Hoa Vô Ngôn hơi lắc lắc đầu. Nàng là người từng trải, vì vậy biết rằng chỉ một lát sau, tháp điện quang ngũ sắc kia sẽ tản ra và biến mất.......
Hoa Vô Ngôn không thể không thở dài một tiếng: Xem ra nàng ấy thật sự không phải —— Một câu này còn chưa kịp nói xong, Hoa Vô Ngôn bỗng nhiên nghẹn lại! Mở to hai mắt!
Điện quang xà ngũ sắc kia không ngờ —— không ngờ đều chảy vào trong cơ thể Cố Tích Cửu! Từng màu một biến mất ở trên người nàng......
Một lát sau, tháp ánh sáng năm màu biến mất. Trên người Cố Tích Cửu phát ra ánh sáng ngũ sắc, nhưng ánh sáng ngũ sắc này không lan tràn theo bát quái đồ, mà là tự động xoay quanh thân thể của nàng và hình thành một vòng ánh sáng, bao phủ nàng vào trong đó, từ xa nhìn lên trông giống như phật quang......
Hoa Vô Ngôn, Thiên Nguyệt Nhiễm: !!!
Mọi người: ???
Những người ở đây ngoại trừ Đế Phất Y và hai vị tông chủ kia ra, không ai biết được nếu là đệ tử thiên bẩm thì sẽ xuất hiện cảnh tượng gì. Lúc này nhìn thấy bộ dáng của Cố Tích Cửu rõ ràng là rất kỳ diệu, vì thế ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Đế Phất Y.
Tuyên Đế trước mở miệng: Tả thiên sư, như vậy có phải có thể chứng minh Tích Cửu là đệ tử thiên bẩm hay không?
Đế Phất Y lại nhìn về phía Hoa Vô Ngôn và Thiên Nguyệt Nhiễm: Nhị vị các ngươi cảm thấy thế nào?
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoa Vô Ngôn tương đối cẩn thận, nhìn về phía Thiên Nguyệt Nhiễm.
Thiên Nguyệt Nhiễm thật đúng là người thẳng tính: Cảnh tượng của nàng quả thực bất thường, nhưng lại không giống với hiện tượng sẽ xảy ra với đệ tử thiên bẩm. Ta cảm thấy, nàng không phải là đệ tử thiên bẩm!
Hoa Vô Ngôn cũng hơi gật gật đầu: Quan điểm của ta cũng giống như Thiên huynh.
Hai người kia vừa nói như thế, mọi người dưới đài lại bắt đầu ồn ào. Có người nói quả nhiên như thế, có người nói không ngờ hiện tượng khác thường như thế cũng không phải...... Có người cảm thấy tiếc hận cho nàng, có người chỉ thích xem náo nhiệt, còn có người thì vui sướng khi người gặp họa...... Có đủ loại người, không thể liệt kê hết.
Lãnh Hương Ngọc vui sướng trong lòng nhưng ngoài mặt lại mang vẻ tiếc nuối, thở dài một tiếng.
Cố Thiên Y lại trực tiếp vui vẻ ra mặt, cười khúc khích: Ta đã nói rồi, sao nàng có thể là đệ tử thiên bẩm?! Rõ ràng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Một phế vật cũng dám tự xưng là thiên bẩm, hiện tại chẳng phải tự vả vào mặt mình hay sao?!
Thiên Y, không được nói bậy! Lãnh Hương Ngọc trách cứ: Nàng ấy bất luận như thế nào cũng là muội muội của con, là tiểu thư trong tướng quân phủ chúng ta. Hơn nữa, Tả thiên sư còn chưa đưa ra kết luận.
Chỉ có Tả thiên sư mới có thể đưa ra kết luận, nàng có phải là đệ tử thiên bẩm hay, hai vị tông chủ khác chẳng qua là những người chứng kiến mà thôi.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tả thiên sư, chờ đợi hắn đưa ra phán quyết cuối cùng.
Đế Phất Y lại nhìn Cố Tích Cửu. Bởi vì hắn mang mặt nạ nên Cố Tích Cửu không thể thấy rõ bộ mặt hắn như thế nào, nàng chỉ nhìn thấy một đôi con ngươi của hắn dường như có ánh sáng lưu chuyển, khiến người khó có thể nhìn ra được cảm xúc của hắn.
Ngươi cảm giác như thế nào? Đế Phất Y mở miệng hỏi Cố Tích Cửu, người vừa được giải phóng từ trên cây cột.
Cố Tích Cửu hoạt động tay chân một chút: Không tệ. Trong huyết mạch nàng vẫn còn cảm giác cháy bỏng, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của nàng.
Đế Phất Y chậm rãi mở miệng: Ngươi không phải là đệ tử thiên bẩm! Giọng nói không cao, nhưng toàn bộ quảng trường đều có thể nghe thấy rất rõ ràng rành mạch.
Cố Tích Cửu buông con ngươi xuống, im lặng.
Kết quả này nằm trong dự kiến của nàng, nàng không hề ngạc nhiên.
Kết quả này cũng không gây ra sự kinh ngạc cho người xem ở phía dưới đài, nhưng khi vừa nghe chính Đế Phất Y tuyên bố, phía dưới vẫn giống như nổ tung nồi!
Mặc dù kết quả nằm trong dự đoán của mọi người, nhưng tận trong xương cốt bọn họ vẫn hy vọng sẽ xảy ra kỳ tích. Hiện tại đã có kết quả, hoàn toàn nằm trong mong đợi. Một số người cảm thấy thất vọng, lắc đầu, hít nhẹ, chửi rủa, cười nhạo......
Hoa Vô Ngôn không thể không thở dài một tiếng: Xem ra nàng ấy thật sự không phải —— Một câu này còn chưa kịp nói xong, Hoa Vô Ngôn bỗng nhiên nghẹn lại! Mở to hai mắt!
Điện quang xà ngũ sắc kia không ngờ —— không ngờ đều chảy vào trong cơ thể Cố Tích Cửu! Từng màu một biến mất ở trên người nàng......
Một lát sau, tháp ánh sáng năm màu biến mất. Trên người Cố Tích Cửu phát ra ánh sáng ngũ sắc, nhưng ánh sáng ngũ sắc này không lan tràn theo bát quái đồ, mà là tự động xoay quanh thân thể của nàng và hình thành một vòng ánh sáng, bao phủ nàng vào trong đó, từ xa nhìn lên trông giống như phật quang......
Hoa Vô Ngôn, Thiên Nguyệt Nhiễm: !!!
Mọi người: ???
Những người ở đây ngoại trừ Đế Phất Y và hai vị tông chủ kia ra, không ai biết được nếu là đệ tử thiên bẩm thì sẽ xuất hiện cảnh tượng gì. Lúc này nhìn thấy bộ dáng của Cố Tích Cửu rõ ràng là rất kỳ diệu, vì thế ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Đế Phất Y.
Tuyên Đế trước mở miệng: Tả thiên sư, như vậy có phải có thể chứng minh Tích Cửu là đệ tử thiên bẩm hay không?
Đế Phất Y lại nhìn về phía Hoa Vô Ngôn và Thiên Nguyệt Nhiễm: Nhị vị các ngươi cảm thấy thế nào?
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoa Vô Ngôn tương đối cẩn thận, nhìn về phía Thiên Nguyệt Nhiễm.
Thiên Nguyệt Nhiễm thật đúng là người thẳng tính: Cảnh tượng của nàng quả thực bất thường, nhưng lại không giống với hiện tượng sẽ xảy ra với đệ tử thiên bẩm. Ta cảm thấy, nàng không phải là đệ tử thiên bẩm!
Hoa Vô Ngôn cũng hơi gật gật đầu: Quan điểm của ta cũng giống như Thiên huynh.
Hai người kia vừa nói như thế, mọi người dưới đài lại bắt đầu ồn ào. Có người nói quả nhiên như thế, có người nói không ngờ hiện tượng khác thường như thế cũng không phải...... Có người cảm thấy tiếc hận cho nàng, có người chỉ thích xem náo nhiệt, còn có người thì vui sướng khi người gặp họa...... Có đủ loại người, không thể liệt kê hết.
Lãnh Hương Ngọc vui sướng trong lòng nhưng ngoài mặt lại mang vẻ tiếc nuối, thở dài một tiếng.
Cố Thiên Y lại trực tiếp vui vẻ ra mặt, cười khúc khích: Ta đã nói rồi, sao nàng có thể là đệ tử thiên bẩm?! Rõ ràng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Một phế vật cũng dám tự xưng là thiên bẩm, hiện tại chẳng phải tự vả vào mặt mình hay sao?!
Thiên Y, không được nói bậy! Lãnh Hương Ngọc trách cứ: Nàng ấy bất luận như thế nào cũng là muội muội của con, là tiểu thư trong tướng quân phủ chúng ta. Hơn nữa, Tả thiên sư còn chưa đưa ra kết luận.
Chỉ có Tả thiên sư mới có thể đưa ra kết luận, nàng có phải là đệ tử thiên bẩm hay, hai vị tông chủ khác chẳng qua là những người chứng kiến mà thôi.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tả thiên sư, chờ đợi hắn đưa ra phán quyết cuối cùng.
Đế Phất Y lại nhìn Cố Tích Cửu. Bởi vì hắn mang mặt nạ nên Cố Tích Cửu không thể thấy rõ bộ mặt hắn như thế nào, nàng chỉ nhìn thấy một đôi con ngươi của hắn dường như có ánh sáng lưu chuyển, khiến người khó có thể nhìn ra được cảm xúc của hắn.
Ngươi cảm giác như thế nào? Đế Phất Y mở miệng hỏi Cố Tích Cửu, người vừa được giải phóng từ trên cây cột.
Cố Tích Cửu hoạt động tay chân một chút: Không tệ. Trong huyết mạch nàng vẫn còn cảm giác cháy bỏng, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của nàng.
Đế Phất Y chậm rãi mở miệng: Ngươi không phải là đệ tử thiên bẩm! Giọng nói không cao, nhưng toàn bộ quảng trường đều có thể nghe thấy rất rõ ràng rành mạch.
Cố Tích Cửu buông con ngươi xuống, im lặng.
Kết quả này nằm trong dự kiến của nàng, nàng không hề ngạc nhiên.
Kết quả này cũng không gây ra sự kinh ngạc cho người xem ở phía dưới đài, nhưng khi vừa nghe chính Đế Phất Y tuyên bố, phía dưới vẫn giống như nổ tung nồi!
Mặc dù kết quả nằm trong dự đoán của mọi người, nhưng tận trong xương cốt bọn họ vẫn hy vọng sẽ xảy ra kỳ tích. Hiện tại đã có kết quả, hoàn toàn nằm trong mong đợi. Một số người cảm thấy thất vọng, lắc đầu, hít nhẹ, chửi rủa, cười nhạo......
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/650
|