim của con lại phát tác, Chu đại phu nói con không thể ở lại thành Trường An, phải đi xa tĩnh dưỡng một thời gian. Khả năng sẽ đi địa phương non xanh nước biếc như Tùng Châu hoặc Quế Châu.

Ân Tuế Tình trong lòng sợ hãi, vội đỡ nàng dậy, Đã xảy ra chuyện gì? Hiện tại con thế nào rồi?

Con đã dùng thuốc của Chu đại phu, hiện tại đã không sao. Đào Cẩn nói để cho bà không cần phải quá lo lắng, tiếp tục nói: Chu đại phu nói, chỉ cần điều dưỡng một năm rưỡi, điều dưỡng tốt rồi lại trở về. Con muốn hỏi ý kiến nương một chút, nương nói nên đi Tùng Châu hay là Quế Châu?

Ân Tuế Tình kéo nàng vào trong ngực, trong lúc nhất thời cảm thấy ngàn vạn cảm xúc, đau lòng vì tâm can bảo bối của bà đã gặp nhiều tai nạn, Nhất định phải đi sao? Nếu như con phải đi, mẫu thân liền đi cùng con. Những chỗ đó đường xá xa xôi, nếu không có ai chăm sóc con thì làm thế nào được?

Đào Cẩn từ trong lòng bà ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt, trong mắt khẽ dấy lên ý cười, Con đều đã suy nghĩ xong, mẫu thân đừng lo lắng cho con. Con cảm thấy Tùng Châu rất tốt, chỗ đó tuy rằng hơn loạn một chút, nhưng tốt xấu gì còn có Ngụy vương cữu cữu có thể nhờ cậy, nếu như xảy ra chuyện gì, con có thể tìm tới hắn giúp đỡ.

Lại nói vài ngày nữa Giang Hành sẽ trở về Tùng Châu, đúng lúc nàng có thể đi cùng hắn trở về.

Đây là suy nghĩ Đào Cẩn mới quyết định, ngày hôm qua nhìn thấy Chu Phổ viết trên giấy hai chữ Tùng Châu, nàng liền dấy lên ý nghĩ này.

Ân Tuế Tình hơi có chút dao động, Tốt thì tốt, nhưng dù sao Ngụy vương cũng là một đại nam nhân, rất nhiều chuyện không tiện... Chi bằng nương đi cùng con.

Đào Cẩn khuyên nhủ bà, Mẫu thân đi rồi, ai chăm sóc ngoại công? Gần đây thân thể ông cũng không được tốt, đã vài năm nương không ở bên cạnh ông, con thấy luôn nhớ đến nương. Nay thật vất vả mới trở lại được, nương nên ở nhà bồi bồi ngoại công đi.

Cuối cùng Ân Tuế Tình vẫn cảm thấy không yên lòng, liền đưa bốn vị ma ma thiếp thân cho Đào Cẩn, đây đều là người thân cận nhất với bà, có thể thay bà chăm sóc Khiếu Khiếu.

Ân Tuế Tình hỏi nàng: Khi nào thì con đi?

Đào Cẩn cười, Đợi xong cung yến tết Nguyên Tiêu sẽ đi, con còn có thật nhiều việc chưa giao phó đâu.

Giang Hành khởi hành trước tết Nguyên Tiêu một ngày, Đào Cẩn định ở lại thành Trường An vài ngày, nàng không muốn rời đi sớm như vậy.

Sau khi Ân Tuế Tình biết được, cũng không chờ đợi được: Nương đi nói một tiếng với Ngụy vương cữu cữu của con, nhờ hắn trên đường để mắt đến con, lúc đó có thể tùy thời giúp đỡ cho con. Chung quy đoạn đường đến Tùng Châu lộ trình xa xôi, con là một một vị tiểu cô nương, nếu như xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?

Có thể như vậy là tốt nhất, vẹn toàn cả đôi bên.

Đào Cẩn không cự tuyệt, Vâng, vậy thì phải làm phiền Ngụy vương cữu cữu.

Ngay hôm đó Ân Tuế Tình liền phái người đến phủ của Ngụy vương nói việc này, Giang Hành nghe xong, tỏ vẻ có thể chờ nàng một hai ngày rồi mới khởi hành, một đoàn người ngựa cùng nhau hồi Tùng Châu. Ở Tùng Châu hắn có vài biệt viện, khung cảnh cũng hết sức an bình, nếu như Đào Cẩn đồng ý, có thể tùy ý lựa chọn một chỗ vào ở, hắn có thể phái người bảo vệ an nguy của nàng.

/174

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status