Độc Nhất Phu Nhân Tâm

Chương 81 - Vằn Thắn

/174




Triệu Bân trong lòng oán thầm, trên mặt lại vẫn thể hiện vẻ đứng đắn, Ngụy vương ở phía trước cách đây hai mươi dặm, cách đó không xa có một ngã rẽ, để tránh cho quận chúa không đi lầm đường, nên mới hạ lệnh cho thuộc hạ đến đây tiếp ứng.

Mới đầu hắn còn cảm thấy Ngụy vương đã làm điều thừa, không phải chỉ là một cái lối rẽ hay sao, chỉ cần tìm một người đứng ở đấy chờ không phải là được rồi sao, làm sao phải khua chiêng gõ trống cử người đi hộ tống như vậy. Đợi đến lúc Quảng Linh quận chúa đi đến trước mặt, hắn mới hiểu được dụng ý của Ngụy vương.

Một vị tiểu cô nương nũng nịu như vậy, vạn nhất nếu như bị thương thì phải làm thế nào?

Phía trước tuy chỉ là một lối rẽ, nhưng phải đi qua một con đường núi nhấp nhô, đường đi gập ghềnh, rất dễ bị thương. Trong mắt Triệu Bân, vị Quảng Linh quận chúa này chắc không chịu được một điểm tổn thương nào, mảnh mai bậc này, vẫn là phải che chở thật tốt mới được.

Nhớ đến điều này, hắn cưỡi lên tuấn mã binh sĩ mới dắt tới, đi lên trước nói với Đào Cẩn: Quận chúa, mời đi theo thuộc hạ.

Trùng hợp bỗng nhiên một trận gió thổi đến, làm chiếc sa trên mũ của Đào Cẩn bay lên. Nàng dùng tay đỡ lấy mũ, màn sa lại một lần nữa chắn trước mặt, sau đó đi vào trong khoang xe, Vậy làm phiền Nhân Dũng phó úy .

Triệu Bân không nhìn thấy được dung mạo của vị Đào Cẩn, đành tiếc nuối bĩu môi.

Đãi Đào Cẩn cùng nha hoàn đều tiến vào trong thùng xe, hắn quay về phía mấy binh sĩ đứng phía sau: Xuất phát!

Tổng cộng có tất cả 48 người lính, uy vũ bất phàm, bọn họ một bộ phận thì cưỡi ngựa, một bộ phận thì đi bộ hộ tống bên cạnh xe ngựa Đào phủ. Bạch Nhụy Ngọc Minh chưa từng thấy qua trận ngũ đến bậc này, định vén rèm lên nhìn xem cảnh vật bên ngoài, nhưng lại ngượng ngùng, đứng ngồi không yên: Tiểu thư...

Đào Cẩn bình tĩnh hơn nhiều so với hai người, không hề cho phép thương lượng nói: Không được nhìn, đỡ làm cho ta mất mặt.

Bạch Nhụy đương nhiên biết không thể nhìn, lòng nàng đầy kích động, đưa tay đến eo Ngọc Minh ngắt một cái, Nô tỳ không phải đang nằm mơ chứ? Nên mới có thể may mắn đồng hành cùng quân đội của Ngụy vương, được như này nô tỳ cho dù có chết cũng cam nguyện.

Tiếng bước chân của quân đội bên ngoài chỉnh tề quy phạm, không hề nghe thấy được một tạp âm nào, ngay cả đến nhịp bước chân cũng đều thống nhất. Có thể thấy được bình thường Ngụy vương huấn luyện hà khắc đến bậc nào, mới huấn luyện bọn họ thành dáng vẻ bây giờ.

Đào Cẩn nghiêng mình dựa vào gối đầu, không có phản ứng gì.

Ngược lại là Ngọc Minh bị nàng nhéo đau, ai ôi một tiếng kêu lên, Tự nhéo chính ngươi ý , ngươi nhéo ta làm gì!

Bạch Nhụy hợp tình hợp lý nói: Ta sợ đau nha.

Ngọc Minh tức giận, nhéo lại lên cánh tay nàng một cái.

Hai người cứ như vậy mà quên mất quân đội đang tiến lên phía trước ở bên ngoài mà ngươi tới ta đi đùa giỡn ầm ĩ.

Đào Cẩn kéo Tướng Quân đang nằm bên cạnh đến vuốt ve lông nó, đối với hai nàng thì nhìn như không thấy, cúi đầu thưởng thức chiếc vòng phỉ thúy Ân Tuế Tình đưa cho nàng.

*

Ước chừng đến đêm, cuối cùng xe ngựa cũng đến trạm dịch Giang Hành đang ở.

Một nam nhân mặc trường bào màu xanh trúc đang đứng ở trước cửa trạm dịch, tư thế oai hùng, hắn chắp tay ở sau lưng đứng ở đó, dường như đã đứng chờ từ lâu. Từ xa xa nhìn thấy bóng dáng xe ngựa xuất hiện thì hắn hơi cử động, quay đầu phân phó binh lính đang đứng bên cạnh mấy câu.

Binh sĩ lĩnh mệnh, quay đi làm.

Cho đến khi đội xe ngựa đi tới trước trạm dịch, người ở trạm dịch đã biết trước người trong xe ngựa là nhân vật nào, nên rất nhiệt tình tiến lên nghênh đón: Cung kính mừng Quảng Linh quận chúa quang lâm.

Bạch Nhụy vén màn vải lên, đỡ Đào Cẩn đi ra khỏi xe ngựa.

Đào Cẩn không biết thân phận người này, theo bản năng quét mắt tìm kiếm Giang Hành. Khi nhìn đến người đang đứng phía sau quản lý trạm dịch thì nàng định mở miệng nói, chưa kịp lên tiếng, phía sau liền có người hung hăng hỏi: Ngươi là ai?

Nhìn về phái tiếng động vừa phát ra, hóa ra là một sĩ binh đang chất vấn Chu Phổ đang đi ra từ một chiếc xe ngựa khác.

Trên đường đi Đào Cẩn đã quên giải thích với phó úy Triệu Bân, thế cho nên trên cả quãng đường đi vừa rồi, xe ngựa của Chu Phổ luôn đi theo phía sau bọn họ, ngay cả lúc đến trạm dịch cũng như thế, khó trách có người hoài nghi.

Chu Phổ không thể nói chuyện, người binh lính kia lại không cho Thôi Hạ mở miệng, Đào Cẩn đành phải đi lên giải vây: Đây là bằng hữu của ta, đi cùng ta từ Trường An đến , không phải kẻ xấu.

Vị Tiểu cô nương đứng che chắn trước mặt Chu Phổ trước, thân hình nàng mới cao đến bả vai Chu Phổ, qua mũ che nên không thấy được vẻ mặt của nàng, chỉ có thể nghe được giọng nói kiên định của nàng.

Nàng đứng ở phía trước, nên không biết trong thoáng chốc ánh mắt của Chu Phổ nhu hòa hơn.

Binh lính tuần tra kia nghe xong, vội lui về sau hai bước tạ lỗi nói: Tiểu nhân có mắt như mù, có chỗ mạo phạm, kính xin quận chúa thứ tội.

Đào Cẩn không nhìn hắn, nói với Chu phố: Mời Chu công tử đi theo ta.

Dứt lời dẫn hắn đến trước mặt Giang Hành, nhiệt tình giới thiệu: Ngụy vương cữu cữu, đây là đại phu trong phủ nhà ta, hắn muốn về Dương Châu, sẽ đồng hành cùng chúng ta một đoạn đường. Nhiều thêm một người, chắc người sẽ không để tâm chứ?

Giang Hành buông mi, lần đầu thấy nàng mang mũ che, nhìn không thấy đôi mắt rạng rỡ phát sáng kia của nàng, hắn trầm mặc một lát, Không có vấn đề gì.

Vậy người có thể an bài chỗ ở cho hắn không? Đào Cẩn không yên lòng, tiếp tục truy hỏi.

Giang Hành quay người đi vào trạm dịch, bên trong đã bày biện xong tiệc đón tiếp nàng, Việc này giao cho người quản lý trạm dịch xử lý, hắn sẽ an bài chỗ ở cho Chu công tử.

Đào Cẩn nhìn chung quanh một chút, hóa ra người quản lý trạm dịch là người vừa rồi ra đón tiếp nàng.

Sinh ra đã tai to mặt lớn, bụng phệ, vẻ mặt cười nịnh nói: Quận chúa yên tâm, hạ quan chắc chắn an bài cho công tử thỏa đáng. Nếu ngài có bất kỳ chuyện gì cần, xin cứ việc phân phó cho hạ quan đi làm.

Đào Cẩn như có điều suy nghĩ a một tiếng, Vậy làm phiền ngươi.

Người quản lý trạm dịch liền trả lời: Không phiền, không phiền, có thể cống hiến sức lực cho quận chúa, chính là vinh hạnh của hạ quan.

Thật là một người giảo hoạt, Đào Cẩn không thích giao tiếp cùng với những người như vậy, ừ một tiếng cho có lệ rồi đi vào trong. Bạch Nhụy Ngọc Minh tiến lên đỡ nàng, Tướng Quân đại để đã tỉnh ngủ, lúc này mới đi từ trên xe ngựa xuống, chậm rãi đi tới bên chân của nàng.

Người quản lý trạm dịch kia trên cả đoạn đường đều đi theo bên cạnh Đào Cẩn, ông cho rằng nàng là một vị tiểu cô nương, nên liên tiếp dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ nàng. Đào Cẩn nghe được những lời này chân mày càng ngày càng nhíu chặt, tay trái lặng lẽ hướng về phía Tướng Quân làm cái thủ thế, ý bảo nó nhào lên.

Tướng Quân không như tưởng tượng của nàng nhào lên như vậy, mà là hướng về phía vị quản lý trạm dịch kia gầm một tiếng, lộ ra hàm răng nanh, hung ác gầm hai tiếng. Lúc đầu còn cho nó là một con mèo to, chờ sau khi hiểu rõ tình hình xong, má ơi một tiếng lui về phía sau, đụng vào chiệc cột trong phòng trạm dịch.

Tướng Quân nhất quyết không buông tha, còn muốn lao về phía hắn, hắn sợ tới mức vội vàng trốn sau cây cột, bắp chân run lập cập: Quận…. quận chúa....

Khung cảnh hài hước này chọc cho Đào Cẩn phải bật cười, nàng khom lưng đem Tướng Quân kéo trở về, cố ý gõ gõ vào đầu của nó: Ai cho ngươi gầm lên như vậy? Nếu làm cho người khác bị thương thì làm thế nào?

Tướng Quân quả nhiên là ngừng lại, ngửa đầu liếm liếm lòng bàn tay của nàng, ngoan ngoãn đi theo sau nàng.

Một màn này binh lính ở trạm dịch nhìn thấy đều ngẩn ra, bọn họ đều không biết nói gì nhìn chằm chằm vị tiểu cô nương trước mặt.

Tiểu cô nương này nhìn nhu nhu nhược nhược, không hề có lực công kích, vậy tại sao lại dám nuôi dưỡng một sủng vật hung hãn như vậy? Càng làm cho người ta giật mình hơn là, con Báo con này thế nhưng lại rất nghe lời của nàng?

*

Lầu một nhiều người nhiều miệng, tiệc đón tiếp được đặt tại lầu hai gần cửa sổ.

Người quản lý trạm dịch đã vinh quang bị Tướng Quân dọa sợ một trận lớn, rốt cuộc không dám tới gần Đào Cẩn nửa bước, chỉ nơm nớp lo sợ theo ở phía sau trên cả đoạn đường đưa nàng đến trên lầu hai.

Trong một gian phòng ở trên lầu, đồ đạc tuy đơn sơ chút, nhưng lại rất sạch sẽ an tĩnh, nói ngắn gọn là rất lịch sự tao nhã.

Giang Hành đứng ở bên cửa sổ, quay đầu thấy bọn họ đi lên, liền nói với Đào Cẩn: Trên đường đã cực khổ rồi, lại đây ngồi đi.

Đoạn đường này tàu xe mệt nhọc, vì để có thể bắt kịp tốc độ của hắn, bọn họ quả thật không như thế nào dừng lại nghỉ ngơi quá lâu. Đào Cẩn quả thật có chút mỏi mệt, hơn nữa bây giờ là thời gian dùng bữa tối, bụng đã trống rỗng, nàng liền không khách khí ngồi tại vị trí bên tay trái của Giang Hành, đang định dẫn Chu Phổ ngồi vào phía bên tay phải hắn, Lỗ Nhất Vinh đã tự giác đi qua ngồi xuống trước, cười cười hướng về phía Giang Hành nói: Vẫn là Ngụy vương suy tính chu đáo, biết quận chúa chưa dùng bữa tối, nên đã cố ý sai làm một bàn thức ăn ngon.

Không còn cách nào, Đào Cẩn chỉ có thể để cho Chu Phổ ngồi xuống bên cạnh mình, vừa lúc nghe thấy lời Lỗ Nhất Vinh nói, liền quay đầu hỏi Giang Hành: Ngụy vương cữu cữu cố ý cho người làm? Thật cám ơn người, ta quả thật đã rất đói bụng .

Giang Hành mặt không đổi sắc: Không có gì, đúng lúc bản vương cũng muốn dùng bữa.

Nga, hóa ra là do nàng tự mình đa tình. Bất quá bàn thức ăn này quả thật rất phong phú , mang theo mũ che mặt thì không có cách để ăn cơm, nàng giơ tay lấy mũ xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn như mặt trăng, cười tủm tỉm đưa cho Bạch Nhụy sau lưng, Giúp ta cầm.

Bạch Nhụy nhận được, thuận tay thay nàng vén gọn tóc mai bên tai.

Bởi vì do mang mũ che, nên đi cả một đoạn đường dài nàng cũng không bị phơi đen, hai má vẫn trơn bóng như bạch ngọc như trước, trắng đến mức làm cho người ta hâm mộ. Dù cho cả ngày phơi nắng dưới ánh mặt trời, buổi tối nhiều nhất cũng chỉ hồng hồng một chút, ngày hôm sau lại khôi phục nguyên dạng, cho dù như thế cũng không thể phơi đen được, làm cho một đám nha hoàn ở dưới hâm mộ chết đi được.

Người quản lý trạm dịch ngồi ở đối diện nhìn đến ngây ngốc, hắn cho rằng người thích nuôi dưỡng một con Báo như quận chúa nhất định là một cô nương hung hãn lỗ mãng, không ngờ được thế nhưng lại là một tiểu cô nương mềm mại xinh đẹp như thế. Chỉ cần nàng nhếch môi cười, cả trạm dịch đơn sơ dường như đều sáng rỡ cả lên, đúng là đã vẻ vang cho kẻ hèn này. Tuy rằng còn nhỏ, nhưng đã làm cho người khác nhìn mà không mở mắt ra được, đặc biệt làm da trắng như đậu hủ kia, thật muốn giơ tay lên sờ sờ một chút, để xem đến tột cùng có bao nhiêu mềm mại mịn màng.

Thức ăn trên bàn phần lớn là món ăn dân dã, không so được với cẩm y ngọc thực ở Đào phủ, Đào Cẩn dọc trên đường đi tuy rằng ở tại khách điếm, nhưng thức ăn đều là do Bạch Nhụy tỉ mỉ an bài, lúc này ngược lại có chút không thích ứng được.

Đào Cẩn múc một muỗng canh Tử Ngọc Tảm đưa vào trong miệng, đưa vào miệng mới biết được đây là canh củ cải. Nàng ghét nhất chính là ăn củ cải, lúc này nhíu chặt chân mày, nhả ra cũng không xong, nuốt vào cũng không được, vẻ mặt rất khó xử.

Chu Phổ biết nàng vì sao khó sử, từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn đưa cho nàng, Tiểu thư nếu như ăn không quen, có thể nhả vào trong khăn.

Đáng tiếc hắn chưa nói xong, Đào Cẩn đã nuốt xuống trước.

Chu Phổ chỉ có thể đem khăn thu trở lại.

Đào Cẩn nhìn chằm chằm món canh Tử Ngọc Tảm trước mặt, cũng không dám ăn nhiều thêm một ngụm. Nàng giơ đũa lên gắp một miếng vịt chưng trên bàn, miếng thịt vịt được cắt thành từng khối, trông có vẻ rất được, đáng tiếc khi ăn vào miệng hương vị cũng không ngon lắm, nhạt nhẽo vô vị. Cả một bàn đồ ăn thế nhưng không có một món nào nàng cảm thấy hài lòng, Đào Cẩn tức giận buông đũa, Ta ăn no .

Giang Hành không có động đũa, từ đầu tới cuối chỉ uống hai chén rượu, nghe nàng nói như vậy, liền nhìn về chiếc bát đang để trước mặt nàng, ngọc tảm canh chỉ mới ăn một ngụm, thức ăn trên bàn càng không động tới. Hắn lặp lại một lần, Ăn no rồi?

Kể cả không có no cũng chỉ có thể nói đã ăn no, chẳng lẽ còn còn có thể nói lại?

Đào Cẩn không có khẩu vị, bĩu môi đứng lên nói: Phòng của ta ở đâu? Ta muốn trở về phòng nghỉ ngơi .

Giang Hành hơi chút suy nghĩ, nói với phó úy Triệu Bân nói: Mang quận chúa đến phòng của nàng.

Triệu Bân đối với Giang Hành nói gì nghe nấy, lúc này liền dẫn Đào Cẩn đi lên lầu: Quận chúa mời theo đi theo hạ quan.

Lầu một của trạm dịch là đại sảnh, lầu hai là phòng nghị sự, lầu ba mới là phòng ở. Đào Cẩn ở gian phòng thứ hai ở phía đông tại lầu ba, đẩy cửa vào, bên trong bài trí coi như cũng đầy đủ, nàng nói với Triệu Bân: Đa tạ phó úy, cả quãng đường đã làm phiền ngươi.

Triệu Bân nhận không nổi, vội vàng khoát tay nói: Quận chúa sao lại nói vậy, đây là việc hạ quan nên làm, ngài để ý làm gì, nếu như có gì không vừa ý cứ nói, hạ quan chắc chắn sẽ dùng hết sức hỗ trợ.

Mới rồi lúc ăn cơm hắn cũng ở bên cạnh, hơn nữa cả đoạn đường này Đào Cẩn cũng không mang mũ che, hắn có thể tính là đã nhìn rõ cái vị tiểu quận chúa này. Đúng là giống ấn tượng đầu tiên của hắn với nàng, là một tiểu cô nương nũng nịu, không chỉ yếu ớt, còn thực sự làm người khác yêu thương.

Hắn đã biết tại sao Ngụy vương lại để cho hắn đi hai mươi dặm đề chờ.

Phòng đã chuẩn bị trước đó, đệm giường đầy đủ mọi thứ, hơn nữa sạch sẽ chỉnh tề. Sau khi đóng cửa lại, Đào Cẩn mềm nhũn ngã vào trên tháp, đau khổ rầm rì một tiếng.

Bạch Nhụy biết nàng còn chưa ăn no, bàn đồ ăn kia nàng căn bản cũng chỉ động đến vài miếng: Tại sao tiểu thư lại không ăn nhiều một chút? Trên đường chúng ta cũng đã ăn hết điểm tâm rồi, phụ cận đều là rừng hoang núi vắng, không có nơi nào bán đồ ăn.

Đào Cẩn vừa mệt vừa đói, nghe được cái tin dữ này lại càng là đau khổ, Nhưng bàn đồ ăn kia không dễ ăn, ta không thích ăn củ cải, cũng không thích ăn thịt vịt.

Vị tiểu tổ tông này cũng thật là khó hầu hạ, Bạch Nhụy cắn răng nói, Nô tỳ đi nhìn xem phòng bếp còn có gì không, cùng lắm thì để cho đầu bếp làm lại cho người một lần nữa, cũng không thể để ngàu bị đói bụng.

Đào Cẩn bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, một đôi mắt sáng như sao, Ngươi biết ta thích ăn cái gì sao?

Bạch Nhụy cười cười, Nô tỳ đã hầu hạ tiểu thư nhiều năm như vậy, người nói đi?

Vậy nàng an tâm rồi, cảm thấy cả người đều tràn đầy sức lực, Vậy ngươi mau đi đi.

Bạch Nhụy lắc lắc đầu, quay người bước ra khỏi phòng.

Ngọc Minh liền đem phòng ở dọn dẹp lại một lần, bàn ghế đều chà lau sạch sẽ, nàng bưng lên chậu gỗ ở trên kệ đang chuẩn bị đi xuống đổi nước, nền suýt đâm vào Bạch Nhụy đang đi trở về.

Bạch Nhụy bưng một cái khay đi vào, mặt trên để một cái chén vằn thắn nhỏ nóng hôi hổi.

Tại sao lại nhanh như vậy? Ngọc Minh buồn bực nói, nàng mới đi ra ngoài nửa khắc, đề cho người làm đồ ăn lại một lần nữa cũng không thể nhanh như vậy được. Huống chi là món vằn thắn phức tạp như này.

Bạch Nhụy đem khay đặt lên bàn, thành thật khai báo nói: Thời điểm ta mới vừa đi đến, thì ở bếp đã có người nấu vằn thắn .

Nàng không khỏi cảm khái nói: Bọn họ nói là Ngụy vương phân phó nấu cho tiểu thư nhà chúng ta, Ngụy vương thật là một người tốt, biết tiểu thư còn chưa ăn no.

/174

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status